Chương 2 Lễ Tân bảng-1
Sung Kyun Kwan dần hiện ra trước mắt Yoon Hee. Thần Tam môn đóng chặt, chỉ duy có một cánh cửa bên trái để ngỏ. Thời gian vừa qua dù đã qua lại đây mấy lần, nhưng hôm nay không hiểu sao Yoon Hee vẫn thấy nơi này thật lạ, có lẽ do tâm trạng cô đã khác trước. Đây là nơi cô sẽ phải sống bằng thân phận nam nhi bất kể ngày đêm. Sung Kyun Kwan được bao quanh bởi dòng suối nhân tạo Phán Thuỷ. Vượt qua con suối này, sẽ là bắt đầu mọi chuyện. Đột nhiên Yoon Hee sợ hãi. Cô chầm chậm đặt chân lên cây cầu đá bắc ngang suối, nỗi sợ làm cô chùn bước. Yoon Hee nhìn bầu trời in bóng dưới dòng suối, lẩm nhẩm khấn nguyện:
“Cha, xin hãy giúp con. Xin hãy giúp con không bị phát hiện, có thể trụ đến cuối cùng.”
Đứng mãi hồi lâu mà vẫn không thu đủ can đảm để bước vào Sung Kyun Kwan, chợt Yoon Hee nghe thấy một giống nói quen thuộc:
“Trời đất, công tử xinh đẹp! Công tử vẫn khoẻ chứ?”
Đó là Sun Dol, vẫn thân hình to lớn và khuôn mặt quỷ, vừa từ sau bức tường mé bên Sung Kyun Kwan bước ra. Yoon Hee nhìn thấy Sun Dol thì vui như gặp được Sun Joon, tươi cười chào:
“Thì ra là Sun Dol. Đã lâu rồi không gặp.”
“Trông công tử vẫn đẹp như ngày nào. A, tiểu nhân lại lỡ miệng vô lễ nữa rồi...”
“Không sao đâu. Cũng có thể xem là lời khen mà.”
Sun Dol nhẹ nhàng dùng một tay nhấc chiếc rương và bọc sách mà Yoon Hee khó khăn lắm mới mang đến được, sải chân bước vào Sung Kyun Kwan. Yoon Hee cũng quên mất nỗi sợ khi nãy, vội theo sau. Cô nhìn vào nắm tay còn to hơn khuôn mặt mình của Sun Dol. Đống hành lý nặng trịch của cô đối với hắn chẳng khác nào lông hồng. Yoon Hee lo lắng, không biết có thể giấu giếm sự khác biệt thể lực đó trong bao lâu?
“Vậy Lee tiến sĩ đâu?”
“Lee tiến sĩ...? À, thiếu gia! Dĩ nhiên là thiếu gia đến rồi. Tiểu nhân đi theo khuân hành lý cho thiếu gia xong xuôi rồi nhưng không chịu về, bị mắng cho té tát, đang trên đường trở ra thì gặp công tử. May là tiểu nhân chần chừ. Chứ nếu không thì đã không gặp được công tử rồi.”
Nói đến đây Sun Dol bỗng dừng chân đứng lại, đôi vai đồ sộ rũ xuống như thể kiệt sức.
“Sao vậy Sun Dol?”
“Tiểu nhân rất muốn được ở cạnh thiếu gia nhưng thiếu gia cương quyết không cho. Thiếu gia nói ở Thanh trai đã có người phục vụ, không được giữ kẻ hầu riêng... Tiểu nhân phải làm sao đây?”
Yoon Hee tròn mắt ngạc nhiên.
“Làm sao là làm sao? Thì ngươi cứ về nhà là được thôi mà.”
“Giờ ở nhà đâu còn thiếu gia nữa! Làm sao tiểu nhân có thể vui vẻ ra về được.”
Sun Dol ngẩng đầu lên, nhìn Yoon Hee với ánh mắt rất đáng thương, khẩn khoản:
“Công tử có thể nói giúp, để thiếu gia giữ tiểu nhân lại được không? Tiểu nhân không dám nói thêm tiếng nào với thiếu gia nữa đâu. Thiếu gia đúng là đáng sợ nhất trần đời. Có khi đến lão gia cũng sợ thiếu gia nữa đấy.”
Nếu không quen biết Sun Dol từ trước, hẳn Yoon Hee sẽ thấy ánh mắt đáng thương ấy của hắn trông đầy đe doạ. Yoon Hee mỉm cười, thu thân mình bé nhỏ của mình lại, ngồi xuống bên cạnh hắn, thủ thỉ:
“Mới chỉ gặp nhau có vài lần, ta biết nói thế này là không nên, nhưng ta cũng sợ thiếu gia nhà người lắm. Nếu huynh ấy đã nói không được thì có nghĩa là không được rồi.”
Sun Dol nom càng ủ rũ hơn. Hắn muốn được ở bên cạnh Sun Joon đến vậy sao? Nếu không nhìn vào thân hình to lớn của hắn, Yoon Hee ngỡ như mình đang trò chuyện với một đứa trẻ đáng yêu. Cô hỏi đùa:
“Ngươi sợ huynh ấy, sao còn muốn ở bên cạnh huynh ấy chứ?”
“Vì tuy thiếu gia là người đáng sợ nhất, nhưng cũng là người tốt bụng nhất trên thế gian mà.”
Nhìn người hầu sẽ biết chủ nhân, Yoon Hee có thể cảm nhận được nhân phẩm cao thượng của vị công tử tên Sun Joon ấy. Sun Dol cố nén buồn phiền, đứng dậy bảo:
“Nói gì thì nói, công tử đây cũng thật lợi hại.”
Yoon Hee đứng lên theo, hỏi:
“Ta làm sao cơ?”
“Thì chuyện công tử đỗ kỳ Tiểu khoa ấy. Nói thật, tiểu nhân cũng hơi nghi nghi.”
“Nghi nghi gì?”
“Nghi nghi, có khi công tử lại là con gái.”
Tim Yoon Hee như muốn nổ tung, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói:
“Câu này ta nghe quen rồi, nên giờ cũng chẳng thấy bất ngờ gì nữa.”
“A, không phải vậy đâu. Tiểu nhân lại lỡ lời nữa rồi... Thấy công tử đỗ cao như vậy, tiểu nhân đã biết công tử đúng là nam tử hán rồi. Đàn bàn con gái sao biết đọc sách gì được. Nếu không phải đàn ông thì chả đỗ dễ dàng thế đâu.”
“Ha ha ha, cậu nói cũng phải. Đàn bà con gái mà biết dùng đầu để đọc chữ thì không hợp lý chút nào.”
Có thể dùng cách này để che đậy thân phận, Yoon Hee đột nhiên cảm kích thứ gọi là định kiến. Đàn bà con gái cũng thắc mắc sinh mệnh là gì, chiêm tinh là gì, cũng muốn biết nhân tính và vật tính khác nhau ra sao... Nhưng sự thật này đàn ông không hề biết. May quá!
Hai người miệng nói, chân bước, băng qua Hạ liên đài[1], tiếp tục men theo dãy nhà phía Đông Sung Kyun Kwan vòng ra sau. Qua Đông Tam môn, đi ngang qua mấy cánh cửa nhưng Sun Dol không hề bước vào, đến khi Truyền Hương môn cao lớn hiện ra trước mắt, hắn mới quay lại nhoẻn miệng cười với Yoon Hee rồi đi thẳng vào trong. Thì ra họ đã không đi qua Đại Thành điện và Minh Luận đường. Giữa Đông trai có một khoảng sân hẹp, các phòng liền kề bố trí cửa đều tăm tắp, phía trước có một hàng hiên chạy dài. Dưới thềm từng phòng đều đặt một phiến đá lớn làm bậc cấp để bước lên.
[1] Nơi hoàng thượng xuống xe
“Thiếu gia!”
Sun Dol chạy tới một căn phòng đang mở cửa. Sun Joon từ bên trong ló đầu ra nói:
“Ta đã bảo ngươi về đi, sao vẫn còn...”
Phát hiện ra Yoon Hee đi sau Sun Dol, chàng lập tức ngừng lời, cười thật tươi. Sun Joon mặc trang phục màu xanh ngọc, cổ áo và tay áo viền màu đen, trên trán buộc dải lụa đen giữ tóc. Yoon Hee cúi chào:
“Lâu rồi mới gặp lại. Huynh vẫn khoẻ chứ?”
