- 4 -
Yunsuke thẫn thờ đứng đó. Anh chớp mắt liên hồi, cứ thế miệng mở ra, rồi khép lại không biết bao nhiêu lần. Mất một lúc sau đó, anh quay sang hỏi vợ, “Chuyện là như thế à?”
Cô gật đầu. Dường như sức lực trong cơ thể đã bị rút cạn.
“Không, nhưng mà, nếu thế…” Yunsuke lắp bắp. “Nghĩa là các người cũng không ý thức được mình đang bao che cho ai. Vậy có cần thiết phải che giấu vụ án trong khi không biết hung thủ là ai không?”
“Chúng tôi biết hung thủ đấy chứ.” Fujima nói. “Là trẻ con. Là đứa trẻ nào đó trong số con của chúng tôi.”
“Anh đang nói không biết hung thủ là ai cũng được đấy ư? Rằng dù hung thủ có là ai thì mọi người cũng sẽ bao che cho hung thủ à? Sự gắn kết của các người đến mức đó sao?” Nói đến đây, Yunsuke ngừng lời. Anh mở to miệng, nhưng không nói lời nào nữa. Anh hít không khí vào trong cơ thể. Và giữ nguyên tư thế đó, nhìn một lượt bọn họ. Những người xung quanh đang nhìn anh với nét mặt buồn bã.
Anh thở ra một hơi.
“Ra vậy, quả nhiên mọi chuyện là như vậy.”
“Anh có hiểu cho suy nghĩ của chúng tôi không?” Fujima hỏi.
“Hiểu rằng mọi người không tin tưởng con mình ư? Hóa ra mọi người đều nghi ngờ con mình là hung thủ. Cho nên không muốn làm sáng tỏ vụ án, cũng không muốn ai thay các người làm rõ chuyện đó, nên không tiếc công để che đậy vụ án.”
Yunsuke cúi người trước Minako, anh đặt tay lên đôi vai cô, rồi rung đôi vai đó về đằng trước.
“Em cũng thế à? Không tin Shota phải không? Em nghĩ thằng bé cũng có thể giết người chứ gì?”
Lòng đen trong mắt cô chuyển động, thu hình ảnh chồng vào trong mắt.
“Anh nghĩ em không tin Shota à?”
“Nếu em tin thì đã…”
“Nhưng mà…” Cô nói. “Những người khác cũng thế. Họ đều tin con mình. Tin rằng con mình không đời nào làm chuyện ngu ngốc đó cả. Nhưng chuyện đã xảy ra chứng minh rằng lòng tin của ai đó trong số bố mẹ ở đây bị phản bội. Anh nghĩ ai dám đứng lên quả quyết rằng người đó không phải là mình?”
“Nhưng mà… Việc con mình có phải hung thủ không mình phải hiểu rõ hơn ai hết chứ.”
Minako liền nhìn chồng với ánh mắt thương cảm, rồi khẽ mỉm cười.
“Em cứ tưởng mình hiểu. Nhưng mà mọi người ở đây cũng đều hiểu như em. Em cũng hiểu suy nghĩ của anh. Nhưng sự thật không thể lay chuyển nữa rồi. Đến nước này, mọi chuyện đã giống như trò chơi cò quay Nga. Đạn nhất định sẽ bắn trúng ai đó. Xác suất bị trúng đạn là như nhau.”
“Thế nên mọi người mới dừng việc xác định xem đạn sẽ bắn đến chỗ ai à?” Yunsuke lắc đầu. “Anh không hiểu nổi.”
“Anh không hiểu cũng phải. Từ đầu em đã biết điều đó.”
“Sao em lại nghĩ thế hả? Vì Shota không phải con ruột của anh à?”
Minako nhắm mắt. Cô từ từ mở mắt ra, rồi cử động đôi môi. “Đúng thế.”
Yunsuke bất giác thở dài, quay sang bên cạnh.
“Lúc nãy tôi nói chưa đúng.” Fujima nói. “Tôi nói rằng vì Takashina là nhân tình của anh nên có lẽ anh sẽ hợp tác với chúng tôi. Nhưng thật ra không chỉ vì mỗi lý do đó. Tôi đoán rằng dù có nói sự thật, chưa chắc anh sẽ thấu hiểu cho suy nghĩ của chúng tôi. Rồi anh nhất định sẽ đòi tìm ra hung thủ cho bằng được.”
Yunsuke vẫn lắc đầu. Anh cọ tay vào mặt, ôm đầu.
“Tôi không tài nào hiểu được. Với xác suất một phần bốn, một khi chuyện con của ai là hung thủ được sáng tỏ, cần gì che đậy vụ án hay bày ra chiêu trò gì nữa, suy nghĩ thế chẳng phải bình thường sao?”
“Khi chuyện sáng tỏ thì đã muộn rồi, anh Namikishi.” Fujima Kazue nói khẽ. “Nếu biết con mình không phải hung thủ, chẳng ai tiếp tay cho việc phạm tội nữa đâu. Chính vì không biết nên mọi người mới liều mạng để hợp tác với nhau.” Giọng nói trầm của cô ta vang vọng hơn.
Yunsuke đứng dậy. Anh tiếp tục lắc đầu. Anh đi gần về phía cửa ở lối vào, rồi quay đầu lại.
“Tôi nói lại một lần nữa. Tôi không hiểu. Cũng không theo kịp câu chuyện của các người. Đáng tiếc, tôi không thể đáp lại sự kỳ vọng của mọi người dành cho tôi.”
“Gì vậy?” Sekitani nói rồi đứng dậy. Nhưng Fujima đã tóm tay anh ta lại.
“Có ép buộc anh Namikishi ở đây cũng không có ý nghĩa gì. Nếu không thể gắn kết bền chặt thì không vượt qua chuyện lần này đâu. Từ đầu tôi đã nói rồi còn gì.”
“Nhưng mà…” Sekitani nói rồi cúi mặt.
“Anh cứ tự nhiên, anh Namikishi.” Fujima chìa tay ra hiệu. “Anh cứ làm theo phán đoán của mình. Những gì cần nói chúng tôi cũng nói rồi. Chuyện sau đó, tùy anh quyết định.”
“Tôi định báo cảnh sát đấy.”
Nghe đến đây, Fujima đột nhiên rụt cằm lại. “Nếu ý anh đã quyết vậy, chúng tôi không thể làm gì khác.”
“Tôi xin phép.” Yunsuke rời phòng.