← Quay lại trang sách

Chương 13

Tôi đợi đến 3 giờ sáng.

Lần này tôi đã không ngủ một chút nào, chỉ suy nghĩ mãi. Tại sao lại là Yuka? Tại sao cô ta lại đến?

Có lẽ tôi thật ngu ngốc khi cứ đắn đo về lý do ấy. Để tìm ra kẻ đã công phu ngụy tạo vụ giết người yêu rồi tự sát, tôi đã dùng mồi nhử là di thư của Kiriyu Eriko hòng dẫn dụ đối phương đến. Kết quả, cô ta đã mắc bẫy nên có nghĩa cô ta chính là hung thủ. Đương nhiên động cơ là để không bị cướp mất tài sản thừa kế của ông Takaaki.

Nhưng sao tôi vẫn không thể lý giải nổi. Một người như Yuka lại có thể làm cái việc tàn bạo như thế ư? Không, có lẽ chỉ là tôi đang nghĩ quá lên thôi. Chúng ta vốn chẳng thể hiểu được hết một người chỉ qua vẻ bề ngoài. Dù có được nuôi dạy như tiểu thư, lại có chút nhan sắc nhưng chắc gì đã không tham sân siu.

Tuy hơi do dự nhưng tôi vẫn khẽ chui ra khỏi chăn. Dù thế nào cũng không thể cứ thế này mà thức đến khi trời sáng được. Một khi đã lấy trộm di thư, chắc chắn Yuka có liên quan thế nào đấy đến vụ giết người ngụy tạo.

Tôi sẽ đe dọa rồi bắt cô ta thú nhận. Giờ này chắc cô ta đang ngủ rồi. Tôi sẽ trói tay chân cô ta lại rồi bắt cô ta khai ra tại sao lại lấy trộm di thư. Nếu hung thủ là kẻ khác thì có lẽ hắn đã chỉ thị cho cô ta lấy trộm. Nếu đúng vậy thì cũng đáng thương thật, nhưng tôi quyết Yuka sẽ phải chết. Kẻ đồng phạm cũng sẽ phải chịu trừng phạt giống như kẻ chủ mưu. Khi quyết tâm báo thù, tôi đã quyết định như vậy.

Tôi cất hai dây thắt eo dùng để trói tay chân vào túi áo ngực. Rồi tôi lấy từ túi xách ra chùm chìa khóa dự phòng, giống với bộ chìa đa năng của lữ quán này. Cái này thực ra là đồ của ông Takaaki nhưng mấy năm trước ông ấy đưa cho tôi giữ và từ đó vẫn vậy.

Tôi đeo đôi găng trắng vào để không lưu lại dấu vân tay. Tôi không sợ cảnh sát nhưng còn rất nhiều việc phải làm trước khi bị bắt.

Tôi hơi phân vân là có nên tẩy trang hay không. Tôi muốn cho hung thủ thấy mặt thật của mình. Nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định ra khỏi phòng với bộ dạng bà lão. Cuộc báo thù này không cho phép bất cứ thất bại nào. Nếu để nguyên bộ dạng hóa trang này, thì ngay cả khi xảy ra sự cố phải thay đổi kế hoạch, tôi sẽ vẫn bằng cách nào đấy mà đối phó được.

Lữ quán yên lặng như tờ. Ánh sáng cũng được cắt giảm ở mức tối thiểu nhất. Trong đêm tối tĩnh mịch, tôi đi về phía hành lang. Để không phải lo gây ra tiếng bước chân, tôi đi tất dày thay vì dép đi trong nhà.

Tôi đã biết Yuka ở phòng nào. Ban tối, sau bữa ăn cô ta đã nói mình ở phòng Hanosan giống khi xảy ra hỏa hoạn.

Đi bộ qua hành lang dài, tôi đứng trước căn phòng mục tiêu. Sau khi nhìn xung quanh xác nhận không có bóng dáng ai, tôi nín thở, cắm chìa khóa vào ổ.

Tiếng “cách” nghe to đến mức tim tôi như đông cứng lại. Một lần nữa tôi nhìn xung quanh rồi mở cửa, lẻn vào trong phòng. Nghĩ đến tình huống xấu nhất, tôi bèn khóa cửa lại.

