Chương 19
Noël đã hứa là sẽ chạy vạy mọi cách, thử làm những điều không thể để xin được lệnh phóng thích Albert.
Quả thực, y đã đi gặp một vài ủy viên công tố, và ở đâu y cũng biết cách làm sao để người ta đuổi khéo mình.
Đến bốn giờ sáng, y quay về dinh thự Commarin để báo cho ông Bá tước biết rằng những nỗ lực của mình đã đạt được chút thành công.
- Ngài Bá tước đi vắng, - ông quản gia Denis cho anh biết - nhưng nếu cậu chủ chịu khó đợi…
- Ta sẽ đợi. - Gã luật sư đáp.
- Thế thì, - ông gia nhân nói tiếp - xin mời cậu chủ vui lòng theo tôi, tôi đã được lệnh dẫn cậu chủ vào văn phòng của ngài.
Sự tin cẩn này cho Noël thấy được tầm cỡ uy lực mới của y. Giờ y thấy như đang sống ở nhà mình, trong một nơi ở tráng lệ; ở đây y là chủ, là người thừa kế. Khi nhìn lướt qua căn phòng, ánh mắt y dừng lại ở bảng gia phả treo gần lò sưởi. Y bước tới gần và đưa mắt đọc.
Tấm bảng gia phả giống như một trang giấy, một trang giấy thuộc loại đẹp nhất, được bóc ra từ một cuốn sổ vàng của một dòng họ quý tộc người Pháp. Tất cả những cái tên đã làm nên lịch sử của gia tộc đều có mặt ở đây. Dòng họ Commarin đã pha trộn dòng máu của mình với tất cả các gia đình trong bảng gia phả. Có hai người trong số họ đã lấy những cô gái thuộc dòng dõi hoàng gia.
Một niềm kiêu hãnh nóng hổi dâng lên trong lòng gã luật sư trẻ tuổi, hai thái dương y giật liên hồi. Y ngẩng đầu hãnh diện thì thầm:
- Tử tước Commarin!
Có tiếng cửa mở và y quay đầu lại nhìn. Ông Bá tước vừa bước vào.
Noël kính cẩn cúi đầu chào, nhưng y sững người trước cái nhìn đầy căm hận, giận dữ và khinh bỉ của cha.
Một cơn rùng mình lan khắp người, hai hàm răng đánh lập cập, y cảm thấy mình đã tiêu đời.
- Đồ khốn nạn! - Ông Bá tước thét lên.
Và sợ mình không kìm được cơn giận, ông quý tộc già ném chiếc ba toong vào góc nhà.
Ông không muốn đánh con mình, ông cho rằng hắn không đáng để ông tự tay phải đánh.
Rồi giữa họ diễn ra một phút im lặng chết người mà cả hai tưởng như kéo dài cả một thế kỷ.
Trong chốc lát, cả hai nảy ra những suy nghĩ mà có khi phải cần đến một tập sách mới viết hết ra được.
Noël là người lên tiếng trước:
- Thưa cha…
- Ôi, mi hãy câm mồm đi! - Ông Bá tước khản giọng nói - Ít nhất thì mi cũng câm đi! Trời ơi! Mi có thể là con trai ta được ư? Than ôi, bây giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa. Khốn nạn, mi biết rõ mi là con trai bà Gerdy! Đồ bỉ ổi! Mi không chỉ giết người, mà mi còn sắp đặt mọi thứ để đổ oan cho một người vô tội! Mi là kẻ giết mẹ! Mi đã giết mẹ mình!
Gã luật sư lúng búng định phản đối.
- Mi đã giết bà ấy, - ông Bá tước hùng hổ nói tiếp - nếu không phải bằng thuốc độc thì cũng là bằng tội ác của mình. Giờ ta đã hiểu hết tất cả rồi. Sáng nay không phải bà ấy nói mê, và mi cũng biết rõ như ta rằng bà ấy đã nói gì. Lúc đó mi đã nghe thấy, và sở dĩ mi dám bước vào khi mà chỉ cần một lời của bà ấy nữa là mi tiêu đời, đó là vì mi đã che giấu được ấn tượng mà sự có mặt của mình gây ra. Chính là dành cho mi mà bà ấy nói câu cuối cùng, “Tên giết người!”
Noël lùi dần đến cuối phòng, đứng dựa lưng vào tường, ngực ưỡn ra sau, tóc dựng ngược, hai mắt nhớn nhác. Cơn run sợ khiến toàn thân y co giật. Mặt y lộ rõ nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất, nỗi sợ hãi của một tên tội phạm bị phát giác.
- Vậy đó, ta đã biết hết rồi. - Ông Bá tước nói tiếp - Và không phải chỉ có mình ta. Một lệnh bắt giam đã được đưa ra để tống mi vào ngục.
Gã luật sư thét lên một tiếng kêu than xé ruột. Đôi môi y trề ra, co rúm vì khiếp sợ. Bị choáng váng giữa lúc đang hân hoan vui sướng, y phải gồng mình cố chống lại cơn sợ hãi. Y đứng thẳng người, ánh mắt thách thức.
Không thèm tỏ ra cảnh giác với Noël, ông Commarin bước tới bàn giấy và mở một ngăn kéo ra.
