← Quay lại trang sách

Chương 27

“Chúng tôi sẽ tạm thời quay về phòng điều tra, nhưng điều tra viên thì vẫn giám sát xung quanh đây nên mọi người cứ yên tâm nghỉ ngơi nhé.” Thanh tra Yazaki dặn mọi người. Nhưng ý thực tâm thì hẳn là “Bởi vậy đừng có liều đi ra ngoài, mà hãy ngoan ngoãn ở yên trong phòng đi.”

Sau khi thanh tra đi khỏi, tôi lo lắng không nguôi. Anh ta có nghe thấy cuộc trò chuyện về trà đạo không nhỉ? Nếu nghe đương nhiên sẽ nhận ra mâu thuẫn trong lời nói của tôi.

Mọi người bắt đầu lui về phòng. Chẳng còn cách nào, tôi cũng đành đứng dậy, bỗng Naoyuki tiến lại phía tôi.

“Lúc nãy khi bà Honma hỏi, tôi đã không thể nói rõ ràng chuyện với Yuka mà ngược lại còn gây rắc rối cho bà. Xin bà thứ lỗi.”

“Không sao, có gì rắc rối đâu chứ.”

Naoyuki ngồi xuống xô pha bên cạnh, tôi cũng đành ngồi xuống.

“Nhưng tại sao bà Honma lại nhận ra tình cảm của Yuka vậy?”

Naoyuki hỏi với vẻ hiếu kỳ thật sự. Nghe tôi nhắc tới món đồ trang sức bằng ngọc trai, anh ta chỉ biết cười khổ sở.

“Ra vậy. Quả đúng là phụ nữ để ý đến những khía cạnh khác hẳn. Nhưng may người nhận ra là bà Honma. Chứ là người khác thì chuyện sẽ ít nhiều phiền phức rồi.”

“Xin cậu đừng lo, tôi sẽ không kể cho ai đâu.”

“Xin nhờ bà.”

Naoyuki mỉm cười, nhắm mắt trong thoáng chốc như đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào. Sau đó anh ta mở mắt ra, bắt đầu bộc bạch: “Con bé thổ lộ tình cảm của mình lần đầu tiên vào khoảng nửa năm trước. Đúng vậy, ngay trước khi vụ giết người rồi tự sát xảy ra. Con bé nói là có chuyện cần tư vấn nên hai chúng tôi đã gặp nhau. Chuyện là về Takehiko. Yuka bảo thằng bé cư xử như hai đứa đã đính hôn, nhưng con bé hoàn toàn không có tình cảm đó, nên muốn nhờ tôi nói giúp. Tôi thì khuyên chuyện như vậy nên trực tiếp nói sẽ bớt làm tổn thương tình cảm của Takehiko hơn. Nhưng con bé lại bảo không muốn làm thế. Nó kêu sợ bản thân sẽ lỡ lời nói điều không nên. Tôi mới hỏi lỡ lời việc gì cơ...”

“Việc thích cậu Naoyuki phải không?”

“Đúng là ý đó.”

Naoyuki thở dài.

“Cô bé đáng yêu thật.”

“Ban đầu tôi nghĩ chắc con bé trêu mình thôi nhưng hình như không phải vậy. Nói thật tôi có hơi yếu lòng. Vì dù sao tôi cũng chưa từng xem con bé là phụ nữ.”

“Đúng vậy nhỉ.”

“Tôi khuyên con bé tình cảm đấy chỉ là nhất thời thôi, thời gian trôi qua sẽ nguội lạnh dần, nhưng con bé không hiểu cho. Còn nói dù không thể kết hôn cũng không sao...”

Nhìn qua có vẻ chín chắn, nhưng Yuka đúng là có thể có những nét tính cách như vậy thật. Chính như Kanae nhìn có vẻ phóng khoáng nhưng không chừng lại bảo thủ.

“Thế rồi cậu làm thế nào?”

“Tôi chẳng làm gì cả.” Naoyuki nhún vai. “Tôi chỉ cố gắng để không gặp con bé. Vì nếu gặp, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

“Nhưng dù vậy tình cảm của cô Yuka vẫn không hết phải không?”

“Đúng vậy. Thế nên con bé đã gọi cho tôi không biết bao lần. Vì tôi không ghét bỏ gì con bé, nên không thể lúc nào cũng từ chối khi con bé nói muốn gặp. Nói thẳng ra là khi ở cùng con bé tôi cũng thấy vui.”

