← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3 ĐỘNG CƠ NHẬP NHẰNG

Anh có muốn thẩm vấn mọi người luôn không?" Mackay hỏi.

Kennedy lưỡng lự. "Đầu tiên, tôi muốn các bằng chứng liên quan trực tiếp đến cái chết của cô ấy được đảm bảo. Anh thu xếp gói ghém hết toàn bộ chỗ quần áo cô ấy đang mặc và những bộ đồ cô ấy mang theo, sau đó gửi chúng đến phòng thí nghiệm của tôi, cùng với các mẫu chất dịch cơ thể của cô ấy ngay khi điều tra viên có thể cấp chúng cho anh được không?"

Mackay gật đầu. Anh ta lấy làm hài lòng với việc này. Đây có vẻ là một hành động cụ thể, hứa hẹn sẽ mang lại một kết quả cụ thể.

Kennedy lại liếc nhìn xung quanh với vẻ trầm ngâm. Tôi biết rằng vết xước đang khiến anh thấy quan ngại. "Cô ấy thay quần áo ngoài này à?", anh hỏi.

Anh ủy viên công tố quận hớn hở. "Cô ấy thay đồ trong một căn phòng nhỏ ngay cạnh phòng khách. Tôi đã cho một người đứng canh và đóng kín cửa lại. Chưa thứ gì bị làm xáo trộn cả."

Không cần đợi Kennedy nói thêm gì nữa, anh ta dẫn đường đi luôn, cảm thấy tự hào vì đã một lần nữa chứng minh được tài nhìn xa trông rộng của mình.

Lúc chúng tôi rời thư viện và bước vào phòng khách, một bầu không khí im lặng trông thấy bao trùm lên tất cả. Túm tụm trong này là nhóm các thành viên khác của đoàn làm phim, được hãng đưa đến đây. Họ là một nhóm nhỏ những người chẳng có điểm gì chung ngoài đáp ứng được những yêu cầu hết sức chuyên biệt của môn nghệ thuật mới mang tên điện ảnh, một tập hợp những nhân vật đã bị ép phải đợi trong suốt quãng thời gian Kennedy với tôi đi từ New York đến đây, và giờ lại buộc phải đợi tiếp cho đến khi anh đã sẵn sàng thẩm vấn họ.

Tôi nhìn thấy ông thợ điện trong căn phòng tù mù, và đứng cùng với ông ta là những nhân viên kỹ thuật khác, hỗ trợ thực hiện các cảnh quay bên trong thư viện. Tôi đoán kia là các nhân viên quay phim, một cậu phụ trách đạo cụ, và một trợ lý đạo diễn. Người được nhắc đến cuối cùng trong số các nhân vật bên trong căn phòng khổng lồ đó dửng dưng đến mức vẫn dồn được tâm trí vào suy tính công việc của mình. Tôi thấy anh ta đang lần giở một xấp kịch bản, hay cụ thể hơn là bản thảo chi tiết của câu chuyện, hí hoáy ghi chú vào trong một cuốn sách nhỏ gì đó. Chính nhờ hành động ấy mà tôi chỉ cần liếc qua là đã biết luôn danh tính của anh ta rồi.

Trong một góc khác là các diễn viên chính, hai người đàn ông và một cô gái hãy còn nguyên lớp trang điểm trên mặt, và đứng cùng với họ là ông đạo diễn, và Manton và Phelps. Đứng tách khỏi tất cả những người khác là hai diễn viên phụ với mức thù lao năm đô một ngày, một ông quản gia và một cô hầu gái, cũng vẫn mang trang điểm. Đấy là một kiểu tẩy chay thường gặp tại các trường quay. Lạ lùng một điều là tổng số nhân chứng trực tiếp trong tấn thảm kịch bằng đúng mười ba, và tôi tự hỏi không biết liệu họ đã để ý thấy điều đó chưa.

Bác sĩ Blake quay sang Kennedy ngay khi chúng tôi rời thư viện.

"Anh có thực sự cần tôi ở lại lâu hơn nữa không?", ông hỏi. Ông nói với giọng hối lỗi, nhưng nghe rõ là đang rất sốt ruột. "Tính đến nay tôi đã phải lờ đi mấy cuộc gọi hết sức quan trọng rồi."