- Bổn phận của ta, - ông nói - là sẽ phải giao nộp mi cho đao phủ. Nhưng rồi ta nhớ ra mình bất hạnh biết bao khi phải làm cha mi. Ngồi xuống đây! Hãy viết và ký vào bản thú tội. Sau đó mi sẽ tìm thấy súng trong ngăn kéo này. Cầu Chúa tha thứ cho mi…!
Ông quý tộc già làm một cử động như muốn rút súng ra. Noël ra hiệu ngăn ông lại, rồi y rút trong túi ra một khẩu súng ngắn và nói:
- Không cần đến súng của cha đâu, thưa cha; cha thấy đấy, con đã chuẩn bị trước rồi. Người ta sẽ không thể bắt sống con được. Chỉ có điều…
- Chỉ có điều gì? - Ông Bá tước hỏi xẵng.
- Thưa cha, - gã luật sư lạnh lùng nói tiếp - con phải tuyên bố với cha rằng con không muốn tự tử, ít nhất là trong lúc này.
- Ôi! - Ông Bá tước kêu lên với giọng khinh bỉ - Đồ hèn nhát!
- Không, thưa cha, không. Con chỉ tự tử khi người ta chứng minh rõ cho con rằng vấn đề đã được giải quyết, rằng con không thể thoát được tội.
- Khốn nạn! - Ông Bá tước nói với vẻ hăm dọa - Thế chẳng lẽ chính ta sẽ phải…
Ông đưa tay chạm vào ngăn kéo đựng súng, nhưng Noël lấy chân đóng ngăn kéo lại.
- Cha hãy nghe đây, - gã luật sư nói tiếp với giọng khàn khàn và gãy gọn của người đang nhìn thấy nguy hiểm trước mắt - chúng ta đừng bỏ phí chút thời gian ngắn ngủi còn lại của con cho những lời vô ích này nữa. Con đã phạm một tội ác, đúng thế, và con không tìm cách biện minh, nhưng ai đã khiến con phạm tội ác đó, nếu không phải là cha? Bây giờ cha lại ban ơn cho con bằng một khẩu súng; cảm ơn cha, con không dám nhận! Lòng hào hiệp này của cha đâu phải để dành cho con. Cha chỉ muốn tránh sự tai tiếng do vụ xét xử của con gây ra và sự nhục nhã chắc chắn sẽ làm ô danh tên tuổi của cha.
Ông Bá tước muốn đáp trả.
- Thôi đi! - Noël ngắt lời ông với giọng hống hách - Con không muốn tự tử. Con muốn cứu mạng mình nếu có thể. Cha hãy cho con tiền để bỏ trốn, và con hứa với cha rằng con sẽ chết trước khi bị bắt. Con nhắc lại, hãy cho con tiền, vì bây giờ con chỉ còn 20 franc trong túi, bởi tờ 1.000 franc cuối cùng của con đã bị nướng sạch vào cái ngày… Cha biết rồi đấy. Mẹ con chẳng để lại gì để giúp con chôn cất bà. Vậy nên, đưa tiền cho con đi!
- Không bao giờ!
- Thế thì con sẽ ra đầu thú, và cha sẽ thấy những chuyện sẽ xảy ra với tên tuổi quý giá của cha.
Ông Bá tước, điên tiết vì cơn giận, lao đến chỗ bàn giấy để lấy súng. Noël nhảy đến đứng chặn trước mặt ông.
- Ồ, đừng đấu với nhau, - y lạnh lùng nói - con khỏe hơn cha đấy.
Ông Commarin lùi lại.
Khi nói đến chuyện xét xử, đến sự tai tiếng, đến nỗi nhục nhã, gã luật sư đã điểm trúng huyệt.
Trong lúc bị giằng co giữa việc giữ thanh danh với ý nghĩ cháy bỏng muốn trừng phạt tên khốn nạn, ông quý tộc già tỏ ra phân vân.
Cuối cùng, tình cảm quý tộc đã thắng.
- Thôi, - ông nói với giọng run run và khinh bỉ ghê tởm - chấm dứt chuyện bỉ ổi này đi… Mi muốn gì?
- Con đã nói rồi, tiền, tất cả những gì cha có ở đây. Cha quyết nhanh lên!
Hôm thứ Sáu, ông Bá tước đã rút một khoản tiền ở nhà băng để chuẩn bị cho ngôi nhà mà ông định dành cho kẻ mà ông tưởng là con trai hợp pháp của mình.
- Ta có 80.000 franc ở đây. - Ông nói tiếp.
- Ít quá, - gã luật sư nói - nhưng cứ đưa đây. Con xin báo cho cha biết là con đã tính sẽ có 500.000 franc. Nếu con tránh được sự truy tố thì cha sẽ phải gửi thêm cho con 420.000 franc nữa. Cha cam đoan sẽ cho con khi con yêu cầu chứ? Con sẽ có cách để đến lấy mà không gặp nguy hiểm. Với cái giá này, cha sẽ không bao giờ phải nghe nói đến con nữa.
Để đáp lại, ông Bá tước mở hộc sắt gắn trong tường, lấy ra một cọc tiền rồi quẳng xuống chân Noël.
