Chương 23
Tôi ở trong phòng đến chiều tối thì Kobayashi Maho tới gọi. Bà ta thông báo là đã chuẩn bị xong bữa tối.
“Bà đích thân làm ạ?”
Tôi ngạc nhiên hỏi. Chắc chắn hôm nay đầu bếp không đến.
“Không ạ, tôi đã đặt sushi theo lời ông Sosuke. Xin lỗi bà.”
“Không, không”, tôi phẩy tay. “Tôi thì cơm chan trà cũng xong mà. Nhưng bà đã mất công mua về thì tôi xin phép dùng.”
Tại phòng ăn tối qua, sushi đã được bày ra. Những người đã ngồi vào chỗ đang bắt đầu dùng bữa. Trong tình hình này cũng chẳng thể trách họ vô phép.
“Cảnh sát đã về rồi ạ?”
Kanae đã nhanh chóng ăn hết khay sushi của mình, đang cầm cốc trà nóng, hỏi.
“Không thấy bóng dáng ngài thanh tra đâu nhỉ.” Yoko phụ họa theo. “Có lẽ anh ta quay lại phòng điều tra rồi cũng nên.”
“Cảnh sát vẫn còn trong vườn đấy”, Sosuke lên tiếng. “Bọn họ chăm chỉ thật. Phải ngả mũ cúi đầu trước sự hăng hái và kiên trì của họ.”
“Họ cứ bắt được hung thủ thì sẽ chẳng ai phàn nàn gì.” Yoko than thở.
Luật sư Furuki và Ajisawa Hiromi lúc bấy giờ mới đến ngồi vào ghế.
“Xin lỗi, còn phiền đến cả luật sư bị cầm chân ở đây.”
Sosuke thay mặt gia đình nói lời xin lỗi. Vị luật sư già tươi cười trả lời: “Ôi, có gì đâu.”
“Tối nay ông nghỉ ở đâu ạ?” Naoyuki hỏi.
“Tôi xin phép ở lại khu lữ quán của nhân viên. Một vài cảnh sát cũng sẽ ở đó thì phải.”
“Ơ kìa, xin hãy nghỉ lại đây chứ.”
Kanae nhìn về phía Ajisawa Hiromi nói, như thể họ đã thân nhau từ lúc nào.
“Cảm ơn cô. Nhưng cảnh sát hình như không muốn để vậy đâu.”
“Tại sao?”
“Có lẽ họ muốn cách ly nghi phạm với nhau đấy mà.”
Yoko nói với giọng điệu gai góc. “Hừm”, Kanae tròn mắt ngạc nhiên.
Kiyomi vẫn vắng mặt như những lần trước. Nhìn khay sushi duy nhất còn lại, Naoyuki nói với Kobayashi Maho: “Có khi phiền bà mang đến cho chị ấy.”
“À, đợi đã. Tôi sẽ mang đi cho.”
Ngăn Maho đang định đứng lên, tôi kéo lấy khay sushi của Kiyomi. Tôi phải tóm lấy cơ hội để hỏi chuyện bà ta mới được.
“Không đâu bà Honma. Đây là việc của tôi.”
“Xin bà hãy chăm lo cho mọi người. Chừng này thì tôi mang được mà.”
“Ơ kìa bác. Nếu vậy thì để cháu mang đi cho. Cháu ăn xong hết rồi đây.”
Kanae hùng dũng đứng lên.
“Không, Kanae không nên đi thì hơn”, Sosuke can ngăn. “Có lẽ Kiyomi sẽ lại nghĩ đến Yuka. Hơn nữa, hiện giờ Kiyomi đang nghi ngờ tất cả chúng ta. Ngoài vòng nghi vấn chỉ còn mỗi bà Honma.”
Không ai phản bác lại vì họ đều biết đó là sự thật. Tôi nháy mắt ra hiệu với bà Maho đang thấy có lỗi, cầm khay sushi, rồi đi ra khỏi phòng.
Thấy tôi mang đồ ăn tới, Kiyomi có vẻ hơi ngạc nhiên. Tôi nghĩ có lẽ bà ta sẽ từ chối bảo không muốn ăn, nhưng không ngờ lại ngoan ngoãn nhận lấy khay sushi.
“Cô đang sắp xếp đồ đạc à?”
Nhìn tình hình trong phòng, tôi dò hỏi. Quần áo đang được xếp trên chiếu.
“Họ vừa mới trả lại đồ của Yuka.”
Bà ta cụp đôi mắt vẫn còn đỏ hoe xuống.
“Xin lỗi, tôi ở lại một lát có được không?” Tôi hỏi. “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Kiyomi thoáng cảnh giác, nhưng vẫn nói: “Vâng, xin mời”, rồi để tôi vào phòng.
Ở chính giữa phòng có một cái túi xách, những thứ hình như vừa được dỡ ra nằm ngay ngắn ở bên cạnh. Hầu hết là quần áo, nhưng cũng không ít các loại mỹ phẩm với nữ trang.
“Cảnh sát có nắm được manh mối gì từ đồ đạc này không cô?” Tôi dò hỏi.
