← Quay lại trang sách

Chương 2

Khoảng 4h sáng, Marcy bỗng hét lên rồi tỉnh dậy. Nàng lại mơ thấy ác mộng, vẫn là cơn ác mộng đã theo nàng từ hai tháng nay. Nàng đã hi vọng rằng nàng sẽ được trải qua những đêm dài khá khẩm hơn trong căn nhà thời thơ ấu. Rõ ràng, việc chạy trốn khỏi Luân Đôn vẫn chưa đủ để chữa lành được vết thương của nàng… Nàng nghĩ lại về cuộc đời đã qua của mình dù không mong muốn.

Cách đây hai tháng, vào cuối tháng tám, chưa bao giờ Marcy tưởng tượng được rằng nàng sẽ rời khỏi Luân Đôn và cuộc sống của nàng sẽ trở thành như thế này. Lúc bấy giờ, tất cả mọi thứ đều khiến nàng mỉm cười… Nàng càng ngày càng có chỗ đứng trung tâm trong thế giới người mẫu. Sự nghiệp người mẫu đã bắt đầu khi nàng mới 16 tuổi, bởi sự hiếu kỳ. Hồi đó, nàng chỉ mơ ước một điều, tạo dựng sự nghiệp của mình trong giới vũ công và gia nhập vào một đoàn nhạc kịch. Lúc nàng 13 tuổi, mẹ nàng quyết định chuyển đến Luân Đôn. Bà không còn muốn sống trong trang viên, nơi vây quanh bởi những kỉ niệm quá khứ nữa. Vậy là Marcy đã tham gia vào một học viện nổi tiếng về nhảy hiện đại. Nàng đam mê nhảy múa và không bao giờ chịu lùi bước trước khó khăn. Khi nàng tham gia vào một màn diễn, nàng liền quên hết những nỗi đau đớn, những buổi diễn tập…

Khi nàng 16 tuổi, mẹ nàng cho phép nàng đi casting với điều kiện nàng phải tiếp tục học hành nghiêm túc. Một hôm, nàng đọc được tin “Dirty Dancing” đã leo lên thành một trong số những nhà hát nổi tiếng của Hội Nhà hát Khu Tây Luân Đôn. Nàng tập luyện không ngơi nghỉ để sẵn sàng cho buổi casting. Nàng tập, tập luyện, tập trong hàng tuần liền. Thầy dạy của nàng rất tin tưởng, thầy nói nàng đang nắm tất cả mọi vận may của mình.

Nàng đến buổi casting với sự tự tin vào bản thân, tin vào những vận may của mình, tin chắc sẽ được chọn…

Kiêu ngạo làm sao! Đúng là nàng nhảy rất hoàn hảo. Nhưng…

Các vũ công đứng vào hàng trên sân khấu và vị đạo diễn đọc số thứ tự của những người có thể đi tiếp vì đã được chọn vào vòng tiếp theo. Marcy là số 7.

- Số 2, số 5, số 9, số…

Nhưng nàng không còn nghe thấy gì nữa. Tại sao? Tại sao số của nàng lại không được gọi tới? Nàng thất vọng nhiều tới mức lập tức rời khỏi sân khấu, đi vào hậu trường, bật khóc nức nở.

- Đừng khóc, đó chỉ là một trong những buổi casting đầu tiên của em, sẽ còn rất nhiều những buổi khác nữa mà, một trong các cô gái nói và đưa cho nàng một chiếc khăn mùi soa giấy.

Nhưng Marcy không thể hiểu nổi thất bại này. Nàng không thể nhảy tốt hơn được nữa, nàng không thể làm tốt hơn nữa.

Khi ra ngoài, nàng tình cờ gặp người đạo diễn. Nàng nhìn thẳng vào mắt ông ta và hỏi với giọng quả quyết:

_ Tại sao?

_ Tình yêu ơi, cô quá cao. Cô cao vượt hẳn mọi vũ công khác.

Sửng sốt, Marcy đứng yên một lát, miệng há mở, không thể thốt lên một lời nào trong khi người đạo diễn nhún vai đi khỏi.

