CHƯƠNG 2 VẾT XƯỚC TÍ HON
Trước khi tự mình tiến hành khám nghiệm thi thể, Kennedy quay sang phía bác sĩ Blake. "Ông cho tôi biết mình phát hiện được những gì khi ông đến đây đi," anh ra lệnh.
Ông bác sĩ là một người đàn ông cao bất thường, tóc xám màu sắt, lộ rõ vẻ lành nghề. Ông đã chữa trị cho hầu hết các gia đình khá giả sống tại và xung quanh Tarrytown. Rõ ràng là sự liên đới không thể tránh khỏi của ông đối với vụ việc này khiến cho ông hết sức bực bội.
"Lúc bấy giờ, cô ấy vẫn còn sống," ông trầm ngâm đáp, "mặc dù hít thở nhọc nhằn. Gần như tất cả mọi người đều đã túm tụm lại xung quanh cô ấy, thế nên cô ấy chẳng nhận được nhiều dưỡng khí, và bản thân căn phòng cũng đã sẵn ngột ngạt vì mớ đèn đuốc họ dùng để quay cảnh đó. Họ bảo với tôi là cô ấy ngã lăn ra ngất và họ không thể khiến cô ấy hồi tỉnh được, nhưng mới đầu tôi không nghĩ đây là chuyện nghiêm trọng. Tôi cứ tưởng là có thể cái nóng..."
"Ông chẳng thấy hành động hay cách ứng xử của bất cứ ai bên trong căn phòng," Kennedy ngắt lời, "có gì đáng ngờ ư?"
"Không, khi mới bước vào, tôi không nghĩ sẽ có chuyện gì bất thường cả. Tôi bảo họ cho tất cả mọi người sang căn phòng kế bên, ngoại trừ Manton và Phelps, và mở tung toàn bộ cửa nẻo ra để lấy không khí cho cô ấy. Thế rồi lúc tiến hành khám nghiệm, tôi phát hiện ra đây có vẻ là một cơn tê liệt cả về cơ bắp lẫn thần kinh. Khi ấy bệnh tình đã diễn tiến quá nặng rồi. Lúc bị tôi chạm vào, cô ấy mở mắt ra, nhưng cô ấy không tài nào nói nổi. Cô ấy hít thở khó nhọc, và nhịp tim cô yếu đi nhanh đến mức tôi chẳng có thời gian triển khai biện pháp hồi sức."
"Theo ông nguyên nhân gây tử vong là gì?"
"Tính đến nay thì tôi không thể đưa ra lời giải thích thỏa đáng nào hết." Ông bác sĩ nhún vai rất khẽ. "Đó là lý do tôi khuyên nên tiến hành điều tra ngay lập tức. Tôi không muốn viết giấy chứng tử."
"Ông không có giả thuyết nào ư?"
"Chẳng có dấu hiệu gì để tôi chẩn đoán là cô ấy chết vì bất cứ chứng bệnh nội tạng tự nhiên nào hết. Tuy nhiên, sự tình lại cho thấy điều ngược lại. Tôi khó có thể khẳng định được rằng cô ấy chết vì tê liệt cơ quan hô hấp hay tim. Nếu mà là do thuốc độc... Ôi, như tôi thấy thì toàn bộ vụ việc này bí hiểm vô cùng. Tôi chẳng thể nhận diện được một cách chắc chắn đây là thứ gì dựa trên các triệu chứng của nó cả."
Kennedy cúi người xuống, kiểm tra sơ lược cô gái. Tôi nhận thấy có một mùi hương phảng phất nào đó đã lọt vào lỗ mũi anh, bởi lẽ anh đứng im như vậy một lúc, hít thở theo phản xạ, mắt đầy vẻ đăm chiêu. Thế rồi anh lại chỗ cửa sổ, kéo mỗi bức màn lên một vài phân, nhưng nó không có vẻ gì là đã mang lại cho anh lời giải thích mình mong muốn.
