Chương 20
Khi quyết tâm trả thù, tôi đã thử nghĩ xem liệu ai là người biết về JIRO. Nếu gia đình Ichigahara hoặc trong số những người liên quan này có người biết về sự tồn tại của JIRO, thì chắc chắn kẻ đó là hung thủ của vụ giết người rồi tự sát.
Nhưng dù tôi có lục lại ký ức đến mấy cũng không cách nào hiểu được. Tôi không nói cho bất kỳ ai, kể cả ông Takaaki, về anh ấy. Vậy mà, ai đã biết được cơ chứ?
Không thể nào JIRO lại tự nói ra được. Anh ấy không có lý do để làm thế. Vì ngay cả sau khi tôi khẳng định chắc chắn anh ấy là con của ông Takaaki, anh đã ngăn cản tôi báo cáo việc đó.
“Tại sao?” Tôi hỏi JIRO. “Tại sao tôi không được báo cáo?”
“Ngay từ đầu tôi đã nói rồi. Tôi chưa biết là có nên gặp hay không. Nếu cô báo cáo, kiểu gì ông ấy cũng đến gặp. Tôi ghét việc đó.”
“Tại sao cậu không muốn gặp?”
“Giờ có gặp thì để làm gì chứ? Đã vứt bỏ tôi vì phiền phức mà giờ lại mưu mô muốn tôi chăm sóc khi về già à? Không có chuyện đó đâu.”
“Nếu cậu không thích thì ông ấy cũng không thế tự nhận bố con đâu. Chỉ gặp thôi cũng không được à?”
“Tôi xin từ chối.”
“Nhưng cậu nỗ lực giúp tôi cho đến giờ chẳng phải vì cậu cũng muốn biết bố mẹ đẻ của mình là ai ư?”
“Cái đó thì đúng nhưng... vì tôi đã nghĩ chắc chắn là không phải.”
“Thật không? Thậm chí cậu đã rất nhiệt tình mà. Cậu đã nhiệt tình giúp tôi điều tra.”
Tức thì cậu ấy nói nhỏ lại: “Không phải vậy đâu.”
“Cái gì không phải vậy đâu?”
“Thì là...”
Cậu ấy định nói gì đó nhưng nhìn tôi rồi thở dài. “Thôi. Dù sao bây giờ tôi cũng không muốn gặp.”
Những cuộc nói chuyện như vậy lặp đi lặp lại hai, ba lần. Tôi lờ mờ đoán ra ý nghĩa “Không phải vậy đâu” mà cậu ấy nói. Có lẽ nào ý cậu ấy là “Vì muốn gặp em nên anh mới tận lực vậy.” Và hình như chính vì muốn nghe những lời đó mà tôi đã liên tục dồn hỏi cậu ấy.
Dù gì tôi cũng phải thuyết phục cậu, bằng cách nào đó. Nói đúng hơn là tôi muốn cậu ấy nắm lấy hạnh phúc. Bởi vậy, tôi đã quyết định cho cậu ấy biết tên bố mình, như một biện pháp tạm thời. Dù cậu ấy không biết tên Ichigahara Takaaki thì chắc chắn cũng phải biết đến công ty và sự nghiệp kinh doanh của ông ấy. Tôi nghĩ nếu biết người như thế là bố của mình, có lẽ cảm xúc của JIRO cũng thay đổi.
Đúng như dự đoán, cậu ấy tỏ rõ sự bất ngờ. Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong quán cà phê mọi khi, mắt cậu ấy như nhìn xuyên qua cơ thể tôi để đến một nơi xa xôi nào đó.
“Không thể tin được”, cậu ấy lẩm bẩm. “Không ngờ người đó lại là bố của tôi...”
“Trong một thời gian dài, ông Ichigahara thậm chí cũng không biết việc mình có con.”
Tôi giải thích tóm tắt chuyện giữa ông Takaaki và bà Katsuko. Cả chuyện ông Takaaki đã không tìm cậu ấy ngay mà phải đến khi biết mình sắp không qua khỏi mới thay đổi ý định.
JIRO im lặng một lúc. Tôi hiểu cậu ấy cảm thấy không thoải mái trước sự xáo trộn của tình hình.
“Cô... vẫn chưa nói chuyện của tôi cho ông ấy đúng không?”
“Tôi chưa nói. Nói cho cậu biết về ông Ichigahara trước như này cũng tức là tôi đã phản bội lại ông ấy, nhưng chỉ mình cậu là tôi không nói dối được.”
Với tôi đây là những lời vô cùng táo bạo, nhưng JIRO chỉ lơ đễnh nhìn chăm chú vào không trung. Tôi thấy hơi sốt ruột.
“Cô đợi thêm một thời gian nữa được không?” Cậu ấy hỏi. “Tôi muốn bình tĩnh suy nghĩ lại thử xem. Hiện tôi vẫn chưa thể sắp xếp lại mọi thứ.”
“Tôi hiểu. Tôi sẽ đợi thêm. Cậu quyết định xong thì hãy liên lạc với tôi. Nhưng hãy suy nghĩ tích cực nhé. Vì ông Ichigahara không còn nhiều thời gian nữa.”