Một vẻ giận dữ lóe lên trong mắt gã luật sư; y bước về phía ông Bá tước, nói với giọng hăm dọa:
- Ồ, đừng dồn ép con như thế; những kẻ không còn gì để mất như con nguy hiểm lắm. Con có thể ra đầu thú…
Dù sao thì y vẫn cúi xuống nhặt chỗ tiền.
- Cha hứa sẽ cho con số còn lại chứ? - Y hỏi tiếp.
- Ừ.
- Vậy thì con sẽ đi. Cha đừng sợ, con sẽ trung thành với thỏa thuận của chúng ta; người ta sẽ không bắt sống được con đâu. Vĩnh biệt cha! Trong tất cả chuyện này cha chính là thủ phạm đích thực, nhưng chỉ mình cha là sẽ không bị trừng phạt. Thượng đế thật bất công. Con nguyền rủa cha.
Một giờ đồng hồ sau, khi các gia nhân bước vào văn phòng của ông Bá tước, họ thấy ông nằm bất động dưới sàn, mặt úp xuống thảm và chỉ còn thoi thóp thở.
Trong lúc đó, Noël đã ra khỏi dinh thự Commarin và đi ngược lên phố Đại học, bước lảo đảo trong cơn choáng váng.
Y có cảm giác mặt đường đang chao đảo dưới chân mình và mọi thứ xung quanh đang quay cuồng.
Miệng y khô khốc, hai mắt đau rát, và thỉnh thoảng bụng y lại nổi một cơn buồn nôn. Nhưng đồng thời y lại cảm thấy nhẹ nhõm khó tin, gần như là một sự thoải mái dễ chịu.
Lý thuyết của ông Balan lương thiện đã đúng.
Thế là mọi chuyện đã kết thúc, tất cả đã chấm dứt, y đã xong đời. Từ nay chẳng còn gì phải lo nghĩ, chẳng còn phải lo sợ vô ích, chẳng còn phải hoảng hốt điên rồ, chẳng còn phải che giấu, vật lộn. Từ nay chẳng có gì phải sợ hãi nữa. Vai diễn ghê tởm của y đã xong, y có thể lột bỏ mặt nạ để thoải mái hít thở không khí.
Một sự suy sụp không thể cưỡng lại đang diễn ra, theo sau cơn kích động dữ dội đã kích thích nỗi kiêu căng vô sỉ của y khi đứng trước mặt ông Bá tước. Tình trạng căng thẳng tối đa của y từ một tuần nay đã chùng xuống. Cơn kích động mê muội diễn ra trong tám ngày đã hết, sự mệt mỏi làm y cảm thấy nhu cầu thúc bách muốn được nghỉ ngơi. Y cảm thấy một sự trống rỗng mênh mông, một sự vô cảm miên man không giới hạn.
Trạng thái mất cảm giác của y có gì đó giống với trạng thái của những người mệt nhoài vì say sóng; y không còn cảm thấy gì, không còn gì có thể khiến y xúc động, y không còn sức lực cũng như lòng can đảm để suy nghĩ, và một tai họa tiềm tàng, thậm chí là cái chết, cũng không thể kéo y ra khỏi sự vô cảm ủ ê.
Người ta có thể đến bắt y ngay lúc này, và y sẽ không nghĩ đến việc chống cự hay vật lộn; giờ y không nhấc nổi chân để lẩn trốn, để bỏ chạy, để cứu lấy mạng sống của mình.
Hơn nữa, có lúc y đã có ý nghĩ mơ hồ là tự nộp mình để có được sự bình yên, để khỏi phải lo đến chuyện thoát thân. Nhưng rồi nghị lực của y đã nổi loạn chống lại trạng thái ngây dại ủ ê. Phản ứng này đã rũ bỏ mọi sự suy nhược của tinh thần và thể xác. Ý thức về tình hình nguy hiểm đã trở lại. Y hoảng sợ nhìn thoáng thấy bóng dáng của máy chém, như thể nhìn thấy vực sâu dưới ánh chớp.
Phải bảo vệ mạng sống. - Y nghĩ - Nhưng bằng cách nào?
Những mối lo sợ chết người có thể khiến lũ sát nhân mất hết lương tri đang làm y rùng mình.
Y liếc nhanh xung quanh và có cảm giác như có ba, bốn người đi đường đang tò mò quan sát mình. Y lại càng thấy sợ hãi.
Y bắt đầu chạy về khu phố Latin mà không có dự định, không mục đích, chạy chỉ để chạy, để trốn thoát, giống như những bức tranh mô tả Tội Ác bỏ chạy dưới làn roi của thần Báo Thù.
Y nhanh chóng dừng chân, vì chợt nghĩ rằng cứ chạy lung tung thế này chắc chắn sẽ gây chú ý.
Y có cảm giác như toàn bộ con người mình đều có dấu hiệu của tội giết người; y tưởng như có thể đọc được nỗi khinh bỉ và ghê tởm trên nét mặt của tất cả những người mà y gặp, nhìn thấy rõ sự nghi ngờ hiện lên trong mắt họ.
Theo bản năng, y vừa bước vừa nhắc đi nhắc lại trong đầu, “Phải đưa ra một quyết định.”
