← Quay lại trang sách

Chương 3 Phong cách Lupin

Trong tình huống thay đổi cảm xúc đột ngột, và như một phản ứng tự nhiên sau nỗi sợ hãi, Sonia lặng lẽ lùi lại, ngồi xuống bên bàn trà, thở gấp gáp hổn hển, cố gắng ngăn những giọt nước mắt sung sướng nhẹ nhõm. Cô không chứng kiến cảnh Công tước phi nước đại lên trên sườn núi, nhảy xuống và trao ngựa cho người săn sóc ngựa lúc bấy giờ đang chạy về phía anh. Làn sương ẩm vẫn còn đọng trong mắt Sonia khiến hình ảnh anh trong lòa nhòa khi anh bước vào qua cửa sổ.

“Phần tôi, xin cho thật nhiều trà, rất ít kem thôi, kèm ba viên đường.” Công tước nói với giọng âm vang hớn hở và lôi đồng hồ ra xem. “Năm giờ kém năm phút… Được!” Rồi anh cúi xuống, cầm bàn tay Germaine, hôn lên đó vẻ tận tụy nịnh đầm.

Nếu Công tước có vừa tham gia một cuộc đấu kiếm thật thì thái độ của anh cũng không hề để lộ gì cả. Thái độ, giọng nói của anh đều hoàn toàn thoải mái, trễ nải. Mọi suy nghĩ của anh lúc bấy giờ chỉ chăm chăm vào tách trà và việc đã đúng hẹn.

Công tước kéo chiếc ghế gần bàn trà cho Germaine, sau đó anh cũng ngồi xuống. Sonia trao cho anh tách trà, bàn tay cô run rẩy tới mức khiến chiếc thìa kêu lanh canh trên đĩa lót tách.

“Anh vừa tham gia một cuộc đấu kiếm ư?” Germaine hỏi.

“Cái gì? Em đã nghe nói rồi à?” Công tước có chút ngạc nhiên hỏi lại.

“Em đã nghe nói.” Germaine đáp. “Tại sao anh tham gia cuộc đấu kiếm vậy?”

“Thưa ngài, ngài không bị thương chứ ạ?” Sonia lo lắng hỏi.

“Không một vết xước.” Công tước mỉm cười đáp.

“Em làm ơn tiếp tục điền địa chỉ cho đống thiếp mời đám cưới nhé, Sonia.” Germaine gay gắt nói, và Sonia quay lại bàn viết.

Ngoảnh sang Công tước, Germaine hỏi: “Anh đấu kiếm vì em ư?”

“Em có hài lòng nếu biết tôi chiến đấu vì em không?” Một ánh chế giễu thoáng xuất hiện trong mắt Công tước, thoáng qua đến nỗi Germaine với bản tính đầy tự mãn không chú ý thấy được.

“Vâng. Nhưng có phải thật thế đâu. Anh đã đấu kiếm vì một người phụ nữ nào đấy thôi.” Germaine hờn dỗi nói.

“Nếu tôi đã đấu kiếm vì một người phụ nữ, người ấy chỉ có thể là em.” Công tước khẳng định.

“Vâng, đúng thế. Đương nhiên rồi. Khó có thể lại là Sonia hay con bé hầu gái của em.” Germaine nói. “Nhưng nguyên nhân cuộc đấu kiếm là gì vậy?”

“Ồ, nguyên nhân hết sức trẻ con.” Công tước trả lời. “Lúc đó tôi đang sẵn cơn nóng nảy, và de Relzières nói một chuyện chọc tức tôi.”

“Vậy nguyên nhân không phải là em, mà nếu nguyên nhân không phải là em thì không đáng để xảy ra cuộc đấu kiếm.” Giọng Germaine tràn trề thất vọng.

Ánh chế giễu rõ ràng hơn một chút trong mắt Công tước.

“Phải. Nhưng giả dụ tôi chết, tất cả mọi người sẽ bảo ‘Công tước Charmerace đã chết trong một cuộc đấu kiếm vì tiểu thư Gournay-Martin.’ Như thế thực sự nghe cao quý lắm lắm.” Giọng Công tước bắt đầu có chút giễu cợt.

