Chương 3
Sáng hôm sau, sau một đêm nữa lại không yên giấc, Marcy quyết định dọn dẹp phòng ngủ sạch sẽ trước khi vào làng. Cũng như mọi căn phòng khác của trang viên, căn phòng rộng thênh thang… Khi đã lau chùi xong tường và sàn nhà, nàng dọn dẹp bàn trang điểm và tủ treo quần áo. Hiện giờ nàng mới chỉ sắp xếp quần áo mặc thường ngày. Nàng vẫn chưa có đủ sức để tháo dỡ những bộ váy áo do các nhãn hiệu mà nàng đã từng làm việc tặng cho. Nàng tìm thấy lại những món đồ từ thưở ấu thơ, lòng trào dâng niềm hạnh phúc và luyến tiếc, đặc biệt là với những bộ quần áo lông và đồ chơi ưa thích của nàng. Trang viên chỉ cần được hồi sinh lại. Mỗi lần Marcy tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng lại thấy ngôi nhà của Luke Taylor, và nghiến răng lại. Ngôi nhà thống trị cả thung lũng và dưới mắt tất cả mọi người, nó là biểu tượng quyền lực của người đàn ông này. Đối diện với ngôi nhà mới, lộng lẫy, xa hoa và chắc hẳn có đủ mọi loại tiện nghi đó, nàng lại nghĩ đến những mối lo âu của mình về tiền bạc.
Sau buổi tiệc kinh khủng mà Berkely và Princetown tấn công nàng, Marcy đã liền đưa ra một quyết định nặng nề là dừng sự nghiệp người mẫu lại.
_ Hãy suy nghĩ lại đi Marcy, Larry nhẹ nhàng nói. Em còn trẻ, con đường công danh của em chỉ mới bắt đầu và em có tất cả mọi phương tiện cần thiết để tạo dựng được một sự nghiệp thành công rực rỡ.
_ Em không thể làm tiếp được nữa, Larry ạ. Em cảm thấy mình nhơ nhớp, em không chịu đựng được ánh mắt của mọi người nữa, nhất là ánh mắt của đám đàn ông. Em có cảm giác mình đang cám dỗ họ và cho họ quyền được quấy rối mình.
_ Không đâu, coi này. Em không có lỗi gì cả. Chính Princetown mới là một kẻ loạn trí. Em có quyền được xinh đẹp và phô bày sắc đẹp của mình ra.
_ Em không thể, Larry ạ, em rất tiếc. Em cần phải đi khỏi đây thật xa, thay đổi cuộc sống.
_ Còn Jason thì sao? Anh ấy tin tưởng ở em mà…
_Không, tất cả đã kết thúc rồi. Em đã nói với anh ấy rằng em không muốn clip đó được phát tán.
_Thật phí hoài!
Hồi đầu hè, người bạn thân nhất của Marcy, ca sỹ nổi tiếng Jason Barnes, đã ngỏ lời mời nàng song ca với anh ta.Vui sướng khi được đắm mình trong môi trường nghệ thuật, nàng đã thả mình vào trong cuộc phiêu lưu với lòng nhiệt huyết. Jason là người Mỹ, nhưng anh đã sống ở Luân Đôn suốt quãng đời niên thiếu. Là hàng xóm, hai cô em thiếu niên đã trở thành những người bạn thân thiết nhất trên đời của nhau, bởi bọn họ cùng chung niềm đam mê nhảy múa. Jason là người đầu tiên ôm hôn nàng, nhưng chuyện này không đi xa hơn nữa. Từ đó bọn họ là những người bạn thân nhất đời nhau và Marcy rất tự hào về thành công của người tác giả soạn nhạc trẻ tuổi, người hơn nữa còn chơi được ghi ta rất hay. Bài song ca mà họ đã thu âm cùng nhau là một cuộc đối thoại giữa hai người yêu nhau mà không dám thú nhận tình cảm riêng của mình với đối phương. Thậm chí bọn họ còn đã quay video clip vào tháng 7, nhưng vì cô gái trẻ khăng khăng nói rằng mình cảm thấy không thể đuơng đầu với sự nổi tiếng, nên Jason đã yêu cầu không được phát tán clip ra ngoài. Khi album phát hành, bài song ca đó sẽ nằm cạnh những bài hát khác và không phải là đối tượng để quảng cáo.
_ Thật phí hoài! Larry lặp lại. Em sẽ thành công với bài hát và nghề người mẫu. Em sẽ bắt đầu có được một sự nghiệp lớn lao. Anh không thể chấp nhận là tất cả phải kết thúc chỉ vì một kẻ đểu cáng như Princetown!