Nhưng trong cơn bối rối khủng khiếp, y không thể nhìn thấy gì, không thể suy nghĩ, so sánh hay rút ra được kết luận và quyết định gì.
Khi còn đang do dự chưa quyết, thì y tự nhủ, Ta có thể bị phát hiện. Và trong lúc nghĩ vậy, y đã vạch ra một kế hoạch để trốn tránh cuộc săn lùng. Y nghĩ phải làm điều này điều kia, phải dùng mẹo này mưu nọ. Nhưng vô ích! Y thấy không có điều gì mình hình dung có thể thực hiện được. Người ta đang truy lùng y, thế mà y lại không tìm thấy nơi nào để có thể ẩn náu.
Y đang đến gần nhà hát Odéon thì chợt có một suy nghĩ lóe lên nhanh hơn ánh chớp trong cái đầu tăm tối của y.
Y nghĩ rằng chắc chắn người ta đang truy lùng mình rồi, và dấu hiệu nhận dạng của y chắc là đã được gửi đi khắp nơi; chiếc cà vạt trắng và bộ ria được cắt tỉa gọn gàng sẽ lật tẩy y như một tấm áp phích.
Trông thấy một hiệu cắt tóc, y bước thẳng tới cửa, nhưng đúng lúc định mở nó ra thì y thấy sợ.
Liệu người ta có cảm thấy lạ khi y đề nghị cạo bộ ria đi không? Nếu người ta hỏi thì sao?
Y bỏ qua và đi tiếp.
Y nhìn thấy một cửa hiệu khác, và lại do dự không dám bước vào.
Đêm dần buông, và cùng với đêm tối, Noël càng cảm thấy tự tin và táo tợn hơn.
Sau tai họa ghê gớm đó, hy vọng lại xuất hiện. Tại sao lại không tự cứu lấy mình?
Đã có nhiều trường hợp như thế. Người ta ra nước ngoài, thay tên đổi họ, làm lại lai lịch, núp dưới tên người khác. Cái chính là y đang có tiền.
Một người trong hoàn cảnh của y, ở giữa Paris, với 80.000 franc trong túi, nếu để bị bắt thì đúng là một kẻ ngu ngốc.
Hơn nữa, khi tiêu hết 80.000 franc này, y biết chắc là chỉ cần gửi một tin nhắn là y sẽ có được gấp năm, sáu lần như thế.
Y đang tự hỏi mình sẽ cải trang như thế nào và chạy về phía biên giới nước nào, thì những kỷ niệm về Juliette, giống như một thanh sắt nung đỏ, chợt xuyên qua trái tim y.
Bỏ đi mà không có nàng, bỏ đi và chắc chắn là sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa ư?
Gì chứ? Y sẽ chạy trốn, sẽ bị cảnh sát tất cả các nước truy lùng, sẽ bị vây dồn như một con dã thú, trong khi nàng vẫn sẽ bình an ở lại Paris! Có thể như thế được không? Vì ai mà y phạm tội? Vì nàng. Ai hưởng lợi từ tội ác đó? Nàng. Không hề bất công nếu nàng phải gánh chịu một phần hình phạt!
Nàng không yêu ta, - gã luật sư cay đắng nghĩ - nàng chưa bao giờ yêu ta, nàng sẽ vui sướng nếu được thoát khỏi ta mãi mãi. Nàng sẽ không tiếc nuối ta, ta không còn cần thiết với nàng nữa; một chiếc hòm rỗng sẽ là một thứ đồ vật vô ích. Juliette là một người thận trọng, nàng đã biết cất giấu một chút tài sản của mình. Trở nên giàu có nhờ trấn lột ta, nàng sẽ kiếm một tình nhân khác, nàng sẽ quên ta, sẽ sống hạnh phúc, trong khi ta…! Thế mà ta lại ra đi mà không có nàng…!
Một giọng nói thận trọng thét vào tai y, “Đồ khốn nạn! Đem theo một người đàn bà, mà lại là đàn bà đẹp, sẽ tha hồ thu hút ánh mắt thiên hạ, sẽ khiến cuộc chạy trốn bất thành, sẽ là vui lòng tự nộp mình!”. “Ta cóc cần!” Nỗi đam mê lên tiếng đáp lại. “Chúng ta sẽ chạy thoát, hoặc sẽ chết cùng nhau. Nếu nàng không yêu ta, thì ta, ta vẫn yêu nàng; ta cần có nàng! Nàng phải đi cùng ta, nếu không…”
Nhưng làm sao gặp được Juliette để nói chuyện với nàng, để thuyết phục nàng?
Đến nhà nàng sẽ là tự để lộ mình. Có lẽ cảnh sát đã đang ở đó rồi.
Không, - Noël nghĩ - không ai biết nàng là tình nhân của ta. Trong hai, ba ngày truy lùng họ sẽ vẫn chưa biết được điều đó; hơn nữa, viết thư sẽ còn nguy hiểm hơn nhiều.
Y bước tới một chiếc xe ngựa đỗ không xa ngã tư Đài Thiên Văn, và y hạ giọng bảo xà ích chở mình đến căn nhà định mệnh trên phố Provence.