Sun Joon bước ra, xỏ đôi giày đang xếp trên phiến đá rồi bước xuống sân, cúi đầu chào:
“Công tử vào đi. Tôi cũng đang đợi công tử đây. Nhưng sao công tử lại đi vào bằng cửa đó?”
Nghe Sun Joon hỏi, Sun Dol giật mình đáp:
“A, tại tiểu nhân không có óc, mới dẫn công tử đi đường này... Công tử có thể đi vào bằng đường Đông Tam môn mà...”
“Không sao đâu. Nhờ ngươi, ta mới được đi đường tắt mà. Về sau ta lại đi bằng đường Đông Tam môn là được thôi.”
Sun Dol đặt hành lý của Yoon Hee xuống khoảng hiên trước phòng. Yoon Hee và Sun Joon ngồi xuống đó. Yoon Hee đưa mắt quan sát Đông trai, bảo:
“Đến thì đến rồi, nhưng tôi không biết mình ở đâu và phải nhận phòng như thế nào nữa.”
“Thường thì người mới đến sẽ được xếp chung phòng với người nào quen mình. Công tử có quen người nào ở đây không?”
“Sao cơ? Ở... ở chung một phòng? Không phải được ở phòng riêng sao?”
Đầu óc Yoon Hee quay quay. Cô cứ đinh ninh sẽ được ở phòng riêng nên mới đến đây. Sun Joon đương nhiên không hiểu vì sao Yoon Hee lại kinh ngạc đến thế, chàng nhẹ nhàng giải thích:
“Cả Đông trai và Tây trai gộp lại chỉ có ba mươi hai phòng. Trừ phòng thuốc và phòng của Chưởng nghị[2] ra thì còn hai mươi chín phòng. Nhưng số nho sinh ở đây lên đến gần một trăm năm mươi người, không xếp ở chung phòng thì làm thế nào với cả đống người dư ra đó? Sẽ bất tiện, nhưng phải chịu thôi.”
[2] Đông trai và Tây trai đều có Chưởng nghị riêng, là người có địa vị cao nhất trong các nho sinh, tương đương với hội trưởng hội học sinh bây giờ
Yoon Hee căng óc ra tính toán. Một trăm năm mươi người, nếu chia ra dùng hai mươi chín phòng, mỗi phòng phải ở năm người. Cô lại nhìn vào bên trong căn phòng đang mở cửa. Căn phòng hẹp đến mức muốn nhét ba người đã là khó rồi. Nói cách khác, cô sẽ phải chen chúc với một đám đàn ông mà ngủ. Quá choáng váng, Yoon Hee bất giác vồ lấy hành lý toan bỏ chạy.
“Thường thì có khoảng hai đến ba người ở chung một phòng.”
Nghe Sun Joon nói vậy, Yoon Hee mới yên tâm phần nào. Tuy không có phòng riêng, nhưng hai ba người một phòng thì cũng ổn.
“Vậy những nho sinh không được xếp phòng ở Thanh trai phải làm sao?”
“Họ sẽ ở trọ tại Phán thôn ngay bên ngoài Sung Kyun Kwan, hoặc ai nhà gần thì đi đi về về. Vậy nên người ta mới nói chúng ta được hoàng thượng chiếu cố.”
Đây đâu phải chiếu cố, là giáng hoạ thì đúng hơn. Mẹ Yoon Hee mà biết chuyện này, bà chắc chết ngất mất. Yoon Hee nhìn căn phòng một lần nữa, lo lắng hỏi:
“Tôi không quen ai cả, vậy phải làm sao đây?”
“Không phải công tử quen tôi đấy sao?”
Thay vì an lòng, Yoon Hee nhìn chàng với vẻ mặt bối rối. Ở chung một phòng với chàng, vừa may mà lại vừa không may. Như thế đương nhiên còn tốt hơn chung phòng với người khác, nhưng độ nguy hiểm cũng sẽ tăng lên, rắc rối bắt nguồn từ trái tim cô.
“Vậy... vậy tôi với huynh... Nhưng ngoài chúng ta ra còn ai nữa không?”
“Tôi chưa thấy ai, nhưng hình như là có. Khi vào phòng có thấy đồ đạc, tôi đã hỏi một trai bộc đi ngang qua. Các phòng khác đều có hai người ở sẵn từ trước, riêng phòng này chỉ có một thôi.”
“Huynh có hỏi đó là người như thế nào không?”
“Không. Công tử thấy phiền sao?”
“Vì là người hoàn toàn xa lạ nên có hơi... Đằng kia là Tây trai à?”
“Ở Tây trai đa số là người phái Lão luận. Còn ở Đông trai này nếu không phải người phái Thiếu luận thì cũng là Nam nhân hoặc Thiếu bắc. Hình như công tử là người Nam nhân...”
“Làm... làm sao huynh biết?”
“Tôi chỉ đoán vậy thôi.”
Một khoảng lặng ngượng ngùng trôi qua giữa hai người. Sun Dol không hiểu lý do, hết nhìn người nọ lại nhìn sang người kia. Như sực nghĩ ra chuyện gì, Yoon Hee hỏi:
“A, nếu Tây trai là chỗ của Lão luận, vậy tại sao huynh lại ở đây?”
Sun Joon nở một nụ cười ý vị, đáp:
“Thật ra theo truyền thống, Tây trai là chỗ ở của tiến sĩ, Đông trai là chỗ ở của cử nhân. Nhưng gần đây người ta lại phân chia thành một bên thuộc phái Lão luận, một bên không thuộc phái Lão luận. Làm vậy là không đúng! Tôi vừa là tiến sĩ, vừa là cử nhân, nên ở đâu cũng được, không có vấn đề gì.”
Yoon Hee không hiểu nổi ý nghĩa ẩn sau nụ cười kỳ lạ của Sun Joon, nhưng cô biết chàng chỉ đang kiếm cớ. Dẫu sao chàng cũng thuộc phái Lão luận, sống cùng những người Lão luận khác ở Tây trai dĩ nhiên sẽ thoải mái hơn. Ấy vậy mà chàng cứ nhất quyết ở Đông trai. Một chàng trai kỳ lạ! Tuy nhiên với cô lúc này, chung phòng với Sun Joon có lẽ là lựa chọn tốt nhất, mặc dù còn có người thứ ba không rõ thế nào.
Sun Joon cười, lái câu chuyện sang hướng khác:
“Mỗi phòng này là mới có một người thôi, chắc những người ở đây khi trước đã đỗ Đại khoa xuất sĩ làm quan cả rồi. Chưa biết chừng phòng này là nơi đất tốt.”
Yoon Hee cười hưởng ứng. Tuy Sun Joon chỉ đùa, nhưng nhìn nét mặt và giọng nói của chàng, cô cảm thấy mấy lời vừa rồi đều là sự thật, dù cho nó đã được kiểm chứng hay chưa.
Yoon Hee đứng dậy bắt đầu sắp xếp hành lý. Sun Joon định giúp cô chuyển đồ vào phòng thì nhìn thấy nhan đề quyển sách nằm trên cùng bọc sách.
Sun Joon liếc mắt quan sát thật nhanh, sau khi chắc chắn xung quanh không ai ngoài Sun Dol, chàng ghé sát miệng vào tai Yoon Hee thì thào. Yoon Hee biết chàng làm vậy chỉ vì muốn nói thầm với cô, nhưng vẫn không ngăn nổi vành tai bất giác đỏ ửng lên, tim đập thình thịch như người điên đang chơi bập bênh.
“Không được phép đọc được những quyển sách liên quan đến Lão Tử, cũng không được mang loại sách ấy vào đây. Làm vậy là phạm vào học lệnh đấy.”
“Sao cơ? Tôi không biết gì về chuyện này cả. Đây chỉ là sách đọc khi thấy chán thôi mà...”
Nghe Yoon Hee nói chỉ đọc cho vui, Sun Joon không khỏi giật mình. Tuy những cuốn sách này bị coi là sách cấm, dị giáo, nhưng rõ ràng cũng rất khó đọc. Vậy mà Yoon Hee lại coi đây như sách đọc giết thời gian, sao chàng có thể không bất ngờ cho được.
“Phải làm sao đây? Phải giấu vào đâu bây giờ?”
Sun Joon không để ý đến Yoon Hee luống cuống lo lắng, chăm chú mở bọc sách ra xem. Trong bọc, ngoài sách của Lão Tử còn có nhiều loại khác. Chàng nhặt hết sách cấm ra, đặt úp xuống giấu tên sách rồi buộc thành bó.
