← Quay lại trang sách

Chương 6 Vụ bê bối-1

Đêm tối, khi tất cả đều đã ngủ say, có một bóng đen thậm thò trước cửa Tỳ Bộc sảnh đang đóng kín, rồi chật vật trèo tường lẻn vào trong. Sau một hồi trốn trong bóng tối thám thính xung quanh, bóng đen ấy mới an tâm bước ra ngoài, lộ diện dưới ánh trăng.

“Phù, đúng như lời Nữ Lâm sư huynh, ở đây không có ai cả.”

Yoon Hee tìm thấy một thùng gỗ lớn bên cạnh giếng nước. Có vẻ như nó thường được dùng để giặt chăn gối. Trước khi đến đây, Yoon Hee vốn chỉ định lau người sơ qua thôi, nhưng vừa nhìn thấy thùng gỗ ấy, cô có cảm giác như cả cơ thể mình đang bốc mùi. Sau khi kết thúc trận mộc cầu mấy hôm trước, cô có lau người nhưng vẫn không thấy thoải mái chút nào. Không được tận hưởng niềm vui sướng của làn nước mát chảy qua da thịt thì đâu thể gọi là tắm. Yoon Hee tự nhủ rằng thời tiết vẫn còn quá lạnh để ngâm mình trong nước giếng. Nhưng rồi khi nhìn thấy đống củi và chiếc nồi gang đang đặt sẵn trên bếp, Yoon Hee không còn cầm lòng được nữa.

Yoon Hee thận trọng tiến lại gần giếng nước. Ban nãy Yong Ha đã kể cho cô câu chuyện về cô gái bị rơi xuống cái giếng này chết đuối, hắn kể chi tiết đến nỗi tận bây giờ Yoon Hee vẫn còn ám ảnh. Cô sởn hết gai ốc khi nghĩ đến chuyện có một oan hồn tóc xõa từ dưới giếng leo lên. Yoon Hee bỗng hối hận vì đã một mực từ chối lời đề nghị kì lưng cho cô của Yong Ha. Yoon Hee đã đến đây vài lần, nhưng hôm nay cô cảm thấy rợn người hơn mọi khi. Dĩ nhiên, tất cả đều là lỗi của Yong Ha.

Yoon Hee nhắm tịt hai mắt, quay mặt về phía ngược lại với giếng nước rồi ném tõm cái gầu xuống giếng. Tiếng gầu rơi xuống chạm vào mặt nước khiến cô dựng hết tóc gáy, Yoon Hee dùng hết sức kéo gầu nước lên. Tiếng gầu cạ vào thành giếng cũng đáng sợ không kém. Nhưng kinh dị nhất vẫn là sự cũ kỹ của Tỳ Bộc sảnh. Nếu Yong Ha không kể mấy câu chuyện khi nãy, thì hẳn cô đã không đến nỗi sợ như thế này. Nghĩ vậy, Yoon Hee liền nghiến răng nguyền rủa Yong Ha. Sau khi lấy nước đầy nồi, Yoon Hee bắt đầu nhóm bếp. Cái nồi gang này có vẻ chuyên dùng để luộc chăn nên chứa được rất nhiều nước. Mặc dù sợ người khác sẽ nhìn thấy khói bốc lên, nhưng Yoon Hee vẫn chất thật nhiều củi vào bếp lò để đun nước cho nhanh.

Điều Yoon Hee lo sợ không phải là thừa. Một nho sinh Hạ Tây trai về muộn đã nhìn thấy đám khói. Hắn ta tưởng có hỏa hoạn liền vội vàng chạy về phía Tỳ Bộc sảnh. Nhưng lén nhìn qua vách tường thì chỉ thấy Đại Vật “đáng ghét” đang nhóm lửa dưới ánh trăng nên đành mất hứng trở về khu phòng của nho sinh Hạ trai. Ba nho sinh cùng phòng hắn đều đã đi ngủ, chỉ còn Im Byung Choon là đang thức.

“Sao còn chưa ngủ?”

“Không ngủ được.”

“Chẳng lẽ đến giờ cậu vẫn còn hậm hực vì Đại Vật sao?”

“Tên ăn mày đó không biết có phước gì mà được cả Giai Lang sư huynh lẫn Kiệt Ngao bênh vực. Rõ ngứa mắt.”

Thấy Byung Choon không giấu được vẻ tức giận, nho sinh kia nói:

“Họ là bằng hữu mà, phải vậy thôi. Mà nói thật, dù không có hai người đó, Đại Vật cũng đâu phải người dễ bắt nạt? Khác với vẻ bề ngoài, cậu ta rất tài giỏi, các thầy toàn khen ngợi…”

“Phải tìm được điểm yếu của hắn. Nếu không sẽ chẳng bao giờ tống được hắn ra khỏi đây.”

“Tôi biết cậu thích Giai Lang huynh từ lâu, nhưng sao cứ phải trút bực dọc lên Đại Vật vậy?”

“Tôi không ưa tên nhãi đó! Cái thứ Nam Nhân nghèo kiết mà còn làm ra vẻ ta đây hay ho lắm. Tuổi tác cũng không bằng ai…”

Nho sinh nọ rất muốn nói rằng Byung Choon đang cố tìm ra những cái cớ vô lý để ghét Đại Vật, nhưng lại thôi vì sợ sẽ càng làm Byung Choon nổi điên hơn. Thật ra bản thân hắn ta cũng chẳng cảm thấy thoải mái gì khi nhìn Yoon Hee, một người nhỏ tuổi hơn mình mà được vào ở Đông trai.

“Đừng có nói đến chuyện tuổi tác. Chẳng phải cậu cũng bằng tuổi cậu ta sao?”

“Hứ!”

“À! Nói mới nhớ, khi nãy tôi nhìn thấy khói bốc lên từ phía Tỳ Bộc sảnh. Sợ có cháy nhà, chạy sang đấy xem thì thấy Đại Vật đang nhóm lửa. Cũng to gan thật, ban đêm Tỳ Bộc sảnh đáng sợ như thế. Mà rốt cuộc cậu ta định làm gì vậy nhỉ?”

“Chắc muốn được một lần thử tắm nước nóng chứ gì?”

Byung Choon vừa nói hết câu thì cả hai người như cùng lóe lên một suy nghĩ, im lặng nhìn nhau. Rồi Byung Choon đứng bật dậy mặc quần áo.

“Khoan, không phải cậu định sang đó đấy chứ? Nhìn lén cậu ta để làm gì? Cậu ta có phải con gái đâu.”

“Chưa biết chừng là con gái cũng nên? Khuôn mặt đó mà là đàn ông mới là chuyện lạ.”

“Hầy, đừng có đùa kiểu đó… Không thể nào có chuyện đó được. Mặc dù có thể cậu ta đẹp hơn đám con gái nhiều đấy”

“Dù sao thì cũng đi thử một lần đi. Có khi hắn đang gây chuyện với đàn bà có chồng cũng nên. Chỉ cần bấy nhiêu thôi, cũng đủ để đá hắn ra khỏi đây rồi. Còn không thì để cho mấy con ma đuổi cổ hắn đi không mảnh vải che thân cũng được.”

“Ha ha ha, mấy con ma đó, là chúng ta đúng không?”

“Tỳ Bộc sảnh là nơi cực kỳ đáng sợ, chẳng phải không ai dám đến gần đó lúc đêm tối đấy sao? Có khi tên nhãi ấy sẽ giật mình chết ngất cũng nên. Vừa hay, sẵn đang khó chịu không ngủ được, ha ha ha.”

Hai người mặc quần áo xong liền tháo búi tóc ra, xõa dài, trùm lên người một chiếc chăn mỏng. Ba nho sinh đang ngủ khi nãy vì ồn ào nên giật mình tỉnh giấc, sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện cũng tỏ ý muốn tham gia

Sau khi gội đầu xong, Yoon Hee ngồi hẳn vào thùng nước ấm, cô cảm thấy cực kỳ thoải mái với bầu không khí yên ắng xung quanh. Những ngôi sao chi chít trên bầu trời như giúp cô tẩy hết những suy nghĩ lo lắng ra khỏi đầu. Chiếc thùng hơi hẹp, Yoon Hee phải ngồi co người, nhưng cô không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Cứ như vậy, ý nghĩ “chỉ ngâm mình một lát thôi” lúc đầu đã trở thành “thêm một lát nữa thôi” lúc nào không hay. Rồi cô cảm thấy lo cho Jae Shin. Sau khi đánh nhau với Sun Joon, đã mấy ngày liên tiếp gã không về Đông trai. Cô còn áy náy vì chuyện gã phải ẵm cô từ Phi Thiên đường về tận Đông trai nữa. Sun Joon cũng lo cho Jae Shin không kém gì Yoon Hee. Chỉ có Yong Ha là không thèm để ý, vì hắn đã quá quen với cái kiểu biến mất này của Jae Shin rồi.