Đôi dép đi trong nhà được xếp ngay ngắn. Tôi vừa cố gắng không gây tiếng động, vừa mở cửa trượt từ từ.

Căn phòng được bao phủ bởi ánh sáng yếu ớt. Đèn ngủ đang bật nhỏ. Trong ánh sáng đó tôi thấy một bộ chăn được trải ra. Đống chăn phồng lên chứng tỏ có người ở đó.

Tôi tập trung lắng nghe. Tôi tưởng sẽ nghe thấy tiếng thở khi ngủ nhưng thứ tôi nghe được chỉ có tiếng gió bên ngoài. Liệu cô ta có đang ngủ không? Hay là đang thức và chỉ nằm yên bất động thôi? Chẳng biết thế nào, tôi vẫn quyết định đặt bước chân đầu tiên vào phòng. Tiếng giẫm chân lên chiếu cọt kẹt to đến mức tim tôi thắt lại.

Kẻ thù đang nằm vùi trong chăn. Tôi nhìn thấy cái đầu đen. Tôi nhón chân lại gần mà không gây ra tiếng động, rồi nhanh chóng thụp xuống ngang hông.

Hình như cô ta đang ngủ, tôi nghĩ bụng. Nếu tỉnh thì hẳn phải biết là có người, và chắc chắn sẽ phản ứng gì đó.

Rồi, làm thế nào đây?

Trước hết phải xác nhận mặt đã. Tôi nghĩ chắc không có gì nhầm lẫn nhưng vẫn có thứ gọi là chẳng may. Tôi cầm đầu chăn rồi từ từ mở ra.

Đúng là Ichigahara Yuka.

Hơn nữa, cô ta còn đang mở mắt. Tư thế nằm sấp nhưng xoay cổ, chỉ có mặt hướng về phía tôi.

Nên diễn tả tình hình lúc này thế nào nhỉ? Tôi nhìn cô ta, cô ta nhìn tôi. Cả hai đều không nói lời nào. Biểu cảm gương mặt cũng không thay đổi. Khoảng thời gian trống rỗng cứ thế trôi đi.

Tôi có dự cảm là cô ta sắp sửa kêu lên. Để ngăn việc đó, tôi dùng hai tay nắm lấy cái cổ thon gầy của cô ta. Rồi siết lại. Tôi nhắm chặt mắt và siết thật lực. Được một lúc thì tôi thấy tình hình có vẻ lạ. Mặc dù đang bị siết cổ nhưng Yuka hoàn toàn không kháng cự lại. Cô ta cứ nằm yên bất động như búp bê. Và như một con búp bê, cổ cô ta lạnh ngắt, hơn nữa còn thiếu độ mềm dẻo. Tôi vừa sợ hãi vừa thử mở mắt ra. Lúc này lại chạm mắt cô ta, tôi rùng mình. Nhưng cơn chấn động này ngay sau đó lại biến thành thứ khác.

Tôi hốt hoảng bỏ tay ra. Vào giây phút đó, cơ thể tôi lảo đảo, tôi ngã đập mông ra sau đánh “uỵch” một tiếng.

Nhưng ngay cả như thế, biểu cảm của cò ta vẫn không thay đổi. vẫn nhìn chằm chằm vào hư không. Tôi cố nuốt nước bọt nhưng trong miệng khô như rang.

Yuka đã chết.

Không phải do tôi giết. Khi tôi siết cổ, cô ta đã chết rồi.

Nghĩ bụng có lẽ nào, tôi kéo chăn ra. Tôi khẽ phát ra tiếng á kinh hoàng.

Vùng bụng của Yuka nhuốm máu. Tôi thấy có thứ gì như dao đang cắm ở bên sườn. Đúng là cô ta đã bị giết.

Tại sao lại thành ra thế này? Rốt cục chuyện quái gì đã xảy ra?

Đầu tôi rối tung lên. Tôi không thể bình tĩnh suy nghĩ được nên làm gì.