“Các sách liên quan đến Trang Tử, kinh Phật, và một số loại tạp thư đều bị cấm. Lần sau công tử nhớ cẩn thận. Giờ công tử không thể mang mấy quyển sách này về ngay được, tôi sẽ bảo Sun Dol mang về để tạm ở nhà tôi.”
“Được vậy thì cảm ơn huynh lắm. Sun Dol à, nhờ ngươi nhé.”
Sun Dol đón lấy túi sách Sun Joon đưa cho với khuôn mặt tươi cười trông phát hãi, hắn hỏi:
“Sao không thấy đệm và chăn, công tử không mang theo à?”
Yoon Hee ngạc nhiên nhìn Sun Joon. Ánh mắt cô như thắc mắc, mỗi người phải tự chuẩn bị những thứ đó sao. Kỳ lạ là chàng hiểu ngay câu hỏi thầm của cô, và trả lời:
“Tôi thì có mang đến. Nếu công tử báo kho Dưỡng Hiền, họ sẽ cấp phát.”
Vừa lúc đó có một thư lại, xem ra thuộc hàng trung lưu, đầu đội nón nhỏ, từ cửa Bắc tiến đến chỗ họ.
“Các vị mới đến ở đây phải không?”
Yoon Hee và Sun Joon đều đồng thanh đáp “vâng”. Viên thư lại giở một xấp giấy tờ gì đó ra và hỏi:
“Hai vị tên gì?”
Sun Joon và Yoon Hee lần lượt nói tên. Viên thư lại kiểm tra rồi dùng bút lông đánh dấu xác nhận tên bọn họ trên bảng danh sách. Ông ta hỏi tiếp:
“Hai vị định ở phòng nào?”
Sun Joon lịch sự đáp:
“Nghe nói mới chỉ có một người ở phòng này, nên hai chúng tôi định sẽ ở đây luôn, Trung nhị phòng.”
Viên thư lại dò tìm trong danh sách, xác nhận tên của người vẫn đang ở phòng này. Đột nhiên, mắt ông ta mở lớn, nhìn đi nhìn lại tên người và tên phòng.
“Có chuyện gì không ổn à? Vậy không phải chỉ có một người đang ở phòng này thôi sao?”
“À, không, đúng là chỉ có một người đang ở phòng này. Nhưng mà... Hai vị chờ một lát, để tôi tìm xem còn phòng nào trống không...”
Sau một hồi tìm kiếm, viên thư lại đành bỏ cuộc, cười gượng gạo nói:
“Các phòng khác đều đã đủ người cả rồi. Mà hai vị cũng sẽ ổn thôi. Dù gì thì người đang ở phòng này cũng không hay về Thanh trai cho lắm.”
Ông ta suy nghĩ thêm một lúc rồi lảng sang chuyện khác:
“Bút nghiên, bàn sách, chậu rửa, các vật dụng cá nhân..., lát nữa sẽ có trai bộc hoặc tiểu đồng mang đến cho các vị. Còn y phục thì chúng tôi sẽ lấy số đo rồi chuẩn bị sau. Các vị còn cần gì nữa không?”
Sun Joon thấy Yoon Hee ngập ngừng không thể mở lời, bèn lên tiếng thay cô:
“Kim tiến sĩ không mang chăn đến, ông giúp cậu ấy được không?”
“Vậy sao? Trong kho có sẵn, nhưng vì gần đây ai cũng mang sẵn chăn theo nên chúng tôi không chuẩn bị trước. Mà dù có chuẩn bị thì chăn ở đây cũng cũ lắm rồi, mốc meo lại còn bị bọ cắn nữa, không chắc có dùng được hay không đâu. Nếu tiện, tôi nghĩ công tử nên về nhà lấy thì hơn.”
Viên thư lại ề à lê thê, kết luận lại là có thì chỉ có mấy cái chăn không dùng được, Yoon Hee phải về nhà lấy. Yoon Hee lúng túng. Chăn ở nhà có chắc cũng không kém, mà cũng không có dư để mang đi.
“Ông cứ mang cái chăn ấy đến cho tôi đi.”
“Giờ có chuẩn bị thì cũng phải mất mấy ngày.”
“Dù sao thì... Vì ở nhà tôi không có sẵn để mang đi.”
Viên thư lại nhìn chiếc nón và áo khoác sờn cũ của Yoon Hee, gật đầu đồng ý. Sun Joon thấy vậy bèn chen vào:
“Thôi không cần đâu. Chăn của cậu ấy tôi sẽ tự lo.”
“Vâng, tôi hiểu rồi. Từ giờ trở đi các vị có cần gì thì cứ sai mấy tiểu đồng ở đằng kia nhé.”
Mấy thằng bé đang ngồi chơi túm tụm bên góc sân Đông trai, dường như cũng cảm giác được đằng này người ta đang nhắc đến mình, thi nhau rướn cổ ngoái lại nhìn, rồi lập tức quay đi thì thầm to nhỏ. Quần áo của đám tiểu đồng đó còn tinh tươm hơn của Yoon Hee. Viên thư lại xong việc thì cúi chào rời đi, Sun Joon liền bảo Sun Dol:
“Ngươi về nhà ngay đi, lấy chăn, đệm, cả gối nữa, rồi quay lại đây.”
“Tiểu nhân không biết có thể chuẩn bị ngay được hay không nữa.”
“Ngươi cứ thưa chuyện với mẫu thân ta, bà sẽ chuẩn bị cho. Muộn nhất là ngày mai phải mang đến đấy.”
“Huynh không cần phải lo mấy chuyện này cho tôi đâu.”
“Có gì đâu. Sức khoẻ công tử vốn đã không tốt, đắp chăn cũ trong kho có hại lắm.”
Yoon Hee không biết phản ứng thế nào, chỉ đành ngại ngùng cúi đầu trước sự quan tâm của chàng. Người ta nói đàn ông đẹp mã đều không có ai tốt, nhưng người ở bên cạnh cô lúc này dường như là ngoại lệ.
Sun Joon và Yoon Hee mang hành lý vào phòng sắp xếp xong xuôi rồi Sun Dol mới cầm bọc sách của Yoon Hee ra về. Trong căn phòng hẹp chỉ còn lại Yoon Hee và Sun Joon ngồi đối diện nhau. Yoon Hee cảm thấy hết sức ngượng ngùng, tim đập loạn xạ. Cô bối rối di qua di lại đầu ngón tay xuống sàn nhà. Một lúc lâu sau, Yoon Hee lại chuyển sang nhìn khoảng sân bên ngoài qua cửa phòng đang mở toang. Khoảng sân không mấy rộng, nhưng Yoon Hee có cảm giác nó thoáng đãng hơn nhiều so với căn phòng hẹp đến mức có thể nghe cả tiếng Sun Joon thở như sát bên tai. Trông thấy một toà nhà dài ở phía bên kia khoảng sân, Yoon Hee lên tiếng, xua đi sự im lặng bối rối:
“Toà nhà kia để làm gì vậy?”
“À, hình như là nhà ăn. Là nơi các nho sinh sống ở Thanh trai dùng bữa.”
“À...”
“Công tử cởi cái đó ra đi.”
“Hả? Huynh... huynh bảo tôi cởi cái gì cơ?”
Thấy Yoon Hee giật mình hoảng sợ, Sun Joon cũng giật mình theo, vội chỉ ngón tay lên đầu, nói:
“Ý tôi nói cái nón. Đã vào trong rồi, không cần đội nón nữa mà...”
“À... Vâng, cởi... phải cởi chứ.”
Cởi nón là chuyện dĩ nhiên, còn phải thay đồ nữa. Yoon Hee cũng biết vậy, nhưng Sun Joon cứ mở to mắt ngồi bên cạnh nhìn cô thế kia, khiến cô cực kỳ xấu hổ. Tuy không phải cởi tất tần tật từ trong ra ngoài, chỉ cần thay áo khoác dài thôi, Yoon Hee vẫn thấy ngượng. Thấy Yoon Hee tháo dây nón hết sức chậm, Sun Joon bảo:
“Trước mặt người khác, không phải nam tử nào cũng có thể thoải mái tự nhiên được, nhưng công tử đặc biệt hay xấu hổ thật đấy.”
Nụ cười của chàng vẫn hết sức nhẹ nhàng, nhưng không khỏi khiến Yoon Hee giật thót. Cô vội đặt ngay nón vừa cởi xuống sàn trước khi chàng kịp nghi ngờ cô là con gái. Rồi Yoon Hee mở túi đồ đựng mấy bộ quần áo mang từ nhà đến, lấy ra băng vải dùng thay thế chiếc mũ chụp của đàn ông tự làm.
