← Quay lại trang sách

- 5 -

Quay về phòng rồi, Yunsuke không cử động nổi. Anh cứ ngồi trên giường, im lặng một hồi lâu. Cánh cửa mở ra mà không có tiếng động. Minako bước vào trong đẩy cánh cửa đóng lại. Yunsuke chỉ liếc nhìn vợ, rồi không nói gì mà đứng dậy, nhét đồ đạc vào trong túi.

“Anh coi thường em, à không, tụi em đấy à?” Giọng cô như đang nấc lên.

Người chồng không dừng tay, chỉ lắc đầu. “Anh không biết.”

“Thế à. Có thể lắm chứ…”

“Sao niềm tin của em dễ lay chuyển đến thế? Em không cố gắng để tin con mình à? Hay em nghĩ Shota làm việc đó? Em nghĩ chỉ vì chuyện thi cử mà nó nhẫn tâm giết người sao? Chuyện đó không cần suy nghĩ cũng biết mà.” Nói rồi, anh bất lực xua tay. “Nhưng mà anh có nói chuyện này bao nhiêu thì cũng không có ý nghĩa gì đâu. Dù tất cả bố mẹ ở đây đều tin con mình, nhưng nhất định trong số đó cũng có một người phản bội lại niềm tin đó mà.”

“Mọi người đều mắc nợ giống nhau.”

“Mắc nợ? Ý em là sao?”

Minako ngồi xuống giường, làm động tác giơ tay bóp vai.

“Lời anh Fujima nói ban nãy, có một chút dối trá.”

“Đoạn nào vậy?”

“Về sự báo đáp khi được tiết lộ đề thi.”

“Báo đáp là nói về tiền còn gì.”

“Ngoài tiền ra cơ.”

“Ngoài tiền ra còn thứ gì nữa?” Nói rồi, Yunsuke quay đầu lại, mở to mắt.

Minako im lặng nhìn chằm chằm cái sàn nhà.

“Lẽ nào…” Yunsuke ngập ngừng.

“Là thứ ‘lẽ nào’ mà anh đang nghĩ đấy.” Minako vẫn cúi mặt. “Người tiết lộ đề thi không phải một người. Có ba người, bao gồm cả người phụ trách. Một người phụ nữ, hai người đàn ông. Không cần nói cũng biết, người nắm quyền quyết định là hai người đàn ông kia.”

“Báo đáp cho mấy người đàn ông đó?”

“Đúng vậy.” Minako gật đầu. “Mẹ của thí sinh sẽ dâng thân thể cho họ. Việc đó thay cho bản khế ước.”

“Tsukumi sắp xếp việc đó à?”

“Thầy ấy không ép buộc. Mà ám chỉ thôi. Và dọa nếu không có khế ước, có thể bị lật kèo vào phút chót.”

“Cái tên đó thật là…”

“Tsukumi chỉ làm theo chỉ thị của bên kia thôi. Chứ không phải thầy ấy muốn làm điều đó.”

“Em cũng…” Yunsuke nuốt nước bọt. “Làm khế ước rồi à?”

Minako chậm rãi lắc đầu. “Em vẫn chưa.”

“Chưa ư?”

“Em chưa hạ quyết tâm làm việc đó. Thú thật em cũng muốn lấy được đề thi. Và có ý định sẽ trả tiền cho việc đó. Nhưng anh đừng hiểu lầm, em sẽ trả bằng vốn liếng dành dụm được trước khi lấy anh. Em không định phiền đến anh đâu. Nhưng mà bị đòi hỏi thân thể thì quả thực em thấy lưỡng lự.”

“Em làm vậy là đúng. Vậy khế ước đó đang được tạm hoãn à?”

Cô gật đầu. “Nhưng em sắp phải trả lời rồi.”

Yunsuke mở miệng, hít mạnh không khí vào trong cơ thể.

“Vậy ra cái bao cao su đó để làm việc này hả? Và em đã quyết định sẽ hiến thân à?”

