- 2 -
ANH SẼ LÀM CHO CU VŨ MỘT CHIẾC ĐÈN KÉO QUÂN THẬT ĐẸP, EM biết không ?
Bà Minh trố mắt nhìn chồng ngồi giữa cửa, trên tay nặng trĩu đủ thứ : tre, giấy, giây kẽm, gói bột hồ, và các thứ lặt vặt khác. Tưởng ông nói đùa, không ngờ ông làm thật. Bà Minh mỉm cười thương yêu :
- Tin chứ. Xưa nay em vốn tin anh trong mọi chuyện mà.
Ông Minh cười hể hả, cẩn thận đặt các vật dụng lên bàn, đi thay quần áo. Bà Minh đứng nhìn những thứ chồng mang về, tự hỏi làm thế nào để hoàn thành kịp chiếc đèn cho con trai :
- Bao giờ thì làm xong hở anh ?
Ông đáp, giọng chắc chắn :
- Trước tám giờ tối mai, Trung Thu !
- Nhanh vậy, chiếc đèn to lớn thế mà ?
- Thì mình làm nhỏ hơn, và theo lối cây nhà lá vườn. Này nhé, nhà còn ít sơn đỏ và xanh, mình sơn vào khung gỗ thay cho mầu sơn son thếp vàng. Anh sẽ cắt mấy tấm bìa cứng làm quân và ngựa. Còn đèn thì đốt nến thay điện, đẹp hơn mà lại đỡ tốn.
Bà Minh phì cười. Tài tháo vát của ông đó, lúc trước ông từng là huynh trưởng Hướng Đạo mà.
Rửa mặt xong ông Minh bắt tay ngay vào việc. Vũ và Kiệt, chú nhỏ thứ hai quấn quít bên cạnh bố. Ông Minh luôn miệng la các con :
- Nào nào. Để yên cho ba làm chứ. Các con cứ quấn ba thì làm nhanh sao được.
Bà Minh cũng nói :
- Để yên cho ba làm. Các con phá quá ba làm ngày kia mới xong thì hết ăn tết.
Bà Minh đi dọn dẹp nhà cửa. Mấy bố con lâu lâu lại kêu chí chóe làm bà bật cười. Gia đình những lúc như vậy thật vui.
Thỉnh thoảng lại :
- Ái, suýt đứt tay ba rồi.
- Gớm, chúng mày phá quá.
Bé Kiệt cầm hết cái nọ đến cái kia ngắm nghía, hỏi han. Vũ cũng hỏi :
- Ba ơi, cái này làm gì hở ba ?
- Để làm khung cho đèn cứng và đứng được.
- Thế còn tờ giấy bóng mầu này ?
- Để dán chung quanh khung làm mặt đèn.
- Ba cắt gì vậy ?
- À, cắt hình lính cưỡi ngựa.
Vũ reo lên :
- Có đánh kiếm không hở ba ?
- Không. Nhưng có ông râu dài cầm giáo.
- Cầm giáo làm gì vậy ba ?
- Để đánh giặc.
Vũ la lên :
- Con thích đánh giặc. Con thích lớn lên đi lính giết thật nhiều giặc, mà con thích bắn chết giặc cơ, đánh bằng giáo mỏi tay lắm.
Ông Minh ngẩng lên nhìn con đăm đăm :
- Con thích đánh nhau hả ?
- Dạ. Con bắn chết giặc thật nhiều cơ.
Rồi Vũ chìa hai ngón tay trước ngực, tay kia che lên giả làm cao bồi bắn súng :
- Giết, giết hết. Pặc pặc, pặc pặc pặc. Ẻng… ẻng…
Ông Minh ngây người nhìn con. Thằng bé lăn kềnh ra nhà giả làm người bị trúng đạn.
Trẻ con dễ ảnh hưởng phim ảnh. Hơn lúc nào hết ông Minh nhận thấy sự tai hại của xi nê và chiếc máy truyền hình để giải trí. Phim ảnh đã cho trẻ con những ý niệm sai lạc về chiến tranh, về sự xung đột giữa con người.
Ông bảo :
- Giết người không phải là điều tốt. Con phải biết, những người bị giết cũng có gia đình, bố mẹ, anh chị…
Vũ cãi :
- Nhưng quân giặc là phe địch mà ba. Nó có tội…
- Con không nên nghĩ tới chuyện đánh giặc, bây giờ bố khuyên con phải chăm học và ngoan ngoãn. Thế là đủ rồi, nghe con ?
Vũ tiu nghỉu gật đầu :
- Vâng ạ.
Bà Minh từ trong bếp đi ra :
- Thôi, Vũ với Kiệt đi ngủ. Mười giờ rồi. Ngủ sớm, mai dậy xem tiếp.
Vũ mè nheo :
- Còn sớm mà mẹ.
- Không được, đi ngủ sớm không rồi mai lại dậy trễ, xấu lắm.
Bà Minh bế Kiệt lại giường :
- Đi ngủ đi cậu hai. Khẽ khẽ cho bé Thư ngủ. Nó mà thức dậy thì bà vú mệt.
Bà vú nghe nhắc tới mình, đang rửa bát chén cũng góp chuyện :
- Mợ để tôi dỗ em Kiệt cho.
- Thôi, vú cứ rửa xong rồi đi ngủ. Mai tôi nghỉ, không đi chợ nữa.
Bà Minh phải lục đục trong giường đến nửa giờ mới dỗ được hai cậu con trai ngủ. Bà pha cho chồng ly trà chanh đường rồi ra ngồi cạnh. Ông Minh vẫn loay hoay làm. Ông khoái chí nhìn những khúc tre bắt giữa lòng đèn để giữ cho quân chạy thật thẳng và vững.
Bà Minh khen chồng :
- Anh làm nhanh nhỉ. Mà đẹp ghê.
Ông Minh vênh mặt :
- Anh mà, bộ tưởng dở à ?
Hai vợ chồng cười khúc khích. Ông Minh giục vợ :
- Đi nằm trước đi em. Kẻo mệt chết.
- Anh cũng nghỉ đi thôi.
- Được rồi, kệ anh. Xong tí nào đỡ tí ấy.
- Em nằm đọc sách một lát nhé.
- Ừ.
Bà Minh vào giường đọc truyện. Bà ngủ quên không biết bao lâu, đến lúc giật mình tỉnh dậy vẫn thấy chồng cặm cụi bên chiếc lồng đèn dang dở. Bà giục :
- Đi ngủ đi anh.
Ông Minh đứng dậy, vuôn vai ngáp :
- Khoái quá. Xong được một nửa công việc rồi. Ngày mai ráp quân vào, phất giấy bóng và trang trí nữa là… ăn tiền. Thằng bé tha hồ mà vui.
Bà Minh cảm động nhìn theo chồng bước vào nhà tắm. Lòng thương con của bố mẹ lúc nào cũng tràn đầy. Những đứa con ngoan có bao giờ biết thế không ?