Mũ chụp bán trong thành làm bằng lông ngựa, rất đắt. Nhưng không thể vì đắt mà không dùng, đàn ông con trai để lộ búi tóc rất bất lịch sự. Mẹ Yoon Hee đã hỏi người ta cách làm, rồi lấy một mảnh vải đen tự tay làm cho cô thứ mũ chụp này. Vì vải thường mềm quá, thành ra giữa các lần vải, bà phải để một ít sợi đay, giữ cho vải không bị oặt xuống.
Yoon Hee xấu hổ vì búi tóc của mình hơn cả chiếc mũ chụp luộm thuộm mẹ tự làm, cô lấy mũ ra, chụp vội lên đầu, rồi buộc sợi dây dưới cằm thật chặt. Tóc cô giờ không còn thắt bím được nữa, mái tóc ngắn hơn cả tóc mấy tiểu đồng ngoài sân khiến cô thấy xấu hổ với Sun Joon.
Đột nhiên Sun Joon đưa tay lại gần cô. Không để Yoon Hee kịp có thời gian giật mình, mấy ngón tay thon dài của chàng đã tháo dây buộc mũ, lướt nhẹ qua cằm Yoon Hee, khiến lòng cô nổi sóng gió dữ dội. Gỡ xong sợi dây mũ bị rối vì thắt vội, Sun Joon buộc nó lại dưới cằm Yoon Hee rồi nói:
“Công tử lần đầu ở cùng người lạ, dĩ nhiên dễ thấy xấu hổ. Dần dần rồi sẽ quen thôi.”
Yoon Hee chỉ biết gật đầu. Để thoát khỏi tình huống nghẹt thở này, cô đứng dậy treo áo lên dãy mắc áo đóng trên tường. Bộ đồ mắc ẩu gần cửa sổ hình như là của người đang ở phòng này, còn bộ đồ sạch sẽ thẳng thớm bên cạnh chắc hẳn là của Sun Joon. Yoon Hee treo tấm áo cũ sờn của mình cạnh đó, nhìn quần áo mình kề bên quần áo Sun Joon, cô có cảm giác thật kỳ diệu. Mải ngây người ra nhìn, Yoon Hee không thể trông thấy mấy vết dao chém trên tấm áo còn lại.
Nhưng cô nhìn thấy một mảnh vải, hình như là một chiếc khăn tay rơi bên dưới mắc áo. Mảnh vải bị vo lại nhàu nhĩ, chắc chắn không phải của Sun Joon. Có lẽ là của người kia. Yoon Hee vừa cúi nhặt chiếc khăn thì nghe Sun Joon lên tiếng:
“Lần trước tại lễ Phong bảng, không phải công tử có chuyện muốn nói với tôi sao? Sau buổi lễ, dù tôi có gọi thế nào công tử cũng không nghe mà bỏ đi mất, nên tôi vẫn chưa hỏi được.”
Yoon Hee nhớ lại ngày hôm đó. Khi ấy cô định kể hết cho chàng chuyện mình là nữ nhi, nên đã bảo chàng chờ cô sau khi kết thúc lễ Phong bảng. Có điều sau đó, ngự lệnh của hoàng thượng khiến cô choáng váng, không còn tâm trí nhớ đến lời hẹn, vừa xong lễ là liền chạy thẳng một mạch về nhà. Cô bối rối trải mảnh khăn đang cầm trên tay lên mớ quần áo, ngoảnh lại nói:
“À, vâng. Nhưng cũng không có gì đâu, tôi chỉ muốn chúc mừng huynh thôi... Mà huynh cũng nói là có chuyện muốn bàn với tôi phải không?”
Mảnh khăn Yoon Hee vừa trải ra có vết máu đã khô, ở góc thêu cây trường sinh, nhưng mắt Yoon Hee chỉ nhìn Sun Joon, nên cô không nhận ra điều này. Cô lại ngồi xuống chỗ cũ, chờ chàng trả lời.
“Là chuyện đã qua rồi.”
“Chuyện đã qua là chuyện gì cơ?”
“Cũng không có gì, tôi chỉ tính hỏi công tử có ý định cùng vào Sung Kyun Kwan học với tôi không thôi. Nhưng hoàng thượng đã ban ngự lệnh trước, nên tôi cũng không có gì để nói nữa.”
“Ra vậy. Nhưng sao huynh vẫn cứ nói chuyện khách sáo với tôi vậy? Huynh cứ thoải mái là được rồi.”
“Bây giờ chúng ta đã ở chung một phòng, vậy là quá hay phải không? Tôi sẽ không khách sáo nữa. Nhưng cũng không thể gọi tên công tử bừa bãi được, công tử hãy đặt tên hiệu đi rồi nói cho tôi biết.”
Yoon Hee suy nghĩ. Đặt tên hiệu là việc cũng đau đầu giống như đặt tên thật vậy. Nhưng giờ cô đã trở thành nho sinh Sung Kyun Kwan rồi, nhất định phải có tên hiệu. Giữa lúc đó, bên ngoài có một nho sinh đi ngang qua, thấy trong phòng có người mới đến liền ghé vào chào hỏi:
“Chắc hai cậu là người mới nhập trai lần này. Rất vui được gặp mặt.”
Sun Joon và Yoon Hee cũng vui vẻ bước ra hiên đáp lễ. Sun Joon nói:
“Xin chào huynh. Huynh là người ở phòng này à?”
“À, không. Phòng của tôi ở phía bên kia, Hạ tông phòng.”
Đang nói, nho sinh đó chợt giật mình như thể nhìn thấy hổ dữ.
“Khoan, phòng này là...?”
“Vâng? Huynh sao vậy?”
“À, không có gì. Không có chuyện gì đâu, không có gì...”
Người đó liếc vào phòng, nhìn hai người một lượt rồi vội vàng chạy mất. Yoon Hee cảm thấy rất kỳ lạ. Viên thư lại ban nãy cũng có thái độ y hệt nho sinh này. Cái vẻ ngạc nhiên như thể không ai được phép ở phòng này của họ khiến cô bất an. Sun Joon cũng cảm thấy kỳ lạ. Hai người cùng một tâm trạng, chỉ biết đứng nhìn nhau.
2
Sun Joon ngồi xuống hàng hiên, lên tiếng gọi một tiểu đồng đang chơi ngoài sân.
“Cậu bé, lại đây.”
Nãy giờ đám tiểu đồng vẫn liếc trộm Sun Joon suốt, nên thằng bé có lẽ cảm thấy ngượng nếu chạy đến ngay. Nó đứng xoay lưng lại phía chàng, đến khi bị lũ bạn đẩy ra mới chịu dè chừng lại gần. Nhưng thằng bé chạy lại không phải để thưa lời Sun Joon. Nó giương mắt nhìn chàng, rồi lại phóng vèo về với lũ bạn trước khi Sun Joon kịp lên tiếng, phấn khích reo lên:
“Thấy rồi, nhìn thấy rồi. Đẹp trai cực kỳ! Nhìn gần càng đẹp hơn nữa. Lần đầu tiên thấy người đẹp trai như vậy á. Ha! Tưởng tim ngừng đập luôn rồi chứ.”
“Thật hả? Thật hả?”
Thì ra bọn tiểu đồng nãy giờ túm tụm thì thầm về ngoại hình của Sun Joon. Nghe lũ trẻ trò chuyện, chàng chỉ biết mỉm cười lúng túng. Yoon Hee hiểu vì sao lũ trẻ phản ứng như vậy, phì cười nói:
“Huynh tuấn tú đến nỗi mấy thằng bé phải ngạc nhiên mà bàn tán kìa. Khi mới gặp huynh tôi cũng ngạc nhiên như vậy đấy.”
Bị Yoon Hee trêu, Sun Joon hơi nhíu đôi mày rậm. Đám tiểu đồng lúc này không biết lại đùn đẩy, tranh giành gì nhau, rồi một thằng nhỏ tách ra chạy tới chỗ hai người. Nó nhìn thẳng mặt Sun Joon rồi ù té trở lui với các bạn, đang chạy thì ngã oạch một cái. Cảnh tượng thật không khác gì trong truyện Đeo lục lạc cho mèo.
