Phần kết 1
Buổi sáng ngày hôm nay, Naoko và Makoto đã rời khỏi nhà khách Mẹ Ngỗng. Có lẽ câu chuyện về bộ hài cốt trắng quá ồn ào và gây nhiều phiền phức nên từ nay sẽ không có khách trọ nữa. Những chuyện về sau cũng giao cả cho Ông chủ và Bếp trưởng.
Cũng trên chiếc xe wagon trắng lúc tới đây, hai người bỏ lại nhà khách phía sau. Lúc này, thử ngoái nhìn bức tường gạch và mái nhà nhọn, ấn tượng của hai người đã hoàn toàn khác.
“Tớ vẫn còn một điều thắc mắc.”
Ngồi bên Naoko, Makoto lưu luyến ngoảnh lại phía sau và thì thầm. Cô đan hai tay vào nhau, làm vẻ mặt như mỗi khi suy nghĩ điều gì đó.
“Makoto làm bộ mặt đó, tự dưng tớ thấy đáng sợ lắm.”
“Tại sao ông Kawasaki lại đem chôn đá quý ở vị trí ám hiệu nhỉ? Dù có là thú vui cuối cùng của một người đã sẵn sàng cho cái chết đi chăng nữa, thì tớ cũng thấy có vẻ trạng thái tinh thần của người này không được tỉnh táo.”
“Bởi vậy…” Naoko ngắc ngứ. “Không tỉnh táo mà.”
“Đúng không nhỉ, ám hiệu đó không phải là thứ một người đầu óc không bình thường có thể giải được. Vì ông Kawasaki trước khi chết nửa năm cũng đã tới nhà khách này, lúc đó ông đã biết đến câu thần chú, tớ nghĩ trong vòng nửa năm đó ông ấy đã giải mã được ám hiệu. Phải cất công làm vậy tớ nghĩ chắc chắn ông ấy có mục đích gì đó.”
Vẫn với nét mặt chán nản, cô không nói gì nữa.
Chiếc xe chạy ngược lại trên chính con đường bọn họ đã tới. Hoàn toàn không có xe nào khác chạy qua. Naoko nhớ ra, cô sớm đã biết nơi bọn cô từng ở dường như là một thế giới tách biệt.
“Tôi nói ra suy luận của mình được không?”
Từ nãy tới giờ vẫn im lặng lái xe, Takase đột nhiên lên tiếng. Tưởng đâu cậu nói đùa nên hai người không trả lời, Naoko tủm tỉm cười.
“Cậu cứ tự nhiên.”
Cô bắt gặp ánh mắt Takase trong gương chiếu hậu.
“Ông Kawasaki đã sẵn sàng đón nhận cái chết nhưng vẫn mang đá quý bỏ nhà ra đi, tôi nghĩ là bởi ông ấy có lý do nhất định.”
“Thì tôi bảo trước khi chết ông ấy muốn được làm việc mình thích còn gì…”
Naoko nói nhưng cậu chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười phủ định.
“Nếu vậy thì đâu cần phải đem chôn. Lập tức quy đổi thành tiền mặt có phải hơn không?”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Makoto vẫn đan hai tay vào nhau gật đầu. “Vì ông không lấy cho bản thân mình.”
“Đúng thế.”
Đoạn cua khá gấp nhưng Takase bẻ lái rất khéo. “Tôi nghĩ ông ấy lấy cho ai đó.”
“Lấy cho ai đó? Có người như thế sao?”
“Có chứ. Chỉ một người thôi.”
“Ai? Ruột thịt?”
Nói vậy xong, Naoko đột nhiên sửng sốt. Hiện lên trong đầu cô là câu chuyện khoảng hai mươi năm trước Kawasaki Kazuo cặp kè với một phụ nữ khiến cô ấy phải sinh con.
“Ra vậy, ông ấy muốn để lại cho người con ngoài giá thú đó.”
Makoto cũng nhớ ra câu chuyện mà Bếp trưởng đã kể, nhưng cô lắc đầu.
“Thế nhưng tại sao lại phải chôn đá quý tại vị trí ám hiệu?”
“Thì bởi ông ấy đâu thể đường đường chính chính để lại được. Dù ông ấy có đưa vài chục triệu yên hay số đá quý cho đứa con đó, thì người ấy có lẽ cũng không biết phải xử lý thế nào đúng không? Vì không thể giải thích tại sao mình lại có trong tay số tiền ấy. Vậy nên, tôi nghĩ tốt nhất là coi như đó là đồ nhặt được.”