Bên trong căn phòng là các đèn hồ quang di động, dùng để dựng cảnh trong một không gian trong nhà thực sự. Dây nối của chúng dẫn vào các hộp nối nặng nề được cách điện, nằm cuối hai sợi dây cáp sân khấu cứng còng màu đen. Gần cửa, các mạch điện được nối hết vào với nhau, và một dây dẫn hai chiều lớn duy nhất thò ra từ đó, chạy dọc mặt sàn gỗ cứng bóng lộn, chắc sẽ nối vào mạch trong nhà thông qua một hộp cầu chì để có được đủ cường độ điện. Mắt Kennedy nhanh chóng lần theo sợi dây. Thế rồi anh ra dấu nhờ tôi giúp đẩy một chiếc cột đèn nặng, và chỉnh lại mui che để toàn bộ ánh đèn được chiếu lên người Stella. Sau khi chiếc đèn đã vào đúng vị trí, anh bấm công tắc. Và dưới ánh sáng nhấp nháy ngập tràn, anh quỳ sụp gối xuống, lấy một chiếc kính lúp bỏ túi độ phóng đại lớn từ trong áo gile của mình ra và bắt đầu khám nghiệm da cô, từng phân một.
Khi ngắm cô nằm dưới ánh điện sáng loáng, tôi có được một cái nhìn mới về vẻ đẹp của ngôi sao điện ảnh này. Đặc biệt, tôi để ý thấy lượng son phấn nhỏ cô sử dụng và độ săn chắc tự nhiên của thịt da cô. Cô mặc một chiếc váy dạ tiệc thời trang, không quá trang trọng, làm từ chất vải satin thêu, phía trước và sau lưng xẻ xuống khá thấp. Tay váy thì làm từ một thứ chất liệu như vải the, phủ chưa được nửa đường đến cùi chỏ cô. Thật tình mà nói, đây cứ như thể váy không tay vậy.
Với chiếc kính của mình, Kennedy quan sát các đường nét của cô một cách tỉ mẩn vô cùng. Tôi thấy anh vén tóc cô ra sau, và rồi anh rẽ nó ra, khám nghiệm da đầu cô, và tôi băn khoăn không hiểu anh đang lùng tìm manh mối tí hon nào. Tuy nhiên, tôi đã thấm bài học không bao giờ nên hỏi han gì anh trong lúc anh đang làm việc.
Với một con mắt dán chặt vào lăng kính, anh dò xét khắp xung quanh cổ cô, và xuống khắp phần cổ họng và ngực cô, phần không được lớp lụa váy của cô bao bọc. Với sự trợ giúp của Mackay, anh lật người cô lại để khám nghiệm sau lưng cô. Sau đó, anh lật thi thể về vị trí gốc của nó và bắt đầu xem xét hai cánh tay. Bất thình lình, có thứ gì đó ở mạn trong cánh tay phải của cô lọt vào mắt anh. Anh làu bàu một tiếng đầy vẻ thỏa mãn, vươn thẳng người dậy, kéo công tắc đèn, và rồi dụi mắt. Chúng bấy giờ đang ứa hết nước ra.
"Có phát hiện thấy gì không, anh Kennedy?", có vẻ bác sĩ Blake hiểu được phần nào mục đích cuộc khám nghiệm ấy.
Kennedy không đáp, chắc do còn đang mê mải với các giả thuyết tôi có thể thấy đang hình thành bên trong tâm trí của anh.
Thư viện là một căn phòng khổng lồ, chiều cao lớn hơn chiều rộng. Ở một bên đầu là cặp cửa sổ kiểu Pháp rộng, nhìn ra phía khu vườn và nhà nghỉ mát. Cửa dẫn vào hành lang và phòng khách rất to, với các tấm trượt nặng cùng với rèm che đắt tiền làm từ vải nhung, có màu gần như màu gỗ. Nằm ở giữa cửa và cửa sổ, trong phần tường bên gần phía đầu đối diện, là một lò sưởi đá tráng lệ với những khúc củi cháy đen, chứng tỏ nó thường xuyên được sử dụng. Chiếc đi văng nơi Stella nằm đã được kéo lùi lại khỏi vị trí trước lò sưởi thường lệ của mình, cùng với một chiếc bàn khổng lồ làm từ gỗ hồ đào chạm trổ. Hai bức tường còn lại là một chuỗi những kệ tủ cao chạm trần và chật ních sách.
