← Quay lại trang sách

Chương 7 Tình nhân trong mưa-1

Gần đến kỳ Mạt phục, cây quạt của Yong Ha càng được sử dụng nhiều hơn, phe phẩy như cá gặp nước. Trời nóng đến mức các nho sinh khi ở trong Thanh trai chẳng ai thèm để ý đến thể diện nữa, đồng phục cất hết trong phòng, quần dài áo khoác cũng không buồn thắt, đôi khi còn có người để lộ da trần nữa. Xét ra, chỉ còn Yoon Hee và Sun Joon là hai người vừa đổ mồ hôi đầm đìa vừa cố giữ y phục chỉnh tề mà thôi.

Như muốn cho mọi người biết Mạt phục là gì, thời tiết mỗi ngày một nóng hơn. Nhưng nhờ vậy mà hôm nay nho sinh Sung Kyun Kwan được hưởng một ngày nghỉ hiếm có. “Tứ nhân bang” quyết định tới bên bờ sông ngắm hoa, theo như đề nghị mà Yong Ha đã lải nhải từ nhiều ngày trước đây. Ban đầu chỉ là nhóm bốn người, rồi vì cái miệng hênh hoang của Yong Ha mà tăng thêm vài ba người, đến cuối cùng thì số người cùng họ đi chơi đã tăng lên đến con số hàng chục. Họ mang theo số dưa hấu nho sinh nào cũng được phát vào ngày Mạt phục, kèm theo số rượu mà cả nhóm đã chung tiền mua. Ngoài ra còn có số thức ăn mà Đại Tư Thành lệnh cho nhà ăn chuẩn bị, cùng vài trai bộc được phái đi theo để mang vác số thức ăn đó nữa. Quy mô của chuyến đi chơi nhanh chóng trở nên hoành tráng hơn dự định ban đầu rất nhiều. Yoon Hee cũng đường đường chính chính góp tiền như mọi người. Nhờ công việc chép sách Yong Ha giới thiệu và mối viết văn tự cho mấy buổi hôn lễ, cô kiếm được không ít trong thời gian vừa qua. Đây là khoảng thời gian cô cảm thấy mình sống đầy đủ nhất từ trước đến giờ, nên chuyện phải góp tiền không hề khiến Yoon Hee lo lắng.

Nếu như nói về chuyện chơi bời, Yong Ha là người thích thú hơn cả, hắn liên tục chạy tới chạy lui, tám chuyện với hết người này đến người kia. Yoon Hee lại cực kỳ hồi hộp vì đây là lần đầu tiên cô được đến thung lũng Hưng Đức, nơi trước giờ chỉ được nghe qua lời kể của mọi người. Sun Joon và Jae Shin thì chia nhau thong thả, người đi trước người đi sau Yoon Hee. Và dĩ nhiên, hai bên đường họ diễu qua, không thiếu các thiếu nữ trong vùng đứng ngồi không yên.

Đoàn người men theo con đường phía Đông Phán thôn hồi lâu mới bắt đầu tiến vào chân núi. Đường đi vẫn còn dài, nhưng dưới chân họ đã được trải đầy cánh hoa. Những rặng liễu xanh mướt hai bên đường càng lúc càng dày hơn, giúp họ hoàn toàn quên đi cái nóng. Đôi khi có một vài người cao hứng cất tiếng hát, khiến bầu không khí càng thêm rộn ràng vui vẻ.

Rồi hai bên đường họ đi mở ra một biển màu xanh lục. Sau khi dùng quạt che bớt ánh sáng chói mắt, họ mới nhận ra bên cạnh mình là san sát những cây dâu. Mấy phụ nữ nhà nông vừa ngồi nghỉ dưới bóng mát gốc dâu, vừa ngắm các nho sinh Sung Kyun Kwan đi qua, cười khúc kha khúc khích. Ngón tay họ không ngần ngại mà chỉ thẳng vào nhóm “Thùy diện tứ nhân bang”, nhóm nho sinh nổi bật nhất trong đoàn người.

Cả những cơn gió thổi qua người mấy nho sinh ấy dường như cũng khác những cơn gió đang thổi qua đám lá dâu chỗ họ ngồi. Những nho sinh suốt ngày vùi đầu trong sách vở, khó khăn lắm mới rảnh rang ra ngoài hít thở chút không khí tự nhiên tươi mát, trong mắt những người phụ nữ này, đều là những công tử quý tộc tốt số sống sung sướng ngay từ khi lọt lòng.

Sau khi băng qua vạt biển xanh thẳm, trước mặt các nho sinh hiện ra cả một hồ sen lớn, đẹp tựa tuyệt cảnh trần gian. Bên cạnh hồ sen còn có một tòa lâu đài tráng lệ. Trong khi những người khác đang trầm trồ ca ngợi vẻ đẹp của sen, chỉ mình Yoon Hee là không có tâm trí nào thưởng ngoạn cảnh đẹp đó. Hồ sen khiến cô liên tưởng đến một cô gái khác, nhìn ánh mắt của Sun Joon nhìn sen cũng khiến cô thấy ghen. Trên mặt hồ, giữa những đóa sen có một chiếc thuyền nhỏ. Một cô bé đang cặm cụi hái hạt sen, mặt dính đầy bùn. Ánh mắt của Yoon Hee dừng lại ở hình ảnh đó.

“Không biết số hạt sen cô bé ấy hái sẽ đi đâu nhỉ? Chắc chắn là không phải để cô bé ăn rồi.”

Giọng nói đầy cảm thông ấy là của Sun Joon. Hóa ra không phải chàng đang ngắm hoa, mà đang nhìn cô bé ấy sao? Tự nhiên Yoon Hee cảm thấy vui. Cô trả lời chàng:

“Muốn biết số hạt sen ấy sẽ đi đâu, phải tìm hiểu xem hồ sen này là của ai đã.”

Giọng nói và tấm lòng Yoon Hee còn hay và đẹp hơn bất kỳ bài ca, cảnh đẹp nào. Sun Joon lại tiếp tục gợi chuyện:

“Không biết tòa lâu đài tráng lệ kia để cho ai nghỉ nhỉ? Chắc không phải để cho cơ thể đang mệt nhoài của cô bé kia rồi.”

Nghe Sun Joon nói, Yoon Hee thầm mỉm cười, rồi lại trả lời:

“Muốn biết ai sẽ nghỉ ở tòa lâu đài đó, trước hết phải tìm hiểu xem người dân đã phải đổ bao nhiêu mồ hôi để dựng lên nó đã.”

Đột nhiên, có ai đó giáng một cú thật mạnh không nể nang vào sau gáy Sun Joon và Yoon Hee.

“Hai cái tên tiểu tử này! Vừa vừa thôi. Sợ người ta không biết mình là nho sinh Sung Kyun Kwan hay sao mà ra tới đây rồi còn tỏ vẻ? Nghe hai người nói chuyện chả khác gì nam thanh nữ tú tán tỉnh nhau theo kiểu ngắm sen rồi tức cảnh sinh tình vậy, chậc chậc.”

Hai người quay lại thì thấy Jae Shin đang nhìn họ với ánh mắt khó chịu. Jae Shin biết rõ Yoon Hee và Sun Joon, nên gã mới đùa kiểu này. Tuy trò chuyện với nhau như thế, nhưng rõ ràng hai người không thể hiểu được những suy nghĩ sâu trong lòng nhau.

Yong Ha bước đến bên cạnh Jae Shin, chỉ tay về phía một đám mây trên trời và nói:

“Nhìn đám mây kia kìa. Có người gọi đám mây ấy là kẻ gian thần vì dám che đi mặt trời và mặt trăng, cũng có người xem nó là kẻ mang mưa đến. Nhưng đối với dân thường hay quý tộc, thậm chí cả nhà vua, đám mây ấy cũng chỉ là một đám mây mà thôi. Đôi khi, chúng ta phải biết hưởng thụ từng điều nhỏ nhất của cuộc sống với suy nghĩ đơn giản nhất. Hôm nay, hoa sen cũng chỉ là hoa sen mà thôi.”

Yoon Hee cười thật tươi. Biết đến khi nào cô mới có thể ngắm nhìn lại tuyệt cảnh này? Khi mùa hè trôi qua, cảnh vật sẽ thay đổi. Nhưng thật ra, nếu không tranh thủ được thời gian như hôm nay, thì dù mùa hè có rực rỡ thế nào cũng chỉ ngập chìm trong sách vở mà thôi. Yoon Hee không muốn vì những suy nghĩ không vui mà bỏ lỡ cơ hội ngắm cảnh này để rồi sau phải hối hận. Những đóa sen kia có tội tình gì đâu… Hơn nữa, chưa biết chừng sẽ chẳng bao giờ cô được ngắm sen cùng những con người này nữa. Bốn người vừa cười đùa, vừa đi sâu vào con đường trong hẻm núi.

