← Quay lại trang sách

Chương 5

Buổi họp lần sau của nhóm chiến dịch diễn ra thật sôi nổi ở chỗ Đại tá Sêmin. Có hai xu hướng của chiến dịch trái ngược nhau: một hướng đã có những kết quả tích cực trong khi nhóm kia nhìn qua tỏ ra thụ động. Rưtragốp giới thiệu khuynh hướng này.

Cả Subbôtin và Paxionxcaia bây giờ đã thấy được rằng họ đang tấn công vào một nơi đáng tin cậy. Họ yêu cầu Rưtragốp hãy giảm bớt việc theo dõi không có kết quả và giúp đỡ họ. Vì sau khi Rênát Senle thú nhận thì họ đã khám phá được nhiều điều.

- Dù thế nào đi nữa thì chúng ta sẽ quay về với Khaútson. - Paxionxcaia vừa xúc động, vừa sôi nổi phát biểu, cô nhìn Rưtragốp và liếc qua Đại tá Sêmin. - Nhưng chúng ta sẽ quay lại khi biết hết sự thật về những gì liên quan đến vụ bắt cóc Trung úy. Chính nó sẽ làm giảm nhẹ sự tấn công trực tiếp của chúng ta vào Khaútson. Chúng ta nói vậy có đúng không thưa Đại tá?

Sêmin chớp mắt không trả lời ngay, ông chậm rãi ghi chép cái gì đó vào một quyển sổ.

Rưtragốp không bị kích động bởi những lời của Paxionxcaia. Anh ngồi dựa lưng vào thành ghế và ngắm chiếc đèn treo trên trần.

- Chúng ta hãy nghe ý kiến của Rưtragốp. - Đại tá sẽ sàng nói.

Rưtragốp đứng lên, dùng bàn tay vuốt những sợi tóc trắng rồi lên tiếng.

- Các đồng chí đã thấy rõ tiến trình công việc của tôi. Các đồng chí cũng đã thấy Paxionxcaia và Subbôtin đã làm gì. Theo tôi, hiện nay ta có những quyết định dứt khoát thì thật nguy hiểm. Ta cần phải phân tích lại bước đi của chiến dịch. - Rưtragốp bình tĩnh nói một cách tin tưởng, mắt nhìn từng người đang dự cuộc họp. Anh dừng lại nhìn Paxionxcaia. - Tôi nghĩ thế này, trước đây ta chỉ có thể đánh giá toàn bộ công việc trên một quan điểm của chúng ta. Mà đích của chúng ta là Trung úy Côvancốp. Ở chỗ này, dù sau khi đã tìm hiểu được Lixôpxki, liệu Paxionxcaia có thể bơi được đến chỗ Trung úy Côvancốp hay không?

- Mỵ dân! - Natasa khẽ kêu lên nhưng cô nói một cách rõ ràng.

Ngay khi ấy Đại tá Sêmin ngước mắt nặng nề nhìn lên Paxionxcaia một cách trách móc.

- Tiếp tục đi Rưtragốp.

Rưtragốp thừa nhận rằng Paxionxcaia và Subbôtin là những người rất thú vị. Nhưng sau đó Rưtragốp hỏi:

- Hãy nói cho tôi biết: sau khi vạch mặt được tổ chức đó, chúng ta sẽ đến được gần Trung úy chứ? Không. Chúng ta sẽ chỉ xác định được chính xác hơn nữa các hoàn cảnh của vụ bắt cóc và khả năng trừng trị những tên tham gia trong vụ này. Còn Côvancốp lúc đó chưa chắc đã được dễ chịu hơn đâu. Chẳng nhẽ anh không hiểu được một sự việc đơn giản như thế sao?

Paxionxcaia và Subbôtin đều im lặng. Đại tá Sêmin chờ một lúc lâu rồi hỏi Rưtragốp có đề nghị gì không.

- Chúng ta phải đột nhập vào cái nông trang của Khaútson. - Rưtragốp cứng cỏi lên tiếng. – Kế hoạch của tôi được thực hiện như sau…

Tất cả những gì mà Rưtragốp nói đều lôi cuốn mọi người khiến Paxionxcaia và Subbôtin cũng quên hết cả cơn bực bội của mình, lắng nghe một cách thích thú.

Đại tá Sêmin tỳ cả tấm thân nặng nề của mình vào chiếc bàn. Đôi mắt tinh nhanh của ông cứ nhìn Rưtragốp mãi.

Rưtragốp đã thấy hết và anh hiểu rằng kế hoạch của anh đã làm cho Đại tá và các đồng nghiệp của anh hài lòng.

Phải, đó là một kế hoạch hay, can đảm và rất mạo hiểm. Trong kế hoạch đó có bao nhiêu phức tạp, bao nhiêu viên đá ngầm nguy hiểm đến nổi không ai ngạc nhiên khi thấy mọi người im lặng sau lời phát biểu của Rưtragốp.

Các câu hỏi dồn dập đưa ra không dứt. Rưtragốp trả lời một cách rành mạch, nhanh nhẹn và tự tin. Rõ ràng anh đã chuẩn bị cẩn thận cho kế hoạch này. Đặc biệt Đại tá đưa ra rất nhiều câu hỏi. Sau mỗi câu hỏi, Rưtragốp không kìm được mình, anh nhìn chiếc bàn rồi mệt mỏi nói:

- Nếu Đại tá phản đối kế hoạch của tôi thì hãy nói thẳng cho tôi biết.

Nhưng thật không ngờ Sêmin nặng nề rời khỏi ghế tựa nhìn vào đồng hồ rồi nói một cách cáu kỉnh:

- Buổi họp kết thúc. Ngày mai đúng chín giờ, mọi người có mặt tại đây. Chào tạm biệt.

Đưa mắt nhìn nhau một cách khó hiểu, Rưtragốp, Paxionxcaia và Subbôtin bước vào phòng khách. Họ chưa kịp nói với nhau lời nào thì Đại tá bước ra khỏi phòng làm việc.

- Tôi tới chỗ Đại tướng - ông vừa nói vừa bước đi với cô thư ký.

Đại tướng Sôcôlốp trẻ hơn Đại tá Sêmin nhiều. Đại tướng luôn nhớ đến điều đó như ông đã nhớ rằng sau lưng Đại tá là một con người tình báo có kinh nghiệm già dặn, hiểu biết tuyệt vời về nước Đức và ông biết rằng hiện nay Đại tá đang ốm và cần phải được yên tĩnh và được chữa bệnh một cách nghiêm túc.

Vừa thấy Sêmin bước vào phòng làm việc, Đại tướng đứng dậy đón Đại tá:

- Anh khỏe chứ?

- Tốt. - Sêmin lơ đãng trả lời và nói luôn không nghỉ. - Tôi muốn báo cáo với đồng chí một bản kế hoạch rất thú vị trong nhóm chiến dịch của Rưtragốp.

Đại tướng ngay lập tức đã nắm bắt được ý tưởng của bản kế hoạch và thầm tán thành nó. Trong lúc nghe Đại tá báo cáo, ông ngắm nhìn bộ mặt của Đại tá và nghĩ rằng: “Lẽ nào anh ta lại yêu công việc khó khăn của mình đến như vậy. Liệu bỗng nhiên anh ta có thể rũ bỏ những năm tháng đã qua để trở thành một con người như vậy, một con người giống như mười năm về trước khi mà ông tìm cách len lỏi vào tận sào huyệt của bọn Hítle và làm việc đó cho tới ngày gần chiến tranh…”.

Đại tá Sêmin kết thúc bản báo cáo và nhìn vị Đại tướng một cách thận trọng. Cái nhìn của ông như muốn hỏi: “Thế nào thưa Đại tướng? Liệu có đủ sức để đấu tranh không?”.

- Tôi tán thành kế hoạch này. Anh đã đào tạo được những người tốt, Đại tá ạ! Thú vị là ở chỗ trong kế hoạch có ý kiến của anh phải không?

- Tôi chỉ làm cho chính xác hơn mà thôi.

- Giỏi lắm, Rưtragốp! - Đại tướng trầm ngâm suy nghĩ rồi ông hỏi nhanh.

- Có tin gì mới từ Phơrăng phuốc không?

- Ngày mai các đồng nghiệp Đức của chúng ta sẽ tiến hành vạch trần cái tên giả vờ mắc bệnh. Rênát Senle vẫn còn ở đây.

- Còn các nhà thể thao đang làm gì?

