Chương 30
Trời rạng sáng, cùng lúc một tiếng kêu vô cùng ai oán vang vọng khắp Kairotei. Tìm thấy rồi đây, tôi đoán. Nhanh chóng thay quần áo, tôi ra khỏi phòng. Mấy người nhà Ichigahara đang chạy qua hành lang.
“Đừng lại gần! Đừng di chuyển lung tung!”
Tôi theo sau mọi người đi đến trước nhà tắm, thì tiếng quát tháo của thanh tra Yazaki đập vào tai. Trông các thanh tra cảnh sát cấp dưới cũng đằng đằng sát khí.
Kanae đang ngồi thụp xuống ở hành lang. Yoko thì như thể đang ôm lấy cô ấy. Mặt Kanae đầm đìa nước mắt. Xung quanh chỗ cô ta ngồi bệt có nước chảy ra. Hẳn là cô ta đã quá kinh hãi mà không kìm được.
“Cô Kanae!”
Giọng nói không chút khách khí khoan nhượng của thanh tra đập đến.
“Tại sao cô lại định tắm bể vào lúc sớm thế này?”
“Tôi... tôi... không biết gì cả. Tôi tỉnh giấc... đến đây... Rồi... Rồi sau đó...”
Cô ta co rúm người lại, nắm chặt lấy bà mẹ, rồi òa khóc nức nở. Nếu là bình thường có lẽ cảnh sát sẽ đợi đến khi cô ta bình tĩnh lại, nhưng chừng như thấy giờ không phải lúc có thể câu giờ như vậy, viên thanh tra nắm chặt lấy vai Kanae.
“Cô hãy nói cho rõ. Tại sao cô lại đến đây?”
“Tôi nói rồi, không hiểu sao lúc tỉnh giấc, người tôi ướt đẫm mồ hôi, nên tôi định tắm suối nước nóng, à... tắm bể nước nóng.”
“Vào giờ này sao? Mới có án mạng xảy ra mà cô vẫn có tâm trạng đi tắm bể buổi sáng à?”
Viên thanh tra không thể lý giải nổi cấu tạo thần kinh của Kanae, hét ầm lên không kiểm soát.
“Ông đâu cần phải quát tháo lên như thế. Ở đây, sáng nào con bé cũng tắm bể. Như vậy có gì sai?”
Yoko áp đầu Kanae vào ngực mình như bảo vệ một đứa trẻ.
“Bồn tắm thì trong phòng cũng có. Nhà tắm lớn thì từ hôm qua đã cắt nước nóng rồi.”
“Tôi không biết... vì tôi không biết.”
“Con bé đã nói là không biết rồi còn gì. Bình thường vẫn có thể tắm suốt 24 giờ. Chỉ vì nghĩ sáng nay chắc cũng vậy nên con bé mới vào tắm mà phải chịu mắng mỏ như thế này à? Chính vì con bé đến đây nên mới nhanh chóng phát hiện ra thi thể còn gì.”
Giọng điệu gay gắt của Yoko như bao hàm cả thái độ tức giận và căm ghét đối với sự vô dụng của cảnh sát. Chừng như hiểu được điều đó, thanh tra Yazaki quay lại phía chúng tôi, vẻ vô cùng khó chịu.
“Tất cả hãy tập trung tại sảnh! Tuyệt đối không được đi đâu khác!”
Chúng tôi đi ra phía sảnh. Cuối cùng hình như cũng nghe thấy tiếng ầm ĩ, luật sư Furuki và Ajisawa Hiromi xuất hiện ở phía ngược lại.
“Nghe nói bà quản lý đã bị giết phải không?”
Luật sư Furuki nói với điệu bộ chậm rãi, trái ngược hẳn với cảm giác cấp bách ở hiện trường.
“Xin lỗi, nhưng hai vị hãy rời khỏi đây!”
Thanh tra nói thẳng thừng không kiềm chế: “Việc ở đây không liên quan đến hai vị.”
Quá kinh ngạc, vị luật sư già tròn mắt, im bặt.
“Hiện trường vụ án là ở nhà tắm lớn ạ?”
