7: Jack và Jill 1
Như thể đợi cho không khí trong sảnh chờ rôm rả lên, cảnh sát trưởng Muramasa mới xuất hiện. Vừa thấy bóng dáng người đàn ông nhỏ bé, Bếp trưởng đang tráo bài liền dừng lại và nhìn ông bằng ánh mắt yêu kính rất khó diễn đạt bằng lời.
Muramasa đứng ở mé sảnh chờ, khuôn mặt tròn xoe di chuyển khi ông ta nhìn khắp một lượt. Tính cả khách trọ và nhân viên nhà khách, có tổng cộng mười bốn người tập trung ở đây. Lúc này là hơn chín giờ một chút. Mấy người khách trọ đang vui vẻ chơi bài dường như cũng nhận ra dáng vẻ khác lạ của ông. Ông chỉ đứng đó, đưa ánh mắt bình thản quan sát từng người một. Từ thái độ bình thản đó, người ta có thể cảm nhận được có điều gì đó sâu sắc ẩn chứa bên trong.
Naoko đang đọc tạp chí ở ghế trong cùng. Bắt gặp ánh mắt ông, cô liền chăm chú nhìn đáp lại như muốn động viên. Ánh mắt họ giao nhau chỉ chừng hai, ba giây. Naoko cảm thấy hình như Muramasa hơi gật nhẹ đầu. Nếu là vậy thì, có lẽ mình cũng nên đáp lại. Vậy nhưng, ánh mắt không biểu cảm của ông đã di chuyển đi chỗ khác.
“Rất xin lỗi quý vị.”
Sau khi đã nhìn hết mọi người một lượt, vẫn bằng chất giọng the thé mọi khi, ông cất tiếng. Vì muốn tất cả chú ý nên ông vận hết khả năng chiếc cổ họng của mình. Ai nấy đều ngừng tay.
“Hãy dành cho tôi một chút thời gian. Sẽ xong ngay thôi.”
Ông chủ đứng lên, những lá bài trên tay anh bị quăng xuống bàn thành một mớ lộn xộn.
“Ông định làm gì vậy? Ông đã hứa sẽ không làm phiền đến khách trọ của tôi rồi cơ mà. Ông định nuốt lời à?”
“Xin hãy ngồi xuống.” Muramasa nhẹ nhàng nói. “Chúng tôi đang điều tra, xin hãy hợp tác. Được rồi, anh Kirihara, xin hãy ngồi xuống. Và lắng nghe những điều chúng tôi sắp nói đây!”
Nếu là Ông chủ ngày thường thì có lẽ kiểu gì cũng phải cự nự thêm một câu. Thế nhưng anh ta đã không làm vậy. Xung quanh viên cảnh sát trưởng nhỏ bé như phát ra thứ gì đó khiến anh đành phải làm theo lời ông ta. Muramasa lại đưa mắt nhìn một vòng nữa, sau đó từ từ mở miệng.
“Buổi tối hai hôm trước, anh Oki đã bị ngã từ trên cây cầu đá phía sau nhà khách xuống và tử vong. Kết quả quá trình điều tra nghiêm túc, cẩn thận vụ án này cho thấy đây là một vụ giết người được dàn dựng thành tai nạn.”
Cách nói của ông hết sức đơn giản, hệt như đang báo cáo kết quả điều tra thông thường. Hầu hết những người đang có mặt ở sảnh chờ khi đó nhất thời không hiểu được những điều ông vừa nói. Sau một hồi im lặng, sự kích động của từng người mới dâng khắp sảnh chờ.
“Cái quái gì vậy…”
Quả nhiên, người đầu tiên phản ứng là Ông chủ. Có lẽ vì là người phát hiện ra xác chết nên anh ta không thể tin điều cảnh sát trưởng Muramasa vừa nói.
“Là đùa đúng không?”
Câu này là của Bếp trưởng. Đến tận bây giờ anh ta vẫn cầm bài trên tay. Muramasa nhìn về phía Ông chủ và Bếp trưởng, khuôn mặt hơi giãn ra.
“Không, đây là sự thực.”
“Thời điểm tử vong thay đổi à?”
Bác sĩ đặt câu hỏi rất đặc trưng của ông. Muramasa lắc đầu.
“Không đâu, Bác sĩ. Thời điểm tử vong không hề thay đổi. Có lẽ chính là lúc đồng hồ của nạn nhân ngừng chạy, lúc bảy giờ bốn mươi lăm phút.”
“Vậy thì là tai nạn chứ?” Bếp trưởng nói.
“Không, là bị giết.” Muramasa vẫn bình thản đáp. “Hung thủ đã sử dụng mánh khóe.”
“Có mánh khóe để không cần đến hiện trường vẫn có thể đẩy nạn nhân rơi xuống sao?”
“Đúng thế.”
Bếp trưởng khịt mũi. “Lẽ nào có mánh khóe tinh vi thế.”
“Đúng vậy.” Muramasa lặp lại một lần nữa. “Một mánh khóe vô cùng tinh vi. Trước tiên, tôi xin được giải thích tường tận mánh khóe đó.”
Khi ông nói ra câu đó, Naoko và Makoto không nhìn về phía ông mà lẳng lặng đưa mắt quan sát một nhân vật khác đang có mặt ở đây. Họ muốn biết phản ứng của người này thế nào. Câu chuyện của cảnh sát đang vào đoạn giải thích mánh khóe, nói cách khác là việc đánh tráo tấm ván mới thành tấm ván cũ. Tới đây, hai người Naoko có thể chắc chắn biểu cảm của hắn đã thay đổi rõ rệt.
Giải thích xong, Muramasa lại nhìn khắp lượt mọi người một lần nữa rồi nói với biểu cảm tràn đầy tự tin kiểu không ai phản đối đúng không.
“Thật ra người phát hiện ra mánh khóe này không phải là chúng tôi. Chúng tôi đã có được lời chứng quan trọng từ một trong số các vị khách ở đây. Theo đó, kế hoạch của hung thủ có thể nói ngay từ đầu đã thất bại.”
Muramasa từ từ đi lại. Không ai nói một lời nào, hoàn toàn im lặng. Trong không gian yên ắng ấy, tiếng giày của ông vang lên với nhịp điệu có gì đó hơi kỳ dị.
“Tiếp theo, vấn đề hung thủ, việc lần ra thủ phạm lần này đơn giản đến bất ngờ. Nói cách khác, hung thủ và mánh khóe gây án luôn gắn kết.”
“Luôn gắn kết?” Ông chủ hỏi lại.
“Đúng thế. Sau khi biết được mánh khóe này, trước tiên phải nghĩ thế nào nhỉ? Thông thường sẽ phải nghĩ xem ai là người muốn làm điều này đúng không? Thế nhưng cũng có cách đặt vấn đề, ai là người đã nghĩ ra mánh đó?”
“Thật sắc bén.” Đây là lời của Kamijo.
“Cảm ơn!” Viên cảnh sát cúi nhẹ đầu đáp.
“Có lẽ ai cũng để ý đến một chi tiết, đó là nếu đánh tráo tấm ván mà cậu Oki định dùng để đi qua cầu bằng một tấm ván mục, thì giữa chừng tấm ván sẽ gãy và làm cậu ấy rơi xuống. Thế nhưng trong thực tế thì sao? Cách thức thì ổn, nhưng rất có khả năng giữa chừng tấm ván không gãy. Nếu tấm ván mục quá lộ liễu, thì cậu Oki có thể phát hiện ra. Nếu làm không khéo còn có thể bị cảnh sát nhìn thấu. Tóm lại là hung thủ phải chọn được một tấm ván mà Oki nhìn bề ngoài sẽ không nhận ra, hơn nữa còn phải không chịu được sức nặng của một người. Vấn đề là người có thể chọn ra một tấm ván đặc biệt như thế trong số những người ở đây có tận mấy người.”
Cảm nhận được mọi người bất giác nín thở. Naoko nhớ lại mình cũng từng có chút kích động khi lần đầu nghe Muramasa nói những lời này. Lúc nghe hai cô gái nói về mánh khóe này, ông đã ngay lập tức đặt ra những nghi vấn như thế. Đương nhiên, bọn Makoto chỉ biết trầm trồ, “Muramasa quả nhiên là vô cùng chuyên nghiệp.”
Viên cảnh sát tiếp tục bằng giọng nhừa nhựa.