- Lúc này bọn họ chưa có gì thay đổi. Dich mun Lixôpxki ngày càng kiên trì yêu cầu Paxionxcaia tổ chức cho hắn ta được gặp bố cô ấy.

- Hãy suy nghĩ về chuyện đó đi. Có thể cho hắn ta gặp không? Đã đến lúc Paxionxcaia có thể rời khỏi đấy được chưa?… Các đồng chí Đức của chúng ta?

- Họ là những người cần mẫn đến cảm động. Họ làm việc rất cẩn thận.

- Hãy giúp đỡ họ nhiều hơn nữa. Vlađimia Ivanôvich. Một năm nữa sẽ trôi qua, chúng ta sẽ rời khỏi đây để về nhà… Đến lúc đó các đồng chí Đức chẳng còn ai để mạn đàm.

- Tôi hiểu. Tôi hiểu… - Sêmin đăm chiêu lên tiếng. - Các đồng chí ấy cũng hiểu như vậy.

- Thế là tốt. Vậy thì, Vlađimia Ivanôvich, tôi bằng lòng kế hoạch của Rưtragốp. Can đảm tuy có mạo hiểm. Tuyệt, Vlađimia Ivanôvich, vấn đề là ở chỗ Rưtragôp đã suy nghĩ một kế hoạch khó khăn và nguy hiểm không phải cho ai khác mà là cho bản thân.

- Toàn nhóm chiến dịch đã cháy nắng. - Sêmin mỉm cười.

- Để cứu một đồng chí thì chúng ta không tiếc gì bản thân. Nếu chúng ta và Côvancốp giành lấy phần thứ hai của kế hoạch và thực hiện kế hoạch đó thì chúng ta có thể tự hào về chiến dịch này.

Sêmin quay đầu lại:

- Chúng tôi sẽ không đốt cháy giai đoạn đâu.

Đại tướng xoa tay hài lòng và nói:

- Phải, đồ quỷ tha ma bắt. Chúng ta đang đi những bước mạo hiểm. Hãy báo cho mọi người phải bình tĩnh hành động và có suy nghĩ. Một sai lầm nhỏ hoặc một sự vội vàng vô lý có thể làm đổ vỡ toàn bộ công việc đấy.

Trong quan hệ giữa Paxionxcaia và với các nhà thể thao lại bất ngờ nảy sinh ra một chuyện phức tạp mới. Armônđơ Sốcman đã say cô đến chết mê chết mệt. Thời điểm này chính là lúc Natasa chuẩn bị biến khỏi môi trường thể thao này. Hắn cảm nhận được điều đó nên cứ bám riết lấy cô: hắn rình đón cô ngoài phố, ở bể bơi hoặc nằng nặc đưa cô về nhà và cũng nhiều lần hắn gợi ra những câu chuyện khó hiểu hoặc là những gợi ý vu vơ, mơ hồ.

Chiều hôm đó, Natasa đến chỗ luyện bơi. Gió giật từng hồi quay cuồng trên đường phố cuốn tung những hạt mưa và tuyết ẩm ướt. Những ngọn đèn bị bão tuyết nổi cơn điên dại bao phủ xung quanh, con đường ngầm trên đường phố lúc chạng vạng tối chỉ có thể đoán được mà thôi.

Khi chuẩn bị nhảy, Natasa kinh tởm khi nghĩ đến mình phải cởi quần áo rồi nhào xuống nước. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng có mặt trong gian phòng ấm áp.

Ở ngã tư phố tiếp, cô rẽ phải vào góc phố nơi có trụ sở của câu lạc bộ thể thao. Natasa rảo bước đi nhanh.

Ớ góc phố Armônđô Sốcman đã chờ cô từ lúc nào. Hắn bất ngờ xuất hiện làm Natasa thấy rùng mình.

- Xin lỗi cô Ani… Tôi đây mà. - Hắn lẩm bẩm và cầm tay Natasa. - Ở đây không có ai đâu, cô đừng tới làm gì. Buổi tập đã hoãn rồi. Chỉ có Dich mun và Alma… đang chờ cô.

- Lixôpxki muốn tập luyện với tôi. - Natasa bực tức nói.

Mắt cô tò mò liếc nhìn Armôn và thấy hắn rỏ ra rất xúc động.

- Nếu cô không muốn tự mình làm hư hỏng cuộc sống của mình thì đừng tới đó nữa. - Giọng Arnônđơ bỗng trở nên cương quyết.

- Trời ơi, có chuyện gì mà bí mật thế? Chuyện gì mà đáng sợ vậy? - Natasa cất tiếng cười khanh khách. - Armônđơ thời gian gần đây anh đã đưa cho tôi nhiều lời báo trước thật là bí mật. Chưa đến lúc anh nói cho tôi nghe một cách thẳng thắn và rõ ràng ư?

- Có chứ, Ani, đã đến lúc chúng ta cần trao đổi với nhau. Chúng mình sẽ đi đâu đó… chỉ có điều đừng đến chỗ họ…

Hai người đi ngược chiều gió, không thể nói gì được với nhau. Đi ngang qua tiệm cà phê, Natasa chủ động đề nghị rẽ vào đấy.

Hoàn toàn bất ngờ với Natasa, Armônđơ từ chối và ngay lập tức chạy băng qua đường để bắt một chiếc taxi.

Paxionxcaia đề phòng. Cả nhóm thể thao này bất ngờ bóc trần sự lừa dối ở đây thì sao. Phải chăng, họ cũng hành động với cô như với Côvancốp?

Ngồi vào taxi, Natasa cho tay vào áo khoác ngoài và mở chốt an toàn khẩu súng lục.

- Đường Phêđơ rích, số nhà mười bảy. - Armônđơ ra lệnh cho người lái xe.

- Chúng ta đi đâu thế này? - Natasa ngạc nhiên hỏi.

- Ở đây có một quán nhỏ rất dễ chịu. - Armônđơ nắm lấy tay Natasa và nói khẽ. - Đừng sợ, tôi không làm điều gì xấu với cô đâu… Tôi không thể làm được.

Quả thật, quán cà phê này rất tiện. Hình như khách rất thích quán này vì thời tiết như vậy mà quán vẫn đông người. Người ta đem đến cho hai người một chiếc bàn con và phủ khăn lên trên.

- Cô dùng gì ạ? - Người hầu bàn hỏi.

- Một cà phê đen. - Natasa nghiêm nghị nói.

- Tôi cũng vậy. - Armônđơ hơi bối rối nói.

- Ông cũng dùng cà phê đen ạ? - Người hầu bàn tỏ vẻ lo sợ và nháy mắt thô bỉ nhìn Natasa.

- Hai cốc cà phê đen. - Armônđơ bực bội nói.

- Vâng ạ. - Người hầu bàn nhanh chóng biến mất.

Natasa bật cười.

- Cứ tự nhiên với tôi như mọi khi, anh Armônđơ. Cứ gọi tôi như mọi khi.

- Tôi cũng không thích cà phê… Nói chung là tôi không muốn gì cả. Tôi muốn trao đổi với cô… một chuyện rất quan trọng.

Người hầu bàn đưa cà phê xong rồi rời khỏi bàn. Armônđơ nghiêng người về phía Natasa vội vàng nói, lúc đầu còn rời rạc rồi sau đó cứ luôn sợ sệt nhìn khắp phía.

- Ani, cô có thể nghĩ thế nào về tôi thì tùy. Tôi sẽ nói với cô như thế này… Tôi hiểu mình rõ hơn là Dich mun và cái mụ phù thủy Alma của hắn nghĩ về tôi. Lời nói danh dự với cô rằng, tốt nhất… chúng chỉ có thể lôi kéo cô vào một lần mà thôi vào các phi vụ bẩn thỉu của chúng. Như thế là đủ rồi! - Armônđơ đập mạnh tay xuống bàn, đôi mắt quắc lên sự cương quyết. - Ani, có thể cô sẽ cười tôi… nhưng tôi yêu cô! Phải! Phải! Cô cứ cười tôi đi… Tôi biết rất nhiều cô gái… nhưng cô hoàn toàn khác họ.

- Anh nghĩ ra chuyện đó cũng khá đấy Armônđơ ạ! - Natasa khẽ cười. - Anh định đem Lixôpxki ra dọa tôi và anh kéo tôi tới đây để giải thích cho tôi nghe về tình yêu.