Hẳn là vậy rồi, tôi gật đầu. Lòng tự trọng của Yuka rất cao. Nếu cảm thấy bị ghét bỏ sẽ ngay lập tức rút lui.

“Nhưng xin hãy tin tôi. Giữa tôi và con bé không có thứ gọi là quan hệ nam nữ.”

“Tôi tin mà”, tôi nói. “Cái ghim cà vạt là quà của cô ấy nhỉ?”

“Hôm qua, sau khi đến đây, con bé đã tặng cho tôi. Còn bảo mình sẽ đeo chiếc nhẫn có viên ngọc trai giống như thế nên cũng muốn tôi gài cái ghim đấy. Tôi không muốn nhận, nhưng nghĩ lời qua tiếng lại không khéo bị người khác nhận ra thì chết dở nên tôi đành miễn cưỡng nhận lấy.”

“Thôi thì cũng là một món kỷ vật đẹp.”

“Cuối cùng lại thành ra như vậy. Một câu chuyện mỉa mai.”

Hình như cố cười nên má Naoyuki co lại.

“Mà nhân tiện”, tôi trầm giọng xuống. “Cậu Naoyuki nghĩ sao về việc cô Yuka lấy trộm di thư?”

Trong một thoáng anh ta thu người lại như bị tấn công vào điểm yếu. Sau đó cắn môi, nhìn lên trần nhà như suy nghĩ muộn phiền lắm, rồi lại hít thật sâu.

“Bà Honma...” anh ta ngập ngừng nói. “Bà cũng đoán được gì đó đúng không?”

“Cũng không hẳn là suy đoán gì...”

Tôi tỏ vẻ do dự. “Tôi nói chuyện này xin cậu đừng giận nhé. Vì đây chỉ là tưởng tượng tùy tiện của tôi thôi. Quả thực tôi nghĩ cô Yuka trộm di thư là để bảo vệ cậu Naoyuki.”

Tôi đã thắc mắc về phản ứng của anh ta, nhưng không ngờ anh ta bình thản như không. Chỉ khẽ chuyển động khóe môi, Naoyuki bắt đầu gật gù mà không thay đổi sắc mặt chút nào.

“Ra vậy, bà Honma cũng nghĩ như vậy à? Sự thật là tôi cũng đang nghĩ như vậy. Rằng phải chăng con bé đã nghĩ tôi là hung thủ của vụ giết người tự sát ngụy tạo.”

“Cậu cũng...”

Thật kinh ngạc. Tuy nhiên, với độ sắc sảo của Naoyuki thì cũng không phải là chuyện không thể.

“Bằng chứng là việc con bé đã xin thuốc ngủ của chị Kiyomi. Sự thật là tối qua, sau khi uống rượu vang con bé đưa, đột nhiên ý thức tôi trở nên mơ màng, rồi cứ thế tôi ngủ một mạch đến sáng. Có lẽ con bé đã bỏ thuốc ngủ vào trong rượu vang. Tại sao con bé lại làm như vậy chứ...”

“Vâng, tôi hiểu.”

Tôi hơi đưa tay phải ra, gật đầu. “Nhưng cậu đã không nói với cảnh sát phải không?”

“Tôi nghĩ phải nói nhưng...”

Mặt Naoyuki hiện rõ vẻ khổ sở. Một phần là vì ý tốt với Yuka, nhưng có lẽ phần nhiều anh ta lo cảnh sát sẽ nghiêng về giả thuyết hung thủ là người trong lữ quán.

“Chỉ là nghĩ sao tôi vẫn không thể hiểu. Tại sao con bé lại nghĩ tôi là hung thủ cơ chứ?”

Nói đoạn, anh ta nhìn tôi như thể nhận ra điều gì. “Thật sự là tôi không biết gì về vụ giết người rồi tự sát. Tôi xin thề, có thần linh chứng giám, về vụ Yuka bị giết cũng vậy, tôi không biết gì cả. “

“Tôi hiểu, tôi hiểu.”

Tôi phẩy tay trước ngực. “Hơn nữa, việc tối qua cậu không ra khỏi phòng một bước đã được cậu Takehiko chứng minh rồi.”

“Việc đó hả?”

Naoyuki trông như vừa hoang mang vừa xấu hổ. “Tôi không hề biết Takehiko lại khổ sở suy nghĩ đến mức ấy. Nhưng nhờ vậy mà lần này thật may cho tôi. Chuyện thật chẳng ra làm sao.”