“Theo đó, vị nào có thể làm được điều này nhỉ?”
“Chờ chút.”
Ông chủ nói bằng giọng sắc bén rồi đứng lên. “Cách nói chuyện của ông, tôi thấy cứ như đang nhắm vào tôi ấy.”
Lập tức, Muramasa nhìn Ông chủ bằng vẻ mặt hài hước.
“Hô, vậy sao?”
“Chẳng phải vậy hay sao? Rất nhiều đồ đạc, dụng cụ của nhà khách này đều là do tự tay tôi làm. Chủng loại cũng như độ chắc chắn của các tấm gỗ thì ít nhiều tôi cũng nắm được. Từ những gì ông đang giải thích, tôi là người có khả năng gây án cao nhất đấy.”
“Nếu hiểu theo cách đó thì em cũng vậy mà, Ông chủ.”
Tiếng nói phát ra từ phía rìa sảnh chờ. Thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, Takase đứng lên.
“Tôi cũng thường phụ giúp Ông chủ làm mấy việc đó. Tình trạng vật liệu trong kho có khi tôi còn nắm rõ hơm. Theo đó, tôi cũng trong danh sách nghi phạm đúng không?”
“Tôi thì khác.” Bếp trưởng nói. “Ngoài nấu nướng ra tôi làm gì cũng vụng về. Nhưng cũng không đến nỗi cả cưa cũng không biết dùng.”
“Nếu là cưa thì tôi cũng biết dùng.”
Chẳng hiểu nghĩ gì, Phu nhân cũng giơ tay lên. Ở bên cạnh, chồng bà cuống cuồng kéo tay bà xuống.
Không khí sảnh chờ có chút hỗn loạn.
Muramasa cười khổ, giơ tay như muốn nói được rồi được rồi.
“Mọi người không cần phải ứng cử. Chúng tôi sẽ nói rõ hung thủ là ai. Có điều khác chúng tôi muốn quý vị nghĩ giùm. Tại sao cậu Oki lại muốn đi qua cầu đến mức phải làm một việc nguy hiểm như thế? Vừa hay cậu Takase đang đứng. Theo cậu là tại sao?”
Takase bối rối hệt như cậu học trò đột nhiên bị gọi lên trả lời đúng câu hỏi khó. Lúc trước, hai người Naoko cũng đã từng bị cảnh sát trưởng hỏi câu này.
“Anh ấy có việc ở phía bên kia chăng?”
Cậu ấy cũng trả lời giống hệt hai người lúc đó.
“Một câu trả lời kinh điển nhỉ?” Muramasa nhìn quanh.
“Việc, có rất nhiều loại việc đúng không? Cậu ấy đã đi đâu, đã làm gì? Chúng tôi đã điều tra việc làm của cậu Oki tỉ mỉ một lần nữa và biết được một chuyện. Cậu ấy có mặc một chiếc áo khoác trượt tuyết hiệu Gore-Tex, phần khuỷu tay của chiếc áo đó bị bẩn đen. Kết quả điều tra cho thấy vết đen đó là carbon, hay còn gọi là than. Hơn nữa, giày leo núi của cậu ấy cũng có một lượng nhỏ chất giống hệt. Thế nhưng thử xem xét xung quanh khu vực nhà khách thì không nơi nào có chất ấy. Do vậy, chúng tôi thử tìm hiểu khu vực núi phía sau…”
Ông nhìn về phía Takase cười bí hiểm. “Và phát hiện ra cậu ấy đã tới căn chòi nướng than. Sau khi xem xét, chúng tôi phát hiện dấu vết người đã từng vào căn chòi đó dạo gần đây rất rõ ràng, thành phần than cũng giống hệt.”
“Căn chòi nướng than? Có một nơi như thế sao?”
Bác sĩ hỏi, không nhắm vào ai. Người trả lời là Ông chủ.
“Nơi ấy đã có từ cách đây rất lâu rồi. Bây giờ không còn ai sử dụng nữa, mà tôi nghĩ cũng không có ai đi tới đó.”
“Thế nhưng vì một lý do nào đó, cậu Oki đã tới căn chòi nướng than ấy. Việc chúng tôi suy luận rằng vào buổi tối hôm diễn ra bữa tiệc, địa điểm mà cậu ấy muốn tới sau khi qua cầu chính là căn chòi nướng than là thỏa đáng đúng không?”
“Biết vậy, nhưng để làm gì cơ chứ?” Bác sĩ hỏi.
“Chắc chắn không phải để nướng than rồi.” Bếp trưởng trả lời.
“Anh ấy đến gặp ai đó chăng?”
Đang ngồi cùng chồng tận trong góc, Shibaura Sakiko đột nhiên nhỏ giọng đưa ra ý kiến. Thấy mọi người hướng mắt về phía mình, Shibaura Toshio liền huých cùi chỏ. “Không được nói mấy suy nghĩ mơ hồ đâu. Chuyện bây giờ rất quan trọng đấy.”
“Không đâu, xin cô cứ nói tự nhiên.”
Muramasa hơi cúi đầu, nhìn về phía Sakiko.
“Chúng tôi cũng nghĩ là cậu ấy tới gặp ai đó. Hơn nữa còn phải cực kỳ bí mật. Người mà cậu ấy đi gặp có thể chính là hung thủ. Tại sao lại như vậy? Xét cách thức của mánh khóe đó thì hung thủ buộc phải biết được thời điểm mà Oki sử dụng tấm ván để đi qua cầu. Thế nhưng tại sao kẻ đó lại biết? Tôi nghĩ rằng vì hung thủ đã giao ước như vậy với cậu ấy.”
“Xin hãy chờ một chút.”
Bác sĩ giơ tay lên ngăn tốc độ nói rất nhanh của viên cảnh sát. Rồi ông ngước mắt lên trần nhà như thể đang suy nghĩ điều gì đó, mắt khép hờ, miệng bắt đầu lẩm nhẩm.
“Oki đã tới căn chòi nướng than một lần. Và trên đường đến đó lần thứ hai thì bị rơi từ trên cây cầu đá xuống, sau đó tử vong. Lần thứ hai đó cậu ấy đi để gặp một người, và người đó chính là hung thủ. Nếu vậy thì lần đầu tiên khi cậu ấy đến căn chòi nướng than đó, khả năng cao cũng là đi gặp hung thủ đúng không?”
“Đúng vậy.”
Muramasa cúi đầu thật sâu như muốn nói ý của chúng tôi chính là vậy.
“Chúng tôi đang suy luận xem vì mục đích gì mà Oki và hung thủ phải tới gặp nhau ở căn chòi nướng than đó tới mấy lần, và làm thế nào mà việc Oki sử dụng tấm ván để đi qua cầu chỉ có Oki và hung thủ biết. Chúng tôi đã dựa vào những điều đó để tiến hành điều tra. Thêm nữa, kết quả khảo sát việc lựa chọn tấm ván như tôi vừa trình bày khi nãy đã giúp chúng tôi đi đến một kết luận: Trong số những người ở đây, hung thủ chỉ có thể là một người.”
Chắp tay sau lưng, ông bắt đầu bước đi chầm chậm trong tư thế hơi khom người trước ánh mắt dõi theo của mọi người. Ông im lặng một hồi, đưa mắt nhìn từ góc nọ sang góc kia như để xác nhận lại một lần nữa phản ứng của từng người. Những người đang dõi theo hành động ấy cũng hoàn toàn im lặng.
Cuối cùng, tiếng giày của ông cũng dừng lại. Sau đó, bằng một động tác tự nhiên tuyệt đẹp, ông chỉ tay vào một người. Đó cũng chính là nhân vật mà bọn Naoko chăm chú quan sát nhất cử nhất động từ nãy tới giờ.
“Thủ phạm chính là cậu đúng không, Enami?”
Viên cảnh sát chỉ tay. Từ khoảnh khắc đó cho tới khi Enami có phản ứng đầu tiên, thời gian trôi đi trong vô nghĩa. Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung vào viên cảnh sát nhỏ bé và Enami, mấy lá bài cũng rơi khỏi tay Bếp trưởng.
Enami đùa nghịch với mấy đồng phỉnh. Âm thanh khô khốc phát ra nhè nhẹ. Khi âm thanh đó ngừng lại cũng là lúc anh ta lên tiếng.
“Tại sao lại là tôi?”
