← Quay lại trang sách

Chương 5

Sân bay này chính thức đã được xem là tạm ngừng làm việc nhưng trên thực tế nó vẫn hoạt động suốt ngày đêm. Ở đây không có những binh chủng quân sự hợp nhất nhưng lúc nào cũng có gần hai chục chiếc máy bay quân sự nằm trong các nhà để máy bay và ở ngoài các cánh đồng.

Suốt từ sáng sớm đến chiều tối trong quán rượu nằm trong toà nhà của Ban tham mưu đầy tiếng huyên náo ầm ĩ của các phi công. Họ mặc những trang phục quân sự lẫn thường phục. Trên tầng hai của toà nhà là trụ sở làm việc của một nhóm chỉ huy do một Đại tá chỉ huy đứng đầu, các phi công đều gọi ông ta một cách suồng sã là “Bít to béo”. Đó là một người bộ dạng nặng nề phục phịch có bộ mặt phớt đời và rõ ràng không phải là một sĩ quan không quân. Điều hành máy bay do thiếu tá trẻ tuổi Lavenxơ lãnh đạo.

Mọi phi cơ bay đi Berlin, Aten, Bengơrát, Stốc Khôm đều xuất phát từ đây. Tóm lại chúng bay đi khắp mọi nơi trên trái đất. Tiếng gầm rú của các tua bin và động cơ rít lên suốt cả ngày lẫn đêm.

Subbôtin cùng các học viên đã thu xếp xong chỗ ở trong một ngôi nhà nhỏ dùng làm nơi ra đi của họ ngay cạnh sân bay. Vừa trông thấy anh, một Trung sĩ người Mỹ đã nhanh nhẹn chạy tới báo cáo với anh rằng hắn là lái xe phục vụ riêng cho nhóm của anh.

- Đại tá Bít yêu cầu ông có mặt ngay bây giờ. - Người Trung sĩ nói. - Còn tôi tên là Pôn. Nếu thích ông cứ gọi tôi là thống chế Pôn. Tôi rất mê những tên gọi cấp bậc cao cấp.

- Nào. Thế thì chở tôi đi. Thống chế Pôn! - Subbôtin bật cười.

Trong văn phòng của Đại tá đã có mặt Garx. Khi Subbôtin bước vào, Garx nói.

- Đây là người lãnh đạo của nhóm.

Đại tá Bít hất đầu chỉ cho anh chiếc ghế, cặp mắt buồn ngủ nhìn theo anh rồi phát biểu.

- Tôi rõ cả rồi. Mỗi người của các ông được hai lần nhảy tập. Một lần vào ban ngày, một lần vào ban đêm. Không nhiều hơn nữa đâu. Không có trường nhảy dù ở chỗ chúng tôi. Việc ăn uống sẽ do chúng tôi lo.

- Không nên để họ ăn trong nhà tập thể. - Garx chen vào.

Đại tá bực mình cựa người:

- Tôi biết! Họ sẽ nhận các đồ ăn đựng trong các cặp lồng ngay tại nhà. Tôi yêu cầu những chuyến bay chủ yếu phải được sự đồng ý của Ban tham mưu “Z”. Chúng tôi không chỉ chuyên chở theo địa chỉ của các anh mà còn bị quá tải vì những của quỷ ấy.

Ông Đại tá này quay bộ mặt dương dương tự đắc về phía Subbôtin.

- Trên thực tế thiếu tá Lavenxơ và người của ông ta phụ trách những chuyến bay của chiến dịch. Anh hãy liên lạc chặt chẽ với ông ta.

Ngày hôm sau các học viên thực hiện lần tập nhảy đầu tiên gồm hai người một. Subbôtin cùng bay với chúng để theo dõi. Đến lượt mình người nào cũng tỏ ra cuống quýt hốt hoảng. Nhìn thấy cảnh tượng đó anh mừng lắm. Có ai ngờ Công stăngtin Garếtxki lại là người nhảy dù khá nhất. Hắn nhảy trong cặp đầu tiên. Khi cả bọn đã rời khỏi máy bay người huấn luyện viên kêu lên với Subbôtin:

- Một đồ giẻ rách chứ không phải là một chàng trai! Lần thứ hai có khá hơn một chút!