Ajisawa Hiromi hỏi không chút sợ hãi. Một cảnh sát khẽ gật đầu, rồi Hiromi im lặng rời đi. Sau khi nhìn theo bóng dáng ấy từ phía sau, thanh tra lần nữa quay lại phía chúng tôi.
“Có ai có manh mối gì về vụ án, nghe thấy tiếng động, hay nhìn thấy gì vào tối qua thì hãy báo với tôi. Dù là điều nhỏ nhặt đến mấy cũng được.”
Anh ta nói liến thoắng. Người này hẳn là đang rất mất bình tĩnh. Trong khu vực đang điều tra vụ án lại có người bị giết, coi đây là lỗi của cảnh sát thì cũng chẳng sai.
Không ai nói gì. Một phần vì không biết nói gì, phần khác vì ai nấy đều đang sợ hãi. Dù không có căn cứ chính xác nhưng họ đã bắt đầu lo lắng rằng kẻ sát nhân là một trong số bọn họ.
Người cảnh sát trẻ thì thầm gì đó vào tai thanh tra Yazaki. Thanh tra gật đầu một cái, rồi nhìn khắp lượt bằng vẻ mặt dữ dằn hơn.
“Hung khí là dùi đục đá”, anh ta lớn tiếng nói. “Đương nhiên là giống với đồ trong bếp của lữ quán này. Về điều này, có ai biết gì không?”
“Hôm qua, bà Maho đã dùng nó.”
Kiyomi mặt xanh lét nói.
“Tôi định chườm trán, nên đến lấy đá, khi đó bà ấy đã đập vụn đá cho tôi bằng dùi đục đá.”
“Sau đó bà Kobayashi đã làm gì với cái dùi đục đá đó?”
“À, tôi nghĩ có lẽ là đặt lên bàn trong bếp.”
“Khi đó, trong bếp có ai không?”
Kiyomi lập cập lắc lắc đầu.
“Không có ai cả.”
“Có người nào khác nhìn thấy cái dùi đục đá không?”
Thanh tra hỏi với giọng điệu tức giận, nhưng không ai trả lời. Người có thể trả lời chỉ có tôi. Tối muộn hôm qua, tôi đã vào bếp, lén lấy cái dùi đục đá trên bàn, rồi cho vào túi áo ngực. Tôi chỉ cần một thứ có thể trở thành hung khí.
“Đi lấy dấu vân tay trong nhà bếp ngay!”
Sau khi ra lệnh cho cấp dưới, anh ta vòng tay ra đằng sau, đi lại vòng vòng với vẻ mặt như giám sát tù nhân. Ánh mắt ấy tràn đầy sự căm ghét. Có lẽ anh ta đang vắt óc mà suy nghĩ làm thế nào để có thể truy ra được hung thủ trong số những người này.
“Cái dùi đục đá trong nhà bếp được trưng dụng thì hung thủ chắc là một trong số những người ở đây đấy nhỉ?”
Với biểu cảm có thể coi là tàn ác, anh ta săm soi mặt tất cả mọi người, nói. Nhưng Naoyuki đã phản bác lại.
“Nhỡ đâu người cầm cái dùi đục đá chính là bà Maho.”
“Ô, ý anh là sao?”
Thanh tra hỏi như khiêu khích.
“Nghe thấy tiếng động trong nhà tắm nên bà Maho đã quyết định đi xem tình hình thế nào. Tuy nhiên, vì bất an nên bà ấy đã cho luôn cái dùi đục đá tình cờ ở ngay trước mắt vào túi áo ngực. Nhưng tên tội phạm đã ẩn mình trong phòng tắm, không chỉ cướp mất cái dùi đục đá từ tay bà Maho mà còn đâm chết bà ấy. Cũng có khả năng đó phải không?”
“Ý anh là kẻ trộm không mang theo hung khí?”
“Cái đó thì tôi không biết. Nhưng có khi hắn nghĩ dùng đồ trong lữ quán này thì sẽ khó bị phát hiện ra dấu vết cũng nên.”
“Ừm, ra vậy.”