Sắc mặt anh ta hơi tái nhưng giọng nói rất rõ ràng. Dường như đó là thành trì cuối cùng của anh ta, Naoko nghĩ.
“Tại sao ư? Chẳng phải chỉ có thể là cậu thôi sao?”
Cảnh sát trưởng Muramasa có lẽ quá quen thuộc với cục diện kiểu này rồi nên vẻ mặt vẫn rất bình thản, ông tiếp tục bước chầm chậm.
“Chúng tôi đã mạn phép điều tra về nội dung công việc ở công ty của cậu. Nghiên cứu vật liệu xây dựng đúng không? Theo đó thì có thể nói cậu là chuyên gia về các loại vật liệu gỗ, vật liệu cơ bản trong nhà kiểu Nhật nhỉ?”
Khi nghe những lời ấy, sự hoảng loạn nơi khóe mắt Enami hiện lên trong tích tắc. Để che giấu điều đó, anh ta khép mắt rồi nói bằng giọng thản nhiên.
“Quả nhiên nếu để ý đến điều đó thì tôi có vẻ đáng nghi hơn những người khác.”
Anh ta nói đầy ý tứ. Ngừng một hơi, anh ta cao giọng.
“Thế nhưng… trình độ nhìn trạng thái mối mọt mà đoán định được độ chắc chắn của vật liệu gỗ, thì chỉ cần là một người có chút kinh nghiệm cũng có thể dễ dàng nhìn ra. Như đã nói khi nãy, ví dụ như Ông chủ của nhà khách này hay cậu Takase tôi nghĩ cũng có thể làm được điều đó. Mà không, chính những người đích thân làm đồ vật còn biết rõ hơn một chuyên gia nghiên cứu suông như tôi đây.”
Nghe xong câu này, Ông chủ và Takase nhìn Enami bằng ánh mắt gay gắt, nhưng cuối cùng hai người đều không nói gì. Thì bởi mới vừa nãy chính hai người đã thừa nhận điều đó đấy thôi. Tuy vậy, biểu cảm của Muramasa vẫn không hề thay đổi. Khóe miệng ông thoáng hiện ra một nụ cười nhạt.
“Quả đúng như cậu nói. Vậy thì đổi cách suy nghĩ thôi. Để đánh tráo được tấm ván, theo cậu liệu hung thủ đã tiến hành làm việc đó khi nào?”
Enami không có vẻ gì là sẽ trả lời. Anh ta bày ra vẻ tuyệt đối không biết. Muramasa cố tình làm mặt ngạc nhiên và nói.
“Chắc chắn không thể là ban ngày được. Nếu tráo tấm ván sớm quá, lỡ đâu Oki lại gần cây cầu thì sẽ phát hiện ra mất. Tính đến điều đó, thời gian đánh tráo chỉ còn rất hạn chế. Nói cách khác, chỉ có thể là ngay trước hoặc ngay sau khi bữa tiệc bắt đầu mà thôi. Tới đây, những cái tên mà cậu Enami vừa nhắc tới khi nãy là anh Kirihara và cậu Takase, trước và sau khi bữa tiệc bắt đầu có lẽ cực kỳ bận rộn, tôi nghĩ tuyệt đối không có thời gian rảnh rỗi mà ra khỏi nhà khách đâu. Như vậy, bằng phương pháp loại trừ, câu trả lời có lẽ đã rõ.”
“Chỉ vậy thôi mà có thể kết luận là tôi sao? Liệu có thể chắc chắn trong số những khách trọ khác không có ai nắm được kiến thức đó nhưng giấu nhẹm sao? Một điều mơ hồ như vậy cũng có thể coi là bằng chứng à?”
Enami nhếch mép như chế giễu cách suy nghĩ của Muramasa, không ngừng nghịch những đồng phỉnh trong tay, nhưng có lẽ trong lòng anh ta đã rõ.
“Cậu đã đến căn chòi nướng than đúng không?”
Đột nhiên Muramasa nói sang một điều hoàn toàn chẳng liên quan đến mạch chuyện hiện tại. Bản thân Enami có chút bất ngờ, những vị khách xung quanh cũng ngạc nhiên không kém. Viên cảnh sát đưa hai tay ra trước mặt Enami, chằm chằm nhìn khuôn mặt anh ta.
“Cậu đã đến đó đúng không? Căn chòi nướng than ấy?”
Enami hừ mũi một tiếng.
“Gì chứ, đột nhiên…”
“Căn chòi nướng than mà chúng tôi nhắc đến từ nãy tới giờ ấy, cậu đã đến đó đúng không?”
“Tôi không biết nơi đó.”
“Không biết sao? Lạ thật đấy.” Muramasa chỉ tay về phía hành lang.
“Đôi giày đi tuyết màu trắng có họa tiết kẻ đỏ đặt tủ giày bên cạnh hành lang, đôi ấy là của cậu Enami đúng không? Cỡ giày chắc chắn là 25.5 nhỉ?”
Ánh mắt Enami chuyển động rối loạn.
“Điều đó… là sao?”
“Nhìn thì thấy đôi giày khá bẩn phải không? Chúng tôi đã lấy một ít chất bẩn ở đó đem đi xét nghiệm.”
“Chẳng phải rất thất lễ hay sao, tự tiện động vào đồ của người khác.”
“Cả giày của những người khác chúng tôi cũng đều kiểm tra hết. Điều đó chỉ đơn giản là vì công việc thôi.”
Có lẽ vì muốn khiêu khích Enami, giọng điệu của viên cảnh sát nhỏ bé đột nhiên kéo dài ra như phim quay chậm.
“Những thứ như chất bẩn, rác cũng rất quan trọng trong việc điều tra đấy. Sau khi phân tích chất bẩn lấy được từ đôi giày cỡ 25.5 của cậu, chỉ một lượng rất nhỏ thôi, chúng tôi đã kết luận được đó là than. Cậu nghĩ xem liệu giày của cậu có thể dính thứ đó ở đâu?”
Như thể lời nói dối đã bị bóc trần, Enami cứng họng. Muramasa cũng im lặng. Không khí nặng nề ngưng đọng khắp sảnh chờ. Phá vỡ sự yên lặng ấy là tiếng bíp bíp của đồng hồ điện tử đeo tay. Mọi người hướng mắt về phía âm thanh phát ra, Shibaura luống cuống tháo chiếc đồng hồ ra điều chỉnh. Nhân lúc ấy, Enami cất tiếng.
“À, nhắc mới nhớ, tôi có đến đó một lần. Vậy ra nơi đó được gọi là chòi nướng than sao? Xin lỗi, tôi cứ nghĩ chỗ đó chỉ là nơi để đồ thôi.”
“Cậu chỉ thừa nhận là đã đến căn chòi nướng than đó thôi sao?”
“Nếu đó là tên căn phòng để đồ mà tôi đã vào.”
“Cậu tới một nơi như thế để làm gì?”
“Không có mục đích gì đặc biệt cả. Chỉ là trông thấy trong lúc đi dạo, có hứng thú thì ghé vào chút thôi. Thật sự là vậy.”
“Đó là khi nào?”
“Ừm, tôi không nhớ rõ lắm.”
“Không phải là đến để gặp Oki sao?”
“Hoàn toàn không.”
Enami đập tay lên bàn đánh rầm một cái. Vì tiếng động đó, mấy người ngồi xung quanh cứng cả lại.
“Chỉ là trong lúc đi dạo, thấy tò mò nên tôi thử ghé vào nhìn chút thôi! Vì chút vết bẩn ở đế giày mà bị quy thành hung thủ giết người thì thật là quá lắm!”
Enami ngồi lại như để điều chỉnh tư thế và cảm xúc của mình. Lập tức, ở bên cạnh, Muramasa lẩm bẩm như thể ông đang độc thoại một mình.
“Vậy là hai người đã không gặp nhau ở trong căn chòi nướng than ấy nhỉ?”
“Gì cơ?” Enami bực dọc hỏi lại.
“À không, tôi đang nghĩ nếu không phải là ở căn chòi nướng than ấy, thì hai người đã gặp nhau ở đâu thôi. Hai người gặp nhau ở đâu thế?”
Muramasa đặt câu hỏi ngược lại. Mục đích của ông là gì, những người đang quan sát bên ngoài hoàn toàn không sao hiểu được.
“Thật vớ vẩn. Chẳng gặp ở đâu cả.”