“Ra vậy, ban đầu cứ chôn đá quý vào vị trí ám hiệu, sau đó nói cho người con cách thức giải ám hiệu. Chờ đến đúng thời điểm, người đó đem đào số đá quý lên. Chỉ cần không để lộ ra mình là con của Kawasaki thì người đó và số đá quý sẽ không có quan hệ gì và có thể coi đó là đồ nhặt được.”
“Lúc đó có lẽ vấn đề sẽ trở thành ai là người đã chôn số đá quý, thế nhưng vì ông Kawasaki đã dùng tên giả nên sẽ không có mối liên hệ nào với ông ta cả. Cách suy nghĩ thỏa đáng nhất là người phụ nữ Anh quốc chủ cũ của nhà khách này, nhưng cũng không có gì để chứng minh. Kết quả là số đá quý sẽ trở thành vật sở hữu của người con đó.”
“Nếu vậy thì người con được giấu kín từ xưa đó đã tới và đào số đá quý rồi mới phải chứ.” Naoko thắc mắc.
“Người con chắc chắn đã nghe kế hoạch đó rồi, nhưng có lẽ ông Kawasaki đã chết trước khi kịp truyền lại cách thức giải ám hiệu. Sau đó, người kia cũng biết số đá quý đó toàn là đồ giả… Đại loại là vậy.”
“Ừm…”
Về mặt pháp luật là người ngoài, nhưng cha đẻ của mình bất chấp cái chết đang cận kề vẫn lên kế hoạch đến mức ấy, tâm trạng của người con khi biết số đá quý đó là đồ giả không biết như thế nào nhỉ?
“Nhưng có lẽ vợ của ông Kawasaki đã cảm nhận được chồng mình đang tính toán làm điều gì đó không minh bạch. Vì vậy, đề phòng trường hợp xấu nhất, bà ta đã đánh tráo số đá quý bằng đồ giả. Không chừng bà ta còn biết rõ việc ông ấy sẽ mang số đá quý đó đến chỗ vợ bé cũng nên. Nghĩ đến đây, tớ thấy phụ nữ quả là đáng sợ nhỉ?”
“Nhắc mới nhớ, Kamijo bảo biết thông tin số đá quý được chôn ở vị trí có ám hiệu từ một nguồn tin cậy, nguồn tin cậy đó là ai nhỉ?”
Nhớ ra câu chuyện Kamijo kể hôm trước, Naoko nói. Ở bên cạnh, Makoto liền trả lời giọng uể oải.
“Chắc chắn là người con ấy đã liên hệ với anh ta, Takase nhỉ?”
Hình như Takase quá chú tâm vào việc lái xe nên phải mất một lúc mới trả lời.
“Có lẽ vậy.”
Cuối cùng chiếc xe cũng tới nhà ga nhỏ trông như cái chuồng chim. Takase tiễn hai người đến tận cửa soát vé.
“Cảm ơn cậu đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.” Naoko chân thành cảm ơn.
“Làm gì có chuyện đó… tôi có giúp được gì đâu.” Takase ngượng nghịu phẩy tay.
“Bây giờ cậu định thế nào?” Makoto hỏi.
“Tạm thời tôi sẽ về chỗ mẹ ở Shizuoka một thời gian, lúc đó sẽ tính tiếp.”
“Vậy sao… cho tôi gửi lời hỏi thăm mẹ cậu nhé.”
“Vâng.”
Makoto đưa tay phải ra. Takase nhìn thẳng vào khuôn mặt cô rồi nắm bàn tay ấy thật chặt. Naoko cũng bắt tay cậu ấy.
Tàu đã đến bến. Naoko và Makoto vừa đi vừa cúi chào không biết bao nhiêu lần. Đột nhiên, Makoto đúng lại.
“Takase, tôi chưa hỏi tên đầy đủ của cậu.”
“Tôi tên Takase Keichi.” Takase trả lời bằng giọng rất to.
“Tạm biệt cậu, Keichi.” Makoto vẫy tay. Naoko cũng vẫy tay.
Tàu đã rời đi nhưng Takase vẫn vẫy tay. Nhìn hình ảnh đó, Makoto thì thầm.
“Quả nhiên, cậu ấy cũng đến nơi này vì muốn điều tra bí ẩn cái chết của cha đẻ mình nhỉ?”
Trong khoảnh khắc, Naoko hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. Cô nín thở, ngoảnh đầu nhìn qua cửa sổ thêm lần nữa. Trong cô dâng lên niềm thôi thúc muốn vẫy tay mạnh hơn nữa để chào cậu ấy, thế nhưng cô không còn nhìn thấy nhà ga nữa.