- 2 -
Vợ chồng Namikishi được xếp cho một phòng trên tầng hai. Căn phòng rộng chừng tám tấm chiếu, bên trong phòng có hai chiếc giường đơn. Góc phòng đặt một chiếc bàn nhỏ kết hợp tủ nhiều ngăn, trên bàn có đèn ngủ với chụp đèn làm bằng gốm sứ.
“Cả nhà ba người nhà chúng ta ngủ ở đây sao?” Yunsuke hỏi Minako.
“Shota ngủ ở đằng đó.”
“Chỗ biệt thự thuê đấy hả?”
“Vâng. Chuyến đi này dù sao cũng là trại luyện thi mà. Không thể giống như đi du lịch bình thường được. Thử hỏi anh có thể sắp xếp lịch trình của mình cho phù hợp với thời gian tắt đèn của bọn trẻ ở đó không?”
“Thế chỉ có bọn trẻ ngủ ở đó thôi sao?”
“Có thầy Tsukumi ở cùng. Và một người lớn nữa ngủ tại đó. Tối nay hình như là anh Sakazaki thì phải. Mà anh đừng lo, em không nhờ anh ngủ tại đó đâu.”
“Ờ.” Yunsuke đưa ngón tay trỏ lên gãi má.
Minako ngồi lên một chiếc giường.
“Mà em không nghĩ là anh sẽ đến đây.”
“Vậy sao?”
“Hôm qua em còn nghĩ có khi anh nổi hứng nhất thời thôi.”
“Thế anh không được đến đây à?”
“Làm gì có chuyện đó, em chỉ bất ngờ thôi. Suốt thời gian qua, anh đâu có quan tâm đến chuyện tương lai của Shota. Nhưng dù sao em cũng mừng vì anh đã đến. Bởi em muốn anh hiểu hơn về việc thi cử. Mà anh có tham khảo được điều gì trong lời anh Fujima nói ban nãy không?”
“Anh hiểu lý lẽ của mấy người các em, nhưng tự nhiên bảo anh phải hiểu thì hơi khó.”
“Em đâu có yêu cầu anh làm vậy. Anh coi điều đó là kiến thức để tiếp thu thôi. Còn lại anh cứ im lặng dõi theo em và Shota là được rồi.”
“Im lặng à?”
Yunsuke đứng ở cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Một con đường lộ ra ở khoảng trống giữa các nhành cây.
“Những người khác giờ đang ở đâu vậy? Còn một cặp vợ chồng nữa nhỉ?”
“Vợ chồng Sekitani đến biệt thự cho thuê rồi. Giờ này có lẽ họ đang phụ giúp thầy Tsukumi ở đó. Các cặp vợ chồng sẽ luân phiên nhau hỗ trợ thầy ấy, việc đó cũng được quyết định từ trước khi khởi hành tới đây. Chắc chắn là em nói với anh rồi đấy.”
“À phải rồi. Anh có nghe được việc đó.” Yunsuke xua tay.
Hai người rời phòng, xuống cầu thang. Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa sảnh ra vào vang lên.
“Có phải vợ chồng Yasuko không nhỉ? Mà cửa có khóa đâu.”
Minako đi về phía cửa, còn Yunsuke đến phòng khách. Fujima và Sakazaki đang chơi cờ vua ở đó. Không thấy bóng dáng Kazue đâu cả.
Yunsuke định ngồi xuống bên cạnh Sakazaki. Đúng lúc đó, cửa phòng khách mở ra.
“Anh ơi, người của công ty đến.” Minako nói.
“Của công ty anh ư?” Yunsuke chỉ tay vào mình. “Ai vậy?”
Minako chưa kịp trả lời, một cô gái trẻ đã bước ra từ sau lưng cô. Cô gái dong dỏng cao, mái tóc dài buông xõa.
“Chào anh!” Cô gái cúi đầu, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.
“À, ra là cô Takashina.”
“Anh bỏ quên đồ tại công ty đấy. Không có thứ này thì anh không làm việc được ở đây nhỉ?” Cô đưa anh cái phong bì lớn màu nâu.
Yunsuke nhận phong bì đó, rồi kiểm tra bên trong. Thấy vài tấm ảnh, sách quảng cáo. Anh nhìn cô gái. Nụ cười vẫn vương lại trên môi cô. Anh nuốt nước bọt, rồi mở miệng nói.
“Đúng rồi, quên thứ này thì nói chuyện gì nữa. Cảm ơn cô đã lặn lội mang đến tận đây cho tôi.”