“Ô, vậy tối hôm đó, tại sao hai người lại đi ra ngoài?”
“Ý ông là tôi và Oki, hai người cùng đi ra ngoài á?”
Enami nhún vai một cách cường điệu, như thể những lời Muramasa đang nói chẳng có ý nghĩa gì cả. Thế nhưng, ai cũng có thể cảm nhận trong giọng nói ấy đã có chút run rẩy.
“Vào đêm trước hôm Oki chết ấy.”
Viên cảnh sát làm bộ lấy cuốn sổ tay ra, rồi vừa nhìn vào đó vừa nói.
“Hôm đó các vị chơi bài ở đây tới hơn mười một giờ. Sau khi các vị khách khác trở về phòng nghỉ ngơi, cậu và Oki đã lén lút ra khỏi nhà khách trong đêm. Chúng tôi nghĩ rằng hai cậu đã gặp nhau ở căn chòi nướng than đó. Khi ấy, hai người đã dùng cách bắc ván để đi qua cây cầu đá, vậy nên có lẽ tối hôm sau Oki đã bắt chước cách đó nhỉ? Vậy nhưng cậu lại nói là cậu và Oki không gặp nhau ở căn chòi nướng than. Vậy thì, hai người ra khỏi nhà khách để làm gì? Hãy nói cho chúng tôi nghe!”
Có vẻ bị bất ngờ, Enami nhướn mày, mở to mắt.
“Thật sự không phải vậy!”
Anh ta bắt đầu bào chữa lộn xộn. Muramasa hít một hơi thật sâu, nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc nhọn. Ánh mắt như muốn ra đòn quyết định.
“Vẻ mặt của cậu như muốn nói chắc chắn không thể có ai nhìn thấy đúng không? Nhưng mà rất tiếc, buổi tối hôm đó có người nhìn thấy rõ ràng hai cái bóng có vẻ là của cậu và Oki. Người đó nhớ cả chi tiết ban đầu cậu bước vào từ cửa sau, một lúc sau thì Oki quay trở lại. Thế nào? Hãy nói cho chúng tôi nghe, cậu và Oki đã làm gì?”
Tới đoạn này, Naoko đang ngồi trong góc phòng cũng giật mình. Quả là cô đã nói với Muramasa chuyện có vẻ như buổi tối hôm đó Oki đã đi ra ngoài. Cả chuyện lúc đó hình như còn có một người khác nữa. Nhưng chuyện người đó là Enami thì cô hoàn toàn không biết. Cô nghe thấy tiếng Makoto thì thầm bên cạnh, “Nói dối trắng trợn.”
Vậy nhưng những lời đó cực kỳ có hiệu quả. Enami mặt cắt không còn giọt máu. Trước câu hỏi đã gặp Oki để làm gì lúc nửa đêm, đến cả một người như anh ta cũng không thể lập tức chối cãi được.
“Hãy nói cho chúng tôi biết.”
Cảnh sát trưởng lặp lại. Anh ta im lặng, cũng đồng nghĩa với việc lời nói dối của Muramasa không còn là một lời nói dối nữa. Viên cảnh sát đã chiếm được thế chủ động. Vậy nhưng Enami nói.
“Động cơ là gì?”
Anh ta đổi hướng phòng thủ. Biết được quân cờ đối phương có trong tay, có lẽ anh ta định lợi dụng chút sơ hở để hóa giải tình thế bế tắc.
“Thừa nhận rằng buổi tối hôm đó tôi đã gặp Oki đi. Cả chuyện nơi gặp gỡ là căn chòi nướng than đó nữa. Coi như tôi gật đầu với suy luận Oki rời bữa tiệc, và địa điểm anh ta định đến chính là căn chòi nướng than đó đi. Vậy nhưng nếu vì những điều đó mà khép tôi thành hung thủ thì không được đâu nhỉ? Tại sao tôi phải giết anh ta? Nếu không giải thích ngọn ngành được điều đó thì tôi sẽ không nói bất cứ điều gì hết.”
“Vậy thì, lại đổi đề tài thêm lần nữa nào.”
Trái với mồm mép nhanh nhạy của Enami, Muramasa nói năng chậm rãi, thoải mái đến lạ kỳ. Ông ta quả thực là một tay thợ săn cáo già, con mồi đang lồng lộn tức tối trong tay nhưng vẫn xử lý được.
“Hôm trước ngày diễn ra bữa tiệc, nói cách khác, ngày mà cậu gặp Oki lúc nửa đêm, tầm chiều tối cậu đã đâu?”
“Hôm trước ngày diễn ra bữa tiệc?”
“Ba ngày trước tính từ lúc này.” Muramasa nói thêm. “Chiều tối của ba ngày trước.”
Muramasa nhấn mạnh từ chiều tối như muốn kích thích điều đó trong ký ức của Enami, ngay cả Naoko đang ở khá xa cũng cảm nhận rõ.
“Điều đó… thì có liên quan gì chứ?”
“Hãy trả lời đi.”
Muramasa cắt ngang những tiếng lắp bắp của Enami.
“Đây cũng là một hình thức điều tra chứng cứ ngoại phạm. Trả lời đi! Tôi đang hỏi cậu đã ở đâu khi đó? Với những điều không được hỏi, cậu không có nghĩa vụ phải trả lời.”
Enami nhìn chằm chằm vào viên cảnh sát. Muramasa cũng gay gắt nhìn đáp lại. Cả hai cùng im lặng thăm dò quân bài trong tay đối phương.
“Không còn cách nào khác nhỉ?” Muramasa nhẹ nhàng nói. “Tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ dễ dàng đầu hàng, nhưng có vẻ tôi đã quá lạc quan rồi. Tới nước này, có lẽ cần phải nhờ đến một người trợ giúp mạnh mẽ hơn thôi.”
“Người trợ giúp?” Ông chủ hỏi.
Một vài vị khách đang cúi mặt cũng bắt đầu ngẩng đầu lên.
Cảnh sát trưởng Muramasa ưỡn ngực, nhìn thẳng về phía hai người Naoko.
“Cô Hara Naoko, nhờ cô nói giúp!”
2:Khi mọi bí ẩn đều được làm sáng tỏ, hai người Naoko đã nói những việc còn lại xin được giao phó cho Muramasa. Bản thân hai người không phải là thám tử, mà chỉ đơn thuần là nhân chứng không hơn không kém. Ngay lập tức, ông đáp lại rằng tối nay sẽ công bố kết quả điều tra trước mặt mọi người. Việc này nên làm càng sớm càng tốt.
“Về chuyện công bố kết quả, tôi có việc muốn nhờ cô.”
Khi nói ra câu ấy, viên cảnh sát tỏ vẻ ngại ngùng hiếm thấy. Vì chưa từng thấy biểu cảm đó ở ông nên bọn Naoko đã vô cùng bất ngờ. Ông ngập ngừng.
“Những điều tra mà cô đã thực hiện vì Koichi cùng kết quả thu được, có lẽ cô nên tự nói ra. Việc này không nhằm mục đích tạo hiệu quả diễn xuất đặc biệt gì, mà tôi nghĩ nếu làm thế cảm giác căng thẳng cấp bách sẽ tăng lên, cũng có khả năng tác động lớn đến hung thủ.”
“Nhưng một việc quan trọng như thế…”
“Chính vì là việc quan trọng nên mới phải giao phó cho cô. Hơn nữa…”
Nói đến đây, ông nheo nheo mắt vẻ ranh mãnh. “Dù là cô nói ra nhưng công trạng của chúng tôi cũng không hề giảm bớt đi đâu.”
“Nhưng…”
“Mong cô giúp đỡ.”
Ông cúi đầu nhờ vả. Kết quả là cô sẽ đảm nhận việc này. Kể từ đó, do quá căng thẳng nên cơ thể cổ cứ run rẩy, đến tận bây giờ vẫn không dứt. Lúc sau, Makoto thì thầm vào tai cô.
“Hãy làm để dâng lên linh hồn người đã khuất. Chẳng phải là rất tốt hay sao?”
Nghe xong câu này, quả thực cô đã có động lực hơn rất nhiều.