Quá cao….quá cao!!! Làm gì để kháng lại điều đó đây? Nàng không thể thu nhỏ lại! Nếu ông ta nói nàng nhảy tệ, nàng sẽ có gắng gấp đôi. Nếu ông ta nói nàng tóc vàng, nàng sẽ nhuộm thành nâu. Nhưng như thế này, chẳng có thể làm được gì hết, hoặc chính xác hơn là chỉ có một việc, chấp nhận sự thực là nàng quá cao để trở thành một vũ công chuyên nghiệp. Không nghi ngờ gì là từ trước đến giờ, nàng đã luôn che giấu sự thực. Thực sự, hiển nhiên là nàng quá cao, 1m79… Chán nản, Marcy bước ra vỉa hè, mắt ngập tràn nước mắt. Nàng sẽ làm gì đây? Nhảy múa là niềm đam mê duy nhất của nàng. Ngay lúc đó, nàng đụng phải một người đàn ông trên vỉa hè.

_ Xin lỗi, nàng máy móc nói thì thầm.

_ Không sao cả, cô ạ.

Nàng tiếp tục bước đi về phía trước nhưng tay áo lại bị người này giữ lại.

_ Ê! thả tôi ra! Nàng kêu lên phẫn nộ.

_ Đợi đã, cô đừng sợ. Tôi làm việc ở đây, anh ta nói trong khi chỉ lên biển hiệu của một văn phòng công ty người mẫu lớn – Piccadily, nằm ngay cạnh nhà hát mà Marcy vừa trải qua buỗi diễn thử. Cầm lấy đi, đây là danh thiếp của tôi, làm ơn hãy gọi cho tôi, tôi chắc chắn là cô có thể trở thành người mẫu.

_ À vâng, thật vậy, Marcy xẵng giọng trả lời. Và ông không thấy là tôi quá cao sao ông?

_ Xin lỗi? Người đàn ông trẻ hỏi lại với vẻ bối rối. Không bao giờ là quá cao để trở thành người mẫu cả! anh ta nhún vai nói thêm.

Đến lúc đó, Marcy mới nhìn anh ta lần đầu tiên. Người đàn ông này khoảng 30 tuổi, có vẻ hơi kì quặc, trang phục màu mè sặc sỡ, tóc húi cua. Không, anh ta vẻ không phải là một tên mò gái sấn tới bắt chuyện trên phố. Anh ta có vẻ nghiêm túc và nghĩ kỹ lại thì có lẽ anh ta có lý. Nàng đưa tay chậm chạp cầm lấy tấm danh thiếp.

_ Cô sẽ gọi cho tôi chứ, hử? Anh ta khẽ mỉm cười hỏi. Tên tôi là Larry, Larry Lance

_ Vâng.

_ Hứa nhé!

_ Xin hứa.

Và thế là Larry trở thành thiên thần bảo hộ của nàng trong cái nghề lang sói này, và cũng chính nàng cũng trở thành người anh ta yêu quý bảo trợ nhất. Larry thân yêu, nàng mắc nợ anh quá nhiều…

Anh ta tin tưởng vào nàng ngay từ lúc khởi đầu. Ban đầu, nàng phải chạy xô nhiều buổi casting và lấy được những hợp đồng nho nhỏ đảm bảo cuộc sống của nàng trong khi vẫn tiếp tục việc học hành. Nàng đã hứa với mẹ sẽ lấy được bằng tốt nghiệp (*cấp ba) và nàng đã giữ lời của mình. Nhưng mẹ nàng đã mất ít lâu sau lần đầu tiên nàng gặp Larry. Trái tim của bà vẫn không thể yên ổn chống chịu nổi nỗi đau kể từ khi chồng bà mất. Larry đã giúp nàng vượt qua nỗi sầu muộn của mình và chấp nhận sự thật là từ giờ nàng đã mồ côi cha mẹ. Nàng chỉ còn lại bà nội, người nàng tới thăm thường xuyên nhất có thể ở Yorkshire. Hết buổi biểu diễn này đến buổi biểu diễn khác, hết chiến dịch quảng cáo này đến chiến dịch quảng cáo kia, Marcy dần trở thành một người mẫu nổi tiếng hàng đầu ở Anh, dưới cái tên thực sự là Marcia.