Chuyện đã xảy với Garếtxki như vậy.

Trong một lần nhảy dù vào ban đêm đã xảy ra trường hợp là có một học viên không muốn nhảy. Thật là buồn cười. Một tay hắn bám vào thành cửa máy bay đã mở rộng, mắt cứ nhìn bầu trời tối đen ở bên ngoài, đứng sững lại, người không nhúc nhích. Huấn luyện viên kêu lên cái gì đó vào tai hắn nhưng hắn chỉ lắc đầu. Đến lúc này người huấn luyện viên mới lấy cùi tay thúc vào lưng hắn. Người hắn mềm nhũn và oằn xuống. Bằng một động tác chính xác ông ta đập vào tay hắn đang bám vào cánh cửa đồng thời lấy chân đạp một cú vào lưng làm cho hắn lộn ra ngoài máy bay. Không hiểu tại sao tên học viên này sau đó lại nghĩ ra đước nút mở dù. Huấn luyện viên tin rằng thế nào hắn cũng mở dù.

- Cái thằng đần này nhất định sẽ làm được, anh có thể tin chắc như vậy - Ông ta nói có vẻ kinh tởm, một tay chùi vào mùi xoa.

Phải mất một thời gian khá lâu mới tìm thấy người khác ở một khu vực gần đấy. Mặc dù sân bay đã được trang bị một hệ thống phát tín hiệu bằng ánh sáng đặc biệt. Vậy mà khi tiếp cận được với mặt đất rồi hắn ta vẫn còn mất phương hướng nên cứ nhằm Munkhen mà đi. Chỉ đến khi đã lần ra được tới con đường nhựa hắn ta mới hình dung ra đang ở chỗ nào nên phải đi nhờ một chiếc xe ôtô đang chạy trên đường mới trở về được tới sân bay.

Trong lúc đó Subbôtin còn ngồi trong xe tiếp tục tìm kiếm tên học viên này. Không hiểu sao người lái xe của anh thường ngày vẫn sôi nổi và hay chuyện là thế vậy mà hôm nay trông thật buồn và ủ dột không nói lên lời.

- Tại sao lại u sầu thế hả thống chế Pôn? - Anh vui vẻ hỏi.

Pôn không trả lời ngay. Sau đó cho xe lượn một khúc ngoặt gấp trên con đường dòng xe của họ ra tới đường nhựa và đỗ lại. Pôn tắt đèn pha. Đêm mùa hè ấm áp quấn quýt lấy họ trong toàn bộ cái vẻ đẹp huy hoàng của nó. Pôn thở dài:

- Tôi đang nhìn, sếp ạ, và chẳng hiểu gì hết.

- Có gì không hiểu ở đây, Thống chế? Họ nhảy dù và mất phương hướng. Phải tìm xem họ ở đâu, đấy là toàn bộ sự bí hiểm.

- Cảm ơn lời giải thích của sếp - Pôn trang trọng nói - Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu một điều. Chẳng bao lâu nữa là tôi đã ở sân bay này được một năm. Người nào tôi cũng chở đi trên chiếc “Villis” này của tôi! những người Bun, Hy Lạp, Anbani, Ba Lan, Hunggari, nhiều lắm, không nhớ nổi nữa. Chừng nào tôi hiểu thì tất cả những con người ấy chúng tôi đều quẳng về nơi họ sinh ra. Ấy thế mà tất cả bọn họ. cũng như những người cùng quốc tịch với sếp lại sợ hãi khi phải nhảy về nhà. Úi chà, nếu như những người Nga cũng quẳng những người Mỹ về ngôi nhà của mình thì tôi sẽ là người đầu tiên cất tiếng hát bay về với cô gái Sêxim nổi tiếng của tôi ngay!

Subbôtin im lặng - Cần phải hết sức thận trọng. Đặc biệt là vào lúc này.

- Thế đấy, hình như thống chế còn lâu mới biết, vì thống chế đâu có hiểu. Tốt nhất là hãy kể cho tôi nghe về cô gái xinh xắn của mình đi. Cô ấy là ai. Có chờ đợi anh không?

