← Quay lại trang sách

Mở đầu 2

Con chim trong chiếc đồng hồ cúc cu trông như đã cũ kỹ lắm rồi ló mặt ra kêu chín lần. Người đàn ông đang cầm quân hậu bên tay phải định chiếu tướng, nhưng rồi bất chợt khựng lại. Đang nhìn chăm chú vào bàn cờ là một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, mặt đầy râu ria và một ông lão cao gầy. Và người định chiếu tướng là tay mặt đầy râu.

“Chín giờ rồi cơ à?”

Nói xong, tay đó đặt quân cờ xuống, chiếu tướng. Mặt ông lão méo xệch đi như thể vừa ăn phải thứ gì đó chua loét, trong khi tay mặt đầy râu thì cười khoái trá. Ở bàn bên cạnh là một tốp năm người đang chơi poker, họ đã chơi được khoảng một tiếng đồng hồ. Một người đàn ông khéo nặng tới cả tạ đang ngồi tráo bài. Ông ta là bếp trưởng của nhà khách này. Mọi người đều gọi ông ta là Bếp trưởng. Bốn người còn lại đều là khách trọ qua đêm. Cô gái đang làm thêm ở nhà khách mang cà phê đến, cô làm ở đây năm nay là năm thứ hai. Cô gái chừng 25–26 tuổi, nhưng nhờ hay mặc áo nỉ màu sắc sặc sỡ và để mặt mộc nên trông cô có vẻ trẻ hơn tuổi.

“Lạ thật đấy.”

Cô gái đặt cà phê lên bàn, thoáng liếc nhìn chiếc đồng hồ cúc cu rồi nói.

“Sao hôm nay người đó lại đi ngủ sớm vậy chứ…”

“Chắc người ta mệt thôi.”

Một vị khách đang chơi poker vừa quan sát nét mặt của những người chơi khác vừa nói. Người này tóc vuốt keo, gầy trơ xương.

“Cơn buồn ngủ thường đột nhiên tìm đến. Cũng giống như vận may vậy.”

“Cả vận xui cũng thế.” Tay bếp trưởng to béo ngồi đối diện ra bài. “Em đi xem tình hình thế nào đi.”

Cô gái nói với cậu thanh niên đang nằm dài trên sofa đọc báo tuần. Cậu này trông trẻ hơn cô một chút và cũng là nhân viên của nhà khách, chuyên phụ trách mấy công việc như vận hành nồi hơi.

“Công nhận, em cũng thấy hơi lạ.”

Cậu ngồi dậy, giơ cao hai tay vươn vai, khớp cổ kêu khục một tiếng.

“Khoảng ba mươi phút trước em cũng đã gọi lên đó một lần, nhưng không thấy ai trả lời.”

Cậu và cô gái bước qua hành lang mờ tối, đến trước căn phòng đó. Trên cửa treo một tấm thẻ gỗ khắc dòng chữ Humpty Dumpty. Đó là tên của căn phòng này. Cậu gõ hai, ba lần lên cửa rồi lại gọi tên vị khách. Âm thanh vang vọng khắp hành lang nhưng trong phòng vẫn im phăng phắc. Cậu xoay thử nắm đấm cửa nhưng cửa đã khóa trái.

“Thử mở ra xem.”

Nhìn vẻ lo lắng của cô gái đang ngước lên nhìn mình, cậu quyết tâm quay lại phía hành lang, đi lấy chìa khóa dự phòng.

Trước khi tra chìa khóa vào ổ, cậu thử gọi thêm một lần nữa. Không có tiếng trả lời. Lần này cậu mạnh dạn tra chìa vào ổ khóa.

Họ tiến vào phòng khách, tiếp đó bước đến phòng ngủ ở phía trong cùng. Cả cửa phòng ngủ cậu cũng gõ thử nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Vì cửa phòng ngủ cũng khóa trái nên cậu buộc phải sử dụng chìa khóa dự phòng một lần nữa.

Phòng ngủ sáng trưng vì đèn vẫn đang bật. Bị ngợp trước ánh đèn chói mắt, cậu bất giác nín thở. Thế nhưng cảnh tượng mà cậu chứng kiến ngay sau đó mới là điều làm cậu thực sự hoảng hồn. Vị khách đang nằm sấp trên giường, khuôn mặt quay sang ngang. Cậu tiến thêm hai, ba bước rồi hét lên kinh hãi.

Khuôn mặt bầm tím của người thanh niên đang nhìn cậu trừng trừng.

Chuyện xảy ra vào một đêm tại nhà khách trên núi Hakuba ở tỉnh Nagano.

Đúng vào khoảng thời gian ấy, bên ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu rơi. Tiếng thét của cậu bị nhấn chìm trong màn đêm trắng xóa rồi tắt lịm.