Cả Kennedy và Mackay cùng vội vã cam đoan với ông bác sĩ rằng họ đánh giá cao sự hợp tác của ông, và họ sẽ cố gắng không để danh tiếng ông bị ảnh hưởng và tránh gây bất tiện cho ông hết mức có thể. Thế rồi cả ba người chúng tôi nhanh chân bước vào trong căn phòng nhỏ đã được biến thành phòng thay đồ cho Stella sử dụng.

Trong này có đủ loại dấu hiệu đậm chất phụ nữ, những tiểu tiết mà một người đàn bà có thể mang lại cho ngay cả những góc không gian nhỏ nhất dù chỉ sử dụng nó trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi. Nơi đây là một hốc tường tí hon, được hai tấm rèm lụa dày ngăn cách khỏi phần còn lại của phòng khách. Bấy giờ chúng đang được kéo lại và ghim vào với nhau để đảm bảo cô được kín đáo. Cánh cửa sổ duy nhất gắn trên cao và được lắp kính pha chì, nhưng nó đã được mở ra, cho phép đón lấy lượng ánh sáng tối đa. Túi du lịch của Stella nằm mở toang, với nhiều món vật dụng của cô nằm rải rác lộn xộn, trông thật hấp dẫn. Bộ vét cô mặc lúc đi đến Tarrytown bị quăng vắt vẻo trên lưng một chiếc ghế. Gương của cô được đính một cách không thương tiếc lên một bức rèm thêu Đông phương rất đẹp với một chiếc ghim cài mũ dài. Phấn bị vãi lên tấm bọc đi văng, cũng làm từ vải Đông phương, và hộp phấn má nhỏ của cô nằm úp mặt xuống sàn nhà.

Lúc chúng tôi kéo hai tấm rèm ra, tôi ngửi thấy mùi thứ nước hoa hãy còn lưu trên quần áo của cô, bấy giờ đang nằm trong thư viện phía bên kia căn phòng này. Trong lúc Mackay cũng hít ngửi, Kennedy mỉm cười.

"Rose Jacqueminot của hãng Coty," anh bình phẩm.

Với sự quyết đoán rất nhanh nhẹn và thuần thục của mình, Kennedy kiểm tra căn phòng thay đồ tạm bợ. Có vẻ anh đã chốt lại rằng cô gái không bị tấn công lén ở đây, mặc dù tôi nghi là ngay từ đầu anh đã không coi trọng giả thuyết ấy rồi. Trong mấy năm quen biết Kennedy, kể từ lần đầu tiên chúng tôi thân nhau trong giai đoạn học đại học, tôi đã ngộ ra rằng lý do duy nhất khiến anh gặt hái được thành công trên cương vị một thám tử trường phái chuyên khoa học là nhờ sự tỉ mỉ khi làm việc của anh. Được quan sát anh luôn là một vui thú, ngay cả khi anh thực hiện những công đoạn khám xét sơ bộ nhàm chán trong một vụ án khó hiểu như thế này. Mackay có vẻ cũng bằng lòng với việc đóng vai khán giả.

Kennedy lục lọi những món đồ hết sức riêng tư trong túi du lịch của cô với tác phong sắc sảo, lãnh đạm trứ danh của mình. Thế rồi anh tìm thấy chiếc túi xách đính hột cườm của cô và tiếp tục lục lọi bên trong. Bất chợt anh dừng lại, mở một mẩu giấy ghi chú ra, và chúng tôi cùng tụ lại xung quanh anh để đọc nó:

STELLA THÂN MẾN CỦA ANH: Có một điều rất quan trọng cần nói với em. Trưa thứ Ba em đi ăn tại phòng trà P. G. nhé? LARRY.

"Thứ Ba..." Kennedy lẩm bẩm. "Trong khi hôm nay là thứ Hai. Ai... không biết ai là Larry nhỉ?"

Tôi vội vã trả lời câu hỏi ấy cho anh. Đây là cơ hội đầu tiên để tôi phô ra các kiến thức về giới diễn viên điện ảnh của mình. "Larry... đó là Lawrence, Lawrence Millard!" Tôi thốt lên. Thế rồi tôi kể tiếp cho anh nghe những gì mình biết về vụ ly dị và các tình tiết xoay quanh đời tư của Stella. "Trông... trông đây thì có vẻ là," tôi kết luận lại, "họ cuối cùng cũng sắp giải quyết được những bất đồng của mình rồi."

