← Quay lại trang sách

Chương 23 Cuộc đấu tay đôi kết thúc

Còng tay ư?” Lupin hỏi, nét mặt bỗng dưng rất thất vọng. Rồi nét mặt tươi lên, anh ta nhẹ nhàng nói: “Suy cho cùng, cẩn tắc vô áy náy, và, trời ơi, với tôi, ông cần phải thận trọng. Biết đâu tôi trốn mất. Vận ông mới đỏ làm sao khi tôi là một Công tước Charmerace quá ủy mị, quá tầm thường, quá con người như vậy! Thực sự, tôi không thể là một kẻ lịch duyệt từng trải cho lắm, khi mà tôi vẫn còn cảm giác yêu đương thế này!”

“Thôi nào, thôi nào, chìa tay ra đây!” Guerchard sốt ruột lắc lắc chiếc còng khiến nó kêu xủng xoảng.

“Tôi muốn gặp cô bé đó lần cuối cùng.” Lupin nhẹ nhàng nói.

“Được.” Guerchard đáp lời.

“Arsène Lupin… đã bị ông tóm! Nếu ông không may mắn thì đừng hòng! Đây!” Lupin cay đắng nói, chìa hai tay ra.

Guerchard đóng đánh tách chiếc vòng lại, hừ một tiếng đầy hài lòng.

Lupin nhìn chằm chằm xuống chiếc còng, nét mặt cay đắng, nói: “Ôi, ông luôn luôn may mắn! Có lẽ ông chưa lập gia đình?”

“Rồi, rồi, ta đã có vợ.” Guerchard vội vã nói, rồi nhanh chóng đi ra mở cửa. “Dieuzy!” Ông ta gọi. “Dieuzy! Cô Krichnoff được tự do. Bảo cô ta như thế, và đưa cô ta vào đây.”

Lupin giật mình lùi lại, đỏ mặt, quắc mắt. Anh ta kêu lên: “Với cái này trên tay tôi ư!… Không!… Tôi không gặp cô ấy được!”

Guerchard đứng im phăng phắc, nhìn anh ta. Cái quắc mắt của Lupin từ từ dịu đi, anh ta nói, nửa như với chính mình: “Nhưng tôi muốn gặp cô ấy… rất muốn… vì nếu cô ấy ra đi như thế… tôi sẽ không biết lúc nào và ở đâu…” Anh ta đột ngột ngừng lời, nhìn lên, giọng quả quyết: “Ô, thế thì, phải, tôi muốn gặp cô ấy.”

“Nếu anh đã thực sự quyết định.” Guerchard sốt ruột nói, và ông ta ra ngoài tiền phòng.

Lupin đứng im lìm, cau mày trầm tư. Anh ta nghe những tiếng bước chân trên cầu thang, và giọng Guerchard cất lên ở tiền phòng vẻ nhạo báng: “Thưa cô, cô được tự do, và cô có thể cảm ơn ngài Công tước về điều này. Cô nợ ngài ấy sự tự do của cô.”

“Tự do! Và tôi nợ ngài ấy ư?” Sonia kêu lên, cái giọng thánh thót quý như vàng chan chứa niềm vui tột độ.

“Vâng, thưa cô. Cô nợ ngài ấy sự tự do của cô đấy.”

Sonia bước vào qua khung cửa mở rộng, má đỏ bừng hết sức xinh đẹp, miệng mỉm cười, đôi mắt ướt đẫm lệ sung sướng. Lupin chưa bao giờ trông thấy cô đáng yêu bằng một nửa như thế.

“Em nợ ngài sự tự do của em ư? Vậy thì em nợ ngài hết thảy mọi điều rồi. Ôi, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài!” Sonia kêu lên, chìa hai tay ra cho Lupin.

Lupin nửa như quay đi để giấu đôi tay bị còng.

