Chương 2 Cuộc viếng thăm của cha con nhà Charolais
Sonia quay lại bàn viết, tiếp tục bỏ những tấm thiếp mời đám cưới vào phong bì và điền địa chỉ. Germaine bồn chồn đi đi lại lại xung quanh phòng, nâng lên đặt xuống, di chuyển vị trí các món đồ trang trí nhỏ bày trên những chiếc tủ ngăn kéo, chốc chốc lại quấy rầy công việc của Sonia bằng cách hỏi xem cô thấy lối sắp xếp như thế này hay thế kia đẹp hơn, buông mình xuống chiếc ghế dựa đọc tạp chí, rồi đôi ba phút sau lại đứng phắt dậy sửa sang cho ngay ngắn bức tranh treo trên tường, đồng thời luôn mồm đặt các câu hỏi vẩn vơ không đáng trả lời. Một trăm người thì chín mươi chín người sẽ nhẹ là bực bội, nặng là phát điên với cái kiểu sốt ruột bồn chồn của Germaine, nhưng Sonia chịu đựng nó một cách cực kỳ kiên nhẫn. Năm lần bảy lượt Germaine hỏi Sonia là liệu cô ta nên diện bộ áo dài màu hồng hay màu tím hồng ở bữa tối tới đây do phu nhân de Relzières tổ chức. Năm lần bảy lượt Sonia trả lời với giọng hoàn toàn không có chút gì thay đổi: “Em nghĩ chị mặc màu hồng trông xinh hơn.” Trong lúc ấy, chồng phong bì đã điền địa chỉ cứ tiếp tục cao dần lên.
Cánh cửa phòng nhanh chóng mở ra, Alfred xuất hiện trên ngưỡng cửa.
“Có hai ông đợi gặp cô, thưa cô.” Ông ta nói.
“A, hai anh em nhà du Buit.” Germaine kêu lên.
“Họ không xưng danh, thưa cô.”
“Một người thanh niên và một người ít tuổi hơn à?” Germaine hỏi.
“Vâng, thưa cô.”
“Tôi nghĩ là họ đấy. Dẫn họ vào đi!”
“Vâng, thưa cô. Và cô có yêu cầu gì để tôi truyền đạt lại với Victoire khi chúng tôi tới Paris không ạ?” Alfred hỏi.
“Không. Mọi người sắp lên đường hả?”
“Vâng, thưa cô. Tất cả chúng tôi sẽ đi chuyến tàu bảy giờ. Từ đây tới Paris cũng xa, phải chín giờ chúng tôi mới tới nơi được. Như thế thì vừa đủ thời gian cho chúng tôi sắp xếp nhà cửa, sẵn sàng mọi thứ để đón cô vào buổi tối.” Alfred nói.
“Tất cả đã được gói ghém rồi chứ?”
“Vâng, thưa cô, tất cả. Xe ngựa đã đưa những món hành lý nặng ra ga. Cô chỉ phải mang theo những cái túi của cô thôi ạ.”
“Được rồi. Dẫn ông du Buit và em trai ông ấy vào.” Germaine nói.
Cô ta đi đến ngồi xuống chiếc ghế dựa kê gần cửa sổ, tư thế vẻ như cố ý – và hiển nhiên là cố ý – tỏ ra yêu kiều.
Cô ta nghiêng đầu tạo một góc trông duyên dáng, ngả vào lưng chiếc ghế da đen cao thành, mắt mở to hướng về phía cửa sổ.
“Ô, cái quái gì đây?” Germaine vừa chỉ tay vừa kêu lên.
“Cái gì là cái gì ạ?” Sonia nói, không rời mắt khỏi chiếc phong bì đang điền địa chỉ.
“Cái cửa sổ. Nhìn này! Một tấm kính bị tháo ra. Trông y như bị cắt ra vậy.”
“Đúng là nó bị cắt đấy… Đúng tầm then cài.” Sonia nói. Và hai cô gái nhìn chằm chằm ô kính bị mất.
“Lúc trước em không để ý à?” Germaine hỏi.
“Không, tấm kính vỡ hẳn đã rơi ra bên ngoài.” Sonia nói.
Tiếng mở cửa phòng khiến hai cô gái tạm thời thôi chú ý tới ô cửa sổ. Hai người đàn ông tiến đến phía họ. Một trạc năm mươi tuổi, thấp, tròn, phục phịch, mặt đỏ, đầu hói, cặp mắt xám sáng lấp lánh dường như liên tục tránh ánh mắt của bất kỳ ai. Đằng sau ông ta là một thanh niên cao dong dỏng, nước da ngăm ngăm, nghiêm nghị. Bất chấp tất cả các nét khác biệt, rõ ràng họ là hai cha con: Hai mắt họ rất sát nhau. Ngoài màu mắt đen, người con trai có vẻ thừa kế từ mẹ mình cả cái mũi gầy và khoằm. Đoạn gốc mũi của người cha cũng gầy nhưng chóp mũi phình to như quả cà chua đỏ ửng, nói lên một cách hùng hồn mối quan hệ xa lắc xa lơ giữa ông ta với giới ưu tú của xã hội.