Kennedy gật đầu. Tuy nhiên, tôi có thể thấy rằng anh thầm tự nhắc nhở bản thân phải thẩm vấn chồng cũ của cô gái.

Bất thình lình một dòng suy nghĩ khác nảy ra trong đầu tôi, và tôi trở nên hăm hở. Đấy là một lời giải thích khả dĩ cho bí mật này.

"Tôi bảo này, Craig," tôi dợm nói. "Giả sử Millard muốn làm lành còn cô ấy thì không. Giả sử cô ấy từ chối nhìn mặt hay gặp gỡ anh ta. Giả sử trong cơn ghen tuông, anh ta..."

"Không, Walter à!" Kennedy chặn họng tôi với một nụ cười. "Đây không phải là một vụ án mạng bốc đồng bình thường. Vụ án này được suy tính rất kỹ lưỡng và thực hiện hết sức thiện nghệ. Có đến cả ngàn giám định pháp y thì cũng chẳng có lấy một người phát hiện ra vết xước tí hon ấy. Có thể sẽ rất khó xác định ra nguyên nhân tử vong chính xác. Jameson thân mến à, đây...", anh nói theo kiểu bỡn cợt đầy mỉa mai, "... là một tội ác đậm chất khoa học."

"Nhưng Millard..."

"Tất nhiên! Bất cứ ai cũng có thể là thủ phạm. Nhưng anh đã bảo với tôi rằng Millard không phản đối đơn ly dị của cô ấy, trong khi anh ta lại có thể rất dễ dàng đâm một đơn phản tố, bởi tất cả mọi người biết về mối quan hệ của cô ấy với Manton. Điều đó vô tình cho thấy rằng anh ta không có ác ý gì. Và giờ thì chúng ta lại tìm thấy mẩu giấy này do anh ta gửi, và ít nhất thì giọng điệu của nó nghe cũng thân thiện..."

Tôi nhún vai. Đó chính là cái ngõ cụt mà các dòng suy nghĩ của tôi đã đâm phải lúc chúng tôi ngồi trên chuyến tàu đi ra đây.

"Giờ mà đã bắt đầu kết tội người nào đó rồi thì hãy còn là quá sớm," Kennedy bổ sung thêm trong lúc chúng tôi băng qua phòng khách và quay trở về thư viện. Thế rồi anh quay sang Mackay. "Anh có lượm lặt được bất cứ dữ kiện gì về đời tư của cô Lamar không?", anh hỏi. "Bất cứ điều gì có khả năng là động cơ, để tôi có thể tiếp cận vụ này từ cả hai hướng?"

"Theo quan điểm của tôi," anh chàng ủy viên công tố quận nhỏ thó đáp lời, "thì toàn bộ vụ việc này có động cơ nhập nhằng lắm. Tôi... tôi không có kiếm để bổ đôi cái nút thắt Gordias * này, thế nên là...", anh ta nói với giọng nhã nhặn,"... tôi mời anh đến đây."

"Anh nói động cơ nhập nhằng là ý thế nào vậy?" Kennedy ngó lơ lời khen của anh ta.

"Thì đấy!" Mackay chỉ về phía tôi. "Anh Jameson đã giải thích về vụ ly dị của cô ấy. Không ai hay biết cô ấy nêu tên ai là người thông dâm. Người phụ nữ dính líu đến vụ việc ấy là một người vô danh tính, mặc dù có thể điều đó cũng chẳng có nghĩa lý gì hết. Rồi thì ta có Lloyd Manton và mấy tin đồn đại về chuyện ông ta có dan díu với cô Lamar. Ai đó đã bảo với một người của tôi rằng đó chính là nguyên nhân vợ Manton bỏ ông ta."

"Anh đã thẩm vấn Manton chưa?"

"Chưa, tôi tin rằng mình cần phải nhường hết tất cả lại cho anh. Tôi sợ rằng mình sẽ khiến cho họ trở nên đề phòng."