_ Cô hiểu chứ, cưng, Larry tuyên bố quyết định, đã có Marcy Marshall rồi. Cô phải có một cái tên độc nhất và Marcia là cái tên hoàn hảo! Nó tạo vẻ… người phụ nữ đắm say….

Marcy chấp nhận với sự niềm nở biết ơn, bởi cái tên đó sẽ cho phép bảo vệ cuộc sống riêng tư củ nàng. Sau đó, ởtuổi 19, sự nghiệp của nàng thăng hoa nhờ một phóng sự trên tivi. Nàng phải diễn cho một người thợ kim hoàn nổi tiếng và đeo một chuỗi hột xoàn ngọc lục bảo lấp lánh đẹp sững sờ. Người thợ đến gần nàng và nói thầm:

_ Tôi sẽ không nên nói điều này trước máy quay, nhưng với đôi mắt tuyệt đẹp như của cô, không cần phải đeo ngọc ngà châu báu, chúng cũng lộng lẫy như thế.

Máy thu hình quay cận cảnh đôi mắt to mầu xanh lam của nàng, và ngày hôm đó, các phương tiện truyền thông đã đặt cho nàng biệt danh Jewel (*Đá quý). Nàng càng ngày càng kí những hợp đồng quan trọng hơn và năm 20 tuổi, nàng là một trong những người mẫu đắt giá nhất nước Anh.

Phải, cho đến cuối mùa hè năm nay, mọi việc đều khiến nàng mỉm cười. Nàng thậm chí đã dự định hát lại một bài hát, nhờ sự giúp đỡ của người bạn thân nhất của nàng, Jason … Nhưng tất cả việc đó đã sụp đổ bởi một tên đàn ông, bởi Pricetown.

Đó là một tối thứ sáu, một thứ sáu vô vị mà những siêu người mẫu của các công ty Luân Đôn được mời tới một buổi tiệc lớn do một trong số những tập đoàn của James Pricetown tổ chức. Cá nhân Marcy biết James bởi gia đình họ có quan hệ họ hàng xa, và trong suốt thời thơ ấu, mẹ nàng và nàng thường hay được mời đến nhà Pricetown, nhà này sở hữu một vùng đất tuyệt đẹp gần Leeds. Nàng luôn luôn không tin tưởng anh ta, cái vẻ kiêu kỳ quý tộc, tính kiêu căng, cái cách khiến bạn cảm thấy mình thấp kém hơn… Nhưng hôm nay, nàng không tới buổi tiệc với tư cách là một người họ hàng xa rỗng túi, mà với tư cách là nàng Marcia nổi tiếng. Larry đã đem cho nàng một bộ váy của một thợ may lớn, và đã mỉm cười nhắc nàng: “Nó thuộc về cô nếu ảnh của cô được đăng trên trang người nổi tiếng của một tạp chí”. Buổi tối diễn ra trong một tòa lâu đài mang phong cách Victoria, được thắp sáng bằng hàng nghìn ngọn lửa nhân dịp buổi khiêu vũ này.

Nàng cùng Larry bước vào phòng chiêu đãi, nhưng rất nhanh chóng, anh ta đi khỏi để nói chuyện với các cô gái khác trong công ty. Marcy từ chối một ly sâm panh – nói chung nàng không thích đồ uống có cồn – và đang quyết định sẽ tham gia nói chuyện với hai người bạn của nàng thì Pricetown nắm lấy cánh tay nàng.

_ Chào buổi tối, Marcy, em thật, anh ta thì thầm trong khi để mắt dạo chơi trên ngực nàng,… rực rỡ.

- Cảm ơn, cô gái trẻ thì thầm trong khi tự hỏi làm sao một người đàn ông đã có vợ lại có thể hành xử như vậy trước đám đông.

- Rốt cục tôi phải gọi Marcia mới đúng. Em đã không còn giống chút nào với cô bé Marcy nữa rồi. Lại đây khiêu vũ nào.

