Chương 26
Câu chuyện kết thúc, tôi cùng thanh tra Yazaki ra khỏi văn phòng. Thanh tra than thở mấy chuyện như dạ dày không được ổn, song tôi thì như ở trên mây. Từ sau khi nghe câu chuyện của thanh tra lúc nãy, đầu tôi rối tung lên, tôi không sao sắp xếp được suy nghĩ.
Kẻ giết Yuka không phải Naoyuki.
Việc tối qua cửa phòng anh ta không bị mở ra lần nào đã chứng minh điều này.
Nếu thế, câu chuyện lại quay về điểm xuất phát. Có nghĩa là Naoyuki không liên quan đến vụ ngụy tạo giết người yêu rồi tự sát.
Không, thủ phạm vụ ngụy tạo giết người yêu rồi tự sát đúng là Naoyuki, nhưng kẻ giết Yuka trong vụ án lần này là kẻ khác?
Nhưng không thể có chuyện đó, tôi gạt đi. Thủ phạm lần này chắc chắn đã giết Yuka để cướp di thư của Kiriyu Eriko. Và kẻ buộc phải cướp di thư là thủ phạm vụ ngụy tạo giết người yêu rồi tự sát.
Là kẻ mà tôi phải trả thù.
Kẻ đó không phải Naoyuki.
Nhưng, nếu như vậy thì không thể giải thích được lý do Yuka lấy trộm di thư đi. Cô ta còn muốn bảo vệ ai đó khác ư?
Điều đáng bận tâm là câu chuyện của Takehiko. Yuka đã nói là vì Naoyuki có thể làm bất cứ điều gì. Và từ một loạt các hành động của Yuka, thì rõ ràng cô ta đã nghĩ Naoyuki là thủ phạm vụ giết người rồi tự sát.
Nhưng sự thật lại không phải vậy. Vậy tại sao cô ta lại nghĩ Naoyuki là thủ phạm?
Tôi quay lại sảnh, cảnh sát Takano đang đứng trước những người liên quan, mặt khó đăm đăm. Chỉ Takehiko và Kiyomi là không có mặt.
“Thanh tra, về chuyện tóc...”
“Thế nào rồi?”
“Vâng, biết được hai loại tóc rồi ạ. Có vẻ một là của cô Fujimori Kanae và một là của bà Kobayashi Maho. Nhóm máu và độ dài của tóc trùng khớp. Để cho chắc, tôi đã nhờ bên giám định xác nhận lại.”
“Vậy à. Thế loại còn lại thì sao?”
“Cái đó... không có ai trùng khớp.”
Takano lấy bản ghi chép ra: “Giới tính nữ, nhóm máu AB, tuổi tầm 20 đến 30, tóc ngắn, có dấu hiệu cắt tóc gần đây. Không có ai phù hợp với những điều kiện này. Tôi cũng hỏi cậu Takehiko và bà Kiyomi cho chắc nhưng nhóm máu cả hai người đều không trùng.”
“Gì cơ?”
Thanh tra Yazaki á khẩu, giật lấy bản ghi chép từ tay Takano. Đồng thời cất tiếng hỏi: “Có ai nhóm máu AB không?”
“Có tôi”, Sosuke đáp. “Tôi cũng mới đi cắt tóc gần đây.”
Nhưng Sosuke không phải phụ nữ mà cũng không ở tầm tuổi 20 đến 30. Thanh tra quay qua nhìn Takano vẻ bực bội.
“Bảo bên giám định xác nhận lại ngay cho tôi. Xem giới tính và độ tuổi ước tính chính xác đến mức độ nào.”
Takano lao ra khỏi sảnh. Tôi cố gắng hết sức giữ nguyên biểu cảm. Đặc điểm của sợi tóc đó chính là tóc tôi, tóc thật của tôi.
“Không cần phải căng thẳng vậy đâu, thanh tra.”
Naoyuki nói với viên thanh tra: “Không có ai trùng khớp. Điều đó chứng tỏ người ở bên ngoài đã đột nhập vào phòng Yuka.”