- Cô muốn nói gì và nghĩ gì thì cứ tự nhiên. - Armônđơ bướng bỉnh lúc lắc cái đầu. - Hôm nay tôi sẽ cho cô nghe tất cả. Hãy nhớ lấy: Dich mun Lixôpxki và Alma là những con người rất nguy hiểm. Đối với họ, thể thao là một tấm bình phong che đậy những việc làm đen tối. Nói đúng ra họ là những kẻ cướp…

Natasa đặt tay mình lên tay Armônđơ rồi nhìn thẳng vào mắt anh ta sẽ nói:

- Armônđơ này, có lẽ anh nghĩ rằng Dich mun là…

- Không phải. - Armônđơ quả quyết nói. - Tôi biết hết. Dich mun có Anma, còn cô có một người Nga nào đó. Tất nhiên tôi sẽ sung sướng khi biết rằng nếu như không có người Nga đó. Nhưng nếu quả là có anh ấy thì tôi chỉ có thể hy vọng vào số phận… rằng cô sẽ hiểu tôi, rằng tôi sẽ luôn sẵn sàng hành động vì cô.

- Hay thật! - Natasa cười khẩy. - Vậy là Dich mun và Anma là những kẻ cướp. Rồi sao nữa?

- Đúng, chúng là những tên kẻ cướp. Hơn thế nữa, chúng còn đứng đâu một ổ cướp.

- Theo tôi, anh báo tin đó không phải là cho tôi mà cho người nào quan tâm tới những tên cướp đó.

- Không! Không bao giờ! Tôi không phải là kẻ tố cáo và cũng sẽ không phải là như vậy. Tôi nói với cô như vậy chỉ để cô biết rằng mình đang làm việc với ai. Hơn nữa tôi biết rằng: có một nguy hiểm đang đe dọa cô và cha cô, thậm chí cả người Nga đó của cô.

- Cứ cho là như vậy! - Natasa kêu lên nhạo báng.

- Đúng là như vậy đấy. Tôi biết rõ điều đó… - Armônđơ im lặng tựa lưng vào ghế, từ từ nhìn khắp căn phòng.

Natasa thấy sợ hãi khi thấy mình xử sự không đúng vì chẳng thấy hắn nói gì thêm nữa. Cô nháy mắt cho hắn ngồi sát vào mình.

- Nói cho tôi nghe sự thật đi nào, anh Armôn: Anh nói tất cả những chuyện về bạn bè của anh để làm gì nhỉ?

- Bạn ư? Họ mà là bạn của tôi ư? - Hắn vung tay - Cô chẳng biết gì cả. Tôi là ai và chúng là ai? - Đôi mắt hắn mờ đi và im lặng mãi không nói gì. - Cha tôi đã hy sinh ở Pháp, mẹ tôi cũng qua đời khi chiến tranh kết thúc. Tôi chỉ còn lại một mình ở Berlin. Nhà cửa thì bị cháy khi tôi mới hai mươi tuổi. Chắc cô lấy làm lạ rằng vũ đài của tôi lại là cái thị trường đen chứ gì. Một đứa bán thuốc lá sau khi bị vất ra khỏi nhà tế bần, những lúc không có thuốc lá thì tôi đi ăn cắp. Chuyện xảy ra như thế đấy, cô Ani. Sau đó tôi làm chân chạy bàn giấy cho một tổ chức công đoàn, rồi lại làm bảo vệ ở bãi bóng. Tôi mê thể thao lắm và cũng rất muốn trở thành nhà vô địch. Nhưng chỉ mong muốn thôi thì chưa đủ, tôi lại sa vào rượu chè, say mê những trò vui chơi, giải trí. Nhưng Anma Gutxơ đã để ý đến tôi, bà ta nói: “Anh sẽ trở thành nhà vô địch!”. Cùng với Dich mun, họ đã huấn luyện cho tôi và tôi đã lập được kỷ lục ở Berlin năm ngoái. Các báo chí đều chụp ảnh tôi. Đó là những ngày hạnh phúc nhất trong đời tôi… Thế mà mới gần đây Anma và Dich mun đã kể lại rằng kỷ lục của tôi là do họ tạo ra. Dich mun đã mua hai trọng tài - thế là hết. Những kẻ khốn nạn!

- Có thế mà anh đã nghĩ rằng chúng là những tên kẻ cướp ư? - Natasa nghiêm giọng hỏi.

- Không đâu Ani ạ, kỷ lục của tôi là cái quái gì. Một chuyện khác đã xảy ra.

- Chuyện gì vậy?

Armônđơ im lặng. Qua đôi mắt của hắn Natasa đã nhặn thấy sự bối rối và cô hiểu rằng chính lúc này đây sự nhận thức của hắn đã tiến lại gần điều chủ yếu nhất, rằng hắn có thể không nói gì cả.

- Hãy kể hết cho tôi nghe đi anh Armônđơ. Có thể tôi giúp được anh chăng? - Natasa sẽ nói.

- Không, tôi vẫn còn muốn sống… - Cái miệng của hắn mếu máo cười.

- Anh thật giống với Anma. Chị ấy lúc nào cũng tô đen mọi người một cách tàn nhẫn và chị ấy chẳng thích giải thích tại sao chị ta lại căm thù mọi người như vậy.

Bộ mặt của Armônđơ bỗng ửng đỏ. Natasa hiểu rằng mình đã đi một bước đúng.

- Vậy thì cô sẽ nghĩ gì khi biết rằng Anma và Dich mun làm việc cho phương Tây? - Armônđơ nhìn Natasa bằng cặp mắt dữ tợn và cương quyết. - Đúng như vậy, cho phương Tây. Chúng đầu cơ ngoại tệ. Chúng phân phát truyền đơn, khiêu khích những tên gián điệp. Chúng có thể thực hiện bất cứ việc làm kẻ cướp nào… miễn là được trả tiền hậu hĩnh.

- Chẳng hạn? - Natasa nhanh nhẹn hỏi.

- Chẳng hạn, chúng tham gia vào vụ bắt cóc người Nga.

- Người Nga nào?

- Cứ cho là người bạn của cô đi. Còn nếu cô muốn chúng bắt cóc luôn cả cô nữa. Thậm chí còn nhanh hơn nữa. Chúng sẽ bắt cha cô. Dich mun rất quan tâm tới.

- Anh nói toàn chuyện nghiêm túc để tôi tin anh phải không, anh Armônđơ?

- Cô muốn báo cho cảnh sát phải không?

- Không, tôi muốn chạy trốn khỏi Anma và Dich mun.

- Chúng có thể tóm cô lại.

- Lúc đó tôi sẽ chạy tới cảnh sát được chứ?

- Cẩn thận đấy cô Ani. Chúng có đôi tay rất dài. Nếu quả thật cô muốn chạy trốn chúng thì hãy hành động cho thận trọng, không để cho chúng tìm ra chuyện gì hết. Nếu không thì cái tên bán sách tay chân của chúng có thể cho cô về chầu giời.

- Phố Genmút, nhà số bốn? - Natasa hỏi độp luôn.

Armônđơ rùng mình. Đôi mắt hắn ánh lên sự hoảng hốt.

- Cô biết hắn à?

- Có lần Dich mun sai tôi đến gặp hắn. - Natasa thờ ơ giải thích - Người thì bé nhỏ như thế, trông chẳng có vẻ gì là đáng sợ cả.

- Đó là một tên giết người chuyên nghiệp. Hắn bán sách nhưng đâu có phải là bán sách. - Im lặng một lúc Armônđơ tiếp tục nói - Mới gần đây thôi một sĩ quan người Nga đã bị bắt cóc. Việc làm đó do tên bán sách tổ chức đấy.

- Làm sao anh biết được?

- Nếu cô muốn biết đầu đuôi câu chuyện. - Armônđơ hít không khí hệt như trước khi nhảy xuống nước - Chúng đã biến tôi thành kẻ tham gia vào cái công việc bẩn thỉu này. Đúng là như vậy, cô Ani. Hãy tin tôi, chỉ có điều tôi chẳng biết gì hết. Cho đến giờ tôi vẫn không biết gì cả khi sự việc diễn ra trước mắt tôi. Chúng lôi kéo tôi vào cuộc để đánh lạc hướng một cô gái người Đức quen tôi.

- Thế thì sao? - Natasa dửng dưng hỏi hắn.