_ Em biết, em biết, nhưng bây giờ em cần được yên tĩnh và tìm kiếm lại bản thân. Em đã kiếm được đủ tiền để sống đầy đủ trong nhiều năm tới. Hơn nữa, em thấy đó hoàn toàn là một lối đi mới mẻ…
_ Hy vọng thế, nhưng em phải biết là công ty vẫn luôn để chỗ cho em đó.
_ Không, Larry à, em đảm bảo với anh là em không muốn làm công việc đó nữa. Kết thúc rồi. Anh có thể yêu cầu chủ ngân hàng bạn anh viết cho em cái séc gồm tất cả số tiền em đã gửi ở chỗ anh ta được không?
_ Anh đã nói với anh ta rồi. Anh sẽ gọi lại cho anh ta bởi anh ta đã hứa với anh là em sẽ nhanh chóng nhận được tiền.
Tuy vậy, nhiều ngày trôi qua mà người chủ ngân hàng – bạn của Larry vẫn không thông báo lại tin mới gì cả.Vì vậy, Larry cũng đã yêu cầu lấy lại số tiền mà mình đã để ở đó.Và họ đã phát hiện ra rằng người chủ ngân hàng đó đã lừa tiền của rất nhiều khách hàng. Marcy thất vọng biết rằng 9/10 số tiền nàng để ở đó đã biến mất. Larry cũng thế…
_ Anh rất tiếc, đó là lỗi của anh. Anh sẽ trả lại em số tiền đó ngay khi có thể.
_ Không đâu, Larry, em biết anh có lòng tốt. Nhưng anh còn mất nhiều tiền hơn em nữa.
_ Nhưng em đang cần số tiền này.
_ Đừng làm thế, em sẽ tự xoay xở. Em sẽ rời khỏi Luân Đôn ngay vì tiền thuê nhà quá đắt. Em sẽ tới định cư ở Angelview ngay cuối tháng 10 này và sau đó sẽ đi tìm kiếm một công việc. Nhưng phải chờ vài tháng nữa.
_ Anh thực sự rất muốn làm vậy…
_ Thôi đi, không có anh, em sẽ không bao giờ tạo dựng được một sự nghiệp như thế này. Em sẽ giữ lại những kỉ niệm tuyệt vời, nhất là những chuyến du lịch của chúng ta.
_ Em thật tốt bụng, cưng ạ. Và đừng bao giờ quên là anh sẽ luôn có mặt nếu em cần.
_ Em biết mà, Larry.
Marcy lắc đầu và nàng lại quay lại nhìn ngôi nhà của Taylor. Nàng nhận ra việc giữ lại Angelview sẽ không phải là việc quá dễ dàng bởi tình trạng tài chính của nàng đang rất bấp bênh. Chỉ một chút vấn đề nhỏ nhặt nhất thôi, nàng cũng sẽ có nguy cơ mất tất cả. Nàng cố ngăn không để nước mắt trào dâng, nhưng rốt cục nó vẫn chảy xuống. Cáu kỉnh, nàng chùi mắt. Đủ rồi, đủ rồi, ngày nào nàng cũng khóc nhiều như vậy rồi! Cần phải ngừng việc này lại ngay.
Nhanh chóng dọn dẹp căn phòng xong xuôi, nàng chuẩn bị để đi vào làng. Nàng mặc một chiếc quần jean bó chặt và một chiếc áo thun chui đầu màu hạt dẻ vừa khít, làm nổi bật dáng vóc mảnh mai. Nàng xỏ chân vào một đôi bốt cao cổ cao gót và liền cảm thấy mình nữ tính hơn. Mái tóc vàng dài rực rỡ được nàng thả tự nhiên sau vai. Nàng thấy lo sợ lần đầu tiên vào thăm làng mọi người đều sẽ tò mò muốn biết nàng thay đổi như thế nào sau những năm tháng sống ở Luân Đôn.
Angelstone là một ngôi làng nhỏ cách Leeds 15 km. Ở đây có một vài cửa hàng cửa hiệu buôn bán, trong đó có một cửa hàng lớn bán thực phẩm khô do gia đình Walkers điều hành.Con trai họ, Ted, là một người bạn cùng lớp cũ của Marcy.
Cô gái trẻ đưa xe đậu vào chỗ để xe của cửa hàng và e ngại bước vào bên trong. Chẳng có gì hoặc gần như chẳng có gì thay đổi hết. Ở đây thời gian dường như đã ngừng trôi. Nàng nhớ lại bà mình mỗi ngày đều đến đây đi chợ. Lấy một cái giỏ, nàng đi về phía quầy thu tiền và ngay lập tực nhận ra bà Walkers.
