Chương 22
Tôi tạm thời quay về phòng mình. Cơ thể mệt mỏi đến mức tôi chẳng thể làm gì. Tối qua, đúng là tôi chẳng chợp mắt được tí nào, nhưng hơn cả, việc cải trang liên tục trong nhiều giờ đồng hồ đã bào mòn sức mạnh tinh thần của tôi hơn tưởng tượng. Tôi xếp đệm ngồi thành hàng rồi nằm lên đó.
Dù vậy, vì không thể ngủ được nên tôi khẽ nhắm mắt, quyết định sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.
Đầu tiên là việc của Yuka. Tại sao cô ấy lại lấy trộm di thư?
Yuka không phải loại con gái sẽ giết người vì tài sản thừa kế. Lòng tự trọng của Yuka đúng là cao, và có vẻ cô ấy sẽ không thể chịu đựng sự nghèo khó, nhưng nếu cứ duy trì mức sống hiện tại thì có lẽ Yuka sẽ chẳng mạo hiểm đánh cược làm gì. Và rõ ràng ngay cả hiện tại, với tiềm lực tài chính của mẹ con họ thì chẳng có gì phải lo lắng cả.
Nói đúng hơn, nếu nhắm vào tài sản thì có lẽ là bà mẹ. Kiyomi là người đàn bà tham lam hơn vẻ bề ngoài. Nếu bà ta không có được khoản tài sản thừa kế đáng kỳ vọng của ông Takaaki, thì có lẽ sẽ kích động đến mức phát điên mất.
Ra là vậy, tôi mở mắt.
Có thể Kiyomi là hung thủ.
Nếu vậy cũng có thể giải thích được việc Yuka trộm di thư. Vì biết mẹ mình chính là thủ phạm ngụy tạo vụ giết người rồi tự sát, nên để che giấu việc đó, cô ta đã lấy trộm di thư. Có khi bà mẹ đã nhờ con gái làm cũng nên.
Nhưng tại sao Yuka lại bị giết? Nó không liên quan gì tới vụ giết người rồi tự sát mà chỉ là để tăng phần tài sản thừa kế, ai trong số Sosuke, Yoko hoặc Naoyuki đã làm việc đó ư?
Không, không thể nghĩ việc Yuka lấy trộm di thư không liên quan tới việc cô ta bị giết. Chẳng cứ Yazaki, tôi cũng cho việc như vậy là quá mức ngẫu nhiên.
Nếu Kiyomi không phải là mẹ Yuka thì chắc cũng có khả năng nội bộ chia rẽ, nhưng đời nào mẹ lại giết con gái.
Vấn đề là ở chữ “И”. Rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Yuka định nhắn nhủ lại điều gì?
Trong khi còn đang mải mê suy nghĩ, có lẽ vì mệt mỏi mà tôi hơi lơ mơ ngủ. Tôi tỉnh giấc vì có tiếng gõ cửa.
Sau khi kiểm tra tình trạng cải trang qua gương tay, tôi đáp lời rồi mở khóa cửa. Người đứng bên ngoài là thanh tra Yazaki và cảnh sát Takano.
“Bà đang nghỉ ngơi ạ?” Viên thanh tra hỏi với giọng điệu hối lỗi.
“À vâng, tôi cũng đang lơ mơ thôi ạ.”
Tôi cố gượng cười, nhìn hai người cảnh sát: “Xin lỗi, có việc gì vậy ạ?”
“Chả là chúng tôi có chút việc muốn hỏi bà. Giờ có tiện cho bà không ạ?”
“Vâng, xin mời.”
Tôi mời hai người vào rồi đưa đệm ngồi ra. Nhưng cả hai cùng ngồi khoanh chân lên chiếu. “Hôm qua, bà có đi ra vườn phải không?”