- Trong các bức thư viết rằng mọi người đều đang chờ - Pôn khe khẽ cưỡi.

- Cô ấy đi làm chứ?

- Khi tôi ra đi, cô ấy làm việc ở xưởng may quần áo. Nhưng khoảng thời gian gần đây trong các báo của chúng tôi rất thường hay viết về một chuyện gì đó, rằng mức sống của chúng tôi bỗng dưng tăng lên một cách không bình thường, chắc là tâng bốc cảnh thất nghiệp rồi.

- Thế ở nhà anh làm gì?

- Tôi còn biết làm gì nữa? Lái xe thôi! Rong ruổi đi về Boston trên chiếc xe chở hàng của “Âylítx” - Pôn lại thở dài. - sống cho qua ngày thôi mà.

- Anh còn phục vụ lâu nữa không? - Subbôtin hỏi vẻ thông cảm.

- Còn lâu… Khi còn ở sư đoàn tôi thấy dễ thở hơn. Có các bạn bè… công việc thì rõ ràng, dễ hiểu, còn ở đây ấy à… - Người lái xe phủi tay. - Nếu không có cái quán “Tuyết điểm hoa” thì có thể đến thắt cổ mà chết - chúng ta đi được rồi chứ, sếp?

- Đi thôi, thống chế.

“Tuyết điểm hoa”… Đó là tên gọi một quán ăn nhỏ nằm trên đường đi không xa sân bay là mấy! Nhìn nghiêng người lái xe Subbôtin thầm nghĩ, có phải Pôn gợi ý đến quán “Tuyết điểm hoa” một cách tình cờ không, vấn đế là ở chỗ từ ngày hôm qua cái quán nhỏ bé này đối với Subbôtin đã trở thành địa điểm quy định liên lạc của anh với những người của anh. Chẳng mấy chốc Pôn đã bắt đầu liến thoắng đúng với bản chất bình dị của tâm hồn chàng trai này. Nhưng dù sao cũng vẫn phải đề phòng cẩn thận…

Kursantôv Subbôtin yêu cầu tất cả các học viên phải có mặt tại doanh trại. Sau bữa cơm tối mọi người không phân tán đi đâu cả. Tâm trạng của số học viên này tỏ ra bình thường. Nhận thấy như vậy Subbôtin làm ra vẻ như buổi nhảy dù tối hôm qua không có gì là quan trọng và cũng không hề đả động tới họ. Anh khôi hài kể lại chuyện nhảy đầu tiên của mình đã diễn ra như thế nào. Vì anh đã thực hiện nhảy dù thật nên câu chuyện kể của anh cũng đầy nhưng chi tiết hệt như các bạn học viên này vừa mới trải qua. Những nụ cười ấm áp thoáng hiện trên khuôn mặt của họ…

Các học viên đã toả về các phòng để đi ngủ. Subbôtin đến chỗ trực ban của Ban tham mưu để tìm hiểu bản tin thời tiết ngày mai. Tiếng ồn ào của các giọng nói và tiếng nhạc từ quán rượu của sân bay phát ra. Từ lối ra của Ban tham mưu Subbôtin ra khỏi sân bay rồi hướng tới quán “Tuyết điểm hoa”.

Thống chê Pôn đã có mặt và cũng đã kịp uống một chút rượu. Một tình huống buồn cười nhất (và cũng đáng lo nhất, có thể là như vậy?) là anh ta đã ngồi cùng bàn với người liên lạc của Subbôtin. Đó là một người trạc tuổi trung niên, râu không cạo cẩn thận với bộ mặt phờ phạc của một con sâu rượu.

Chủ quán thì đang thiu thiu ngủ gà ngủ gật, đầu gục trên quầy hàng. Ngoài họ ra trong quán không còn một người nào khác. Dân cư trong vùng đã phân tán về nhà. Một chai Uýtxki vừa mới mở đang đặt trên mặt bàn. Có lẽ Pôn đã đem tới.

- Sếp! Lại đây! Lại đây! - Pôn gào lên.

Chủ quán giật nẩy mình. Subbôtin ra hiệu để ông ta yên tâm.