Cô gái hiểu nhầm hành động đó. Gương mặt cô đột ngột xuất hiện nét thất vọng như gương mặt một đứa bé bị quở trách. “Hôm qua em đã nghĩ… Em đã sai rồi… Xin lỗi. Em đi đây. Em đi đây.”

Lupin ngoảnh nhìn Sonia, vẫn đứng nghiêng nghiêng để giấu chiếc còng. Anh ta nói đầy buồn bã: “Sonia…”

“Không, không, em hiểu! Điều đó là không thể!” Cô vội vã kêu lên, chẳng để anh ta nói hết. “Chỉ cần ngài biết… chỉ cần ngài biết em đã thay đổi ra sao… em đến đây với tâm hồn đổi thay như thế nào. Ôi, em thề là giờ đây em căm ghét toàn bộ quá khứ của em. Em ghê tởm nó. Em thề là giờ đây chỉ cần trông thấy một tên ăn cắp thôi là em đã ghét cay ghét đắng đến tận xương tận tủy.”

“Im nào!” Lupin đỏ mặt tía tai, nhăn nhó ngượng ngùng. “Im nào!”

“Nhưng, suy cho cùng, ngài xử sự đúng đấy.” Giọng Sonia dịu dàng hơn. “Người ta chẳng thể xóa sạch những gì người ta đã làm. Nếu em có trả lại tất cả những gì em đã lấy, nếu em có sống nhiều năm trong hối hận ăn năn, cũng sẽ vô ích. Trong mắt ngài, em luôn luôn là Sonia Krichnoff, con ăn trộm!” Nước mắt cô từ từ tuôn rơi, ướt đẫm hai má mà cô cứ mặc kệ.

“Sonia!” Lupin kêu lên phản đối.

Nhưng cô không nghe thấy anh ta nói. Cô nghẹn ngào với sự say đắm mới mẻ, một cảm xúc sôi nổi nồng nàn. “Tuy nhiên, nếu em từng ăn cắp, giống như bao nhiêu kẻ khác… thì ngài biết lý do tại sao. Em không định tự bào chữa, nhưng, suy cho cùng, em ăn cắp là để giữ gìn lòng lương thiện, và khi em yêu ngài thì không phải trái tim của một con ăn trộm run rẩy mà là trái tim của một cô gái tội nghiệp đang yêu… vậy thôi… đang yêu.”

“Em không biết em đang làm gì đâu! Em đang hành hạ tôi! Xin đừng nói một lời nào nữa!” Lupin chẳng còn kiềm chế được, khàn khàn kêu lên.

“Không hề gì… Em đi đây… Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.” Sonia khóc nức nở. “Nhưng liệu ngài… liệu ngài có bắt tay em chỉ một lần cuối cùng không?”

“Không!” Lupin nói lớn.

“Không ư?” Sonia rên lên bằng giọng tan nát cõi lòng.

“Tôi không thể!” Lupin lại nói lớn.

“Ngài chẳng phải xử sự như thế… Đêm hôm qua… Nếu ngài đã có ý để em đi như thế này… Đêm hôm qua… Thật nhầm lẫn quá!” Sonia rên lên, quay bước.

“Hẵng khoan, Sonia! Hẵng khoan!” Lupin khàn khàn kêu lên. “Vừa xong em nói… em nói chỉ cần trông thấy một tên ăn cắp thôi là em đã ghét cay ghét đắng đến tận xương tận tủy. Đúng chứ?”

“Vâng, em thề.” Sonia kêu lên.

Guerchard xuất hiện trong khung cửa.

“Và nếu tôi không phải con người em vốn vẫn tin tưởng thì sao?” Lupin buồn rười rượi hỏi.

“Gì ạ?” Sonia hỏi lại, một nỗi hoang mang mơ hồ lẫn lộn vào với nỗi sầu khổ.

“Nếu tôi không phải Công tước Charmerace?”

“Không phải Công tước ư?”

“Nếu tôi không phải một người lương thiện?” Lupin hỏi.

“Ngài ư?” Sonia kêu lên.