Nhóm nho sinh đi thêm một đoạn rồi dừng lại, bắt đầu dỡ đồ ngay dưới một thác nước tuyệt đẹp. Gần thác nước có rất nhiều tán cây tỏa bóng mát, còn có những tảng đá lớn phẳng lì. Vài nho sinh không chờ lâu hơn được nữa, vội vàng xắn gấu quần ngâm chân xuống suối. Họ cũng ngâm cả dưa hấu xuống luôn. Một nhóm khác thì bận rộn lo chuẩn bị thức ăn và rượu thịt.

Jae Shin gạt đám người ồn ào sang một bên, leo lên giành lấy một phiến đá to. Rồi gã cởi nón treo lên cành cây gần đó, dùng hai cánh tay kê làm gối, nằm dài nhìn trời mây. Một nho sinh cầm theo bình rượu đến mời Jae Shin và nói:

“Kiệt Ngao huynh đến đây để ngủ sao?”

Jae Shin không nói gì, chỉ hơi nhỏm người ngồi dậy đón lấy chén rượu, uống một hơi rồi trả lại. Nho sinh đó rót tiếp rượu chuyển sang cho Yoon Hee.

“Đại Vật, chúc mừng cậu. Cậu qua được kỳ Yết Thánh văn khoa từ hồi rồi mà giờ tôi mới chúc mừng được. Thế là kỳ Sơ thí Đại khoa coi như cũng xong luôn nhỉ?”

Sau khi đón lấy chén rượu và uống cạn, Yoon Hee trả lời:

“Vâng, cám ơn huynh.”

“Giai Lang thì chẳng ai ngạc nhiên, nhưng thành tích của cậu đúng là nằm ngoài dự liệu. Qua được kỳ Sơ thí xem như qua được một ngọn núi lớn rồi. Đúng là tuổi trẻ tài cao. Tôi vào Sung Kyun Kwan đã hai năm rồi mà chưa từng được tham gia Yết Thánh văn khoa, cả Biệt thí cũng chưa qua được lần nào nữa là.”

“Là do tôi may mắn thôi. Đề thi lại ra trúng phần tôi đã học.”

Ngay sau khi nho sinh đó cười lớn bỏ sang chỗ khác, Jae Shin vẫn nhắm nghiền mắt đưa chân thúc vào vai Yoon Hee.

“Gì vậy?”

“Chẳng có gì.”

“Huynh đá người ta rồi lại nói chẳng có gì là sao?”

“Dù thế nào đi chăng nữa, ngươi vẫn kém xa ta.”

“Sao? Huynh nói gì cơ?”

“Ta cũng đã qua kỳ Sơ thí Đại khoa, từ rất lâu rồi.”

“Thì có ai nói gì huynh đâu?”

Jae Shin lại dùng chân thúc vào hông Yoon Hee. Rồi gã xoay người nằm nghiêng, quay lưng lại với Yoon Hee, nói tiếp:

“Nhớ cho rõ! Ngươi cứ thử thi đỗ rồi ra khỏi trường trước ta xem. Ta sẽ đuổi theo để bắt nạt ngươi cho đến hết đời!”

“Kiệt Ngao huynh đâu cần giữ chân tôi làm gì, huynh cứ chăm chỉ học là được rồi mà?”

“Tên nhóc này! Ta… ta dạo này cũng có đọc… đọc sách đàng hoàng mà.”

Sau tự dưng lại lắp bắp, chẳng giống Jae Shin thường ngày chút nào cả. Yoon Hee nhìn gã mỉm cười. Jae Shin cũng lấy tay che mặt như muốn giấu đi nụ cười. Một nho sinh khác lại cầm theo bình rượu đến mời họ. Cứ liên tục như vậy, Yoon Hee bắt đầu thấy lo. Cô biết rượu là thứ nguy hiểm đến mức nào, và đã từng có kinh nghiệm đau thương về chuyện này. Thấy Yoon Hee cầm chén rượu ngập ngừng không dám từ chối, Jae Shin ngồi bật dậy, giằng lấy chén rượu khỏi tay cô. Rồi gã quay sang quát nho sinh đã mời cô:

“Rượu gì mà cứ vác đến như thác nước chảy không ngừng thế hả? Đừng có cho tên nhóc này uống nữa! Phí lắm.”

“Hầy, Đại Vật đã cố để dành tiền tham gia với chúng ta rồi mà…”

“Đến đây ngắm cảnh tắm suối chứ có phải tắm rượu đâu? Tên nhóc này hết uống nổi rồi.”

Sau khi đuổi nho sinh kia đi, Jae Shin quay sang lớn tiếng đe dọa Yoon Hee như thể cố tình cho cả những người xung quanh nghe thấy:

“Ngươi cứ thử uống thêm một giọt rượu nào nữa xem. Đừng tưởng ta sẽ vác người về tận phòng một lần nữa. Ta sẽ chọn đoạn suối sâu nhất rồi ném ngươi xuống, cứ biết thế đi!”

Gã lại nằm xuống, quay lưng về phía Yoon Hee. Vì sợ Jae Shin nên không ai dám mang rượu đến mời Yoon Hee nữa.

Lúc này Sun Joon mới tới ngồi xuống cạnh họ sau khi bị một đám nho sinh vây lấy hỏi chuyện. Chàng cũng cởi nón ra treo lên cây. Sun Joon còn lấy nón của Yoon Hee treo cạnh nón mình. Giống như những người khác, Sun Joon bắt đầu tháo giày, xắn gấu quần lên và ngâm chân xuống suối. Đôi chân trắng trẻo chưa từng bị ánh nắng chạm đến của chàng ánh lên trong làn nước, óng ánh lạ kỳ.

“Cậu cũng thả chân xuống nước thử xem.”

Yoon Hee bối rối, vừa mỉm cười vừa lắc đầu. Cô không thể để lộ hai bàn chân nhỏ nhắn của mình được. Hơn nữa, nhìn lớp lông đen trên chân Sun Joon, Yoon Hee lại càng không có dũng khí đưa hai cẳng chân nhẵn nhụi của mình ra. Cô chỉ yên lặng ngồi bó gối bên cạnh. Sun Joon khẽ liếc nhìn Yoon Hee. Ánh nắng chiếu xuống nước rồi phản chiếu lên khiến khuôn mặt cô sáng lấp lánh. Không chỉ da mặt, mà cả đôi mắt cô cũng rất trong. Thật kỳ lạ. Như thể Đại Vật không phải là đàn ông. Mà cũng không phải là phụ nữ.

Bỗng dưng một hòn đá bay sượt qua giữa Sun Joon và Yoon Hee rồi rơi tõm xuống nước. Hòn đá làm nước bắn lên khắp mặt mũi và quần áo của hai ngừi rồi chìm nghỉm. Là Jae Shin. Yong Ha quan sát cả ba từ nãy, quay sang thì thầm với vài nho sinh khác. Có vẻ như họ đang “âm mưu” chuyện gì đó. Sau đó, cả nhóm hừng hực khí thế xắn tay áo lên, tiến đến vây lấy Jae Shin đang nằm trên tảng đá. Ngay giây phút này, họ đã lấy hết lá gan của mình gửi cho Kim Quy đem xuống Long cung rồi.

“Các… các ngươi làm gì vậy?”

Jae Shin thậm chí không có thời gian để nổi nóng. Tay chân gã đều bị nhấc bổng lên, rồi họ khiêng gã đến gần thác nước, sau khi đung đưa vài lần lấy đà, nhóm nho sinh ném thẳng gã xuống đáy suối sâu.

“Á!”

Ùm! Khi Jae Shin rơi xuống, nước bắn lên cao tới mức tưởng như dòng suối đang tung hô vạn tuế. Tiếng cười giòn giã của các nho sinh vang khắp thung lũng. Bị rơi xuống nước với bộ quần áo lùng nhùng, sau một hồi loay hoay, khó khăn lắm Jae Shin mới đứng lên được.

“Kẻ nào dám ném ta xuống nước! Các ngươi chết chắc rồi!”

Nhưng khi ấy nhóm nho sinh đã chạy đi tìm nạn nhân tiếp theo. Chính là Sun Joon, người đang im lặng ngâm chân xuống dòng suối. Nhóm nho sinh không nể nang gì ném thẳng chàng xuống ngay bên cạnh Jae Shin. Làn nước ôm chặt lấy thân hình rắn chắc của chàng. Cả thung lũng rúng động vì tiếng vỗ tay reo hò. Nhóm nho sinh nọ lại càng được thể, quay sang Yoon Hee. Lần này lớn chuyện thật rồi!