- Cô ít hiểu chuyện này quá! - Hắn cáu. - Tôi đã nói với cô vì… vì cô… vì tôi yêu cô… nên tôi đã kể hết cho cô nghe… Còn cô… - Bất ngờ đôi mắt tròn xoe của hắn nhìn xoáy vào Natasa. - Có lẽ tôi là đứa ngu nhất trên đời này. - Hắn vội vã nói không ra lời. - Rõ ràng là cô đã cùng với chúng nó? Phải thế không? Vậy thì sao…

- Anh đừng nói những lời ngu ngốc nữa, Armônđơ. Cảm ơn anh đã nói tất cả. Tôi sẽ chạy khỏi bọn kẻ cướp ấy. Tôi hứa với anh như vậy.

- Nhưng tôi tha thiết xin cô một điều… - Những vết nhăn trên trán Armônđơ hiện ra. - Xin cô đừng làm gì nếu cô chưa trao đổi với tôi. Cô hiểu không? Tôi là người bạn trung thành nhất của cô. Tôi sẵn sàng làm tất cả mọi thứ cho cô và chỉ có cô mà thôi, ngoài cô ra chẳng còn ai trên đời này cả. Lẽ nào cô không thấy điều đó?

- Tôi thấy chứ.

Armônđơ giật mạnh tay Natasa và hôn cô.

Natasa đứng dậy.

- Đã đến giờ tôi phải về rồi. Có lẽ cha tôi đang lo lắng.

Rênát chưa biết được chuyện gì đã xảy ra với chị mình. Người ta chỉ nói cho cô hay rằng tình trạng sức khỏe của chị mình sút kém vì vậy việc vào thăm là tạm thời bị cấm.

Sáng nào cũng vậy, Rênát tới bệnh viện và cô chỉ nghe được mỗi câu nói:

- “Không có gì thay đổi cả, sức khỏe của chị cô vẫn xấu như ngày hôm qua”.

Nhưng thực tế, chuyện xảy ra là như thế này. Các đồng chí ở Cục an ninh địa phương xác định được rằng chị gái của Rênát Senle hoàn toàn khỏe mạnh. Phải tiến hành vạch mặt con bệnh vờ vĩnh sao cho thật khéo, trước hết là làm thế nào để những người có liên quan tới cô ta không tỏ ra nghi ngờ và không một ai đoán được nguyên nhân thật của căn bệnh kỳ lạ của Alixa Senle.

Một bức thư với những lời lẽ thô thiển của một cô y tá đã gửi tới phòng y tế của địa phương. Trong thư cô đã lưu ý đến việc sử dụng bừa các phòng bệnh nhân. Trong một số sự kiện khác cô có ý kiến cho rằng hình như trong một phòng bệnh nhân riêng có một bệnh nhân rất thân quen với bác sỹ trưởng mặc dù tình trạng sức khỏe của bệnh nhân này có thể cho nằm chung với mọi người.

Phòng y tế liền tổ chức một ủy ban đặc biệt để điều tra bức thư đó. Một buổi sáng ủy ban bất ngờ xuất hiện ở bệnh viện và tiến hành kiểm tra các phòng bệnh và điều tra dư luận của bệnh nhân, Ủy ban bắt tay vào công việc vào khoảng mười giờ đến mười một giờ ba mươi thì bác sỹ trưởng biến mất. Ông ta tẩu thoát tài đến nỗi các cán bộ an ninh của Đức không hề hay biết.

Trong nửa tiếng đồng hồ, Hội đồng chẩn bệnh của các bác sỹ đã khẳng định được căn bệnh giả của Alixa Senle, thế là cô ta được dẫn thẳng về Cục An ninh Quốc gia. Tuy đã hiểu được trò chơi của mình đã kết thúc nhưng hình như cô ta vẫn còn níu lấy nguồn hy vọng nào đó. Alixa từ chối mọi câu hỏi. Đã qua ba ngày thẩm vấn nhưng mọi cố gắng đều không mang lại kết quả gì, cô ta cương quyết im lặng. Các cán bộ an ninh hiểu rằng chắc chắn cô ta đang tranh thủ thời gian để đồng bọn kịp thông báo hỗ trợ cho cô, hoặc ít ra cũng kịp trốn thoát. Vì vậy căn phòng của Alixa Senle được bố trí theo dõi nghiêm ngặt.

Còn Rênát Senle không hề hay biết. Sáng nào cũng tới viện rồi trở về nhà, về chỗ ở của bà chị.

Thời tiết sáng hôm đó thật đáng nguyền rủa. Những đám mây đen bay rất thấp ngay sát tại mái nhà rồi cuồn cuộn bốc lên. Mặt trời chỉ thỉnh thoảng thấy vài giây rồi sau đó cả thành phố bị bao phủ bởi ánh hoàng hôn ảm đạm, những bông tuyết ẩm ướt cứ rơi mãi không ngớt.

Kéo chiếc cổ áo lên cao, Rênát ra khỏi bệnh viện và trở về nhà. “Có chuyện gì đã xảy ra với chị ấy?”. Cô lo lắng nghi ngờ. Thời gian gần đây Rênát càng ngày càng nhớ tới câu hỏi lạ lùng của người điều tra. Rõ ràng ông ta nghi ngờ về việc Alixa có ốm thật hay không. Quả là kỳ lạ. Bệnh của chị ấy nói là nặng mà trông vẫn khỏe. Cuối cùng thì tại sao vị bác sĩ trưởng ấy lại đối xử ưu ái với Rênát và chị Alixa như vậy. Một hôm, Rênát đến thăm và ngồi nói chuyện với chị. Alixa nói rằng không hiểu sao bác sĩ trưởng lại có thái độ thiện cảm với mình như vậy, còn Rênát lại không có ý nghi ngờ gì.

Những suy nghĩ của Rênát về chị gái giờ đây gắn liền với những hồi ức đầy lo lắng về thời gian qua, về sự việc hãi hùng và nhất là chuyện xảy ra vào tối hôm đó ở cầu Varsápxki. Tất cả bắt đầu từ khi xuất hiện người đã mang cho cô mảnh giấy của Alixa. Điều đó cũng có nghĩa là chị ấy cũng biết bố hãy còn sống. Nhưng tại sao Rênát khi còn ở đấy đã có lần hỏi chị ở bệnh viện về chuyện đó thì bỗng nhiên Alixa lại tỏ ra hốt hoảng và viện cớ đau tim lảng tránh không trả lời câu hỏi. Cuối cùng tại sao sau đó không lần nào Alixa nhắc tới câu chuyện đó nữa.

Rênát đã tới gần ngã tư đường phố, cô thường phải sang đường để rẽ vào cửa hàng bánh mỳ. Cô quen thuộc con đường này đến mức cô bước đi như một cái máy từ lề đường bước xuống đường nhựa. Tất cả những gì xảy ra trong nháy mắt sau đó cô không hiểu nổi, nó giống như một giấc mơ khủng khiếp.

Rênát nghe thấy tiếng rú của động cơ đang gào lên ở bên trái. Cô ngó quanh, một chiếc ôtô màu đen, thấp đang vùn vụt lao thẳng vào người cô với tốc độ cực lớn và một chiếc xe khác màu xanh đang đuổi theo nó. Một bàn tay lực lưỡng nào đó nắm lấy bả vai Rênát và giật mạnh về phía sau lôi cô về phía bức tường. Cô ngã xuống… cả hai ôtô lướt sát mép vỉa hè. Chiếc ôtô màu xanh đã đuổi kịp chiếc xe màu đen và ép nó vào lề đường. Bánh xe bên phải của ôtô đen chồm lên mép vỉa hè và đâm vào mốc bằng gang. Nó lao lên vỉa hè và bị lật nghiêng. Tiếng phanh rít lên nghe xé tai.

Một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ mặc chiếc áo ngắn màu đen bò ra khỏi xe. Ông ta đứng dậy, lảo đảo rồi nhanh nhẹn nhảy lên hè phố rồi biến luôn vào trong cổng. Bốn người trong xe màu xanh nhảy ra, tay cầm súng lục chạy lại chiếc ôtô. Một người đã đuổi theo tên lẩn trốn trong cổng.

Tất cả sự việc chỉ diễn ra trong vài giây, thậm chí Rênát còn chưa kịp đứng dậy. Một người đàn ông trẻ đứng gần cô cũng theo dõi được tất cả những gì diễn ra lúc đó. Anh ta cúi xuống Rênát.

- Cô có sao không?

- Không.

- Như vậy là cô đã bị bắt đúng lúc. Đứng lên nào, đưa tay đây.

Ông khách hàng thật quá bắt bẻ. Người bán sách không thể hiểu được ông khách có bộ mặt ủ rũ như cha cố này cần cái gì?

- Cho tôi xem một cuốn sách nói về lịch sử.