Thanh tra gật đầu nhưng ánh mắt thì không có vẻ đã bị thuyết phục với suy đoán của Naoyuki. Đúng như vậy, anh ta nói: “Vậy thì tôi xin hỏi, tên trộm đó đã lẻn vào từ đâu? Hiện nay, theo chỗ chúng tôi điều tra, tất cả cửa ra vào đều đóng. Ngoài ra còn có khả năng là hắn đã đi qua phòng của mọi người để vào. Nhưng dù có là kẻ ngốc đi nữa thì cũng phải nhận ra nếu ai đó đột nhập vào phòng mình chứ.”
“Thật quá đáng! Anh đang nói chúng tôi ngốc nghếch đấy à?”
Ngay khi thanh tra vừa dứt lời, Sosuke tức tối nói. Nhưng Yazaki không xin lỗi.
“Nếu không phải vậy, thì không thể nào có kẻ xâm nhập từ bên ngoài được. Hơn nữa, tối qua một vài cảnh sát đã liên tục giám sát nghiêm ngặt xung quanh lữ quán này.”
Tất cả đều im bặt như thể bị gí dao vào người. Nhìn khắp tất cả các nghi phạm, thanh tra nói đầy ác ý: “Tất cả các vị đều hiểu rồi phải không?”
“Cho tôi hỏi”, lại là Naoyuki phản bác lại. “hung thủ giết Yuka và thủ phạm lần này có thể là cùng một người không?”
“Chúng tôi nghĩ khả năng đó là rất cao. Nếu cho phép tôi nêu quan điểm cá nhân thì chắc chắn hung thủ là một.”
Viên thanh tra nói chắc nịch.
“Nếu vậy, sợi tóc kia thì sao? Chẳng phải các vị đã tìm thấy tóc của người lạ trong phòng Yuka à?”
“Việc đó hiện giờ chúng tôi vẫn đang tiến hành điều tra thêm, vẫn chưa có kết luận.”
“Thật là...”
Căn cứ duy nhất bị bỏ qua chóng vánh, Naoyuki cắn môi bực tức. Thanh tra hướng ánh nhìn từ anh ta qua những người khác.
“Tôi sẽ trình bày thêm một căn cứ cho thấy vụ án đầu tiên là hành vi gây án của người bên trong. Như tôi đã nói hôm qua, chúng tôi đã phát hiện dấu chân được cho là của hung thủ ở ven hồ. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là, trong dấu chân đó, không có hình dạng của đế giày. Dù là không rõ ràng, thì điều này cũng bất tự nhiên. Và vừa mới đây thôi bên giám định đã khẳng định được hung thủ chạy bằng chân đi tất. Các vị nghĩ thế nào về việc này? Có tên đạo tặc nào lẻn vào từ bên ngoài với mục đích ăn trộm mà lại chạy trốn bằng chân trần không?”
Tôi có cảm giác như mình đã bị lộ. Nhưng tôi cũng đã lường trước được việc này từ lúc dấu chân bị phát hiện.
“Người trong lữ quán mà chạy bằng chân đi tất thì cũng kỳ cục lắm đấy.”
Yoko phản pháo. Tuy nhiên, thanh tra đáp lại đầy tự tin như thể đang trả lời câu hỏi đã dự đoán trước.
“Chính vì hung thủ là người ở bên trong nên việc như thế mới xảy ra. Hung thủ ngay từ đầu đã vào phòng Yuka qua lối hành lang, sau khi gây án cũng định quay lại qua lối này. Tuy nhiên, vì không ngờ có kẻ phá rối nên đã không thể ra ngoài bằng lối cửa chính. Và người phá rối đó chính là cậu Takehiko.”
Đột nhiên bị chỉ đích danh, Takehiko nhấp nhổm như bị say. Thanh tra tiếp tục: “Cậu Takehiko nói là vì có tiếng động lạ từ phòng cô Yuka nên đã ra khỏi phòng xem tình hình. Khi đó, hung thủ ở bên trong chắc chắn cũng biết điều này, nên để thoát thân mà không bị cậu Takehiko phát hiện thì chỉ còn cách đi ra vườn từ lối cửa kính. Do đó, mới để lại dấu chân trần. Các vị thấy thế nào? Rõ ràng hung thủ là người ở bên trong phải không?”