“Nào, đừng khiến em lại phải bực bội.” Germaine dằn dỗi nói.

“Tôi không bao giờ dám mơ tưởng điều ấy cô gái yêu quý của tôi.” Công tước mỉm cười.

“Còn de Relzières? Anh ta có bị thương không?” Germaine hỏi.

“De Relzières yêu quý tội nghiệp. Sáu tháng nữa cậu ta mới bước chân ra khỏi giường được.” Công tước trả lời, khẽ cười hoan hỉ.

“Trời đất!” Germaine kêu lên.

“Như thế sẽ rất tốt cho de Relzières. Cậu ta bị lưỡi kiếm chạm vào ruột non, và với vết thương ở ruột non thì không có gì tốt bằng nằm nghỉ ngơi đâu.” Công tước nói.

Sonia xử lý những tấm thiệp mời đám cưới không nhanh lắm. Germaine ngồi quay lưng lại phía cô, và qua vai cô ta, cô có thể quan sát gương mặt Công tước – một gương mặt sinh động lạ lùng, đổi thay theo từng tâm trạng. Ánh mắt anh thi thoảng bắt gặp ánh mắt cô, những lúc đó mắt cô cụp xuống. Nhưng ngay sau khi ánh mắt anh đưa đi chỗ khác, cô lại quan sát anh, vẻ gần như khao khát, như thể cô không tài nào nhìn cho đủ được gương mặt anh – gương mặt với sức mạnh của ý chí và sự quả quyết phảng phất nét hoài nghi châm biếm, trở nên hiền hòa bởi vẻ cao quý của tầng lớp mà anh sinh ra.

Công tước uống hết tách trà rồi lấy từ túi áo khoác ra chiếc hộp da dê thuộc, nói với Germaine: “Phải tới ba ngày rồi tôi chưa tặng em cái gì.”

Anh mở chiếc hộp, khoe sợi dây chuyền mặt ngọc trai, rồi trao chiếc hộp cho cô ta.

“Ôi, thật tuyệt!” Germaine nhận món quà, kêu lên.

Cô ta lấy món quà ra khỏi hộp, thích thú khen đẹp. Cô ta giơ cho Sonia xem rồi đến đứng trước gương ngắm nghía. Thật lòng mà nói, nó không tôn cô ta lên mấy. Những hạt ngọc trai chẳng làm đẹp hơn làn da nâu thô ráp của cô ta, mà làn da của cô ta cũng chẳng làm những hạt ngọc trai đẹp hơn. Sonia nhận thấy điều này, cả Công tước nữa. Anh nhìn cần cổ trắng ngần của cô. Cô bắt gặp ánh mắt anh, mặt đỏ bừng. Cô biết cả hai đang chung suy nghĩ là nếu sợi dây chuyền được đeo ở cổ cô thì nó sẽ đẹp hơn gấp trăm ngàn lần.

Germaine thôi ngắm nghía mình trong gương, cô ta thậm chí không đủ khả năng để ngờ rằng sợi dây chuyền nhiều tiền đến thế mà lại không hề hợp với cô ta tẹo nào.

Công tước uể oải nói: “Trời đất! Tất cả chỗ kia là thiếp mời đám cưới à?”

“Đó là mới tới vần V thôi.” Germaine đáp với vẻ kiêu ngạo.

“Và có đến những hai mươi lăm chữ cái trong bảng chữ cái! Em hẳn phải mời cả thế giới ấy nhỉ. Em sẽ phải cơi nới nhà thờ Madeleine. Nó chẳng đủ chỗ cho tất tật mọi người đầu. Chẳng nhà thờ nào ở Paris đủ chỗ chứa cả.” Công tước bình luận.

“Chẳng phải nó sẽ là một đám cưới lộng lẫy sao!” Germaine nói. “Sẽ có cảnh chen lấn xô đẩy. Và chắc chắn sẽ có các tai nạn.”

“Nếu tôi ở vị trí của em, tôi sẽ yêu cầu chuẩn bị, sắp xếp mọi thứ cho cẩn thận.” Công tước đưa ra ý kiến.