- Xin mời ông xem. Đây là một cuốn lịch sử hay, toàn các sự kiện lịch sử trong đó.

Ông khách mất tới nửa giờ vùi đầu vào đống sách, phủi bụi từng cuốn một. Cuối cùng ông ta mới nói rõ ràng rằng ông ta cần một cuốn lịch sử âm nhạc.

- Thật là tuyệt vời. Xin mời ông xem những cuốn lịch sử âm nhạc này.

Ông ta còn cần đến cả những cuốn tiểu thuyết lịch sử nói về cuộc đời của các nhạc sĩ vĩ đại như Bêtôven, Môda và nhất là Vacnhe.

- Ông tha lỗi cuốn sách đó ở đây không có. - Tên bán sách to béo bắt đầu thấy sốt ruột.

Hắn ta đứng dậy, khuỷu tay tỳ lên giá sách, những ngón tay múp múp móc vào cái bụng căng tròn của hắn. Hắn nhìn ông khách một cách căm thù, còn ông ta đang dán đôi mắt cận vào những quyển sách. Nhưng khi ông ta gạt những cuốn sách ra thì trên bộ mặt ửng hồng của hắn hiện ra một nụ cười thật dễ thương.

- Anh có thể cho tôi đặt mua những loại sách như thế này được không?

Ông khách hỏi bằng một giọng khàn khàn.

Người bán hàng khó chịu nhún vai.

- Nhận đặt hàng thì có gì là khó nhưng thực hiện được lại không phải là dễ. Sau khi cuộc chiến khủng khiếp này kết thúc thì toàn bộ các thứ sách cũ này đã chuyển giao cho chính quyền cả rồi còn gì. Ông thử nghĩ mà xem: Nếu tôi muốn thực hiện đơn đặt hàng của ông thì phải làm thế nào để có một cái “X” trong mỗi con người Đức nào đó đốt cháy mọi thứ trừ cuốn tiểu thuyết nói về Vacnhe, hơn nữa còn phải làm cho chính bản thân người công dân Đức này không cần đến cuốn sách ấy mà cần có mười đồng Mác mà tôi sẽ đem cho anh ta. Ông thấy cái dây xích của những điều tình cờ là thế đấy.

- Những cái anh người Đức ấy lại bất ngờ lôi tới cho anh cuốn sách tôi đang cần thì sao? - Ông khách mua không hề luống cuống hỏi lại.

- Lạy Chúa! Lạy Chúa! - Người bán sách lắp bắp.

- Trường hợp này mong ông ghi lại địa chỉ của tôi đây và nếu tôi gặp may thì xin ông gửi cho tôi vài dòng.

- Được thôi.

Người bán sách cuối cùng đã hiểu ông khách mua hàng sẽ rời cửa hàng lạch bạch như một hòn bi. Hắn lấy ra một quyển vở đã nhàu nát.

- Tôi nghe đây.

Người khách nói xong địa chỉ lại tiếp tục vùi đầu vào đống sách. Hình như ông ta cố ý chọn một cuốn sách mỏng nhất rồi chìa cho người bán.

- Xin ông gói cho tôi cuốn này. Tôi đã làm phiền ông chắc không phải là vô ích. Lần đầu tiên trên khuôn mặt người bán hàng thoáng có một cái gì đấy giống như một nụ cười. Bao nhiêu tiền?

- Năm Mác. - Người bán hàng nói.

- Ông cầm lấy cho. Cảm ơn ông. Dù sao tôi vẫn đợi bưu thiếp của ông. Tôi tin vào phép màu nhiệm của sự ngẫu nhiên. - Người khách với vẻ thông thái dởm, cuốn lại chiếc khăn trên cổ, cài hết cúc áo bành tô, dựng chiếc cổ áo lên và bước ra khỏi phòng.

Người bán hàng nổi xung lên, đập nắm tay lên quầy hàng rồi biến vào sau tấm rèm cửa.

Trong căn phòng Dich mun Lixôpxki đã có lần tiếp Paxionxcaia, giờ đây có một người đàn ông còn trẻ khoảng chừng ba mươi tuổi, gầy gò đang ngồi. Ông ta mặc chiếc áo da đã cũ, chiếc mũ lưỡi trai kiểu Tenman đặt trên bàn. Người bán sách lôi từ trong ngăn bàn năm Mác của ông khách hàng vừa trả đặt lên bàn.

- Đây là cái giá cho việc cầm giữ tôi đây. Chỉ một phút nữa thôi là tôi cho hắn ăn đạn.

Người trẻ tuổi cầm lấy số tiền đã nhàu nát rồi cẩn thận vuốt trên lòng bàn tay cho phẳng.

- Tôi không hiểu anh đấy, anh Kuntơ ạ. Chẳng lẽ thần kinh của anh lại rẻ thế ư? Chúng tôi bắt buộc phải trả giá cho anh ư?

Người trẻ tuổi nói tiếng Đức khá sõi nhưng với giọng thận trọng nên thấy rõ đó là âm mưu của người nước ngoài.

- Thần kinh tôi không phải bằng thép đâu, ông Raitơ. - Người bán sách càu nhàu ngồi xuống ghế và nói.

- Cũng có thể ông khách hàng tới đây để kiểm tra xem dây thần kinh của anh được làm bằng thứ gì thì sao?

- Là cái quái gì! Tôi đã từng biết những người điên ấy. Hítle đã quét sạch bọn Do Thái, đáng ra phải bóp cổ chúng nó và tất cả bọn trí thức cho chúng nó chết đi. Bọn chúng đã đẩy chúng ta xuống vực. - Tên to béo vung tay. - Còn những tên ngu ấy thì dành cho thế này: tống đi và vứt quyển tiểu thuyết viết về Vacnhe cho chúng.

Người trẻ tuổi đẩy tiền về phía người bán sách.

- Anh nói hay thật! Cầm lấy đi.

Người bán sách gạt tiền xuống sàn nhà.

Mắt người trẻ tuổi ánh lên vẻ dữ tợn.

- Ông Kơrame, rõ ràng là người mua đã mua thần kinh của ông quá đắt đấy. Quả thật tôi không nhận ra ông.

- Còn tôi thì không hiểu ông. - Người bán sách phát khùng lên. - Ông hãy tưởng tượng một siêu nhân là gì? “Thần kinh, thần kinh”. Quả là ông chưa biết ở Phơrăng phuốc đã xảy ra chuyện gì. Tên Dich mun Lixôpxki thực sự đã thoát ra khỏi thòng lọng và cuối cùng, thật hạnh phúc vì Karl đã ngã xuống suối vàng. Hắn quá yêu bản thân mình và đã bán chúng ta như những con cừu, bán từng con một.

- Anh tin rằng đúng là hắn chết rồi ư?

- Đã thông báo trong bản tin thời sự ở báo.

- Nếu thông báo ấy cố ý đăng để bảo vệ cho anh thì sao?

- Thế ư? - Người bán sách sợ hãi nhìn người kia.

Đúng lúc đó có tiếng động đâu đó vang tới từ gầm giường, tiếng động nghe trầm đục. Cả khách lẫn chủ nhà đều rùng mình nhìn nhau.

- Ai đấy? - Người trẻ tuổi khẽ hỏi.

- Tôi không biết. Mọi thứ đều đã được đề phòng cẩn thận rồi. Lối vào qua cửa hàng bỏ ngỏ. - Người bán sách ngẫm nghĩ rồi bỗng nhiên thở phào và nói - Có thể là Dich mun đấy. Một mình nó không biết cuộc gặp gỡ ngày hôm nay đâu.

Từ gầm giường vẳng lên bốn tiếng gõ cách nhau đều đều. Hai người dịch chiếc giường ra một bên, uốn góc vải lót sàn phủ lên cho phẳng và mở nắp đậy đã được ngụy trang rất khéo. Từ trong bóng tối của con đường ngầm, hiện ra chiếc đầu của Dich mun Lixôpxki. Dich mun im lặng trèo ra khỏi nắp, ngồi vào bàn và hắn nhìn người bán sách một cách ảm đạm.

- Karl của anh! - Cuối cùng hắn nói bằng giọng khàn khàn. - Một tên ngu! Đồ giẻ rách!

- Đủ rồi! Đủ rồi! - Người bán sách phẩy tay.

- Nó chết rồi, chẳng thể trở thành người khác được đâu.

- Tất cả những chuyện này đã xảy ra như thế nào nhỉ? - Người trẻ tuổi hỏi.

