← Quay lại trang sách

- 12 -

CHƯA VỀ ĐẾN NHÀ, VŨ CŨNG BIẾT NHÀ MÌNH CHẲNG KHÁC GÌ NHỮNG ngôi nhà đang hiện ra trước mắt, hai bên đường đi.

Quả vậy. Về tới sân nhà hai cha con đứng ngẩn người ra nhìn. Một bên mái nhà bị xụp, vách tường cháy nám đen. Vách trước nhà lỗ lớn lỗ nhỏ đầy rẫy dấu vết của súng đạn. Cửa nhà lúc đi có bấm khóa, bây giờ chỉ khép hờ. Hàng rào bông giấy bên cửa sổ cháy rụi và trên hiên vỏ đạn nằm lăn lóc.

Ông Minh dựng chiếc Honda mượn của anh vào dưới gốc cây soài. Hai cha con nắm tay nhau bước vào nhà. Trong nhà chẳng còn gì, đồ đạc vỡ nát, giường gẫy gục, tủ bị nậy toang. Đồ vật mất mát hết, chiếc máy vô tuyến truyền hình bị bắn lỗ chỗ vết đạn, màn kính vỡ vụn.

Cảnh đổ vỡ tan nát dẫy đầy trong nhà, ngoài cửa. Quần áo vứt tung khắp nơi, chỉ còn toàn đồ cũ.

Hai cha con đi nhặt nhạnh gom góp lại. Vừa làm Vũ vừa gọi ba nhìn chỗ nọ chỗ kia. Chợt Vũ chạy vào nhà trong. Sau Tết Trung Thu chiếc đèn kéo quân được Ba cất lên trên kệ gỗ ngang xà nhà. Vũ nhìn lên, chiếc đèn còn đó, không hư hại chút gì.

Vũ reo lên:

- Ba ơi, chiếc đèn còn nguyên Ba ạ.

Ông Minh chạy vào, nhấc chiếc đèn xuống. Bụi đất từ mái nhà đổ xuống phủ đầy mặt giấy.

Nét mặt ông Minh tươi lên:

- Có lẽ đây là món đồ duy nhất còn nguyên vẹn sau chiến tranh. “Món đồ tinh thần dân tộc” vẫn còn tồn tại không bị tan nát theo những vật chất khác.

Nói xong ông Minh cười nho nhỏ. Vũ cười theo:

- Cái đèn Binh Hô Cai Méo chì thật.

Niềm vui thoáng qua mau. Vũ đ

ể chiếc đèn vào gầm bàn rồi tiếp tục dọn dẹp với Ba. Hai cha con dọn tới gần chiều mới tạm gọn gàng.

Ông Minh đã mang theo ổ khóa thật lớn. Ông bảo:

- Dọn tạm đã rồi khóa để đó. Mai mốt cha con mình sửa lại nhà cửa rồi mới đón Mẹ con và các em về.

- Mình khóa cửa vậy lỡ người khác nậy cửa vào lấy đồ thì sao ba?

- Mỗi ngày mình mỗi về, sợ gì. Tối không ai dám đi ăn trộm đâu. Mà thí dụ có đi nữa thì nhà mình còn gì đâu để lấy? Ít quần áo cũ, mươi cái nồi, cái chén. Họ bị tan nhà nát cửa có lấy của mình cũng chẳng sao. Cứ cho họ, mình sẽ kiếm tiền mua dần cái khác. Con phải biết, sau một trận giặc mà tính mạng mình nguyên vẹn là may lắm. Những người khác còn bất hạnh hơn ta, thấy không? Họ có lấy thì cũng là một cách mình gián tiếp chia sẻ cho họ vậy.

Vũ dạ thật ngoan. Hai bố con đi trở ra, khóa cửa. Ông Minh đang loay hoay đẩy xe Honda thì nghe Vũ nói:

- Phải chi ai cũng thương yêu nhau cả. Sống trong yêu thương thì làm gì còn chiến tranh, Ba nhỉ?

Ông Minh gật đầu nhìn con trai trìu mến.

VÕ HÀ ANH

(Truyện vừa – 1969)