Đột nhiên, Yoon Hee nghe thấy một âm thanh lạ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Cả cơ thể đang ngâm trong nước của Yoon Hee cứng đờ vì căng thẳng. Cô nghe tiếng ai đó đang trèo tường kèm theo tiếng giẫm chân lên mấy viên gạch ngói. Yoon Hee cố lắng tai nghe, cô quay người lại tìm nơi phát ra âm thanh nhưng vì âm thanh ấy quá nhỏ, đã tan vào không gian nên Yoon Hee không tài nào đoán được nó truyền tới từ hướng nào. Cô vươn tay ra với lấy đống quần áo đang để bên cạnh, có thật nhẹ nhàng để không làm phát ra tiếng nước. Sau khi quan sát xung quanh, Yoon Hee đứng dậy, nhanh chóng khoác áo vào. Nhưng cô vẫn chưa kịp mặc quần, đôi chân trần của cô vẫn lộ ra. Yoon Hee lại nghe thấy tiếng người vừa nhảy xuống đất. Không còn thời gian để xác định âm thanh ấy phát ra từ đâu nữa. Yoon Hee ôm đống quần áo vào người rồi để chân trần, vội vàng chạy đi tìm chỗ trốn.

Nơi Yoon Hee trốn là gian nhà kho nằm cuối dãy nhà của Tỳ Bộc sảnh. Đến lúc này cô mới nhận ra móc khóa căn phòng này nằm bên ngoài cửa, muốn chạy đi kiếm chỗ khác tốt hơn thì đã không kịp nữa rồi. Tiếng người càng lúc càng gần hơn, Yoon Hee chỉ còn cách tới trốn phía sau đống củi rơm khô.

Sau khi tìm cách buộc tạm áo lại, Yoon Hee cố dỏng tai lắng nghe. Tỳ Bộc sảnh là nơi nằm ngoài cùng trong hệ thống các dãy nhà của Sung Kyun Kwan. Vậy nên khả năng những âm thanh khi nãy là do người ngoài đột nhập vào rất cao. Ban đầu Yoon Hee ngỡ là trộm, nhưng tiếng bước chân ấy có vẻ loạng choạng làm cô thấy lạ. Những bước chân càng lúc càng gần Yoon Hee hơn. Vừa cầu cho người lạ cứ vậy mà đi khỏi, Yoon Hee vừa cố mặc quần áo vào. Thế nhưng, cánh cửa gian nhà kho nơi cô đang trốn bỗng mở toang, người là ấy bước vào.

Yoon Hee nín thở. Cô đứng chết lặng đằng sau đống củi, không dám bật ra dù chỉ một tiếng thở. Những thứ đang nhỏ xuống từ người cô không rõ là nước hay là mồ hôi lạnh nữa.

Người lạ sau khi bước vào liền đóng chặt cửa nhà kho lại rồi ngồi thụp ngay xuống. Vậy là đường thoát của Yoon Hee đã bị khóa. Yoon Hee sợ đến nỗi không dám liếc mắt lên nhìn, chỉ cố dỏng tai nghe ngóng. Cô nghe tiếng người lạ thở đứt quãng đầy nặng nhọc. Cô còn cảm thấy người lạ đang cố cắn môi để giấu đi những tiếng rên. Không phải trộm. Có vẻ như là một kẻ chạy trốn đang bị thương thì đúng hơn.

Đột nhiên cả tiếng thở lẫn tiếng rên đều ngưng lại. Cơ thể đang ngồi tựa cửa của người lạ đổ sang một bên như xác chết. Yoon Hee lấy hết dũng khí hé một mắt ra nhìn. Tim cô đập thình thịch như thể sợ rằng chỉ cần mình đảo mắt cũng sẽ gây ra tiếng động.

Người lạ, không rõ là trộm hay kẻ đào tẩu, đang mặc một bộ trang phục quý tộc, còn có thêm một chiếc nón lụa giắt sau lưng nữa. Đột nhiên Yoon Hee cảm thấy người này rất quen. Yoon Hee mở cả hai mắt, mượn ánh trăng để nhìn cho rõ khuôn mặt người lạ. Nhưng rồi mắt cô càng lúc càng mở to hơn. Người đang nằm như chết kia rõ ràng là Jae Shin. Chỉ có thể là gã. Hay vì say bí tỉ nên Jae Shin đi nhầm về đây rồi cứ thế lăn ra ngủ?

Suýt chút nữa Yoon Hee đã đứng bật dậy vì bất ngờ, nhưng chợt nhớ ra bên trong mình vẫn chưa mặc gì, cô lại ngồi thụp xuống. Cô định mặc cả hai lớp quần cùng một lúc, cố thật nhẹ nhàng để không làm Jae Shin tỉnh dậy. Một phần vì vội, một phần vì người còn ướt, chuyện mặc quần áo thật chẳng dễ dàng gì. Yoon Hee lại liếc nhìn Jae Shin qua đống củi lần nữa. Gã vẫn nằm yên không hề động đậy. Khẽ cởi áo khoác ra, Yoon Hee nhanh chóng mặc hai lớp áo lót vào. Ngay khi cô vừa rón người đứng dậy, đưa một chân vào ống quần thì nghe tiếng Jae Shin quát:

“Là ai? Sao cứ lén lút như kẻ trộm mèo vậy hả?”

Yoon Hee giật mình, cô vẫn cố run run xỏ chân vào quần cố núp sau đống củi. Cũng ngay lúc đó cô nghe thấy rất nhiều tiếng chân chạy bên ngoài. Yoon Hee vừa loay hoay mặc quần áo vừa cố đoán những bước chân đó là của ai. Những người đang đuổi theo Jae Shin chăng? Nhưng nếu vậy, không lý do gì họ lại bỏ chạy khi nghe tiếng Jae Shin. Đột nhiên Jae Shin nhìn về phía Yoon Hee và hỏi:

“Là... là ma à?”

Khác với tiếng quát ban nãy, lần này rõ ràng Jae Shin đang nói với cô. Yoon Hee thận trọng ngẩng đầu lên khỏi đống củi, nói thật nhỏ để bên ngoài không nghe thấy.

“Kiệt Ngạo sư huynh, là tôi, Đại Vật đây.”

Jae Shin khó nhọc mở mắt ra nhìn cô. Trên mái tóc đang để xõa của Yoon Hee dính đầy rơm, cả trên má cũng vậy. Thứ trước mặt gã rõ ràng là một con ma.

“Hức! M... ma...”

“Ơ! sư huynh! Tôi là Đại Vật đây!”

Không kịp nghe hết câu nói của Yoon Hee, tiếng rên vì đau của Jae Shin đã tắt ngấm, gã lại một lần nữa rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự, Yoon Hee vẫn đứng sau đống củi, cố thét lên thật khẽ:

"Kiệt Ngao sư huynh! Kiệt Ngao sư huynh!... Này, Kiệt Ngao!"

Dù có gọi thế nào vẫn không thấy Jae Shin tỉnh lại.

"Huynh đã uống bao nhiêu rồi mà để bất tỉnh thế này?"

Yoon Hee khom người trốn sau đống củi, vừa quan sát Jae Shin vừa thận trọng mặc hết số quần áo còn lại.

Tiếng chân chạy vội vàng sau khi nghe giọng Jae Shin lúc nãy không thuộc về ai khác, mà chính là những nho sinh Hạ trai đang định đến dọa Yoon Hee. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời họ phải chạy bán sống bán chết toát mồ hôi mẹ mồ hôi con như vậy.

"Này, này, khoan đã!"

Nghe tiếng Byung Choon la, họ mới dừng lại. Nhưng khi đó họ đã ra khỏi Tỳ Bộc sảnh từ lúc nào rồi. Họ vừa lo lắng liếc nhìn về phía Tỳ Bộc sảnh vừa đứng thành một nhóm dính lấy nhau.

"Sao lại quay lưng chạy hết vậy?"

"Vừa rồi, rõ ràng là giọng của Kiệt Ngao."

"Tôi sợ Kiệt Ngao còn hơn là sợ ma nữa."

"May là gan tôi dính chặt trong người. Suýt nữa thì rơi cả gan vì nghe thấy cái giọng ấy."

Byung Choon vừa nghiêng đầu vừa lẩm bẩm một mình.

"Tại sao Kiệt Ngao lại ở cùng với cái tên nhãi kia chứ? Rõ ràng tôi nghe nói Kiệt Ngao ra ngoài rồi kia mà."

