Chương 19
“Trước hết hãy để tôi đưa ra điều kiện.”
Khi chúng tôi ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, JIRO nói với vẻ mặt cứng nhắc.
“Điều kiện gì vậy?”
Tôi cố tình hỏi bằng giọng điệu suồng sã để giảm bớt căng thẳng của đối phương.
“Hãy kể cho tôi về người nhờ cô việc này, tức người có thể là bố của tôi. Ông ấy là người ở đâu? Tại sao đến bây giờ lại muốn tìm đứa con mà mình đã vứt bỏ?”
Hai người thanh niên trước cũng đã hỏi tôi những điều này. Những câu hỏi hết sức đương nhiên. Tuy nhiên, ở thời điểm này tôi không thể trả lời.
“Rất tiếc, nhưng tôi xin phép nói những điều ấy sau khi có được bằng chứng xác thực rằng cậu là con trai của người đó. Có vậy mới không phải lo chuyện há miệng mắc quai về sau nếu có nhầm lẫn.”
“Nhưng như thế không công bằng. Sao chỉ có mình tôi phải nói?”
“Vậy ư?”
“Tất nhiên. Vì người đó sẽ biết tên của tôi.”
“Nếu là việc đó thì xin chớ lo. Tôi sẽ chỉ thông báo kết quả cuối cùng cho ông ấy, chứ không thông báo quá trình. Tức là trong trường hợp cậu không phải con thật thì ông ấy sẽ vĩnh viễn không biết tên cậu.”
“Nhưng cô thì biết.”
“Việc đó thì không còn cách nào khác. Phải có ai đó làm trung gian chứ...”
JIRO cắn nhẹ môi dưới vẻ đang suy nghĩ điều gì. Đôi mắt ánh lên tia cảnh giác cao độ. Nhưng nếu cậu ta không như vậy thì có lẽ sẽ không thể sống nổi một mình.
“Nhưng nếu cô không thể tự mình kết luận được thì sao? Cô sẽ phải bàn bạc với người đó đúng không?”
“Đương nhiên là vậy rồi. Nhưng cũng không cần thiết phải nói ra tên hay địa chỉ, số liên lạc của cậu. Chỉ cần xác nhận tình trạng khi bị bỏ lại thôi. Tôi sẽ phán đoán từ những điều đó, nếu chắc chắn là con đẻ thì tôi sẽ sắp xếp nơi gặp mặt. Tôi nghĩ đến khi đó hai bên cùng nói tên thì sẽ tốt hơn. Vậy đã công bằng chưa?”
“Nếu cô không lừa tôi.”
“Tôi chẳng có lý do gì để lừa cậu cả, cậu buộc phải tin tưởng tôi thôi.”
Cậu ấy vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt sắc lẹm, nhưng cuối cùng khẽ gật đầu.
“Đành vậy thôi. Tôi sẽ tin cô. Chỉ có điều, dù khả năng cao là con đi chăng nữa, cũng chưa chắc tôi sẽ gặp mặt. Cái đó tôi sẽ quyết. Được không?”
“Được chứ.”
Cứ như thế, cuối cùng tôi cũng có thể bắt đầu hỏi chuyện cậu ấy.
Theo lời JIRO, cậu ấy bị bỏ rơi vào ngày 25 tháng Mười 24 năm về trước. Không có thư để lại, cũng không có một thứ gì ghi tên của cậu ấy.
“Vì vậy mà người ở cô nhi viện đã đặt tên cho tôi. Dù giá mà họ đặt cho tôi cái tên sang hơn một chút thì tốt.”
Hình như cậu ấy không thích cái tên Satonaka Jiro cho lắm.
“Đồ cậu mặc trên người khi bị bỏ rơi giờ vẫn còn chứ?”
“Vẫn còn đó. Tôi chỉ có thứ đó là manh mối mà. Nói thế thôi chứ cũng không phải tôi muốn gặp bố mẹ đến mức ấy.”
“Mấy đồ đó là gì vậy?”
“Trước tiên là chăn. Tôi được cuốn trong một cái chăn nhỏ màu be. Đồ trẻ con thì có tất, túi giữ ấm...”
“Túi giữ ấm?”
“Không phải loại dùng một lần mà là loại làm ấm bằng cách đốt xăng ấy.”
“Tôi biết. Loại cho vào hộp kim loại đốt nóng lên nhỉ. Nhớ quá.”
Đúng là người làm mẹ có khác, tôi nghĩ. Nếu là nửa cuối tháng Mười thì trời đã se lạnh. Người mẹ hẳn đã lo con mình sẽ bị cảm lạnh khi bị bỏ lại ngoài trời.