“Không phải em quyết định rồi. Em đang lưỡng lự mà. Nói là em đã từng lưỡng lự thì đúng hơn. Em định sẽ quyết định vào phút chót. Mang theo bao cao su bên mình, để nếu lỡ việc đó xảy ra, cũng không lo chuyện mang thai. Còn nếu vẫn thấy phân vân, em sẽ dừng lại. Em đã nghĩ vậy đó.”

“Trời ơi!” Yunsuke đặt tay lên trán. “Anh chỉ có thể nói là em mất trí rồi.”

“Anh nói đúng. Bọn em đều mất trí rồi. Bỏ ra khoản tiền lớn cho kỳ thi đó thì đã đành, đằng này còn định dâng vợ lên tận miệng những người đó.” Lời Minako nói xen lẫn tiếng cười chua chát. Toàn thân cô đang run rẩy.

“Khoan đã. Vậy thì, vợ của đám đàn ông dưới kia cũng…”

“Em chưa hỏi thẳng bao giờ, bản thân họ cũng không muốn nói, nhưng em nghĩ họ đã lập khế ước xong xuôi. Ít nhất là Kazue và Yasuko.”

Yunsuke gào lên, “Mấy bà vợ thì đã đành, còn những người chồng, họ nghĩ gì trong đầu vậy?”

“Những người đó tạm thời…” Minako nghiêng đầu. “Chẳng phải là vờ như không biết hay sao?”

“Em nói vậy nghĩa là sao?”

“Để bàn về việc tiết lộ đề thi, họ luôn gọi mẹ của thí sinh đến. Thầy Tsukumi ở giữa sắp xếp, để mẹ thí sinh gặp nhân viên của trường Shubunkan. Giao dịch cũng diễn ra nơi đó, khế ước mà em nói ban nãy cũng được họ ám chỉ ở đó. Khi ấy, họ cũng ra vẻ tử tế khuyên rằng nên giữ bí mật với chồng.”

“Thế nên mấy ông chồng đều không biết à?”

“Trước mắt là vậy.” Minako cười nhếch môi. “Nhưng thực ra họ biết. Vì việc đó làm sao giấu được. Vợ chồng sẽ ngầm hiểu với nhau rằng không được đả động đến việc đó.”

“Ra vậy.”

“Ban nãy có nhắc đến chuyện bức ảnh Eriko mang đến chụp được cảnh giao nhận tiền nhỉ? Cái đó không đúng lắm. Thực tế thì đó là ảnh bằng chứng của việc khế ước được lập ra.”

“Khế ước… hả?” Yunsuke gật đầu hai, ba lần. “Có nghĩa là bức ảnh chụp cảnh những người vợ được dẫn đến chỗ nhân viên của trường Shubunkan, rồi đi vào trong khách sạn tình yêu. Ra vậy, thế thì anh hiểu rồi. Anh cũng không nghĩ việc giao nhận tiền lại để bị chụp lại dễ dàng như thế.”

“Khi biết có bức ảnh đó, anh Fujima lẫn anh Sekitani đều hoang mang.”

“Anh hiểu sự hoang mang của họ. Dù vậy, nói đi thì phải nói lại, sao họ có thể học theo nhau mà dâng vợ mình cho người khác. Lại còn bình thản đến thế chứ?”

“Nếu là anh thì sao?” Minako hỏi. “Nếu em làm việc đó, có khi anh cũng dửng dưng nhỉ?”

“Việc đó…” Yunsuke lấp lửng rồi nhìn vợ. “Ý em là sao?”

“Anh luôn mặc kệ em muốn làm gì thì làm mà. Bởi vì…” Cô ngước mắt nhìn chồng. “Anh chỉ chờ em ngoại tình đúng không? Để anh có thể đường hoàng mà ly hôn.”

Yunsuke không trả lời, chỉ thở ra một hơi, rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

“Nhà nào cũng vậy thôi. Khi con lên lớp sáu cũng là lúc tình cảm vợ chồng nguội lạnh. Anh Fujima lẫn anh Sekitani đều không muốn ly hôn. Nhưng quả nhiên họ vẫn cảm thấy khó chấp nhận với việc vợ mình đã làm. Họ không hề dửng dưng đâu. Kể cả khi chuyện này xong xuôi rồi, em nghĩ họ sẽ cảm thấy dằn vặt. Vì vậy, những người đó mới tạo cho mình một lối thoát để tránh khỏi nỗi dằn vặt đó. Anh nghĩ lối thoát đó là gì?”