“Không có gì ạ. Mà biệt thự này đẹp thật. Tôi không nghĩ trên đời lại có chỗ đẹp nhường này. Ở Tokyo đang nóng như xông hơi. Thời tiết thì mát mẻ, lại còn được ở trong biệt thự tuyệt vời như thế này, tôi ghen tị với anh đấy.” Cô gái nói rồi quay ra nhìn Minako. “Chị thật hạnh phúc. Ông xã chị là người tốt bụng.”
“Cô nói gì vậy?” Yunsuke ngượng ngùng. “Tôi chưa nói với cô à? Chúng tôi không đến đây để chơi đâu. Chỉ đi theo trại luyện thi của bọn trẻ thôi. Vì chúng sắp sửa thi vào trung học.”
“Ra là vậy.”
“Tôi tưởng đã nói với cô rồi chứ nhỉ?”
“Nhưng vợ chồng anh Namikishi không học đúng không? Thế thì khác gì đi chơi.” Cô gái nhìn Minako mong nhận được sự đồng tình. Minako dùng điệu cười nhăn nhó để đáp lại.
“Ở công ty vẫn ổn chứ? Có xảy ra rắc rối nào khi tôi không có mặt ở đó không?”
“Không, đến thời điểm hiện tại, mọi thứ vẫn yên ổn ạ.”
“Nhưng mà cô xuống tận đây thế này, chẳng phải những người ở lại sẽ nháo nhào lên hay sao?”
Cô gái trẻ bật cười cười khúc khích.
“Anh đừng lo, tôi sẽ đi ngay. Anh Namikishi hãy thong thả tận hưởng cuộc sống ở biệt thự đi nhé!” Nói rồi, cô quay về phía hai người đang chơi cờ, cúi gập đầu chào. “Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người ạ.” Mái tóc dài phủ lên bờ vai đang lộ ra do cô mặc áo sát nách.
“Cô về luôn à?” Sakazaki đứng lên.
“Hay cô uống trà nhé, hoặc đồ uống nào mát mát?” Fujima đon đả.
“Không, tôi chỉ tới để giao thứ này thôi.” Cô xua tay từ chối rồi ngước nhìn Yunsuke. “Vậy hẹn gặp lại anh ở công ty.”
“Vâng, cảm ơn cô nhiều.”
Cô gái xin lỗi vì đã làm phiền một lần nữa, rồi đi về phía cửa. Thấy Yunsuke bước theo sau cô ta, Minako cũng đi theo.
“Còn bản báo cáo đó thế nào?” Yunsuke hỏi khi cô gái đang xỏ xăng-đan vào chân.
“Báo cáo ư?”
“Bản báo cáo đó í. Chẳng phải cô đang giúp tôi tìm hiểu mấy tư liệu hay sao?”
“À…” Cô gái gật đầu. “Tôi đang làm dần, lúc nào xong sẽ báo cáo với anh.” Cô nhìn sang Minako, nói xin phép cáo lui, rồi bước ra ngoài cửa.
“Chắc phải là tài liệu quan trọng lắm thì cô ấy mới đi cả chặng đường dài để mang đến đây.” Minako nhìn xuống tay Yunsuke rồi nói. “Giờ gửi qua thư điện tử cũng được mà.”
“Có những thứ không dùng được cách đó.”
Yunsuke hớt hải chạy lên cầu thang, chui tọt vào phòng, quẳng cái phong bì sang một bên, rồi lấy ra chiếc điện thoại từ trong túi áo khoác. Anh gọi cho cái tên “ET” được lưu trên danh bạ. Lần này cũng không khác gì lần trước, điện thoại chỉ vang lên tiếng chuông trả lời tự động. Anh bực dọc ném điện thoại lên trên giường.
Ra khỏi tòa biệt thự, Takashina Eriko bước đi trên con đường trước mặt. Giữa đường, cô lấy kính râm ở trong túi xách ra, đeo lên mắt. Tiện tay bật nguồn điện thoại, kết nối với dịch vụ trả lời tự động. Sau khi nghe thông báo không có lời nhắn nào, cô mỉm cười, rồi tắt nguồn điện thoại, bỏ nó vào trong túi xách.
Hai bên con đường có vài căn biệt thự trông na ná nhau. Nhưng không căn nào toát ra vẻ đang có người sống bên trong.
Có một bãi đất trống nhỏ, trên đó trồng hai cây sồi. Dưới một cây có mắc chiếc võng cũ kĩ. Hai khúc gỗ từ gốc cây xếp cạnh nhau làm thành ghế để người ngồi lên được.
Bên trái con đường hiện ra một căn nhà mô phỏng nhà xếp gỗ. Trước căn nhà, vài đứa trẻ ngồi tách biệt với nhau. Đứa nào đứa nấy cầm sổ phác họa trên tay. Bên cạnh chúng, một người đàn ông và một người phụ nữ trung tuổi xem chừng đang vô công rồi nghề, trên gương mặt họ không giấu được vẻ chán nản.