Không chỉ rõ ràng mà hầu hết đều là sự thật. Chỉ có một điểm sai duy nhất là khi tôi lẻn vào thì Yuka đã bị giết rồi.
Nhưng đó vẫn là suy luận rất kín kẽ. Có lẽ cũng hiểu điều đó nên không ai phát biểu lời nào. Thanh tra khẽ hừ mũi.
“Rồi, giờ thì là phương pháp loại trừ”, anh ta nói. “Ở mạn bên kia hồ cũng có dấu chân giống như vậy. Từ điều này có thể kết luận hung thủ là kẻ nhất định phải nhảy qua hồ để quay về phòng mình từ phòng cô Yuka. Vậy thì sao?”
Viên thanh tra sải bước tiến lại trước mặt Naoyuki. “Anh Naoyuki ở phòng đối diện với cô Yuka, cậu Takehiko ở phòng bên cạnh, và cô Kanae ở khu Ni nên có thể loại trừ. Chỉ ba người này là không cần phải nhảy qua hồ để trở về phòng mình.”
Naoyuki làm vẻ mặt đau khổ, Takehiko và Kanae thì thẫn thờ.
“Có nghĩa thủ phạm sẽ là một trong số bốn người ngoài những người này.”
Sosuke cũng ở trong số bị nghi ngờ tức giận đến mức nổi hết cả gân xanh, môi run lên.
“Theo dấu chân thì đúng là như vậy.”
Thanh tra Yazaki bình thản nói.
“Xin đợi một lát!”
Kiyomi theo dõi suốt diễn biến, nhướng lông mày lên. “Nếu thủ phạm của hai vụ án là một thì phải loại cả tôi ra chứ? Mẹ thì chắc chắn không thể giết con gái rồi, phải không?”
Vừa nghe thế xong, Yoko ở bên cạnh lườm người chị dâu. Sosuke cũng nhăn mặt. Trong bầu không khí căng thẳng, thanh tra nói với giọng đều đều: “Về mặt tâm lý thì đúng như vậy. Bản thân tôi cũng không nghi ngờ gì chị. Tuy nhiên, vì bây giờ đang là giai đoạn điều tra. Mong chị hiểu cho.”
“Tôi không thể hiểu được.”
Yoko lộ rõ vẻ tức tối. “Tôi vẫn chưa được nghe giải thích về bằng chứng để các anh có thể cho rằng thủ phạm của hai vụ án này là một.”
Ngay lập tức, thanh tra hỏi vẻ bất ngờ “Cần phải giải thích sao?”
“Cần!” Yoko trả lời.
Thanh tra nhìn lên trần nhà, lắc đầu như thể có nói cũng chẳng để làm gì.
“Chỉ trong thời gian ngắn, án mạng đã xảy ra liên tiếp, hơn nữa vụ nào hung thủ cũng có vẻ là người ở trong lữ quán này. Giờ hung thủ còn là những người khác nhau nữa thì cả gia đình nhà chị sẽ trở thành hội ác quỷ giết người đấy.”
Viên thanh tra tin chắc hung thủ là người trong lữ quán đã không còn tỏ ra khách khí với người nhà Ichigahara. Anh ta có khi còn đang coi tất cả mọi người là hung thủ.
“Đúng là bất thường, nhưng không thể nào khẳng định chắc chắn là không có chuyện đó. Cũng có thể vì vụ thứ nhất xảy ra nên mới có vụ thứ hai chứ.”
Yoko nói. Thanh tra nhếch môi.
“Chị có thể giải thích cho tôi ví dụ về trường hợp xảy ra phản ứng dây chuyền như thế không?”
“Ví dụ... Đúng rồi. Ví như vì bà Maho là hung thủ giết Yuka nên có người muốn trả thù chẳng hạn.”
“Đợi đã, Yoko!”