- Thứ nhất, thời tiết lúc đó khỉ quá… Lixốpxki bắt đầu kể lại.

Nhưng người trẻ tuổi sốt ruột giơ tay.

- Đừng mơ mộng nữa, anh cứ nói thẳng ra xem nào.

Trước ngày hôm đó, đã có hai lần chúng tôi có thể kết liễu đời con bé được rồi nhưng hình như lúc đó Karl thấy rằng trên đường phố có nhiều người qua lại.

- Tại sao anh không tự lái xe lấy? - Người trẻ tuổi cướp lời hỏi.

- Tôi quen thực hiện việc gì người ta đã ra lệnh! - Lixôpxki hằn học, giận dữ trả lời.

- Tôi hiểu, đó là sơ xuất của tôi. Người trẻ tuổi nheo mắt nhìn Dich mun. Tôi quên mất rằng người Đức có một kỷ luật, nó được coi là thứ tôn giáo thứ hai. Nhưng có phải lúc nào các anh cũng tuân theo cái tôn giáo đó không?

- Luôn luôn là thế.

- Còn nhiệm vụ của tôi trong mối quan hệ với người cha của Anna Lorkh?

- Chỉ còn thiếu kiên nhẫn chút nữa là có thể phải bay đi thôi. - Lixôpxki nhún vai.

- Đủ rồi, ta cứ cho là như vậy. Vậy thì tại sao lại xảy ra như thế.

Lixôpxki tiếp tục kể lể.

- Sai lầm thứ hai là ở chỗ chúng tôi đã nghe theo các ông nên mới để số hiệu xe Phơrăng phuốc trên xe ôtô của mình. Ở đó có nhiều loại xe này nên bọn cảnh sát để ý khi thấy xuất hiện một chiếc xe mới. Hơn nữa chúng tôi đã đỗ xe ở đấy hoặc đã lượn đi lượn lại vài ngày nơi Rênát Senle thường đi qua. Cuối cùng vào đúng thời điểm quyết định ấy, chúng tôi cho nổ máy, Karl cảm thấy chậm trễ nên đã tăng tốc độ cho xe chạy như điên dại để bù lại thời gian đã mất nên cảnh sát đã chú ý. Dù sao thì khi xe cách Senle mười mét, chúng tôi thấy mình đang bị rượt đuổi. Karl tâm trạng căng thẳng nên càng nhấn thêm cho xe chạy nhanh. Kết quả là chúng tôi đã áp sát tới Senle khi chỉ còn cách vỉa hè một bước chân nhưng gần chỗ cô ta lại có một ụ tuyết. Karl cho xe chạy tránh chỗ tuyết đó nên xe lướt sát người cô ta và húc vào sườn xe cảnh sát. Cú va chạm ấy khiến chúng tôi bắn lên vỉa hè đâm vào mốc đường.

- Karl đúng là chết rồi chứ?

- Vâng. Ngực hắn va vào tay lái. Tiếng va giống như tiếng ván gỗ gãy. Máu từ miệng hắn ộc ra. Người ta thường chết khi bị như vậy. - Dich mun mếu máo cười.

Người trẻ tuổi nhìn Lixôpxki một cách nhạo báng.

- Chỉ có thể nói được rằng các anh đã bảo vệ được một người làm chứng trong bản án ở phiên toà buộc tội các anh. Tôi lưu ý đến Rênát Senle. Cô ta đã trốn các anh vào tù hai mươi năm.

Dich mun im lặng.

Sau đó một lúc có hai người nữa đi qua quầy hàng, đi vào buồng sau tấm cửa. Người bán sách liền đóng cửa ra vào và treo tâm biển “Ăn trưa”.

Đã được vài hôm nay, các đồng chí Đúc chăm chú, bố trí theo dõi sát quầy hàng của người bán sách. Đó không phải là một việc làm dễ dàng. Xung quanh ngôi nhà là những đống rác, cửa ra vào nhìn ra một đường phố vắng. Nếu có người nào xuất hiện trên đường phố và nếu anh ta không rẽ vào cửa hàng sách thì người đó có thể gây cho người bán sách một sự nghi ngờ.

Một trong những điểm quan sát được bố trí cách cửa hàng khoảng hai trăm mét, cái chốt này được ngụy trang bằng cách thu dọn những đống rác và chỗ gạch đổ. Qua ống kính quang học có thể nhìn thấy rõ lối đi vào quầy hàng. Người khách nào đến thăm đều được chụp ảnh lại. Cái chốt này được đặt tên là “Thợ xây”. Chốt quan sát thứ hai được bố trí ở tận ngã tư đống đổ nát phía sau quầy hàng và được đặt trên đỉnh một ngọn đồi đá. Nó có tên là “Kim tự tháp”. Vào một đêm tối, một chiếc hầm quan sát được cả bốn phía xuất hiện trên đống gạch đổ nát này. Hai người có nhiệm vụ trực ở đây. Cả hai trạm liên lạc với hai nơi chỉ huy của chiến dịch bằng điện đài. Ở đây cũng có các máy nhận tin tự động.

Ở chốt “Thợ xây”, người trực áp sát mắt vào ống kính quang học và giơ tay lên cao.

- Chú ý. Cửa ra vào quầy sách đang mở.

Người thứ hai đặt tay lên cần khởi động của máy chụp nhưng đồng nghiệp của anh ta ngăn lại.

- Không cần. Lôhan Renke đi ra đấy.

Lôhan Renke, đó chính là người mua hàng quấy rầy hôm trước với mong muốn có cuốn tiểu thuyết về Vacnhe đang chậm rãi đi về hướng chốt thứ hai.

Nơi chỉ huy chiến dịch số hai.

- Thế nào Renke; công việc ra sao?

- Chẳng sao cả, thần kinh của hắn không bình thường, hắn sẵn sàng ăn tươi nuốt sống tôi.

- Không nhìn thấy ông khách của hắn?

- Không. Tất nhiên, hắn ở trong phòng sau tấm rèm cửa. Tôi đã mua được cuốn sách nhỏ này với cái tên tượng trưng là “Sự bắt đầu của tận cùng”.

- Tự do nguy hiểm đấy Renke ạ! Hắn có thể đánh hơi thấy có điều không hay.

- Thậm chí hắn cũng chẳng buồn nhìn tôi cầm cái gì.

Ở trạm “Kim tự tháp”.

- Xem kìa! Có người! Anh ta đi về đâu trên cái đống hoang tàn ấy nhỉ? Hắn bước đi tự tin như đi trên đường phố vậy.

- Đúng rồi. Hắn cứ ngơ ngác như con sói bị dồn đuổi thế kia.

- Xem này.

Người đó là Dich mun Lixốpxki. Anh ta dừng chân bên cạnh một cái bệ của ngôi nhà đã bị phá huỷ và nhìn quanh quẩn rất lâu. Khi đã tin chắc không ai nhìn thấy mình anh ta gập người lại và chui vào lỗ hổng của ô cửa hình bán nguyệt.

- Tôi gọi nơi chỉ huy chiến dịch số một.

- Đã nhận được thông báo, hãy tiếp tục quan sát. Chúng tôi sẽ phái tới chỗ các đồng chí các cán bộ cộng sự đem theo chó đến.

Ở chốt “Người thợ xây”.

- Các nơi chỉ huy chiến dịch hãy chú ý! Có hai người từ hướng Đông xuất hiện. Họ đi về cửa hàng sách cũ. Chúng tôi đang quay phim. Một trong hai người đã có mặt ở đây vào hôm thứ ba. Người kia theo xét đoán, xuất hiện lần đầu tiên.

Nơi chỉ huy chiến dịch số một.

- Chú ý! Tất cả mọi người hãy nghe mệnh lệnh! Số một nói đây. Khi cả hai bước vào cửa hiệu thì đúng mười lăm phút sau chúng ta sẽ bắt đầu chiến dịch. Tôi báo trước: chỉ sử dụng vũ khí trong trường hợp thật cần thiết. Không tắt điện đài. Liên tục liên lạc với tôi.

- Tôi được giao nhiệm vụ thông báo cho các anh biết Ngài Pherxter, cục trưởng Cục mật vụ quân phiệt đánh giá công việc của các anh rất tồi… Người đàn ông dáng gầy gò khoác chiếc áo da đã sờn bắt đầu buổi họp khi tất cả những người được triệu tập đã có mặt đầy đủ ở nhà người bán sách. Rõ ràng là các anh đã lặp lại khuyết điểm của Ngài Quốc trưởng: đó là quá tự tin vào trí tuệ của mình. Câu chuyện xảy ra ở Phơrăng phuôc ấy thật là nhục nhã: hai người có kinh nghiệm mà không xoay sở được với con nhãi ranh ấy. Không những thế một người còn mất xác một cách vô ích. Bây giờ là lúc bọn đỏ tấn công vào dấu vết của các anh. Trong người chết có để lại tài liệu gì không?