“Không được đụng đến Đại Vật!”

“Đừng có nén tên nhóc đó xuống!”

Yoon Hee vừa đứng lên định bỏ chạy thoát thân thì có hai người đồng thanh la lên. Nhóm nho sinh giật mình khựng lại quay sang nhìn Yong Ha và Jae Shin. Cả hai đang trao nhau ánh mắt khó hiểu. Jae Shin lên tiếng trước:

“Đừng đụng vào tên nhóc ốm yếu đó! Đến đêm lại ho khù khụ, chỉ có bọn ta là chịu khổ thôi. Giờ thì đến lượt các người!”

Nói rồi gã leo lên bờ, mắt đỏ hoe giận dữ, hai tay gã tóm cổ hai nho sinh gần nhất đẩy ngay xuống nước. Những nho sinh bị ném xuống nước lại tiếp tục leo lên tìm nạn nhân tiếp theo của mình. Yong Ha cũng không trốn được lâu, hắn bị Jae Shin ném xuống mép nước.

Giữa đám ồn ào náo nhiệt ấy, Sun Joon im lặng leo lên bờ, đưa mắt ra hiệu cho Yoon Hee. Chàng muốn cô đi theo chàng. Ban đầu Yoon Hee giật mình rồi ngập ngừng giây lát, cảnh giác vì sợ chàng sẽ lôi cô xuống nước. Trước kia có vài lần Sun Joon cũng trở thành người nghịch ngợm và thích đùa không kém gì những nho sinh khác. Nhưng lần này thì hình như không phải thế.

Sun Joon để nguyên quần áo ướt đẫm, bắt đầu leo lên đỉnh thác nước. Yoon Hee cũng thận trọng bám vào những tảng đá lớn đi theo chàng. Phía trên này không có tiếng nước đổ, nên yên tĩnh hơn rất nhiều, mấy nhánh cây xung quanh cũng toả bóng lớn hơn.

“Sao huynh lại lên đây?”

“Mọi người ai cũng đang thả mình dưới nước. Ít nhất cậu cũng nên ngâm chân một chút rồi hẵng đi. Ở đây không có ai, không sao đâu, tôi sẽ ở bên cạnh cậu.”

Yoon Hee ghen tị với họ lắm chứ. Cô cũng muốn cởi hết mấy lớp quần áo trên người nhảy ùm xuống làn nước mát. Cô ước gì mình không phải là con gái. Sun Joon quay lưng lại với Yoon Hee, cởi chiếc áo khoác đẫm nước ra vắt mạnh. Yoon Hee ngập ngừng, rồi không thấy Sun Joon quay đầu lại, cô cũng an tâm cởi giày ra, nhúng hai bàn chân xuống nước. Cảm giác mát lạnh đến tận xương. Yoon Hee khẽ xắn quần lên rồi ngâm cả hai bắp chân xuống nước. Như thể có khí mát lan từ đầu ngón chân đến xương sống, rồi chạy thẳng lên đỉnh đầu Yoon Hee.

Sun Joon cởi cả áo khoác ngắn và quần dài ra giũ mạnh, sau đó trải chúng lên một tảng đá lớn, ngay bên cạnh áo khoác dài. Chàng cũng tháo búi tóc ra rồi bước xuống nước, cúi người gội đầu. Yoon Hee vô tình quay đầu lại nhìn chàng thì một chút nữa ngạt thở và bất ngờ. Cặp mông rắn chắc của Sun Joon đang chĩa thẳng về phía cô! Chàng còn mặc nguyên quần trong nên vẫn còn che hết da thịt, nhưng chiếc quần bị ướt, bám dính vào người, vậy nên cơ thể của Sun Joon lúc này càng… khó nói hơn. Mà khoan đã? Nếu vậy, ngay thời điểm này, mặt trước của cặp mông kia sẽ như thế nào?

“Á!”

Yoon Hee bật ra một tiếng thét trong câm lặng. Dường như những chú chim không tên ở gần đó nghe được tiếng thét của cô, bắt đầu hót vang cả một góc thung lũng. Tại sao Yoon Hee lại không nhớ ra, lúc này đang là mùa hè, lại còn là kỳ Mạt phục, nên Sun Joon chỉ mặc một chiếc quần mỏng bên trong cơ chứ? Chỉ có cô vì muốn che đậy thân phận nữ nhi nên mới mặc thêm một lớp nữa. Những người đàn ông bình thường, dĩ nhiên không giống cô rồi. Mà… hơ? Những người đàn ông bình thường không mặc giống cô, nói vậy, dưới thác dưới kia, phải có đến hàng chục cặp mông đang phô diễn rồi?

“Á á á!”

Yoon Hee thấy choáng váng. Nếu cô phải nhìn hàng chục cặp mông đàn ông, dù chỉ là gián tiếp, thì dù có bị gọi là tiện nữ lăng loàn nhất Jo Seon cô cũng không thể biện minh gì được. Phải bình tĩnh lại! Ngay thời điểm này, mấy cặp mông ấy vẫn chưa xuất hiện. Nhất định sẽ có cách. Không có gì phải lo lắng. Chỉ cần ở lì trên đây cho đến khi đám người dưới kia mặc lại quần áo chỉnh tề là được.

Jae Shin giành lấy quả dưa lớn nhất mang đến chỗ Sun Joon và Yoon Hee.

“Đang làm gì ở đây vậy? Ăn dưa thôi. Hơ? Ngươi làm trò gì vậy hả?”

Nói rồi Jae Shin nhảy ùm xuống nước chạy đến chỗ Sun Joon. Giơ chân nhắm ngay mông Sun Joon đạp thật mạnh. Sun Joon đang cúi người gội đầu thì bị đòn bất ngờ, ngã nhào xuống nước.

“Ngươi chổng mông đi đâu vậy hả? Này! Ngươi nhìn thấy rồi à?”

Sau khi hỏi Yoon Hee, Jae Shin vừa nổi cáu vừa lội bì bõm lên bờ. Gã chuyển quả dưa như muốn ném nó vào tay Yoon Hee. Sun Joon bị bỏ mặc với mái tóc xõa ướt sũng, đứng lên nói:

“Kiệt Ngao sư huynh! Huynh đùa kiểu gì nguy hiểm vậy!”

Jae Shin giả lãng, trả lời với giọng bình thản:

“Ngươi đã là nho sinh rồi, sao lại tùy tiện phô da thịt của mình ra cho người lạ xem như thế?”

“Rõ ràng huynh không có tư cách gì để nói câu đó mà…”

Yoon Hee phải cố kìm để không bật ra câu nói đó, mắt cô dán chặt vào quả dưa. Tiếng Sun Joon bì bõm bước ra khỏi dòng nước càng lúc càng gần hơn. Chàng mặc lại chiếc quần và áo khoác ngắn còn đang ẩm nước rồi ngồi xuống đối diện Yoon Hee. Ánh mắt Sun Joon vô tình lướt qua đôi bàn chân đang ngâm trong nước của Yoon Hee.

Thật kỳ lạ. Đàn ông mười chín tuổi, có người đã làm cha. Nhưng sao trông Đại Vật thật nhỏ bé. Đặc biệt là bàn tay và bàn chân. Có lẽ cậu ấy xấu hổ vì điều này nên luôn tìm cách giấu chúng đi chăng?”

Tim Sun Joon bắt đầu đập mạnh. Chỉ nhìn thấy đôi chân trần của Yoon Hee thôi mà những ham muốn trong chàng đã trỗi dậy đến mức này. Sun Joon thật sự không biết mình đang bước trên con đường gì nữa.

Jae Shin ngồi cạnh Yoon Hee, dùng tay bổ đôi quả dưa hấu, rồi tách ra thành miếng nhỏ, đưa cho Yoon Hee. Thịt quả có màu đỏ tươi. Miếng dưa mà lần đầu tiên Yoon Hee được ăn trong đời, rất ngọt. Nhưng ăn món này chẳng dễ dàng chút nào. Càng ăn thì hai bên má và cằm càng dính nhiều nước quả. Có điều, món dưa này cũng giống như đôi bàn chân đang ngâm nước của Yoon Hee, khiến cô cảm thấy mát lạnh đến tận xương tủy. Trong một thời gian ngắn, Yoon Hee quên cả chuyện bây giờ đang là mùa hè. Những cánh anh đào từ đâu rơi xuống như mưa, vây lấy họ. Nơi họ đang ngồi bỗng chốc biến thành “đào nguyên tiên cảnh”.