Nằm dài trên nệm ghế và đung đưa theo nhịp xóc đều đều của chiếc xe, Noël không hề nghĩ đến việc tự vấn tương lai; thậm chí y cũng không hề nghĩ đến việc mình sẽ nói gì với Juliette. Không. Y hồi tưởng lại những sự kiện đã đẩy mình đến tai họa, giống như một người vào phút lâm chung được thấy lại tấn trò đời của chính mình.
Các sự kiện cách đây một tháng hiện về một cách rõ nét.
Bị sạt nghiệp, hết cách xoay xở, không tiền không của, y vừa quyết định phải kiếm tiền bằng mọi cách để vẫn giữ được cô nàng Juliette thì tình cờ vớ được tập thư cũ của Bá tước Commarin, không chỉ có những bức thư y đã đọc cho lão Tabaret và đem thông báo cho Albert, mà còn cả những bức thư mà, được ông Bá tước viết khi ông tin rằng việc đánh tráo con trai đã được thực hiện, khẳng định rõ ràng việc đánh tráo này.
Việc đọc được những bức thư đó đã cho y một giờ đồng hồ vui sướng đến phát điên.
Y đã tin rằng mình là con trai hợp pháp của Bá tước. Nhưng chẳng bao lâu mẹ y đã khiến y tỉnh ngộ, cho y biết sự thật, chứng minh cho y bằng hai mươi bức thư của bà Lerouge, nhờ Claudine chứng thực cho y, chứng minh bằng cái dấu trên người y.
Nhưng một người sắp chết đuối lại không chọn những cành cây mà mình đang bám vào. Noël vẫn cứ nghĩ đến chuyện sử dụng những bức thư này.
Y thử dùng ảnh hưởng của mình với mẹ để thuyết phục bà khiến ông Bá tước tin rằng vụ đánh tráo đã được thực hiện, rồi bà sẽ nhận được một khoản bồi thường lớn. Bà Gerdy ghê tởm bác bỏ đề nghị này.
Thế là gã luật sư bèn thú nhận mọi trò ăn chơi điên rồ của mình, tiết lộ tình hình tài chính của mình, chỉ ra tình cảnh đang khốn đốn vì nợ nần của mình, rồi y cầu khẩn mẹ mình đến cầu viện ông Commarin.
Cả điều này bà cũng khước từ, và hết cầu xin đến đe dọa nhưng y vẫn thất bại trước sự cương quyết của bà. Trong mười lăm ngày đã diễn ra một cuộc đấu khủng khiếp giữa hai mẹ con, và người thất bại là gã luật sư.
Đó chính là lúc y nghĩ đến chuyện giết bà Claudine.
Người đàn bà bất hạnh đó đã chẳng thực thà với bà Gerdy hơn là với những người khác, vậy nên Noël đã thực sự tin rằng bà góa chồng. Nếu bịt được lời chứng của bà thì còn ai có thể lật tẩy được y nữa?
Chỉ còn bà Gerdy và có thể là cả ông Bá tước.
Nhưng y không quá e ngại họ.
Nếu bà Gerdy nói ra, y có thể nói rằng, “Sau khi đã lấy tên họ của tôi đem cho con bà, bà đã làm mọi cách để giữ lấy nó.”
Nhưng làm sao để rũ bỏ được Claudine mà không gặp nguy hiểm?
Sau một thời gian dài suy ngẫm, gã luật sư đã nghĩ ra một mưu mô quỷ quái.
Y đốt hết những bức thư của ông Bá tước mà trong đó khẳng định việc đánh tráo và chỉ giữ lại những bức có ý để người ta nghi ngờ.
Những bức thư đó, y đem đến đưa cho Albert, với suy nghĩ rằng nếu tòa án lần ra được nguyên nhân dẫn đến cái chết của Claudine thì hiển nhiên người ta sẽ nghi ngờ người được lợi nhờ cái chết này.
Không phải là y nghĩ đến chuyện đổ tội cho Albert, đơn giản là y chỉ muốn có sự phòng ngừa. Y đã định sẽ hành động sao cho cảnh sát phải mất công truy tìm một kẻ gian giả tưởng. Y cũng không hề nghĩ đến việc sẽ thế chỗ Tử tước Commarin.
Kế hoạch của y thật đơn giản: Phạm tội xong, y sẽ chờ đợi; công việc điều tra sẽ kéo dài, y sẽ có những cuộc thương lượng, và cuối cùng y sẽ thỏa hiệp được với cái giá là một khối tài sản.
Y tin chắc là mẹ mình sẽ giữ im lặng, nếu như có lúc nào đó bà nghi ngờ rằng y đã giết người.
Sau khi đã tính toán kỹ lưỡng, y quyết định sẽ hành động vào ngày Thứ Ba Ăn Mặn.
Để không bỏ sót điều gì, tối hôm đó y đã đưa Juliette đến nhà hát và sau đó là đi xem opera. Như thế, trong trường hợp rủi ro, y sẽ có một chứng cứ ngoại phạm không thể phủ nhận.
Lúc đầu, việc đánh mất áo khoác không khiến y lo lắng. Suy đi nghĩ lại, y yên tâm tự nhủ rằng, Thôi kệ, liệu có ai biết được?