- Xin chào.
- Xin chào, người bán hàng trả lời một cách máy móc.
Rồi mắt bỗng sáng lên, bà ta kêu lên:
- Marcy!
- Vâng, đúng là cháu ạ.
- Thật vui mừng được gặp lại cháu. Cháu về đây nghỉ à?
- Không ạ, cháu đã quyết định quay lại sống ở Angelview.
- Thật không? Nhưng điều gì đã làm một cô gái trẻ đẹp như cháu lại về đây ở?
- Cháu không biết. Cháu không còn muốn sống ở Luân Đôn nữa.
- Ted sẽ rất vui khi gặp lại cháu.
- Bạn ấy làm gì rồi ạ?
- Nó đã tiếp quản xưởng sữa chửa ô-tô của bố nó. Cháu biết nó cuồng xe hơi thế nào mà.
- Vâng, cháu vẫn nhớ ạ! Bạn ấy đã sưu tập tất cả các mô hình xe hơi tinh xảo
- Nó vẫn tiếp tục đấy, nhưng ở mức độ cao hơn, bà Walkers bật cười.
Marcy tiếp tục nói chuyện với bà ta một lúc rồi chào tạm biệt. Cuối cùng, việc trả lời các câu hỏi của những người dân ở Angelstone cũng không phải là việc quá khó… Nàng chỉ cần thoái thác nói nước đôi là được. Sau đó nàng đến bưu điện để kích hoạt lại đường dây điện thoại và internet. Như vậy nàng sẽ cảm thấy bớt cô đơn hơn và có thể ngồi chat với Larry và Jason. Khi bước ra khỏi bưu điện, nàng lơ đễnh bước vấp phải một hòn đá và đụng vào một người đàn ông đang đi theo chiều ngược lại.
- Xin lỗi, nàng nói một cách máy móc.
- Cô nên chú ý hơn, người đàn ông trả lời. Cô có nguy cơ bị gãy chân với đôi cao gót thế kia!
Marcy ngẩng đầu lên và nhận ra Luke Taylor.
- Hãy để ý vào việc của anh đi!
- Mỗi lần tôi gặp, cô đều luôn luôn dễ thương như vậy. Cô nên theo những khoá học về cách đối nhân xử thế đi, cô ạ.
- Còn anh thì học cách lịch sự với phụ nữ đi!
Tức giận, Marcy quay lưng lại với Luke Taylor và đi về phía xe của nàng. Nàng cảm thấy ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi đang dõi theo mình và nàng cầu mong không bị vấp ngã: là một phần của công việc nên nàng vốn tự nhiên có thói quen đi giày siêu cao gót, nhưng nàng cũng biết rằng mình có thể bước sẩy chân bất cứ lúc nào, nhất là trên vỉa hè ở làng… Nàng ngồi nghiêm nghị trong chiếc xe mui trần màu đỏ và khởi động xe trước cái nhìn giễu cợt của anh ta… Vài phút sau, nàng bắt đầu trấn tĩnh lại và đi chậm hơn. Xe mui trần, thứ xa xỉ duy nhất trong quãng đời ở Luân Đôn mà nàng còn lại, chỉ muốn được chạy nhanh hơn nữa và nàng phải chú ý để không gây tai nạn.
Tuy vậy, đi được vài cây số, một cái đèn đỏ báo hiệu bật sáng trên bảng điều khiển và động cơ xả khói bốc ra.
- Ôi không, Marcy kêu lên. Chỉ còn thiếu chuyện này nữa thôi.
Cái xe tuy không phải còn mới coóng, nhưng Marcy cũng không trông đợi nó lại đột ngột hỏng thế này. Lo âu, nàng dừng lại bên vệ đường để gọi điện. Xui xẻo tột cùng, điện thoại của nàng lại hết pin! Nàng chưa sạc nó kể từ khi rời khỏi Luân Đôn bởi nàng không trông đợi bất cứ cuộc gọi nào và cũng không muốn gọi cho ai hết.
- Thật ngu ngốc, nàng càu nhàu với chính mình.
Nàng chỉ còn cách đứng chờ một chiếc xe con khác dừng lại giúp đỡ. Nàng ra khỏi xe và dựa người vào mui xe. Một lát sau, nàng nhìn thấy một chiếc xe 4 chỗ sang trọng đang phóng nhanh tới. Nàng liền biết ngay cái xe sang trọng và bắt mắt đó là của Luke Taylor. Nàng cúi đầu khi nó đi qua. Nhưng người lái xe bất ngờ phanh lại, cho xe đi lùi lại và đỗ lại trước cái xe mui trần màu đỏ. Luke Taylor điềm tĩnh bước ra khỏi xe, nhếch một nụ cười bên góc miệng như thói quen của anh ta.