Bỗng dưng mây đen kéo đến. Vừa nãy nắng còn chiếu trên đầu họ, mà giờ chỉ trong thoáng chốc mây đen đã che kín mọi thứ. Có lẽ là một cơn mưa rào bất chợt. Ba người ăn xong dưa, cùng lúc ngẩng đầu nhìn trời.

“Chết tiệt. Chẳng trách mới sớm ra đã nóng muốn chết. Mau về thôi, tuy chỉ là mưa rào, nhưng đang ở ngay thác nước thế này thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu…”

Jae Shin làu bàu đứng dậy, đi đến bên thác nước. Đám nho sinh bên dưới vẫn chưa hay biết gì, còn đang chơi đùa vui vẻ. Có người say bí tỉ, có người tụm năm tụm bảy chơi trò ứng đáp thơ văn, còn có vài người chỉ mặc mỗi chiếc quần lót đang vật nhau dưới dòng suối.

“Này! Trời sắp mưa rồi, tính sao đây?”

Tiếng la của Jae Shin hòa vào dòng nước rồi tan đi, chẳng ai ở bên dưới nghe thấy gì cả. Ngay lúc đó những giọt mưa nặng trĩu cũng bắt đầu rơi xuống.

“Chết tiệt. Để ta chạy xuống đó trước xem thế nào. Hai người cũng lo mà xuống theo đi.”

Trước khi Jae Shin kịp leo xuống thì nước trên trời đã đổ xuống ào ào. Sun Joon mặc nốt áo khoác còn Yoon Hee thì vội vàng xỏ giày vào chân. Giày ướt sũng, lại thêm đang sốt ruột, Yoon Hee xỏ mãi mà vẫn không đút được chân vào giày. Từ phía dưới chân thác vọng lên tiếng la:

“Dọn dẹp đại khái thôi! Mau rời khỏi chỗ này thôi!”

Sun Joon nhìn Yoon Hee với ánh mắt lo lắng. Nếu bị mắc mưa, thì người khốn đốn nhất sẽ là Yoon Hee. Nhưng trong hoàn cảnh này, chàng không biết phải làm gì cả. Sun Joon không nghĩ đội mưa đi cùng những người đồng hành dưới kia là ý hay, chàng bước thật chậm để chờ Yoon Hee. Đột nhiên búi tóc của Yoon Hee vướng vào thứ gì đó. Một cành cây xà xuống thấp đã mắc vào dây buộc mũ chụp đầu của Yoon Hee. Cô cố gỡ ra, nhưng vì không nhìn được phía sau nên lại càng bị vướng chặt hơn.

“Khoan đã, để tôi giúp cậu.”

Sun Joon bước lại chỗ cô giữ lấy cành cây.

“Không cần đâu, tôi gỡ được ngay thôi mà.”

“Cậu đứng yên một lát đi, không lại vướng thêm nữa bây giờ.”

Giọng nói đầy vẻ sốt ruột của Jae Shin từ dưới vọng lên:

“Này! Ta đang giữ nón của các ngươi đây! Còn nhớ tòa lầu khi nãy chứ? Mọi người hẹn tập hợp ở đó, các ngươi cũng mau quay lại đó đi!”

“Tòa lầu à? Chúng tôi biết rồi, sẽ đuổi kịp huynh ngay thôi!”

Sau khi đưa tay chỉ về phía tòa lầu ở xa tỏ ý đã nghe rõ, Sun Joon quay sang giữ lấy búi tóc của Yoon Hee. Chàng đưa cả hai cánh tay lên gỡ tóc cho cô nhưng tư thế thì không khác gì đang ôm lấy cô cả. Ngay sau lưng Yoon Hee là thác nước nên cô chỉ có thể đứng yên không phản ứng gì. Cô nhìn lên cổ Sun Joon. Yoon Hee nhớ lại ngày đầu tiên gặp chàng.

Khi ấy cũng đang là mùa hè, và thứ đầu tiên ở chàng mà cô nhìn thấy cũng chính là phần cổ này. Khi ấy Yoon Hee đã từng nghĩ rằng giữa cô và chàng là mối nhân duyên một khi đã quay lưng đi thì sẽ không bao giờ gặp lại lần thứ hai. Cô chưa từng dám tưởng tượng mối nhân duyên ấy còn tiếp tục đến tận lúc này. Khi ấy, Yoon Hee cũng không biết rằng mình đã yêu con người này ngay từ khi chỉ mới nhìn thấy cổ chàng, trước cả khi nhìn rõ gương mặt chàng, và ánh mắt tình cảm của chàng nữa.

Nước mưa dần làm ướt quần áo của hai người. Nhưng bàn tay gỡ sợi dây buộc mũ chụp đầu của Sun Joon lại rất chậm. Càng lúc càng chậm hơn. Yoon Hee không muốn quần áo của mình ướt hết, nhưng cũng không muốn giục Sun Joon. Cô không hề biết rằng bàn tay chàng lại mềm mại và nhẹ nhàng đến vậy.

“A… Thì ra tóc cũng có thể cảm nhận được điều này.”

Rồi đột nhiên tay Sun Joon không chuyển động nữa. Tóc Yoon Hee vẫn còn đang vướng trên cành cây. Yoon Hee ngẩng đầu nhìn lên. Mái tóc bị tung ra lòa xòa cùng với nước mưa chảy trên khuôn mặt chàng. Qua những sợi tóc ấy, ánh mắt của Sun Joon đang hướng về Yoon Hee. Rất khác. Ánh mắt ấy không phải ánh mắt cô từng nhìn thấy lần đầu tiên gặp chàng. Giống như tất cả các màu sắc trộn lẫn vào nhau sẽ thành màu đen, ánh mắt chàng như đang trộn lẫn rất nhiều cảm xúc. Ánh mắt này cũng có phần giống ánh mắt của Yoon Hee. Tại sao chứ? Tại sao chàng lại nhìn cô bằng ánh mắt đó?

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má Sun Joon. Cùng với đó, những cảm xúc chàng cố đè nén từ lâu cũng được tuôn ra.

“Dù không có búi tóc này, cũng không có nghĩa cậu sẽ không còn là đàn ông…”

Yoon Hee không hiểu ý chàng, hay đúng hơn là, cô không thể nghe được tiếng chàng. Cô không muốn nghe giọng nói thì thầm đầy đau khổ ấy chút nào. Đó không phải là giọng nói của chàng. Không thể nào là giọng nói của chàng được. Không nỗi đau nào được phép đến với con người này. Không. Đây có thể là do tiếng mưa. Dù tiếng mưa rất lớn và mạnh nên không thể có chỗ cho nỗi buồn, nhưng Yoon Hee vẫn cố dỗ mình bằng suy nghĩ đó.

Vì giọng nói ấy, bàn chân của Yoon Hee vô thức bước lùi về phía sau. Bàn chân đang mang tất của cô trật ra khỏi giày, Yoon Hee bắt đầu loạng choạng, rồi không giữ được thăng bằng nữa, cả thân người cô ngả ra phía sau. Búi tóc đang vướng vào cành cây của Yoon Hee bung ra. Khi cô vừa nhìn thấy chiếc mũ chụp đầu vướng lại trên cây, cũng là lúc tai cô nghe thấy tiếng thác đổ ầm ầm như vỡ òa. Yoon Hee đưa tay về phía Sun Joon, nhưng chỉ trong nháy mắt đôi mắt buồn rười rượi của chàng xa dần, thay vào đó mắt cô chỉ nhìn thấy bầu trời tối đen và cơn mưa nặng hạt. Ngay sau đó lại là hình ảnh của Sun Joon. Chàng đã lấy đà từ tảng đá lớn rồi nhảy theo cô. Chàng vươn tay nắm lấy cổ tay Yoon Hee. Trong vòng tay chàng, Yoon Hee cứ thế rơi xuống, như dòng thác, như những giọt mưa.

May mắn là thác nước này không quá cao, cũng không đủ lớn để nuốt chửng hai người. Cả hai chỉ bị chìm xuống một lúc. Dưới dòng suối trong vắt, Yoon Hee nhìn thấy đôi mắt của Sun Joon. Dù không nhìn thấy nước mắt, nhưng khó có thể nói rằng chàng không khóc. Mái tóc chàng xõa bung dưới nước chuyển động nhẹ nhàng như sương khói. Mái tóc ấy tiến lại gần rồi như hòa làm một với mái tóc của Yoon Hee. Yoon Hee không thể thở được. Không phải vì cô đang chìm dưới nước, mà vì môi Sun Joon đang chặn lấy môi cô. Yoon Hee đờ đẫn như đang ở trong một giấc mơ, như đang lơ lủng giữa bầu trời, như đang nằm trong lòng mẹ.