- Sếp, ngồi xuống đây. Xin hãy làm quen với nhau nào. Hãy gọi anh ta là Fritxơ… Mặc dù anh ta nói tên mình là Ganxơ… Mùi rượu phả ra từ Pôn đang say… - Sếp có muốn nghe chuyện của một tên ngu không! - Pôn chỉ tay vào người cùng uống với mình. Anh ta còn thuyết phục tôi rằng Hítle của bọn chúng, đó là một thiên tài mà không ai hiểu cả. Không ai hiểu cả. Vì lẽ đó mà hắn phát biểu và đã say như ta nói là vì đau khổ mà… Ông Fritxơ, có thể anh là người không bình thường rồi phải không?

Ganxơ giận dữ xoay người lại.

- Không nên cười anh ta. - Subbôtin nói bằng tiếng Anh - Tốt nhất là hãy rót rượu cho tôi đi.

Pôn đứng dậy, lảo đảo bước đến bên giá để cốc chén rồi quay lại. Trong lúc anh ta rời khỏi bàn, những lời trao đổi thì thầm vang lên bên chiếc bàn.

- Hắn không có ý định tìm hiểu chuyện gì đấy chứ? - Subbôtin hỏi.

- Yên tâm. Một con chó con đang buồn. Không có gì hơn… Ở chỗ anh có tin gì mới không?

Subbôtin lắc đầu không có gì.

Pôn rót Uýtxki cho Subbôtin. Chạm cốc với anh rồi uống cạn. Subbôtin nhấp một ngụm rồi đặt cốc xuống.

- Không nên, - Anh mỉm cười với người lái xe. - Cậu muốn tôi bị thủ trưởng của cậu đuổi đi à?

Điều bất ngờ xảy ra là sau đó, Pôn đấm tay xuống bàn kêu lên:

- Tôi muốn! Đúng, tôi muốn cho anh bị người ta tống khứ đi! Anh là sếp, một người tốt. Anh không lừa dối thằng Pôn này, đối với mọi người tôi chỉ là thằng lái xe. Hãy nghe tôi nói, sếp… Anh là người tốt, vậy mà làm việc như một cái đuôi.

- Anh lảm nhảm gì đấy? - Subbôtin nổi cáu - Uống một ít nước khoáng đi. Rửa sạch bộ óc của anh đi.

Nhưng không thể hãm được Pôn lại nữa rồi. Anh ta nắm lấy bàn tay của Ganxơ.

- Anh nghe đây Fritxơ, tôi sẽ nói cho anh nghe ông ta làm gì nhé.

- Im ngay! - Subbôtin khẽ ra lệnh, nhưng hách dịch - Anh đã quên là mình phục vụ trong quân đội ư? Anh đã quên là đối với những kẻ ba hoa đã có toà án binh ư?

Pôn nhìn Subbôtin bằng đôi mắt đầy căm thù. Nhưng ngay lúc đó sự căm thù đó vụt tắt trong đôi mắt, đôi tay anh ta bất lực rũ xuống hệt như muốn đứng lên trong tư thế “Nghiêm”. Rồi anh ta bỗng òa khóc, nín lặng, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt hoá đá.

Ganxơ chồm người qua bàn cúi nhìn anh ta.

- Nghe đây, anh bạn, anh không thấy xấu hổ à? Anh là một người đàn ông cơ mà.

- Tôi đã thấy chán rồi… - Pôn sụt sùi như một đứa trẻ con. - Tôi làm sao bước chân được vào quán rượu của sân bay – đây là nơi dành cho các sĩ quan. Ở đây tôi đâu phải là con người… - Nói xong anh ta quay ngoắt người lại nhìn Subbôtin. - đi đi, sếp! Báo cáo tất cả cho cấp trên biết đi! Cứ để cho tôi ra toà - Trong đôi mắt của anh ta lại hiện ra sự căm thù - Nhưng cũng sẽ có một toà án dành cho sếp vì những việc làm giả dối của ông! Sẽ có đấy!

Pôn đứng dậy, không ngó nhìn ai, đi ra cửa.