Cách đó không xa, một người đàn ông trẻ đang chỉnh trang cái xe đạp leo núi. Eriko đi về phía anh ta và bắt chuyện, “Xin chào.”
Người đàn ông giật mình ngưng tay, ngước lên nhìn cô. “À… chào cô.”
“Xe đạp của anh bị hỏng à?”
“À, cũng chưa đến mức hỏng, chỉ trục trặc chút thôi.” Người đàn ông lau mồ hôi bằng chiếc khăn mặt vắt trên vai. “Cô cũng ở trong khu biệt thự này ư?”
“Không, tôi có việc nên đến gặp người quen ở đây.”
“Ra là vậy.”
“Những đứa trẻ ở đằng kia đang làm gì vậy nhỉ?”
“Chúng vẽ phác họa. Nghe nói đó là bài tập hè của chúng.”
“Ồ, vậy con của anh là một trong số những đứa đứa trẻ đó à?”
“Không, không.” Anh ta mỉm cười lắc đầu. “Tôi là giáo viên luyện thi. Có thể gọi là trại luyện thi đặc biệt, tôi được bố mẹ bọn trẻ mời đến để tham gia.”
“Trại luyện thi ư? Nghe chừng thú vị đấy.” Cô ngồi xuống cái ghế ở gần đó.
“Người phụ nữ đó là ai nhỉ?” Sekitani Takashi ngước mắt nhìn lên phía con đường. Anh trông thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế ở vệ đường.
“Có khi nào là người quen của thầy Tsukumi không?” Sekitani Yasuko thắc mắc.
“Sao người quen của thầy ấy lại đến tận đây?”
“Làm sao em biết được.” Sekitani áp cái ống nhòm đang cầm trên tay lên mắt.
“Anh thôi đi.” Yasuko nhắc nhở.
Anh đổ dồn sự hiếu kỳ vào gương mặt cô gái. Ngay lập tức, ánh mắt hai người chạm nhau qua ống kính. Cô gái dùng nụ cười kiều diễm để đáp lại và giơ một tay lên chào. Cơ mặt Sekitani bất giác dãn ra.
“Một cô gái đẹp. Cơ thể cũng cân đối nữa.”
“Dù anh có thèm nhỏ dãi thì cũng chẳng làm gì được đâu.” Yasuko giật ống nhòm trên mắt chồng xuống.
“Hay đó là người yêu của Tsukumi nhỉ?”
“Không phải đâu. Như em được biết thì người yêu anh ta nhỏ nhắn hơn. Vả lại, chắc gì người ta chịu mất công mất việc đến tận đây.”
“Em nói cũng đúng.”
“Mà thôi, đoán già đoán non làm gì, lát nữa hỏi thẳng Tsukumi là xong. Có điều anh đừng có mơ tưởng hão huyền.”
“Anh có mơ tưởng gì đâu. Mà này…” Sekitani liếc mắt nhìn bọn trẻ, để chắc chắn không đứa nào để ý, rồi hạ giọng. “Vụ kia sao rồi em?”
“Vụ kia là sao?”
“Em biết tỏng rồi còn gì, vờ vịt làm gì nữa. Đừng nói là em không mơ tưởng đấy. Chẳng phải em bảo sẽ thử rủ rê Minako tham gia còn gì.”
Yasuko lừ mắt. “Anh say mê Minako nhỉ?”
“Anh không nói theo nghĩa đó.”
“Vậy anh nói theo nghĩa nào?”
Yasuko cười toét miệng. Sekitani quay mặt đi, tay gãi cằm.
“Thấy bảo chồng cô ấy sẽ đến đây.”
“Chồng ư? Chồng của Minako á?”
“Đúng vậy. Có khi đến rồi ấy chứ. Vì thế, anh nên bỏ ý định đó đi.”
“Vậy ư, chồng cô ấy đến rồi à?” Sekitani bĩu môi có vẻ chưng hửng, rồi khẽ gật đầu.
Yasuko đã đứng dậy, đi về phía sau lưng một cậu bé.
“Shota vẽ đẹp quá! Chắc di truyền từ bố nhỉ? Haruki nhà cô mà vẽ đẹp như cháu thì tốt.”
Sekitani cũng đi một vòng nhìn tranh của mấy đứa trẻ, nhưng không bình luận câu gì. Thi thoảng anh đưa ống nhòm lên mắt, để quan sát hai người đang ngồi trên ghế kia.
Nụ cười diễm lệ của cô gái hiện trên ống nhòm ban nãy đã biến mất. Ở bên cạnh đó, gương mặt Tsukumi cũng trở nên đăm chiêu. Sekitani bỏ ống nhòm khỏi mắt, khẽ nghiêng đầu.