Tức thì, ánh mắt lạnh lùng, cậu ấy nói:
“Đó đâu phải là lỗi của tôi.”
Tôi không thể nghĩ ra được lời nào đáp lại ngay lúc ấy.
Sau đó mười hai ngày, không có liên lạc gì của cậu ấy. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã gọi cho cậu ấy khoảng hai lần, nhưng lần nào cậu ấy cũng vắng nhà.
Và buổi tối của ngày thứ mười ba, đột nhiên cậu ấy đến chung cư tôi ở. Tôi có cho cậu biết địa chỉ, nhưng không thể ngờ cậu lại tới tận nhà như vậy, quả tình tôi đã vô cùng bối rối.
Cậu ấy vừa tránh ánh mắt tôi vừa hỏi liệu cậu có thể vào nhà được không. Tôi đắn đo. Tất nhiên không phải tôi không muốn cho cậu ấy vào. Chỉ là tôi lo nếu dễ dàng đồng ý thì cậu ấy sẽ nghĩ thế nào.
Nhưng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội chỉ có hai người với nhau. Giả bộ bình thản, tôi mở cửa.
“Phòng đẹp thật!”
Đứng giữa phòng, cậu ấy nói: “Có mùi của phụ nữ. Mùi của cô Kiriyu... à không, của Eriko.”
Âm hưởng của từ Eriko kích thích lồng ngực tôi. Nhưng bề ngoài tôi giả vờ như không nghe thấy, đoạn hỏi “Cậu uống cà phê nhé” rồi đi vào bếp. Vừa pha cà phê, tôi vừa nơm nớp lo lớp trang điểm của mình lúc này. Từ công ty về, tôi vẫn chưa tẩy trang. Thật là may, tôi nghĩ bụng. Tôi không có dũng khí đối diện cậu ấy với bộ mặt mộc.
“Thế là, cậu đã quyết tâm rồi phải không?”
Vừa mang cà phê ra, tôi vừa hỏi. Cậu ấy không đưa tay nhận lấy cốc mà chỉ nhìn chằm chằm làn hơi bốc lên.
“Máy đánh chữ à?”
Cậu ấy hỏi. “Sao cơ?” Tôi hỏi lại.
“Cô gõ bản báo cáo bằng máy đánh chữ à?”
Ý JIRO là bản báo cáo liên quan đến cậu ấy. “Đúng vậy”, tôi trả lời.
“Cái máy đánh chữ ấy giờ có ở đây không? Hay ở công ty?”
“Tôi không thể làm ở công ty. Cậu đến đây, tôi sẽ cho cậu xem.”
Tôi dẫn cậu ấy đến trước máy chữ, cho cậu xem bản báo cáo đang làm dở. Sau khi nhìn như đắm chìm vào màn hình, cậu hỏi: “Chỉ in nữa là xong phải không?”
“In ra, rồi tôi ký vào nữa là xong.”
“Ừm...”
Cậu ấy nhìn màn hình lần nữa rồi nói: “Bây giờ, ở đây, nếu tôi xóa toàn bộ nội dung, cô có giận không?”
“Sao cậu lại làm thế?”
“Không... chẳng có gì đặc biệt.”
“Nếu cậu xóa thì tôi phải làm lại thôi.”
“Đúng vậy nhỉ.”
Cậu ấy quay lại phòng khách. Tôi tắt công tắc máy đánh chữ.
“Cứ thế này, tôi thấy bực mình quá.” Cậu ấy lầm bầm.
“Sao cơ?”
“Tôi thấy bực mình. Vì mọi chuyện sẽ thành như ý ông ta. Tìm được con trai bình an vô sự, rồi lại có thể kéo nó đến bên cạnh lúc lâm chung.”
“Cậu không phải chăm sóc ông ấy đâu. Ông Ichigahara không phải người như vậy.”
“Đối với tôi, khối tài sản thừa kế kếch xù kia mới là mối phiền phức to lớn đấy.”
“Dù cậu nói vậy...”
JIRO nhìn rất bấn loạn. Tôi vừa nghĩ những lời có thể khiến cậu ấy bình tĩnh lại, vừa khuấy thìa trong cốc cà phê.
“Vậy, cậu muốn làm thế nào?”
Tôi gặng hỏi thì hai má cậu ấy giật giật. Cậu ấy từ từ nhìn mặt tôi.
“Hôm nay, tôi... đến để xâm hại cô.”
“Sao cơ?”
Tôi cất giọng mà không hề thay đổi biểu cảm. Có lẽ nên nói là không thể thì đúng hơn. Những lời cậu ấy nói rõ ràng tôi nghe thấy, nhưng ý nghĩa thì không lọt được vào đầu.
“Tôi sẽ xâm hại cô...” cậu ấy nắm lấy tay tôi. “Ngay bây giờ...”
“Đợi đã!”