Biết là đang nói đến mình, Kiyomi đứng lên. “Cô đang nói là tôi giết bà Maho hả? Đừng nói những điều vớ vẩn!”
Yoko không nhìn về phía Kiyomi, nói thẳng thừng: “Thì tôi đã bảo ví dụ còn gì.”
“Gì cơ? Cô ăn nói kiểu gì vậy hả?”
Kiyomi định túm lấy Yoko. Naoyuki giữ lấy bà ta từ đằng sau.
“Chị bình tĩnh lại đi.”
“Cậu có thể bình tĩnh được không? Con gái bị giết, rồi bị nói những lời thế này? À, tôi hiểu rồi. Quả nhiên hung thủ là cô. Cô đã làm phải không?”
Vì vai đã bị giữ chặt, Kiyomi giơ chân vẫn đang đi dép trong nhà lên mà đá Yoko. Chiếc dép bay ra, trúng vào cẳng chân Yoko.
“Tại sao tôi lại làm những việc đó chứ?”
Yoko cũng đứng lên.
“Chắc chắn là vì tiền còn gì nữa. Cô thì vì tiền việc gì chẳng dám làm...”
“Chị nói cái gì cơ?”
Yoko toan vung tay lên, thì lần này tới lượt Sosuke lao đến ghìm lại.
“Đưa bà Ichigahara Kiyomi về phòng! Giám sát kỹ cho tôi!”
Thanh tra Yazaki ra lệnh cho viên cảnh sát trẻ. Kiyomi vừa ra khỏi phòng vừa gào thét những điều khó hiểu. Căn sảnh tạm thời yên ắng trở lại.
“Chết tiệt!”
Thanh tra có vẻ cáu tiết, đập mạnh tay lên cái bàn gần đấy. Sau đó, lại nhìn về phía tôi.
“Đúng là bà Kobayashi Maho có liên quan thế nào đấy tới vụ án thứ nhất. Tuy nhiên, khả năng bà ta là hung thủ không cao. Lý do là vì dấu chân tôi đã nói lúc nãy. Bà ta không cần phải nhảy qua hồ mà vẫn có thể trở về nơi ở của nhân viên tại khu nhà chính.”
Viên thanh tra hình như định theo vụ dấu chân đến cùng. “Tuy nhiên, hung thủ của hai vụ án có phải là một hay không thì tạm thời gác lại đó đã. Dù sao đi nữa, hung thủ giết cô Yuka, tính cả bà Kiyomi mẹ cô ấy thì rút gọn lại còn bốn người.”
“Tôi không phải hung thủ!” Yoko gào lên.
“Tôi cũng không phải hung thủ.” Sosuke tiếp lời.
“Còn bà thì sao?” Thanh tra nhìn tôi. “Bà có điều gì muốn nói không?”
“Thật điên rồ!”
Naoyuki ở bên cạnh nói: “Thanh tra Yazaki, tôi tưởng anh thích suy nghĩ mọi việc thật lôgic chứ? Bà Honma sao có thể nhảy qua hồ kia được.”
Về điều này, bản thân thanh tra Yazaki cũng đã từng nói. Tuy nhiên, lúc này viên thanh tra lại đang quan sát tôi không phải với ánh mắt ôn hòa khi đó, mà là ánh mắt sắc lạnh như của một nhà khoa học.
“Thì rõ ràng là vậy”, anh ta nói. “Nếu suy nghĩ một cách thông thường thì quả là vậy.”
Đã quá rõ ràng, anh ta đang nghi ngờ về chân tướng thật của tôi. Tất nhiên chưa đến mức nhìn ra được tôi đang cải trang, nhưng có lẽ anh ta đang manh nha việc phải điều tra lại về nhân vật tên Honma Kikuyo này.
“Tôi xin phép phát biểu.”