“Nếu tôi là một tên trộm? Nếu tôi là…”

“Arsène Lupin.” Guerchard từ cửa cất tiếng giễu cợt. Lupin quay lại, giơ đôi tay bị còng ra cho Sonia xem.

“Arsène Lupin!… Đó là… đó là sự thật!” Sonia lắp bắp. “Nhưng thế thì, nhưng thế thì… hẳn là vì em mà anh đã hy sinh bản thân. Và vì em mà anh phải vào tù. Ôi, trời đất! Em mới vui mừng làm sao!”

Sonia nhào tới với Lupin, choàng hai cánh tay qua cổ anh ta, gắn chặt môi mình vào môi anh ta.

“Đó là cái mà đám đàn bà con gái gọi là ăn năn hối hận.” Guerchard nói.

Ông ta nhún vai, bước ra đầu cầu thang, bảo mấy sĩ quan cảnh sát đang trong sảnh đi gọi người lái xe cho chiếc xe tù tới trước cửa.

“Ôi, không thể tưởng tượng được!…” Arsène Lupin kêu lên, giọng run run, và anh ta đặt những cái hôn lên môi, lên mắt, lên tóc Sonia. “… Rằng em yêu tôi nhiều tới mức em vẫn còn yêu tôi mặc cho hoàn cảnh như thế này… Mặc cho sự thật tôi là Arsène Lupin. Ôi, sau đây, tôi sẽ trở thành một người lương thiện! Đó là việc tối thiểu tôi có thể làm. Tôi sẽ rửa tay gác kiếm.”

“Vậy ư?” Sonia kêu lên.

“Chứ sao, tôi sẽ bỏ nghề!” Lupin nói lớn, và anh ta lại hôn Sonia hết lần này tới lần khác.

Guerchard trở vào phòng. Ông ta nhìn hai người với nụ cười đầy hoài nghi và nói: “Đã hết thời gian.”

“Ôi, Guerchard, sau bao nhiêu thời khắc, tôi nợ ông thời khắc đẹp đẽ nhất đời tôi!” Lupin kêu lên.

Bonavent, vẫn trong trang phục người khuân vác, hối hả băng ngang qua tiền phòng. “Thưa sếp.” Anh ta nói lớn. “Tôi đã phát hiện ra.”

“Phát hiện ra cái gì?” Guerchard hỏi.

“Cái lối vào bí mật. Nó có cửa mở ra con phố phụ nhỏ kia. Chúng tôi chưa mở được cửa, nhưng chúng tôi sẽ sớm mở được thôi.”

“Mắt xích cuối cùng.” Guerchard nói, bộc lộ rõ sự hài lòng. “Thôi nào, Lupin.”

“Nhưng ông ta đang đưa anh đi! Chúng ta sẽ bị chia cắt!” Sonia kêu lên, lòng đột ngột ngập tràn nỗi đau đớn khi ý thức được hoàn cảnh.

“Đối với tôi, tất cả vẫn nguyên như thế!” Lupin kêu lên, giọng của kẻ chiến thắng.

“Phải, nhưng đối với em thì không!” Hai bàn tay Sonia siết chặt.

“Bây giờ, em phải bình tĩnh và đi đi. Tôi sẽ chẳng vào tù đâu.” Lupin hạ giọng. Nếu có thể, em hãy đợi ở sảnh. Hãy dừng lại chuyện trò với Victoire, chia sẻ sự thông cảm với bà ấy. Nếu bọn họ đuổi em ra, hãy đợi ở gần cửa trước nhé!”

“Nào, thưa cô.” Guerchard nói. “Cô phải đi.”

“Đi đi, Sonia, tạm biệt… tạm biệt.” Lupin nói, và anh ta hôn cô.

Cô lặng lẽ ra khỏi phòng, với chiếc khăn mùi soa che mắt. Guerchard mở cửa cho Sonia. Bàn tay vẫn đặt ở tay nắm cửa, giữ cho cửa mở, ông ta bảo Lupin: “Đi nào!”