"Cũng phải. Đến tận giờ cơm tối hôm nay vẫn không thấy đâu mà."

"Nửa đêm thế này, hai người lại cùng nhau đến Tỳ Bộc sảnh… Đáng ngờ đây!"

"Đàn ông con trai với nhau, có gì đáng ngờ chứ?"

Miệng thì nói vậy, nhưng họ lại bắt đầu tưởng tượng. Hình ảnh Kiệt Ngao và Đại Vật đứng cạnh nhau, xem ra cũng hợp. Tưởng tượng đến cảnh bắp đùi trần trụi của hai người quấn lấy nhau, họ không những không thấy ghê tởm, mà còn cảm nhận được một luồng điện chạy khắp cơ thể, cẳng chân giữa của cả nhóm từ từ hướng lên trời. Ai nấy liền lên tiếng đồng tình:

"Xét ra thì cũng hợp lý."

"Nửa đêm nửa hôm, hai người cùng đến nơi thanh vắng này, thì còn vì lý do gì khác nữa? Mấy tin đồn hay ho kiểu này, thế nào cũng lan nhanh như gió. Giai Lang sư huynh mà biết thì…"

Chưa nói hết câu, khóe môi Byung Choon đã khẽ nhếch lên.

Đến khi Yoon Hee mặc xong quần áo chỉnh tề, Jae Shin vẫn chưa tỉnh lại. Yoon Hee lại chỗ gã, cố lay gã dậy.

"Kiệt Ngao sư huynh, huynh đang ở Tỳ Bộc sảnh đấy. Mau tỉnh dậy, về Đông trai rồi hãy ngủ chứ."

Dù Yoon Hee có lay mạnh đến mức nào Jae Shin vẫn không tỉnh dậy. Thật kỳ lạ. Thắt lưng gã có giắt theo bình rượu, nhưng lại không ngửi thấy chút rượu nào. Vậy là không phải Jae Shin đang say.

"Hay là tưởng mình là ma nên ngất xỉu rồi."

Lần này Yoon Hee dùng đến nắm đấm để gọi Jae Shin.

"Này, Kiệt Ngao sư huynh! Huynh mà không tỉnh dậy, là tôi không nể nang gì nữa đâu."

Đột nhiên Yoon Hee nhớ lại những ân ân oán oán đã xảy ra giữa cô và Jae Shin, từ ký ức về lần gặp đầu tiên đến mới đây thôi cô vô tình giả ma làm gã bất tỉnh. Những suy nghĩ đó làm nắm đấm của Yoon Hee càng lúc càng mạnh hơn, nhanh hơn. Ngay chính Yoon Hee còn không biết mình muốn đánh cho Jae Shin tỉnh, hay chỉ đơn giản là muốn tận dụng cơ hội này để đánh gã cho đã tay nữa. Đột nhiên Yoon Hee nhìn thấy thứ gì đó. Tay cô khựng lại. Máu đang chảy ra từ cơ thể Jae Shin. Một bên hông gã đẫm máu. Yoon Hee quên hẳn việc mình đang làm, mặt cô đổi sang màu tái. Vừa run lẩy bẩy, Yoon Hee vừa cố gọi Jae Shin:

"Kiệt… Kiệt… Kiệt… Ngao sư huynh. Không… không phải huynh chết rồi đấy chứ? Huynh mau mở mắt ra đi. Huynh cử động mí mắt một chút thôi cũng được."

Như thể đang du ngoạn trên con đường sang thế giới bên kia thì nghe thấy tiếng Yoon Hee, mí mắt Jae Shin khẽ cử động rồi từ từ mở ra.

"Sik… à?"

"Vâng! Tôi là Sik đây. Đại Vật Yoon Sik đây."

"Sao ngươi lại ở đây..."

Yoon Hee thở phào nhẹ nhõm, nước mắt cô bắt đầu chảy ra.

"Tốt rồi. Thật may quá!"

Jae Shin nhắm mắt lại rồi mỉm cười.

"Cái tên nhóc này. Đánh ta cho đã đời, gọi ta dậy rồi lại khóc là sao hả?"

"Hơ, huynh tỉnh từ lúc nào vậy?"

"Từ lúc ngươi đánh ta. Làm gì có ai bị đánh như thế mà không tỉnh chứ?"

Yoon Hee đứng phắt dậy, nói:

"Tôi sẽ đi gọi Thái y đến ngay."

Nhưng Jae Shin ngay lập tức đã nắm tay cô giữ lại.

"Không được! Không được nói cho ai biết hết!"

Nói rồi gã ngồi dậy một cách khó khăn, cố chặn cửa lại.

"Huynh là tướng quân Lee Sun Sin sao? Huynh đừng nói linh tinh nữa."

Yoon Hee gạt tay gã ra, đang định ra ngoài thì Jae Shin quát:

"Ta đã nói không được rồi mà!"

Vì cố sức để lớn tiếng, Jae Shin lại bị cơn đau bất ngờ hành hạ. Gã nhăn mặt, tay ôm vết thương bên hông. Nhìn số máu đang chảy ra, Jae Shin chợt nghĩ có khi mình sẽ chết thật cũng nên. Nước mắt Yoon Hee cũng rơi không kém gì máu của Jae Shin, cô nói:

"Cứ thế này sẽ càng lớn chuyện hơn. Vậy tôi sẽ gọi Nữ Lâm sư huynh đến."

"Nữ Lâm lại càng không được! Giai Lang cũng không được! Không được gọi bất cứ ai hết! Cho dù ta có chết đi chăng nữa…"

Yoon Hee túm lấy cổ áo gã và òa khóc.

"Đâu ra cái kiểu ngang ngược vô lý như vậy chứ!"

Trên khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau của Jae Shin vẽ lên một nụ cười.

"Xem ra gan của ngươi nhảy ra khỏi bụng luôn rồi đấy. Ngươi đang nắm cổ áo ai đấy hả?"

Nghe giọng gã yếu dần, Yoon Hee như bừng tỉnh. Bây giờ không phải lúc để khóc. Nếu không được nói cho ai biết, thì tự cô phải tìm cách trị thương cho Jae Shin.

"Huynh chờ một lát đi. Tôi đi kiếm gì đó để rửa vết thương."

"Ngươi cứ đi luôn đi. Cứ xem như chưa hề gặp ta…"

"Nếu huynh muốn ăn đấm của tôi, thì cứ tiếp tục nói mấy lời đó đi!"

Yoon Hee ứa nước mắt, cô mở cửa bước ra ngoài. Yoon Hee vừa đi khỏi, trên môi Jae Shin lại nở một nụ cười lớn hơn.

"Đánh người, rồi khóc, rồi cứng đầu, giờ còn uy hiếp ta nữa… Ha ha ha."

Yoon Hee vội vang chạy ra giếng nước. Sau một hồi lúng túng không biết phải làm gì trước, cô nhìn thấy một chiếc khăn gần đó. Yoon Hee giặt thật sạch chiếc khăn, lấy đầy một thau nước, đem vào trong kho. Yoon Hee đặt thau nước xuống rồi lại chạy ra ngoài, trèo tường ra khỏi Tỳ Bộc sảnh.

Yoon Hee rón rén bước đi như kẻ trộm đến Hưởng Quan sảnh. Cô bắt đầu tìm thứ gì đó, cố thật khẽ khàng để không đánh thức mấy trai bộc đang ngủ. Cô nhìn thấy bàn cờ và một chiếc gạt tàn bằng đồng, bên cạnh là mấy gói thuốc lá nằm ngổn ngang. Yoon Hee gom hết số thuốc lá đó rồi vội vàng quay trở lại Tỳ Bộc sảnh.

Jae Shin đang ngồi cố giữ mình tỉnh táo một cách khó khăn. Nhưng gã vẫn mỉm cười với Yoon Hee khi thấy cô quay lại. Yoon Hee cởi cái nón đã nhàu của Jae Shin ném đi chỗ khác rồi cởi cả áo khoác dài và áo trong của gã ra chỉ trong một lần.

"Nhẹ nhẹ thôi. Ngươi cứ đối xử với ta thế này, ta sẽ đè ngươi ra chưa biết chừng đấy."

"Bằng cái thân đầy vết thương này sao?"

"Ta chỉ bị thương ở hông thôi, chứ dương vật vẫn còn lành lặn lắm."

"Phải chi miệng huynh cũng bị thương luôn thì quá tốt rồi."

"Đâu ra cái kiểu đối đáp đó hả? Ngươi có đúng là tên nhãi vừa nãy thút thít nước mắt ngắn nước mắt dài không vậy?"