- Nghe này, tôi…

-

Hắn khẽ siết chặt hơn cánh tay cô gái trẻ và rít lên:

- Tôi là chủ của cô, Marcy, hãy nhớ lấy điều đó. Thế nào cô vẫn fải nhảy với tôi…

Marcia run sợ trước lời bóng gió ám chỉ ấy, nhưng nàng đi theo hắn vì ko muốn gây ồn ào náo động. Với nàng, điệu valse dường như kéo dài cả nghìn năm và cái cách mà bạn nhảy giữ lấy nàng làm nàng càng lúc càng thêm khó chịu. Khi điệu nhảy kết thúc, Marcy chợt nhận ra rằng Pricetown đã dẫn nàng về phía một căn phòng khách khác hoang vắng hơn. Hắn giữ chặt cánh tay nàng, kéo mạnh nàng về phía một cánh cửa, đẩy nàng vào trong một căn phòng và khóa trái cánh cửa sau lưng lại. Một tràng cười phá lên từ đằng sau, nàng lập tức nhận ra Berckely, bạn trí cốt của Pricetown, đang ngồi trên một chiếc tràng kỉ trong tình trạng nửa tỉnh nửa say.

- Rốt cục thì… Bọn ta đã nghĩ về em từ rất lâu rồi, Marcia ạ – vừa nói Berckely vừa sáp lại gần nàng.

Marcy hiểu ngay rằng nàng đang gặp nguy hiểm.

- Làm ơn, tôi muốn quay trở lại phòng tiệc.

Pricetown và Berckely cười rộ lên.

- Tôi muốn quay trở lại phòng tiệc – Pricetown nhại lại nàng bằng giọng con gái. Cưng ơi, cần phải biết tại sao bọn ta lại tổ chức cái loại tiệc chiêu đãi này chứ.

- Tôi không hiểu.

- Tại sao em nghĩ rằng bọn ta lại mời những cô gái kiều diễm nhất tới đây, trong những bộ váy xinh xắn và đống trang sức đẹp đẽ kia chứ? – Hắn ta vừa hỏi với giọng khàn khàn vừa mơn trớn cánh tay nàng trong khi Berckely đứng phía sau và đặt tay lên hông nàng.

- Dừng lại! – Marcy vừa hét vừa chống cự lại.

- Tại sao chứ? – Hắn hung hăng lặp lại trong khi kéo nàng lại và siết chặt nàng vào hắn.

- Các người đang làm tôi đau!

- Ta sẽ trả lời rõ nếu cô không hiểu. Bọn ta làm vậy là để có được những giờ phút vui vẻ thoải mái có người bầu bạn cùng mà thôi. Đồng nghiệp của cô không nói với cô điều đó sao?

- Ông nhầm rồi. Tôi không biết ông đã hình dung gì về chúng tôi nhưng chúng tôi không phải là gái gọi.

- Cô tin thế sao? Cô quá ngây thơ đó. Lần gần đây nhất chính là đến lượt cô nàng Laura.

- Laura? – nàng lặp lại và nhớ đến người bạn của mình.

- Nhưng hôm nay, tôi muốn một cô gái khó chinh phục hơn. Không ai trong số những người tôi quen biết từng ngủ với cô cả. Vì vậy tôi đã cá mình sẽ là người đầu tiên.

- Và tôi là người thứ hai – Berckely nói thêm.

- Đủ rồi, Marcy vừa hét lên vừa cố hết sức đẩy mạnh hai gã ra.

- Ta chưa bao giờ thua một cuộc cá cược nào, Pricetown đáp lại và túm lấy vai nàng đẩy mạnh xuống tràng kỉ.

Berckely tiến sát lại và định ép nàng uống một ly sâm panh. Nàng chống cự lại và chiếc ly pha lê rơi xuống đất vỡ thành trăm mảnh.

- Thật phí phạm! Sâm panh ngon như vậy! Berckely cười ồ lên nói.