Đây là câu hỏi đầu tiên. Tôi trả lời có, thì ở bên cạnh Takano trải một thứ như tấm bản đồ ra. Nhìn kỹ thì đó là bản phác thảo đơn giản của khu vườn. Một cái hồ được vẽ ở gần như chính giữa.
Viên thanh tra hỏi tôi đi dạo lúc mấy giờ và ở khu vực nào. Tôi đáp là trước khi đi ngủ, và lúc ấy tôi có gặp Kobayashi Maho. Ở bên cạnh, Takano vẽ vào bản phác thảo lộ trình ấy. Tôi hiểu rõ mục đích của họ.
Sau khi nghe xong chuyện, viên thanh tra xoa cằm vẻ mãn nguyện.
“Cảm ơn bà nhiều.”
“Không có gì. À mà việc này có liên quan tới dấu chân tìm thấy ở ven hồ không ạ?”
Tôi thử dò hỏi như không có gì, nhưng mặt viên thanh tra lập tức biến sắc.
“Bà nghe chuyện này từ ai?”
Tôi kể lại cuộc trò chuyện với luật sư Furuki và Ajisawa Hiromi lúc nãy. Sắc mặt thanh tra Yazaki liền trở lại như cũ.
“Hóa ra là vậy.”
“Quả đúng là dấu chân của hung thủ phải không?”
“Vẫn chưa thể nói được gì. Ý tôi là chúng tôi cũng không thể phán đoán được. Chỉ chắc chắn được là ai đó đã nhảy qua hồ. Vì ở phía bên kia hồ cũng có dấu chân tương tự.”
“Ồ, cái đó bí hiểm nhỉ.”
“Nếu chỉ đi dạo thông thường, thì chẳng ai làm thế cả.”
Nói xong, thanh tra cười nhăn nhó, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc. “Vẫn chưa thể nói được gì, nhưng nếu là dấu chân của hung thủ thì đây là manh mối khá quan trọng. Tuy nhiên, vì hình dạng không rõ ràng nên có vẻ khó xác định được ai cụ thể.”
“Có nghĩa là hung thủ sau khi ra khỏi phòng cô Yuka, đã nhảy qua hồ rồi chạy trốn đi đâu đó?”
Đương nhiên tôi đang nói với ý hung thủ là kẻ ở bên ngoài. Nhưng câu trả lời của viên thanh tra lại bao hàm một ý nghĩa khác. “Đúng vậy. Chắc hắn quay lại đâu đó trốn chăng.”
“Dù sao”, anh ta tiếp “lúc này, chỉ có thể kết luận chủ nhân của dấu chân đó là người có đủ thể lực để nhảy qua hồ. Ngoài điều ấy ra, có lẽ không nên có cái nhìn phiến diện.”
“Vâng, nếu vậy thì không phải tôi rồi. Những người khác không nói làm gì, chứ tôi sao có khả năng làm việc đấy.”
Câu buông khỏi miệng tôi mới thấy mình đã lỡ lời. Một lão phu nhân phẩm hạnh đầy mình mà lại tự biện hộ quá đáng thế này. Dù vậy, viên thanh tra cũng chẳng có vẻ sinh nghi, chỉ nói thẳng tuột: “Nhưng cũng chưa chắc đã là hành vi phạm tội của người ở bên trong.”
Vì câu hỏi đã tạm lắng xuống, tôi quyết định pha trà mời hai người. Hai người đưa tay đỡ lấy tách trà, vẻ ái ngại.
“Tách trà đẹp quá.”
Nhấp một ngụm xong, viên thanh tra cầm tách trà lên nói, rồi quay sang phía tôi. “Nhắc mới nhớ, nghe nói bà Honma đã từng dạy trà đạo ạ?”
“À, vâng... Chuyện cũng từ lâu rồi.”
Tôi đã từng nghe chuyện này từ phu nhân Honma. Nhưng tại sao người đàn ông này lại biết chuyện đó. Tức thì, anh ta nói như đọc hết tâm tư tôi.
