Chương 9
Sáng sớm, người gác vườn đã thức dậy trong túp lều ở góc vườn, ông nướng bắp ngồi ăn một mình và nhìn sương sớm bay la đà trên những khóm cây. Hôm nay ông chủ không về. Dường như Huệ và bà già vẫn còn đang ngủ. Con chó berger cũng vắng bóng, chỉ có lũ gà mái thì đã lục đục kéo nhau đi ăn quanh túp lều của ông.
Khoảng tám giờ sáng có một người khách lạ trạc bốn mươi tuổi ghé vào túp lều của người lính già. Ông ta ăn mặc nâu sồng hình dung cổ quái nhưng không có vẻ hung dữ.
- Ông cần gì? Lão già hỏi.
Khách đáp:
- Tôi nghe nói ở đây cần thuê người chăm sóc cà phê phải không?
- Phải, người gác vườn đáp, chúng tôi cần một người có kinh nghiệm.
Khách nói:
- Ông có thấy rằng cà phê của ông hơi cằn không? Nguyên nhân là bón nhiều phân SA quá. Vì đất Đồng Nai Thượng này đã chua sẵn nên không nên lạm dụng phân hóa học.
- Vậy thì nên dùng phân gì?
- Tốt nhất là phân bò. Nhất là đối với giống cà phê Robusta mà ông đang trồng. Hồi trước bọn Tây có nói một câu như thế này: Pas de fumier, pas de café, tức là: Không có phân bò, không có cà phê. Cà phê rất cần chất mùn.
Người gác vườn hỏi:
- Trước đây ông trồng cà phê ở đâu?
- Ở Dak-Mill cách Ban Mê Thuột 60 cây số. Cao nguyên đó có độ cao 750 mét nên sản lượng cà phê không bằng Đồng Nai Thượng.
- Sao vậy?
- Vì giống Robusta không ưa khí hậu lạnh, lạnh quá thì nó ra hoa quanh năm, mất sức.
Người gác vườn nói:
- Trước đây chúng tôi trồng giống Arabica nhưng không ăn. Chính vì thế mà đổi sang giống Robusta này. Đang dự tính trồng thêm một mẫu nữa.
Khách nói:
- Nên trồng sớm trong mùa mưa. Ở Đồng Nai Thượng này, tháng sáu tháng bảy đã trồng được rồi. Trồng cà phê quan trọng nhất là giống. Đừng tiếc giống.
- Tiếc giống là sao?
- Tức là đừng trồng cây nhỏ quá, mất sức. Mạnh dạn bỏ. Cả những cây lớn mà rễ cong cũng bỏ. Cắt cụt xuống hai mươi phân rồi đem trồng. Nhưng nhớ đừng cắt trụi rễ con, làm như thế thì rễ cái sẽ biến thành củ cà rốt mất.
Ông già ngồi dỏng tai nghe, có vẻ thích thú.
Khách lấy thuốc rê ra vấn hút, khi ông lấy que củi trong bếp lửa lên để mồi thuốc thì có tiếng chó sủa và một con berger cao lớn hiện ra ngoài cửa lều. Tiếng một người đàn bà vang lên:
- Lu Lu, lại đây.
Khách không ngửng lên nhìn nhưng ông thoáng thấy một cái bóng đang đứng trước mặt mình. Đó là Huệ, chị mặc một bộ đồ thun màu đen, đi guốc mộc. Huệ bước vô lều ngồi xuống bên bếp lửa và trở mấy trái bắp đang nướng trên than hồng.
- Ông này đến xin việc làm. Người gác vườn nói.
- Anh biết làm những gì? Huệ hỏi người khách.
- Thưa bà, tôi biết chăm sóc cà phê. Cà phê của bà chưa được chăm sóc đúng kỹ thuật.
Huệ hỏi:
- Không đúng kỹ thuật như thế nào?
Khách nói:
- Giống Robusta này ra cành rất nhiều, nếu ta cứ để như thế thì nó sẽ hiếp cây, ít trái. Thường thì khi nó được một năm tuổi, sang mùa mưa ta chỉ để mỗi gốc hai cành mà thôi và bấm xuống bảy mươi phân. Từ năm thứ ba trở đi, cứ mỗi năm cho cây cà phê cao thêm ba mươi phân, mức chót là hai thước hai. Công việc cắt xén cành phải làm trước tháng bảy có nghĩa là phải làm ngay bây giờ, không thì muộn, năng suất sẽ rất kém.
Huệ ngó người gác vườn dò hỏi, lão bưng cà phê mời khách. Khách vẫn nhìn ra ngoài mưa, không quay lại. Lão già nói:
- Tôi sẽ trình ông chủ. Lâu nay chúng ta ít chú trọng đến kỹ thuật.
Huệ vuốt ve con chó, hỏi người khách:
- Nhà ông ở gần đây không?
- Hồi trước tôi trồng cà phê ở Ban Mê Thuột, sau giải phóng tôi bị phá sản và bỏ về sống ở Biên Hòa.
- Thế ông định đến giúp chúng tôi như thế nào?
Khách nói:
- Tôi làm thuê cho ông bà. Tôi làm công nhựt.
- Thôi được, Huệ nói, tôi sẽ bàn lại với ông nhà tôi. Đầu tuần sau mời ông lại đây để biết kết quả.
Khách nói cám ơn rồi cáo từ ra về.
Khi ông bước ra cửa tự nhiên Huệ cảm thấy trong dáng dấp của ông có nét gì đó rất quen thuộc, tim chị chợt run lên như con chim nhỏ trong cơn lốc bất chợt. Chị gọi một cách thảng thốt:
- Này, ông!
Khách quay lại. nhưng đó là một khuôn mặt xa lạ, một khuôn mặt bị tàn phá.