Yoon Hee vừa dùng khăn lau máu trên người gã vừa đáp trả:

"Vậy huynh có đúng là người khi nãy bất tỉnh nhân sự không vậy? Nếu biết thế này tôi đã đánh huynh thêm một trận nữa rồi."

Vết máu trên ngực, bụng và cánh tay Jae Shin dần biến mất. Vết thương không nằm ở đó. Cả phần lưng cũng không bị gì. Nhưng phần hông thì nghiêm trọng đến nỗi Yoon Hee nghĩ không bị lòi ruột ra đã là may rồi. Yoon Hee vừa thận trọng lau vết thương cho Jae Shin, vừa lặng lẽ gạt nước mắt. Thấy vậy, Jae Shin lên tiếng:

"Ta xin lỗi."

"Gì cơ?"

"Ngươi vốn không dám nhìn máu và vết thương kia mà."

Thật ra giờ thì Jae Shin đã biết, không phải Yoon Hee sợ máu và vết thương, mà là cô xấu hổ khi nhìn thấy cơ thể trần trụi của người khác giới."

"Dù gì nhìn vết thương còn đỡ hơn là nhìn xác chết, nên tôi phải cố thôi. Mà sao huynh lại bị thương vậy? Không phải lại đánh nhau ở sòng bạc như lần trước chứ?"

"Sòng bạc cái gì chứ… Mà cứ cho là vậy đi. Còn ngươi, sao lại chơi trò giả ma giả quỷ ở đây vậy hả? Cũng không buộc tóc lên cho tử tế nữa."

Jae Shin đưa bàn tay gỡ một cọng rơm trên tóc Yoon Hee. Rồi gã khẽ đan bàn tay mình vào mái tóc cô vuốt nhẹ. Gã cảm nhận được sự mềm mại và mượt mà qua từng ngón tay. Tên nhóc này, vốn là nữ nhi?

"Tóc ngươi sao khác tóc ta vậy..."

Yoon Hee đang lo cho vết thương của Jae Shin nên không có thời gian để nhận ra sự bất thường trong ánh mắt gã. Cô vẫn trả lời bình thường:

"Cũng như tính cách mỗi người mỗi khác, tóc dĩ nhiên cũng khác nhau rồi."

Yoon Hee đắp chỗ thuốc lá cô lấy trộm ban nãy lên vết thương đang chảy máu. Không thể đắp từng chút một, nên Yoon Hee bốc cả nắm thuốc rồi ấn lên vết thương. Cảm giác kỳ lạ khi Yoon Hee chạm vào người gã còn mạnh mẽ hơn cả cơn đau mà Jae Shin đang phải chịu đựng. Yoon Hee đặt một chiếc khăn sạch lên chỗ vừa đắp thuốc, xé một chiếc khăn ra thành mảnh dài rồi quấn vài vòng qua eo Jae Shin. Bàn tay Yoon Hee chạm vào da thịt Jae Shin làm gã quên cả cơn đau.

"Số thuốc lá này là tôi lấy trộm ở Hưởng Quan sảnh, sau này huynh lo mà trả..."

Đột nhiên Jae Shin kéo Yoon Hee lại rồi ôm cô thật chặt. Yoon Hee lúng túng cố đẩy gã ra nhưng không thể.

"Kiệt Ngao sư huynh! Huynh làm gì vậy? Thả tôi ra!"

"Ngươi, sao lại mềm mại như vậy hả?"

"Tôi... tôi là đàn ông mà. Huynh bị làm sao vậy?"

"Nếu là đàn ông, sao ngươi lại mềm mại như thế này hả?"

"Huynh thả tôi ra đi!"

"Mà cũng liên quan gì đến chuyện ngươi có phải là đàn ông hay không đâu? Ta thích ôm ngươi, như vậy là được rồi chứ gì."

Yoon Hee cố vùng vẫy thoát ra. Nhưng cô càng cố, vòng tay của Jae Shin lại càng siết chặt hơn. Một lát sau, Jae Shin cười khẩy thả cô ra. Yoon Hee vội vàng ngồi cách gã một khoảng rồi nói:

"Lần này huynh đùa hơi quá rồi đấy. Suýt nữa thì vết thương của huynh lại toác ra nữa rồi."

"Chính vì vậy nên ta mới thả ngươi ra đấy."

Nói rồi gã ngồi cười khùng khục một mình như người mất trí.

Sang đến ngày hôm sau, Jae Shin lại biến mất khỏi Sung Kyun Kwan không để lại chút tin tức gì.

"Này, này Nữ Lâm! Huynh đã đọc Kỳ biệt hôm nay chưa?"

Sau khi kết thúc buổi họp sáng như thường lệ, Yong Ha đang ngồi trên hiên Đông Trai thì một nho sinh khác hớt ha hớt hải chạy đến chỗ hắn. Yoon Hee và Sun Joon đang định vào phòng thấy vậy cũng đứng lại. Yong Ha vẫn bình tĩnh trả lời:

"Tôi đang định đi lấy đây. Có chuyện gì đặc biệt sao?"

"Tin về Hồng Bích Thư đấy!"

"Cái gì?"

Yong Ha đứng bật dậy như có lửa đốt mông, giật lấy tờ Kỳ biệt rồi bắt đầu đọc. Từ hôm qua trong Sung Kyun Kwan đã rộ lên tin đồn Hồng Bích Thư dán chữ lên cửa lớn nhà Đại Tư Hiến thuộc Tư Hiến phủ ở Đông thôn, nơi tập trung các tên tuổi lớn của phái Thiếu luận. Đại Tư Hiến của Tư Hiến phủ chính là phụ thân của Jae Shin, vậy nên tin đồn này lại càng được người ta chú ý hơn. Đây là lần đầu tiên Hồng Bích Thư được đề cập trên Kỳ biệt. Vậy là hoàng thượng đã biết đến sự tồn tại của Hồng Bích Thư. Nhưng Kỳ biệt không hề có thông tin gì về việc hoàng thượng sẽ xử lý ra sao về chuyện Hồng Bích Thư.

"Cuối cùng đã đến tai hoàng thượng. Mà xét ra thì cũng hơi muộn đấy."

"Chưa biết chừng sau này sẽ không được đọc những bài viết của Hồng Bích Thư nữa."

Sun Joon vừa chăm chú đọc Kỳ biệt vừa lẩm bẩm:

"Nếu được như vậy thì tốt…"

Yoon Hee cũng rất lo lắng cho an nguy của Hồng Bích Thư, nên thầm hy vọng y sẽ không hoạt động nữa. Trong suốt thời gian qua, cô đã được đọc nhiều bài viết của Hồng Bích Thư, và dần nảy sinh lòng ái mộ y như những nho sinh khác. Nhưng nỗi lo lắng thường trực trong cô lúc này vẫn là về Jae Shin, gã đang bị thương mà lại tự dưng biến mất không để lại lời nào.

"À mà không biết người ta bắt được tên ăn trộm thuốc lá ở Hưởng Quan sảnh chưa nhỉ?"

Nghe Yong Ha hỏi bất ngờ, Yoon Hee giật nảy mình. Tên trộm đó chính là cô. Từ hôm qua, nho sinh Sung Kyun Kwan liên tục hô hào quyết tâm bắt cho bằng được tên trộm thuốc lá, làm tim gan Yoon Hee cứ nhảy loạn xạ. Nếu cứ đứng ra nói là mượn tạm, Yoon Hee sẽ phải giải thích cô đã dùng số thuốc ấy vào việc gì, mà nếu vậy tức là thất hứa với Jae Shin. Jae Shin đã dặn cô cho dù có chết cũng không được nói chuyện gã cho ai biết. Đột nhiên Yoon Hee cảm thấy mình là kẻ trộm thật sự, cả ngày chỉ biết nín thở nghe ngóng từ các nho sinh khác. Trong lúc Yoon Hee đang dằn vặt giữa mặc cảm tội lỗi, một nho sinh nói tiếp:

"Mấy nho sinh bị mất thuốc nói là sẽ không bỏ qua chuyện này, nhưng không có vật chứng, biết làm gì được. Mà đa số nho sinh ở đây ai cũng hút thuốc cả. Nếu tên trộm chỉ lấy một ít thôi thì đâu đến nỗi lớn chuyện."

"Lấy một ít thì nói làm gì? Lấy hết như thế mới gọi là trộm chứ. Cũng có người nói là do người ngoài vào lấy đấy. Vậy thì làm sao mà bắt được."

Yoon Hee vừa giả vờ đọc Kỳ biệt vừa lắng tai nghe họ nói chuyện. Tim cô đập thình thịch.