- Cô bị hỏng xe?
- Thật sáng suốt làm sao!
- Tôi đã không muốn dừng lại và giờ thì tôi thấy là mình có lý. Cô thật bất lịch sự!
- Bất lịch sự ư? Nhưng tôi không yêu cầu anh gì hết mà! Đi tiếp đi, tôi không cần bất kì một sự giúp đỡ nào của anh.
- Hãy dừng việc cư xử như một đứa trẻ mới lớn đi. Với tư cách là hàng xóm, tôi giúp cô là chuyện bình thường thôi.
- Tôi không cần những hàng xóm nào như anh!
- Giờ thì đủ rồi. Tôi chán bị một con nhóc hư hỏng như cô xúc phạm lắm rồi.
- Hãy để tôi yên!
- Con đường này rất vắng, cô biết rõ rồi đấy. Tôi sẽ kéo xe của cô đến xưởng sửa chữa. Nhờ vậy cô sẽ tránh đuợc khỏi phải trả tiền kéo xe vài kilomét.
- Đồng ý, Marcy trả lời sau vài phút lưỡng lự. Tiền sửa xe sẽ đủ tốn lắm rồi và đúng là rất ít xe cộ đi qua con đường này…
Luke Taylor móc chiếc xe mui trần bé nhỏ vào chiếc xe bốn chỗ của anh ta và bọn họ ngồi vào xe trong im lặng. Marcy không thích loại xe gây ô nhiễm này nhưng đúng là nó rất phù hợp để ngồi trên cao và ngắm cảnh. Luke Taylor lái xe đến cái bùng binh tiếp sau để vòng xe quay trở lại ngôi làng. Sự yên lặng bắt đầu trở nên nặng nề, Marcy càng lúc càng thấy khó chịu. Nàng không có khả năng tìm ra một chủ đề nào để thảo luận. Bỗng nàng giật nảy mình khi rốt cục chàng mở lời với nàng.
- Xưởng sửa xe của Ted Walkers có phù hợp với cô không?
- Vâng, hoàn toàn phù hợp.
- Anh ta chắc chắn sẽ phải đặt hàng các bộ phận. Loại xe này không thông dụng trong vùng này, anh ta nói thêm trong khi ám chỉ đến chiếc xe thể thao.
- Như những chiếc bốn chỗ to đùng, tôi cho là vậy.
Luke Taylor cười phá lên và nói:
- Những chiếc bốn chỗ to đùng rất tiện khi đi trời tuyết và khi phải đi đường đất. Tôi xin nhắc cô là những mảnh đất ở Angelview rộng mênh mông đó.
- Chúng không còn là những mảnh đất của Angelview nữa rồi. Nàng cay đắng tuyên bố.
- Tôi không chịu trách nhiệm về việc quản lý tài sản tồi tệ của gia đình cô. Bà của cô rất may mắn khi có thể bán đắt những mảnh đất ấy cho tôi như vậy.
- Tôi cấm anh nói như thế về bà tôi. Anh chẳng biết gì về gia đình tôi cả.
- Còn cô cũng chẳng biết gì về tôi. Điều đó không ngăn cô xử sự với tôi như một kẻ chẳng ra gì!
Thật may là bọn họ đã đến trước xưởng sửa xe của Ted và Marcy xuống xe với sự nhẹ nhõm.Taylor đi vào xưởng để báo với chủ xưởng bọn họ đã đến.
- Chào ông Luke Taylor. Cái xe 4/4 của anh bị làm sao à?
- Không đâu. Tôi đã kéo một cái xe hỏng đến.
Ted lúc đó mới nhìn thấy cô gái trẻ.
- Marcy?
- À đúng rồi, đúng là tớ…
Ted chạy về phía nàng, kéo nàng vào trong vòng tay và xoay tròn nàng quanh anh ta trong khi ôm nàng.
- Mình thật vui khi được gặp cậu làm sao! Đã lâu lắm rồi!
- Tớ cũng rất vui khi được gặp lại cậu. Tớ đã gặp mẹ cậu sáng nay và tớ rất nóng lòng được gặp lại cậu.
- Cậu đang đi nghỉ à? Cậu là một người bạn của Ông Taylor à.
- Không, hoàn toàn không. Tớ đã quay lại sống ở Angelview và Ông Taylor đã giúp tớ khi tớ bị hỏng xe trên đường.
Luke Taylor giữ khoảng cách, rõ ràng có vẻ khó chịu với cuộc tái ngộ của hai người trẻ tuổi.
- Cậu thật tuyệt, còn xinh đẹp hơn cả trước đây!