Chẳng có thế giới nào ở dưới mặt nước. Nên cũng chẳng có đạo lý nào nữa. Ở nơi chật hẹp ấy, chỉ có Sun Joon và Yoon Hee. Chỉ có hai đôi môi đang dính lấy nhau. Dù đang chìm trong lòng suối lạnh căm, nhưng hai đôi môi ấy vẫn ấm áp lạ thường.

Rồi dòng nước đẩy hai người lên khỏi mặt nước. Vừa quay trở lại với thế gian, đôi môi của Sun Joon cũng xa dần. Nơi họ đang đứng nước không sâu lắm. Khi Yoon Hee với chân chạm đáy, mặt nước chỉ đến ngang vai cô. Ở con suối ấy không còn ai ngoài Yoon Hee và Sun Joon. Đứng giữa những giọt mưa cùng dòng thác đang đổ xuống. Sun Joon cố tránh không nhìn Yoon Hee.

Yoon Hee vẫn chưa hiểu chuyện xảy ra dưới mặt nước khi nãy là thế nào. Cô tự nhủ đó chỉ là ảo giác của riêng bản thân mình, sau khi bị choáng vì rơi từ trên thác xuống. Hoặc không phải chăng làm cô nghẹt thở, mà chỉ là đang cố thổi hơi cho cô.

Sun Joon quay lưng bước lên bờ trước. Yoon Hee vẫn chưa hoàn hồn, loạng choạng đi theo chàng. Dòng nước chảy xiết khiến bước chân của cô càng thêm chấp chới. Đến chỗ nước ngang hông, Yoon Hee mới giật mình lấy hai tay ôm ngực. Dải băng quấn ngực của cô đã tuột xuống dưới, không còn ở chỗ cũ nữa. Dù có đang mặc nhiều lớp áo, nhưng trong trạng thái ướt sũng này, những đường nét của khuôn ngực cô vẫn thấp thoáng lộ ra.

Sun Joon lúc này đã vào gần đến bờ, đột nhiên chàng quay lại tiến về phía Yoon Hee. Vừa nãy còn lạnh lùng tránh mặt Yoon Hee, giờ thì chàng áp chặt môi mình vào đôi môi vừa mới trở lại thế giới bên ngoài của cô. Yoo Hee không cảm nhận được hơi ấm khi nãy nữa. Trái lại, cô còn có cảm giác chàng đang nuốt lấy môi cô để cướp đi hơi ấm từ cô. Yoon Hee không thể đẩy chàng ra mà cũng không thể lùi lại, chỉ biết đứng vòng tay ôm chặt ngực mình. Cô vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nên không biết phải hành động thế nào cả. Hai chân Yoon Hee bắt đầu loạng choạng. Yoon Hee nghĩ rằng mình bị dòng nước đẩy đi, nhưng thật ra là chính Sun Joon đang kéo cô lại.

Chàng chụp lấy cánh tay Yoon Hee, rồi đẩy lưỡi mình vào miệng Yoon Hee qua đôi môi đang khẽ tách ra của cô. Lưỡi Sun Joon luồn lách khắp các ngỏ ngách trong miệng Yoon Hee như đang tìm thứ gì đó. Chẳng có chân lý cũng chẳng có đạo đức nào trong đó, nhưng Sun Joon vẫn tiếp tục như kẻ khát nước lâu ngày. Hai dòng nước mắt chảy ra từ đôi mắt của Yoon Hee. Đây không phải là hôn. Mà là những đau khổ bấy lâu trong Sun Joon đang lên tiếng thét gào.

Sau hồi lâu không tìm được thứ mình muốn tìm, Sun Joon lại quay lưng lại với Yoon Hee. Chàng không hề nhìn Yoon Hee lấy một lần. Trông chàng rất đáng thương. Yoon Hee có cảm giác nếu cứ để thế này chàng sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô mãi mãi, bất giác cô đưa tay chụp lấy tà áo chàng.

“Tôi sẽ không nói lời xin lỗi cậu đâu.”

Yoon Hee muốn trả lời chàng nhưng lại không thể lên tiếng.

“Tôi sẽ rời khỏi Sung Kyun Kwan. Tôi không còn đủ tư cách để ở lại đó nữa rồi.”

Yoon Hee lắc đầu, nhưng gáy Sun Joon không có mắt, nên dĩ nhiên chàng không thể nào nhìn thấy được. Yoon Hee cố lội nước, chạy vòng lên đứng trước mặt Sun Joon. Nhưng Sun Joon lại quay đầu về phía khác. Chàng còn nhắm cả hai mắt lại.

“Không phải đâu. Huynh không có lỗi gì cả. Không có lỗi gì cả…”

“Tôi không có lỗi gì với cậu cả. Nhưng trừ cậu ra, tôi có lỗi với cả thế gian này.”

Yoon Hee không biết phải làm gì, cô tựa đầu mình vào ngực Sun Joon. Rồi cô vừa khóc vừa nói rõ từ câu từng chữ:

“Giai Lang huynh! Tất cả mọi tội lội đều là do tôi gây ra. Kể cả tội của huynh cũng là do tôi.”

“Tôi là kẻ đã muốn gần gũi cậu! Cho dù cậu có nói rằng cậu cũng từng muốn có tôi, thì cũng không thể nào nhiều bằng tôi đâu. Tội của tôi lớn hơn tội của cậu rất rất nhiều.”

“Không phải vậy mà!”

Yoon Hee nắm lấy bàn tay đang buông thõng của Sun Joon rồi đặt lên ngực mình. Tay Sun Joon chạm vào phần nhô lên mềm mại ấy, nhưng chàng vẫn không nhận ra điều gì.

“… Huynh còn nghĩ mình có tội nữa hay không? Huynh đừng tự trách mình như vậy nữa. Xin huynh đấy…”

Yoon Hee cắn môi, cố nén để không bật khóc. Im lặng đến đáng sợ. Cả tiếng mưa rơi cũng không còn nghe thấy. Hai bàn tay đang run rẩy của Yoon Hee nắm chặt tay Sun Joon. Cô vội cúi gầm mặt. Những giọt nước không rõ là nước mưa hay nước mắt tiếp tục lăn dài trên khuôn mặt cô.

“Giai Lang sư huynh…”

Nước mưa làm Sun Joon thức tỉnh. Tri giác cũng quay về với bàn tay chàng. Thứ chàng đang chạm vào rất kỳ lạ. Không hề bằng phẳng, mà tròn và căng mọng. Rõ ràng đây là bầu ngực của phụ nữ. Sun Joon gỡ hai tay Yoon Hee ra. Chàng nhìn thấy một cô gái đang rụt vai lại vì xấu hổ. Búi tóc xổ tung, thả dài xuống ôm lấy khuôn mặt và vai cô. Dưới lớp áo ướt đẫm, từng đường nét bầu ngực Yoon Hee hiện ra rõ ràng.

Hai bàn tay run rẩy của Sun Joon từ từ tháo đai áo Yoon Hee. Hết lớp áo khoác ngoài đến lớp áo khoác trong, và cuối cùng là áo lót. Cứ mỗi lớp áo được cởi ra, khuôn ngực đầy đặn của Yoon Hee lại hiện lên rõ hơn. Khi lớp vải cuối cùng được trút bỏ, một giọt nước mưa từ trên trời rơi xuống rồi lăn dài trên đường cong đáng thèm muốn đó. Một băng vải nằm ngang eo Yoon Hee lọt vào mắt Sun Joon. Nhờ đó chàng biết, đây không phải là món quà Sơn thần tặng cho những hy vọng cháy bỏng của mình. Dù đã nhìn tận mắt, Sun Joon vẫn chưa thể tin được.

“Chuyện… chuyện này… Tôi đang nhìn lầm sao?”

Sau khi kéo áo lại che ngực, Yoon Hee trả lời chàng bằng cái lắc đầu.

“Vậy là bấy lâu nay tôi đã bị lừa?”

“Không phải tôi cố tình lừa huynh đâu.”

“Nếu không phải là cậu lừa tôi, thì chuyện này là thế nào hả?”

“Tôi không hề lừa huynh! Hơn ai hết, tôi chán ghét số phận khi phải đứng trước mặt huynh với thân phận đàn ông như thế này. Dù có phải lừa cả thế gian, tôi cũng không hề muốn lừa huynh chút nào cả.”

“Khoan… khoan đã! Giờ tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả.”

Sun Joon lắc đầu thật mạnh như thể muốn xua đi những suy nghĩ phức tạp trong đầu. Rồi chàng ôm Yoon Hee thật chặt. Chàng không còn nghĩ được gì nữa. Chỉ cảm thấy người con gái đang cải trang nam nhi đứng trước mặt mình thật đáng thương.