- Thú vị không? - Subbôtin khẽ hỏi..

- Rất hay - Ganxơ hưởng ứng.

- Chúc anh ngủ ngon. Tôi sẽ đuổi kịp hắn. Để hắn khỏi lảm nhảm văng tục nữa…

Ra tới đường cái Subbôtin bắt kịp Pôn, anh nắm lấy tay hắn. Pôn tỏ ra không phản đối. Hai người không nói gì với nhau đi ra sân bay. Subbôtin hích Pôn tiến lên trước và anh đã may mắn đi qua mặt một người lính gác đang đứng tư lự.

Chuyến bay của các học viên được ấn định vào đêm ngày chủ nhật. Mãi đến chiều thứ sáu Subbôtin mới biết được tin nên rất lo lắng. Cho tới giờ anh chỉ biết hai điệp viên được ném xuống cùng một lúc từ ba chiếc máy bay. Nhưng cho tới phút này anh chưa biết địa điểm thả chúng ở chỗ nào. Theo vài nguồn tin anh chỉ có thể đoán vùng hoạt động của cả sáu tên điệp viên phải là Bêlôrútxia.

Subbôtin đến chỗ thiếu tá Lavenxơ, nhưng rõ ràng là ông ta cũng không biết, chính xác chỗ thả là ở đâu.

- Mà anh cần biết để làm gì nhỉ? - Ông ta hỏi nhạo. - Theo tôi biết, anh không phải bay cơ mà.

- Nhưng những người của tôi cần phải biết chứ?

- Khi nào cần, họ sẽ được biết. - Người thiếu tá trả lời, rồi vừa mỉm cười vừa nói thêm. - Theo ý kiến của người chỉ huy dẫn thì những người của anh nhảy dù đều can đảm như sư tử. Chắc là bọn chúng chẳng thèm đếm xỉa đến nơi nào mà chúng phải nhảy xuống cả đâu. Cho dù là xuống địa ngục.

- Sự dũng cảm ư? Thưa thiếu tá Lavenxơ, đây không phải là một môn học nằm trong sách giáo khoa. Hoặc là có sự dũng cảm trong dòng máu họ hoặc, là không có nó! - Subbôtin giận dữ đáp.

- Ồ. Ồ, khoa học về lòng can đảm không phải là chuyên môn của tôi. Tôi là người chỉ đâu đánh đấy mà. - Người thiếu tá cười, tay giơ cao.

Lúc này một sĩ quan to béo núc ních quân hàm Đại úy bước vào. Nhìn thấy thiếu tá đang giơ cao tay, hắn hỏi:

- Thế nào thiếu tá, học được một dáng điệu ưa thích của các tướng lĩnh Đức chưa?

- Ông ấy đang có một đề nghị tranh luận về lòng dũng cảm nhưng tôi thua cuộc mất rồi.

Tên Đại úy ngạc nhiên nhìn Subbôtin ngồi đấy với vẻ mặt kín đáo.

- Đây là người lãnh đạo những người Nga can đảm - Lavenxơ giải thích.

- A. a! - Tên Đại úy cười. - Có nhiều giai thoại về những người anh hùng của các anh đang truyền miệng trên sân bay đấy. Anh đã kiểm tra, những chiếc quần xà lỏn của họ chưa - Ổn cả chứ?

- Cái đó thì chưa! - Subbôtin cũng cười. Anh quyết định duy trì tinh thần vui vẻ của những người Mỹ. Biết đâu chẳng thu được một tin gì đó bất ngờ? Và Subbôtin đã không nhầm.

- Mà này, Thiếu tá, anh vẫn còn nhớ tên Ba Lan tóc hung đấy không? - Tên Đại úy suýt nữa thì không giữ được tiếng cười - Cái tên Ba Lan ấy – hắn tiếp tục nói, quay sang nhìn Subbôtin - trong một lần nhảy dù đêm ấy mà hắn đã kịp làm mọi chuyện giống như bọn trẻ con, nghĩa là ngồi trên một cái bô. Người ta đã phải tìm kiếm nó khắp nơi trên mặt đất mà không thấy. Kêu nó mãi, gọi nó mãi - thế mà tên Ba Lan ấy biến mất tăm! Cả tiếng đồng hồ đi tìm, rồi mới tìm được. Hoá ra tên Ba Lan ấy trần như nhộng đang ngồi trên bờ sông giặt quần áo lót - Tên Đại úy cười ha hả:

Cả Lavenxơ và Subbôtin cũng bật cười.