“Xin thứ lỗi, nhưng tôi đã xác nhận thông tin từ phía Maebashi.”
“À, ra vậy...”
Trong suốt nửa năm qua, phu nhân Honma không chạm mặt với bất kỳ người hàng xóm nào. Không biết họ có nghi ngờ điểm này không nhỉ.
“Trà đạo tôi cũng từng học một chút đấy. Nhưng tôi đánh bọt không đẹp, mãi mà không lên tay được.”
“À, cái đó thì ban đầu tôi cũng học vất vả lắm.”
Tôi trả lời qua loa cho khớp với câu chuyện, thanh tra Yazaki liền bắt chước khuấy chổi trong tách, đoạn nói: “Thế à. Vậy thì tôi không làm được cũng đành chịu thôi.”
“Mẹ của cô Yuka... cô Kiyomi, các anh thẩm vấn xong rồi chứ ạ?”
Tôi quyết định thay đổi chủ đề câu chuyện.
“Vâng, cũng gọi là xong.”
Viên thanh tra quay sang nhìn cậu cảnh sát Takano. Có vẻ họ đã khá vất vả.
“Có gì có thể coi là manh mối không vậy?”
“Không bà ạ. Nhưng buộc phải nói thì, là thuốc ngủ chăng.”
“Thuốc ngủ?”
“Nghe nói cô Yuka vì khó ngủ nên đã đến chỗ mẹ xin thuốc. Bà Kiyomi luôn mang theo thuốc khi đi du lịch, nên đã đưa cho cô ấy một viên.”
“Ồ...”
Yuka cần thuốc ngủ để làm gì nhỉ? Tôi im lặng, như nhìn ra được suy nghĩ của tôi, viên thanh tra nói: “Có lẽ cô Yuka định bắt bà Honma uống. Nếu bà ngủ, đương nhiên cô ấy sẽ dễ dàng lấy trộm di thư hơn. Nhưng hình như cô ấy đã không cần làm thế.”
“Vì người già hay ngủ sớm mà.”
Tôi cười khổ rồi hỏi dò: “Thanh tra có nghĩ vụ giết người yêu rồi tự sát nửa năm trước với vụ án lần này có quan hệ với nhau không?”
Viên thanh tra đặt tách trà xuống, khoanh tay đầy kiểu cách rồi cất giọng ậm ừ.
“Giờ thì tôi nghĩ là có. Tôi sẽ nói riêng với bà Honma điều này. Sự thật là khi vụ giết người yêu rồi tự sát xảy ra, nghe nói trong nội bộ cảnh sát cũng có ý kiến hoài nghi. Họ cho rằng nên điều tra thêm bối cảnh của vụ án, rồi còn nghi đấy phải chăng là âm mưu của kẻ nào đó. Dù thế, vụ án vẫn kết thúc trong mơ hồ. ngay cả nhân chứng sống duy nhất, cô Kiriyu Eriko, cũng không đưa ra lời khai lật lại giả thuyết vụ giết người tự sát là cố ý. Trong khi đó, bản thân cô ấy lại lên kế hoạch tự tử.”
“Nếu có liên quan đến vụ án lần này, thì sẽ liên quan thế nào nhỉ?”
“Thì...” viên thanh tra nghiêng đầu suy tư. “Hợp lý nhất thì như cô Fujimori Yoko đã nói, điểm chung đều nhắm vào tài sản thừa kế. Tuy nhiên, suy luận cũng vẫn chưa khớp hoàn toàn. Kiểu chỗ kia được thì chỗ này lại không thông.”
Có vẻ như cảnh sát cũng đang bị lạc vào mê cung giống tôi. Hẳn nhiên là tôi có lợi thế áp đảo hơn.
“Nếu vụ giết người yêu rồi tự sát kia đúng là ngụy tạo...”
