Chương 29
Nước nóng trong bể tắm tối nay lạnh ngắt. Từ phòng tắm lúc nào cũng nghi ngút hơi nóng, luồng không khí lạnh tràn vào. Tôi đóng cửa kính.
Tôi chiếu đèn pin vào đồng hồ đeo tay. Còn khoảng ba phút nữa là 2 giờ sáng.
Tôi đã gọi điện trước 12 giờ, nói với đối phương là có việc quan trọng nên muốn gặp tại phòng tắm nữ lúc 2 giờ. Đây là một vụ cá cược lớn. Nếu đối phương không phải hung thủ thì chắc chắn sẽ sinh nghi mà bàn bạc với cảnh sát. Hoặc cũng có khả năng xấu nữa là cảnh sát nghe lén tất cả các cuộc điện thoại. Nhưng dù là trường hợp nào, thanh tra Yazaki hẳn cũng sẽ cử thuộc hạ đến giám sát chỗ này, bắt tôi rồi tra hỏi. Khoảnh khắc đó, mọi kế hoạch của tôi sẽ tan như bọt biển.
Nhưng dù là vụ cá cược nguy hiểm thì vẫn phải làm. Thanh tra Yazaki đang bắt đầu nghi ngờ tôi rồi. Nếu điều tra toàn diện về phu nhân Honma Kikuyo, họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra tôi là giả mạo. Thời gian chỉ còn lại rất ít.
Mà có vẻ như vụ cá cược này sẽ thành công trót lọt. Ngay lúc này, tôi không thấy có dấu hiệu bị cảnh sát giám sát. Có thể tôi an tâm hơi sớm nhưng tôi tin tưởng suy luận của mình là chính xác.
Vấn đề là kẻ thù có đến hay không.
Tôi tin chắc là sẽ đến. Nếu là hung thủ thì nhất định sẽ đến.
Tôi nhìn đồng hồ lần nữa. 2 giờ 1 phút sáng.
Đúng lúc này, cửa ra vào phát ra tiếng kẽo kẹt. Trước mắt tôi, nắm cửa đang xoay. Và cánh cửa đang từ từ được mở ra từ bên ngoài.
“Bà Honma?”
Đối phương cất tiếng gọi khe khẽ. Không còn nghi ngờ gì nữa, là giọng của kẻ thù.
“Tôi ở đây.”
Có lẽ vì từ trong bóng tối có giọng nói cất lên, nên bóng đối phương bỗng khẽ giật mình. Sau đó, cái bóng đi vào trong và đóng cửa lại. Tại đây, tôi chiếu đèn pin xuống dưới. Hình dáng của đối phương hiện lên trong màn tối.
“Xin lỗi, chuyện bà muốn nói là?”
Đối phương dò hỏi bằng đôi mắt cảnh giác. Tôi phải lường trước tình huống đối phương cũng đang chuẩn bị giết mình. Trước hết phải khiến đối phương bớt cảnh giác đi đã.
“Tôi có việc cần nhờ.”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Sự thật là”, tôi nói rồi liếm môi. “tôi muốn động viên hung thủ ra tự thú.”
Đối phương có vẻ ngạc nhiên, không cả đáp lại, mắt mở to.
“Tôi đã đoán ra hung thủ”, tôi tiếp tục. “nếu ta thuyết phục thì kẻ đó sẽ nghe theo đấy, nghĩ vậy nên tôi mới nhờ vả thế này.”
“... rốt cuộc bà nghĩ kẻ đó là ai vậy?”
“Cái đó thì...”
Tôi làm như đang do dự đôi chút, sau đó, lại nhìn vào mắt đối phương rồi nói: “Là Fujimori Yoko. Ngoài bà ta ra tôi không thể nghĩ được ai khác.”
Đối phương như bị tấn công vào chỗ sơ hở. Một thoáng im lặng suy nghĩ đăm chiêu, rồi đối phương lắc đầu. “Không đời nào, tại sao lại vậy?”
“Xin hãy đến đây.”
Tôi bước vào phòng tắm. Lòng bàn chân lạnh ngắt như chạm vào băng, nhưng bây giờ không phải lúc bận tâm đến việc đó. Đối phương cũng im lặng đi theo.
“Lúc chiều tối, đột nhiên tôi tìm thấy. Nhìn kìa, có thứ gì rơi trong bể tắm thì phải?”
Tôi đứng ở bên cạnh bể tắm, chỉ tay xuống làn nước nóng đã nguội. Đối phương cũng tiến một bước về phía trước.