Lúc này, có người đến tìm Yong Ha. Là Cha Deok Gu. Sau khi đặt hộp gỗ lớn đựng thức ăn lên hiên, ông ta đưa mắt ra hiệu gọi riêng Yong Ha ra chỗ khác. Đi qua cửa ngách, đưa mắt nhìn quanh kiểm tra xem có ai không, ông ta mới rút ra một tờ giấy. Yong Ha nhận ra ngay đó là bài viết mới của Hồng Bích Thư, liền giấu vào trong ngực áo.

"Vất vả cho ông rồi. Ông có nghe ngóng được gì nữa không?"

"Thiếu gia có nhớ lần trước mình từng nói gì không?"

"Gì cơ?"

"Hồng Bích Thư chưa biết chừng là người nhà quý tộc. Tiểu nhân có thử tìm hiểu, người ta nói hắn là quý tộc thật đấy."

Mắt Yong Ha sáng rỡ như thể vừa phát hiện ra trò gì thú vị lắm. Nhưng câu nói tiếp theo của Cha Deok Gu lại làm Yong Ha giật mình.

"Lý do tiểu nhân vội vàng chạy đến đây, là vì nghe nói Hồng Bích Thư đã bị thương khá nặng sau khi xuất hiện ở nhà Đại Tư Hiến."

"Cái... cái gì?"

Cha Deok Gu lại nhìn xung quanh lần nữa rồi thận trọng nói nhỏ:

"Cũng chưa chắc chắn lắm, nên ở phủ lính tuần người ta vẫn còn đang giữ bí mật chuyện này. Nhưng có một tên lính tuần khẳng định là mình đã dùng thương đâm trúng Hồng Bích Thư. Mà chưa biết chừng đây chỉ là lời biện minh cho việc hắn để vuột mất Hồng Bích Thư cũng nên."

"Phải rồi! Thảo nào hoàng thượng cũng đã biết chuyện này. Hắn bị thương thế nào?"

"Cũng có thể là tên lính tuần đó cứ nói vống lên thế, hắn nói hắn đâm Hồng Bích Thư mạnh đến nỗi có khi phải chết mấy lần rồi ấy chứ. Nên cũng khó tin lắm. Tên lính tuần đi cùng thì nói rằng Hồng Bích Thư chảy rất nhiều máu, hẳn bị thương không nhẹ. Hắn còn nói Hồng Bích Thư ăn mặc rất giống quý tộc, hệt như trước kia từng thấy. Nhưng mà..."

"Nhưng mà? Ông muốn nhìn thấy ta chết vì tò mò sao? Mau nói đi."

"... Đám lính tuần đã đuổi theo Hồng Bích Thư đến cùng nhưng khi hắn trốn vào Phán thôn thì mất dấu. Quan quân lại không được phép vào đó khám xét. May mắn là tình cờ Đông thôn ở ngay dưới Phán thôn."

"Tình cờ?... Tình cờ..." Yong Ha lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại câu đó. Hắn bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.

"Nếu Hồng Bích Thư bị chảy nhiều máu, vậy hẳn là khi vào Phán thôn hắn sẽ phải tìm nơi cầm máu rồi. Một tay quý tộc bị thương chui vào Phán thôn? Nếu vậy thì đã phải có tin đồn lan đi rồi chứ... Hơ? Thuốc lá ở Hưởng Quan sảnh!"

"Gì cơ? Thuốc lá ở Hưởng Quan sảnh là sao? Nếu là thuốc lá thì cầm máu rất hiệu quả..."

"À mà không, không có gì. Ông cứ xem như chưa nghe thấy gì đi."

Yong Ha vội vàng lắc đầu. Nếu là người không biết rõ Sung Kyun Kwan, thì không thể nào biết chuyện nho sinh hay để thuốc lá ở Hưởng Quan sảnh được.

2

"Hôm nay huynh ấy cũng không về sao? Từ lúc huynh ấy ra ngoài đến giờ không nghe tin tức gì cả..."

Những lời lẩm bẩm của Sun Joon làm Yoon Hee khó nghĩ. Chàng vẫn đang tin rằng Jae Shin mãi không chịu về trường là lỗi của mình. Yoon Hee muốn kể với chàng chuyện xảy ra ở Tỳ Bộc sảnh, nhưng cô đã hứa với Jae Shin, nên không thể mở miệng được.

"Sòng bạc có phải là nơi rất nguy hiểm không?"

"Sao cơ?"

"Kiệt Ngao sư huynh, huynh ấy từng bị thương ở đó nhiều lần rồi, nên..."

"Chắc không phải đâu. Khi ở trong trường, có bao giờ huynh ấy đến Hưởng Quan sảnh chơi bạc đâu. Theo tôi thấy huynh ấy không phải người thích mấy trò cá cược bài bạc. Có lẽ huynh ấy đã đi đâu đó. Không phải sòng bạc đâu..."

Sun Joon gấp sách lại rồi dọn chiếc bàn đọc sang một bên, bắt đầu trải đệm. Yoon Hee cũng dọn bàn của mình. Sau khi trải xong chăn đệm của mình, hai người còn trải cả chiếc đệm vắng chủ của Jae Shin, đề phòng trường hợp gã quay về. Đã mười ngày liên tiếp, chiếc đệm ấy không hề có chút hơi người khi được gấp lại vào buổi sáng. Sun Joon nhìn chỗ trống ấy rồi thở dài.

"Chuyện Kiệt Ngao sư huynh không trở về không phải là tại huynh đâu."

"Làm sao cậu biết được?"

"Hơ? Chuyện đó... Vì tôi biết Kiệt Ngao sư huynh không phải là người hẹp hòi như vậy."

Yoon Hee cười thật tươi để an ủi Sun Joon. Nhưng trong buổi tối chỉ có hai người thế này, nụ cười ấy lại trở thành thuốc độc. Sun Joon cố không nhìn Yoon Hee, cởi lớp áo ngoài ra chuẩn bị đi ngủ. Thời tiết mỗi ngày một nóng, có vẻ như lớp áo lót của Sun Joon cũng mỏng dần đi. Dưới lớp áo mỏng, thấp thoáng có thể nhìn thấy cả khuôn ngực chắc chắn của chàng. Trái tim Yoon Hee bất giác nóng bừng, hơi thở cũng gấp gáp hơn. Để che giấu điều đó, cô phải cố cầm sách lên chắn trước mặt. Sun Joon nằm trong chăn lên tiếng hỏi:

"Hôm nay cậu lại thức khuya nữa sao?"

"Vâng, tôi đọc thêm một chút nữa thôi... Vừa rồi vì mấy người kia nên tôi bắt đầu học hơi muộn."

"À phải rồi, vừa nãy mấy đồng môn đến năn nỉ cậu cho xem tập ghi chép. Chẳng cứ gì họ, đến tôi còn muốn xem nữa là. Tài viết của cậu đáng nể thật đấy."

"Tôi không tài giỏi đến thế đâu."

"Mà cậu cũng đừng cố sức quá. Đêm đã khuya thế này rồi."

"Cứ nghĩ đến buổi điện Tuần đầu điện giảng[1] ngày mai là tôi không tài nào ngủ được. Sao Sung Kyun Kwan suốt ngày kiểm tra thế không biết. Hôm nào cũng trả bài, tháng nào cũng Lê tào nguyệt giảng, rồi hai tháng một lần Tuần đầu điện giảng, ngoài ra mỗi năm còn bốn lần Tiết nhật chế, thêm Ký đáo thống kê, Biệt thí, Yết thánh thí vào mùa xuân và mùa thu, rồi thì chưa kể hoàng thượng rảnh rỗi lúc nào lại đích thân chủ trì Điện thí... Thật là..."

[1] Tuần đầu điện giảng: là kỳ thi được tổ chức tại hoàng cung vào các tháng chẵn, chỉ các nho sinh được hoàng thượng chọn ra từ bài kiểm tra chữ đẹp mới được tham gia.

"Cậu giỏi học thuộc lắm mà. Không cần phải lo như vậy đâu."

"Dù có học thuộc nằm lòng đi chăng nữa, phải đứng trước mặt hoàng thượng mà trả lời cũng đâu dễ dàng gì. Huynh thì lúc nào cũng điềm tĩnh lạ lùng. Mọi người đều nghĩ chắc chắn huynh sẽ qua buổi Tuần đầu điện giảng này suôn sẻ thôi. À mà Kiệt Ngao sư huynh cũng được chọn, tính sao đây?"

"Tôi cũng không biết. Thôi cậu đừng lo nữa, đi ngủ sớm đi. Như vậy ngày mai khi đứng trước mặt hoàng thượng mới đỡ run. Tôi ngủ trước đây."