“Còn lại là vài miếng tã làm bằng khăn tay Nhật, và mũ len nữa, chừng đấy thì phải.”
“Mũ len?”
Tôi hỏi lại. “Thật à?”
“Vâng.”
“Mũ kiểu gì vậy?”
“Kiểu gì là sao, thì mũ tròn như bình thường thôi. Giờ nó đã bị đen lại vì sờ mó nhiều nhưng có lẽ vốn dĩ là đồ màu trắng.”
Tôi thật muốn vỗ tay. Trong hồi kỹ của Katsuko rõ ràng có nhắc tới chiếc mũ tự đan màu trắng. Tôi cố gắng không thể hiện sự phấn khích ra mặt, hỏi: “Ngoài ra còn gì nữa không?”
“Hết rồi. Đồ sơ sinh thì cũng chỉ có từng đấy thôi mà.”
“Có lẽ vậy nhỉ.”
Dù sao cũng biết là có chiếc mũ. Những người tôi gặp trước đó đều không hề nhắc gì tới mũ cả. Tại thời điểm này, tôi khẳng định chắc chắn Jiro là con của ông Ichigahara.
“Tôi muốn nhờ cậu một việc. Cậu có thể cho tôi mượn những món đồ mà cậu vừa nhắc tới được không? Tôi xin đặc biệt nói điều này, theo những gì tôi nghe được đến giờ, xác suất cậu là con của người đó rất cao. Nhất định hãy để tôi tìm hiểu kỹ hơn.”
“Cái đó thì tôi không phiền nhưng... cô có cần gấp không?”
“Càng nhanh càng tốt. Nhưng cũng phải tiện cho cậu nữa. Nếu cậu có thể gửi cho tôi bằng chuyển phát nhanh đến nhà hoặc gì đấy cũng được.”
Cậu ta lại suy nghĩ một lát, rồi ngẩng mặt lên, nói.
“Tôi không thích gửi.”
“Vậy sao?”
“Toàn đồ quan trọng nên tôi thấy lo. Tôi sẽ đưa trực tiếp. Tôi sẽ liên lạc, nên khi đó cô hãy quyết định ngày giờ gặp mặt.”
Cậu ấy lo lắng cũng phải thôi. hơn nữa, sự thật là, lòng tôi đã dấy lên một suy nghĩ, ít nhất tôi có thể gặp lại người thanh niên này thêm một lần nữa.
“Vậy tôi sẽ đợi.”
Mắt tôi lúc này chắc đang lấp lánh như mắt mấy cô nữ sinh. Từ hôm sau trở đi, tôi khấp khởi chờ đợi điện thoại của cậu ấy. Nhìn dáng vẻ tôi khi đó chắc giống y cô thiếu nữ tuổi dậy thì đợi điện thoại của bạn trai. Có chuyện này chỉ nhớ lại thôi cũng đỏ hết cả mặt, nhưng để chuẩn bị quần áo cho lần gặp tới mà tôi đã ngó vào tiệm thời trang trước giờ chưa từng đặt chân đến.
Cuối cùng cậu ấy cũng liên lạc. Tôi diện bộ quần áo mới mua, háo hức đi đến quán cà phê đã hẹn.
Cậu ấy mang tất cả đồ đến như đã hứa. Tôi ngửi thấy phảng phất mùi băng phiến, có lẽ đồ đã được cất kỹ trong góc tủ.
“Tôi có thể mượn trong bao lâu?”
“Cô cần trong bao lâu?”
“Lâu nhất thì khoảng một tuần.”
“Hãy nhanh nhất có thể. Chúng rất quan trọng với tôi.”
Cậu ấy nhìn chằm chằm vẻ lo lắng khi tôi cất đồ đạc vào túi giấy. Quả nhiên cậu ấy rất coi trọng mấy món đồ, tôi nghĩ bụng.
Sau đó, tôi hỏi về tiểu sử của cậu ấy từ trước đến giờ. Chúng không liên quan trực tiếp tới việc cậu ấy có phải con của ông Ichigahara hay không, nhưng tôi cần biết. Thú thật chẳng qua tôi chỉ muốn kéo dài thời gian ở cùng cậu ấy càng lâu càng tốt.
Nghe nói cậu ấy học đến cấp ba, và rời khỏi cô nhi viện cùng lúc tốt nghiệp. Hiện tại cậu đang làm việc ở xưởng sửa chữa ô tô, và có ước mơ tương lai sẽ làm chủ một cửa hàng tập hợp những người mê xe.
“Dù chẳng biết lúc nào mới thành hiện thực.”