Dâng lên linh hồn người đã khuất…
Đến tận bây giờ, cụm từ đó vẫn còn để lại chút gì đó ấm áp nơi lồng ngực Naoko. Cảm giác căng thẳng sắp lên đến cực độ bao phủ toàn thân cô. Trước ánh mắt đang đổ dồn về phía mình của tất cả mọi người, Naoko từ từ đứng lên. Cô cảm nhận rõ không khí căng thẳng đang chi phối toàn bộ sảnh chờ. Quả nhiên, đối với hung thủ cảm giác này vô cùng áp lực, Naoko nghĩ. Chính bản thân cô cũng thấy nặng nề.
“Có lẽ, trong số những vị ở đây có rất nhiều người biết việc anh trai tôi đã tìm hiểu về ý nghĩa câu thần chú Mẹ Ngỗng được lưu truyền ở nhà khách này. Chúng tôi đã rất thắc mắc tại sao anh ấy lại quan tâm đến câu thần chú đến mức ấy. Do vậy, sau khi nghe rất nhiều vị khách nói chuyện, chúng tôi nghĩ có lẽ bởi nó có liên quan đến vụ án hai năm trước, một người đàn ông tên Kawasaki Kazuo đã chết ở đây.”
Naoko tóm tắt lại những chuyện phía sau cái chết của ông Kawasaki Kazuo mà Bếp trưởng đã kể cho Makoto nghe. Với từng lời cô nói, khách trọ đều có những phản hồi tương ứng. Đặc biệt là khi nghe đến chuyện số đá quý trị giá vài chục triệu yên mà ông Kawasaki đã mang theo tới nhà khách này vẫn chưa được tìm thấy, mọi người đều ồ lên. Giữa quãng ngừng của câu chuyện, Naoko nhìn về phía Bếp trưởng và thấy anh ta đang đứng khoanh tay nhìn vào không trung với vẻ mặt khó coi.
“Anh trai tôi suy luận rằng Kawasaki Kazuo đã chôn số đá quý đó tại địa điểm mà câu thần chú nhắc đến. Vậy nên anh ấy đã ra sức giải mã ám hiệu đó. Chúng tôi nghĩ rằng để hiểu được bí mật về cái chết của anh ấy, chỉ có một cách duy nhất là tiến hành giải ám hiệu đúng như anh Koichi đã làm.”
“Vậy… các cháu đã giải được chưa?”
Bác sĩ nhỏm người lên. Naoko nhìn ông bằng khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ, nói giọng dứt khoát như thể tuyên bố một điều gì đó.
“Bọn cháu đã giải được rồi.”
Những khách trọ xôn xao trở lại. Nhưng vì muốn nghe tiếp điều Naoko sẽ kể nên họ lập tức im lặng, hướng mắt nhìn cô.
“Ám hiệu thực sự rất khó. Chúng tôi có thể giải ra được là bởi đã lần theo những gì anh Koichi để lại. Tôi xin phép không giải thích cụ thể, chỉ biết là khi đọc những bài đồng dao trên tấm thẻ trang trí treo tường từng phòng theo đúng trật tự, câu văn sau sẽ xuất hiện. Khi hoàng hôn rực đỏ, Cầu London sẽ nối liền. Đây là một phần liên quan đến Cầu London, nó truyền tải điều muốn nói rằng ở điểm nối lại giữa hai mỏm cầu có chôn rất nhiều thứ. Từ đây chúng tôi suy ra rằng, khi hoàng hôn buông xuống, bóng của cây cầu đá phía sau nhà khách sẽ nối liền, chỉ cần đào đất ở khu vực bóng cây cầu nối liền ấy là được.”
Có tiếng huýt gió. Đó là hành động của Kamijo. Anh ta khẽ giơ bàn tay phải lên bằng điệu bộ bông đùa.
“Câu văn ẩn chứa trong đó đã xuất hiện rồi sao? Tôi đây cũng đã vắt óc suy nghĩ từ mấy năm trước vậy mà… Thế các cô đã đào chỗ đó lên chưa?”
“Đã đào rồi.”
“Đám đá quý thì sao?”
Nakamura hỏi. Thái độ hoàn toàn thay đổi, cảm thấy ánh mắt tò mò đang quét dọc toàn thân mình, nhưng Naoko vẫn cố nói bằng giọng thản nhiên.
“Đã không còn ở đó.”
Sự tò mò trên khuôn mặt mọi người lập tức biến mất như thủy triều rút, thay vào đó là vẻ thất vọng.
“Đã không còn sao?” Bác sĩ hỏi.
“Vâng.” Naoko đáp bằng giọng rành rọt. “Một chiếc hộp gỗ đã được chôn ở đó, nhưng bên trong hoàn toàn trống không.”
“A ha ha!” Kamijo cười phá lên. “Chắc chắn trước đó có kẻ nẫng tay trên rồi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Vấn đề là kẻ đó là ai?”
Tới đây, Muramasa tiếp tục câu chuyện. Tất cả mọi người lại hướng mặt về phía viên cảnh sát nhỏ con.
“Đã có người đào số đá quý trị giá vài chục triệu yên đó lên trước cô Hara và cô Sawamura. Đó là ai? Nếu cho rằng điều đó không liên quan gì đến vụ án lần này thì quả nhiên là không bình thường nhỉ? Chính vì thế chúng tôi mới hỏi cậu, chiều tối ba ngày trước, cậu đã ở đâu?”
Ánh mắt của ông hướng thẳng về phía Enami. Từ nãy tới giờ anh ta vẫn cắn môi, lắng nghe câu chuyện của Naoko.
“Ý ông là tôi đã đào số đá quý gì gì đó lên sao?” Anh ta làm điệu bộ mở to mắt ngạc nhiên như thể vừa được nghe điều gì đó thật nhảm nhí. Vậy nhưng, viên cảnh sát không trả lời câu hỏi đó mà nhắc lại.
“Cậu đã ở đâu?”
“Tôi đi dạo, ngài cảnh sát ạ.”
Enami trả lời. Sau đó, anh ta tiếp tục bằng giọng điệu đâu đó khiến người ta cảm thấy như thể anh ta hết hứng thú rồi, hoặc là đã trở nên bất cần.
“Chỉ tiếc là tôi không thể chứng minh điều đó được. Nhưng nói trắng ra thì ở đây chắc cũng phải có vài người giống tôi nhỉ? Những người không thể chứng minh được mình đã ở đâu vào chiều tối của ba hôm trước ấy.”
Nhưng cảnh sát trưởng Muramasa không hề dao động, dường như ông đã dự đoán Enami sẽ phản ứng thế này.
“Quả thật việc cậu không thể chứng minh mình đã đâu vào chiều tối ba ngày trước, bản thân nó không có gì đặc biệt. Đó là một điều vô cùng bình thường. Việc chúng tôi phân biệt đối xử với riêng mình cậu thật là vô lý đúng không? Thế nhưng, nếu người không thể chứng minh được chỉ có mình cậu thì sao? Lúc đó nếu chúng tôi nghĩ người đã đào số đá quý lên chính là cậu sẽ hoàn toàn thỏa đáng nhỉ?”
Enami nheo mắt, vẻ không thể tin được. Thấy đối phương như vậy, giọng điệu của Muramasa càng ôn hòa.
“Việc cậu ngạc nhiên cũng không có gì vô lý cả. Thế nhưng đây lại là sự thật. Để cậu hiểu rõ, cùng nhau giải thích nào.”
Muramasa chỉ tay về phía góc sảnh chờ. Chỗ đó Nakamura và Furukawa đang ngồi cạnh nhau.
“Cậu Nakamura và cậu Furukawa tới nhà khách này hai ngày trước, vì vậy bị loại khỏi diện nghi vấn. Tương tự, vợ chồng anh Shibaura cũng không thuộc diện này. Về điểm này tôi nghĩ cậu Enami không thắc mắc gì. Vậy những vị còn lại thì sao? Trước tiên là anh Kamijo và bác sĩ Masuda, ai cũng biết rằng trước giờ ăn tối hai vị này luôn luôn ngồi ở chiếc bàn đằng kia chơi cờ. Theo đó, cả hai vị cũng không liên quan.”
Vừa được viên cảnh sát xác nhận chứng cứ ngoại phạm, Kamijo liền quay qua Naoko cười, khoe hàm răng đều tăm tắp như phím đàn piano.
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy chơi cờ với Bác sĩ cũng có cái lợi đấy.”
“Vậy thì cậu nên cảm tạ tôi đi.” Bác sĩ đáp lại.