Marcy phản kháng hết sức, nàng quay đầu hết sang trái lại sang phải để cố né tránh những cái hôn của Pricetown. Nhưng chống cự chỉ là vô ích. Hắn chiếm được môi nàng.Nức nở, Marcy cảm thấy tràn ngập sự ghê tởm. Nàng nhớ lại những khoá học tự vệ đã học vài năm trước đây, nhưng đáng nhẽ nàng phải sử dụng nó sớm hơn, khi nàng vẫn còn đang đứng. Bây giờ thì đã quá muộn rồi. Pricetown quá khoẻ và hắn đang giữ chặt nàng trên tràng kỉ với cả trọng lượng cơ thể hắn. Marcy cảm thấy tuyệt vọng khi hắn cởi quần dài và quần đùi của hắn ra dưới những tiếng cười của Berckely. Đây là một cơn ác mộng. Nàng gắng hết sức hét lên nhưng đã liền bị hắn ép môi lên môi nàng để bịt tiếng thét lại. Đột nhiên nàng thấy mình được giải phóng. Ai đó đã túm lấy Pricetown và quăng hắn xuống đất.

- Mọi chuyện chấm dứt rồi, Marcy, anh đã ở đây rồi – Larry nói, Larry yêu quý của nàng, và bước tới gần siết chặt lấy nàng. Larry đã vào qua một cửa sổ.

- Cuốn xéo đi Lance, – Pricetown hét lớn.

- Câm đi – Larry trả lời. Đừng có tới gần bất cứ một trong số những cô gái của tôi nữa, các người đã hiểu chưa. Tao sẽ khiếu nại tụi mày, tao không sợ mấy tay luật sư gian xảo của mày đâu, Pricetown, tao sẽ có báo chí đứng cạnh ủng hộ.

- Cả hai tụi mày, xéo hết đi.

- Vui lòng thôi, và sẽ không có bất cứ cô gái nào của công ty tới dự những bữa tiệc tồi tệ của mày nữa đâu.

- Tao sẽ dẫm nát cái công ty của mày.

- Đừng có tự đánh giá mình quá cao.

Larry và Marcy kín đáo rời khỏi đó, anh đưa nàng về nhà. Chuyện đã xảy ra hai tháng trước rồi nhưng Marcy có cảm giác hai gã đàn ông đó mãi mãi bị giam hãm trong đầu nàng. Từ đó, mỗi đêm nàng đều gặp ác mộng và chỉ có những viên thuốc ngủ mới xoa dịu được chúng.

Co rúm người trên chiếc giường thưở thơ ấu, cặp mắt mở to, run rẩy, Marcy không dám cử động. Nàng cần phải tìm được sức mạnh và ý chí để quên đi, để bắt đầu cuộc sống mới ở Angelstone… Nhưng vào giây phút này, nàng không có khả năng làm được thế và để thoát khỏi trạng thái đờ đẫn như này, nàng liền uống 2 viên thuốc rồi chìm vào một giấc ngủ chập chờn, nhưng không còn mơ nữa…

Sáng hôm sau, thời tiết rất đẹp nhưng Marcy chẳng có hứng thú tận hưởng một ngày đẹp trời như vậy để đi dạo và khám phá lại phong cảnh của Angelstone gì hết. Nàng thà giữ kế hoạch của mình còn hơn, nên bắt tay vào dọn dẹp trang viên. Như dự kiến, nàng bắt đầu ở căn phòng bếp rộng lớn. Hầu hết nội thất trong nhà đều đã cực kỳ cổ lỗ nhưng vẫn mang lại cho căn phòng vẻ duyên dáng. Nàng cần bỏ ra nhiều giờ để lau chùi tường, trần và sàn nhà rồi đến các đồ đạc khác. Vào cuối ngày, nàng đã hoàn thành xong căn phòng, nhưng phòng ngủ của nàng sẽ phải chờ đến ngày mai. Marcy phải chấp nhận một điều hiển nhiên rằng: việc dọn dẹp trang viên sẽ mất nhiều thời gian hơn so với dự tính nhưng việc này không làm nàng thấy khó chịu. Kết thúc ngày hôm nay, nàng cảm thấy kiệt sức và không còn khả năng suy nghĩ tới những vấn đề khác. Đây chính là điều nàng tìm kiếm. Nàng vừa bước lên lầu để đi tắm rửa thì nghe thấy tiếng đập cửa vang lên. Có thể là ai nhỉ? Sau cả ngày dọn dẹp, người nàng đang rất bẩn. Nàng chẳng muốn ra mở cửa trong bộ quần áo chạy bộ, người bám đầy bụi bặm, tóc cuộn lại thành cái búi không còn hình thù gì nữa cả. Nàng quyết định không trả lời nhưng tiếng đập cửa càng không ngừng vang mạnh hơn. Marcy thốt ra một tiếng thở dài bực bội. Người nào có thể xử sự kiểu vậy cơ chứ? Họ không thể để yên cho nàng hay sao? Nàng đi về phía cửa với sự giận dữ và mở mạnh cánh cửa gỗ nặng trịch của trang viên ra. Thế là, mặt đối mặt, nàng nhìn thấy một người đàn ông tầm 30 tuổi, mặc một bộ quần áo cao cấp màu xanh ghi. Marcy vẫn còn đứng đó lặng người vì ngạc nhiên. Trước cái nhìn lúng túng của vị khách, nàng thấy mình còn nhem nhuốc và khổ sở hơn nữa.