Bây giờ đến lượt Subbôtin quyết định cù cho những người Mỹ này một trận.

- Có một chuyện như thế này! - Anh nói. - Một lần nọ tôi có được nghe có một trường hợp vang dội khắp nơi. Một tên gián điệp được ném xuống Ukơren. Hắn đã tiếp cận được mặt đất… cũng có thể hắn ngồi giặt xong quần áo lót rồi đến một thành phố theo quy ước nào đó. Vài ngày hắn sống ở đó. Vì quá khiếp sợ suýt nữa thì hắn bỏ mạng. Thế là hắn quyết định: ra đầu hàng là phương sách tốt nhất. Hắn gặp một người đang đi trên phố liền giữ lại và bảo: “Nghe tôi nói đây, tôi là một gián điệp, hãy giải tôi đi đâu thì đi”. Anh ta liền bỏ chạy. Anh chàng này lại giữ lại một người bộ hành khác: “Anh nghe tôi nói đây, tôi là một gián điệp…”. Tóm lại anh chàng này đã bị tóm cổ nhốt vào nhà thương điên.

Những người Mỹ cười đến giàn giụa cả nước mắt.

- Làm sao anh biết được câu chuyện anh hùng ấy nhỉ? - Lavenxơ hỏi.

Theo như mọi người nói thì người Nga đã đăng một bài trào phúng kể về sự kiện này trong báo chí của họ.

- Đúng, nói gì thì nói, công việc của các anh quả là vất vả! - Lavenxơ vừa cười vừa nói.

- Thiếu tá thân mến ơi, cho dù thế nào tôi cũng phải đến quán Bar đây. - Người Đại úy đứng lên – Thiếu tá đã lập một đội gác cho tôi chưa đấy?

- Úi chà! - Thiếu tá chỉ tay vào chiếc điện thoại - Phải gọi điện cho Bộ chỉ huy thôi.

Subbôtin cùng với người Đại úy bước ra. Hai người dừng lại trước cửa quán Bar.

- Vào được không anh? - Người Đại úy hỏi.

- Xin vui lòng…

Họ ngồi bên cạnh nhau tại quầy hàng và gọi Cônhắc.

Một tiếng sau Subbôtin đã biết, ai là người ở sân bay biết trước tất cả mọi người địa điểm thả dù chính xác. Người Đại úy kể rằng các phi công biết được địa chỉ thật là đơn giản - đến phòng khí tượng. Những người làm công tác dự báo thời tiết bao giờ cũng nhận được địa chỉ trước tất cả mọi người.

Đợi đến đêm khuya Subbôtin mới lần tới phòng thí nghiệm. Người trực nhật đã nằm ngủ, gối đầu lên đôi tay bắt chéo. Subbôtin đánh thức anh ta dậy rồi nghiêm giọng hỏi:

- Chuyến đi của tôi vào đêm mai thời tiết thế nào đây?

- Chuyến đi Sip, phải không? - Người trực nhật vừa ngáp vừa hỏi.

- Sip nào ở đây? Bay sang Nga!

- Nước Nga… Nước Nga… Người trực nhật lẩm bẩm, tay thì lục lọi tìm một tờ giấy nào đó. - Đây rồi. Dự báo thời tiết vào không giờ ngày mai sẽ là: tại vùng Baranôvitr – trời đầy mây, có mưa… nói chung là không có gì thay đổi. Ở vùng Brest cũng vậy, còn thời tiết ở vùng Vitêpxca xấu hơn: đến đó thì rõ ràng hơn. Nhưng chúng tôi nhận được thông báo rằng: các chuyến bay sẽ không hoãn lại. Những số liệu mới nhất có vào lúc không giờ mười lăm phút ngày mai.

- Cảm ơn trực nhật. Chúc ngủ ngon.