- Thôi đi! Marcy đỏ mặt nói thầm trong khi Taylor quay đầu về phía nàng để quan sát nàng với một vẻ giễu cợt.
- Cậu vẫn luôn nhảy múa chứ?
- Không….
- Tại sao vậy? Cậu đã mơ ước trở thành vũ công chuyên nghiệp mà.
- Quá cao…
- Những kẻ đần độn! Ôi, nhưng tớ chắc chắn đã bôi dầu mỡ khắp lên cậu, tớ rất tiếc!
- Chẳng sao đâu. Niềm vui của những người tái ngộ mà.
- Được rồi, Taylor mất kiên nhẫn lên tiếng, anh có nghĩ xe hỏng nặng không?
Sau khi xem qua động cơ, Ted giải thích với Marcy rằng cần phải thay bộ tản nhiệt trong xe và xem xét lại tổng thể cẩn thận.
- Tớ không hay dùng xe này ở Luân Đôn.
- Cậu may đấy vì không bị hỏng xe lúc đang chuyển nhà. Tớ sẽ đặt mua các bộ phận. Tớ nghĩ là cậu có thể đến lấy xe lại sau một tuần. Thế được chứ?
- Được, tuyệt vời.
Marcy đưa số điện thoại của mình cho Ted. Sau đó anh ta liền mời nàng đi chơi với các bạn tối nay.
- Cậu thật tốt, Ted ạ, nhưng trước tiên tớ phải hoàn thành xong việc chuyển nhà đã.
- Vậy lần khác nhé! Ted buồn bã trả lời.
- Được rồi, tôi đưa cô về, Luke Taylor kết thúc, rõ ràng nóng vội muốn đi khỏi.
- Không làm phiền anh chứ? Ted hỏi. Nếu không, tôi có thể đưa Marcy về nhà cô ấy.
- Không hề, trên đường tôi về thôi.
- Tốt. Vậy hẹn sớm gặp lại cậu nhé, Marcy.
- Hẹn sớm gặp lại, Ted.
Sau khi đã lấy hết đồ đạc trong cốp chiếc xe mui trần, Marcy lại ngồi vào trong xe Taylor.
- Thật là một cuộc tái ngộ thú vị! Chàng không thể ngăn mình bình luận khi xe bắt đầu khởi hành.
- Ted và tôi đã học cùng trường với nhau. Bọn tôi là bạn bè rất thân.
- Tôi biết.
- Anh chẳng biết gì cả. Tôi chuyển đến Luân Đôn lúc 13 tuổi và ở thời kỳ ấy, tôi chỉ nghĩ đến nhảy múa mà thôi…. Marcy giải thích với đôi mắt mông lung.
Hôm nay, nàng còn xinh đẹp hơn với đôi bốt nổi bật và chiếc quần jeans tôn lên thân hình dong dỏng cao của nàng. Tuy vậy, sự tức giận của cô gái trẻ đối với sự quan tâm của chàng không phải bởi lần gặp đầu tiên. Nàng muốn như thế với chàng và chàng không biết tại sao. Hơn nữa, nàng nói gì nhỉ? À đúng rồi, “tôi kinh tởm những loại người như ông, những kẻ luôn nghĩ rằng tiền có thể đem lại mọi thứ”… Thực tế, nàng đã đối xử với chàng y như những tên “nhà giàu mới nổi”, nàng luôn cố làm cho chàng hiểu rõ rằng bọn họ không cùng ở 1 thế giới. Chắc chắn là, chàng không thể bình tĩnh được…
Về phần Marcy, nàng càng lúc càng thấy ngột ngạt trong bầu im lăng nặng nề đang bao trùm bọn họ. Hơn nữa, nàng cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi này đang giận. Nỗi sợ hãi bắt đầu tăng dần và nàng sẽ làm tất cả mọi việc để có thể đã về đến nhà. Những cảnh tượng kinh khủng bắt đầu nảy ra trong tâm trí nàng một cách bất lực. Nhỡ Taylor dừng xe trên một con đường đất nhỏ thì sao? Và nhỡ anh ta cố tấn công nàng? Lúc ấy sẽ không có ai cứu đuợc nàng! Cổ họng thít lại, nàng cảm thấy những cơn rùng mình ớn lạnh truyền đi khắp cơ thể mình.
- Cô khỏe chứ? Cô xanh quá. Cô có muốn tôi dừng xe lại không?
- Không! Nhất là đừng làm vậy!
Ngạc nhiên, người đàn ông trẻ tuổi lại quay sang nhìn nàng lần nữa.
- Tôi tin là cô đang thấy khó ở.