Tôi cố giật tay lại, nhưng cậu ấy khỏe quá nên không thể di chuyển gì. Tôi từ bỏ, không những thế tôi đưa tay còn lại đặt lên tay cậu ấy. “Tại sao lại thành ra thế này?”
“Để nhắc cho ông ta nhớ”, cậu ấy nói. “Tôi sẽ dạy cho ông già Ichigahara gì đấy. Rằng nếu ông tưởng mọi thứ sẽ như ông tính toán thì ông đã lầm to rồi.”
“Ông ấy không nghĩ như vậy đâu.”
“Không, ông ta có nghĩ. Chắc chắn ông ta tin rằng chỉ cần có tiền, thì quá khứ như thế nào cũng có thể xóa sạch được. Bởi vậy, tôi sẽ xâm hại cô. Cô cứ thoải mái báo cáo việc này cho ông ta. Chắc hẳn ông ta sẽ không tài nào lường trước được tình huống này. Biết tôi làm chuyện như vậy, liệu ông ta có còn muốn nhận tôi là con trai không nhỉ? Tôi cá là không. Nói là muốn xin lỗi tôi nhưng chắc cũng ở mức đó mà thôi.”
“Vì những lý do đó mà cậu xâm hại tôi?”
Bị tôi nhìn chằm chằm, cậu ấy chớp chớp mắt nhìn sang ngang. Cơ má cậu chuyển động.
“Không phải chỉ vì vậy... Từ trước... tôi đã muốn ôm cô rồi.”
Lời nói của cậu ấy đánh thẳng vào ngực tôi. Tim bắt đầu đập dồn dập đến mức tôi như cảm nhận được cả máu đang lưu thông. Từ cơ cổ cho đến má đều nóng như bị lửa đốt.
“Tôi hiểu lý do của cậu. Bởi vậy hãy bỏ tôi ra.”
Tôi quyết che giấu những rung động trong lòng, cố gắng bỏ tay cậu ấy ra. Cậu ấy từ chối và vẫn nắm bằng lực rất mạnh, nhưng lần này tôi cũng không chịu thua. Tôi giằng tay thoát ra rồi đứng lên, đi về phía ban công. Trên khung cửa kính hiện lên hình ảnh cậu ấy. Mắt cậu ấy đổ dồn vào lưng tôi.
Tôi đóng rèm lại, xoay nửa người, nhìn xuống cậu ấy. Trống ngực vẫn đập nhanh như cũ, tôi khổ sở kìm lại hơi thở dồn dập.
“Tôi hiểu rồi”, tôi nhắc lại. Và sau khi hít thật sâu, tôi nói tiếp: “Ôm tôi đi!”
Cậu ấy có vẻ hoang mang thấy rõ, chỉ khẽ mấp máy miệng như thể đã quên cách phát âm.
“Tôi không muốn cậu làm ra những việc như xâm hại phụ nữ”, tôi nói. “Hơn nữa, bản thân tôi cũng không muốn bị xâm hại. Đây là việc dựa trên sự đồng thuận. Nếu đối phương là cậu thì bị ôm cũng chẳng sao.”
Cậu ấy đưa mắt nhìn cốc cà phê để trên bàn.
“Cô có đồ gì uống không? Whisky chẳng hạn?”
“Có đấy. Nhưng không được. Đánh lừa cảm xúc bằng rượu là hèn nhát.”
Tức thì, JIRO với tay lấy cốc cà phê rồi hớp một hơi hết sạch. Đặt cốc xuống, im lặng đứng lên, cậu ấy cứ cúi gằm tiến lại chỗ tôi.
“Cô không báo cáo chuyện này đấy chứ?” Cậu ấy hỏi.
“Không đâu. Chẳng có lý do gì để tôi làm thế cả. Vì đây là việc cá nhân của tôi.”
Cậu ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Tôi nhận ánh nhìn từ chính diện, nhưng nói thật thì việc này đúng là tra tấn tinh thần.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi bị cậu ấy ôm ghì lấy. Vì lực mạnh, nên trong một khắc tôi ngạt thở. Rồi cậu ấy hôn tôi cuồng nhiệt. Từ lâu lắm rồi, tôi cũng từng có một nụ hôn chớp nhoáng. Nhưng chuyện đã từ hơn 10 năm trước. Tôi thậm chí còn chẳng có thời gian để lo cậu ấy sẽ nhận ra rằng tim tôi đang đập loạn xạ.
Đê mê ngọt ngào, căng thẳng và cả một chút đớn đau. Cậu ấy không vụng về nhưng cũng không hẳn thành thục. Dù sao đó chỉ là ấn tượng đơn thuần của tôi.
32 năm. Trải qua bao năm tháng như những ký ức nhạt nhòa, tôi lần đầu tiên trở thành đàn bà.
Từ sau buổi tối đó, cuộc đời tôi thay đổi hoàn toàn. Một ngày 24 giờ tôi nghĩ đến JIRO không ngừng nghỉ. Tôi không thể tưởng tượng cuộc sống không có anh ấy. Tôi nghĩ thậm chí mình có thể chết vì anh ấy.