Người con gái đang rơi nước mắt nhiều hơn cả nước mưa này đã đẩy hết những suy nghĩ và cảm xúc rối bời trong lòng chàng ra xa. Đôi vai nhỏ bé, vòng eo thanh mảnh, thân hình mà chàng đang ôm vào lòng đúng là của một cô gái. Rồi đột nhiên nước từ trên thác đổ xuống, mực nước suối càng dâng cao khiến Sun Joon giật mình. Trước tiên họ phải rời khỏi nơi này đã. Nước dâng cao cũng là một vấn đề, nhưng vấn đề lớn hơn cả là người con gái trong lòng chàng đang bắt đầu thấy lạnh vì ngâm mình dưới nước quá lâu.

Sun Joon nắm chặt tay Yoon Hee và kéo cô đi. Mà không, là chính cô đang giữ bàn tay ấy thật chặt để không bao giờ vuột mất cũng nên. Họ đi ngược lại với hướng mà những nho sinh khác đã đi. Ngay lúc này tâm trạng cũng như tinh thần của hai người quá rối bời, khó có thể nhập hội với những người đồng hành kia được.

Đi được một lát, họ nhìn thấy một gốc cây lớn mọc giữa những tảng đá to. Những tảng đá này có bị ướt một chút, nhưng vẫn còn lưu lại hơi ấm do mặt trời chiếu khi nãy, đủ để họ sưởi ấm mình. Yoon Hee giữ chặt áo rồi ngồi lên một tảng đá. Sun Joon vẫn chưa sắp xếp được những cảm xúc hỗn độn trong lòng, chỉ biết đi qua đi lại bên cạnh cô.

2

Tiếng thác nước vọng lại từ xa, còn tiếng chim rừng gần như im hẳn. Sau một hồi bước quanh như người mất trí, Sun Joon đột nhiên dừng lại và hỏi:

“Cậu… là nữ thật sao?”

Chàng vẫn chưa thể tin được chuyện đang xảy ra nên muốn xác minh thêm lần nữa. Yoon Hee vùi mặt vào đầu gối, lí nhí trả lời:

“Vâng.”

Sun Joon lại lắc đầu. Kể từ khi rơi trên đỉnh thác xuống, cả thế gian xung quanh chàng dường như đảo lộn. Nếu không cũng là thần kinh chàng bị chấn thương chỗ nào đó rồi. Chàng ngờ rằng đây có lẽ là ảo giác do những nỗi đau dồn nén bấy lâu trong lòng chàng tạo ra. Sun Joon ôm đầu, rồi không rõ rên rỉ hay nghẹn ngào, chàng lên tiếng:

“A a, không được. Không thể có chuyện này được. Giấc mơ này tàn nhẫn quá. Nếu tỉnh giấc rồi thì tôi không biết phải sống với suy nghĩ gì nữa...”

Yoon Hee không thể trả lời chàng đây không phải là mơ. Chính bản thân cô cũng chưa tin đây là hiện thực. Sun Joon hỏi lại một lần nữa:

“Nếu vậy, Kim Yoon Sik là ai?

“Là đệ đệ của tôi.”

“Vậy còn người đang ngồi trước mặt tôi là ai?”

“Là tỉ tỉ của Kim Yoon Sik.”

“Vậy tiểu thư tôi gặp lần trước là ai?”

“Chính là tôi.”

Sun Joon ngồi phịch xuống cạnh Yoon Hee, không còn chút sức lực. Rồi chàng nhìn xuống đất, cười chua chát nói:

“Đây đúng là một giấc mơ. Không thể có chuyện bao nhiêu hy vọng, tưởng tượng của tôi đều trở thành hiện thực được.”

Yoon Hee không thể tin vào những điều tai mình vừa nghe.

“Huynh đã từng tưởng tượng đến cảnh này sao? Huynh đã từng hy vọng có chuyện này à? Vậy thì đây đúng là mơ rồi? Tôi đang ở trong một giấc mơ. Có lẽ là sau khi ngã từ trên đỉnh thác xuống...”

Bàn tay Sun Joon chạm vào tóc Yoon Hee. Chàng luồn mấy ngón tay vào mái tóc đó, vuốt nhẹ. Cả những sợi tóc buông trên vai Yoon Hee cũng rất đẹp.

“Nàng là nữ nhi thật à?”

“Vâng.”

Lần này thì bàn tay chàng chạm vào má Yoon Hee. Rồi Sun Joon vuốt ve má cô.

“Vậy nghĩa là từ bây giờ, ta có thể yêu nàng hết lòng được rồi phải không?”

Nước mắt rơi xuống từng hạt từ đôi mắt của Yoon Hee. Ngón tay Sun Joon chạm vào môi cô. Yoon Hee rùng mình như thể những giọt nước mưa lạnh băng kia vừa thấm vào người. Bàn tay Sun Joon từ từ tiến xuống phía dưới như để xác minh lần nữa. Qua khỏi cổ Yoon Hee, bàn tay ấy gỡ lớp áo ra rồi chạm vào ngực cô. Những giọt nước mưa cũng theo tay Sun Joon lăn xuống dưới. Bầu ngực nữ nhi ấy vẫn chưa biến mất. Môi của hai người lại vồ lấy nhau. Rồi đôi môi Sun Joon trượt dài xuống dưới theo đúng đường đi của bàn tay khi nãy. Đột nhiên đôi môi ấy như tỉnh giấc, dừng lại ở ngay gờ ngực Yoon Hee.

“Tôi không phản kháng gì cả, sao huynh lại ngập ngừng?”

Câu hỏi được Yoon Hee thốt lên với suy nghĩ về Phù Dung Hoa.

“Chưa tổ chức hôn lễ chính thức mà đã giao hợp thì khác gì cầm thú. Ta thì không sao, nhưng ta không thể để nàng mang tiếng xấu được.”

Câu nói lịch sự ấy của Sun Joo làm bầu ngực Yoon Hee càng nóng hơn nữa. Cô ôm lấy đầu chàng, nói như nài nỉ:

“Nếu ôm Giai Lang huynh như thế này rồi bị mang tiếng xấu, thì tôi cũng xin chọn trở thành cầm thú. Nếu không, có khi tôi sẽ ghen tị với đám cầm thú kia cả đời.”

Vậy là từ giờ cô đã có thể mơ về hôn lễ của mình và người đàn ông này sao? Có phải trở thành cầm thú cô cũng chẳng màng. Nhưng ngay lúc này Sun Joon đang cố đè nén những ham muốn của mình lại. Yoon Hee cúi sát, cố tình thổi hơi nồng vào tai chàng.

“Chuyện tình dục giữa nam và nữ là lẽ tự nhiên do trời định, còn đạo nam nữ thụ thụ bất thân là do các thánh nhân đặt ra. Nhưng huynh nghĩ xem, trời là bậc cao hơn cả, chi bằng ta cứ phá vỡ các luân thường đạo lý, chứ sao có thể đi ngược lại ý trời. Huynh định giữ lễ nghĩa cho mình mà không nghĩ cho tôi sao?”

Lời thì thầm của Yoon Hee xua tan mọi lý trí của Sun Joon. Khi đôi môi chàng lại bắt đầu chuyển động, chạm vào đầu nhũ Yoon Hee, cô ngả người ra phía sau, nằm hẳn lên tảng đá. Yoon Hee mở mắt nhìn trời. Gần một nửa bầu trời trên đầu cô bị đám lá cây xum xuê kia che khuất. Nước mưa rơi xuống mặt cô và lưng Sun Joon qua những kẽ hở của đám lá. Yoon Hee không cảm thấy lạnh, không phải vì tảng đá sau lưng cô vẫn còn hơi ấm, mà vì đôi môi nóng bỏng của Sun Joon. Dù bị nước mưa rơi vào, nhưng đôi mắt Yoon Hee vẫn mở to. Cô sợ nếu nhắm mắt, mình sẽ choàng tỉnh khỏi giấc mơ này.

Sau khi mảnh vải nơi thắt lưng Yoon Hee được Sun Joon đẩy sang một bên, phần eo trắng ngần không tì vết của cô hiện ra. Vòng eo thon đến nỗi tưởng như chỉ cần hai bàn tay thôi cũng có thể ôm hết được. Sun Joon định lần tới phần đai quần thì khựng lại. Bỗng dưng chàng thấy sợ, lỡ như phía dưới lớp quần của Yoon Hee cũng là một thứ đang ngóc đầu lên giống hệt thứ chàng đang có, thì Sun Joon sẽ giật mình, và tỉnh giấc khỏi giấc mơ này.