- Không đâu, tôi cam đoan với anh đấy, tôi chỉ muốn về nhà thôi.
Sững sờ, người đàn ông trẻ tuổi tiếp tục đi tiếp. Nhiều phút sau, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước thềm Angelview. Taylor xuống xe để lấy đồ của Marcy và chàng đưa nàng tới tận cửa nhà.
- Cô có chắc là mọi chuyện vẫn ổn chứ? chàng lo lắng đưa tay về phía nàng.
-Vâng, nàng trả lời trong khi bước lùi lại để chàng không chạm vào nàng. Hẹn gặp lại.
- Tôi chắc chắn sẽ cho là cô thiếu giáo dục… Không một lời cảm ơn,không một tách cà phê…
- Xin lỗi, cám ơn anh và hẹn gặp lại, Marcy nhắc lại trong khi lấy lại những túi đồ của mình. Rồi nàng mở cửa, đi vào và đóng cửa lại ngay trước mũi Luke Taylor… lần thứ hai.
Rõ ràng, chàng thầm nói khi quay trở lại xe của mình, việc này dạy cho mình một bài học khi giúp đỡ kẻ khác…
Ngay khi cánh cửa khép lại, Marcy cuối cùng cũng cảm thấy an tâm. Nàng dựa người vào tường để lấy lại sức. Nhưng nàng thấy đau tim và phải chạy vào phòng bếp để nôn. Nàng đã quá sợ hãi đến nỗi cơ thể không còn nghe lời mình nữa.Và tệ hơn là nàng không thể lý giải được Luke Taylor có phải thực sự là một mối nguy hiểm không. Liệu anh ta có tấn công nàng không? Nàng không thể nói được những nỗi lo sợ của mình là có căn cứ hay không.
Những ngày tiếp theo, Marcy tiếp tục công việc dọn dẹp của mình. Một hôm, vào cuối buổi sáng, nàng quyết định đi dạo trong khu rừng cổ kính của Angelview để thay đổi tâm trạng. Nàng thuộc lòng những lối đi trong rừng nên quyết định sẽ đi dạo một chút về phía khu rừng trống để. Cuối tháng 11 trời vẫn đẹp, nàng dựa người vào một thân cây dưới ánh nắng mặt trời để nghỉ ngơi. Nàng vẫn còn rất dễ mệt. Đột nhiên,nàng nghe thấy một tiếng bước chân đằng sau lưng. Lo sợ gặp phải ai đó, nàng hấp tấp đứng dậy định đi khỏi.
- Xin chào, một giọng chế nhạo vang lên sau lưng nàng.
Nàng lập tức nhận ra giọng của Taylor và dừng lại.
- Xin chào, chàng nhắc lại với vẻ mỉa mai
Chàng thật sự coi nàng như một kẻ không có giáo dục
- Xin chào, nàng bực tức trả lời
- Đây là một nơi dễ chịu để đi dạo, phải không?
- Đúng vậy, nhưng chắc chắn là tôi phải hỏi xin sự cho phép của anh khi đến đây, bây giờ đây là đất của anh mà!
- Tại sao cô lại luôn khó chịu như vậy? Tất cả mọi người đều có thể đến đây dạo chơi như tình hình trước đây thôi!
Marcy cúi đầu: nàng muốn mình xử sự khó chịu như vậy. Nàng ngẩng phắt đầu lên và lảo đảo.
- Cô ổn chứ? Luke Taylor lo lắng tiến lại gần và giữ lấy cánh tay để đỡ nàng.
- Vâng, cám ơn. Tôi chỉ uống có một tách cà phê sáng nay.
- Cô nên đi ăn. Cô quá mảnh khảnh đến nỗi sắp trở nên trong suốt rồi, chàng nói đùa với một tia lo lắng trong giọng nói.
- Tôi có một bữa picnic trong túi.
Nàng lấy hai chiếc sandwich kẹp jambon nhỏ xíu trong túi xách ra.
- Một bữa picnic? Chàng lắc đầu trả lời. Cô muốn nói là một bữa ăn phụ buổi chiều sao! Hãy ăn chúng để lấy lại sức, rồi chúng ta sẽ đi ra xe tôi. Tôi có một bữa ăn thực sự đây.
Marcy chấp hành theo rồi đi cùng người đàn ông trẻ tới xe anh ta. Chàng giữ cánh tay nàng để nàng không bị ngã. Nàng cảm thấy thật sự yếu ớt. Không nghi ngờ gì là nàng đang bị tụt huyết áp. Luke lấy ra 1 giỏ đầy thức ăn và bọn họ ngồi xuống một tảng đá lớn. Rồi chàng đưa cho nàng một miếng sandwich to tướng.