Germaine đứng dậy, nhìn họ vẻ ngạc nhiên và phân vân. Họ không phải là anh em nhà du Buit, bạn cô ta.
Người đàn ông lớn tuổi tiến về phía trước với nụ cười thân thiện, cúi chào và nói bằng giọng như nghẹt mũi: “Tôi là Charolais, thưa hai tiểu thư, ông Charolais, người ủ rượu bia đã về hưu, hiệp sĩ được tặng huân chương Bắc Đẩu bội tinh, địa chủ ở Rennes. Xin phép giới thiệu con trai tôi.” Người con trai lúng túng cúi chào. “Chúng tôi từ Rennes tới vào sáng hôm nay, và đã kịp dùng bữa trưa ở trang trại nhà Kerlor.”
“Em gọi trà cho họ nhé?” Sonia thì thào hỏi.
“Ôi, không.” Germaine khe khẽ rít lên, rồi cô ta cao giọng nói với ông Charolais: “Ông đến có việc gì?”
“Chúng tôi muốn gặp cha cô.” Ông Charolais nói, nụ cười rất đỗi thân thiện, còn ánh mắt thì lướt ngang lướt dọc trên gương mặt Germaine, lảng tránh mỗi khi chạm ánh mắt cô ta. “Người hầu bảo ngài Gournay-Martin đi vắng, tuy nhiên con gái ngài thì có nhà. Chúng tôi không thể nào, hoàn toàn không thể nào, từ chối chính mình niềm hân hạnh được gặp cô.” Nói xong, ông ta ngồi xuống, và con trai ông ta ngồi xuống theo.
Sonia và Germaine bối rối nhìn nhau trong tâm trạng sửng sốt.
“Ba, tòa lâu đài này mới đẹp làm sao!” Chàng thanh niên nói.
“Phải đấy, con trai, đúng là một tòa lâu đài đẹp hết sức.” Ông Charolais nhìn khắp sánh với ánh mắt tán thưởng nhưng đầy tham lam.
Không ai nói gì một lúc.
“Đúng là một tòa lâu đài đẹp hết sức, thưa hai tiểu thư.” Ông Charolais lên tiếng.
“Vâng, nhưng xin lỗi ông, ông đến có việc gì?” Germaine hỏi.
Ông Charolais vắt chân chữ ngũ, dựa người vào lưng ghế, hai ngón tay cái móc vào ống tay áo gi lê, nói: “Chà, chúng tôi đọc được mẩu quảng cáo đăng trên tờ Quảng cáo Rennes rằng ngài Gournay-Martin muốn bán lại một chiếc xe hơi, mà con trai tôi thì cứ suốt ngày bảo tôi ‘Ba, con muốn một chiếc xe hơi leo đồi được.’ Ý nó là một chiếc xe hơi sáu mươi mã lực.”
“Chúng tôi có một chiếc xe hơi sáu mươi mã lực, nhưng không bán. Thậm chí hôm nay ba tôi còn đang lái nó.” Germaine nói.
“Có lẽ là chiếc chúng tôi thấy ở khu chuồng ngựa.” Ông Charolais thăm dò.
“Không phải, chiếc ở chuồng ngựa chỉ chừng ba mươi đến bốn mươi mã lực. Nó là của tôi. Nhưng nếu con trai ông thực sự yêu thích một chiếc xe có thể leo đồi được như ông nói, thì chúng tôi có một chiếc một trăm mã lực muốn bán đi đây. Đợi chút, bức ảnh chụp nó đâu, Sonia? Nó phải ở đâu đó xung quanh đây.”
Hai cô gái đứng dậy, đi đến chỗ chiếc bàn kê sát bức tường đối diện cửa sổ, bắt đầu lục lọi đống giấy tờ bày đầy trên bàn, tìm kiếm. Khi họ vừa mới quay lưng lại, bàn tay anh chàng Charolais đã phóng ra, nhanh như lưỡi con thằn lằn đớp ruồi, thó lấy bức tượng bằng bạc đặt trên nóc tủ ngăn kéo kê bên cạnh anh ta, đút ngay vào túi áo khoác.
Charolais đang quan sát hai cô gái, dường như chẳng để mắt tới gì khác, nhưng bỗng nhiên, không động đậy một thớ cơ trên mặt, vẫn nụ cười vui vẻ thường trực, ông ta giận dữ rít lên: “Bỏ ra, đồ ngu si! Trả nó lại chỗ cũ!”