Yunsuke lắc đầu.

“Là tự do yêu đương.” Cô nói. “Họ chấp nhận bạn đời có quan hệ ngoài luồng, miễn là vợ chồng còn gắn kết. Ha ha, nói thế này nghe có vẻ hay hơn, đó là đâm lao phải theo lao, họ nhắm mắt làm ngơ chuyện ngoại tình của nhau.”

“Đó là lý do Sekitani và Kazue âu yếm nhau trong vườn đấy à? Giờ thì anh đã hiểu tại sao Fujima lẫn Yasuko trông thấy cảnh đó mà không nói năng gì. Bởi lẽ họ cũng vui vẻ làm điều tương tự.”

“Anh Fujima…” Minako quay lại vẻ mặt nghiêm túc. “… biết chỗ có thể mua ma túy hợp pháp. Nghe nói hai cặp vợ chồng đó thi thoảng lại tổ chức tiệc.”

“Tiệc à?” Yunsuke đập tay vào đầu gối. “Nhắc mới nhớ, Sakazaki đã nói về bữa tiệc gì đó với anh. Nên Fujima đã chống chế rằng đó là tiệc karaoke.”

“Sakazaki mới vào nhóm gần đây. Ngay chuyến đi này, nếu có cơ hội thì họ cũng muốn tổ chức tiệc ma túy.”

Yunsuke đứng dậy, anh vừa lắc đầu vừa đi xung quanh căn phòng.

“Họ mất trí rồi sao? Định nhân lúc bọn trẻ không có mặt để thác loạn à? À mà Kimiko từng bảo mấy người đó không bình thường, có lẽ là nói về việc này.”

“Kimiko khinh thường mọi người. Nhưng mà con trai cô ấy học kém nhất, khiến cô ấy luôn phiền muộn. Lại thêm ông chồng cặp kè hết người này tới người khác, nên cô ấy bất cần, chẳng thèm để ý đến điều tiếng bên ngoài nữa. Nhưng cô ấy sức khỏe không tốt, nên chần chừ mãi chưa dứt khoát được. Nghe nói từ sau cuộc phẫu thuật của cô ấy, vợ chồng họ không sinh hoạt được nữa.”

Yunsuke làm điệu bộ giơ hai tay lên đầu. Sau đó, anh quay người về phía cái túi, tiếp tục thu dọn.

“Anh ơi!”

“Anh hiểu rồi. Dù nói bao nhiêu lần rồi thì anh vẫn phải nói. Mọi người mất trí rồi.”

Anh kéo khóa túi, đeo đồng hồ vào cổ tay.

“Đúng thế.” Minako khẽ nói. “Bọn em đều mất trí. Không phải bọn em không biết điều đó, mà luôn ngụy biện rằng mọi chuyện là bần cùng bất đắc dĩ cho đến khi kỳ thi kết thúc, để lảng tránh mà không phải đối mặt. Nhưng kết cục, bọn em đã tự tay bóp cổ mình.”

Yunsuke nhìn mặt vợ. Nước mắt trào ra từ khóe mắt cô.

“Bọn em đều không biết hung thủ là ai. Ngẫm lại thì có khi những việc bọn em làm đã tác động xấu tới bọn trẻ cũng nên. Việc Eriko phát hiện ra bí mật của bọn em, rồi còn tập hợp chứng cứ chứng minh bí mật đó không khác nào giáng một đòn trí mạng đến bọn em. Anh cho rằng dù em biết việc này trước khi cô ta bị giết, em vẫn muốn cô ta biến mất khỏi thế gian này đúng không? Bởi vậy, em cũng không thể khẳng định rằng Shota có suy nghĩ điều tương tự hay không. Bọn em không tự tin để có thể tin tưởng bọn trẻ.”

