Chương 12
Nghe thấy tiếng động khe khẽ, tôi mở mắt.
Thật dại dột! Suýt chút nữa tôi đã ngủ mất. Có lẽ vì tinh thần đã quá mệt mỏi.
Tôi căng mắt trong bóng tối. Tôi biết là cửa trượt đang di chuyển từ từ. Từ khe hở đó, ánh sáng yếu ớt lọt qua.
Ai đó đang đi vào.
Kẻ đó cầm chiếc đèn pin. Ánh sáng khá yếu, hẳn là vì đã phủ khăn hay gì đó lên đầu đèn. Ánh sáng đó đang tiến lại gần. Tôi nhắm mắt. Nếu bị phát hiện đang mở mắt thì hỏng bét.
Chỉ dùng tai, tôi thử thăm dò dấu hiệu của đối phương. Tiếng chân giẫm lên chiếu đang gần lại. Nhịp tim đập nhanh, bị chi phối bởi xung động này làm tôi muốn hét lên.
Tiếng chân dừng lại. Ngay bên cạnh đầu tôi. Tôi muốn mở mắt nhưng không thể làm thế. Vì chắc chắn đối phương đang vừa nhìn chằm chằm mặt tôi vừa hành động.
Là ai? Đây là ai?
Hay là - một ý nghĩ lóe lên trong đầu - mình bật dậy rồi tấn công đối phương nhỉ. Không, không. Không thể làm thế. Xác suất thành công rất thấp. Nếu làm không ra gì, ngược lại chính mình sẽ bị tấn công, rồi nghe thấy ầm ĩ những người khác chạy đến thì tất cả sẽ tan như bọt biển. Đành nằm yên chịu trận vậy.
Máy quay có đang hoạt động ổn không nhỉ? Bây giờ là khoảng mấy giờ? Băng thu sẽ hết trong vòng hai tiếng. Nếu không quay được hình dáng của hung thủ thì mọi thứ sẽ thành công cốc hết.
Không khí ở gần mặt tôi chuyển động. Hình như đối phương đã cầm phong bì trong tay. Lại là tiếng bước chân. Lần này rời đi xa.
Cửa trượt được đóng lại. Tiếp theo là dấu hiệu cửa ra vào mở rồi đóng. Tiếng ổ khóa kêu “cách”.
Tôi tung chăn ngồi dậy. Phong bì để bên gối đã mất. Tôi nhìn đồng hồ đang chỉ 1 giờ 25 phút sáng. Quãng hai tiếng sau khi tôi chui vào chăn.
Tôi vội vàng xem máy quay trong túi xách. Máy quay đã dừng. Băng thu đã hết. Nó dừng khi nào vậy nhỉ? Chắc chắn chưa được bao lâu.
Trong bóng tối, tôi nối máy quay với tivi, sau khi tua một lát tôi bấm nút chạy băng. “Nếu không quay được hình dáng của hung thủ...” nghĩ thế đầu tôi nóng bừng.
Màn hình hiện lên. Trong bóng tối đen thui, chỉ có tấm cửa trượt hiện lên mờ mờ. Đây là trước lúc hung thủ đến. Tôi cắn móng tay cái. Nếu không quay được gì lúc này thì coi như xong. Trời ơi, sao có thể bất cẩn như thế chứ! Tôi đã tính toán lúc băng hết rồi định đổi băng khác trước đó, nhưng chọn lúc nào không ngủ lại lơ mơ đúng lúc đấy.
Tôi đang chửi rủa bản thân mình thì đột nhiên có thay đổi trên màn hình. Cửa trượt được mở ra. Tôi cất tiếng reo hân hoan trong lòng.
Ai đó đã đi vào. Vì tối, lại thêm góc quay xấu nên không thể nhìn được mặt. Nhưng từ bộ yukata của lữ quán và hình dáng tôi biết rõ đây là phụ nữ. Người đó đứng chắn ngang phía trước máy quay. Lưng thon. Là ai, là ai mới được?
Biến mất khỏi màn hình một lúc, rồi cuối cùng hình dáng đằng sau của một cô gái lại hiện lên. Tôi cố chịu đựng. Cửa trượt được đóng lại. Gần như đồng thời băng thu cũng hết, màn hình tắt phụt, nhưng ngay trước lúc đó, gương mặt người kia đã thoáng quay về phía này. Tôi vội vàng tua lại cảnh đó rồi bấm nút dừng.
“A, người này là...”
Phải không? Phải vậy không? Người này có phải hung thủ khi đó không?
Người hiện lên trên màn hình chính là Ichigahara Yuka.