Gã thanh niên quắc mắt ngờ vực.
“Mẹ kiếp! Trả nó lại chỗ cũ!” Charolais rít lên.
Cánh tay gã thanh niên lại phóng ra nhanh y hệt lúc nãy, và bức tượng lại đứng đúng vị trí của nó.
Charolais thở phào nhẹ nhõm một cách khẽ khàng nhất khi Germaine quay lại và bước tới với bức ảnh trong tay. Cô ta đưa bức ảnh cho lão.
“A, đây rồi!” Charolais nói, đeo chiếc kính kẹp mũi viền vàng lên. “Chiếc xe hơi một trăm mã lực. Ôi chà, ôi chà, thứ đáng bàn bạc đây. Giá ít nhất bao nhiêu nhỉ?
_“Tôi_ không liên quan gì tới những chuyện kiểu này đâu.” Germaine kêu lên. “Ông phải gặp ba tôi. Ba tôi sắp sửa từ Rennes về rồi. Ông có thể giải quyết vấn đề với ba tôi lúc đó.”
Charolais đứng dậy. “Rất tốt. Vậy giờ chúng tôi đi đây, và chúng tôi sẽ sớm trở lại. Xin lỗi vì đã tự tiện đến, thưa hai tiểu thư… làm các cô mất thời gian như thế này.”
“Không có gì, không có gì.” Germaine lẩm bẩm đáp lời một cách lịch sự.
“Tạm biệt, tạm biệt.” Charolais nói. Lão cùng con trai đi ra cửa, cúi chào.
“Những kẻ mới gớm ghiếc làm sao!” Germaine vừa nhận xét vừa đi về phía cửa sổ trong lúc cánh cửa phòng khép lại sau hai vị khách. “Tuy nhiên, nếu bọn họ mua chiếc xe một trăm mã lực đó, ba sẽ cực kỳ hài lòng. Việc mất ô kính kia thật lạ lùng. Tôi không biết nó xảy ra như thế nào. Việc Jacques chưa trở về cũng thật lạ lùng. Anh ta bảo anh ta sẽ có mặt trong khoảng bốn rưỡi tới năm giờ.”
“Và anh em nhà du Buit cũng chưa thấy đến.” Sonia nói. “Nhưng bây giờ còn chưa tới năm giờ.”
“Ừ, thế đấy. Anh em nhà du Buit cũng chưa thấy đến. Em đang lãng phí thời gian cho cái quái gì vậy?” Germaine cao giọng, gay gắt nói thêm: “Trong lúc chờ đợi, hãy viết địa chỉ lên phong bì cho xong đi.”
“Sắp xong rồi mà chị.” Sonia nói.
“Sắp xong đâu phải là xong. Em viết tiếp đi, được không?” Germaine cấm cảu.
Sonia quay lại bàn, chỉ có hai gò má phơn phớt hồng là ửng hơn lên một chút, biểu thị xúc cảm của cô trước sự khiếm nhã của Germaine. Sau ba năm được thuê bầu bạn với Germaine Gournay-Martin, cô đã quá quen với cách cư xử kiểu triệu phú lắm tiền nhiều của, nó hầu như chẳng còn có thể khiến cô chạnh lòng.
Germaine buông mình xuống chiếc ghế dựa, được hai mươi giây lại đứng phắt dậy.
“Năm giờ kém mười rồi!” Cô ta kêu lên. “Jacques trễ hẹn. Lần đầu tiên tôi thấy anh ta trễ hẹn.”
Germaine đi tới trước khung cửa sổ, nhìn ngang qua bãi cỏ và rừng cây trải mênh mông phía dưới tòa lâu đài được xây trên tận cùng đỉnh vách núi. Con đường, thẳng tắp một cách đáng khó chịu y như biết bao con đường của nước Pháp, có thể nhìn được trong vòng ba dặm. Con đường đó hoàn toàn vắng bóng người.
“Em có chú ý thấy, phải không?” Germaine nói. “Nào, với cái kiểu suy nghĩ của Jacques… anh ta là… anh ta là người hết sức lãnh đạm. Tuy nhiên, hôm thứ Năm, khi chúng tôi ở nhà Relzières, tôi bắt gặp anh ta cãi nhau với Paul de Relzières.”
“Cãi nhau ư?” Sonia ngay tức khắc hỏi lại, nỗi băn khoăn lo lắng đột ngột xuất hiện trong điệu bộ, giọng nói và ánh mắt.
“Phải, cãi nhau. Và hai người chào tạm biệt nhau theo cái cách lạ lùng nhất.”
“Nhưng chắc chắn họ có bắt tay nhau chứ?” Sonia hỏi.
“Không hề. Họ cúi chào nhau nhưng lưng cứ ngay đuồn đuỗn.”