- Tài liệu giả mạo cả. - Lixốpxki buồn bã trả lời.

- Cái đó tôi hiểu. Nhưng là những tài liệu gì chứ? Không phải là những tài liệu ở chỗ chúng ta à?

- Không. Tôi và Karl nhận thấy những tài liệu ấy ở chỗ… - Dich mun gật đầu về phía người bán sách.

- Mong rằng các anh đã thấy được điều đó. Người gầy gò thở phào nhẹ nhõm. Những tên nào theo dõi các anh chắc không thể đoán được các anh đã thủ tiêu Rênát Senle chứ?

- Tôi không nghĩ như vậy. Người của chúng tôi theo dõi toàn bộ sự việc đã xảy ra và nói rằng cô ta sợ quá đã ngã xuống. Một người qua đường nào đó đã vực cô ta dậy thế là cô ta đi về nhà.

- Các anh có tin chị gái cô ta không?

- Tuyệt đối. - Người bán sách trả lời. - Bác sĩ trưởng của bệnh viện đã cho cô ta một liều thuốc độc. Nếu cô ta kịp nhận ra rằng chúng ta không thể làm được gì cho cô ta thì cô ta sẽ vĩnh viễn câm lặng.

- Đáng lẽ phải làm như thế từ lâu rồi. Còn cái anh bác sĩ trưởng vẫn ở chỗ chúng ta. Thế là một con người nữa đã được xoá sổ khỏi điểm bi kịch này. Đối với chúng ta Phơrăng phuôc đã trở thành một vết trắng. Tất cả những cái đó chỉ tại các anh không làm được gì để từ chối cái vở kịch vụng về này ở cái tỉnh lẻ mà Ghétstapô của các anh lại say nó như điếu đổ đến thế. Việc gì mà phái gửi con Senle đến Phơrăng phuốc, làm giả bệnh cho chị nó làm gì nhỉ? Liệu các anh có thể kết liễu đời con em ở đây không?

- Ở đây còn khó hơn nữa. - Người bán sách nói.

- Nhưng ở đó còn khó hơn ấy chứ. Các anh nghe đây. Ở đâu cũng khó khăn nếu các anh vụng về, vần đề là ở chỗ ấy. Kết quả là chúng ta phải xoá được những điểm quan trọng đối với chúng ta, cả bác sĩ trưởng nữa, cả Alixa Senle. Điều đáng bực nhất là sự đổ vở này xảy ra đúng vào lúc hoạt động của các anh đáng lẽ phải có hiệu quả và tích cực nhất.

- Điều chủ yếu chúng tôi đã làm xong. Ngài Raitơ. Người sĩ quan Nga đã ở trong tay chúng tôi. - Người bán sách to tiếng nói.

Người mặc áo da không nói câu nào, thậm chí cũng không động đậy đến cả lông mày.

- Còn cái tên sĩ quan hải quân, bố con bé vận động viên, anh đã nói chuyện được với hắn chưa - Hắn quay sang hỏi Lixốpxki.

- Vâng. Tôi đã có buổi nói chuyện đầu tiên.

- Ra sao rồi?

- Không có gì tốt cả. Hắn im lặng. Lúc nào nói thì hắn né tránh như một con nhím.

- Đến bao giờ anh gặp lại hắn?

- Chúng tôi thoả thuận với nhau là đến chủ nhật. Hắn sẽ đến đây vào lúc hai giờ.

- Tốt.

- Còn bây giờ các ông có một việc làm hoàn toàn mới mà không có gì phức tạp gì lắm. Người gầy gò cẩn thận dập tắt điếu thuốc lá rồi tiếp tục nói: chiến tranh đã quẳng ra đời rất nhiều trẻ mồ côi. Những thiếu niên này rất chú ý đến chúng ta. Làm sao thu thập được bọn chúng càng nhiều càng tốt. Những đứa trẻ đang ba hoa gần rạp hát và khách sạn, chúng đang mong muốn có một cuộc sống tốt đẹp mà không có tiền. Hãy nói với bọn chúng rằng “Hãy sang Berlin, phố Benleman số nhà mười chín tầng bốn buồng mười lăm. Đến đấy bọn chúng hỏi Vônphơgan Clêda. Ông ta sẽ phát cho mỗi đứa một số tiền tạm đủ sống. Những đứa trẻ như vậy chúng ta cần đến hàng trăm. Chúng có khả năng gây bao chuyện phiền nhiễu cho bọn đỏ. Rồi sẽ tới lúc vũ khí trong tay chúng tràn ra đường phố Đông Berlin và…

Có tiếng gõ cửa vang lên.

Người gầy gò im lặng và ngước mắt lên nhìn người bán sách dò hỏi.

- Ai có thể đến đây vào lúc này?

- Tôi không rõ - Người to béo lắp bắp.

Tiếng gõ cửa vang lên cương quyết.

- Có khả năng tên ngốc mê sách nào đó.

Người bán sách đứng dậy đi ra quầy hàng.

- Đứng lại - Lão gầy gò lên tiếng - Mở cửa xuống đường hầm mau lên! Mặc kệ nó.

Chiếc giường được dịch ra, tấm vải lót sàn được nhấc lên và nắp hầm được mở ra.

- Bây giờ thì anh đi đi - Người gầy gò ngồi sát ngay cạnh miệng hầm - Trường hợp nguy hiểm anh hãy nói to: “Vâng! Nào đi đi!”.

Lại có tiếng gõ cửa, lần này có vẻ mạnh mẽ và sốt ruột.

- Đi đi chứ! Quỷ bắt anh đi - Lão gầy gò kêu lên.

Người bán sách rút khẩu súng lục từ ngăn bàn ra cho vào túi áo khoác ngoài rồi đi ra cửa.

Nguy hiểm cùng một lúc xuất hiện từ hai phía. Từ quầy hàng vẳng lên tiếng “Vâng” to. Cửa ra vào rầm rầm bật mở, ngay lúc đó lộn xộn xảy ra ở quầy hàng, những tiếng động và tiếng người ngã xuống nghe khô khốc.

Người gầy gò nhào ra nắp hầm nhưng hắn lặng đi ngay tại bậc thang đầu tiên: trong bóng tối của đường hầm có những chấm sáng nhảy múa lung tung và tiếng chó sủa mỗi lúc một gần.

- Bỏ vũ khí xuống - Tên gầy gò khẽ ra lệnh và hắn là người đầu tiên vứt khẩu súng của mình vào cửa sổ thông hơi.

- Đóng nắp hầm lại.

Khi nắp hầm được đóng lại và vải lót sàn được đặt lại như cũ cũng là lúc các cán bộ an ninh Đức xông vào buồng.

- Giơ tay lên.

Cả bốn tên ngoan ngoãn giơ tay lên.

- Có chuyện gì vậy - Tên gầy gò vừa hỏi vừa gắng sức lấy chân đẩy chiếc giường về vị trí của nó. - Tất cả chúng tôi chỉ là những người bạn hàng buôn bán với người chủ bán sách ở đây. Các ông cần gì ở chúng tôi? Hay ở Berlin này chúng tôi không được mua sách cũ?

- Hãy dịch chiếc giường ra! Đứng vào góc tường kia!

Từ dưới đất nghe rõ giọng người nói và tiếng chó sủa.

- Xin mời mọi người ra khỏi đây! Đi qua cửa hàng! Nhanh lên.

Thiếu tá Khaútson đã cố gắng kìm mình. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn muốn bẻ gãy lý trí của Trung úy Côvancôp, nhưng mọi nỗ lực của hắn đều vô hiệu. Kinh nghiệm nhiều năm đã làm cho Khaútson có cơ sở để xét đoán tuổi trẻ là sự yếu đuối của con người. Hắn đã thành công trong nhiều lần khi những tính toán của hắn lại dựa vào sự thiếu kinh nghiệm và tính thay đổi thất thường vốn là bản chất ở một con người không được cuộc sống rèn luyện.

Anh người Nga này hãy còn trẻ, trẻ đến mức kỳ lạ, vậy mà Khaútson chẳng xoay sở kiếm chác được được gì ở anh ta. Thiếu tá đã không còn yêu cầu Côvancốp cung cấp bất cứ tin gì nữa.