Thằng bé bị ngã đã đứng bật dậy, chạy về chỗ các bạn miêu tả tỉ mỉ cảm tưởng của mình. Nghe xong cả bọn lại lần nữa nhảy chồm lên kích động. Yoon Hee phải cố hít vào một hơi thật sâu để không phá lên cười. Nào ngờ hành động nho nhỏ này đã ngay lập tức lôi kéo cặp mắt của lũ trẻ dồn hết sang cô. Một thằng bé nhận nhiệm vụ chạy tới gần quan sát Yoon Hee. Nó vừa nhìn mặt cô chằm chằm, vừa đỏ lựng vành tai. Khi quay lại với lũ bạn, thằng bé vừa nuốt nước bọt vừa báo cáo:
“Ực! Đẹp, đẹp lắm. Đẹp hơn cả Sun Im tỉ hàng xóm nữa, đẹp hơn nhiều nhiều luôn.”
Nói rồi nó chìa nắm tay ra phía trước, miêu tả:
“Khuôn mặt nhỏ xíu, còn nhỏ hơn cả cái nắm tay nữa.”
Khuôn mặt người nhỏ đến mấy cũng không thể chỉ bằng nắm tay, nhưng nghe nó nói, cả lũ trẻ hình như cảm thấy đúng là như vậy. Thấy Yoon Hee bắt đầu ngượng, đến lượt Sun Joon đùa:
“Cậu đẹp đến nỗi lũ trẻ phải so sánh với nữ nhân cũng là chuyện có thật đấy.”
Sun Joon xỏ lại đôi giày chàng xếp trên bệ đá hồi nãy, đứng dậy vẫy tay gọi đám tiểu đồng lần nữa. Cả bọn ùa đến, chen chúc đứng dưới bệ đá. Chỉ đứng trên sân đất thôi Sun Joon đã rất cao rồi, giờ đứng trên bệ đá, không biết lũ trẻ còn cảm thấy chàng cao đến nhường nào. Sun Joon cúi xuống, hiền hậu hỏi lũ trẻ:
“Các ngươi có biết ai ở phòng này không?”
“Ngựa điên đấy?”
Một thằng bé đứng giữa nói xong vội cắn môi ngậm miệng ngay tức khắc, hối hận vì lỡ lời.
“Ngươi vừa nói gì vậy?”
Sun Joon hỏi lại rất nhẹ nhàng, nhưng thằng bé vẫn cắn chặt môi khăng khăng lắc đầu. Nó hoảng sợ vì lỡ nói xấu một vị quý tộc, khoé mắt bắt đầu ngân ngấn nước. Sun Joon thấy thằng bé tội nghiệp quá, không hỏi nữa mà quay ra cho phép cả đám đi. Đám trẻ lại quay về chỗ ban nãy chơi đùa, riêng có một thằng bé lấy hết can đảm chạy tới nói với Sun Joon:
“Tiểu nhân nghĩ huynh ấy là người rất tốt.”
“Hả? Ngươi nói gì?”
“Người đang ở phòng này ấy. Mấy vị nho sinh khác gọi huynh ấy là ‘Ngựa điên’, nhưng tiểu nhân nghĩ huynh ấy còn tốt hơn những người khác nữa kia. Dĩ... dĩ nhiên, tiểu nhân cũng sợ, nên chưa lần nào dám lại gần nhìn huynh ấy.”
“Vậy sao? Nếu ngươi đã nói vậy thì nhất định người đang ở đây là người tốt rồi.”
Sun Joon mỉm cười thân thiện để trấn an thằng bé. Nhưng mặt Yoon Hee lại như bị bóng đen bao trùm. Ngựa điên? Nghe cái tên thôi đã thấy là người không dễ dây vào rồi, giờ lại còn chung phòng, Yoon Hee bỗng thấy sợ hãi, đầu óc cứ quay quay.
Sun Joon và Yoon Hee mải chuyện với đám tiểu đồng, không để ý thấy chốc lại có vài nho sinh đi vào Đông trai, len lén liếc họ rồi nhanh chóng biến mất. Hồi lâu sau mới có một người đến bắt chuyện:
“Ô hô, hai người là những nho sinh mới đang làm cả cái trường này loạn lên đây sao?”
Sun Joon lẫn Yoon Hee đồng thời nhìn về phía phát ra tiếng nói. Một nho sinh đang thong thả bước trên mảnh sân lát đá phiến, tiến lại chỗ bọn họ. Người đó tuy thân hình thấp bé, nhưng từ đỉnh đầu cho đến tận gót giày, không chỗ nào không toát ra vẻ giàu có. Không phải chiếc mũ chụp làm từ lông ngựa nào cũng giống nhau. Chiếc mũ nho sinh kia đội trên đầu là loại siêu cao cấp, bện từ thứ lông ngựa sợi không chỉ dày nhất mà còn trong nhất. Hai hạt nút nhỏ đính hai bên mũ làm từ mai rùa biển, cũng là thứ xa xỉ phẩm. Bộ y phục hắn ta mặc trên người may bằng thứ vải đắt tiền, xếp nếp óng ả. Đôi giày dưới chân may bằng da thuộc và lụa quý mềm mại, thêu chỉ vàng cầu kỳ. Cuối cùng, chiếc quạt trong tay hắn ta mới là thứ đáng nói đến nhất. Tuy còn đang xếp lại, nhưng chỉ cần nhìn nan quạt và món đồ điêu khắc tinh xảo treo làm vật trang trí kia, người ta cũng có thể cảm nhận được chiếc quạt lộng lẫy quý giá đến mức nào. Con người nho sinh đó, đặt trong khung cảnh cũ kỹ và chật chội của Đông trai, thật sự là khác biệt quá lớn, đến mức không ai nghĩ nổi hắn ta đang là nho sinh trọ học ở nơi này.
Sun Joon và Yoon Hee đứng xuống phiến đá chào hỏi nho sinh vừa đến. Sun Joon mở lời:
“Huynh có phải là người đang ở phòng này không?”
“Mấy tiểu đồng hồi nãy nói Ngựa điên ở phòng này mà. Nhìn ta giống Ngựa điên lắm sao?”
Thấy Sun Joon và Yoon Hee bối rối nhìn mình, nho sinh mới phá lên cười:
“Ha ha ha, ta đùa thôi. Ta tên là Gu Yong Ha, hiệu Nữ Lâm, quê Neung Seong. Là cử nhân, ở phòng bên cạnh, Trung nhất phòng. Năm nay ta hai mươi ba tuổi, nên sẽ không nói chuyện khách sáo với hai người đâu. Mà hai người cũng không cần phải giới thiệu nữa. Trước khi hai người vào đây, tin đồn đã bay đủ ngõ ngách trong cái trường này lâu rồi.”
Tin đồn ư? Nếu nói đến Sun Joon, thì đâu chỉ trong trường, cả kinh thành chỗ nào mà chẳng nghe nói về chàng. Còn về phần mình, Yoon Hee chỉ mong sống thật lặng lẽ không ai để ý, rồi lẳng lặng rời khỏi nơi đây. Nghĩ đến cách biệt giữa mình và Sun Joon, lòng cô lại rầu rầu. Cô lên tiếng chào:
“Rất vui được biết huynh.”
Nghe tiếng Yoon Hee, ánh mắt nho sinh kia chuyển ngay từ Sun Joon sang quan sát cô.
“Cậu có phải là Kim Yoon Sik mà thiên hạ đồn là Lục Tấn Hồng Nhan[3] không? Ta nghe nhưng chẳng tin, giờ xem ra thiên hạ cũng mới chỉ khen ngợi đến một nửa vẻ đẹp thực sự của cậu mà thôi?”
[3] Lục Tấn Hồng Nhan: vào đời Tấn, ở đất Quảng Tây huyện Bạch Nhân (Trung Quốc) có người con gái trẻ đẹp nổi danh tài sắc được khách đi buôn ngọc đặt tên là Lục Châu vì nàng đẹp như ngọc. Lục Tấn Hồng Nhan từ đó trở thành cụm từ chỉ người con gái đẹp.
Hắn ta nói rồi khom người, nhìn chằm chằm vào Yoon Hee đầy vẻ nghi hoặc, đoạn chuyển hướng sang Sun Joon.
“Sao quý tử của người đứng đầu Lão luận lại vào ở Đông trai thế này? Định đưa cả chuyện đảng phái đấu đá trong triều vào đây sao? Trước khi gặp nguy hiểm, cậu nên chuyển về Tây trai đi.”
Sun Joon nghe vậy chỉ cười cười hỏi chuyện khác.
“Vậy huynh có biết người ở phòng này đang ở đâu không?”
“Làm sao biết được, mấy ngày rồi ta có thấy mặt mũi tên Kiệt Ngao đó đâu.”
“Kiệt Ngao?”
