Mở đầu 1
Đợi hoàng hôn tắt bóng, gã mới bắt đầu công việc. Gã sợ sẽ bị ai đó trông thấy. Phải, tuyệt đối không được để người khác trông thấy.
Lâu lắm rồi gã mới làm mấy công việc chân tay thế này. Vốn dĩ bình thường gã đã chẳng mấy khi vận động cơ thể, gần đây còn phải chú ý không được làm gì quá sức. Có lẽ vì thế mà vừa mới bắt đầu công việc một chút gã đã thở không ra hơi, lồng ngực đau tức.
Không cần phải vội. Vừa ngồi xổm xuống, gã vừa tự nhủ như vậy. Còn khối thời gian, với lại một nơi như thế này sẽ chẳng ma nào thèm lui tới. Quan trọng nhất là cần hành động một cách cẩn trọng.
Nghỉ ngơi một chút, gã tiếp tục quay lại với công việc của mình. Thật chả dễ gì quen được. Đã bao nhiêu năm rồi gã chưa động đến cuốc xẻng, cũng may là chưa quên cách sử dụng. Gã đào chậm nhưng chắc chắn.
Đào được một lúc, gã dừng lại, lấy chiếc hộp gỗ vẫn để bên cạnh đặt thử vào. Toàn bộ chiếc hộp đã nằm gọn trong hố, tuy nhiên, trong đầu suy tính thế nào đó, gã lại lôi chiếc hộp ra, quyết định đào sâu thêm chút nữa.
“Không được hấp tấp!”
Lần này gã nói thành tiếng như để xác nhận lại với chính mình. Đây là bước quan trọng nhất. Bước này mà làm qua loa thì toàn bộ kế hoạch sẽ đi tong! Phải thật cẩn thận và cẩn thận, cẩn thận chẳng bao giờ là thừa cả.
Mặc dù vậy gã vẫn lắc đầu, nét mặt thoáng vẻ không hài lòng. Không dấu hiệu nào cho thấy có gì đó chôn dưới chỗ đất này. Liệu có nhầm lẫn gì chăng? Không, không thể nhầm được. Nếu không phải chỗ này thì chỗ nào chứ. Rốt cuộc… cái thứ kia cũng chẳng bảo rằng có gì được chôn ở đây cả. Một trò ảo thuật… Sau cùng có lẽ chỉ là vậy mà thôi. Vả lại dù có nhầm lẫn gì đi nữa gã cũng không cần bận tâm. Kể từ giây phút này, nhầm lẫn sẽ trở thành chân lý.
Nghĩ vậy, gã lại đặt chiếc hộp gỗ vào trong hố một lần nữa. Lần này, chiếc hộp đã lọt xuống khá sâu. Thế này thì nó sẽ không thể vô tình bị lộ ra được. Gã gật gù thỏa mãn. Gã lấp đất, phủ tuyết lên, giậm giậm vài cái rồi quan sát chỗ đất đó. Màu tuyết có vẻ hơi tối hơn xung quanh một chút nhưng không đến mức khiến người ta nhận thấy sự khác thường. Gã thấy thế là ổn rồi.
Gã vác xẻng lên, quay lại lối khi nãy mình đã đến, vừa đi vừa nhẩm tính lại kế hoạch. Từ đầu chí cuối đều hoàn hảo. Không ai thấy gã chôn chiếc hộp. Khi biết chắc chắn điều mình lo lắng nhất đã không xảy ra, gã cảm thấy nhẹ lòng. Thế là ổn, những kẻ thông minh tới mức đó chắc chẳng nhiều nhặn gì đâu.
“Keichi, chờ ta nhé.” Bất giác, gã lẩm bẩm.
Đi được một đoạn khá xa, gã chợt nhận ra có bóng người. Người này đi trước gã chừng mười mét, gã có thể thấy rõ được cái lưng trước mắt. Có thể người này đã ở đây từ lâu, chẳng qua do gã cứ cúi mặt đi nên không nhận ra. Tim gã thót lại. Có thể người đó đã chứng kiến từ đầu chí cuối hành động của gã. Nếu vậy thì kế hoạch của gã sẽ trở thành đống giấy vụn.
Gã vận hết sức guồng chân chạy đuổi theo, nhằm xác định rõ chân tướng của cái bóng kia. Trong tình thế này tuyệt đối không được phép sai lầm.
Sáng hôm sau, chủ của một nhà khách ở Hakuba đã đến đồn cảnh sát trình báo, rằng có một khách trọ bị rơi xuống khe núi và tử vong. Có vẻ như vị khách đó đã ngã khi đi lên cây cầu đá hỏng ở khe núi ấy. Trên mặt cầu đóng băng nên rất trơn trượt.
Vị khách lấy tên Shimbashi Jiro để đăng ký nghỉ trọ. Thế nhưng, cảnh sát đã ngay lập tức phát hiện ra đó chỉ là tên giả. Trong số giấy tờ tùy thân họ tìm thấy một phiếu khám bệnh, theo thông tin trên phiếu khám, tên thật của người khách trọ là Kawasaki Kazuo. Sau khi đối chiếu với phía bệnh viện, danh tính thực sự của người đàn ông đã được xác minh. Ông Kawasaki 53 tuổi, là chủ một tiệm đá quý ở Tokyo. Theo lời kể của gia đình nạn nhân, ông đã mất tích trước đó ba ngày. Còn lý do vì sao ông ta lại đến nghỉ trọ ở Hakuba thì vẫn chưa được làm sáng tỏ.