“Sao… Thế thì… Thế thì…” Sonia bắt đầu có dáng điệu hốt hoảng, giọng nói của cô mắc lại ở cổ họng.
“Thế thì cái gì?” Germaine hỏi, hơi giật mình trước nét mặt hốt hoảng của Sonia.
“Cuộc đấu kiếm! Cuộc đấu kiếm của công tử de Relzières!” Sonia kêu lên.
“Cái gì? Em không nghĩ là với Jacques đấy chứ?”
“Em không biết… nhưng cuộc cãi nhau này… thái độ của Công tước sáng hôm nay… việc anh em nhà du Buit lái xe đi đâu đó…” Sonia nói.
“Đương nhiên rồi… Đương nhiên rồi! Hoàn toàn có khả năng… Thực tế, chắc chắn là như thế rồi!” Germaine kêu lên.
“Khủng khiếp quá!” Sonia hổn hển nói. “Suy nghĩ mà xem… Hãy suy nghĩ mà xem! Giả sử có chuyện gì đã xảy ra với ngài ấy. Giả sử Công tước…”
“Công tước đấu kiếm vì tôi!” Germaine tự hào kêu lên, nhảy một bước chân sáo trước niềm hân hoan chiến thắng.
Sonia nhìn chằm chằm qua cô ta mà không trông thấy cô ta. Gương mặt cô trắng bệch ra như xác chết. Nỗi hãi hùng khiến làn da cô ớn lạnh, chẳng còn láng mịn. Hơi thở được đưa gấp gáp qua đôi môi mở he hé. Cặp mắt giương to có vẻ như đang thấy hiển hiện một bức tranh kinh khiếp.
Germaine nhảy xoay tròn trên đầu ngón chân xung quanh sánh với niềm hân hoan chiến thắng cao độ. Trong các giấc mơ trưởng giả điên rồ nhất, cô ta cũng chưa bao giờ dám mơ đến việc chàng Công tước đấu kiếm vì mình. Cô ta khúc khích cười mãi, có lúc cô ta còn cười phá lên và vỗ tay.
“Ngài ấy đang đấu với một tay kiếm cừ khôi nhất, một tay kiếm bất khả chiến bại, chính chị bảo như thế.” Sonia lẩm bẩm, giọng đầy đau đớn.
Cô áp chặt hai bàn tay lên mắt, như thể để đóng sập lại một cảnh tượng kinh hoàng.
Germaine không nghe thấy Sonia nói gì, cô ta đang chằm chằm nhìn mình trong gương, vênh mặt ngạo nghễ với chính hình ảnh của mình.
Sonia lảo đảo đi đến trước cửa sổ, nhìn đăm đăm xuống con đường, nơi sẽ dâng lên cơn thủy triều của niềm sung sướng hoặc nỗi thống khổ chẳng tài nào chữa lành. Cô cứ đưa qua đưa lại bàn tay trên mu mắt, như thể để nhìn cho rõ ràng hơn.
Bỗng cô giật nẩy mình, cúi về phía trước, người cứng đờ ra, tập trung hết tinh thần và sức lực để quan sát.
Rồi cô kêu lên: “Chị Germaine! Nhìn kìa! Nhìn kìa!”
“Gì thế?” Germaine hỏi, tiến đến bên cạnh Sonia.
“Một kỵ sĩ! Nhìn kìa! Kia kìa!” Sonia nói, khua khua bàn tay về phía con đường.
“Đúng rồi, chẳng phải anh ta đang phi nước đại sao?”
“Là ngài ấy! Là Công tước đấy!” Sonia kêu lên.
“Em nghĩ thế à?” Germaine hỏi vẻ nghi ngờ.
“Em chắc chắn… chắc chắn mà!”
“Ồ, anh ta đến đây vừa kịp lúc uống trà.” Germaine nói với giọng cực kỳ hài lòng. “Anh ta biết rằng tôi vốn ghét phải chờ đợi. Anh ta đã bảo ‘Tôi sẽ trở về muộn nhất là năm giờ.’ Và anh ta đã đúng hẹn.”
“Không thể nào.” Sonia nói. “Ngài ấy phải vòng tít qua công viên. Không có lối tới thẳng đây. Chúng ta bị ngăn cách bởi dòng suối.”
“Dù gì thì anh ta cũng sẽ đi thẳng đến đây.” Germaine nhận định.
Quả như thế thật. Người kỵ sĩ đã rời khỏi con đường và phi nước đại ngang qua các cánh đồng cỏ, thẳng tiến đến dòng suối. Trong vòng hai mươi giây, anh ta đã đến được bờ suối đầy bất trắc, và khi anh ta ghìm cương ngựa tại đây, Sonia che mắt lại.
“Xong!” Germaine nói. “Ba tôi đã trả ba trăm guinea cho con ngựa ấy đấy.”