“Thế nhưng vợ của Bác sĩ đã ở đâu thì không xác minh được…”
Nghe viên cảnh sát nói điều này, Phu nhân vội cất giọng the thé.
“Tôi ở trong phòng vẽ tranh. Thật đấy.”
Viên cảnh sát làm điệu bộ xoa dịu bà.
“Trường hợp của bác, dù có không chứng minh được, thì xét khả năng bác có thể làm mấy việc đào xới hay không là rõ nên không phải vấn đề gì to tát.”
Phu nhân có vẻ không thích cách nói đó lắm, nhưng trong tình huống này bà cũng không nói gì thêm.
“Còn lại là các nhân viên của nhà khách, tôi có nghe nói chiều tối là giờ chuẩn bị bữa tối nên không ai rời vị trí được. Mà thực tế đúng là thế. Tôi cũng đã được ở nhà khách này ít lâu và thấy quả thực mọi người rất bận rộn. Thế nào, Enami? Như vậy là chỉ còn mình cậu thôi, đúng không?”
Enami ngẩng mặt lên, xoa xoa lòng bàn tay như đang chùi dầu mỡ, liên tục liếm môi. Điều này cho thấy anh ta đã căng thẳng cực độ. Nhưng dù vậy, anh ta vẫn chưa chịu thua.
“Đúng là chiều tối ba ngày trước tôi không có chứng cứ ngoại phạm. Vậy nhưng sao có thể chắc chắn thời điểm số đá quý được đào lên chỉ là ngày hôm đó? Có thể là ngày hôm qua, có thể là ngày hôm kia, ngày hôm trước nữa. Mà không, có thể là một ngày nào đó trước cả ba hôm trước cũng nên.”
“Cậu Enami, đương nhiên chúng tôi có căn cứ để kết luận thời điểm chiếc hộp được đào lên là ba hôm trước. Ngay vừa nãy, hai cô Hara Naoko vừa đào lên được một chiếc hộp rỗng không. Hai, ba hôm nay tiết trời u ám, không đi ra ngoài được. Khi hoàng hôn, bầu trời đỏ rực gần đây nhất chỉ có thể là ba ngày trước. Có lẽ cậu sẽ thắc mắc thế còn những ngày trước nữa thì sao, đúng không? Vậy nhưng những ngày trước nữa tuyết rơi nhiều, phủ kín toàn bộ khu vực này, nhưng khu vực xung quanh địa điểm đào thì tuyết không đọng dày đến vậy. Nói cách khác, thời điểm số đá quý đó được đào lên chỉ có thể là chiều tối ba ngày trước.”
Đây chính là suy luận của cảnh sát trưởng Muramasa. Ông xuất hiện ngay sau khi hai người Naoko đào chiếc hộp lên, nghe chuyện ai đó đã đào số đá quý lên trước, sau đó kết hợp với quan sát hiện trường lúc đó để đưa ra suy luận này. Bọn Makoto rỉ tai nhau, “Quả nhiên là người ăn cơm bằng tiền thuế của dân có khác.”
Thế nhưng Enami vẫn chưa đầu hàng.
“Thật tuyệt vời. Nhưng liệu các ông có bỏ sót điều gì không? Đúng là tôi không có chứng cứ ngoại phạm, nhưng còn một người nữa cũng không có chứng cứ ngoại phạm giống tôi đấy. Chính là anh Oki. Lẽ nào người chết rồi là được miễn trách nhiệm?”
Naoko và Makoto đưa mắt nhìn nhau. Vì phản biện của Enami trùng khít với những gì họ dự đoán, Enami đang rơi vào cái lưới họ giăng sẵn.
“Biện hộ của cậu đúng như dự đoán của tôi, Enami ạ.”
Muramasa cũng nói một câu giống hệt.
“Đúng như cậu nói, quả thực là không ai biết rõ hành tung của Oki vào thời điểm đó, mà đến bây giờ thì cũng không thể hỏi cậu ta được nữa rồi. Nhưng hôm đó, sau khi quay lại nhà khách, cậu ta lập tức xuất hiện ở sảnh chờ. Trang phục của cậu ta khi đó, rất nhiều người nhớ được, chỉ nhẹ nhàng với áo len và quần ống rộng. Không thể nghĩ được đó lại là trang phục của một người mới đào đất xong, đúng không? Ngược lại, cậu về tới nhà khách là liền đi tắm, có thể thấy đó là do sau khi đào xới toàn thân cậu đã lấm bẩn. Cậu nghĩ sao?”
Enami im lặng. Muramasa tiếp tục nói.
“Lúc này tôi lại nhớ ra một chuyện. Đó là câu chuyện Oki đã nói trong lúc chơi bài sau khi ăn tối xong. Tôi nghe Phu nhân kể lại rằng cậu ấy có nói thế này: Chiều tối ngày hôm nay tôi đã trông thấy một cảnh tượng vô cùng thú vị. Con quạ đang mổ xác đồng loại… Lúc đó, vì là chuyện chẳng dễ chịu gì nên mọi người đã nhanh chóng kết thúc. Thế nhưng nghĩ kỹ lại một chút thì khu vực này không hề có quạ. Vậy thì điều Oki muốn nói ở đây là gì? Theo suy luận của tôi, Oki đã nhìn thấy cậu đào số đá quý nên chế giễu như vậy đúng không?”
Enami đập bàn. “Chính vì thế mà tôi giết cậu ấy à!?”
“Không, cậu không giết Oki vì bị trông thấy, mà có khả năng là bởi cậu ta đã vòi tiền để bịt miệng. Việc hai người gặp nhau trong căn chòi nướng than có thể là vì giao dịch đó. Chẳng phải ngày hôm sau, cậu ta lại đến căn chòi đó ngay trong lúc bữa tiệc đang diễn ra, là bởi hai người đã giao hẹn sẽ đưa số tiền bịt miệng ở đó hay sao?”
Muramasa đi vào trọng tâm câu chuyện.
“Ông đùa à?” Enami đứng lên nói. “Tôi thấy đây là một lời bịa đặt, ngài cảnh sát ạ. Ông lấy chứng cứ ở đâu mà nói vậy? Tôi mới đến nhà khách này cách đây bốn hôm thôi đấy. Theo lời ông nói thì tôi đã đào được số đá quý gì gì đó ngay ngày hôm sau. Tôi không rõ lắm, nhưng liệu có thể giải được ám hiệu trong thời gian ngắn vậy không?”
“Không thể.”
Naoko nói. Thoáng chốc, khuôn mặt Enami méo mó đi như thể anh ta đang cực kỳ sợ hãi.
“Ám hiệu không phải có thể giải một cách đơn giản như thế. Chính vì vậy, anh không phải là người giải ám hiệu đó. Người đã giải ám hiệu là anh trai tôi. Vì muốn cướp thành quả giải ám hiệu, anh đã giết anh trai tôi.”
3:Một lúc sau, Enami gầm lên giận dữ.
“Đừng có đùa! Làm sao tôi có thể giết anh trai cô được chứ!?”
“Có thể. À không, một mình anh thì không.”
“Thật thú vị. Cô có thể giải thích giùm, tôi đã giết cậu ấy như thế nào không? Có vẻ cô đã giải được bí ẩn căn phòng kín rồi nhỉ?”
Naoko nhìn thẳng vào mắt anh ta và nói. “Đúng thế.”
Trước tiên, cô nhìn một lượt quanh sảnh chờ, hướng về phía Takase từ nãy đến giờ chỉ im lặng theo dõi diễn biến sự việc, cất tiếng.
“Ban đầu người đi gọi anh trai tôi là anh Enami và cậu Takase đúng không?”
Đột nhiên bị hỏi, Takase khá lúng túng nhưng cậu vẫn gật đầu dứt khoát.
“Lúc đó, cửa phòng ngủ và cửa sổ đều khóa?”
“Đúng thế.” Takase nói.
Enami lạnh lùng lên tiếng.
“Vậy nên việc sau đó tôi có thể vào trong phòng ngủ là không thể.”
Phớt lờ lời nói của anh ta, Naoko vẫn tiếp tục.
“Ba mươi phút sau, cậu lại đến một lần nữa. Lần này cả cửa chính cũng bị khóa. Đúng không?”
“Đúng thế.” Takase gật đầu.
“Lúc đó, cửa sổ thế nào?”
“Hả?”
