- 3 -
Khi Namikishi Yunsuke đang làm việc trên máy tính xách tay ở trong phòng, Minako không gõ cửa, xộc vào trong.
“Anh ơi, ăn cơm.” Giọng cô gọi cộc lốc.
“Đã đến giờ rồi à?” Anh tắt nguồn máy tính, nhìn về phía cửa sổ. Bên ngoài trời đã tối mịt.
“Anh đâu cần vừa đến đây đã làm việc ngay.”
“Anh làm xong rồi.” Anh đứng dậy.
Bước xuống cầu thang, anh nghe thấy tiếng trò chuyện huyên náo vọng ra từ phòng khách. Minako mở cửa, đi ra ngoài trước.
Cái cửa kính nhìn ra vườn mở toang. Đám người có cả Fujima đã ra vườn. Trong phòng chỉ còn lại hai người phụ nữ. Cả hai đều đeo tạp dề. Một trong hai người đó là Fujima Kazue.
“Yasuko, để tớ giới thiệu chồng mình với cậu.” Minako cất giọng gọi một người trong số đó. Người phụ nữ trung niên đậm người, hơi tròn trịa ấy toan mang món khai vị ra vườn, nghe Minako nói vậy liền bưng cái khay trở lại bàn.
“Hân hạnh được biết anh. Tôi là Sekitani.” Cô ta tươi cười cúi chào.
“Tôi thường xuyên nghe vợ nhắc đến cô, mà bây giờ mới có dịp gặp mặt. Cảm ơn cô đã luôn giúp đỡ vợ tôi.”
“Người nói câu cảm ơn phải là tôi mới đúng. Tôi mới luôn được Minako giúp đỡ, từ hồi còn học ở trường nữ sinh.” Nói rồi, Sekitani Yasuko nhìn Minako, lè lưỡi ra trêu chọc.
Một người đàn ông từ ngoài vườn đi vào trong nhà. Anh ta gầy gò, trán bị bò liếm, nụ cười đang nở trên môi.
“Tôi là Sekitani. Không biết tôi có mang danh thiếp không.” Anh ta lục tìm trong túi quần.
“Tôi là Namikishi. Hôm nay đã làm phiền anh rồi, mong anh bỏ qua cho.”
“Mọi người thay phiên nhau làm mà, nên anh đừng bận tâm quá. Chúng tôi cũng sẽ làm phiền anh Namikishi đấy.”
“Nghe nói anh làm công việc về xây dựng. Tình hình ngành xây dựng thế nào ạ?”
“Vẫn chưa thấy khởi sắc. Có vẻ phải kiên nhẫn thêm một thời gian nữa.” Anh ta nhăn nhó khuôn mặt quá mức cần thiết.
Một người đàn ông trẻ đứng sau lưng Sekitani. Anh ta cũng đang nhìn Yunsuke.
Minako ở bên cạnh nói xen vào, “Anh này, đây là thầy Tsukumi.”
“À, vậy anh là thầy giáo à?” Yunsuke gật đầu.
“Mong được anh giúp đỡ.” Người thanh niên trẻ cúi đầu.
“Cảm ơn thầy đã luôn quan tâm đến Shota nhà tôi. Mong thầy tiếp tục chiếu cố cho cháu.”
Nghe vậy, Tsukumi vội lắc đầu. Anh ta rụt cằm lại, ngước mắt nhìn lên.
“Shota là cậu bé ngoan. Thành tích học của cháu tốt. Nên tôi không có gì phải nhọc công cả. Hẳn anh chị đã nuôi dạy cháu rất tốt.” Nụ cười thoáng hiện trên hai khóe miệng anh ta, nét mặt ấy toát lên sự thành thật.
“Nào tôi có làm được gì đâu.” Yunsuke cười nhăn nhó.
“Nhưng chẳng phải lần này anh đã đi cả quãng đường dài để đến tận đây sao, trong lúc còn bận trăm công nghìn việc.” Tsukumi nói. “Người thờ ơ với con cái sẽ không làm được như vậy. Hay là anh có mục đích nào khác?”
Yunsuke vụt tắt điệu cười nhăn nhó, nhìn thẳng vào khuôn mặt của thầy giáo luyện thi, quả quyết nói, “Tôi không có mục đích nào khác. Sự thật đúng là như vậy.”
“Thấy chưa, điều đó chứng minh Shota có ông bố tuyệt vời đấy.”
Yunsuke làm điệu cười hời hợt, nghiêng đầu, cố cho mọi người thấy.