“Ôi, cứ để mọi người tự lo lắng lấy. Mọi người sẽ nhớ đến đám cưới lâu hơn nếu có bị chen lấn xô đẩy một tí.” Germaine nói.

Mắt Công tước thoáng ánh ngạc nhiên khinh thường. Nhưng anh chỉ nhún vai, quay sang Sonia, đề nghị: “Cô vui lòng chơi cho tôi nghe một đoạn của Grieg⦾ chứ, tiểu thư Krichnoff? Hôm qua tôi đã nghe cô chơi. Không ai chơi được như cô cả.”

“Xin lỗi, Jacques, nhưng tiểu thư Krichnoff có việc phải làm.” Germaine gay gắt nói.

“Năm phút giải lao thôi, chỉ một đoạn ngăn ngắn của Grieg, tôi khẩn cầu đấy.” Công tước nói với nụ cười cuốn hút không cưỡng lại nổi.

“Được rồi.” Germaine miễn cưỡng đáp. “Nhưng em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

“Thế à? Tôi cũng có chuyện quan trọng muốn nói. Tôi có bức ảnh mới nhất chụp em và tiểu thư Sonia…” Germaine nhún vai, cau mày. “… diện hai chiếc váy dài màu sáng đứng ngoài trời, hai cô trông tựa như hai bông hoa lớn vậy.”

“Anh coi đây là chuyện quan trọng à?” Germaine kêu lên.

“Nó rất quan trọng, y như mọi chuyện vặt vãnh khác.” Công tước nở nụ cười. “Nhìn này! Tấm ảnh chẳng đẹp ư?” Anh lấy tấm ảnh ra khỏi túi áo khoác, giơ về phía Germaine.

“Đẹp á? Trông gớm chết đi được. Lúc đó bọn em đang làm hai bộ mặt xấu kinh hoàng.” Germaine nhìn tấm ảnh trong tay Công tước, nói.

“Chà, có lẽ là các cô đang làm mặt xấu.” Công tước đứng đắn nói, nghiêm trang xem xét bức ảnh.”Nhưng không phải hai bộ mặt xấu kinh hoàng đầu, không hề. Cô sẽ là người phán xử nhé, tiểu thư Sonia. Hai gương mặt… Chà, chúng ta sẽ không nói tới gương mặt, mà nói tới đường nét. Hãy quan sát chiếc khăn quàng cổ của cô bay này.” Công tước đưa cho Sonia bức ảnh.

“Jacques!” Germaine sốt ruột lên tiếng.

“Ồ, phải, em có chuyện quan trọng muốn nói với tôi. Chuyện gì thế?” Công tước hỏi, điệu bộ cam chịu. Anh lấy bức ảnh từ tay Sonia, thận trọng bỏ lại vào túi áo khoác.

“Victoire gọi điện từ Paris bảo rằng chúng ta được tặng một con dao rọc giấy và một bình đựng mực kiểu thời Louis XVI.” Germaine nói.

“Hoan hô!” Công tước đột ngột reo lên khiến cả hai cô gái giật mình.

“Và một chuỗi vòng cổ ngọc trai.” Germaine tiếp tục.

“Hoan hô!” Công tước lại reo.

“Anh thật trẻ con!” Germaine bực bội nói. “Em bảo chúng ta được tặng một con dao rọc giấy, anh hoan hô. Em bảo chúng ta được tặng một chuỗi vòng cổ ngọc trai, anh cũng hoan hô. Anh không có chút ý thức nhỏ nhặt nhất nào về giá trị.”

“Xin lỗi. Chuỗi vòng cổ ngọc trai do một người bạn của cha em tặng, phải không?” Công tước hỏi.

“Vâng, sao ạ?” Germaine hỏi lại.

“Nhưng con dao rọc giấy và bình đựng mực hẳn là từ giới quý tộc sa sút ở quận Faubourg Saint-Germain?”

“Vâng, thế thì…?”

“Thế thì, cô gái yêu quý của tôi, em còn phàn nàn cái gì? Thế là hòa, sự cân bằng đã được lập lại. Em không thể nào có tất cả.” Công tước nói, tinh quái phá ra cười.

Germaine đỏ mặt, cắn môi. Ánh mắt cô ta nảy lửa.