Chàng đúng là một người sống nguyên tắc. Luôn ngủ và thức dậy vào một thời gian nhất định. Chẳng buồn bận tâm ngày mai có buổi kiểm tra quan trọng hay không. Lẽ nào trong chàng tích trữ một thứ năng lượng khác với mọi người? Dưới ánh đèn mờ, Yoon Hee lén nhìn chàng qua cuốn sách. Khuôn mặt Sun Joon hiện lên đẹp hơn bao giờ hết, khiến trái tim Yoon Hee chao đảo.

Một bóng người xuất hiện dưới tán cây ngân hạnh trong sân Minh Luận đường. Ánh trăng rằm càng làm cho cái bóng ấy đậm hơn. Cái bóng di chuyển với những bước chân nhẹ nhàng không gây ra tiếng động, tiến vào Đông trai rồi dừng lại dưới gốc cây bồ kết. Khuôn mặt Jae Shin hiện ra dưới ánh trăng. Gã đếm số cửa sổ nằm san sát nhau để tìm Trung nhị phòng. Nhìn thấy ánh đèn hắt lên cửa sổ, Jae Shin đoán Yoon Hee vẫn còn chưa ngủ. Gã nhìn chăm chăm vào ô cửa như thể đang nhìn thấy chính cô.

Yoon Hee thổi tắt đèn, giấu khuôn mặt đẹp đang giày vò cô của Sun Joon vào bóng tối. Thế nhưng ánh trăng hôm nay lại sáng hơn hẳn ngày thường, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt chàng làm trái tim Yoon Hee càng thêm khó xử. Dù gì cũng không thể có được con người này, thôi thì nhắm mắt lại để không nhìn thấy nữa là hơn. Yoon Hee chui vào trong chăn, kéo chăn che kín mắt mình. Vậy mà, như thể muốn phá tan mọi cố gắng của Yoon Hee, mu bàn tay của hai người vô tình chạm nhau.

Có vẻ như Sun Joon đang ngủ rất say, chàng nằm im không nhúc nhích. Yoon Hee lấy hết can đảm chạm vào tay chàng. Tay đàn ông, nhưng lại rất mềm. Và ấm đến nỗi Yoon Hee suýt rơi nước mắt. Cô bắt đầu rờ đến từng ngón tay, cả lòng bàn tay nữa. Yoon Hee cũng tìm thấy vết sẹo từ hôm thi mộc cầu. Hình ảnh bờ vai rộng ngày hôm ấy hiện ra trước đôi mắt đang nhắm nghiền của Yoon Hee.

Yoon Hee nắm lấy ngón tay cái của Sun Joon rồi ló đầu ra khỏi chăn. Cô ngắm nhìn khuôn mặt chàng. Sun Joon đang nằm bên cạnh cô. Khuôn mặt chàng thật gần. Có thể sau này cô sẽ rất đau khổ khi nhớ đến khuôn mặt này. Bàn tay Yoon Hee khẽ chạm lên khuôn mặt Sun Joon nhẹ nhàng như một bông hoa tuyết. Sau khi sờ trán và sống mũi cao của chàng, ngón tay Yoon Hee đã thay cho môi cô chạm vào môi chàng.

Là cảm giác này sao? Bờ môi chàng mềm và ấm như vậy sao? Khi nhìn bằng mắt và khi cảm nhận bằng đầu ngón tay thật khác nhau.

Yoon Hee tự nhủ, lý do cô nhỏm người dậy và đặt môi mình lên môi Sun Joon là chỉ vì cô muốn kiểm tra sai lệch giữa xúc giác và thị giác mà thôi. Và cũng vì cô không muốn chỉ cảm nhận đôi môi ấy bằng mấy đầu ngón tay mình...

Cảm giác khi chỉ nhìn bằng mắt khác hẳn với khi chạm bằng tay, và khi chạm bằng tay cũng khác hoàn toàn với khi chạm bằng môi. Môi chàng có một mùi hương kỳ lạ, hương thơm làm ma mị đầu óc cô, khiến cô không tài nào rời ra được...

Sau một hồi đứng dưới gốc cây bồ kết nhìn đăm đăm vào cửa sổ căn phòng đã tắt đèn, Jae Shin cúi xuống nhặt mấy hòn sỏi to bằng hạt đậu, bắt đầu ném về phía cửa sổ Trung nhị phòng.

Tốc! Tốc! Tốc! Tốc!

Yoon Hee vẫn đang đặt môi mình lên môi Sun Joon, đột nhiên nghe một loạt tiếng động lạ thì giật mình ngồi dậy. Có ai đó đang ném sỏi vào cửa sổ phòng cô. Yoon Hee khoác thêm một chiếc áo nữa rồi thận trọng mở cửa sổ ra.

Jae Shin vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Yoon Hee xuất hiện ở khung cửa sổ thì liền cười toe toét thì thào:

"Này, ra đây. Đi chơi."

Yoon Hee la lên khe khẽ:

"Á! Kiệt Ngao sư huynh! Huynh có biết tôi lo cho huynh đến mức nào không hả?"

Nói rồi, cô quan sát gã từ trên xuống dưới. Giày, nón, áo quần đều là đồ mới, nhìn bên ngoài cơ thể cũng hoàn toàn lành lặn. Jae Shin bước đến đứng trước khung cửa sổ.

"Đã bảo ra đây rồi mà! Ngủ vào một đêm trăng sáng như thế này, ngươi không thấy phí sao?"

"Ngày mai phải tham gia Tuần đầu..."

Mặc kệ Yoon Hee nói, Jae Shin đưa tay vào kéo cô ra ngoài cửa sổ.

"Khoan... Khoan đã."

"Suỵt! Giai Lang tỉnh dậy bây giờ. Nếu muốn phá giấc ngủ của hắn thì làu bàu nữa đi."

Sau khi lôi được Yoon Hee ra ngoài, Jae Shin cởi đôi giày của mình ra đặt trước mặt cô rồi ném tất và nón của mình vào trong. Rồi cứ thế chân trần, gã nắm tay Yoon Hee kéo đi.

"Ta cho ngươi xem thứ này hay lắm. Lại đây."

Yoon Hee không còn cách nào khác đành xỏ chân vào đôi giày lớn của gã, luống cuống đi theo.

Sau khi Yoon Hee đi khỏi và cánh cửa sổ được khép lại, Sun Joon từ từ mở mắt ra. Chàng đưa bàn tay mình lên rồi nhìn chằm chằm vào nó. Bàn tay chàng đang run lẩy bẩy. Cảm giác về bàn tay Yoon Hee vẫn còn lưu lại rất rõ ràng. Sun Joon có thể lấy tay để che đi đôi môi nơi Yoon Hee đã đặt môi mình lên, nhưng không thể che được trái tim đang đập loạn xạ của mình.

Yoon Hee vẫn đang bị Jae Shin kéo đi, cô hỏi nhỏ:

"Vết thương của huynh ổn rồi chứ? Mấy ngày hôm nay huynh đã ở đâu? Chạy thế này không sao chứ?"

"Thật là, tên nhóc này sao lắm lời thế không biết? Ta không sao nên mới chạy nhảy thế này chứ. Nếu ta chết rồi, vậy người đang nắm tay ngươi là ma chắc?"

"Vậy sao huynh không về trường? Huynh phải nghĩ đến những người lo lắng cho huynh chứ."

"Ta có bắt ngươi lo cho ta bao giờ đâu? Tự làm mình mệt mỏi, giờ trách ai?"

"Người huynh bê bết máu rồi cứ thế mà biến mất, làm sao tôi không lo được chứ?"

"Suỵt! Ta phải làm thế nào thì ngươi mới chịu dán cái miệng lại? Hay để ta dùng môi dán nó lại cho nhé?"

Yoon Hee thôi không nói nữa. Lâu ngày lại được nghe Jae Shin làu bàu, cô cảm thấy rất vui.

"Trèo lên đi!"

"Gì cơ? Leo lên á? Tôi không biết trèo cây."

Nơi Jae Shin kéo cô đến là gốc cây ngân hạnh lớn bên cạnh Tân Tam môn đối diện Đại Thành điện. Cây ngân hạnh này rất to, to đến nỗi một vòng tay người không thể nào ôm xuể. Jae Shin đứng bên phải cái cây, hất cằm lên hỏi:

"Trèo lên trên đó nhé?"

"Gì cơ? Lên đó á? Nhưng tôi không biết trèo cây."

Jae Shin liền ngồi xổm ngay dưới gốc cây, chỉ vào vai mình và nói:

"Đứng lên đây thử xem."