Takase há hốc miệng ngạc nhiên, dường như không hiểu tại sao cô lại hỏi thế. Ở bên cạnh, Enami nói chen vào.
“Chẳng phải là vẫn được chốt hay sao? Cô đang nói gì thế?”
“Cô ấy không hỏi anh.”
Makoto gằn giọng. Cơ mặt Enami cứng lại như thể bị bất ngờ.
“Thế nào?”
Naoko hỏi lại. Takase nhìn một thoáng vào không trung, cuối cùng lên tiếng trả lời.
“Lúc đó tôi đã không kiểm tra cửa sổ.”
“Thế nhưng chẳng phải đương nhiên cửa sổ vẫn được chốt hay sao?”
Bác sĩ nhìn Makoto, vẻ thắc mắc. “Đúng không? Vì không thể vào phòng ngủ được mà chốt cửa sổ chắc chắn chỉ có thể khóa từ bên trong.”
“Thế nhưng, có thể cậu Koichi đã tự mình mở ra.”
Shibaura ở bên cạnh rụt rè đưa ra ý kiến. Vợ anh, Sakiko cũng gật đầu.
“Ra vậy, vì lúc đó cậu Hara Koichi vẫn chưa chết nhỉ?”
“Không, lúc đó anh trai cháu đã chết rồi.”
Bác sĩ có vẻ đã chấp nhận ý kiến của Shibaura. Nhưng Naoko lại ngay lập tức phủ định điều đó.
“Ngay từ đầu khi hai người Takase đến gõ cửa phòng ngủ, anh trai cháu đã chết rồi. Vì anh ấy là người rất thính ngủ, cháu không nghĩ rằng có người gõ cửa mà anh ấy không biết.”
“Vậy thì việc cửa sổ lúc đó mở là không thể đúng không?”
Bác sĩ hỏi. Nhưng Naoko chỉ đáp “Chuyện đó, xin bác hãy chờ một chút.” rồi quay lại nhìn Takase.
“Lần tiếp theo khi cậu đến phòng anh trai tôi, cậu đã dùng chìa khóa dự phòng mở cửa chính, kế đó mở luôn cả cửa phòng ngủ đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Lúc đó cửa sổ phòng ngủ đang chốt chặt đúng không?”
“Đang được chốt.”
“Cảm ơn cậu.” Naoko cúi nhẹ đầu cảm ơn rồi quay lại phía Enami.
“Lần thứ hai khi Takase tới phòng anh trai tôi, cửa sổ phòng ngủ không được chốt. Vì thế, trước khi Takase đến lần thứ ba, anh theo cửa sau đi ra ngoài, từ cửa sổ lẻn vào phòng, chốt cửa sổ lại rồi đi qua phòng ngủ vào phòng khách. Đương nhiên lúc này anh cũng khóa cả cửa phòng ngủ nữa. Sau đó, trước khi Takase đi vào phòng, anh trốn phía sau chiếc sofa được đặt ở rìa phòng khách. Trong lúc Takase đi vào phòng ngủ, anh lẻn ra ngoài.”
“Thế nhưng chốt cửa sổ…”
Bác sĩ lắc đầu nhìn Naoko nói.
“Chốt cửa sổ chỉ có thể khóa lại từ bên trong, sự thực là như vậy. Và Enami còn ở bên ngoài. Theo đó, đáp án chỉ có một mà thôi. Khi Takase và Enami gõ cửa phòng ngủ, bên trong đang có ai đó. Đương nhiên là một người khác ngoài anh trai cháu.”
Các khách trọ lộ rõ vẻ xao động. Tất cả đều nhìn sang người khác, và khi bắt gặp ánh mắt ai đó liền bối rối cúi xuống.
“Đúng thế, vụ án này có đồng phạm. Nếu không nhận ra điều đó sẽ không thể giải quyết được.”
Naoko chầm chậm cất bước. Đối diện với ánh mắt đầy năng lượng và khí thế của mọi người, đầu gối run run, cô tiến về phía trước.
“Đồng phạm chính là …”
Cố gắng chịu đựng sự căng thẳng khiến bản thân chỉ muốn ngồi sụp xuống, Naoko chỉ tay vào một người.
Người đó hoàn toàn không tỏ thái độ gì như thể không nhận ra rằng mình đang bị chỉ tay vào, nhưng cuối cùng cũng chịu ngước lên nhìn Naoko.
Naoko lặp lại. “Là cô. Kurumi.”
4:Ánh mắt Kurumi vô hồn như đang nằm mơ. Khuôn mặt không xúc cảm, dường như những lời Naoko vừa nói không hề lọt vào tai cô ta.
“Tôi xin phép được giải thích lại từ đầu.”
Naoko rời mắt khỏi Kurumi, hướng lên những vị khách khác đang chờ nghe cô nói.
“Anh trai tôi đã giải mã được ám hiệu. Biết được điều đó, Enami và Kurumi muốn chiếm thành quả, biến số đá quý đó thành của riêng nên đã hạ độc giết anh tôi. Thế nhưng nếu cứ để vậy sẽ bị cảnh sát nghi ngờ. Do đó, trước tiên Kurumi ở lại phòng ngủ, khóa cửa sổ và cửa phòng ngủ lại. Enami rủ Takase đi gọi anh trai tôi. Việc rủ Takase đương nhiên là nhằm mục đích đảm bảo lời chứng từ người thứ ba. Để chứng minh phòng ngủ là một căn phòng hoàn toàn kín, anh ta vòng ra tận cửa sổ. Đến bây giờ có thể nói, việc sau khi gõ cửa không nghe thấy tiếng trả lời, phải vòng ra tận cửa sổ kiểm tra có chút gì đó không bình thường. Sau khi đã tạo được ấn tượng rằng phòng ngủ là một căn phòng kín, Kurumi mở cửa phòng ngủ, đi ra phòng khách, khóa cửa chính lại. Sau đó, bản thân trèo ra ngoài bằng đường cửa sổ. Xác nhận Kurumi đã ra ngoài, Enami liền một lần nữa giục Takase đi gọi anh trai tôi. Nói cách khác vào thời điểm này, anh ta muốn Takase nhớ rằng cửa chính đang được khóa. Và đến lần thứ ba. Như khi nãy tôi đã trình bày, Enami đột nhập vào phòng qua đường cửa sổ để mở, khóa cửa sổ và cửa phòng ngủ lại rồi ra phòng khách, trốn sau chiếc ghế dài. Lúc đó Kurumi nói chuyện với Takase, dù thế nào cũng thấy tình hình Koichi như thế là rất kỳ lạ nên dùng chìa khóa dự phòng vào xem thế nào…”
MÁNH KHỎE cĂN PHÒNG KÍN 1. Khoảng 8:00, Takase và Enami tới gõ cửa phòng ngủ. Cửa sổ và cửa phòng ngủ khóa (Kurumi trốn trong phòng ngủ).
Kurumi ra vào } phòng 2. Khóa cửa chính từ bên trong, Kurumi thoát ra ngoài bằng cửa sổ. (Cửa sổ lúc này không khóa). Do đó, tầm 8:30 khi Takase đến cửa chính đã khóa.
Enami từ cửa sổ đột nhập vào, khóa cửa sổ và cửa phòng ngủ, trốn sau chiếc ghế dài ở phòng khách.
Enami 4. 9:30 Takase vào phòng ngủ, Enami từ sau ghế đi Kurumi>
Có mấy vị khách bất giác há hốc miệng như vừa hiểu ra điều gì. Có lẽ ai cũng nhớ mấy lời này của Kurumi.
“Người vào phòng trước là Takase. Sau đó, cậu ấy vào cả phòng ngủ. Nhân lúc ấy, Enami từ sau chiếc ghế dài chuồn ra. Ở ngoài cửa chính đã có Kurumi trông chừng để không bị ai phát hiện. Khi Takase phát hiện ra thi thể anh Koichi và từ phòng ngủ đi ra, anh ta xuất hiện như thể mình vừa mới tới nơi. Thế nào? Cậu Takase, khi từ phòng ngủ bước ra, người đầu tiên mà cậu gặp là ai?”
Takase mông lung nhìn vào bàn tay mình, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cậu bất giác nín thở.