- Cô là ai? – Người đàn ông trầm giọng hỏi.

- Xin lỗi? – Marcy thốt lên trước sự táo tợn của anh ta.

- Ngôi nhà này đã không được chăm sóc đến từ nhiều năm rồi, nhưng đừng nghĩ tôi sẽ để cho những kẻ chiếm nhà đến đây ở đâu.

- Chiếm nhà ư? Nhưng anh đang nói gì vậy? Tôi là chủ nhà mà.

- Chủ nhà ư? Nhìn cô xem, anh ta nhìn nàng với vẻ ranh mãnh.

- Tôi tên là Marcy Stoneway, ngôi nhà này đã thuộc về gia đình tôi từ nhiều thế hệ và nếu ông không tin thì cũng chẳng sao cả. Nên biết rằng đối với tôi, y phục không làm nên thầy tu và cũng không phải vì anh mặc một bộ quần áo đắt tiền hàng nghìn bảng mà trong mắt tôi anh có thể là một ai đó đáng kính trọng.

- Thật sao? Vậy thì tôi có thể dám chắc với cô rằng ít nhất tôi cũng đáng kính như cô, thưa tiểu thư. Tôi xin cô thứ lỗi cho cuộc xâm nhập này, nhưng tôi đã thực sự lo sợ rằng ngôi nhà này sẽ bị chiếm dụng mất, bởi cô đã bỏ bê nó từ nhiều năm lắm rồi.

- Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ Angelview! Nhưng trước hết, anh là ai?

- Luke Taylor.

- Luke Taylor? Nàng nhắc lại, hoàn toàn sốc khi lần đầu tiên gặp mặt người hàng xóm gần nhất của mình. Hãy nghe cho rõ này, Anh Taylor. Anh chỉ mua những khu đất xung quanh Angelview và chỉ những khu đất mà thôi. Trang viên sẽ mãi mãi là tài sản của gia đình tôi.Vậy nên, đừng bận tâm tìm hiểu việc ai sống ở đây nữa, và hãy ra khỏi nhà tôi ngay lập tức!

- Sao cô dám…

- Hãy rời khỏi đây, anh không được hoan nghênh ở nhà tôi. Tôi rất căm ghét những hạng người như anh, những kẻ nghĩ rằng có tiền là có tất cả. Tôi không bán biếc gì hết, nghe thấy rồi chứ?

- Tôi hoàn toàn nghe rõ, cô không cần phải hét lên và cư xử như một kẻ điên loạn như thế! Tốt hơn hết là cô nên để dành sức lực mà sửa sang lại ngôi nhà lâu năm bị bỏ không này đi.

- Anh nghĩ là tôi đang làm cái gì đây? Chạy bộ ư?

Dứt lời, Marcy đóng sập cửa lại ngay trước mũi người khách. Nàng nghe tiếng bước chân dẫm trên sỏi của anh ta xa dần. Anh ta rõ ràng cũng tức giận như nàng. Vậy Luke Taylor nổi tiếng đó giống cái loại gì… Tự cao tự đại như nàng đã tưởng tượng… Nhưng anh ta cũng trẻ hơn… Anh ta cũng rất quyến rũ…