Có hai chiếc máy quay vẫn còn được dựng, hướng về phía cửa sổ và cửa ra vào để vừa lấy được cảnh lò sưởi, vừa quay được cảnh rộng bên trong căn phòng. Chân giá đỡ của chúng xếp lồng vào với nhau, chắc vẫn được để im, hệt như lúc Stella ngã gục. Tôi chạm vào tay cầm của một máy, hiệu Bell & Howell, và thấy rằng nó đã được bắt ren, và cuộn phim chưa bị ai động vào. Mấy ngọn đèn đặt lệch nhau và lùi ra sau vùng thu hình của máy quay, được bố trí sao cho ánh sáng tập trung hết vào khung cảnh hành động. Có bốn cây đèn hồ quang và hai dãy đèn di động nhỏ, và trong đó thì hai dãy đèn được dùng để loại bỏ các bóng đen sắc nét, giúp cho hình ảnh được đều nhau hơn. Còn có cả các tấm khuếch sáng làm từ vải trắng dãn căng trên khung. Chúng phản chiếu ánh sáng lên mặt của các diễn viên, làm dịu đi các đường nét phần mặt dưới, và đặc biệt là tăng thêm độ hấp dẫn cho phụ nữ.
Tôi biết được tất cả những điều đó nhờ những chuyến ghé thăm một trường quay với biên tập viên phim kịch của tờ Ital. Tôi rất nóng lòng muốn được truyền đạt kiến thức của mình cho Kennedy. Tuy nhiên, thay vì cho tôi cơ hội ấy, anh bất chợt quay sang Mackay.
"Gọi ông thợ điện vào đi," anh ra lệnh. "Giữ tất cả mọi người khác ở ngoài cho đến khi tôi sẵn sàng thẩm vấn họ."
Trong lúc anh ủy viên công tố quận vội vã tiến về phía cánh cửa trượt, nơi một trong các phụ tá nghiệp dư đã bị anh ta ép phải giúp mình đang đứng canh gác bên mạn xa, Kennedy đẩy chân chiếc đèn mình vừa dùng về lại chỗ cũ, không cần ai hỗ trợ cả. Tôi để ý thấy bác sĩ Blake phần nào ngần ngừ quan tâm, bất chấp bộ dạng chuyên nghiệp của mình. Riêng tôi thì chắc chắn đang cực kỳ tò mò, muốn biết Kennedy đã phát hiện ra những gì.
Ông thợ điện, một con người da dẻ nhăn nheo, đã bao năm lăn lộn tại các trường quay, với một cái đầu hói bóng loáng trông khá lố bịch, bước vào với dáng điệu như thể ông ta những tưởng mình sẽ lập tức bị bắt chịu trách nhiệm cho cái chết của ngôi sao điện ảnh kia.
"Tôi chẳng biết gì hết," ông ta nói luôn, khi chưa một ai kịp hỏi han câu nào. "Tôi ở bên ngoài lúc họ la hét, thật đấy! Tôi khi ấy đang kiểm tra xem dây dẫn có bị nóng không, và tôi nghe thấy bọn họ bảo tắt đèn đi, và..."
"Bật hết đèn đóm của ông lên..." Kennedy nói xẵng giọng một cách bất thường, mặc dù rõ ràng là anh không chút nghi ngờ người đàn ông này, và rồi anh bổ sung thêm, "... y hệt như hồi trước đi."