“Anh không mảy may quan tâm đến em.” Germaine phẫn nộ.

“Nhưng tôi thấy em đáng yêu vô cùng.” Công tước nói.

“Anh cứ khiến em điên tiết.” Germaine hờn dỗi. “Và anh cố ý làm vậy. Em cho đó là sở thích cực kỳ không ra sao. Rốt cuộc em sẽ ghét anh đấy, em biết là em sẽ ghét anh.”

“Hãy đợi tới lúc chúng ta lấy nhau vì điều đó, cô gái yêu quý của tôi.” Công tước nói, rồi lại phá ra cười với một sự vui vẻ trẻ con, vô tư, khiến màu đỏ tức tối trên má Germaine càng đậm hơn nữa.

“Anh không nghiêm túc được chuyện gì à?” Cô ta kêu lên.

“Tôi là người đàn ông nghiêm túc nhất châu Âu.” Công tước nói.

Germaine đi tới trước cửa sổ, sưng sỉa nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Công tước đi đi lại lại quanh sảnh, nhìn những bức tranh vẽ ông bà cụ kỵ mình – những nhân vật có phần kỳ cục – với vẻ thưởng thức hóm hỉnh. Trong lúc điền địa chỉ lên phong bì, Sonia không ngừng đưa mắt nhìn anh. Có lần, anh bắt gặp ánh mắt cô và nở nụ cười. Tấm lưng Germaine thể hiện hùng hồn nỗi bất bình của cô ta. Công tước dừng bước trước một tấm thảm thêu cũ kĩ chen giữa dãy tranh.

“Tôi không bao giờ hiểu được tại sao em để cho tất cả những ông bà cụ kỵ này của tôi nhìn chòng chọc xuống từ các bức tường, mà lại bỏ đi tấm chân dung tuyệt vời của bản thân tôi.” Công tước nói với vẻ hờ hững.

Germaine đột ngột quay khỏi cửa sổ, Sonia đang điền dở một địa chỉ cũng ngừng tay, và cả hai cô gái cùng kinh ngạc nhìn anh chằm chằm.

“Chắc chắn tấm chân dung của tôi từng treo ở chỗ hiện tại treo tấm thảm thêu. Em đã xử lý nó thế nào?” Công tước hỏi.

“Anh lại đang cười cợt em đấy.” Germaine nói.

“Chắc chắn ngài biết chuyện gì đã xảy ra.” Sonia xen vào.

“Ba năm trước, em và ba em đã viết thư tường thuật mọi chi tiết và đã gửi cho anh tất cả các tờ báo. Anh không nhận được à?” Germaine hỏi.

“Không một chi tiết nào, không một tờ báo nào cả. Ba năm trước tôi đang lạc ở Nam Cực.” Công tước trả lời.

“Nhưng chuyện kịch tính lắm, Jacques yêu quý của em. Lúc đó cả Paris phải bàn tán xôn xao.” Germaine nói. “Bức chân dung của anh đã bị trộm mất đấy.”

“Trộm? Kẻ nào dám lấy trộm nó?” Công tước hỏi.

Germaine vội vã bước ngang qua sảnh, tới trước tấm thảm thêu.

“Em sẽ cho anh xem.” Cô ta nói.

Cô ta kéo tấm thảm thêu sang một bên, trên tấm ván ốp tường từng treo bức chân dung của Công tước, anh trông thấy các chữ viết bằng phấn: ARSÈNE LUPIN.

“Anh nghĩ gì về chữ ký kia?” Germaine hỏi.

“Arsène Lupin?” Giọng Công tước có chút bối rối.

“Anh ta đã để lại chữ ký. Có vẻ như anh ta luôn luôn làm vậy.” Sonia giải thích.

“Nhưng anh ta là ai?” Công tước hỏi.

“Arsène Lupin? Chắc chắn anh biết Arsène Lupin là ai chứ?” Germaine sốt ruột.

“Tôi không có chút ý niệm nào cả.” Công tước nói.