Tất cả đều diễn ra đúng theo tính toán của y; giờ y chỉ còn phải kiên nhẫn.
Khi bà Gerdy đọc được tin về vụ giết người trên báo, người đàn bà khốn khổ này đã đoán ngay có bàn tay của con trai mình nhúng vào, và trong cơn xúc động đau đớn, bà tuyên bố sẽ tố giác y.
Y sợ. Mẹ y đã lên cơn mê sảng khủng khiếp. Một lời nói của bà cũng có thể khiến y mất mạng. Tỏ ra táo tợn, y tiến hành những bước phòng ngừa và bắt đầu sắp đặt mọi chuyện.
Khiến cho cảnh sát theo dấu Albert là đảm bảo cho mình không bị trừng phạt, và nếu thành công, y sẽ đảm bảo cho mình có được thanh danh và tài sản của Bá tước Commarin.
Hoàn cảnh và nỗi sợ hãi đã khiến y trở nên táo bạo và khôn khéo.
Và lão Tabaret đã xuất hiện đúng lúc.
Noël biết mối quan hệ của lão Tabaret với cảnh sát; y hiểu rằng ông già sẽ là người bạn thân tín tin cậy nhất.
Khi bà Gerdy còn sống thì Noël run sợ. Cơn mê sảng của bà có thể khiến bà không còn biết giữ ý và không có khả năng suy tính. Đến khi bà trút hơi thở cuối cùng thì y tin rằng mình đã thoát; y tìm kiếm các khả năng thất bại mà không thấy còn trở ngại gì, y hân hoan vui sướng.
Thế mà giờ đây, khi y đã đạt đến đích cuối cùng thì tất cả đã bị phát hiện. Vì sao? Tại ai? Định mệnh nào đã lật tẩy điều bí mật mà y tưởng như đã bị chôn vùi cùng với bà Gerdy?
Nhưng ích gì khi đã ở dưới đáy vực sâu mà còn muốn biết hòn đá nào đã khiến mình bị vấp, còn muốn hỏi mình trượt ngã ở trườn dốc nào?
Chiếc xe ngựa dừng bánh trên phố Provence.
Noël thò đầu ra cửa xe quan sát xung quanh và nhìn sâu vào trong tiền sảnh của tòa nhà.
Không phát hiện điều gì khả nghi, y cứ ngồi trong xe trả tiền qua ô cửa trước, rồi nhảy một bước xuống hè đường, y vọt thẳng vào cầu thang.
Nhìn thấy y, cô hầu Charlotte vui sướng reo lên:
- Cậu chủ! Ôi, cô chủ đang vô cùng sốt ruột đợi cậu, cô có vẻ hơi lo lắng!
Juliette đang đợi? Juliette lo lắng?
Gã luật sư không nghĩ gì đến việc hỏi han. Y cảm thấy khi bước qua ngưỡng cửa thì y bỗng lấy lại được tất cả sự lạnh lùng. Y đang cân nhắc sự bất cẩn của mình, y biết chính xác giá trị của từng phút từng giây ở đây.
- Nếu có ai giật chuông, - y bảo Charlotte - thì đừng mở cửa. Cho dù họ có làm gì hay nói gì cũng không được mở!
Nghe thấy tiếng Noël, cô nàng Juliette vội chạy ra. Y đẩy thẳng nàng vào phòng khách rồi bước theo và đóng cửa lại.
Chỉ đến lúc đó, người phụ nữ trẻ mới nhìn rõ khuôn mặt của tình nhân.
Y đã thay đổi quá nhiều, vẻ mặt y rối bời đến nỗi nàng không thể kìm được phải kêu lên:
- Có chuyện gì thế?
Noël không đáp; y bước tới nắm tay nàng.
- Juliette! - Y hỏi bằng giọng khàn khàn và nhìn xoáy vào nàng bằng đôi mắt bốc lửa - Juliette, hãy nói thật đi, nàng có yêu anh không?
Nàng đang đoán, nàng cảm thấy đang xảy ra một chuyện gì đó khác thường, nàng ngửi thấy một mùi tang thương; tuy nhiên nàng vẫn muốn làm nũng.
- Anh chàng độc ác này, - nàng đáp và trề môi ra - chàng đáng bị…
- Ôi, đủ rồi! - Noël ngắt lời và giậm chân một cách giận dữ khác thường - Trả lời đi, - y vừa nói vừa bóp chặt như muốn làm gãy nát hai bàn tay xinh đẹp của người tình - có hay không, nàng có yêu anh hay không?
Đã bao lần nàng đùa cợt với sự tức giận của người tình, khoái chí kích thích y đến mức điên khùng để thỏa mãn niềm vui sướng bằng việc chỉ cần nàng nói ra một tiếng là khiến y dịu đi, nhưng chưa bao giờ nàng thấy y như lúc này.
Y vừa làm tay nàng đau, rất đau, nhưng nàng không dám kêu than về sự thô bạo đầu tiên đó.
- Vâng, em yêu chàng, - nàng lúng búng nói - chàng không biết ư? Vì sao chàng lại hỏi thế?