- Tôi sẽ không bao giờ có thể ăn hết được cái này đâu, cô gái trẻ phản đối.
- Hãy bắt đầu ăn đi, đâu sẽ đến đấy. Chúng rất ngon.
- Đúng vậy! Marcy thừa nhận, rõ ràng rất ngạc nhiên.
- Đó chỉ là sandwich thôi!
- Đúng vậy nhưng đây là lần đầu tiên tôi ăn được ngon miệng kể từ khi…
- Kể từ khi…
- Không có gì, Marcy cúi đầu nói lí nhí.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng nay, nàng thấy đói, nàng cảm thấy mình có sức sống và điều này khiến nàng khuây khoả nhẹ nhõm. Phải rồi, đến một ngày nào đó, nàng sẽ có thể quên đi và trở lại là chính mình.
- Ai đã chuẩn bị cho anh đồ ăn picnic như thế này? Marcy hỏi, thấy ngạc nhiên bởi có quá nhiều đồ ăn.
- Carla
- Carla?
- Carla là người lo liệu các công việc ở nhà tôi cùng với chồng của cô ta. Cô ấy rất tử tế.
- Tôi thấy rồi!
Ăn xong bánh sandwich, Luke Taylor mời nàng một miếng bánh ga-tô nhưng nàng từ chối: Nàng thực sự không còn đói nữa!
- Anh thường đi picnic một mình như vậy sao?
- Thực ra tôi thường đi một vòng quanh các khu đất để xem có thiệt hại gì không và ăn luôn trên xe.
- Tôi thấy rồi…
Chàng đến ngồi gần nàng và Marcy cảm thấy dần dần bồn chồn. Nhưng nàng đã ngẫm nghĩ kỹ rồi, nàng phải chạy trốn thôi…
- Cô Stoneway, có chuyện gì xảy ra vậy? Trông cô xanh xao quá!
Nàng nhìn chàng với đôi mắt ngập nước.
- Tôi không thể, tôi không thể, nàng vừa nức nở nói vừa chạy đi.
- Chờ đã, coi nào, tôi sẽ đưa cô về.
Nhưng nàng không nghe thấy gì hết và vẫn tiếp tục chạy trốn. Chàng biết mình không nên cố đuổi theo nàng. Thấy ngỡ ngàng, chàng thu dọn những gì còn lại sau buổi Picnic rồi quay trở lại xe.
Marcy chạy rất lâu, hơi thở nông và gấp gáp, nàng chạy về đến tận Angelview. Luke Taylor có thể sẽ coi nàng là một con điên, nhưng làm sao giải thích cho anh ta về cảm giác của nàng được chứ? Làm sao giải thích cho anh ta rằng nàng đã khiếp sợ bởi sự hiện diện đơn độc của anh?
Nàng nguyền rủa Pricetown thật kinh khủng làm sao vì những việc hắn ta đã làm với nàng. Nàng mãi mãi là tù nhân của hắn, nàng không có khả năng tin tưởng vào một người đàn ông nào hết. Ngay khi về đến trang viên, nàng chạy vào phòng tắm để kì cọ, để tẩy uế bản thân, cố quên đi cuộc tấn công. Vừa bình tâm lại, nàng mặc quần áo và nghe thấy tiếng búa gõ cửa bằng sắt rèn. Khi mở cửa ra, nàng thấy mình mặt đối mặt với Luke Taylor.
- Ôi!
- Đừng sợ, cô Stoneway, tôi mang cho cô cái túi của cô, lúc nãy cô đã để quên.
- Ôi, nàng bối rối lặp lại. Cám ơn anh.
- Tôi có thể vào không?
- Không, tôi không muốn…
- Nhưng coi này…
- Xin anh hãy đi đi! Cô gái trẻ khẩn nài trong khi lại đóng cửa ngay trước mũi chàng một lần nữa.
Luke Taylor nhún vai và quay trở lại xe mình. “Để xem xem”, chàng tự nhủ, “Đã có lần hai thì sẽ có tiếp lần ba…”
Tháng mười một đã tới. Một buổi cuối ngày, Marcy quyết định mang hoa đến hầm mộ gia đình: nàng cũng rất hi vọng không đụng mặt ai…
Vì nghĩa trang của làng chỉ cách đây gần hai cây số, nên nàng có thể đi bộ tới đó. Trời âm u nhưng không mưa. Hầm mộ này là nơi an nghỉ của mọi thành viên trong gia đình bên nội nàng kể từ thế kỉ XVIII. Nàng mở một cách khó khăn lưới sắt của lăng mộ an táng ra và cắm những bông hoa mà nàng đã mang đến vào trong những chiếc bình. Sau đó, nàng đứng tĩnh lặng trước mộ bà nội và cha mẹ mình. Nàng không thể ngăn mình nghĩ về mẹ, bà đã đau đớn quá nhiều kể từ khi cha nàng mất. “Người mẹ nhỏ bé khốn khổ của con”, nàng vừa thì thầm vừa khóc. Nàng cũng nhớ lại một chút những kỉ niệm đã có với cha mình. Ông chết từ khi nàng còn quá nhỏ… Nàng lau khô những giọt nước mắt, rồi yên lặng ra khỏi hầm mộ.