“Tôi xin lỗi vì xuống muộn.” Tiếng nói phát ra ở sau lưng Yunsuke. Anh ngoảnh lại, thấy Sakazaki đang dẫn một người phụ nữ đi vào phòng khách. Đường nét trên khuôn mặt cô ta giống y như con búp bê Nhật. Nhưng trên gương mặt trắng trẻo lại phảng phất sắc xanh xao. Cô ta mặc váy dài liền thân.
“Kimiko, cô ổn không?” Giọng Minako không giấu được vẻ lo lắng.
Cô ta khẽ cười rồi gật đầu. “Tôi ổn mà. Xin lỗi vì tôi không đỡ đần mọi người được gì cả.” Cô ta uể oải đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ.
“Đừng nghĩ ngợi chuyện đó, cô đã hết sốt chưa?”
“Trông có vẻ chưa đến ba mươi bảy độ. Tôi nghĩ là ổn rồi.” Sakazaki trả lời thay vợ.
“Đừng làm gì quá sức nhé. Cô cứ nghỉ ngơi bao lâu cũng được.” Fujima nói sau khi từ vườn đi vào phòng khách.
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Nhưng mà nếu thế thì không hiểu tôi đến đây để làm gì nữa.” Ánh mắt cô ta dừng lại khuôn mặt Yunsuke. “Xin hỏi, anh là… của Minako?”
“Tôi là Namikishi.” Yunsuke cúi đầu và chào hỏi lại một lần nữa giống như ban nãy. Xem ra Sakazaki Kimiko bị mệt từ hôm qua, nên nằm ngủ suốt ngày hôm nay.
“Có vẻ cô ấy bẩm sinh đã ốm yếu.” Minako nói thầm vào tai Yunsuke sau khi tách khỏi vợ chồng Sakazaki.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông cửa ở sảnh ra vào vang lên. Mọi người đồng loạt nhìn nhau.
“Ồ, có khi nào là vị khách đó?” Tsukumi nói bâng quơ, rồi nhìn Fujima. “Như lúc nãy tôi bảo anh đấy.”
“À à!” Fujima gật gù.
Đợi Tsukumi đi ra sảnh, Yunsuke quay sang hỏi Minako, “Khách nào vậy?”
“Ai mà biết được!” Cô nghiêng đầu tỏ ý không hiểu. Chẳng mấy chốc sau đó, Tsukumi đã quay lại. Yunsuke mở to mắt nhìn vị khách bước vào phòng khách sau Tsukumi.
Đó là Takashina Eriko.
“Nào, chào mừng cô tới đây.” Fujima cất giọng niềm nở.
“Tôi xin mạn phép đến đây. Vì qua lời anh Tsukumi kể, có vẻ mọi người ở đây rất vui ạ.”
“Chúng tôi lấy làm vinh dự, có cô gái trẻ đẹp nhập hội thì niềm vui sẽ tăng lên gấp bội.” Sekitani góp lời.
“Ơ kìa, mà này…” Yunsuke mang vẻ mặt đầy nghi vấn lần lượt nhìn mặt Eriko và nhóm Fujima. “Chuyện này là thế nào? Không phải cô về Tokyo luôn rồi à?”
“Lúc đầu tôi cũng định như thế, nhưng trên đường ra thì gặp anh Tsukumi và anh Sekitani, lại được họ mời ở lại ăn tối.” Eriko cười toe toét, rồi cũng nhìn một lượt gương mặt của tất cả mọi người ở đó.
Đến đây, Sekitani vội giải thích, “Chẳng phải cô ấy đến đưa đồ cho anh Namikishi sao? Để cô ấy lặn lội đến đây xong lại về luôn thì tội quá. Nên tôi nghĩ ít nhất cũng mời cô ấy ở lại đây vui vẻ một đêm.”
“Một đêm, nghĩa là cô sẽ ngủ tại đây sao?” Yunsuke hỏi Eriko.
“Chỗ ngủ thì thiếu gì.” Fujima nói xen vào. “Có thể anh Namikishi không muốn người cùng công ty trông thấy cuộc sống riêng tư của mình, nhưng trong hôm nay, hãy nghĩ cô Takashina là khách của chúng ta.”
“Nhưng mà…”
“Thôi được rồi. Sẽ vui lắm đây.” Sakazaki vô tư nói. “Tôi tiếc ngẩn người vì tưởng cô về luôn đấy. Thế này thì cô sẽ mang một làn gió mới đến buổi tiệc nướng của chúng tôi.”
“Ái chà, xin lỗi vì ở đây toàn gương mặt anh nhìn chán rồi nhé!”
Vài người cười ồ lên trước câu bông đùa của Sekitani Yasuko.
Yunsuke chỉ lặng lẽ nhìn Eriko mà không nói gì. Cô cũng nhìn vào mắt anh, nở một nụ cười ẩn ý.