"Nhưng mà..."

"Ngươi sẽ không hối hận đâu."

Yoon Hee bắt đầu cảm thấy tò mò về thế giới trên cao ấy. Cô tháo giày ra, đặt hai chân lên hai vai Jae Shin rồi từ từ đứng dậy. Jae Shin cũng thận trọng đứng thẳng người lên, Yoon Hee đưa tay tựa vào thân cây để giữ thăng bằng. Sau khi cả hai người đều đã đứng thẳng, Jae Shin hỏi:

"Có cành cây nào bám được không?"

"Không, vẫn chưa."

Jae Shin đặt hai bàn chân của Yoon Hee vào lòng bàn tay mình rồi dùng hết sức duỗi thẳng tay nâng cô lên. Yoon Hee cũng cố vươn tay bám cho được một cành cây trước mặt để giảm bớt sức nặng cho Jae Shin.

"Vẫn chưa có à?"

"A! Có rồi."

"Bám cho chắc vào."

Yoon Hee làm theo đúng lời gã, bám vào một cành cây gần đó, đạp chân vào thân cây tìm cách leo lên. Sau khi đã rảnh tay, Jae Shin lùi vài bước lấy đà rồi chạy lại, trong nháy mắt cũng đã leo lên cây ngân hạnh. Mỗi khi tìm được một cành cây chắc chắn, gã lại giúp kéo Yoon Hee lên. Cứ như vậy vài lần, cuối cùng hai người cùng đến được nơi cao nhất. Mỗi người chọn lấy một cành cây vững chãi.

Cả thế gian như trải ra trước mắt Yoon Hee. Nhờ có ánh trăng sáng rõ nên Yoon Hee có thể nhìn thấy cả những mái nhà ở mãi phía xa. Sung Kyun Kwan rộng lớn như thu nhỏ lại trong tầm mắt. Cô còn nhìn thấy cả hoàng cung lấp lánh ánh đèn nữa. Hoàng cung ở rất gần Sung Kyun Kwan, đứng sừng sững trong ánh trăng. Jae Shin nhìn Yoon Hee đang đắm chìm trong cảnh vật, mỉm cười thỏa mãn rồi lên tiếng:

"Thấy chưa. Chẳng phải ta đã nói ngươi sẽ không hối hận đấy sao."

"A... Cảm ơn huynh. Bao nhiêu khó chịu trong lòng được giải tỏa hết rồi."

"Khó chịu? Chuyện gì?"

Yoon Hee không trả lời, chỉ nhìn xa xăm. Thỉnh thoảng có những cơn gió thổi qua làn tóc và vạt áo của cô bay nhè nhẹ.

"Khi ở trên đây, ngươi không những có thể nhìn thấy những thứ khi đứng dưới đất không thể nhìn thấy, mà nghe được những thứ ngươi chưa từng nghe nữa. Nhắm mắt lại, nghe thử đi."

Yoon Hee nhắm mắt. Đêm tĩnh lặng, nhưng Yoon Hee lại nghe thấy những âm thanh rất lạ. Tiếng những con thú hoạt động về đêm, tiếng nước chảy, tiếng gió đùa cợt. Ngoài ra, văng vẳng bên tai Yoon Hee hình như còn có một âm thanh khác nữa.

"Ngươi có nghe thấy không? Tiếng thở của ngôi trường này…"

Yoon Hee mở mắt ra. Nếu Sung Kyun Kwan thực sự có tiếng thở, thì có lẽ nó còn biết cả gầm gừ, biết cả trách cứ hành vi vừa nãy của Yoon Hee cũng nên. Đây lẽ nào là tiếng gầm gừ quở trách cô dám hôn Sun Joon? Hay chỉ là tiếng trái tim bất trị đến giờ vẫn còn đập như điên của cô?

Yoon Hee rùng mình xua đi những suy nghĩ đó, quay trở về với thực tại.

"Những thứ nghe được và thấy được đều rất mới lạ. A phải rồi! Tuần đầu điện giảng ngày mai…"

"Biết rồi. Chắc lại có tên ta chứ gì. Hoàng thượng làm vậy đâu chỉ mới một hai lần."

"Dù gì huynh cũng là Trạng nguyên trong kỳ thi Tiến sĩ, hoàng thượng đặt nhiều kỳ vọng ở huynh cũng là điều dễ hiểu mà?"

"Hay chữ một chút là có thể làm quan sao? Giỏi học thuộc kinh văn một chút là có thể làm quan sao? Tất cả đều vô nghĩa mà thôi, tất cả."

Jae Shin nhìn về phía Đông Trai của Sung Kyun Kwan. Rồi gã mỉm cười nói nhỏ:

"Ta đã nghĩ như thế đấy. Trước khi ta gặp Giai Lang. Giờ thì ta nhận ra nếu viết chữ hay học thuộc bằng trái tim thay vì cái đầu, thì người ta có thể trở thành một vị quan tốt. Tên đó quả thật rất kỳ lạ. Nếu không gặp hắn, chắc ta đã chẳng bao giờ biết được trong đống kinh văn cũ kỹ ấy còn có một thế giới hoàn toàn mới. À, đừng có mà đi kể với tên tiểu tử Lão luận đó những gì ta đang nói đấy."

Yoon Hee cười thật tươi và gật đầu.

"Ngươi cũng thích hắn đúng không?"

"Gì cơ?"

"Không có gì."

Jae Shin lại nhìn xa xăm đầy cô đơn. Rồi gã bật ra một tiếng thở dài.

"Ta ghét Giai Lang. Ta chỉ có thể ghét hắn mà thôi."

Dường như đang có sóng gió nổi lên trong lòng Jae Shin. Gã và Yoon Hee cứ im lặng lắng nghe tiếng thở dài của Sung Kyun Kwan như thế và nhìn xung quanh thật lâu.

"A Kiệt Ngao sư huynh!"

"Gì?"

"Nghe nói hôm đấu mộc cầu, huynh đã đưa tôi về tận Đông trai?"

"Ừm."

"Không biết tôi có làm gì không phải..."

"Chuyện ngươi say như thế không phải đã là chuyện tệ hại rồi sao?"

"À không, ngoài chuyện đó ra... Mà sao huynh chỉ giúp tôi về phòng nằm thôi vậy? Cũng chẳng thèm thay áo cho tôi..."

"Tên tiểu tử láo xược. Ý ngươi là ta phải hầu hạ ngươi nữa sao? Ngươi có biết ta đã cắn răng nhẫn nhịn để về đến nơi rồi ném ngươi vào phòng không hả?"

"A, ý tôi không phải vậy, tôi muốn cám ơn huynh."

Yoon Hee thở phào an tâm, cô mỉm cười và nói qua loa kết thúc câu chuyện.

"... Lúc nào đó ta cũng phải chiêm ngưỡng thiên hạ đệ nhất dương vật của ngươi mới được."

Đột nhiên Jae Shin phá ra cười. Gã buột miệng nói ra câu đó rồi cảm thấy cực kỳ buồn cười. Tên nhóc có dương vật nổi tiếng nhất Sung Kyun Kwan, rốt cuộc lại là một đứa con gái. Không thể không thắc mắc tại sao lại có tin đồn vô lý như vậy về tên nhóc này. Jae Shin cười ngặt nghẽo không dứt, tưởng như muốn tắt thở đến nơi, trào cả nước mắt.

"Sao huynh cười dữ vậy?"

"Ta nhớ lại chuyện ở sòng bạc khi nãy thôi... Khặc khặc khặc!"

"Huynh nói chuyện mình đến sòng bạc, là nói dối phải không?"

"Khụ! Gì? Nói dối?"

"Vâng, là Giai Lang huynh nói. Huynh ấy nói Kiệt Ngao sư huynh tuyệt đối không phải là người ra vào những nơi như vậy."

"Tên nhóc này, Giai Lang bảo đậu xanh là đậu đỏ ngươi cũng tin sao? Chẳng ra làm sao cả!"

Đột nhiên Jae Shin nổi nóng. Trong chớp mắt, gã đã bám vào thân cây tụt thẳng xuống đất. Yoon Hee cũng ngập ngừng rồi thận trọng leo xuống từng chút một. Nhưng Jae Shin chẳng thèm để ý gì đến cô, cứ thế đi một mạch. Yoon Hee lúng túng gọi với theo:

"Kiệt Ngao sư huynh! Huynh phải giúp tôi xuống với chứ. Làm... làm sao xuống được đây?"

Jae Shin dừng bước, quay lại nhìn. Rồi gã nói với cô:

"Nhảy từ trên đó xuống, chắc là cũng gãy xương đấy..."