“Phải, là Ngựa điên, ai cũng gọi hắn bằng biệt hiệu đó. Nếu cứ cố chấp không chuyển sang phòng khác, hai người liệu mà nghĩ cách sống chung với gã. Từ trước đến giờ, chưa ai ở chung phòng với gã được quá hai tháng đâu. Vậy thôi, ta đi đây...”
Yong Ha nói rồi vội rảo bước tới chỗ bọn tiểu đồng như có điều gì muốn dặn riêng, hai mắt thi thoảng vẫn liếc nhìn Yoon Hee. Có điều Yoon Hee đang lo cuống lên, không hề để ý đến chuyện đó. Kiệt Ngao! Có nghĩa là ngựa hoang chưa thuần hoá, cũng chỉ là những kẻ thô lỗ, bất trị. Còn chưa ai ở chung phòng với gã nổi hai tháng nữa chứ. Chỉ bấy nhiêu thông tin đã đủ doạ Yoon Hee sợ khiếp rồi. Sun Joon nhẹ nhàng cất tiếng, xua đi nỗi sợ của Yoon Hee:
“Cũng không có chuyện gì nữa, chúng ta đi đặt hiệu cho công tử nào.”
“Đi đâu cơ?”
“Nơi có nhiều sách, chắc chắn công tử sẽ thích.”
“Vâng, đi thôi. Nhưng sao huynh lại nói chuyện khách sáo nữa rồi?”
“À, được rồi, tôi sẽ thoải mái hơn.”
Hai người lại cười cười nói nói, đi qua cửa thông từ Đông trai sang Minh Luận đường. Yong Ha cũng chào mấy tiểu đồng, đi theo hai người đến gần ô cửa rồi đứng lại. Hắn nheo nheo con mắt trái, đăm chiêu nhìn theo bóng Yoon Hee, dùng quạt che miệng khẽ lẩm bẩm:
“Máu chảy dưới da đàn bà khác hẳn đàn ông. Nhìn đằng trước hay nhìn đằng sau, cũng thấy cậu ta nhất định là gái. Lừa bọn nho sinh cả đời chỉ biết có sách vở, chứ làm sao lừa được con mắt quá quen nhìn đàn bà của ta. Chuyện này sẽ thú vị đây.”
Nói rồi, Yong Ha lại vội đi đến hành lang Đông Nguyệt của Hưởng Quan sảnh mãi phía Bắc Sung Kyun Kwan. Bên trong đang có một nhóm nho sinh tụ tập, người phì phèo ngậm tẩu thuốc tán gẫu mấy chuyện vô vị, kẻ sát phạt nhau trên chiếu bạc. Một người nhìn thấy Yong Ha đi vào, mừng rỡ nói lớn:
“Kìa, Nữ Lâm sao lại ở đây? Giờ không phải đang là lúc rúc mặt vào váy bọn kỹ nữ sao?”
“Giờ học ở Minh Luận đường là trọng, sao huynh cứ đùa tôi như vậy chứ?”
“Huynh mà cũng xem cái giờ học vớ vẩn đó đáng trọng hơn đàn bà nữa hả?”
Yong Ha phá lên cười, ngồi xuống nhập hội:
“Ha ha ha. Huynh nói cũng phải. Chuyện đó nói sau, còn về vụ cá cược hồi nãy, tôi cũng sẽ tham gia đấy.”
“Ban nãy còn không quan tâm, sao đổi ý nhanh vậy?”
“Tôi cược cửa ‘Kim Yoon Sik sẽ rời khỏi đây trong vòng ba ngày, còn Lee Sun Joon sẽ phải chuyển phòng trong vòng năm ngày’.”
“A ha, thật không giống tính cách Nữ Lâm chút nào, sao lạnh lùng quá vậy. Mà cũng phải, Kiệt Ngao ghét cay ghét đắng Lão luận, hận còn hơn kẻ thù giết cha. Hơn nữa, có ai không biết Tả Nghị Chính[4] cha Sun Joon và Đại Tư Hiến cha Kiệt Ngao có mối thù không đội trời chung...”
[4] Tả Nghị Chính: một chức quan thời Jo Seon, giữ vai trò quan trọng trong nghị bàn chính sự, phụ trách các vấn đề đối ngoại, quốc phòng. Chính nhất phẩm còn gọi là Tả Tướng.
Người này vừa nói vừa khục khặc cười, viết vào giấy cược cho Yong Ha. Yong Ha nhìn khắp lượt đám nho sinh đang tụ tập, hỏi đầy hàm ý:
“Nghe nói các huynh đang họp bàn chuyện gì thú vị lắm?”
“Đang bàn về lễ Tân bảng đây, cũng chẳng khác gì mấy bận trước. Cái cậu Lee Sun Joon kia tuy là người mới nhưng lại có máu mặt, nên chúng ta không thể làm quá được...”
“Chuyện này thì các huynh không đúng rồi. Chẳng có mấy gã kiệt xuất như Lee Sun Joon nhập trường này đâu, một cơ hội như vậy mà bỏ qua thì tiếc lắm. Hừ... Không phải các huynh chỉ định dùng mấy chiêu cũ rích như bắt uống nước bẩn hay là chui qua háng thôi đấy chứ?”
Chỉ cần liếc qua sắc mặt đám nho sinh, Yong Ha biết ngay mình đoán đúng. Hắn ta nhìn bộ dạng cười gượng của bọn họ, đoạn thở dài nói:
“Tôi có một ý rất hay, các huynh có muốn nghe thử không?”
“Dĩ nhiên rồi. Cậu rành mấy chuyện này lắm mà.”
Cả đám lập tức chụm đầu lại. Yong Ha ngồi ở giữa, bắt đầu thao thao bất tuyệt, không biết là nói gì.
Sau khi hỏi đường một viên quan quản lý ngang qua, Sun Joon và Yoon Hee cũng tới được Tôn Kinh các. Khu nhà này nằm ngay sau Minh Luận đường, giữa một vòng tường bao khá cao. Yoon Hee đọc ba chữ trên tấm bảng, lên tiếng hỏi:
“Tôn Kinh các? Đây là đâu vậy?”
“Là thư viện dành cho nho sinh. Tôi cũng chỉ tình cờ biết được thôi.”
Nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của chàng, Yoon Hee cười thầm trong bụng. Chàng ngoài miệng nói tới đây tìm tên hiệu đặt cho cô, nhưng xem ra lý do thực phần nhiều là ham mê sách vở nơi này. Hai người bước lên những bậc thang hẹp, vừa vào trong đã thấy chiếc bàn nhỏ của quan thủ thư Tôn Kinh các đặt ngay trước cửa. Bên trong Tôn Kinh các có hàng dãy kệ sách liền kề, kệ nào kệ nấy xếp kín sách. Yoon Hee hớn hở nhìn Sun Joon, nhưng nét mặt chàng lại lộ rõ vẻ thất vọng.
“Vậy mà tôi nghe nói có đến trăm nghìn quyển... Phải chi chuyển được Giai Hữu oa[5] đến đây thì hay biết mấy...”
[5] Là một thư viện lớn do vua Jeong Jo xây dựng.
Có lẽ sách trong Tôn Kinh các quá ít so với hình dung của Sun Joon. Hai người dò dẫm đi trên sàn gỗ thi thoảng lại rít lên cót két, nhìn ngó các kệ sách. Cuối cùng họ lấy vài cuốn, ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ trong góc phòng. Viên thủ thư dường như không quan tâm gì đến họ, điềm nhiên tiếp tục công việc phân loại và sắp xếp sách trả lên kệ.
Yoon Hee mở sách che trước mặt, lén quan sát Sun Joon đang chăm chú đọc sách đối diện. Cứ nghĩ đến cảnh tượng đám tiểu đồng háo hức ngắm khuôn mặt tuấn tú của chàng hồi nãy, cô lại phải cố nén cười. Ý muốn tìm xem phần nào trên khuôn mặt chàng đẹp nhất nảy ra trong đầu cô. Là mắt? À không, là đôi đồng tử? Đôi đồng tử đen láy và rất có thần. Không, có thể là sống mũi. Sống mũi chàng thẳng tắp, giống như sự chính trực của chàng vậy. Mà không, cũng có thể là môi. Đôi môi ngọt ngào với dòng máu ấm nóng chảy bên trong. Đột nhiên đôi môi đó mở ra.
“Cậu định tìm tên hiệu trên mặt tôi à?”
Yoon Hee giật mình, cúi đầu giấu biệt khuôn mặt đỏ bừng vào sau cuốn sách, luống cuống tìm cớ:
“Tại... tại tôi có cảm giác giống như mấy tiểu đồng khi nãy...”