“Ôi, tôi nghĩ chỉ là kiểm tra theo hình thức thôi.”
Giọng bà ta thể hiện rõ sự nghi ngờ năng lực điều tra của cảnh sát.
“Cô Kiyomi này”, tôi nhỏ giọng lại. “Cô nghĩ thế nào? Thanh tra Yazaki thì nói như thể hung thủ là người nhà Ichigahara.”
Kiyomi nhìn tôi với vẻ mặt bất ngờ. Nhưng ánh mắt đó nhanh chóng chuyển thành ánh mắt nhìn đồng minh. Có lẽ bà ta nhớ ra rằng bà lão này chẳng có động cơ gì để giết Yuka.
“Tôi nghĩ hung thủ có là một trong số bọn họ thì cũng không có gì lạ. Toàn những kẻ coi tiền là trên hết.”
Có lẽ do ảnh hưởng của nỗi buồn mất con gái, mà trong lời nói của bà ta hoàn toàn không có ý bảo vệ người thân.
“Cô đang nghi ngờ cô Yoko phải không?”
Tôi nói xong, Kiyomi nhăn mặt.
“Thì chị ta cần tiền nhất mà. Tình hình công việc của chồng chị ta thế... Nhưng không phải tôi có bằng chứng gì to tát. Lúc đó tôi bị xúc động quá.”
“Thế cô nghĩ sao về việc cô Yuka đến phòng tôi, lấy di thư của cô Kiriyu đi?”
“Việc đó thì tôi hoàn toàn không hiểu.”
Kiyomi chau mày vẻ đau khổ, lắc đầu. “Tôi chỉ có thể nghĩ là có gì nhầm lẫn. Chuyện đó quá sức bất ngờ, tôi có cảm giác như bị đánh úp vậy.”
“Khi vụ giết người yêu rồi tự sát xảy ra, cô Kiyomi cũng ở đây nhỉ?”
“Vâng”, bà ta gật đầu.
“Sau vụ việc, Yuka có nói gì không? Hoặc là, có biểu hiện gì kỳ lạ không?”
“Thanh tra Yazaki cũng hỏi tôi y hệt.”
Kiyomi không che giấu biểu cảm khó chịu. “Nhưng thật là không có gì cả. Tôi cũng không nghĩ là do mình đần độn đâu. Lúc sự việc xảy ra đúng là tôi có xúc động thật, nhưng cũng trở lại bình thường ngay. Sau đó, chúng tôi cũng chẳng mấy khi nhắc tới chủ đề đó, mà nói thật lòng, cả tôi và con bé đều đang bắt đầu quên đi rồi.”
Thật không đây? Kiyomi chừng như không nói dối, nhưng Yuka thì sao?
“Ôi, tôi muốn nhanh chóng ra khỏi chỗ này. Còn phải lo đám tang của Yuka nữa chứ, vả lại mỗi lần chạm mặt mấy người đó tôi lại thấy khó thở... Nhưng nếu hung thủ ở trong đây, thì tôi phải tự mình chứng kiến lúc hắn bị bắt.”
Trông Kiyomi như đang quằn quại giữa căm giận và đau buồn.
Có vẻ không thể khai thác gì thêm từ người phụ nữ này rồi. Tôi định đứng lên, đúng lúc đó, đồ trang sức của Yuka đập vào mắt. “Ô”, tôi nghĩ bụng.
“Chiếc nhẫn đẹp quá nhỉ.”
Đó là một chiếc nhẫn ngọc trai, hơi ánh hồng, bề mặt không một vết xước.
“Nhẫn mới gia công đấy.” Kiyomi giải thích. “Thỉnh thoảng tôi kiếm được ngọc trai chất lượng cao nên bảo con bé làm một đôi khuyên tai, nhưng con bé lại thích nhẫn hơn. Tôi nói nếu là ngọc trai thì đeo đến buổi lễ cũng không vấn đề gì, còn kêu đúng lúc quá. Vậy mà, kết cục con bé còn chưa kịp đeo lần nào...”
“Ra là vậy à.”
Bà ta nói mà giọng nghẹn lại, tôi bèn để chiếc nhẫn vào chỗ cũ với vẻ mặt thần bí. Tôi đưa mắt lướt qua mấy đồ nữ trang khác, rồi hỏi: “Thế viên ngọc trai kia đâu rồi ạ?”
“Viên ngọc trai kia...?”
“Nếu là khuyên tai, thì chăng phải sẽ cần hai viên ngọc trai sao?”
“À”, nói rồi bà ta lấy khăn tay chấm nước mắt. “Tôi đã bảo con bé làm cho tôi cái trâm cài. Hình như tôi để ở nhà rồi thì phải, nhưng... Có vấn đề gì sao...?”
“Không, không.”
Tôi phẩy tay. “Không có gì. Ngọc trai đẹp quá đâm tôi thắc mắc không biết cô đã làm gì với viên còn lại thôi. Xin cô thứ lỗi.”
“Không sao đâu.”
“Vậy thì tôi xin phép cáo lui.”