Yunsuke lắc đầu, cầm túi xách lên.

“Em muốn làm gì thì làm. Có điều, anh không thể đứng về phía bọn em.”

Anh bước đi, đặt tay lên cái tay nắm cửa. Nhưng trước khi kéo cánh cửa ra, anh quay người lại.

Minako đang đứng đó, cầm cái kéo trên tay. Mũi kéo sắc nhọn, ánh lên màu bạc.

Yunsuke dè chừng. “Em định dùng cái đó để đâm anh à?”

“Em không biết phải làm gì nữa. Nhưng em biết chắc một điều, mọi người sẽ khốn đốn nếu em để anh đi khỏi đây.”

“Thế em nghĩ bây giờ không khốn đốn à?”

“Nếu anh định đến chỗ cảnh sát…” Minako thổn thức. “Hãy nói hung thủ giết Eriko là em. Đừng nói sự thật.”

Yunsuke thở dài.

“Anh không làm thế được. Nếu cảnh sát hành động, chúng ta không thể nói dối nữa. Họ sẽ lập tức nhìn thấu tất cả.”

“Em chỉ muốn cứu Shota.”

“Chắc gì thằng bé là thủ phạm. Đằng nào cũng chỉ có xác suất một phần tư còn gì.”

Yunsuke mở cửa ra. Anh căng thẳng nhìn mũi kéo vợ đang cầm trên tay, chân thì bước ra hành lang. “Anh chỉ có thể nói sự thật, và sẽ nói sự thật thôi.”

Anh đóng cửa, đi xuống cầu thang. Sảnh ra vào không có ai, lúc anh xỏ giày, cũng không ai xuất hiện.

Tiếng khóc nức nở của Minako ở tầng trên vọng xuống tận đây.

Bên ngoài là một màn đêm đen kịt. Yunsuke chui vào trong xe ô tô. Bỗng thấy ghế ngồi có gì khác lạ. Nhưng anh chẳng để tâm nữa, cứ thế phóng xe đi.

Chạy một lúc lâu sau khi rời khỏi khu biệt thự, anh dừng xe bên vệ đường. Bật đèn trong xe, dịch người ra, nhìn phần tựa lưng của ghế.

Một món đồ bằng gỗ được đẽo gọt nhẵn nhụi rồi lồng dây để mắc vào ghế. Anh dựa lưng vào ghế một lần nữa. Món đồ gỗ đó chạm vào cả hai vai và lưng. Ở ghế cạnh ghế lái, có một món đồ khác trông như cây gậy gãi lưng hình chữ U. Một đầu gắn gỗ tròn, đầu còn lại quấn băng dính nhám như ở vợt tennis. Yunsuke cầm món đồ lên, quan sát nó một lát, rồi thử áp lên lưng. Phần gỗ tròn ở đầu chạm đúng vào chỗ lưng mà anh hay bị đau.

Yunsuke ngắm nghía hai món đồ thủ công kỳ lạ một lúc lâu. Sau cùng, anh tắt đèn, cho xe chạy. Đến chỗ đất trống, anh bẻ lái đổi hướng xe.

Quay lại khu biệt thự, anh băng qua biệt thự của Fujima, rồi dừng xe ở bên cạnh biệt thự cho thuê. Trên tay anh cầm hai món đồ thủ công ban nãy, bước xuống xe. Tầng hai của biệt thự vẫn sáng đèn. Anh bấm chuông cửa sảnh.

Không lâu sau, cửa mở ra. Đằng sau dây xích móc ở cửa hiện lên gương mặt của Sakazaki Takuya. “À, chú là bố của bạn Shota.”

“Chào cháu.” Yunsuke nở nụ cười. “Cháu gọi Shota giúp chú được không?”

“Vâng ạ.” Takuya đáp rồi thụt mặt vào.

Một lát sau, cửa lại mở ra. Lần này dây xích đã được tháo. Shota đứng ở đó.

“Gì thế hả bố?” Nét bối rối hiện lên trên gương mặt cậu bé.

“Cái này là con làm cho bố à?”