Sun Joon rời mắt khỏi sách, đưa tay chống cằm nhìn Yoon Hee chăm chú. Bên khoé môi thấp thoáng nụ cười tinh quái cố kìm nén, có vẻ như Sun Joon cũng muốn trêu lại Yoon Hee.
“Sao huynh lại nhìn tôi như vậy?”
“Tại tôi cũng có cảm giác giống như mấy tiểu đồng khi nãy.”
Yoon Hee nghe vậy mặt càng đỏ bừng, rụt vai lại, dán chặt mắt vào quyển sách. Trông thấy phản ứng của Yoon Hee, Sun Joon cười cười định đọc sách tiếp, nhưng không hiểu sao, ánh mắt chàng tự dưng bị hút chặt vào khuôn mặt đối diện. Luồng ánh sáng bên ngoài cửa sổ dường như đều tập trung cả trên khuôn mặt Yoon Hee, khiến làn da cô gần như trong veo đến nỗi Sun Joon cảm thấy loá mắt. Cậu quả là đẹp trai, đẹp đến nỗi mấy tiểu đồng kia phải so sánh với phụ nữ. Là vì đôi mắt vẫn còn đen láy và to tròn như mắt trẻ con? Hay sống mũi cao cao mềm mại? Nếu không thì có thể là do đôi môi hồng mọng kia chăng? Sun Joon cứ thế ngồi ngắm Yoon Hee như mất hồn. Đột nhiên ánh mắt hai người chạm nhau. Sun Joon lúng túng đứng bật dậy khỏi ghế.
“A, quyển sách mình định tìm nằm ở đâu nhỉ?”
Chàng làm vẻ vội vàng đi tới một dãy kệ sách. Ánh nhìn của chàng vượt qua những quyển sách xếp trên kệ, hướng về phía Yoon Hee. Cô vẫn cúi đầu đọc sách. Chàng nhăn mặt, tự đấm vào ngực mình.
“Mình điên rồi! Nhìn đàn ông mà tim đập loạn xạ! Có xinh đẹp đến đâu thì đàn ông vẫn là đàn ông mà.”
Sun Joon cố trấn tĩnh, rút lấy một quyển sách trên kệ. Chàng quay về chỗ ngồi cũ, lại chăm chú đọc như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Một người phục sức đơn giản, tuổi chừng ngoại tứ tuần bước vào Tôn Kinh các. Không biết có phải ông vừa đi công chuyện bên ngoài Sung Kyun Kwan hay không, trên đầu vẫn còn chiếc mũ sa đen. Ông chăm chú nhìn Yoon Hee và Sun Joon đang ngồi đọc sách một lát, rồi quay sang nhìn thư lại đang ngồi làm việc tại chiếc bàn chỗ cửa ra vào.
“Này, cậu vẫn khoẻ chứ?”
“Tiến sĩ Jang, ông đến rồi à?”
“Cậu đã tìm được quyển sách ta nhờ lần trước chưa?”
“Được rồi ạ, hơi có chút khó khăn, nhưng tôi còn tìm thêm được vài quyển nữa tại Ye Jo.”
Tiến sĩ Jang nhận sách từ tay thủ thư, rồi ngồi xuống cạnh đó, tay giở sách miệng nói:
“Ta muốn uống một chén trà do cậu pha cho quá.”
“Tôi cũng biết vậy nên đang định đứng lên đây, ha ha ha.”
Lại một người nữa đi vào Tôn Kinh các, vừa đi vừa nói:
“Muốn uống trà thì sang Chính Lục sảnh mà uống, sao lần nào ông cũng mặt dày đến đây xin vậy hả? Nếu vậy tôi cũng muốn uống một chén.”
Người này mặc quan phục màu rượu chát, đầu đội mũ quan. Viên thủ thư không nói gì, chỉ cười đáp lại rồi bước ra ngoài Tôn Kinh các. Tiến sĩ Jang liếc người mới vào thay lời chào, rồi lại tiếp tục đọc sách.
“Tôi nhìn thấy bóng ai giống tiến sĩ Jang bước vào đây nên mới vội vàng đi theo.”
“Tiến sĩ Yu, nói nhỏ thôi! Ông không nhìn thấy mấy anh bạn trẻ đang đọc sách đằng kia sao?”
“Hả? Đâu?”
Do các kệ sách vướng tầm nhìn, tiến sĩ Yu phải nhoài người ra mới trông thấy Sun Joon và Yoon Hee đang đọc sách. Ông ta mở to mắt kinh ngạc, lại ngồi xuống ghế cạnh tiến sĩ Jang, thì thầm:
“Lần đầu tiên tôi thấy chúng. Chẳng lẽ chúng là...?”
“Chắc vậy.”
“Hờ hờ, sống lâu một chút đúng là chuyện gì cũng gặp. Nghe đồn mấy đứa đang làm cả cái trường loạn lên này không được bình thường cho lắm. Nhưng mới ngày đầu nhập trai mà đã đến Tôn Kinh các rồi, đúng là thấy điên quá.”
Tiến sĩ Jang nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi quyển sách. Tiến sĩ Yu nhìn ông, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Hoàng thượng hạ chỉ cho ông thôi dạy ở thư đường, về Sung Kyun Kwan là vì chúng phải không?”
“Tôi không biết.”
“Này, không phải ông được giao dạy giờ Đại học của chúng từ ngày mai sao? Tôi cũng vậy. Tôi phải nhận giờ Kinh quốc đại điển. Mà hoàng thượng có hé cho ông biết chút gì về ý định sâu xa của Người hay không?
Lúc này tiến sĩ Jang mới gấp sách, nhìn về phía Sun Joon và Yoon Hee. Viên thủ thư đã mang nước sôi trở vào Tôn Kinh các, bỏ trà vào bình, lên tiếng:
“Dù ý của hoàng thượng có là gì đi chăng nữa thì cũng không tốt lành cho họ đâu.”
“Tại sao?”
“Khả năng của hai vị thì nhất nhì ở đây rồi, nhưng sự thật là, nhiều người không theo kịp còn phải tránh xa. Vậy thử hỏi các nho sinh bị xếp học giờ của hai vị từ sáng đến chiều sẽ thế nào đây?”
Tiến sĩ Yang nhận lấy chén trà, mắt nhìn Sun Joon và Yoon Hee, đoạn lên tiếng:
“Ta không ép môn sinh nào không theo kịp phải đi theo ta. Kẻ nào lơ mơ trong giờ của chúng ta, phải sớm loại trừ, thế mới có lợi cho quốc gia. Đây là Sung Kyun Kwan chứ đâu phải thư đường bình thường.”
Tiến sĩ Yu xua xua tay, nhảy dựng lên.
“Ông đừng dùng từ chúng ta. Tôi đâu có ác như ông. Xếp đồng hạng với ông tôi chẳng vui chút nào. Tôi không bao giờ bỏ rơi học trò, kể cả những đứa học không nổi. Dù có phải phạt, cũng phải cố mà kéo chúng theo chứ.”
“Chậc, chậc, vậy nên người ta mới nói ông còn ác hơn cả tôi.”
Viên thủ thư đặt bình trà xuống bên cạnh sau khi chậm rãi rót đầy hai chén trà, mỉm cười. Với tiến sĩ Jang, cứ hễ học trò không theo kịp bài giảng của mình, ông ta lập tức đuổi thẳng cánh, còn tiến sĩ Yu thì nghiêm khắc bắt học trò học cho đến khi nào hiểu mới thôi. Hai người kẻ tám lạng người nửa cân. Không nho sinh nào không biết hai ông thầy này chỉ khác nhau về phương pháp dạy học, chứ còn về độ hành xác học trò thì chẳng kém gì nhau. Đến nỗi cứ tới kỳ thông báo sắp xếp môn họ, các nho sinh đều cầu trời khấn Phật để tránh được hai vị này. Nếu nho sinh nào chẳng may bị xếp học giờ của hai vị, thì coi như xong đời. Trong giờ của họ, mấy nho sinh táo tợn nhất, vẫn hay trốn được tới lầu xanh hoặc quán rượu, cũng đừng mơ thoát được ra ngoài. Tiến sĩ Yu cười cười, thì thầm vào tai tiến sĩ Jang:
“Tôi tò mò về ẩn ý của hoàng thượng quá. Người chiêu mộ hết nhân tài trẻ tuổi về Khuê Chương các, thế mà một quan viên xuất sắc đã ở sẵn đó như ông lại phải về đây làm thầy giáo. Rốt cuộc là do vô tình, hay ông có nhận được một ngự lệnh nào khác nữa không đây?”