- Vì sao? - Gã luật sư đáp rồi buông tay người tình ra - Vì sao ư? Đó là vì nếu yêu anh thì nàng phải chứng minh cho anh biết. Nếu yêu anh thì nàng phải theo anh ngay bây giờ, phải từ bỏ hết, hãy chạy trốn với anh, thời gian gấp lắm rồi…
Người phụ nữ trẻ thực sự sợ hãi.
- Nhưng mà đã có chuyện gì? Trời ơi!
- Chẳng có gì hết! Chỉ vì anh yêu nàng quá, nàng biết đấy, Juliette. Cái ngày mà anh không còn tiền cho nàng, cho cuộc sống xa hoa của nàng, cho những trò đồng bóng của nàng, thì anh đã mất trí. Để kiếm tiền, anh đã… anh đã phạm một tội ác, nàng có hiểu không? Người ta đang truy đuổi anh, anh phải chạy trốn, nàng có muốn theo anh không?
Juliette mở to đôi mắt sững sờ. Nàng không tin.
- Một tội ác, chàng ư? - Nàng cất tiếng.
- Phải, chính anh! Nàng có muốn biết anh đã làm gì không? Anh đã giết người! Anh giết người vì nàng.
Gã luật sư tin chắc rằng khi nghe thấy mấy lời này Juliette sẽ hoảng hốt lùi lại. Y chờ đợi nỗi khiếp sợ do kẻ giết người như y gây ra, và y chấp nhận trước điều đó. Y đã nghĩ nàng sẽ ngay lập tức bỏ chạy. Có thể nàng sẽ làm ầm lên. Có lẽ nàng sẽ lên cơn động kinh, sẽ kêu gào, sẽ gọi cấp cứu để bảo vệ nàng, để giúp nàng… Nhưng y đã nhầm.
Juliette nhảy lên ôm lấy cổ y, hôn y đến nghẹt thở như chưa bao giờ được hôn.
- Vâng! Em yêu chàng, - nàng nói - vâng! Chàng đã làm một chuyện xấu xa vì em, chính là chàng! Đó là vì chàng yêu em. Chàng có tấm lòng; em đã không hiểu chàng.
Y đã phải trả giá đắt để có được niềm đam mê của cô nàng Juliette, nhưng Noël không nghĩ đến điều đó nữa.
Y đã có được một giây phút sung sướng vô cùng, y có cảm giác như không còn gì có thể khiến mình phải tuyệt vọng nữa. Tuy nhiên, y vẫn có đủ sức gỡ hai tay người tình ra.
- Đi thôi, - y nói - điều không may lớn nhất là anh không biết nỗi nguy hiểm đến từ đâu. Việc người ta phát hiện ra sự thật bằng cách nào vẫn còn là một bí ẩn với anh…
Juliette chợt nhớ lại cuộc viếng thăm đầy lo ngại lúc chiều; nàng đã hiểu tất cả.
- Khốn nạn thân em! - Nàng kêu lên, vò hai bàn tay tuyệt vọng - Chính em đã nộp mạng chàng rồi. Hôm đó là thứ Ba, có phải không?
- Phải, thứ Ba.
- Ôi, em đã nói hết mà không nghi ngờ gì ông bạn của chàng, cái lão già mà em cứ tưởng chàng cử đến, lão Tabaret.
- Tabaret đến đây ư?
- Vâng, chiều nay.
- Ôi, thế thì phải đi thôi! - Noël kêu lên - Nhanh lên, nhanh lên, lão không đến mới là chuyện lạ!
Y cầm tay nàng lôi đi; nhưng nàng nhanh nhẹn gỡ ra.
- Hãy khoan, - nàng nói - em có một số vàng và đồ trang sức, em muốn đem theo…
- Vô ích, hãy bỏ lại tất cả, anh có tiền, Juliette, ta chạy thôi…
Nhưng nàng đã mở tủ rồi nhét bừa vào túi xách tất cả những gì nàng có, tất cả những gì có giá trị.
- Ôi, nàng hại ta rồi! - Noël nhắc đi nhắc lại - Nàng hại ta rồi!
Dù nói vậy, nhưng lòng y lại ngập tràn niềm vui sướng.
Thật là một sự tận tâm cao cả! Nàng yêu ta thực sự. - Y nghĩ - Vì ta mà nàng sẵn sàng từ bỏ không do dự cuộc sống hạnh phúc, nàng hy sinh tất cả vì ta…
Juliette đã chuẩn bị xong, nàng đang thắt vội dây mũ thì một tiếng chuông vang lên.
- Họ đến đấy! - Noël thất kinh kêu lên, mặt tái nhợt.
Cặp tình nhân đứng im như tượng, mồ hôi vã ra, hai mắt mở to, tai dỏng lên nghe ngóng.
Họ nghe thấy một tiếng chuông nữa, rồi một tiếng thứ ba.
Charlotte nhón chân xuất hiện trở lại.
- Họ đông lắm. - Cô thì thào - Em nghe tiếng họ thảo luận với nhau.
Sau tiếng chuông là tiếng gõ cửa. Một giọng nói vọng đến phòng khách; mọi người nghe rõ hai tiếng “pháp luật”.
- Hết hy vọng rồi! - Noël thì thầm.