Điều tôi nghĩ đến đầu tiên là phải lấy lại di thư. Tôi gắng gượng đứng thẳng dậy rồi tìm từng ngóc ngách trong túi xách du lịch, túi quần áo, đến bồn rửa mặt. Nhưng chiếc phong bì đã không cánh mà bay. Đến lúc này tôi mới nhận ra. Bên trong căn phòng đã bị lục tung lên. Dường như ai đó đã tìm kiếm khắp nơi trước cả khi tôi chạm vào mọi thứ ở đây.

Tức là bức di thư đã không còn, tôi nghĩ. Hẳn là tên hung thủ giết Yuka đã mang nó đi. Cũng có nghĩa Yuka không phải là hung thủ vụ giết người rồi tự sát ngụy tạo. Vậy tại sao Yuka lại lấy trộm di thư?

Không có mấy thời gian để suy nghĩ thấu đáo. Để sau vậy, bây giờ phải rời khỏi đây đã. Tôi nhanh chóng nhìn ngó xung quanh, xác nhận xem có để lại dấu vết gì không. Không thể để người khác biết việc tôi đã vào căn phòng này.

Khi định đắp lại chăn cho cô ta như cũ, tôi nhận ra máu của Yuka dính trên chiếu. Nhìn kỹ thì đấy có vẻ là thứ mà cô ta đã viết bằng tay trái. Nhìn như “И”, chữ N được viết ngược.

Có lẽ là lời nhắn khi sắp chết của cô ta. Cô ta muốn ám chỉ thân thế thật sự của hung thủ qua chữ cái này.

Sau khi ghi nhớ chắc chắn bằng mắt hình thù đó, tôi rút con dao khỏi người Yuka, quệt nhoe nhoét chỗ máu dính ở đầu lưỡi dao lên trên chữ “И”. Ký hiệu Yuka để lại ngay lập tức không còn khả năng nhận biết. Con dao tôi cất lại trong chăn.

Như thế này thì chỉ mình tôi biết lời nhắn của Yuka.

Khi tôi định ra khỏi phòng, chạm tay vào nắm đấm cửa thì bên ngoài có tiếng động. Là tiếng cửa mở ở phòng đối diện. Đối diện tức là phòng Hanoni của Naoyuki.

Anh ta làm gì vào giờ này nhỉ?

Tôi đợi một lúc thì nghe thấy tiếng chân khe khẽ rồi chẳng mấy chốc tiếng chân ấy cũng biến mất. Có lẽ anh ta đang đứng lại chăng? Rốt cuộc là anh ta đang làm gì vậy? Tôi thấy bất an. Không để ý, cứ thế đi ra ngoài rồi đụng mặt nhau thì nguy.

Không phải lúc để do dự. Tôi quay trở lại phòng, khẽ mở cửa kính phía ngoài hiên. Guốc gỗ đi bên ngoài được đặt sẵn ở đó. Không thể dùng nó được. Tôi để nguyên tất nhảy xuống nền đất. Không lạnh như tôi nghĩ.

Bầu trời đầy mây không có ánh trăng nên ánh đèn sáng hơn hẳn. Tôi khom lưng, chọn chỗ tối rồi rảo bước đi. Ở đâu đó đang có ai đấy nhìn mình - cứ nghĩ thế tâm trạng tôi càng vội vã.

Giữa đường có hồ nước. Phải đi đường vòng rộng để vượt qua cây cầu và cũng cần ánh sáng để dẫn lối nữa. Tôi đưa mắt nhìn lướt quanh, hồ nước chỗ này chỗ kia được thắt lại, chỗ hẹp nhất là khoảng hai mét. Dốc hết can đảm tôi nhảy theo mẹo của môn nhảy xa. Tôi đã nhảy được xa hơn mình nghĩ. Một lần nữa, tôi thấy biết ơn ông Takaaki, vì ông nói rèn luyện thể lực cũng là công việc và để tôi đi tập gym.

Vẫn vẻ sung sức đó tôi cứ thế chạy qua sườn khu Ro rồi đến được khu I. May mà tôi đã cẩn thận mở sẵn khóa cửa kính. Vào trong phòng, tôi đổ rầm lên chăn.