Tiến sĩ Jang vẫn điềm nhiên nhấp trà, nói:
“Nếu muốn ghé miệng lại gần tai tôi, thì trước hết ông cạo sạch mớ râu cứng như lông lợn ấy đi. Châm đau quá.”
“Này, bạn bè với nhau, ông đừng như vậy, có tin gì thì chia sẻ với tôi đi.”
“Tôi là Nam nhân, ông thuộc Lão luận, bạn bè gì? Tôi nhớ hình như còn chưa kết bạn với người Lão luận bao giờ mà.”
Nghe câu nói lạnh lùng ấy, tiến sĩ Yu lầm bà lầm bầm như giận lẫy, nâng chén trà lên dốc cạn. Nhưng nước nóng quá, khiến ông phải lập tức phun ra sạch, rồi hết thè lưỡi lại thổi phù phù. Tiến sĩ Yu là kiểu người bộp chộp, ồn ào. Ngược lại, người đang dùng tay áo lau miệng cho ông, tiến sĩ Jang lại rất kỹ lưỡng và điềm tĩnh. Mặc dù khác đảng phái, cãi nhau triền miên, nhưng bọn họ lại chính là đôi bạn tri kỷ. Tiến sĩ Yu rót trà vào chén của mình, tiếp tục phàn nàn:
“Ông đến đây cũng cả năm trời rồi mà chẳng chịu mở miệng nói gì cả, chán quá đi, chán quá đi mất.”
Rồi ông rót tiếp vào chén trà đã cạn của tiến sĩ Jang.
“Hay là ông không muốn nhắc đến chuyện bị giáng chức?”
“Phải, Sung Kyun Kwan này được mệnh danh là chốn lưu đày mà, trừ Đại Tư Thành ra, đâu có ai muốn tới đây. Ông cứ xem như đó là cái cớ của tôi đi.”
Tiến sĩ Jang tay giở sách, nhưng ánh mắt sắc thì hướng về phía Sun Joon và Yoon Hee. Tiến sĩ Yu cũng xoay người lại nhìn về hướng đó. Thủ thư nhìn theo, rồi như sực nhớ ra điều gì, lên tiếng:
“À, đúng rồi, hai vị nghe tin gì chưa? Lee Sun Joon là người của Lão luận, lại ở phòng bên Đông trai. Còn chung phòng với Kiệt Ngao nữa. Kim Yoon Sik cũng ở phòng đó luôn.”
Tiến sĩ Jang nãy giờ vẫn rất điềm nhiên, nhưng lần này hình như cũng bị bất ngờ, ngón tay đang lật sách khựng lại. Tiến sĩ Yu thì vui vẻ tiếp lời:
“Cả cái trường này đang tập trung bàn tán mỗi chuyện đó thôi, không lý nào ông lại không biết. Các nho sinh mở sòng cá cược với nhau, cả thầy giáo trong trường cũng vậy. Lần này có cả Đại Tư Thành đại nhân đặt cược nữa, ha ha ha. Tôi đã cược cửa hai đứa chúng nó sẽ chịu đựng ít nhất là hai tháng...”
“Thư lại bọn tôi cũng đang đặt cược ồn ào lắm. Nghe nói cả bên quản lý cũng mở sòng. Gần như không ai đặt cửa họ chịu được quá ba tháng cả.”
Đột nhiên tiến sĩ Jang đứng bật dậy, thu dọn sách vở. Ông vốn rất ghét những trò cá cược. Hình như ông nổi nóng. Tiến sĩ Yu ngạc nhiên hỏi:
“Ông định đi đâu vậy hả?”
“Sòng cá cược ấy ở đâu?”
“Ông biết để làm gì?”
“Để tôi cũng cược thử một lần xem sao.”
“Ông á? Thật là chuyện động trời. Nhưng ông định cược thế nào?”
“Tôi cược hai chúng nó sẽ không rời khỏi đây cho đến khi đỗ Đại khoa.”
“Cái gì? Mất tiền như chơi chứ chả đùa đâu. Ông không biết tính cách Kiệt Ngao rất giống du côn sao? Thôi đặt cửa ba tháng là được rồi.”
“À không, Lee Sun Joon và Kiệt Ngao sẽ thân nhau, cược thêm phần này nữa chắc sẽ thắng lớn.”
“Này, hình như ông không biết cá cược là gì nên mới như thế. Không phải cứ đặt theo những gì mình muốn là được đâu.”
Viên thư lại nghe cuộc đối thoại của hai người rồi quay sang nhìn Sun Joon chăm chú, lên tiếng:
“Tôi cược tiền trước khi trực tiếp nhìn thấy Lee Sun Joon, nhưng có lẽ tôi nên cửa khác thì hơn. Anh chàng đó, chắc không phải hạng thường đâu. Có khi nho sinh Kiệt Ngao còn bị đá khỏi đây nữa cũng nên... Nhưng mà làm gì có nho sinh nào qua nổi ba ngày học giờ của hai vị từ sáng đến chiều cơ chứ.”
Tiến sĩ Jang cố nén nụ cười nơi khoé môi, ông nhìn Sun Joon và Yoon Hee. Tiến sĩ Yu sau khi uống cạn chén trà cũng đứng dậy nhìn họ. Hai tân nho sinh ấy đang nghiêm túc chú tâm vào thứ gì đó. Dù đó là thứ gì, thì cảnh họ nghiêm túc như vậy cũng rất đáng xem. Tiến sĩ Jang lên tiếng phá vỡ bầu không khí lúc ấy:
“Cảnh yên bình như thế cũng chỉ được lúc này thôi. Tối nay là lễ Tân bảng, chúng sẽ bị các nho sinh của Thanh trai hành hạ, rồi từ ngày mai là đến phiên chúng ta.”
“Đã nói ông đừng dùng từ chúng ta rồi mà. Tôi không có giống ông, tôi là một thầy giáo rất nhân từ.”
“Nói nhảm!”
Hai người thầy vừa cãi nhau như vậy vừa ra khỏi Tôn Kinh các.
3
“Lễ Tân bảng chuẩn bị bắt đầu, xin mời mọi người mau chóng di chuyển sang Tây trai.”
Đông trai thinh lặng, dường như chỉ còn lại những nho sinh mới nhập học, tiếng la của trai bộc nghe lớn một cách lạ thường. Trước khi những hậu bối mới đến hành lễ ra mắt tiền bối, họ không được phép bước chân vào nhà ăn, đây là nguyên tắc. Vừa nãy họ không được ăn tối, hành lễ xong, kể từ sáng ngày mai họ mới được phép dùng bữa trong nhà ăn. Vậy nên Sun Joon và Yoon Hee phải nhịn đói từ tối đến giờ. Yoon Hee cố nén cơn đói, cô giao cho trai bộc chiếc giỏ mang từ nhà đến. Sun Joon cũng vậy. Trong đó chứa những món ăn mà họ sẽ dâng lên tiền bối trong lễ ra mắt. Mẹ Yoon Hee nghe những người họ hàng nói, nếu món ăn không làm các tiền bối vừa ý, người mới nhập học sẽ phải chịu lăng mạ nặng nề. Bà đã suy nghĩ rất nhiều và rất vất vả để chuẩn bị thức ăn cho con gái mang đi.
Yoon Hee và Sun Joon đi theo trai bộc, băng qua khoảng sân rộng của Minh Luận đường rồi tiến vào trong Tây trai. Tây trai cũng được sắp xếp như Đông trai. Tây Chưởng nghị ngồi ở đầu phía Bắc của dãy hiên dài, tiếp theo đó là những nho sinh sống ở Tây trai. Đông Chưởng nghị thì ngồi ở đầu phía Nam của dãy hiên, tiếp theo là những nho sinh sống ở Đông trai. Ngoài Sun Joon và Yoon Hee ra còn ba người nữa đứng dưới khoảng sân nhỏ của Tây trai. Họ là những người mới nhập học, vừa dọn đến ở Tây trai. Sun Joon và Yoon Hee đến đứng bên cạnh họ. Trai bộc đặt những giỏ thức ăn mới mang đến xuống mặt Đông Chưởng nghị.
Ánh hoàng hôn càng lúc càng đỏ hơn, như báo hiệu mặt trời đang dần dần lặn xuống. Trong ánh hoàng hôn ấy, những nho sinh mới đến đứng lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp sau. Cuối cùng, trai bộc đứng trên bậc đá cạnh Tây Chưởng nghị hô lớn:
“Bắt đầu làm lễ. Tất cả, chào!”
Tất cả