“Đúng thế… Lúc đó có Enami và Kurumi ở đó…”
Một tiếng bịch vang lên. Ở phía phát ra tiếng động, Enami đã gục ngã, một chân khuỵu xuống nền nhà. Dáng điệu của anh ta lúc đó cho người ta liên tưởng về một con rối bị đứt dây. Trái lại, Kurumi hoàn toàn không cảm xúc. Vừa như đờ đẫn thất vọng, vừa như hoàn toàn buông xuôi.
“Enami, anh đã phạm hai sai lầm. Nhờ đó chúng tôi mới có thể lật tẩy được mánh khóe về căn phòng kín ấy.”
Makoto vẫn im lặng từ nãy tới giờ, nhẹ nhàng lên tiếng, tới nước này rồi không cần tốn công giấu giếm vô ích nữa.
“Sai lầm đầu tiên là anh đã nói với chúng tôi rằng căn phòng kín có gì đó không hợp lý. Anh đã đưa ra một nghi vấn liệu rằng có thể khóa chốt cửa sổ từ bên ngoài không. Bây giờ nghĩ lại, lời nói đó của anh chỉ nhằm mục đích tung hỏa mù để suy luận của chúng tôi đi sai hướng mà thôi. Quả nhiên chúng tôi cũng đã bị nhầm lẫn bởi lời nói đó, nó khiến đầu óc chúng tôi chỉ quanh quẩn trong suy nghĩ lật tẩy mánh khóe theo cách cơ học. Thế nhưng cuối cùng nó lại trở thành đòn trí mạng với anh. Từ rất nhiều tình huống, chúng tôi thấy anh có điểm gì đó rất đáng ngờ, và đặt ra nghi vấn tại sao anh lại nói những lời đó với chúng tôi. Kết quả là chúng tôi đã nảy ra một suy nghĩ trái ngược: có lẽ hoàn toàn không cần phải bận tâm đến vấn đề chốt cửa sổ.”
Nói đến đây, Makoto dừng lại như để xác nhận phản ứng của đối phương, thế nhưng Enami hoàn toàn im lặng. Cô lại tiếp tục.
“Sai lầm thứ hai của anh là nói với chúng tôi chuyện buổi tối hôm Koichi chết anh đã chơi backgammon. Tối hôm đó, anh không thể chỉ chơi poker. Vì poker cần số lượng người chơi nhiều, nếu đã tham gia thì không thể bỏ chơi giữa chừng. Nói cách khác, cần phải chọn đúng thời điểm để ngừng chơi poker. Thế nhưng điều này quả là bất thường nhỉ? Một người muốn chơi poker đến mức phải đi rủ Koichi như anh mà tự dưng giữa chừng lại đổi qua chơi backgammon. Hơn nữa người cùng chơi backgammon với anh lại là Kurumi.”
Những lời Makoto nói tác động mạnh mẽ lên Enami hơn cô nghĩ. Anh ta khuỵu cả hai gối, đôi vai rũ xuống đầy tuyệt vọng.
“Xin lỗi anh, Enami.”
Lúc này Kurumi bắt đầu lên tiếng. Giọng nói của cô mệt mỏi như đang lên cơn sốt, cả động tác đứng lên và bước về phía Enami trông cũng đáng lo như người bệnh vậy. Tới bên cạnh Enami, cô sụp xuống ôm lấy bờ vai anh ta.
“Cô ấy vô tội.”
Giọng anh ta yếu ớt như thể bị ngạt mũi. Tấm lưng gầy gò run lên.
“Cô ấy làm chỉ vì bị tôi nhờ vả. Toàn bộ kế hoạch là do tôi dựng lên.”
“Anh Enami…”
Lưng Kurumi cũng khẽ run lên. Hơn nửa số khách trọ nhìn lảng sang nơi khác, không muốn thấy cảnh hai người như vậy.
“Giờ phải làm sao, ngài cảnh sát trưởng?”
Bác sĩ mặt mày nhăn nhó đau khổ nhìn về phía viên cảnh sát. “Vụ án sắp khép lại được rồi, có lẽ cũng không còn việc gì ở đây nữa. Nếu được, chúng tôi xin phép quay về phòng.”
Bác sĩ không muốn một vị khách lâu năm của nhà khách cứ phải phơi bộ dạng đau khổ khó coi của mình trước mặt mọi người nữa, Naoko cảm nhận được tâm trạng hàm chứa trong câu nói của ông ấy. Chính cô, người có anh trai bị giết, cũng cảm thấy buồn vì hung thủ lại là hai người này.
Muramasa dùng bàn tay phải xoa xoa khuôn mặt nhăn nhó rồi gật đầu, đưa mắt nhìn mọi người.
“Vậy là quý vị cũng đã thấy kết quả cuối cùng rồi. Vô cùng cảm ơn sự hợp tác của tất cả mọi người. Bây giờ xin mọi người hãy về phòng của mình.”
Ai nấy liền đứng lên, vẻ như cuối cùng cũng xong. Vợ chồng Bác sĩ, vợ chồng Shibaura, Nakamura và Furukawa, từng cặp một lần lượt rời khỏi chỗ ngồi. Bếp trưởng cũng mất hút vào trong bếp.
“Được rồi.” Muramasa đặt tay lên vai Enami. “Chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn. Bây giờ hãy theo chúng tôi về phòng.”
“Ừm… Còn tôi thì sao?”
Kurumi ngước lên nhìn viên cảnh sát, ánh mắt đỏ vằn những tia máu. Thế nhưng không một giọt nước mắt nào lăn trên má cô ta.
“Chúng tôi cũng sẽ hỏi chuyện cả cô nữa. Đương nhiên là sau khi nói chuyện với Enami xong.”
Lập tức Kurumi cúi đầu xuống như muốn nói “Tôi hiểu rồi.”
Khi cảnh sát định dẫn Enami tới hành lang thì khách trọ duy nhất còn ở lại, Kamijo đột nhiên lên tiếng.
“Xin hãy chờ một chút.”
Viên cảnh sát và nghi can, cả hai cùng quay đầu lại vẻ mặt ngạc nhiên.
“Tôi muốn hỏi Enami một câu thôi, có được không?”
Kamijo nhìn Muramasa. Viên cảnh sát liếc nhìn Enami rồi quay lại phía Kamijo, gật đầu. “Xin mời.”
Kamijo nuốt nước bọt.
"Điều tôi muốn hỏi, là tại sao cậu biết được chuyện về số đá quý và chuyện chúng được chôn tại địa điểm ám chỉ trong mấy câu đồng dao Mẹ Ngỗng?"
Enami dường như phải mất vài giây để suy nghĩ về ý nghĩa câu hỏi của anh ta, sau đó liền trả lời.
“Chuyện về số đá quý, tôi nghe từ cô ấy… Tôi nghe từ Kurumi. Còn chuyện có vẻ số đá quý được chôn tại địa điểm trong ám hiệu, tôi nghe từ Hara Koichi.”
“Cậu nghe trực tiếp từ Hara Koichi sao?”
“Vâng, à mà không…” Enami đưa ánh mắt vô hồn về phía Kurumi. Cô ta nói.
“Là tôi đã nghe. Vì vị đó có vẻ rất hứng thú với ám hiệu.”
“Ra là vậy.”
“Cậu đã hài lòng chưa?”
Viên cảnh sát hỏi. Kamijo chắp hai tay lại rồi nói, “Xin lỗi đã làm phiền.”
Còn năm người ở lại sảnh chờ. Tới tận bây giờ, Kurumi vẫn ngồi bên chiếc bàn với dáng điệu như sắp gục ngã, đối diện là Naoko và Makoto ngồi cạnh nhau, giữa ba người là bàn cờ với trạng thái một bên đang bị chiếu tướng.
Phía quầy lễ tân có Kamijo và Takase. Kamijo muốn uống rượu pha nên hình như Takase đang phục vụ anh ta. Không biết từ khi nào, Ông chủ đã mất dạng.
“Chúng tôi gặp nhau khá thường xuyên ở Tokyo. Có thể coi là người yêu của nhau cũng được.”
Kurumi bắt đầu lên tiếng. Thanh âm như một giọt nước rơi xuống, phá tan mặt nước tuyệt đối tĩnh lặng từ nãy đến giờ, “Tôi và anh ấy cũng đã từng hứa hẹn chuyện tương lai, nhưng hiện tại chúng tôi gần như không có gì trong tay để có thể đảm bảo một cuộc sống tươi đẹp sau này. Tôi không học vấn, cũng không nơi nương tựa, công việc liên tục đổi từ quán bar này t