“Sẽ thành hiện thực thôi, chắc chắn.”
“Được vậy thì tốt quá.”
Nói đoạn, dạ dày cậu sôi ùng ục. Hẳn là cậu đang đói.
“Cậu vẫn chưa ăn phải không? Hay ta cùng đi ăn gì nhé?”
Tôi vờ như nói bâng quơ, nhưng thật ra những lời này khá táo bạo với bản thân tôi. Tôi chưa từng mời ai đi ăn riêng và cũng chưa từng được ai mời. Cậu ấy có vẻ hơi bất ngờ, im lặng không nói gì.
“Tôi biết nhà hàng món Tây Ban Nha này ngon lắm.”
Vì sợ sự im lặng của cậu ấy, tôi tiếp tục nói, nhưng giọng nói đã lên cao vút. Tôi hối hận vì đã nói những điều thừa thãi. Bị một cô gái xấu xí hơn tuổi như tôi mời đi ăn, chắc chắn một thanh niên trẻ đẹp như cậu ấy sẽ chẳng vui mừng gì.
Câu “Hay để lần sau vậy nhé” sắp ra đến cổ họng, thì cậu ấy ngẩng mặt lên nói:
“Ăn hăm bơ gơ có được không?”
“Gì cơ?”
“Ăn hăm bơ gơ hay gì đó ở Mc Donald’s nhé. Vì tôi không ăn được mấy món Tây Ban Nha hay Pháp gì gì đấy.”
Cậu ấy đưa ngón út gãi gãi thái dương. Tôi cảm thấy như thứ gì đó nặng trĩu thắt chặt trong lồng ngực đã được gỡ bỏ hoàn toàn.
“Ừ, được đấy. Gần đây có cửa hàng nào không?”
Tôi nói xong, cậu ấy cười khoe hàm răng trắng như yên lòng. 30 phút sau, vừa nhìn JIRO phồng má ăn hăm bơ gơ cỡ lớn, tôi vừa ăn hăm bơ gơ phô mai.
Sau đó, chúng tôi gặp nhau thêm mấy lần nữa. Đầu tiên là khi trả đồ đã mượn, sau đó là hôm tôi cho cậu xem tiến trình điều tra, và cả khi có thêm câu hỏi nữa. Tôi phải thừa nhận là ngay cả những việc có thể gọi điện thoại, tôi vẫn sắp xếp để có thể nhanh chóng gặp được cậu. Nhìn thấy cậu ấy không ngại phiền phức, thậm chí còn vui vẻ khi ở cùng tôi khiến tôi có dũng khí, mạnh dạn hơn.
“Dạo này cô có chuyện gì vui à?” Ông Ichigahara từ trên giường dò hỏi. Nhờ vậy mà tôi mới nhận ra mình vừa gõ bàn phím máy tính vừa ngâm nga khẽ hát.
“Ôi, xin lỗi ông.”
“Không sao mà. Dạo này, trông cô tươi tắn hẳn nhỉ. Nhìn những biểu cảm này ở phụ nữ tôi thấy dễ chịu lắm.
Bị ông Takaaki nhìn chằm chằm, tôi những muốn bỏ chạy. Nếu ở gần những người có con mắt tinh tường như ông, sẽ dễ dàng bị nhìn thấu tâm can.
“Thưa ông, về chuyện con của ông, xin ông đợi thêm một chút. Vì còn nhiều điều cần tìm hiểu.”
Tôi định đánh trống lảng, nhưng ông Takaaki lắc đầu.
“Không phải vội đâu. Cô cứ từ từ làm cũng được. Rồi khi nào tới lúc cô có thể báo cáo, hãy bảo tôi.”
“Tôi hiểu. Tôi sẽ thử tìm hiểu tiếp.”
Như đã nói với JIRO, tôi hoàn toàn không báo cáo quá trình với ông Takaaki. Chính ông Takaaki đã chỉ thị tôi như vậy. Và sự thật là ông ấy chưa từng hỏi tình hình điều tra lần nào.
Và ngày tôi cần báo cáo với ông ấy cuối cùng cũng tới gần. Trong số những đồ mượn từ JIRO, thứ trở thành manh mối lớn nhất chính là mấy miếng tã được làm bằng khăn tay. Trong số khăn tay ấy, có cái in tên của diễn viên. Người diễn viên đó bây giờ hầu như không ai biết, nhưng từng là nam diễn viên có tiếng của đoàn kịch mà Katsuko trực thuộc.
Không thể nhầm được, tôi tin chắc. Satonaka Jiro - chính JIRO là con của ông Ichigahara Takaaki.