“Nếu không có người trùng khớp thật thì đúng là như vậy rồi.”
Thanh tra gật đầu, vẻ vô cùng chua chát. Hẳn là vì anh ta đã thiên về hướng phạm nhân là người nội bộ.
“Phụ nữ à...”
Yoko đảo con ngươi vòng vòng. “Cũng có nhiều kiểu người lắm.”
“Không có gì đảm bảo phụ nữ không trộm cắp. Mỹ nữ trộm cắp chẳng phải vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trên báo sao? Nhũng ả dụ dỗ đàn ông, cho uống thuốc ngủ rồi trộm tiền đấy.”
Sosuke nói giọng miệt thị. Vì xuất hiện khả năng hung thủ là người ngoài nên bầu không khí nặng nề giữa những người có liên quan hình như đã bớt đi đôi phần. Chỉ riêng thanh tra Yazaki mặt vẫn nhăn nhó.
“Sợi tóc đó chưa chắc đã là của hung thủ.”
Thanh tra nói như giội gáo nước lạnh vào bầu không khí đang dần bớt căng thẳng. “Có thể là tóc của khách trọ lại trước đó.”
“Không, không thể có chuyện đó được.”
Thật hiếm khi Kobayashi Maho lại lên tiếng. “Lúc nào chúng tôi cũng dọn dẹp cẩn thận. Tuyệt đối không thể có chuyện đó.”
“Dẫu vậy”, viên thanh tra không thể nói hết câu. Chắc vì hiểu về điểm này Maho có lợi thế hơn. Thay vào đó, anh ta lại bắt đầu chĩa mũi rìu vào hướng khác. “Mà không hẳn lúc nào kết quả giám định cũng chính xác.”
Cảnh sát Takano quay lại. Cậu ta nói với viên thanh tra, vẻ đầy bối rối.
“Về sợi tóc kia, họ nói là giới tính và tuổi ước tính đúng với xác suất khá cao.”
Thanh tra Yazaki khó chịu ra mặt, còn những người liên quan thì tỏ vẻ hả hê như giành được thắng lợi.
“Tôi xin phép một chút.”
Thanh tra dẫn Takano đi ra. Có lẽ anh ta sẽ yêu cầu những cảnh sát cấp dưới khác đi nghe ngóng tình hình xung quanh. Chuyện đã thành ra như này cũng không thể cứ ngoan cố bám lấy giả thuyết hung thủ là người trong lữ quán được.
“Phụ nữ à...”
Sosuke nói giống hệt Yoko. “Bảo sao không có dấu vết bạo lực với Yuka. Mục đích của tên tội phạm chỉ là tiền. Nhưng nếu đúng thế thì chứng tỏ môi trường ở đây cũng chẳng tốt đẹp gì lắm nhỉ.”
“Anh Takehiko nghe thấy tiếng động thì phải tới xem sao luôn đi chứ.”
Nói đoạn, Kanae giải thích với tôi, chắc cô ấy nghĩ tôi chưa nắm được tình hình: “Nghe nói khoảng 3 giờ đêm, vì nghe thấy tiếng động từ phòng chị Yuka nên anh ấy đã nhòm từ ngoài cửa sổ vào xem tình hình. Dấu vân tay bị lưu lại lúc đó”. Sosuke nghe chuyện từ con trai, có lẽ đã giải thích ngắn gọn như vậy với mọi người. Tất nhiên không đời nào ông ta nói những chuyện như tình cảm của Takehiko dành cho Yuka hay việc giám sát Naoyuki.
“Tối nay phải đặc biệt chú ý. Nhớ khóa cửa kỹ vào nhé.” Yoko lên tiếng.
“Tôi không nghĩ lại có tên trộm nào lẻn vào nữa đâu nhưng vẫn nên cẩn thận.”
Sau khi khẽ mỉm cười trước lời của người em gái, Sosuke quay lại phía Kobayashi Maho. “Tôi hơi khát. Bà pha cho tôi cốc cà phê với nhé?”
“Vâng, thưa ông.”
“Không cần đâu, để cháu đi pha cho.”