“Ôi, thôi nào! Chả ai lại chỉ biết có Nam Cực như thế!” Germaine kêu lên. “Anh không biết Arsène Lupin ư? Tên trộm lạ lùng nhất, táo bạo nhất, thân thiện nhất nước Pháp. Trong vòng mười năm qua, anh ta đã tránh xa được bàn tay của cảnh sát. Anh ta đã khiến Ganimard, Herlock Sholmès – viên thám tử vĩ đại của Anh quốc, thất bại, thậm chí cả Guerchard, người mà ai ai cũng bảo là viên thám tử vĩ đại nhất nước Pháp kể từ thời Vidocq. Anh ta thực sự là tay ăn trộm tầm cỡ quốc gia. Anh quả thật muốn nói anh không biết anh ta ư?”

“Thậm chí không đủ quen biết để mời anh ta đi ăn trưa ngoài nhà hàng.” Công tước đáp với vẻ đùa cợt. “Anh ta như thế nào?”

“Như thế nào à? Không ai biết chút gì cả. Anh ta hóa trang theo hàng ngàn cách khác nhau. Anh ta đã đến dùng bữa tối tổ chức tại Đại sứ quán Anh hai lần.”

“Nhưng nếu không ai biết anh ta, làm sao mọi người biết anh ta đã đến đó?” Công tước hỏi với vẻ bối rối.

“Bởi buổi tối thứ hai, lúc mười giờ, họ nhận ra một trong số các khách mời đã biến mất, mang theo toàn bộ đồ trang sức của Đại sứ phu nhân.”

“Toàn bộ?” Công tước hỏi.

“Vâng, và Lupin để lại tấm danh thiếp viết nguệch ngoạc dòng chữ: Đây không phải một vụ trộm. Chính các ngài đã lấy mất bộ sưu tập Wallace của chúng tôi.”

“Nhưng đó chỉ là trò chơi khăm thôi, phải không?” Công tước hỏi.

“Không, thưa ngài, anh ta còn làm hay hơn thế. Ngài nhớ vụ Ngân hàng Darray, cái ngân hàng tiết kiệm dành cho người nghèo chứ?” Sonia nói, gương mặt dịu dàng ửng lên vì sự hăng hái bất chợt.

“Xem nào.” Công tước nói. “Có phải vụ nhà tài phiệt đã nhân đôi tài sản của mình bằng việc chà đạp lên vô số những con người nghèo túng khốn khổ và khiến hai ngàn người phá sản không?”

“Vâng, đúng đấy ạ.” Sonia nói. “Lupin đã khoắng sạch sành sanh ngôi nhà của Darray, lấy toàn bộ các thứ lão cất giấu trong két sắt. Anh ta chẳng bớt lại cho lão một xu. Và rồi, sau khi lấy tài sản của Darray, anh ta đem chia cho tất cả những người nghèo bị Darray đẩy vào chỗ phá sản.”

“Nhưng như thế thì cô đang không nói tới một kẻ ăn trộm, cô đang nói tới một nhà bác ái.” Công tước bình luận.

“Một kiểu bác ái hay ho thật!” Germaine dằn dỗi cắt ngang. “Vụ anh ta trộm của ba là lòng bác ái bao la lắm, đúng không?”

“Chà.” Công tước nói với vẻ nghĩ ngợi sâu xa. “Nếu em đề cập tới vụ việc đó, thì nó không xứng đáng với vị anh hùng dân tộc này. Bức chân dung của tôi, nếu em không kể tới nét đẹp và sức hấp dẫn của chính gương mặt, thì nó không mấy giá trị.”

“Nếu anh cho rằng anh ta thỏa mãn với bức chân dung của anh thì anh hết sức sai lầm. Toàn bộ bộ sưu tập của ba em đã bị trộm.” Germaine nói.

“Bộ sưu tập của cha em ư?” Công tước hỏi. “Nhưng nó vốn vẫn được canh gác sát sao hơn cả Ngân hàng Pháp quốc. Cha em bảo vệ nó còn cẩn thận hơn bảo vệ con ngươi của mắt mình mà.”

“Chính xác như thế, ba đã quá cẩn thận. Đó là nguyên nhân khiến Lupin thành công.”