- Thưa ông Côvancốp, lẽ nào ông không hiểu rằng ông đã bỏ qua một cơ hội như thế nào ư? Chỉ cần một lời tuyên bố trong vòng ba phút trước máy ghi âm - thế là xong. Sau đó, nếu ông muốn thì một con đường công danh rạng rỡ mà nhiều người dang thèm muốn mở ra trước mắt ông. Còn nếu ông muốn nữa thì một cuộc sống đảm bảo cho ông ở bất kỳ quốc gia nào. Có lẽ ông sợ người phía ông trừng trị chăng? Thật là ngu ngốc khi sợ hãi như vậy.

Ông sẽ tuyên bố vào ban ngày nhưng ngay tối hôm đó ông đã có mặt ở Mỹ hay ở nước nào mà ông thích rồi. Đối với ông, không có đe dọa nào là đáng sợ cả? Còn nói trước máy ghi âm chỉ là những chuyện nhỏ nhằm mục đích tuyên truyền Liên Xô thông báo tiếp vận đến Đông Đức bánh mỳ Nga và thực phẩm nhưng thực tế lại là một quá trình ngược lại.

- Ông cố gắng cũng vô ích. Tôi là một sĩ quan Nga. Chúng tôi không làm chuyện vu khống, cả Thành phố Berlin đều có bánh mỳ Nga.

- Ông sẽ cùng đi với Rênát Senle sang Mỹ hoặc bất kỳ nước nào khác. Cô ấy đang chờ quyết định của ông.

- Cô ấy đừng đợi làm gì.

Khaútson nhìn đôi mắt trong xanh của Côvancốp và bực mình: cuối cùng không biết cái gì đó có thể bẻ gãy được tính ngang ngạnh của chàng trai có đôi má hồng như thiếu nữ này được nhỉ? Thiếu tá không hiểu được trước mắt hắn đâu phải là một chàng trai mà đó còn là một đoàn viên Cômsômôn và cách đây một tháng đã được nhận thẻ Đảng viên dự bị ở phòng chính trị quân đội. Nếu ông ta hiểu rằng sự việc đó có ý nghĩa trọng đại thì chắc sẽ không đem cái công danh huyền thoại ra mà phỉnh phờ người Trung úy này nữa.

Thật là lạ, những con người trong cái thế giới của Khaútson đến lúc đó vẫn chưa nắm dược chân lý đơn giản mà bấy lâu nay đã có nhiều tấm gương chứng thực: khi đã ở trong tình trạng không có lối thoát thì người cộng sản coi bước đường công danh rực rỡ nhất đối với bản thân là được hy sinh vì danh dự và sự toàn thắng của tư tưởng mình. Đúng vậy, Khaútson còn chưa hiểu nhiều về điều này vì thế hắn đang phạm phải nhiều sai lầm khiến hắn mất tín nhiệm trước mọi người.

- Câu chuyện của chúng ta không thể kéo dài mãi được. Chúng tôi có thể bắt buộc ông phải nói những gì mà chúng tôi cần. Đôi mắt tàn ác của hắn nhìn xoáy vào Côvancôp. Nhưng hắn không thấy sự sợ hãi hay bối rối nào trong đôi mắt xanh của người Trung úy.

- Tôi sẵn sàng đón nhận nó từ lâu rồi. Côvancốp giễu cợt nhìn Thiếu tá.

Khaútson đứng lên.

- Ông hãy suy nghĩ đến ngày mai đi.

Tại phòng làm việc, Khaútson tìm thấy bản mật mã trên bàn giấy: “Nhóm bán sách bị bắt, trong số đó có liên lạc viên Gơrantơ. Theo tin tức sơ bộ, chỉ có Arnônđơ Sốc man là thoát dược”.

Công tác tình báo luôn gắn liền với sự liều lĩnh. Đổ vỡ là điều nhiều khi không thể tránh khỏi, song chỉ cần làm sao thu hút được nhiều thành công hơn thất bại. Khaútson cũng như mọi người đều biết điều ấy, vì vậy dù hắn có tức điên lên như thế nào trước sự bướng bỉnh của người Trung úy Nga thì hắn vẫn phải bình tĩnh đọc hết bản mật mã rồi khoá vào tủ sắt. Số phận của những con người đã qua đời chẳng làm cho lòng hắn xúc động. Đúng vậy, hắn có thể làm gì để cứu được họ? Không gì hết. Từ lâu hắn đã quen đặt tên cho những con người như những quân bài đã bị vứt bỏ. Duy nhất chỉ có một thứ làm hắn đau đớn khi nghĩ đến nó - đó là sự xoá sổ quán bán sách ấy. Đó là một nơi ẩn náu thật tuyệt.

Khaútson gọi cô thư ký đánh máy tới và đọc cho cô ta ghi bản báo cáo gửi cấp trên về sự đổ vỡ của nhóm bán sách. Cô thư ký chưa kịp ghi xong bản mật mã thì tiếng chuông điện thoại réo lên ở góc bàn có đường dây nối trực tiếp với sở chỉ huy Berlin.

Khaútson nhấc máy.

- Tôi nghe đây… Khi nào?… Tôi sẽ đến ngay bây giờ.

Đặt máy xuống Khaútson ra lệnh cho cô thư ký đừng chuyển báo cáo và vội vã tới phòng mật mã.

- Sẽ có bổ sung quan trọng. - Hắn vừa nói vừa hấp tấp mặc quần áo.

Hắn không hiểu rằng mình đang chui vào một cái bẫy đang giăng sẵn.

Công tác chỉ đạo tốt thì mọi việc sẽ suôn sẻ. Cuối cùng những gì mà Rưtragốp đã làm được và những gì Subbôtin và Paxionxcaia đạt được đều bằng những con đường khác nhau nhưng tất cả đều dẫn tới đích. Nếu chuyến đi của Subbôtin đến Phơrăng phuôc đã có những kết quả ngoài sự mong đợi là những lời thú nhận quý giá của Rênát Senle thì việc làm quen của Paxionxcaia với nhóm huấn luyện viên bơi lội và với Sôc man đã giúp họ xác định được tên tuổi những kẻ thực hiện cuộc mưu sát. Đó là tài liệu quý giá để đập tan ổ cướp trong quán sách vì từ đây ngoài tất cả những chuyện đã xảy ra còn thấy dấu vết của đường dây tên gián điệp Mỹ Raitơ. Ngay trong lần hỏi cung đầu tiên hắn phải thú nhận rằng đó chính là một ổ bắt đầu từ tay bán sách. Công tác của Rưtragôp ở Tây Berlin có ảnh hưởng quan trọng đối với công việc tình báo của cá nhân Khaútson và điểm chỉ đạo bí mật của hắn trên đường phố Khênen.

Khi mọi sự kiện đã tập trung lại thành một khối thống nhất thì kế hoạch hành động của chiến dịch cũng ra đời. Mọi tính toán đều phù hợp. Mọi chi tiết được cân nhắc, kiểm tra kỹ lưỡng và được đưa vào kế hoạch. Kế hoạch nhìn chung toàn bộ giống như một trò chơi sắp chữ phức tạp trong đó mọi hoạt động khác nhau đều xen kẽ với nhau hoặc đi song song với nhau hoặc kế tiếp nhau tạo nên những bước đi chính xác. Thế là đúng vào lúc này hành động đã được bắt đầu - một trong những chương của kế hoạch ấy có tên gọi là “chuyển hướng chú ý của Khaútson sang những đối tượng giả”.

Ngày nào cũng vậy, cảnh chen lấn xô đẩy nhau lại diễn ra trong sở chỉ huy. Ở đây hành lang tranh tối tranh sáng dán đủ các loại thông báo khác nhau, hàng dãy người Đức xếp hàng kéo tới tận các ô cửa. Tiếng Đức dùng lẫn với tiếng Anh. Các sĩ quan và nhân viên của sở chỉ huy tay cầm cặp chốc chốc lại chạy qua chạy lại dọc hành lang: người nào cũng cho mình là người có trách nhiệm được đòi hỏi trật tự. Tiếng ồn ào của các giọng nói im bặt đúng lúc người sĩ quan vừa mới xuất hiện ở cửa ra vào để duy trì trật tự.

Khaútson không thèm ngước mắt nhìn ai, hắn nhanh nhẹn đi thẳng tới cuối hành lang và lên tầng bốn bằng cầu thang máy. Ra k