Thấy hai món đồ thủ công, cậu nhóc nhoẻn miệng cười. “Bố thấy thế nào ạ?”

“Tuyệt lắm.” Yunsuke cười đáp lại. “Chạm đúng vào vai và lưng bố. Có thể mát-xa cho bố lúc lái xe.”

“Vì bố lúc nào cũng kêu đau lưng mà.” Shota ngượng ngùng cúi mặt.

“Cảm ơn con. Nhưng làm thế nào con biết kích thước vậy?”

“Con đo hồi trưa ạ.”

“Hồi trưa à?” Nói xong Yunsuke gật mạnh đầu. “Lúc con bảo có côn trùng ở trên lưng bố ấy hả?”

“Vâng.” Shota đáp.

“Thế à. Vậy mà bố không nhận ra đấy. Cảm ơn con. Bố sẽ dùng nó.”

“Bố đến tận đây chỉ để nói điều đó ạ?”

“Ừ, chỉ có vậy thôi. Chúc con ngủ ngon.”

Lúc anh toan rời khỏi đó, Shota cất tiếng gọi, “Bố ơi!”

“Chuyện gì thế?”

“Lúc về, bố có đi cùng mẹ và con không? Bố không về một mình đâu nhỉ?”

Yunsuke chăm chú nhìn gương mặt đứa con trai riêng của vợ. Trên gương mặt ấy không nở nụ cười. Ánh mắt cậu bé cũng đang gặng hỏi.

“Ừ.” Yunsuke rụt cằm lại. “Bố cũng định thế đấy.”

“Vậy thì tốt quá.” Nụ cười chợt bừng nở rạng rỡ trên gương mặt cậu bé.

Sau khi rời căn biệt thự, chui vào trong xe, Yunsuke không bật động cơ mà ngồi thừ người ra ở đó. Mắt anh chăm chú nhìn vào bóng tối. Sau mười mấy phút, cuối cùng anh cũng xoay chìa khóa.

Nhưng lần này, anh không đi qua biệt thự của Fujima nữa. Anh dừng xe ở bãi đỗ xe, rồi leo xuống cầu thang.

Và rồi anh thấy ai đó đứng ở trước sảnh. Là Minako.

“Em đang làm gì vậy?”

Ngực cô chuyển động phập phồng.

“Thằng bé vừa gọi điện. Bảo là bố đã đến đấy.”

“Rồi sao?”

“Em nghĩ không biết chừng anh sẽ quay về đây.”

“Thế à?” Yunsuke đặt cái túi xuống dưới chân, hất tóc về đằng sau. “Người giết Eriko có lẽ là Shota nhà mình.”

“Hả?” Minako ngước nhìn chồng. Mắt cô mở to. “Sao anh lại nghĩ thế?”

“Anh quên mất một điều. Shota có động cơ đơn giản hơn nhiều, so với động cơ phức tạp mà mấy người bọn em nói.” Yunsuke nhìn vào mắt vợ. “Động cơ giành lại bố mình từ tay cô nhân tình.”

Minako thở ra một tiếng xem chừng ngạc nhiên.

“Anh cũng là đồng phạm,” Yunsuke nói. “Cho dù Shota có làm việc đó, cũng là anh khiến con làm. Cho nên anh nhất định sẽ ngăn chặn tất cả những điều làm tổn hại đến cuộc đời của thằng bé.”

“Anh…”

“Nhưng chúng ta cần chuẩn bị tinh thần.” Anh đặt tay lên vai vợ. “Giữ tinh thần luôn ở trạng thái sẵn sàng. Để cái xác đó biến mất hoàn toàn dưới đáy hồ, có lẽ phải mất vài năm, à không, có khi vài chục năm cũng nên. Trong thời gian đó, chúng ta sẽ phải sợ sệt khôn nguôi. Và dẫu cho cái xác biến mất rồi, linh hồn của chúng ta vĩnh viễn không thể rời khỏi cái hồ đó.”

“Em biết mà.”

Cô thì thầm, rồi đặt tay lên lưng chồng.

.