“Ở đâu cơ?”
“Nhìn kìa, ở chỗ đó. Ở đáy bể, bên trái.”
Tôi chiếu đèn pin xuống đáy bể. Đối phương vươn người xa hơn.
Không để vuột mất khoảnh khắc này, tôi lấy hết sức đâm thật mạnh cái dùi đục đá đã bí mật cầm theo vào lưng đối phương. Đối phương hự lên một tiếng rồi ngửa mình ra sau. Tôi rút cái dùi đục đá ra, rồi đâm xuyên qua lưng ra phía trước. Đối phương rơi xuống bể, bọt nước bắn lên.
Chưa hết, từ phía trên tôi dìm mạnh kẻ thù đang cố sức ngoi lên. Đối phương rõ ràng rất kinh ngạc trước hành động mau lẹ không có vẻ gì là của một bà lão của tôi. Tôi rút mạnh cái dùi đục đá, ra đòn tấn công lần hai. Lần này, tôi đâm thẳng vào ngực. Đối phương cất tiếng kêu kinh hãi nhưng không to đến mức bên ngoài có thể nghe được. Máu trào ra từ vết thương hòa vào dòng nước trong bể.
“Tại sao...?”
Vừa vùng vẫy trong máu, Kobayashi Maho vừa hỏi tôi.
Ngay trước khi vụ hỏa hoạn xảy ra, người đã vào phòng Hanosan là ai?
Tất cả người nhà Ichigahara chắc chắn đều ở trong phòng của mình. Và người còn lại chỉ có Kobayashi Maho. Vậy thì tại sao bà ta lại vào phòng Hanosan?
Đó là vì để rút ngắn đường tẩu thoát.
Sau khi châm lửa phòng Inoichi, bà ta cần nhanh chóng trở lại phòng mình. Nhưng hành lang quá dài. Không biết giữa chừng có bị ai nhìn thấy không. Dù vậy, vì có hồ nước, nên buộc phải đi qua hành lang để đến khu Ha. Vấn đề là sau đó.
Để trở về phòng của mình, Maho phải đi qua hết khu Ni và khu nhà chính. Bà ta đoán việc đó nguy hiểm, lại tốn quá nhiều thời gian. Bởi vậy con đường mà bà ta chọn là đi cắt ngang qua vườn.
Bà ta vào phòng Hanosan, mở cửa kính, chạy ra vườn. Rồi sau đó hẳn bà ta đã chạy men theo mép hồ để quay lại khu nhà của nhân viên. Kanae cũng có kể giữa đường chạy thoát thân đã sượt qua Maho, nhưng mục đích của Maho khi đó là để khóa cửa kính phòng Hanosan.
Manh mối giúp tôi đi đến được suy luận này chính là lời nhắn trước khi chết của Yuka. Chữ “И” nghĩa là gì? Tôi đã nhận ra khi nằm ở tư thế giống với Yuka lúc đó. Trong trường hợp nằm sấp, cố gắng viết chữ bằng tay trái, thì sẽ bị ngược với bình thường, cử động tay từ phải qua trái sẽ dễ viết hơn. Chữ cái mà Yuka muốn viết ngay trước khi chết không phải W, cũng chẳng phải N. Mà là chữ M. Là “M” trong MAHO.
Hung thủ là Maho.
Bà ta đã cố gắng thiêu sống tôi và Satonaka Jiro.
Máu đang chảy ra từ mặt Maho, tôi biết rõ ngay cả trong ánh sáng của đèn pin. Nước trong bồn tắm đang nhuộm toàn một màu máu.
“Chắc hẳn bà không hiểu vì sao lại bị tôi giết đâu nhỉ? Nhưng nếu biết tôi là ai, chắc bà sẽ hiểu ngay thôi.”
Nói thế xong, tôi tiến sát mặt về phía bà ta.
“Tôi... không... biết. Ai... vậy?”
Vừa thở hổn hển, Maho vừa hỏi.
“Vậy à, quả là không biết rồi? Hóa trang quá chuẩn nhỉ. Tôi muốn cho bà xem mặt thật nhưng vẫn chưa làm thế được. Bởi vậy, thay vào đó tôi sẽ cho bà xem cái này.”
Tôi nới dây bộ đồ ngủ, để lộ phần lưng, hướng về phía Maho. Những vết sẹo bỏng xấu xí đó chắn chắn bà ta cũng có thể nhìn thấy.
Phải mất mấy giây để bà ta hiểu ra sự tình. Bà ta vặn vẹo bộ mặt xám ngoét, há miệng không chút sức lực.
