Phần kết 2
Sảnh chờ chỉ còn lại hai người đàn ông. Một gã mặt râu và một gã to béo. Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế quầy lễ tân, uống thứ rượu Scotch rẻ tiền bằng hai chiếc cốc thủy tinh cổ thấp. Gã to béo lên tiếng.
“Vì sao thế?”
Tay mặt râu chỉ khẽ xoay đầu. Có lẽ gã muốn xác nhận xem ý nghĩa câu hỏi đó là gì.
Gã to béo hỏi lại một lần nữa. “Tại sao thứ này lại ở cùng với thằng bé trong chiếc hộp gỗ?”
Gã ném lên mặt quầy một miếng kim loại. Âm thanh khô khốc vang khắp sảnh chờ rồi tắt lịm. Tay mặt râu chỉ liếc nhìn thứ đó một cái rồi trả lời lạnh tanh.
“Lúc chết, cậu bé đã mang theo bên mình. Có lẽ vậy.”
“Vậy nên.” Gã béo bóp chặt chiếc cốc. “Tôi mới hỏi cậu tại sao lại có chuyện đó.”
Tay mặt râu không trả lời, chỉ nhìn thứ màu hổ phách chìm dưới đáy cốc với vẻ thê lương. Gã béo tiếp tục.
“Lúc đó cậu đã nói là không tìm thấy. Cậu đã nói không tìm thấy, bão tuyết còn trở mạnh nên cậu đã quay lại. Cả những giọt nước mắt đau khổ trên khuôn mặt đau khổ của cậu khi ấy. Chỉ là diễn kịch thôi đúng không?”
“Không phải vậy.”
Cuối cùng thì tay mặt râu cũng chịu trả lời. Thế nhưng chỉ nói được có thể, sau đó anh ta lại câm như hến. Gã béo nắm chặt chai rượu, nhìn chằm chằm vào chiếc cốc vẻ vô cùng tức giận.
“Nói đi chứ, thực ra đã xảy ra chuyện gì? Cậu đã tìm thấy thằng bé, hay là đã không tìm thấy thằng bé?”
Một khoảng im lặng trôi qua. Không một âm thanh nào phát ra ngoài tiếng thở của hai người. Gã béo nhìn ngang sang phía mặt râu, kẻ đang bị nhìn ấy lại đang chằm chằm hướng mắt về chiếc cốc trong tay.
“Khi tôi tìm thấy…”
Tay mặt râu nặng nề mở miệng.
“Thằng bé vẫn còn sống.”
Gã béo nhăn mặt. “Gì cơ?”
“Thằng bé bị vùi trong tuyết, mất ý thức nhưng vẫn còn thở. Tôi đã bế nó lên và đi bộ về. Tôi vừa vẽ ra trong đầu hình ảnh khuôn mặt hạnh phúc của cô ấy khi nhìn thấy thằng bé vừa đưa chân bước…”
Nói đến đây gã dừng lại thở dài, nốc rượu ừng ực.
“Bão tuyết mạnh dần lên hay là chân tôi khuỵu xuống, tôi không còn nhớ nổi nữa. Có lẽ là cả hai. Khi tôi nhận ra thì toàn bộ thân mình đã bị hất văng. Có lẽ tìm kiếm thằng bé trong nhiều giờ liền đã khiến cơ thể tôi khi ấy kiệt sức. Tôi đã cố gắng đứng dậy, nhưng chân không còn cử động được. Hơn nữa, tôi cũng chẳng thấy bóng dáng thằng bé đâu. Tôi lê chân điên cuồng tìm kiếm, và cuối cùng nhìn thấy nó bị mắc lại giữa lưng chừng vách núi. Lúc ấy, việc tới chỗ đó với tôi là không thể. Tôi đã dùng hết sức mình quay trở lại biệt thự, định sẽ nói chuyện với mọi người.”
“Nhưng cậu đã không nói…”
“Tôi đã định nói. Nhưng vừa nhìn thấy cô ấy đang mong ngóng trong ngôi biệt thự, tôi đã không thể nói được nữa…”
“… Tại sao?”
“Cô ấy đang ôm ảnh chồng cầu nguyện. Khoảnh khắc đó tôi đã hiểu ra… Đối với cô ấy, thằng bé chính là một bản sao của người chồng. Chừng nào nó còn tồn tại, thì trái tim cô ấy mãi mãi không bao giờ thuộc về một người đàn ông nào khác.”
“…”
“Buổi tối hôm đó, tôi đã định cầu hôn cô ấy.”
“…”
Gã béo đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Gã uống một hơi hết cốc rượu, sau đó nắm chặt chiếc cốc không, dùng hết sức đập mạnh xuống bàn. Âm thanh chiếc cốc và vào mặt bàn thình lình vang lên, sau đó tất cả lại chìm trong sự tĩnh lặng đau khổ. Như thể không nghe thấy âm thanh ấy, khuôn mặt của tay mặt râu hoàn toàn vô cảm.
“Hôm sau lúc tìm thấy xác thằng bé, có lẽ cô ấy cũng đã thấy thứ đó. Khi bị rơi xuống, có lẽ thằng bé đã bất ngờ nắm lấy nó.”
Anh ta cầm miếng kim loại trên bàn lên.
“Sau đó có lẽ cô ấy biết tôi đã bỏ rơi thằng bé. Thế nhưng cô ấy không trực tiếp nói với tôi, cũng không nói với bất kỳ ai khác. Cô ấy chỉ lặng lẽ chôn con mình và biến chỗ ấy thành một ám hiệu.”
“Và trao lại ám hiệu đó cho cậu.”
“Cô ấy muốn biến tôi thành người canh gác cho đứa bé đã chết. Nếu giải được ám hiệu, tôi phải thành thật thú nhận về tội ác của bản thân. Nếu không giải được, tôi vĩnh viễn trở thành người canh gác.”
“Đó là sự trả thù của cô ấy sao.”
“Có lẽ…”
Mặt râu nhìn lại miếng kim loại một lần nữa. Đó là một chiếc huy hiệu nhỏ. Chiếc huy hiệu của nhóm leo núi mà anh ta đã tham gia ngày xưa. Trên đó có khắc dòng chữ “KIRIHARA.”
Makoto đột nhiên tỉnh dậy bên cạnh Naoko khiến Naoko có vẻ bất ngờ.
“Tớ đã mơ.” Makoto người đầm đìa mồ hôi.
“Cậu mơ gì thế?”
“Ừm… tớ không nhớ rõ.”
“Thường là vậy nhỉ, cậu ăn quýt không?”
“Không.” Sau đó Makoto lôi từ trong túi ra cuốn đồng dao Mẹ Ngỗng, lật thật nhanh rồi mở ra một trang.
“Hình như con chim trên chiếc mặt dây chuyền đó là chim cổ đỏ thì phải.”
“Chim cổ đỏ?”
Makoto đưa trang sách xa trước mặt Naoko. Cô lầm nhẩm đọc.
“Ai đã giết Cock Robin§? Là ta, Chim sẻ nói…”
Makoto gập sách lại và nói.
“Chẳng rõ nữa, tự nhiên tớ cảm thấy phụ nữ thật đáng sợ.”
Naoko thích thú tủm tỉm cười. Tàu sắp tới Tokyo.
← Chim cổ đỏ.