Marcy nhắm mắt lại một lát và khuôn mặt hài hòa của người đàn ông đó, đôi mắt xám xanh, mái tóc màu hạt dẻ, thân hình lực lưỡng, vẻ hấp dẫn của anh ta… tái hiện lại. Luke Taylor đó, cứ như thực sự bước ra từ một tạp chí thời trang. Marcy mở mắt ra và lắc đầu. Người đàn ông này cũng chỉ cùng một loại như Pricetown và Berckeley mà thôi: anh ta cũng cho rằng tất cả đều cần đến mình và nàng cần phải đề phòng cảnh giác cao độ để không rơi vào cái bẫy mà hắn giăng ra. Nàng hiểu rõ rằng hắn sẵn sàng làm tất cả để chiếm được Angelview. Hắn ta là người không bao giờ chấp nhận bị đánh bại.

Marcy buông một tiếng thở dài thườn thượt và đi lên tắm. Dưới làn nước nóng, nàng cảm thấy mình đã trở lại với cuộc sống, được gột rửa sạch sẽ, được quay trở lại là chính nàng trước đây… trước cuộc tấn công. Nhưng ngay khi vừa tắt nước đi, tâm trạng tồi tệ trước đó lại quay lại quấn lấy nàng, nặng như một lớp vỏ chì… Chuyện này đã kéo dài suốt hai tháng qua và nỗi đau vẫn không vợi bớt đi…Marcy cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng. Nàng khuỵu xuống sàn nhà tắm và bật khóc. Không một ngày nào trôi qua mà nàng không khóc tức tưởi…

Khi đã trấn tĩnh lại, Marcy đi xuống nhà bếp và cảm thấy được an ủi khi căn phòng đã tìm lại được vẻ đẹp của nó. Nàng hài lòng quan sát căn phòng: ngăn nắp, tường màu be và chiếc lò sưởi lớn đã tôn căn phòng lên và trả lại tinh thần hiếu khách cho nó. Chiếc bàn gỗ lớn chỉ mong chờ được tiếp đón những người khách mới. Marcy rùn vai khi nghĩ tới việc mình sẽ phải ăn một mình ở đây, cô đơn tuyệt vọng. Dùng từ “ăn” được thì tốt quá: mọi ngày nàng chỉ nhồi nhét vài miếng sandwiches, cũng không dùng món tráng miệng. Nàng đã đánh mất sự ngon miệng và cũng không cảm nhận được khẩu vị của các món. Nàng chưa bao giờ mảnh khảnh như thế này, thậm chí giờ nàng còn gầy gò là đằng khác. Với tư cách một người mẫu, cô gái trẻ đã luôn từ chối những chế độ ăn kiêng hà khắc: sức khỏe đứng trên tất thảy công việc. Tuy vậy, nàng đã thành công biết cách biểu hiện khuôn mặt, nụ cười và trên hết là ánh mắt của mình, cho dù những tiêu chuẩn khắt khe của giới thời trang là tìm kiếm những cô gái gầy trơ xương. Vô cùng nực cười là nàng lại trở nên gầy như thế này ngay khi sự nghiệp dừng lại. Nụ cười nhạt nở trên môi, nàng tỉnh ngộ. Hiển nhiên là Luke Taylor đã tưởng tượng ra một vị chủ nhà lộng lẫy hơn cho Angelview. Cái cô Marcy trên sàn diễn chắc chắn không có điểm gì chung với một bộ xương khô… Mái tóc luôn được sạch sẽ và chải chuốt, móng tay được chăm sóc tỉ mỉ và cái nhìn tự tin… Marcy chạy đến trước tấm gương lớn ở lối hành lang đi vào nhà. Tuy mặc pyjama nhưng nàng trông vẫn luôn duyên dáng như xưa. Một khi dọn dẹp trang viên xong, nàng sẽ chăm sóc đến bản thân mình. Nàng hất cằm lên tự hào: Pricetown sẽ không hủy hoại được nàng, nàng sẽ dần dần trở lại là một cô gái tràn đầy sức sống và nhiều mộng ước như trước kia.

Quyết định giải quyết khôn ngoan vấn đề như vậy, nàng quay vào bếp ăn vội hai miếng sandwichs bánh mì với jambon… Đồ dự trữ đang vơi dần. Ngay sáng mai, nàng sẽ phải đi vào làng và đương đầu với những câu hỏi của dân làng…