Kanae đứng dậy. “Bà quản lý đã làm việc liên tục từ sáng rồi còn gì. Bà cứ nghỉ ngơi chút đi.”
“Ôi không được đâu cô.”
“Được mà, được mà.”
Kanae nhanh chóng đi vào bếp, Maho vội vã đuổi theo sau.
“Sao thế nhỉ? Đột nhiên con bé lại ngoan hiền vậy?”
Dù nói vậy nhưng Yoko vẫn tự hào ra mặt về sự chu đáo của con gái.
“Chắc vì Yuka không còn, nên con bé cảm thấy mình phải có trách nhiệm.”
Mọi người gật đầu đồng tình với Naoyuki.
Chẳng mấy chốc, Kanae quay trở lại với chiếc khay đặt mấy cốc cà phê. Maho thì mang theo bánh kẹo.
“Mọi người đang khen cháu chu đáo kìa.”
Sosuke châm biếm, Kanae hơi tức giận.
“Mấy việc này cháu vẫn làm mà. Dù gì cháu cũng là con gái chứ bộ.”
“Cũng may mà còn có dù gì. Cháu vẫn đang học trà đạo và cắm hoa đấy chứ?”
“Nó bỏ rồi, trà đạo í.” Yoko trả lời với bộ mặt nhăn nhó.
“Con đã bỏ đâu. Đang tạm nghỉ ngơi chút xíu thôi.”
Vừa đưa cà phê cho từng người, Kanae vừa chu miệng nói.
“Nhắc đến trà đạo mới nhớ, nghe nói bà Honma cũng theo môn này suốt nhỉ.”
Naoyuki lại nói những điều vô bổ. Tôi khiêm tốn trả lời. Tôi không muốn kéo dài chủ đề này chút nào, vậy mà Yoko lại hỏi tiếp: “Trường phái Ura phải không bà? Chắc ý bà ta là trường phái trà đạo Urasenke7. Tôi hơi hoang mang. Cái nào nhỉ? Nếu không ai biết thì trả lời đại cũng xong, thế nhưng...
“Omotesenke thì phải.”
Naoyuki đã trả lời thay tôi: “Tôi có nghe anh Takaaki kể là vợ của ông Honma từng dạy trà đạo trường phái Omotesenke.”
Người đàn ông này biết toàn những điều vô bổ. Nhưng may mà tôi đã không lỡ miệng trả lời. Tôi gật đầu.
“Vâng, đúng vậy. Là Omote ạ.”
“Cách pha trà của hai trường phái này có gì khác nhau ạ?”
Như phản lại mong muốn của tôi, Kanae tấn công bằng một câu hỏi mới toanh. Cũng may ngay lập tức, Yoko cứu tôi:
“Trời, điều đó mà con cũng không biết à?”
“Mẹ thì biết chắc?”
“Đương nhiên.”
Yoko nhấp một ngụm cà phê rồi nói: “Urasenke thì cố gắng tạo bọt trà thật đẹp, còn Omotesenke thì lại phải đánh sao cho không có bọt. Phải vậy không bác nhỉ?”
Tôi tức điên người. Tôi không hề biết điều này. Tôi nhớ lại những điều nói với thanh tra Yazaki lúc trưa.
Chẳng phải tôi đã lỡ nói là đánh bọt đẹp rất khó gì đó sao.
“Không đúng hả bác?”
Thấy tôi im lặng, Yoko hỏi vẻ bất an.
“Không, đúng vậy đấy.”
Mồ hôi toàn thân tôi túa ra. Nhưng sống lưng thì lạnh toát.
“Ô, thanh tra Yazaki. Có chuyện gì vậy?”
Tôi rùng mình, ngẩng mặt lên theo giọng nói của Sosuke. Đúng lúc thanh tra Yazaki đi vào. Anh ta đã ở đó từ khi nào vậy? Anh ta có nghe được đoạn hội thoại khi nãy không?
Trong khoảnh khắc, mắt chúng tôi chạm nhau. Ánh mắt anh ta nhìn tôi ẩn chứa tia sắc lẹm mà trước giờ chưa từng có.