Sosuke nổi hết mạch máu ở thái dương. “Ngài thanh tra, những điều ông vừa nói, cái nào cũng không thể coi là chứng cứ mang tính quyết định được. Ngay cả dấu chân cũng vậy. Chỉ có vẻ là dấu chân của hung thủ, chứ không có bằng chứng đủ để quyết định chắc chắn là thế. Cứ giả dụ đó là thứ hung thủ để lại, thì có thể khẳng định chắc chắn dấu chân đó không phải thủ đoạn giả mạo nào đấy không? Đúng rồi, có thể hắn giở thủ đoạn để tránh bị nghi ngờ thì sao.”
Suy nghĩ có phần chớp nhoáng, nhưng có vẻ bản thân Sosuke cũng tự cho là quá hợp lý, nên sau khi nói xong, ông ta tự gật gù.
“Giở thủ đoạn?”
Thanh tra lặp lại như để xác nhận ý nghĩa những từ đó, rồi đi vòng vòng. Sau đó dừng lại, hỏi Sosuke: “Vậy thì tại sao lại là dấu chân trần? Nếu là bày trò, thì nên giả bộ như hung thủ ở bên ngoài chứ?”
“Việc đó... tôi không biết.”
Sosuke quay đi. “Có lẽ hung thủ cũng có lý do của hắn.”
“Sự tình à?” Thanh tra nói rồi thổi phù vào đầu ngón tay út. “Được thôi, cứ coi là hắn cố ý tạo ra đi. Nếu như vậy thì người giở thủ đoạn đó sẽ là ba người gồm cô Kanae, cậu Takehiko và cậu Naoyuki. Trong số này, cậu Naoyuki có bằng chứng ngoại phạm. Có nghĩa là...”
“Không phải, không phải tôi.”
Trong khi thanh tra chưa nói hết câu, Kanae đã vừa khóc vừa tuyên bố. “Tôi... không làm việc đó.”
“Tôi cũng không làm việc đó.” Takehiko lên tiếng.
Viên thanh tra mãn nguyện ra mặt.
“Nếu là giả mạo, thì dù hung thủ là cô Kanae hay cậu Takehiko cũng không tránh được việc sẽ đổ nghi ngờ cho bố mẹ đẻ. Ngay cả cậu Naoyuki cũng sẽ trở thành đổ tội cho anh chị. Quý vị nghĩ thế nào về điều này?”
Viên thanh tra nói như để chặn họng mọi người. Sosuke toát hết mồ hôi hột, miệng mím chặt thành đường kẻ, chỉ biết ậm ừ.
“Dù sao đi nữa”, thanh tra nói. “Tôi chắc chắn hung thủ là người trong lữ quán này. Có lý luận gì cũng vô ích. Tôi cảnh cáo hung thủ. Hãy ngoan ngoãn tự thú đi. Như thế sẽ không gây rắc rối cho mọi người, mà sau khi bị bắt cũng được hưởng chút khoan hồng.”
Cùng với lời của anh ta, im lặng lại quay về bao trùm lên tất cả.
Sự im lặng chứng tỏ rằng dù có phản đối giả thuyết hung thủ là người trong lữ quán, nhưng quả thật đâu đó trong lòng họ cũng đồng ý với ý kiến của viên thanh tra.
Thanh tra đợi khoảng hơn chục giây. Và đối với tôi đó là khoảng thời gian dài đằng đẵng.
“Tôi đang cho hung thủ cơ hội đấy.”
Nói đoạn, viên thanh tra ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh. “Nhưng hung thủ lại bỏ qua nó. Có lẽ vài giờ nữa người này sẽ thấy hối hận vì đã làm thế. Cảnh sát mà đã quyết tâm thì chuyện gì cũng tìm ra thôi. Sự im lặng của hắn sẽ trở nên vô nghĩa. Cái đó tôi có thể đoan chắc.”
Rồi đột nhiên, mặt anh ta trở nên ôn hòa.
“Xin mọi người hãy đợi ở đây thêm một lát. Tôi nghĩ chẳng mấy chốc sẽ bắt được hung thủ thôi. Chúng ta cứ kiên nhẫn đợi đến lúc đó đi.”
Anh ta lại quắc mắt lên dữ dằn, đoạn nói: “Hung thủ có thể tự thú bất cứ lúc nào. Cánh cửa vẫn luôn rộng mở.”