“Câu chuyện này hết sức thú vị.” Công tước nói. Anh ngồi xuống chiếc sofa kê phía trước chỗ từng treo bức chân dung mình để đi sâu hơn vào chi tiết của vụ việc một cách hoàn toàn thư thái. “Tôi cho rằng anh ta có đồng lõa ngay trong nhà.”

“Vâng, một kẻ đồng lõa.” Germaine công nhận.

“Là ai?” Công tước hỏi.

“Là ba!” Germaine trả lời.

“Ôi, thôi nào! Em muốn nói cái quái gì vậy?” Công tước hỏi. “Em đang trở nên khá khó hiểu, cô gái yêu quý của tôi ơi.”

“Ồ, em sẽ giải thích rõ ràng hơn cho anh. Một buổi sáng, ba em nhận được một lá thư… Nhưng khoan đã, Sonia, hãy lấy lá thư của Lupin ở chiếc tủ ngăn kéo kia cho tôi.”

Sonia đứng dậy khỏi bàn viết, đi đến chỗ một chiếc tủ ngăn kéo – một ví dụ tuyệt vời cho sản phẩm của Chippendale, thợ đóng tủ ngăn kéo xuất sắc người Anh. Nó được kê phía bên kia sảnh, giữa một chiếc tủ ngăn kéo phương Đông và một chiếc tủ ngăn kéo của Ý thế kỷ XVI, trông y như nó đang đứng trong một cửa hiệu đồ cổ chật ních những món hiếm có khó tìm, tạo ra ấn tượng rằng ba chiếc tủ ngăn kéo, bởi thiếu tính tương đồng, lấy lẫn của nhau nét quyến rũ nào đấy. Sonia nhấc nắp tủ, rút chiếc cặp hồ sơ ra khỏi một ngăn kéo, lật lật các giấy tờ và trao lá thư cho Công tước.

“Đây là chiếc phong bì ấy.” Cô nói. “Nó ghi gửi ngài Gournay-Martin, nhà sưu tầm, lâu đài Charmerace, Ille-et-Vilaine.”

Công tước mở phong bì, rút ra một bức thư.

“Một kiểu chữ viết tay kỳ cục.” Anh nhận xét. “Anh đọc đi… đọc cho kĩ vào.” Germaine nói.

Đó là một kiểu chữ viết tay lạ lùng. Các chữ cái kích thước nhỏ nhưng đường nét chuẩn chỉ. Nó có vẻ là chữ của một người biết chính xác mình muốn gì và thích nói ra điều mình muốn với sự chính xác tuyệt đối. Bức thư viết:

Ngài kính mến,

Xin lỗi đã đường đột viết thư cho ngài trước khi ngài và tôi được làm quen với nhau, nhưng tôi mạo muội nghĩ rằng dù gì thì ngài cũng nghe tên tôi rồi.

Trong phòng khách bên cạnh sảnh lâu đài của ngài có treo một bức tranh tuyệt hảo của Gainsborough mà tôi vốn vẫn dành cho nó niềm thích thú vô bờ. Trong phòng khách đó, tôi còn hâm mộ cả tranh của Goya, cũng như tranh của Van Dyck. Trong phòng khách phía bên trong, tôi để ý tới cặp tủ ngăn kéo thời Phục Hưng – một cặp tủ tuyệt diệu, tấm thảm thêu xứ Flandre, bức tranh của Fragonard, chiếc đồng hồ treo tường có chữ ký của Boulle, và nhiều đồ vật khác không quý hóa bằng. Nhưng trên tất thảy, tôi khao khát chiếc vương miện mà ngài mua tại cuộc phát mãi tài sản của Hầu tước phu nhân de Ferronaye, chiếc vương miện từng được Công nương de Lamballe bất hạnh đội. Tôi vô cùng quan tâm tới chiếc vương miện này: Thứ nhất, vì các ký ức vừa bi thảm vừa đầy quyến rũ trong tâm tưởng một nhà thơ yêu say đắm lịch sử, và thứ hai – dẫu hầu như chẳng đáng khi đề cập tới những vật kiểu này – là giá trị nội tại của nó. Tôi thực sự cho rằng số ngọc được đính trên chiếc vương miện có giá trị ít nhất nửa triệu franc.

