Chương 20
Mấy tháng sau, vào một buổi tối, tại nhà bà cô Goëllo, bà Hầu tước Arlange, trông như trẻ ra mười tuổi, đã thuật lại cho mấy bà quả phụ quý phái, bạn mình, nghe chi tiết về đám cưới của cô cháu gái Claire của bà, người mà ngài Tử tước Albert de Commarin vừa mới lấy làm vợ.
- Đám cưới, - bà nói - được tổ chức tại lãnh địa Normandie của chúng tôi, không kèn không trống. Cháu rể tôi muốn như vậy, điều mà tôi cực lực phản đối. Việc bùng nổ sự khinh bỉ mà cậu ấy là nạn nhân phải được tiếp theo bằng sự bùng nổ của lễ cưới chứ! Đó là suy nghĩ của tôi, và tôi không cần phải giấu giếm điều đó. Nó mặc kệ! Cái cậu này cũng cứng đầu như cha mình, chuyện này đã được nói nhiều rồi; cậu ấy cương quyết lắm. Còn cô cháu gái trâng tráo của tôi, vì đã nghe lời chồng từ trước rồi, cũng phản đối tôi. Vả lại, cũng chẳng sao, hôm nay tôi thách mọi người tìm thấy một ai dám nghi ngờ sự vô tội của Albert. Tôi đã để cho bọn trẻ say sưa hưởng tuần trăng mật, tỉ tê tâm sự mải mê hơn cả đôi chim gáy. Phải công nhận rằng chúng đã phải mua hạnh phúc của mình bằng một cái giá hơi đắt. Vậy cứ để cho chúng hạnh phúc và có nhiều con, chúng chẳng có gì phải bối rối về chuyện nuôi dưỡng con trai và dành của hồi môn. Bởi vì, các bà biết đấy, lần đầu tiên trong đời và chắc cũng là lần cuối cùng, ông Commarin đã hành xử như một thiên thần. Ông cho con trai toàn bộ tài sản, toàn bộ. Ông muốn về quê sống một mình. Tôi không tin rằng ông già yêu quý đáng thương ấy thọ được lâu. Thậm chí tôi không dám chắc ông còn tỉnh táo sau khi đã bị một cơn chấn động… Cuối cùng thì cháu gái tôi cũng đã được yên bề gia thất. Tôi biết mình đang phải trả giá, giờ tôi đang buộc phải tiết kiệm chắt bóp đây này. Nhưng tôi ghét những bậc cha mẹ nào lùi bước trước sự hy sinh tiền bạc khi con cái gặp nguy khốn.
Có một điều mà bà Hầu tước không kể, đó là tám ngày trước khi cưới, Albert đã giúp bà thoát khỏi rắc rối, và thanh toán xong một khoản nợ đáng nể cho bà.
Sau đó bà chỉ vay anh có 9.000 franc, nhưng bà đang tính một ngày nào đó sẽ thổ lộ cho anh biết là bà đang bị phiền nhiễu bởi một ông thợ làm thảm, một chị thợ may, ba người buôn vải và năm, sáu nhà cung ứng khác nữa.
Dù sao thì, bà cũng là người đứng đắn mà; bà có nói xấu cháu rể điều gì đâu!
Còn ông Daburon, lui về ở ẩn tại Poitou sau khi đệ đơn từ chức, đã tìm được cho mình sự bình yên; sự quên lãng rồi cũng sẽ đến. Ở dưới đó, người ta không phải cố công thuyết phục ông lấy vợ.
Cô nàng Juliette cũng đã được an ủi phần nào. 80.000 franc được Noël giấu dưới gối đã không bị tịch thu. Bây giờ chỗ đó cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Nàng đã đăng tin sẽ bán một bộ đồ nội thất quý.
Còn lại một mình, lão Tabaret đang hồi tưởng.
Đã từng tin vào khả năng không thể sai sót của tòa án, bây giờ ở đâu ông cũng chỉ nhìn thấy những sai lầm trong xét xử.
Ông thám tử tình nguyện già đang nghi ngờ sự tồn tại của chính tội ác và giữ quan điểm rằng những lời chứng mang quan điểm cá nhân chẳng chứng minh được điều gì. Ông đang vận động ký kiến nghị đòi bãi bỏ án tử hình và lập ra một quỹ có nhiệm vụ giúp đỡ những bị cáo nghèo vô tội.
HẾT