Sun Joon chậm rãi ngước lên nhìn Yoon Hee. Khuôn mặt chàng đã ngắm nhìn hằng ngày trong suốt thời gian qua, hôm nay, dưới làn nước mưa, bỗng mang đầy vẻ khêu gợi khó cưỡng. Việc từ trước đến giờ chàng luôn nghĩ con người này là đàn ông thật buồn cười. Sun Joon kéo lưng quần Yoon Hee xuống một cách vội vàng. Con người này là nam hay nữ, chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa rồi. Sun Joon chỉ cần biết, người mà chàng yêu say đắm đang nằm ngay trước mặt chàng.

Vừa cởi hết lớp quần ngoài quần trong của Yoon Hee ra, Sun Joon đã không tài nào kìn nén nổi những cảm xúc đang trào dâng, chàng vùi mặt mình vào giữa hai chân Yoon Hee. Mái tóc của chàng xõa tung trên bụng và eo cô, hòa vào nước mưa. Sun Joon bỗng như vỡ òa. Nước mắt chàng làm Yoon Hee ướt đẫm.

Chẳng có gì cả. Không có thứ đại vật danh tiếng ấy, tiểu vật cũng không. Như muốn cám ơn vì điều đó, Sun Joon đặt môi mình lên chỗ đúng ra phải có thứ chắn giữa giống chàng. Rồi như thể đang uống từng ngụm nước mưa, chàng uống lấy cơ thể Yoon Hee.

Được một lúc sau thì Yoon Hee oằn người thật mạnh. Một cơn đau như xé trời lao thẳng vào người cô. Cơn đau làm Yoon Hee nhắm mắt lại. Giấc mơ không biến mất. Vậy đây là hiện thực, chứ không phải là mơ. Cơn đau khi Sun Joon tiến vào bên trong cô dần biến thành cảm giác ngọt ngào và êm ái đến vô cùng. Đến khi mưa tạnh, Yoon Hee và Sun Joon vẫn tiếp tục chia sẻ cơ thể của nhau. Tính tình Sun Joon vốn lịch sự nhẫn nại, nhưng trong chuyện này, chàng chẳng còn chút điềm tĩnh nào nữa. Những động tác hông của Sun Joon không hề biết đến cơn đau của Yoon Hee, cứ tiếp tục mãi mà không chịu ngừng.

Cái nón sa của Sun Joon được đặt dưới cái của Yoon Hee, rồi lại chuyển lên trên, rồi lại đổi xuống dưới, cứ thế thay đổi vị trí không ngừng. Là Do Jae Shin. Gã cứ nhìn mãi dòng thác và hành động trong vô thức. Jae Shin cảm thấy bất an đến nỗi đứng ngồi không yên. Rồi gã ném hai cái nón xuống sàn lầu, nổi giận:

“Mấy thằng nhãi này sao giờ còn chưa thấy đâu nữa!”

Tâm trạng Jae Shin rõ ràng đang rất tệ. Yong Ha khẽ liếc nhìn Jae Shin rồi lên tiếng nói đỡ cho Yoon Hee và Sun Joon:

“Chắc... chắc cũng sắp về tới rồi. Có khi đang trên đường về thì tìm chỗ nào trú mưa rồi cũng nên...”

“Mưa tạnh từ nãy rồi, sao giờ còn chưa đến!”

Nghe Jae Shin quát, Yong Ha giả vờ giật mình một cách lộ liễu, nói:

“Ôi trời ạ, hết cả hồn! Làm sao tôi biết được. Chẳng lẽ huynh nghĩ cả hai bị lạc ở cái chỗ bé xíu ấy? Đến ngay bây giờ ấy mà. Huynh cứ nổi cơn như vậy có khi hai đứa nó lại chẳng dám về luôn.”

Nói đến đây, nhìn thấy đôi mắt đang trợn trừng của Jae Shin, Yong Ha liền ngậm miệng lại, nhặt hai cái nón bị ném xuống đất lên phủi phủi. Tình hình này thì nên bớt lời để giữ cho toàn mạng. Những nho sinh khác đang ngồi nghỉ trong lầu cũng đồng loạt tránh ánh mắt của Jae Shin. Họ chỉ mong có quyển sách nào gần đó để giả vờ đọc mà thôi. Ai nấy đều muốn tránh đám lửa, nhưng thái độ đó lại làm Jae Shin nổi điên hơn.

“Này! Các người không thấy lo sao?”

Cả đám đồng thanh la lên:

“Có... có lo chứ! Sao mà không lo cho được.”

“Chết tiệt! Đúng ra ta không nên để hai đứa nó lại...”

Jae Shin không chịu được nữa, vừa định xỏ chân vào giày thì Yong Ha bình thản nói:

“Huynh định đi tìm à? Thôi khỏi đi, có khi hai đứa chúng nó tự về gần đến nơi rồi cũng nên.”

Jae Shin cũng nghĩ vậy. Gã lại hất đôi giày sang một bên rồi leo lên lầu. Jae Shin cảm thấy bất an. Không phải gã lo hai người họ lạc đường, mà chính sự thật hai người họ ở cùng nhau khiến gã nóng gan nóng ruột. Jae Shin đứng đá mấy cái vào cây cột của tòa lầu rồi nằm xuống sàn, xoải hết chân tay ra thành hình chữ đại. Trần nhà cứ xoay vòng vòng rồi vẽ thành khuôn mặt Yoon Hee. Cả khuôn mặt đáng ghét của Sun Joon. Miệng Jae Shin bắt đầu lẩm bẩm chửi rủa.

Đám nho sinh thấy Jae Shin nằm yên thì cảm thấy yên tâm hơn, bước ra ngoài ngắm ao sen vừa được tắm mưa. Trận mưa rào khi nãy vẫn không đủ để xua đi cái nóng. Hơi nồng từ mặt đất phả ra sau mưa lại càng mạnh hơn. Bỗng có người la lên:

“A! Giai Lang và Đại Vật kìa!”

Jae Shin đứng bật dậy. Yoon Hee và Sun Joon đang tiến lại. Yoon Hee đầu tóc quần áo chỉnh tề trong khi Sun Joon thì để tóc buông xõa. Yong Ha tròn mắt lẩm bẩm:

“Xem ra bên thác có bão quét qua rồi.”

Hắn nói về phía họ:

“Này! Đã bảo về đây trú mưa rồi, vậy mà hứng mưa đã đời rồi mới về là sao?”

“Xin lỗi vì về trễ.”

Sun Joon cúi chào Yong Ha rồi quay sang xin lỗi các nho sinh khác.

“Đại Vật bị rơi xuống thác nên bọn tôi mới về hơi trễ một chút.”

Yong Ha giật mình la lớn:

“Cái gì? Có bị thương không?”

“Cậu ấy chỉ hơi hoảng một chút thôi, ngoài ra không bị thương gì cả.”

“Còn đầu tóc cậu bị cái gì vậy?”

“Tôi làm rơi mất mũ chụp đầu. Tìm mãi không ra, sợ mọi người chờ nên cứ thế quay về.”

Khi nãy Jae Shin là người nóng ruột nhất, nhưng hai người kia vừa quay về, nhìn thấy khuôn mặt lành lặn của Yoon Hee, gã lại nằm xuống tỏ vẻ không quan tâm, dù cơn giận trong người vẫn chưa dứt hẳn. Sau khi chào những người khác xong. Yoon Hee thận trọng ngồi tựa lưng vào cây cột của tòa lầu. Cơn đau ở phần thân dưới lan khắp cơ thể khiến cô cuộn người lại. Đi bộ được đến tận đây đã là khó khăn lắm rồi, Yoon Hee không biết liệu mình có thể về Sung Kyun Kwan được không nữa. Việc giấu cơn đau còn làm cô mệt mỏi hơn. Mồ hôi lạnh chảy dọc hai bên tai Yoon Hee. Yong Ha nhìn cô rồi lên tiếng hỏi:

“Đại Vật! Bị đau ở đâu à? Sắc mặt cậu sao thế hả?”

Jae Shin bất giác cũng ngồi bật dậy.

“Không... không có gì đâu. Tại tôi vẫn còn hơi sợ. Vả lại nước thác có lẽ quá lạnh đối với tôi.”

Jae Shin đưa chân thúc vào hông Yoon Hee.

“Này! Ngươi không sao thật chứ?”