Ngài thân mến, tôi trân trọng yêu cầu ngài cho đóng gói hết sức cẩn thận những đồ vật kia, gửi đến nhà ga Batignolles cho tôi, với cước phí vận chuyển trả sẵn. Trong trường hợp việc này không được thực hiện, tôi sẽ đích thân đến lấy chúng đi vào đêm thứ Năm, mùng Bảy tháng Tám.

Xin lỗi ngài vì sự phiền hà nho nhỏ tôi gây ra cho ngài, và xin đừng nghi ngờ lời tôi.

Kính thư,

ARSÈNE LUPIN

Tái bút: Tôi sực nghĩ các bức tranh được treo trong khung không lắp kính. Cần khắc phục thiếu sót này trước khi ngài gửi chúng cho tôi, và tôi chắc chắn rằng ngài sẽ chịu đựng thêm sự phiền hà này một cách vui vẻ. Đương nhiên, tôi biết, một số người am hiểu vốn vẫn tuyên bố rằng chất lượng các bức tranh sẽ bị giảm phần nào khi chiêm ngưỡng qua khung kính. Nhưng khung kính giúp bảo quản tranh, và chúng ta nên luôn luôn sẵn lòng hy sinh phần nào niềm thích thú của chính chúng ta vì lợi ích của hậu thế. Nước Pháp đòi hỏi ở chúng ta điều này. A.L.

Công tước cười thành tiếng, nói: “Bức thư này thực sự quá khôi hài. Cha em hẳn phải bật cười.”

“Cười á?” Germaine hỏi. “Đáng lẽ anh phải chứng kiến nét mặt ba em lúc đó. Em cam đoan ba đã nhìn nhận việc này một cách khá nghiêm túc.”

“Nhưng tôi hy vọng không đến mức gửi những đồ vật kia đi Batignolles.” Công tước nói.

“Không, nhưng cũng đến mức phát điên lên.” Germaine đáp. “Và vì cảnh sát vốn luôn thua Lupin, ba đã nảy ra ý tưởng thông minh là thử xem quân đội có thể thực hiện biện pháp gì. Viên sĩ quan chỉ huy ở Rennes là bạn thân thiết của ba, và ba tìm đến ông ta, nói với ông ta về lá thư Lupin gửi cũng như điều ba lo sợ. Viên Đại tá quân đội cười giễu ba, tuy nhiên ông ta vẫn điều một hạ sĩ và sáu lính tới gác bộ sưu tầm của ba vào đêm mùng Bảy. Họ được bố trí đi chuyến tàu hỏa cuối cùng để không đánh động những kẻ đột nhập. Và thế là họ tới, bảy quân nhân được chọn lọc kĩ càng, các quân nhân từng chiến đấu ở xứ An Nam Bắc Kỳ⦾. Nhà em cho họ ăn bữa nhẹ buổi tối. Viên hạ sĩ cắt đặt vị trí gác tại sảnh và tại hai phòng khách có các bức tranh và các đồ vật kia. Mười một giờ, cả nhà vào giường đi ngủ sau khi hứa với viên hạ sĩ rằng nếu xảy ra bất kỳ cuộc đụng độ nào với những kẻ đột nhập thì ai cũng sẽ phải ở nguyên trong phòng mình. Em thề là em cảm thấy căng thẳng khủng khiếp. Bao nhiêu lâu mà em chẳng thể ngủ được. Rồi, khi em ngủ được, em ngủ luôn đến sáng. Đêm ấy trôi qua hoàn toàn yên tĩnh. Không có gì khác thường xảy ra. Không có một âm thanh dù khẽ khàng nhất. Em đánh thức Sonia và ba dậy. Chúng em hấp tấp mặc quần áo, ba chân bốn cẳng chạy xuống phòng khách.”

Germaine ngừng lời đầy kịch tính.

“Thế rồi?” Công tước hỏi.

“Thế rồi, xong.”

“Cái gì xong?” Công tước lại hỏi.

“Tất cả mọi thứ.” Germaine trả lời. “Các bức tranh, các tấm thảm thêu, tủ ngăn kéo, chiếc đồng hồ treo tường, tất cả đã biến mất.”