Trong lúc ông thợ điện đi từ cột đèn này sang cột đèn nọ với vẻ bực dọc, các đèn hồ quang phát ra tiếng lách tách, bị lớp tường bao của căn phòng khiến cho nghe gần điếc cả tai, và rất nhiều khói trắng mỏng. Nhưng một lát sau, góc thư viện dùng làm bối cảnh quay đã được chiếu rọi rực rỡ, sáng chói. Tôi cảm thấy như thể vừa được đưa vào một trong các trường quay lớn bên trong thành phố.
"Đây là phần phòng lớn nhất họ sử dụng à?" Kennedy hỏi. "Ông có cho chỗ đèn của mình lùi lại xa hơn không?"
"Đây là cách bài trí rộng nhất rồi, thưa anh!", ông ta đáp.
"Có phải tất cả các cảnh có mặt cô Lamar trước khi cô ấy chết đều được quay trong góc phòng này không?"
"Vâng, thưa anh!"
"Và đây là cách ông rọi đèn cho bối cảnh lúc cô ấy ngã lăn ra bất tỉnh?"
"Vâng, thưa anh! Tôi tắt đèn và... và họ nhấc cô ta lên và đặt cô ta ngay chỗ đang nằm bây giờ đó, thưa anh!"
Kennedy không chút quan tâm đến dữ kiện cuối cùng kia. Thực tình mà nói, tôi còn không nghĩ anh đã nghe thấy nó. Anh ngay lập tức bò hẳn xuống, bắt đầu tiến hành khảo xét sàn nhà và thảm một cách chi li, tỉ mẩn chẳng kém gì lúc khám nghiệm thi thể của Stella. Theo bản năng, tôi bước lùi ra sau, tránh đường cho anh, tương tự như bác sĩ Blake và Mackay. Tôi để ý thấy ông thợ điện giờ có vẻ đã hiểu nguyên nhân mình được gọi vào trong này, mặc dù ban đầu chắc hẳn lời gọi ấy đã làm ông ta hồn vía lên mây. Ông ta quay sang chăm chút chỗ đèn của mình, vỗ lên một ống đèn chịu nhiệt. Trông vào đây, ta sẽ ngỡ tưởng một cảnh phụ nào đó của câu chuyện đang được ghi hình. Thật khó để nhận ra rằng đây không phải là một cảnh trong phim, mà đây là Craig Kennedy, người tôi vẫn hay coi là nhà sáng lập ra trường phái vận dụng khoa học trong giới thám tử hiện đại, đang sục sạo môi trường kỳ lạ này hòng tìm ra manh mối của một vụ án mạng thật sự, bí ẩn đến mức ngay cả nguyên nhân tử vong cũng chưa được xác định.
Tôi hy vọng sẽ được chứng kiến Craig phô diễn khối óc thông minh kiệt xuất của mình, hệt như trong biết bao nhiêu vụ án từng được anh lưu tâm đến. Tôi phần nào mong đợi sẽ thấy anh đứng dậy khỏi sàn nhà với một thứ tí hon gì đó nắm trong tay, một vật thể đã bị tất cả những người khác bỏ sót, một bằng chứng hữu hình cho phép lập tức bắt giữ thủ phạm của vụ án. Tôi không hề nghi ngờ gì chuyện Stella Lamar đã chết dưới bàn tay một kẻ xấu, và thế là tôi nôn nóng đợi Kennedy tìm kiếm xong.
Nhưng rốt cuộc, đây sẽ không phải là một trong những vụ án được anh giải quyết dứt điểm với chỉ một vài tiếng lao tâm khổ tứ ngắn ngủi. Anh săm soi mọi phân sàn nhà trong phạm vi khu vực được chiếu sáng. Thế rồi anh hướng sự chú ý của mình về phía các bức tường và chỗ bàn ghế và phần còn lại của căn phòng một cách chiếu lệ hơn, nhưng không kém phần lành nghề. Nguyên mười lăm phút trôi qua, nhưng căn cứ vào nét mặt của anh, tôi biết anh đã chẳng phát hiện ra gì hết. Mồ hôi mồ kê mướt mải vì hơi nhiệt của các ngọn đèn hồ quang, nhưng dẫu sao vẫn mừng vì đã có luồng ánh sáng chói lòa ấy trợ lực, anh ra dấu bảo ông thợ điện tắt chúng đi và ra khỏi căn phòng.