“Không... thể nào. Cô... đã chết... Rồi mà.”
“Nhưng tôi vẫn đang sống đây. Đúng như vậy đó. Nhưng làn da bị bà thiêu đốt đã không lành lại được nữa.”
Maho giương đôi mắt tỏ vẻ không thể tin được.
“Để tìm ra được bà tôi đã vất vả lắm đấy. Nhưng cuối cùng cái chết của Yuka đã trở thành manh mối cho tôi. Nào, hãy kể cho tôi nghe về lúc bà giết cô ta đi. Bà đã nhìn thấy cô ta lẻn vào phòng tôi đúng không?”
Maho gật đầu khó nhọc. Và vừa há miệng đớp đớp như cá vàng, bà ta vừa bắt đầu nói:
“Tôi đã thấy... cô ta lấy... chìa đa năng đi. Sau đó, thấy... cô ta... vào... phòng cô... Bởi vậy, tôi... đã phục... kích... tại phòng... Yuka.”
Nghĩ là nói ra hết tội lỗi sẽ được tha hay sao mà bà ta gắng hết sức mở miệng. Nhờ vậy mà tôi hiểu được sự tình. Yuka đã bị tấn công bất ngờ khi trở lại phòng. Sau đó có lẽ Maho đã cho cô ta nằm vào trong chăn, và dàn dựng như thể bị tấn công khi đang ngủ. Tuy nhiên, Yuka chưa chết hẳn. Sau khi Maho bỏ đi, Yuka đã dồn chút sức lực cuối cùng để lại tin nhắn trước khi chết.
“Chuyện là vậy à. Tôi hiểu rồi.”
Tôi còn định truy cứu cả vụ giết người rồi tự sát. Tuy nhiên, nhìn tình hình của Maho, có vẻ bà ta đã không còn sức để kể nửa. Bà ta mệt nhọc, hướng ánh mắt cầu cứu về phía tôi.
“Bây giờ, tôi sẽ để bà được thoải mái.”
Tôi cho tay vào trong bồn tắm, rút mạnh cái dùi đục đá vẫn còn cắm trong ngực bà ta ra. Maho kêu lên như tiếng thứ gì bị rò rỉ, con ngươi lồi ra.
Ngay lúc đó, tôi đâm vào ngực lần nữa. Bà ta khẽ run lên vì kinh ngạc, co giật, rồi chẳng mấy chốc lả đi.
Chưa hết, tôi nắm tóc bà ta, giật mạnh ra trước và sau. Bà ta vẫn chưa chết. Mí mắt vẫn mở he hé.
“Bà có điều gì muốn nói hả?”
Tôi không biết lời của tôi có lọt đến tai bà ta không. Dẫu vậy, sau cùng Maho vẫn thì thào:
“Không... phải... chỉ... mình... tôi...”
Tôi giật một lần nữa nhưng không còn phản ứng nào khác. Mắt bà ta đang lờ đờ nhìn chằm chằm vào không trung.
Tôi bỏ tay khỏi tóc bà ta, rồi đứng lên.
Khi trở lại phòng thay đồ, tôi lau cán dùi đục đá bằng khăn lau rơi ở bên cạnh, rồi để nguyên như thế vứt vào thùng rác.
Chỉnh lại vẻ bề ngoài, tôi thận trọng mở cửa ra vào. Không có bóng dáng ai ở hành lang.
Đi dép trong nhà, tôi rảo bước qua hành lang trở lại phòng. Nếu bị bắt gặp thì hẳn là lúc này đây.
Nhưng thật may, tôi đã có thể trở về phòng mà không bị ai nhìn thấy. Tôi quỳ hai gối, cố kìm không hét lên, đan chặt ngón tay trước ngực như dâng lời cầu nguyện đến thần linh.
Đã xong, cuối cùng cũng đã xong.
Đến đây, việc báo thù đã hoàn thành một nửa.
Những lời cuối cùng của Kobayashi Maho văng vẳng bên tai. “Không phải chỉ mình tôi”. Tôi biết bà ta muốn nói gì sau đó. Chắc bà ta định nói “dù có giết tôi thì không hẳn mọi chuyện đã kết thúc đâu”.
Tôi biết điều đó. Kobayashi Maho chỉ đơn thuần là kẻ tòng phạm.
Kẻ mà tôi nên căm ghét nhất, tôi sẽ giết vào ngày mai. Và như vậy, việc báo thù sẽ hoàn tất.