Bị Jae Shin đá, cơn đau âm ỉ nãy giờ lại một lần nữa chạy khắp cơ thể Yoon Hee. Nước mắt ứa ra. Yoon Hee gật đầu một cách khó khăn thay cho câu trả lời. Sun Joon biết chuyện này là do mình gây ra, đứng ngập ngừng một lát rồi khẽ ngồi xuống cạnh Yoon Hee. Chàng sợ người khác chú ý, không dám mở miệng hỏi xem cô có sao không, cũng không thể ôm lấy đôi vai nhỏ của cô, chỉ biết lo lắng trong lòng. Yong Ha lặng lẽ quan sát hai người họ, đoạn quay sang nhìn hồ sen, tay phe phẩy quạt lên tiếng như tức cảnh sinh tình:

“Loài hoa ẩn dật trong muôn hoa[1], cuối cùng cũng chịu hé nở rồi đây. Nhưng biết làm sao bây giờ. Chưa biết chừng Hoa vương đã tàn rồi cũng nên, trong khi ấy Hoa quân tử vẫn còn tươi nguyên, trước sau luôn được bảo vệ trong hồ sen lớn...”

[1] Thường được hiểu là quốc hoa.

Nho sinh đứng bên cạnh hắn không nghĩ gì sâu xa, lại nói về chuyện thời gian:

“Cũng phải, mới đây mà đã cuối mùa rồi. Qua Mạt phục là đến thu ngay, đến lúc đó thì dù có đẹp đến mấy đám hoa quân tử này cũng phải nhường chỗ cho hoa ẩn dật mà thôi. Chuyện thuận theo tự nhiên mà.”

Khẽ liếc nhìn Yoon Hee đang ngắm hồ sen một cách mệt mỏi. Yong Ha cảm thấy khó chịu trong người. Để xua đi cảm giác khó chịu ấy, Yong Ha thở dài:

“Phải chi chuyện thế gian cũng giống như tự nhiên...”

“Không sao chứ?”

Lời thì thầm lí nhí của Sun Joon khó khăn lắm mới thoát ra khỏi miệng chàng. Chàng đã phải chú ý xung quanh cả chục lần rồi mới dám lên tiếng. Trên đường về Sung Kyun Kwan cùng các nho sinh khác cũng vậy, khi cả hai đã bước vào phòng cũng vậy. Ngày thường dễ nói chuyện với nhau là thế, vậy mà lúc này Sun Joon chỉ biết nhìn Yoon Hee nằm trong chăn mệt mỏi, không sao mở miệng được. Câu đơn giản nhất đã chẳng thể nói, những câu hỏi thăm ân cần càng không phải bàn. Tóm lại, từ khi còn ở tòa lầu trú mưa cho tới tận giờ, Sun Joon không hé môi nói với Yoon Hee lấy một lời. Chưa kể đến không khí gượng gạo giữa hai người, chỉ riêng việc Jae Shin lúc nào cũng kè kè bên cạnh với đôi mắt trợn trừng như đang giám sát cả hai đã đủ khiến chàng khó mở lời rồi. Tận khi Yong Ha kéo Jae Shin đi chỗ khác với lý do có chuyện muốn nói, Sun Joon mới hỏi được câu hỏi tưởng như dễ nhất trên đời này.

Yoon Hee trả lời chàng bằng một nụ cười. Sun Joon chỉ cần bấy nhiêu, chàng nằm sấp xuống, nghiêng đầu về phía Yoon Hee. Rồi chàng kê miệng mình lên vành tai Yoon Hee thì thầm:

“Ta quên mất sức khỏe của nàng không được tốt.”

Cảm giác những sợi tóc của chàng chạm lên mặt thật thích. Khi nãy Sun Joon có nhờ một trai bộc đi mua mũ chụp đầu mà mãi chưa thấy về, nhưng cứ thà thế này lại hay hơn. Yoon Hee cũng thì thầm:

“Người có sức khỏe không tốt không phải tôi mà là tiểu đệ của tôi.”

Sun Joon đưa cả hai tay lên che miệng và lại thì thầm tiếp:

“Vậy nếu không phải do sức khỏe yếu, sao lại sốt hầm hập thế này?”

Yoon Hee cũng bắt chước chàng đưa tay lên che miệng rồi nói:

“Tôi chỉ nói là không sao, chứ chưa hề nói là không đau.”

Mãi một lúc sau Sun Joon mới hiểu ý nghĩa của câu nói đó, mặt chàng đỏ bừng từ sống mũi đến tận vành tai. Mặt Yoon Hee cũng đỏ không kém. Nghĩ lại, cô đã làm chuyện cực kỳ không phải. Sun Joon đã cố gắng kìm ham muốn lại, vậy mà Yoon Hee lại chủ động kích thích chàng. Dù có biện minh là khi đó cô không còn tỉnh táo, thì rõ ràng đó không phải là hành động một người con gái đứng đắn được phép làm. Nỗi xấu hổ khó nói thành lời đột nhiên ùa tới. Yoon Hee kéo chăn trùm kín đầu để giấu đi khuôn mặt đang càng lúc càng đỏ hơn của mình. Sun Joon đưa tay giữ chăn lại, hai người trông như đang chơi kéo co với nhau vậy.

“Sao tự dưng lại che mặt đi?”

“Tôi xấu hổ lắm.”

“Sao tự dưng lại xấu hổ?”

Yoon Hee hạ thấp chăn xuống, để lộ ra đôi mắt đen lay láy và hỏi:

“Giai Lang huynh có nghĩ tôi là đứa con gái không đứng đắn không?”

Sun Joon vẫn giữ tay che miệng thì thầm trả lời:

“Nếu có một người con gái dám đường đường chính chính nói rằng quan hệ tình dục giữa nam nữ phải được đặt trước quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân, nàng có thể nghĩ cô ấy là người đứng đắn hay không?”

Đôi mắt Yoon Hee chứa đầy sự thất vọng. Sun Joon cố nhịn cười, lại thì thầm:

“Nhưng càng không thể nghĩ rằng cô ấy không phải là người đứng đắn.”

Sự thất vọng vẫn hiện rõ trong đôi mắt Yoon Hee.

“Thứ ta quan tâm không phải là chuyện nàng có đứng đắn hay không, thứ ta quan tâm chính là hình ảnh của nàng mà ta đã dõi theo suốt từ trước đến giờ.”

“Có chuyện này… Tôi có nói dối huynh một chuyện.”

“Chẳng lẽ trong những lời nàng từng nói có lời nào không phải là nói dối sao?”

“Gì cơ?”

Sun Joon mỉm cười thật tươi. Yoon Hee nói với giọng hờn dỗi:

“Tôi không giỏi thêu thùa. Thật ra là khả năng thêu thùa của tôi rất tệ.”

“Thay vào đó nàng giỏi tất cả những gì ta thích. Vậy tốt hơn mà.”

Yoon Hee kéo chăn xuống, để lộ ra khuôn mặt lấm lấm mồ hôi. Cô nhoẻn miệng cười. Khóe miệng Sun Joon cũng khẽ nhếch lên. Chàng lấy khăn tay lau mồ hôi cho Yoon Hee rồi lấy phần nước đá được phát cho nho sinh vào mỗi kỳ Mạt phục bỏ vào miệng cô. Từng cử chỉ của chàng đều rất tình cảm. Yoon Hee quên tất cả những lần lạnh lùng trước đó của Sun Joon, cô cảm thấy như mình đang quay lại thời điểm lần đầu tiên gặp chàng.

Trong phòng lúc này chỉ có hai người. Và đang là buổi tối mùa hè nóng nực. Nhưng Sun Joon và Yoon Hee vẫn nằm sát nhau, liên tục thì thầm phả hơi nóng vào tay nhau.

“Khi chỉ có chúng ta với nhau đừng gọi ta là huynh này huynh kia nữa.”

“Vậy phải gọi là gì?”

“Chúng ta gọi nhau là công tử, tiểu thư cũng được mà.”

“Nhưng khi ở cùng những người khác lại lỡ miệng gọi theo kiểu đó thì...”

Sun Joon ngập ngừng một lát rồi ngượng ngùng nói:

“Có một từ có thể dùng được, nếu người khác có nghe thấy chúng ta cũng có thể nói là họ nghe lầm. Từ mà phát âm khá giống với biệt hiệu của ta ấy...”

“A!... A Lang[2].”

[2] A Lang: cách các cô gái gọi người yêu hoặc chồng mình.

Yoon Hee vừa đỏ bừng mặt vừa nở một nụ cười hạnh phúc. Nhưng càng hạnh phúc, bóng đen trong lòng cô càng nặng nề hơn. Vì đóa phù dung kia đã nở trước cô từ rất lâu rồi.

“Vậy còn Phù Dung Hoa...”

Như thể đọc được nỗi lòng của cô, Sun Joon đặt môi lên mắt, rồi lên