“Cậu chưa từng nói chuyện với cô Yuka về vụ giết người rồi tự sát à?”

“Chúng tôi chưa từng đặc biệt nói với nhau về chuyện đó. Vì cho đến ngày hôm qua, tôi vẫn tin là chúng tôi không có liên quan trực tiếp gì đến vụ đó. Tôi nghĩ với con bé cũng vậy.”

Nói xong, Naoyuki đưa mắt nhìn về xa xăm, nhưng hình như nhớ ra điều gì, anh ta “À” một tiếng:

“Ngay sau vụ án, có lần con bé đã từng hỏi tôi một điều khá kỳ lạ. Rằng ‘Trước vụ hỏa hoạn, chú đã đi đâu?’, hình như là vậy. Tôi đáp là ‘Chú không đi đâu cả, chỉ ngủ thôi’ thì con bé nghiêng đầu suy tư nói ‘Vậy chắc do cháu tưởng tượng ra rồi’.”

“Tại sao cô Yuka lại hỏi như thế nhỉ?”

“Tôi không biết. Khi đó, không hiểu sao tôi chỉ nghe mà chẳng bận tâm, nhưng có lẽ nó mang ý nghĩa quan trọng nào đó.”

Naoyuki ngước đôi mắt chân thành lên không trung, như đang cố gắng tìm kiếm câu trả lời. Nhưng chẳng mấy chốc anh ta nhìn đồng hồ đeo tay, rồi đột nhiên thả lỏng toàn thân. “Không được rồi. Đã đến giờ này rồi cơ à. Xin lỗi đã bắt bà tiếp chuyện. Còn lại tôi sẽ suy nghĩ trong phòng mình vậy. Dù chắc tôi cũng chẳng nghĩ ra được gì hay ho đâu.”

Anh ta đứng lên, tôi cũng nhấc người dậy.

“Đến bây giờ cậu Naoyuki vẫn nghĩ hung thủ giết cô Yuka là người ở bên ngoài phải không?”

“Đương nhiên rồi”, anh ta đáp dứt khoát. “Không thể phủ nhận sau hành động của Yuka còn có nhiều sự tình phức tạp, nhưng hung thủ không phải trong số chúng tôi. Tôi tin là vậy.”

Anh muốn tin là như vậy thôi. Tất nhiên tôi không nói ra miệng câu đó.

Chúng tôi đi bộ sóng đôi qua hành lang dài. Khi vừa đi qua khu Ni, Naoyuki lên tiếng:

“À mà, chân bà khỏe thật đấy?”

“Gì cơ?”

“Người già thường chê hành lang này quá dài khiến họ mệt hết hơi, nhưng nhìn bà Honma hoàn toàn không có vẻ gì mệt mỏi cả. Trong khi, bà còn ở phòng Inoichi là phòng xa nhất.”

“Ôi không, không có chuyện đó đâu.”

Tôi dừng lại, vỗ bồm bộp vào hông phải. “Nói thật thì tôi đang hơi đau chân và lưng đây. Tối nay chắc phải mát xa rồi.”

“Tôi xin thay mặt anh Takaaki xin lỗi bà.”

Chúng tôi lại bước tiếp.

Naoyuki bắt đầu kể chuyện hồi ông Takaaki xây dựng Kairotei này. Khi đó, Naoyuki chỉ vừa tốt nghiệp đại học, nhìn thấy khu lữ quán kỳ lạ mà người anh trai vĩ đại xây dựng ở trong núi sâu, anh ta chỉ biết hoài nghi. Phải vài năm sau đó anh ta mới biết ý tưởng thiết kế này là để tận dụng tối đa môi trường tự nhiên và hạn chế tối thiểu việc phá hoại thiên nhiên.

Chúng tôi đi đến khu Ha. Naoyuki lại lần nữa xin lỗi vì khiến tôi bị cuốn vào vụ án này.

“Xin cậu đừng bận tâm.”

“Xin lỗi bà. Nhưng ngày mai nhất định sẽ giải quyết xong. Theo tôi nghĩ thì hung thủ vẫn đang ẩn náu xung quanh đây. Cảnh sát Nhật rất xuất sắc nên chắc chắn sẽ tìm ra. Ngày mai thôi.”

“Vâng, chắc là mai thôi nhỉ.”

“Vậy chúc bà ngon giấc.”

“Chúc cậu ngủ ngon.”

Naoyuki biến mất sau cánh cửa đối diện.