← Quay lại trang sách

- 11 -

BƯỚC CHÂN QUA CỬA, ÔNG MINH ĐÃ KÊU ẦM LÊN:

- Anh ơi, khu em bị Việt Cộng chiếm rồi.

Ông Đình đang nằm nghe máy phát thanh ngồi vụt dậy :

- Tôi cũng đang lo cho chú đây. Radio nói khu chú bị đánh từ đêm mồng một rạng mồng hai, tôi lo quá. Thử đi tìm chú mấy lần gần gần khu đó nhưng quân đội họ không cho vào. Họ nói khu Cầu Kinh đã hết đánh nhưng còn đang lục soát tìm bọn còn lại ẩn núp bắn sẻ.

Ông Minh thở dài :

- Người ta nói khu đó bị bắn tan nát rồi anh ạ.

Ông Đình an ủi :

- Thôi, có lo cũng vậy. Thím và các cháu vào nghỉ đi. Ở đây nghe động tĩnh ra sao đã.

Các con của ông Đình quây quần chung quanh mọi người. Chị Thúy kéo Vũ vào lòng bảo Vũ kể lại chuyện xẩy ra. Vũ hăng say thuật lại, đám trẻ đứng ngẩn ra nghe, mắt mở to, lè cả lưỡi vì sợ.

Gia đình ông Minh ở lại với anh hơn một tuần, mỗi ngày hai anh em chở nhau trên chiếc xe Honda đi dò tin tức và hỏi thăm bà con. Nhà bà Ánh cũng kéo đến thăm nom. Hết ở tập trung tại nhà thờ Thị Nghè, bây giờ mọi người lại làm như nhà ông Đình là khu tập trung nho nhỏ. Bà Ánh chở tới nào gạo, nào đồ ăn, nào sữa và cả các vật dụng lặt vặt tiếp tế cho gia đình em.

Ông Minh cảm động nghẹn lời. Tình anh em một nhà không phải chỉ lúc này mới được bộc lộ, nhưng quả tình lúc hoạn nạn mới đánhg quý.

Vũ cũng nhận thấy điều đó và nghĩ rằng gia đình mình là gia đình hạnh phúc. Vì anh em họ hàng thương yêu nhau, lo lắng và bảo bọc nhau từng tí. Các anh các chị con hai bác coi Vũ như… “thần tượng”, vì Vũ là người duy nhất trong lứa tuổi chúng nó đã “phiêu lưu” ghê gớm như vậy. Đứa nào cũng xuýt xoa :

- Ghê quá nhỉ.

- Vũ gan ghê. Nếu là chị chắc chị sợ đứng tim rồi.

- Lúc đó Vũ có nhìn thấy Việt Cộng không ?

Vũ ngây thơ :

- Không. Nhưng nhìn làm sao được hở chị, lỡ họ giết mình…

Quang, con trai lớn bác Đình, tiếc rẻ :

- Tiếc nhỉ.

- Tiếc gì cơ ?

- Tiếc Vũ không nhìn thấy.

- Việt Cộng hở ? Để làm gì ?

- Xem nó ăn mặc ra sao, bắn súng gì ?

Chị Thúy chê em :

- Bắn B.40 với AK. chứ gì ? Đài phát thanh chả đọc ầm ầm đó thôi. Cần gì phải thấy?

Quang cải chính :

- Không phải thế. Nhìn để xem hình dạng cây súng ra sao ấy chứ ?

Vũ lè lưỡi :

- Em chả dại. Lúc đó chỉ nhìn người chết với người bị thương không cũng đã đủ sợ mê đi rồi. Các anh chị có biết không, có một người đàn bà có thai bị bắn trúng mặt khi em chạy gần tới tiệm thuốc Bắc. Máu đổ ra từ trán như vòi nước. Bà ấy lăn kềnh ra gần ba em, chân tay dẫy đành đạch. Em sợ quá, bước qua chỗ bà ấy nằm không muốn nổi. Bà ấy đập chân đập tay một lúc rồi nằm im. Một bên đầu vỡ toang.

Bọn trẻ rú lên. Chị Thúy thở dài :

- Tội nghiệp. Vậy là chết hai người.

Bé Hợp ngây ngô hỏi :

- Sao vậy chị ? Sao lại chết cả hai người ?

- Bà ấy chết thì đứa con trong bụng cũng làm sao sống được.

- Ừ nhỉ !

Đám trẻ xúm lại “khai thác” Vũ về những chuyện xẩy ra mấy ngày ấy. Suốt một tuần các anh các chị cho Vũ đủ thứ quà tỏ tình thương mến. Chưa bao giờ Vũ thấy gia đình xum họp có ý nghĩa như lúc này. Và cũng chưa khi nào Vũ sợ chiến tranh, giặc giã đến như lúc ấy.

Vũ nói :

- Em sợ đánh nhau lắm. Chỉ cầu cho hết đánh nhau và mọi người đừng ai chết cả.

Tuấn gật đầu :

- Đúng rồi. Để đừng ai phải đi lính và phải chết trận.

Chị Thúy đồng ý :

- Ừ. Mong sao chóng có hòa bình. Chắc lúc đó mọi người thích lắm.

Quang vênh váo :

- Anh vẫn thích đi lính đánh giặc.

- Đi lính cực lắm. Đừng ai làm giặc giã, làm Việt Cộng nữa thì cũng chả có ai phải đi lính nữa đâu.

Nói xong Vũ đứng nhìn ra cửa. Một chiếc xe chở đầy lính chạy vụt ngang. Bỗng nhiên Vũ nhớ tới tối Trung Thu vừa rồi cũng đã nhìn thấy một xe lính như vậy. Những người lính trong chiếc đèn kéo quân. Sao không hết chiến tranh, để người ta sống mãi trong yêu thương nhỉ ?