Thanh tra Yazaki buông tay xuống, rướn người về phía tôi. “Hung thủ tại sao lại phải chọn kiểu ngụy tạo giết người yêu rồi tự sát nhỉ? Nếu muốn giết cô Kiriyu Eriko thì chỉ cần làm giả thành vụ tự sát là được mà. Không thì tai nạn cũng được.”
“Cái đó thì...”
Bị chọc đúng chỗ hiểm, tôi ngập ngừng.
“Quan trọng hơn, tại sao hung thủ lại chọn lữ quán này làm hiện trường vụ giết người ngụy tạo? Muốn không bị nghi ngờ thì phải chọn chỗ nào khác hẳn, như vách đá mà cô Kiriyu đã nhảy xuống tự sát chẳng hạn.”
Sau khi nói liên hồi với giọng nhiệt huyết, thanh tra cười như tự chế nhạo bản thân. “Buồn cười thật. Tôi lại bị đắm chìm vào vụ án trong quá khứ chứ. Tóm lại là, việc giải quyết vụ án lần này rất quan trọng.”
“Chắc chắn trong lúc đó sẽ có được manh mối.”
“Được vậy thì tốt quá.”
Viên thanh tra đưa mắt ra hiệu với Takano, rồi đứng lên. “Cảm ơn bà đã tiếp chúng tôi. Có lẽ tôi sẽ lại hỏi bà điều gì đó, lúc đấy mong bà hợp tác.”
“Vâng, lúc nào cũng được ạ.”
Sau khi thanh tra cảnh sát đi khỏi, tôi nhớ lại câu hỏi anh ta đặt ra. Rằng tại sao hung thủ lại chọn lữ quán này là hiện trường của vụ giết người ngụy tạo.
Đấy là vì nơi đây đáng nhẽ đã trở thành địa điểm hội ngộ của bố con ông Takaaki.
Lúc tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc, thì bi kịch cũng rình rập khắp nơi. Bệnh tình của ông Takaaki xấu đi rất nhanh. Tôi đề nghị JIRO để tôi báo cáo việc của anh cho ông ấy.
“Sắp tới, có cuộc họp mặt người nhà Ichigahara đấy.” Tôi nói với anh. “Mọi người sẽ ở lại lữ quán tên Kairotei. Em nghĩ nếu có thể, ông Ichigahara sẽ muốn giới thiệu con mình vào lúc đó. Bởi vậy, em muốn báo cáo trước lúc đấy.”
JIRO có vẻ phân vân. Dù phủ nhận, nhưng tôi tin chắc là anh cũng muốn gặp bố mình.
“Anh hiểu rồi. Anh sẽ gặp.”
Sau khi im lặng một hồi, anh ấy nói. Tôi nở nụ cười, thì anh ấy tiếp: “Nhưng em đừng thông báo trước. Anh sẽ đi gặp trực tiếp.”
“Anh sẽ gặp kiểu gì?”
“Khi họ hàng nghỉ tại đó, anh sẽ đến phòng ông Takaaki. Anh sẽ làm ông ấy bất ngờ. Eriko sẽ giúp anh chứ?”
“Việc đó thì em không ngại nhưng...”
“Vậy thì quyết định thế nhé.”
Anh ấy nói với giọng hào hứng, rồi đập lòng bàn tay trái vào mu bàn tay phải.
Tối hôm đó, tôi mở sẵn khóa cửa kính để anh ấy có thể vào bất cứ lúc nào. Tôi chui vào chăn, nhắm mắt lại, nhưng vì phấn khích nên không tài nào ngủ được. Khi ấy tôi đã mang tâm trạng của đứa trẻ vừa nghĩ ra một trò đùa nghịch tinh quái.
Nhưng thứ chờ đợi tôi vào buổi tối hôm đó lại là bi kịch không thể tưởng tượng nổi.
JIRO, JIRO của tôi.
Nỗi căm hận bị cướp mất anh ấy, tôi sẽ báo thù bằng chính đôi tay mình.