- Biết đâu đấy! - Juliette reo lên - Cầu thang thoát hiểm thì sao?
- Yên tâm đi, họ không quên chỗ đó đâu.
Juliette trở lại với vẻ hốt hoảng rụng rời. Nàng nghe thấy ngoài chiếu nghỉ cầu thang có tiếng chân bước nặng nề thận trọng.
- Phải có cách gì đó chứ! - Nàng điên dại nói.
- Phải, có một cách, - Noël đáp - đây là giây phút cần đến can đảm. Anh đã hứa với ông Bá tước rồi. Bây giờ người ta đang nạy khóa… Hãy đóng chặt các cửa và cứ để cho họ phải phá cửa, điều này sẽ cho phép anh có thêm thời gian.
Juliette và Charlotte chạy đi đóng cửa. Trong lúc đó, đứng dựa lưng vào bệ lò sưởi, Noël rút khẩu súng ngắn từ trong túi ra và chĩa vào ngực mình.
Nhưng Juliette, khi bước vào và nhìn thấy hành động của y, đã lao cả người đến chỗ người tình, nhanh đến nỗi làm khẩu súng lệch đi. Viên đạn xuyên qua bụng Noël. Y cất lên một tiếng kêu khủng khiếp.
Juliette đã biến cái chết của y thành một cơn nhục hình đáng sợ; nàng đã khiến cho cơn hấp hối của y kéo dài.
Y lảo đảo nhưng vẫn đứng dựa được vào bệ lò sưởi, máu chảy lênh láng tràn ra ở bụng. Juliette bám lấy y, cố giằng khẩu súng ra.
- Chàng không được tự tử, - nàng nói - em không muốn thế, chàng là của em, em yêu chàng! Cứ để cho họ vào. Vậy thì có làm sao? Nếu chàng bị bắt giam thì em sẽ cứu chàng. Em sẽ giúp chàng, chúng mình sẽ cho gác ngục tiền. Thế rồi hai chúng ta sẽ sống hạnh phúc ở bất cứ đâu, đến một nơi thật xa, tận nước Mỹ, ở đó sẽ không ai biết chúng ta…
Cửa chính đã bị phá, giờ người ta đang mở cửa phòng đợi.
- Hết rồi! - Noël rên lên - Không được để cho họ bắt sống anh.
Rồi, thu chút sức tàn, y đã chiến thắng được cơn đau khủng khiếp; y gỡ được tay Juliette và đẩy nàng ngã lăn ra cạnh đi văng.
Sau đó y lên đạn, tì nòng súng vào chỗ đang vang lên nhịp đập của trái tim, bóp cò và ngã ra sàn.
Đúng lúc đó, cảnh sát bước vào.
Ý nghĩ đầu tiên của cảnh sát là Noël đã bắn người tình trước khi tự sát.
Họ biết có những kẻ rất muốn khi từ giã thế gian phải có bầu có bạn. Họ chẳng đã nghe thấy hai tiếng súng nổ đó sao? Nhưng Juliette đã đứng lên rồi.
- Gọi bác sĩ, - nàng nói - gọi bác sĩ ngay, anh ấy không thể chết được!
Một viên cảnh sát chạy đi, trong khi những người khác, dưới sự chỉ đạo của lão Tabaret, khiêng thi thể gã luật sư lên giường của Juliette.
- Cầu Chúa cho nó không bắn trượt! - Ông lão thì thầm mà không kìm được cơn giận - Nói cho cùng, ta cũng đã yêu thương nó như con trai, tên nó vẫn còn trong bản di chúc của ta.
Lão Tabaret ngừng lời. Noël vừa thốt ra một tiếng rên rỉ, y mở mắt.
- Chắc chắn là anh ấy sẽ sống mà! - Juliette reo lên.
Gã luật sư khẽ gật đầu, và trong thoáng chốc, y cựa quậy khó nhọc trên giường, lần bàn tay phải xuống áo khoác rồi lại lần xuống gối. Thậm chí y còn lật được mình quay nửa người vào phía tường rồi lại lật trở lại.
Y ra hiệu và người ta lùa chiếc gối xuống gáy y.
Khi đó, bằng một giọng thều thào ngắt quãng, y nói được mấy câu:
- Tôi là kẻ giết người, các vị viết đi, tôi sẽ ký, chuyện này sẽ khiến Albert vui lòng, tôi mắc nợ anh ấy điều đó.
Trong khi người ta viết, y kéo đầu Juliette xuống miệng mình rồi thì thào:
- Tài sản của anh ở dưới gối, anh cho nàng.
Một dòng máu trào lên miệng y, người ta tưởng y sắp đi.
Tuy nhiên, y vẫn còn đủ sức ký vào bản khai và chiếu một ánh mắt giễu cợt vào lão Tabaret.
- Thế đấy, bố già của con! - Y nói - Vậy là bố có dính đến cảnh sát! Thật khoái chí khi được giăng bẫy bạn bè! Ôi, ta đã có một ván bài ngon ăn, nhưng khi có đến ba người đàn bà trong cuộc chơi thì ta luôn thua…
Y lịm đi, và khi bác sĩ đến nơi thì chỉ có thể ghi nhận rằng luật sư Noël Gerdy đã qua đời.