“Cả chiếc vương miện?” Công tước hỏi.

“Ồ, không. Chiếc vương miện được giữ ở Ngân hàng Pháp quốc. Chắc chắn Lupin đã đánh cắp bức chân dung vẽ anh để đền bù cho việc hụt mất nó. Dù sao trong thư anh ta cũng không bảo anh ta sẽ lấy bức chân dung.”

“Nhưng, nào! Vụ việc này quá lạ lùng, không thể tin được. Phải chăng anh ta đã thôi miên viên hạ sĩ và đám lính? Hay anh ta đã thủ tiêu tất cả bọn họ?” Công tước hỏi.

“Viên hạ sĩ ư? Chẳng có viên hạ sĩ nào cả, chẳng có lính tráng nào cả. Viên hạ sĩ chính là Lupin và đám lính chính là thành viên trong băng đảng của anh ta.” Germaine trả lời.

“Tôi không hiểu.” Công tước nói. “Ông Đại tá đã hứa với cha em sẽ cử một hạ sĩ và sáu lính đến. Vậy bọn họ không đến à?”

“Bọn họ quả đã có mặt tại ga.” Germaine kể. “Nhưng anh biết cái quán trọ nhỏ nằm giữa quãng đường từ ga tới lâu đài chứ? Họ dừng chân uống rượu tại đó, và mười một giờ trưa hôm sau, một người dân làng đã phát hiện ra cả bảy người bọn họ cùng gã hầu dẫn đường tới lâu đài đang ngủ không vẫy tai trong khu rừng cách quán trọ nửa dặm. Đương nhiên, ông chủ quán trọ chẳng giải thích được rượu bọn họ uống bị chuốc thuốc mê lúc nào. Ông ta chỉ có thể kể cho nhà em biết việc một người lái xe hơi dừng lại tại quán trọ, gọi bữa nhẹ buổi tối và mời đám lính sang bàn mình, khẩn khoản xin thết rượu. Chưa rời khỏi quán thì bọn họ xem chừng cũng đã quá chén, và người lái xe hơi tiếp tục nài nỉ được lái xe đưa bọn họ tới lâu đài. Khi thuốc mê phát huy tác dụng, anh ta chỉ việc khiêng từng người xuống, vứt bọn họ nằm ngủ trên nền rừng cho tới lúc dã rượu và thuốc.”

“Dù gì thì Lupin cũng có vẻ đã lên kế hoạch tỉ mỉ, kĩ càng.” Công tước nói.

“Em cho là vậy.” Germaine đồng tình. “Guerchard được cử từ Paris tới, nhưng ông ta không thể tìm ra một mảy may manh mối nào. Không phải do không nỗ lực, vì ông ta vốn vẫn căm ghét Lupin. Đó là cuộc chiến trường kỳ giữa họ, và cho đến lúc này thì Lupin trăm trận trăm thắng.”

“Anh ta ắt phải tài ba hơn người.” Công tước nói.

“Đúng thế.” Germaine đáp lời. “Và anh biết không, em sẽ chẳng chút ngạc nhiên nếu bây giờ anh ta đang quanh quẩn đâu đây.”

“Em muốn nói cái quái gì vậy?” Công tước hỏi.

“Em không đùa đâu.” Germaine nói. “Có những sự việc kỳ quặc đang xảy ra. Kẻ nào đó đã thay đổi vị trí các đồ vật. Bức tượng bằng bạc… nó vốn vẫn ở trên chiếc tủ ngăn kéo, nhưng chúng em phát hiện ra nó chạy sang chỗ chiếc đàn piano. Tuy nhiên, không ai động đến nó cả. Và hãy xem khung cửa sổ này. Kẻ nào đó đã đập vỡ mất một ô kính đúng tầm then cài.”

“Quỷ tha ma bắt!” Công tước thốt lên.

Chú thích:

← Edvard Hagerup Grieg (1843-1907) là nhà soạn nhạc, nhạc trưởng, nghệ sĩ piano thiên tài người Na Uy, người được mệnh danh là Chopin của Bắc Âu.

← Cách gọi miền Bắc Việt Nam thời thuộc Pháp.