Chào hỏi lấy lệ rồi tôi rời khỏi phòng. Trên đường trở về chỗ mọi người, tôi vận động não đến chóng mặt. Tại sao đến tận giờ tôi lại không nhận ra cái điều đơn giản như vậy.
Hung thủ dù không phải bà mẹ, nhưng nếu là người rất quan trọng đối với Yuka thì chẳng phải cô ta sẽ tự mình lấy trộm di thư sao?
Vậy thì, nhân vật quan trọng đó là ai? Tôi nhớ lại câu chuyện Yoko đã nói tối qua. Rằng Yuka có yêu một người đàn ông.
Takehiko? Không, không phải cậu ta.
Người đó là Naoyuki.
Tôi nhớ lại việc sáng nay khi anh ta làm rơi chiếc cà vạt. Khi đó, một cái ghim ngọc trai cũng đã rơi ra. Khi Yoko nói là “cậu không dùng ghim cà vạt cơ mà” thì anh ta nói là “đồ được tặng” rồi nhét vào trong túi như để giấu đi.
Cái đó liệu có phải quà của Yuka? Viên ngọc trai gắn ở nhẫn của Yuka tôi nhìn thấy lúc nãy, và viên ngọc trai ở ghim cà vạt, có màu sắc và độ lớn gần y chang nhau.
Làm thế nào để xác nhận thật giả đây? Nghe Kiyomi nói chuyện thì có vẻ bà ta cũng không nhận ra tình cảm của con gái. Kanae thì sao? Không, không nên kỳ vọng thì hơn. Cô bé ấy mà biết thì đã nói ra từ đời nào rồi. Takehiko thì khỏi bàn.
Tôi quay lại chỗ ngồi khi vẫn chưa nghĩ ra được gì. Mọi người hỏi về tình hình của Kiyomi. Tôi trả lời là cô ấy vẫn khỏe.
Tôi ngồi vào ghế, ăn nốt phần sushi nhưng chẳng cảm nhận được vị gì. Bất giác ánh mắt tôi nhìn về phía Naoyuki. Có lẽ vì độc thân mà trông anh ta chỉ khoảng giữa 30. Có lẽ đúng là kiểu mà những cô gái tầm tuổi Yuka ngưỡng mộ. Dẫu vậy, họ có quan hệ chú cháu nên dù có yêu đến thế nào thì cũng sẽ chẳng đi đến đâu. Yuka có ý định gì được nhỉ?
Bữa ăn kết thúc một cách vội vàng, mọi người đều như muốn quay lại phòng mình. Tôi sốt ruột. Phải làm gì đấy mới được.
May sao Naoyuki không về phòng mà bắt đầu đọc báo buổi tối ở góc sảnh. Có vẻ vụ án ở đây đã được lên báo, anh ta nhíu mày, đăm chiêu đọc.
Ngoài ra không còn ai hết. Chẳng lý nào lại để vuột mất cơ hội này. Tôi hạ quyết tâm ngồi đối diện với anh ta. Anh ta liếc mắt về phía tôi nhưng nhanh chóng lại vùi mắt vào tờ báo.
“Cậu Naoyuki!”
Có lẽ vì giọng điệu tôi có phần hơi trịnh trọng nên anh ta làm vẻ mặt hoảng hốt. “Có chuyện gì vậy bà?”
Tôi điều chỉnh lại hơi thở, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, tôi hỏi:
“Cậu có biết người đàn ông mà cô Yuka yêu là ai không?”
Trong phút chốc, biểu cảm trên gương mặt Naoyuki biến mất. Ánh mắt anh ta hơi rối loạn, mất vài giây trôi qua anh ta mới nhìn mặt tôi lần nữa.
“Sao lại là chuyện đó?”
Trông anh ta dao động một cách khác thường. Tôi tin chắc trực cảm của mình không sai.
“Không có ý gì đặc biệt, nhưng... tôi nghĩ chuyện đó có lẽ có liên quan đến vụ án lần này.”
Tức thì, Naoyuki gập tờ báo, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi vươn người về phía tôi.
“Tôi không biết. Tại sao bà Honma lại nói những chuyện này? Và tại sao bà lại hỏi tôi?”
“Đơn thuần là trực cảm của tôi thôi. Hơn nữa, người tôi hỏi là ai cũng được. Chỉ có điều...”
Tôi nở nụ cười thân thiện. “Tôi cảm thấy nếu là cậu Naoyuki thì sẽ biết. Nhưng nếu không phải thì cho tôi xin lỗi. Mong cậu đừng bận tâm nhé.”
Tôi đứng lên, định rời khỏi chỗ. Nhưng ngay lập tức bị anh ta gọi giật lại: “Bà Honma!” Tôi quay lại.
“Những chuyện như vậy tôi nghĩ bà không nên nói với người khác. Vì bà chẳng liên quan gì đến vụ án này.”
Anh ta nói với vẻ mặt u tối.
“Vâng, tôi hiểu. Tôi sẽ không nói với ai nữa đâu.”
“Vậy xin phép cậu”, nói đoạn tôi cất bước. Tôi cảm nhận được ánh nhìn dữ dội của Naoyuki ở phía sau lưng.