"Vậy huynh đưa vai như lúc nãy..."

"Ta có hứa sẽ đưa ngươi xuống lúc nào đâu nhỉ?"

Nói xong gã quay lưng đi tiếp.

"Kiệt Ngao sư huynh!"

Gã đứng lại lần nữa. Nhưng lần này Jae Shin thậm chí còn không quay đầu lại, chỉ ném cho Yoon Hee một câu:

"A phải rồi! Mấy cái cây trong Đại Thành điện không phải muốn lên là lên được đâu. Nếu không muốn bị phạt, thì đừng để bị phát hiện đấy."

"Gì...gì cơ? Kiệt Ngao sư huynh!"

Mặc cho Yoon Hee tha thiết gọi, Jae Shin vẫn đi thẳng. Yoon Hee mặt mày tái mét, muốn hét lớn cũng không dám, loay hoay tìm đường đi xuống. Lúc trèo lên thì không cảm thấy gì, nhưng bây giờ khi nhìn xuống đất, Yoon Hee thật sự không biết phải làm sao.

"Còn đang tự hỏi sao lại đối xử tốt với mình thế. Huynh cứ chờ xem, tôi mà xuống được thì tôi xé toạc vết thương của huynh ra!"

Yoon Hee vừa nghiến răng vừa quyết chí phục thù.

Khi Jae Shin về đến Đông trai, Sun Joon đang đi qua đi lại trước cửa phòng như chờ ai đó. Hai người nhìn nhau một lúc lâu nhưng không ai nói tiếng nào. Cuối cùng, Jae Shin lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

"Ta về rồi. Chào hỏi đi chứ."

"Vâng, chuyện hôm đó..."

"Là ta đánh ngươi trước đúng không? Vậy ta xin lỗi là được chứ gì?"

"Không. Tôi mới là người phải xin lỗi."

"Dù sao đi nữa, chuyện ta không về trường không phải tại ngươi. Định về mấy lần nhưng cứ gặp chuyện này chuyện kia nên thôi."

Sun Joon mỉm cười trước. Cùng là đàn ông, nhưng Jae Shin cũng cảm nhận được vẻ đẹp của nụ cười ấy.

"Chết tiệt! Vậy là từ nãy đến giờ ngươi vẫn chưa ngủ sao?"

"Không phải vậy. Đang ngủ thì thức dậy, không thấy Đại Vật đâu nên tôi ra ngoài đây xem thử thôi."

"Sợ tên nhãi ấy bị người ta bắt mất à? Cũng phải, nghe đồn sau hôm đấu gậy ấy đám con gái chết mê chết mệt hắn mà. Người biến mất mà giày dép còn nguyên thế này, ngươi nghĩ vậy cũng phải."

Sun Joon chẳng có lòng dạ nào để nghe Jae Shin đùa. Chính Jae Shin đã đưa Yoon Hee đi, vậy mà giờ lại không thấy đâu. Rốt cuộc giữa đêm khuya thế này, Jae Shin đã bỏ mặc cậu đâu một mình rồi?

"Cậu ấy đang ở đâu?"

"Sao ta biết được."

"Cậu ấy đang ở đâu?"

"Sao lại hỏi ta? Ngươi nghĩ ta biết sao?"

"Cậu ấy đang ở đâu?"

Lời nói của Sun Joon còn sắc lạnh hơn cả lưỡi kiếm được làm từ băng đá. Nhưng giọng hai người đối đáp nhau đều rất nhỏ để không đánh thức những người đang ngủ dậy.

"Ngươi lừa ta, thì ra lúc ấy ngươi vẫn chưa ngủ. Hầy! Ta treo tên nhãi ấy lên cây rồi."

Sun Joon chụp mạnh lấy cánh tay Jae Shin.

"Treo lên cây? Ý huynh là sao?"

Jae Shin trừng mắt nhìn Sun Joon. Gã hất tay chàng ra, vừa bỏ vào phòng vừa nói:

"Đi mà tìm. Dù gì tên nhãi ấy cũng không thể tự xuống một mình được đâu."

Sau khi vào phòng, Jae Shin đóng sầm cửa lại rồi nằm vật ra tấm chăn. Gã cảm thấy khó chịu.

"Giai Lang cũng biết rồi sao? Không, chắc chắn vẫn chưa biết. Cuống đi tìm như thế, chỉ là âm dương tự động bị thu hút. Cũng như ta trước đây thôi. Ha…, có nên nói cho hắn biết không? Chết tiệt, dù có cắn phải lưỡi cũng không thể nói được. Với khả năng của ta thì không thể đấu lại Giai Lang, chỉ còn cách dùng cái kế hèn nhát này…"

Sun Joon vội vã chạy đến Minh Luận đường. Chàng tìm khắp các gốc cây ngân hạnh và cây bồ kết lớn trong sân, hạ thấp giọng gọi Yoon Hee, nhưng chẳng thấy ai trả lời. Cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Cái cây mà Yoon Hee không thể tự xuống một mình? Trong Sung Kyun Kwan, cái cây lớn nhất nằm ở Đại Thành điện. Sun Joon liền chạy sang phía đó.

Yoon Hee nhìn thấy Sun Joon. Sao chàng lại đến đây vào giờ này? Trong giây lát, nỗi sợ hành động khi nãy của cô ở trong phòng đã bị chàng phát hiện khiến cô quên khuấy việc mình phải lên tiếng gọi chàng tới giúp.

"Đại Vật công tử! Đại Vật công tử!"

Sun Joon vừa đi vòng quanh gốc cây vừa gọi tên cô. Yoon Hee sực tỉnh, đáp lại lời chàng:

"Giai Lang huynh! Tôi ở đây!"

Tiếng kêu lí nhí của Yoon Hee cuối cùng cũng lọt đến tai Sun Joon. Chàng đến đứng dưới gốc cây nhìn lên.

"Giai…Giai Lang huynh, không phải huynh ngủ rồi sao?"

"Đang ngủ thì tôi tỉnh dậy. Tự dưng cậu biến mất, tôi thấy lo nên không ngủ được nữa. Người thì mất mà giày dép còn y nguyên nữa chứ."

Thật may. Vậy là chàng không biết gì về chuyện ban nãy. Yoon Hee thở phào nhẹ nhõm và nói:

"Tôi đi theo Kiệt Ngạo sư huynh thì bị thế này đây. Huynh gặp huynh ấy chưa?"

"Tôi có thấy huynh ấy đi về phòng. Cậu nhảy xuống đi. Tôi đỡ cho."

"Nhưng tôi sợ huynh sẽ bị thương."

"Cậu không tin tôi sao?"

Yoon Hee im lặng nhìn xuống. Sun Joon cũng không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn cô. Thứ Yoon Hee vẫn không nhìn thấy được khi ở dưới đất chính là Sun Joon. Lúc nào cũng phải ngước lên thì mới thấy chàng, lần này Yoon Hee cảm thấy thật khác lạ. Yoon Hee cười thật tươi nói:

"Kiệt Ngao sư huynh nói đúng. Lời huynh nói, có là đậu xanh tôi cũng sẽ tin là đậu đỏ…"

Đột nhiên Sun Joon cảm thấy bất an. Ánh trăng làm cho Yoon Hee trông rất giống một tiên nữ, Sun Joon sợ cô sẽ bay lên trời mà bỏ chàng lại mất. Chàng càng sốt ruột hơn, cố gọi:

"Cậu mau nhảy xuống đi."

Yoon Hee dang hai tay như tung cánh bay. Nhưng may mắn là cô không bay thẳng về trời, mà rơi vào vòng tay của Sun Joon. Rơi rất mạnh!

Bịch!

Cơ thể hai người va vào nhau. Sun Joon ôm chặt Yoon Hee khi cả hai cùng ngã xuống đất.

"Cậu không sao chứ?"

"Huynh có sao không?"

Hai người cùng lúc hỏi thăm nhau. Nhưng rồi lại cùng đờ người như tượng đá, không ai nói tiếng nào nữa. Hông của Sun Joon đang nằm giữa hai bắp đùi Yoon Hee. Cả cô lẫn chàng đều đỏ bừng mặt. Yoon Hee giật mình chống tay lên ngực Sun Joon để ngồi dậy, nhưng tình huống lại càng trở nên khó xử hơn. Trông cô như đang cưỡi lên hông Sun Joon. Hơn nữa, mông cô chỉ cách dương vật của chàng vài lớp quần áo mỏng. Cảm giác lúc này của Yoon Hee rất kỳ lạ. Cô như bị thôi miên, không thể cử động cơ thể dù chỉ một chút.

Sun Joon cũng bối rối không kém gì cô. Chàng luống cuống tìm