"Có phát hiện thấy gì không, anh Kennedy?", ông bác sĩ hỏi thêm lần nữa.
Kennedy ra dấu gọi tất cả chúng tôi đến bên cạnh cô nữ diễn viên xấu số. Anh nhấc bên tay phải của cô lên, tìm đúng điểm ban nãy đã khiến mình phát ra tiếng làu bàu, sau đó đưa chiếc kính lúp bỏ túi của mình cho bác sĩ Blake. Chốc sau, một tiếng huýt sáo khẽ vang lên từ môi ông bác sĩ.
Tiếp theo là đến lượt của tôi. Lúc cúi người xuống, tôi phát hiện ra rằng lẫn trên hương nước hoa hàng ngoại thoang thoảng cô xức lên người là một mùi thối rữa lạ thường. Đó chính là mùi đã lọt vào lỗ mũi của Kennedy. Thế rồi với chiếc kính, tôi có thể nhìn thấy bên trên cánh tay cô là một vệt xước nhỏ bé vô cùng, và cuối vệt là một lỗ chích gần như tàng hình, trông như thể gây ra bởi một mũi kim khâu rất sắc hay đầu một kim tiêm cực kỳ mảnh mai. Lúc ngả người ra sau, tôi lại liếc nhìn mặt cô, gương mặt ban nãy tôi đã nhận định là trông loang lổ và sưng phồng lên bên dưới lớp trang điểm. Lại một lần nữa, tôi tin rằng các cơ mặt bị vặn xoắn lại, cặp mắt hơi lồi ra, và da cô mang một sắc xanh xanh giống như mắc cơn tím hay ngạt thở. Có thể khi ấy chỉ là do tôi tưởng tượng ra thôi, nhưng giờ thì tôi đã biết chắc chắn rằng nét biểu cảm của cô thể hiện sự đau đớn hay sợ hãi hay cả hai.
Khi mới nhìn thấy cô, tôi không tài nào gạt bỏ được những ấn tượng mình mang trong óc suốt bao năm qua. Trước mặt tôi là thân xác một thời còn sống của Stella Lamar, người tôi đã mơ được gặp mặt nhưng chưa bao giờ được trông thấy ngoài đời. Tôi không đủ sức nhìn xuyên thấu nét quyến rũ của cô. Nhưng với Kennedy thì anh ngay lập tức phát hiện ra dấu hiệu của sự đầu độc. Bác sĩ Blake lúc trước chỉ đơn thuần tìm kiếm dấu tích của các loại thuốc thông thường, hay các chứng bệnh phổ thông có thể gây tử vong đột ngột. Tôi nhớ lại xyanua. Tôi nghĩ đến nhựa độc cura, hay còn gọi là woorali, thứ chất độc dùng để bôi lên tên bắn ở Nam Mỹ mà Kennedy đã từng có lần chạm trán. Phải chăng Stella đã bị tiêm một thứ chất mới và khác thường nào đó?
Mackay liếc nhìn lên sau khi săm soi cái vết trên tay.
"Đấy là một vết xước nhỏ tí tẹo!", anh ta thốt lên.
Kennedy mỉm cười. "Nhưng mà, Mackay à, chắc nó chính là nguyên nhân cái chết của cô ấy đấy."
"Làm sao lại như vậy được?"
"Đó... đó chính là vấn đề đặt ra trước mắt chúng ta. Khi chúng ta đã biết được cụ thể cô ta quệt tay xước như thế nào, hay bị cào xước kiểu gì...", Kennedy đi đi lại lại phía trước lò sưởi. Thế rồi anh lần lượt nhìn thẳng vào từng người một trong chúng tôi, bất chợt nghiêm giọng lại. "Không được hở ra một lời nào về những gì tôi đã phát hiện ra đâu đấy nhé," anh cảnh báo.