Chương 8
Má đang nằm nghe cải lương thì nó đến và biểu tao tắt máy. Nó nói tao làm phiền nó. Nhưng con coi bây giờ chưa tới chín giờ mà nó cấm tao nghe đài.
Huệ nói:
- Ảnh khó ngủ lắm. Con đọc sách còn không cho, nên con phải trốn ra đây.
Bà cụ lau nước mắt, lại nói:
- Má đã vặn nhỏ tiếng vậy mà một lát nó lại sang, nó nói: "Má làm ơn tắt dùm cái đài có được không".
Huệ nói:
- Ảnh mới đi về, mệt, dễ bực mình. Thôi để con bảo ảnh xin lỗi má. Má về phòng ngủ đi.
Nhưng bà cụ đi rồi, Huệ vẫn ngồi im.
Bên ngoài tiếng ếch kêu khàn khàn át cả tiếng giun dế. Mưa đã tạnh từ khi chiều và mặt trăng vừa ló ra khỏi đám mây, sáng lung linh bên ngoài cửa sổ. Phía xa vườn cà phê bạt ngàn trải rộng trong màn sương đêm mông lung huyền hoặc. Tự nhiên Huệ có cảm tưởng như có ai đang đứng đợi mình ngoài đêm và chị không cưỡng được cái ý muốn đi ra ngoài vườn. Huệ xỏ chân vào đôi dép rón rén bước ra khỏi phòng. Đêm thanh vắng lạ lùng. Trăng sáng như trong cổ tích. Huệ bước nhanh theo lối mòn. Con chó berger chạy theo chị. Lá cà phê sáng lấp lánh, bóng của chúng rập rờn trên lối đi quen. Vài con chim nhỏ nghe động bay vụt lên, mất hút trong sương mù và tiếng kêu nhỏ nhoi của nó cũng tan biến vào thinh không. Huệ đến một vạt cỏ và dừng lại vì thấy ở đó rực sáng. Những hạt sương đêm bám trên lá cỏ phản chiếu ánh trăng trông giống như bầy đom đóm vừa đậu lại. Huệ bỏ dép ra và bước lên thảm cỏ bằng đôi chân trần của mình. Những giọt sương mong manh chạm vào lòng bàn chân chị, tan ra, tạo một cảm giác tê tê nơi đầu ngón chân. Chị muốn nằm ngửa ra trên cỏ ướt, giữa những giọt sương khuya long lanh ánh trăng và thả mình trôi theo dòng nước ấm vô hình của một đêm mùa Hạ nồng nàn. Chị tưởng tượng mình sẽ trôi đến chỗ những vì sao cùng với những cánh hoa, những lá phong đỏ rực. Nhưng dường như chị nghe thoang thoảng có tiếng đàn ghi ta vang lại từ mé rừng. Chị ngồi dậy. Lối mòn thẳng băng như một con suối trắng êm ả, nó dẫn dụ chị, mê hoặc chị. Chị lần bước tới. Khi chạy đến mé rừng thì chỉ còn nghe tiếng xào xạc của lá. Huệ bước vào túp lều cỏ. Nó như một tổ chim lớn nằm giữa lòng đêm, nhưng những con chim đã bay đi, chỉ còn lại dưới mặt đất lạnh lẽo một bếp lửa đã tàn. Bếp lửa đã làm chị bùi ngùi nhung nhớ, chị cảm thấy tuổi trẻ của mình đã qua đi mất tăm và không còn cách gì tìm lại được. Tình yêu của mình cũng qua đi. Những kỷ niệm cứ xa dần theo thời gian, như hình bóng người tình thấp thoáng trong bụi đỏ mỗi trưa, trong sưong chiều và trong những cơn mưa khuya rả rích không dứt. Hình bóng ấy hư ảo như giấc mơ, cứ hiện lên bất chợt rồi biến mất, cứ đứng đợi ở một góc nào đó trong trí nhớ rồi bỏ đi, có khi chỉ là một đóm lửa có lúc lại mênh mông như hoàng hôn choáng ngợp cả tâm hồn chị.
Con chó đã chạy vào nhà nhưng Huệ muốn nán lại một chút với đêm. Chị cảm thấy ngại ngùng khi đặt chân bước vào ngôi nhà ấy. Ở đó có căn phòng, chiếc giường và những tiếng ngáy đều đặn mỗi đêm… Tất cả những thứ ấy quen thuộc mà xa lạ một cách khủng khiếp. Tất cả tạo thành cái thế giới cũ kỹ, tàn úa đơn điệu và lạnh lẽo. Chị sống như cái bóng mờ nổi trôi trong cái thế giới ấy, trong cái ánh sáng ấy. Mờ đục, u ám, leo lét. Ngọn đèn dầu nhỏ nhoi như đóm lửa tàn thoi thóp trong hang đá thời tiền sử. Chị cảm thấy mình đang sống đời một con vượn cái già nua hoàn toàn xa lạ và tách biệt với thế giới bên ngoài.
Tuy nhiên cuối cùng chị cũng bước vào cổng.
Khi đi ngang dãy hành lang, Huệ lại nhìn thấy ngọn đèn dầu leo lét. Nó như người bõ già đứng đợi chị trong góc phòng đã nhiều năm nay và chị chợt hoảng hốt khi nghĩ rằng ngọn đèn ấy sẽ đứng đợi chị vĩnh cửu, không phải là một ngàn năm nữa mà khi chị chết đi rồi thì nó vẫn đứng đợi ở đó, đợi một người đàn bà khác cũng cô đơn, cũng hẩm hiu như chính số phận của chị.
Huệ bước đến căn phòng của mình nhưng chị không vào. Chị đứng tựa lưng vào cánh cửa đóng kín, hai tay ôm lấy vai. Bên trong vẫn tiếng ngáy đều đặn, chị tưởng tượng ra cái dáng nằm của chồng, tự nhiên giọt nước mắt lăn dài trên má.
Trời ơi, giá ta có thể bay lên cao và biến mất vào những vì sao.