Khi đi ra con đường trong nghĩa trang, nàng nhìn thấy 1 người đàn ông đang đứng tĩnh lặng. Nàng không muốn làm phiền ông ta nhưng ông ta quay đầu về phía nàng và chào buổi tối với nàng một cách máy móc. Trong ánh sáng lờ mờ, nàng liền nhận ngay ra Luke Taylor. Do phép lịch sự và tôn trọng sự tĩnh lặng của nơi này, nàng đáp lại chàng:
- Buổi tối tốt lành.
- Cô Stoneway?
- Vâng
- Bố mẹ cô được chôn cất ở đây sao?
- Vâng, trong hầm mộ gia đình. Anh cũng có người thân trong gia đình được chôn ở đây sao?
- Vâng, cha mẹ tôi…
- À, tôi không biết anh đã từng là người vùng này…
Marcy luôn tự hỏi tại sao một doanh nhân lại muốn đến sống ở Angelstone.
- Ngày xưa, ông bà tôi làm buôn bán nhỏ tại đây. Nhưng khi ông tôi chết, buôn bán phá sản và bà tôi phải dẫn con cháu đến sống tại một trong những khu phố nghèo nhất của Leeds. Chính ở nơi đó, tôi đã lớn lên cho đến khi tôi bắt đầu có thể tự kiếm sống được tử tế.
- Tôi hiểu rõ sự gắn bó của anh với Angelstone.
- Mẹ tôi đã rất đau khổ khi phải chuyển đi lần đó và khi tôi còn bé, mọi dịp cuối tuần chúng tôi đều tới đi dạo ở Angelstone và trên những mảnh đất của Angelview.
- Chính vì vậy mà anh yêu ở nơi này đến vậy…
- Đúng thế. Thật tiếc là mẹ tôi không thể hưởng thụ được tất cả những gì tôi có ngày hôm nay… Chàng thú nhận, xiết chặt nắm tay.
Marcy cúi đầu. Thật là lạ khi gặp một người không quen biết lại có thể tin tưởng thổ lộ như thế. Có lẽ điều đó liên quan tới hoàn cảnh. Luke Taylor rõ ràng rất xúc động khi đứng trước mộ cha mẹ anh ta. Mưa bắt đầu rơi lất phất và họ rời khỏi nghĩa trang trong im lặng. Marcy bắt đầu đi lên đường lớn và Taylor kéo nàng lại.
- Cô sẽ không đi bộ về dưới trời mưa thế này chứ!
- Không sao đâu. Tôi không phải làm bằng đường tan chảy.
- Dù sao đi nữa, cô quá gầy tới mức sớm muộn người ta sẽ không nhìn thấy được cô mất.
- Việc này không buồn cười chút nào.
- Đây không phải là một trò đùa đâu… Đi thôi, tôi đưa cô về.
Marcy đồng ý bởi mưa rơi càng lúc càng to hơn và trời cũng đang bắt đầu tối. Bọn họ nhanh chóng về đến trước cửa Angelview.
- Cám ơn ông Taylor và hẹn gặp lại, Marcy nói một cách lịch sự.
- Cô có thể gọi tôi là Luke. Tôi trẻ hơn nhiều so với vẻ ngoài…
Marcy mở cửa xe mà không trả lời. Chàng nắm lấy tay áo của nàng và Marcy sững người lại.
- Có lẽ cô nên trả lời là tôi có thể gọi cô bằng tên riêng, có lẽ cô nên mời tôi uống một tách cà phê…
- Tôi có thể nhưng tôi không muốn làm thế, và nếu tôi có làm như vậy, thì đó sẽ không bao giờ là với một người đàn ông đi áp đặt cách cư xử của tôi.
Dứt lời, Marcy vùng ra bằng một cử chỉ dứt khoát, xuống xe và chạy về Angelview.
Luke Taylor ngẩng đầu lên trời và tự nhủ với mình rằng, Marcy Stoneway đúng là không biết ngay cả những nguyên tắc sơ đẳng nhất của phép lịch sự.