"Tốt!" Kennedy cảm thấy hài lòng. "Anh còn biết được điều gì khác nữa không?"

"Cái anh phụ tá này của tôi biết được hết tất cả những điều này nhờ tán chuyện với cái cô đóng vai hầu gái, thế nên chưa biết chừng chúng không đáng tin cậy. Nhưng giới diễn viên người ta rỉ tai nhau rằng Werner, ông đạo diễn, cũng đang qua lại với Stella, và Merle Shirley, diễn viên đóng vai phản diện, dạo gần đây rất hay thấy cặp kè cùng với cô ấy. Thế là Jack Gordon, nam diễn viên chính, người sẽ cưới cô ấy ngay khi tòa chốt sắc lệnh, cảm thấy ghen tuông. Ngoài ra, cô Loring, người đóng vai cô gái lăng loàn trong câu chuyện đồng thời đã đính hôn với Shirley, thậm chí còn thù ghét cô gái quá cố hơn cả Gordon, chồng chưa cưới của cô Lamar.

Thế tức là có tám người với động cơ gây án khả dĩ. Khi tìm hiểu được đến đó thì tôi bỏ cuộc. Thực tình mà nói...", Mackay bất chợt hạ giọng xuống, "... tôi không thích thái độ của Emery Phelps. Anh biết đấy, đây là nhà của ông ta, và chính ông này còn là nhà đầu tư của hãng phim Manton Pictures, ấy thế mà hình như giữa Manton và ông ta đang có xích mích ngầm. Tôi... tôi muốn ông ta dẫn tôi đi xem cách bài trí đồ đạc bên trong thư viện, nhưng ông ta không chịu bước vào trong căn phòng ấy. Ông ta nói là mình không muốn phải nhìn cô Lamar. Có... có điều gì đó... và, tôi cũng chẳng biết nữa. Nếu ông ta mà có dính líu theo kiểu nào đó... thì sẽ là chín người."

"Anh nghĩ là cô Lamar và Phelps..."

Mackay lắc đầu. "Tôi không biết."

Kennedy quay sang phía tôi, vẻ mặt trông hết sức nghiêm trọng. "Đây có phải là cái kiểu của những người trong thế giới điện ảnh không, Walter?", anh hỏi. "Đây là chuyện thường diễn ra hay... hay là một ngoại lệ?"

Mặt tôi đỏ bừng lên. "Đây chắc chắn là một ngoại lệ," tôi khăng khăng. "Dân làm phim cũng giống như những người khác, có người này người kia. Chắc ba phần tư những chuyện này chỉ là ngồi lê đôi mách mà thôi."

"Tôi hy vọng thế." Anh đứng thẳng người dậy. "Điều duy nhất ta cần phải làm là lần theo từng người một trong đám bọn họ và gỡ rối hết tất cả những thông tin mâu thuẫn. Có vẻ sẽ có rất nhiều manh mối sai lệch, thế nên chúng ta sẽ phải hết sức cẩn thận và cân nhắc thật kỹ lưỡng. Tôi nghĩ mình sẽ lần lượt thẩm vấn từng người một - ngay ở đây."

Anh bước lại chỗ chiếc lò sưởi, chỉ dừng lại một thoáng để liếc nhìn thi thể của Stella. Thế rồi anh kéo rèm xuống phân nửa, để cho căn phòng trông ảm đạm và ghê rợn. Anh kéo một cái ghế ra, căn chỉnh sao cho trong quá trình hỏi cung, những người khác nhau ngồi vào ghế sẽ không thể không nhìn thấy người phụ nữ đã chết. Sau khi hoàn tất công việc bố trí đồ đạc của mình, anh quay sang anh ủy viên công tố quận.

"Trước tiên là Manton," anh ra lệnh.

Chỉ trong tích tắc, tôi luận ngay ra đòn tâm lý anh sử dụng - phòng thư viện giờ đã trở nên tối tăm, thi thể xinh đẹp vẫn còn nằm nguyên trên chiếc đi văng, sự xuất hiện lặng lẽ và nhanh chóng của chúng tôi. Nếu những người kia mà có giấu giếm điều gì có thể khai thác được, chắc chắn nó sẽ bị lộ ra trong bối cảnh này.