Lupin ngáp dài, vươn vai, điềm tĩnh nói: “Guerchard thân mến của tôi, điều tôi mong muốn sau hai đêm vừa qua là nghỉ ngơi… nghỉ ngơi.” Anh ta nhanh nhẹn bước từ bên này sang bên kia căn phòng, nằm duỗi dài thoải mái ra sofa.

“Nào, dậy đi!” Guerchard cộc cằn bảo. “Xe tù đang đợi. Chắc nó sẽ đưa anh rời khỏi cõi mộng.”

“Thực tình, ông luôn nói những chuyện xui xẻo nhất.” Lupin tỏ vẻ hoan hỉ.

“Ý anh là anh không chịu đi?” Guerchard kêu lên, giọng đe dọa, cộc cằn.

“Ồ, không.” Lupin vội vã đáp và ngồi dậy.

“Thế thì đi thôi!”

“Không.” Lupin trả lời. “Suy cho cùng, vẫn sớm quá.” Anh ta lại nằm duỗi dài ra sofa và uể oải nói thêm: “Tôi sẽ ăn trưa tại Đại sứ quán Anh.”

“Này, anh cẩn thận!” Guerchard tức tối kêu lên. “Vai kịch của chúng ta thay đổi rồi. Nếu anh đang bám víu lấy một cơ hội cuối cùng thì chỉ lãng phí thời gian thôi. Tất cả các chiêu trò của anh, ta biết hết. Hiểu chứ, đồ xỏ lá? Ta biết hết.”

“Ông biết hết ư?” Lupin mỉm cười, ngồi dậy. “Quả là tai ương!”

Anh ta đứng trước Guerchard, vặn vẹo hai bàn tay theo cái cách rất kỳ lạ. Sau dăm bảy động tác mau lẹ, anh ta giơ chiếc vòng ra bằng một tay, quăng nó xuống sàn.

“Ông biết chiêu trò đó không, Guerchard? Hôm nào, tôi sẽ dạy ông trò đó, còn ông mời tôi ăn trưa nhé.” Lupin nói chầm chậm, giọng nhạo báng. Anh ta nhìn chằm chằm vào viên thám tử bằng ánh mắt hăm dọa và nguy hiểm.

“Nào, nào, thế này là đủ rồi!” Guerchard kêu lên, vừa kinh ngạc vừa tức tối, hốt hoảng. “Bonavent! Boursin! Dieuzy! Giúp tôi! Giúp tôi! Giúp tôi!” Ông ta hét lớn.

“Bây giờ thì nghe đây, Guerchard, và hãy hiểu tôi không lừa gạt đâu.” Lupin nói nhanh bằng giọng rõ ràng, đầy sức thuyết phục. “Nếu vừa xong Sonia có một lời lẽ, một cử chỉ khinh miệt dành cho tôi thì tôi đã rũ bỏ tấm thân này rồi, vì tôi thà tự nã một phát súng vào đầu mình còn hơn sa vào những nanh vuốt hân hoan đắc thắng của các ông. Lúc này tôi phải lựa chọn hoặc cuộc đời hạnh phúc với Sonia hoặc nhà tù. Chà, tôi đã có sự lựa chọn. Tôi sẽ sống hạnh phúc với cô ấy, hoặc, Guerchard thân mến của tôi, tôi sẽ chết cùng ông. Nào, hãy gọi người của ông vào đi… Tôi sẵn sàng nghênh đón bọn họ.”

Guerchard chạy ra cửa và hét lên lần nữa.

“Tôi nghĩ tình hình căng rồi.” Lupin cười thành tiếng.

Anh ta nhào đến bên bàn, mở chiếc hộp bìa carton, hất phắt lớp bông phủ ở trên cùng, rút ra một quả bom sáng loáng.

Anh ta lại nhào đến chỗ bức tường, ấn nút, giá sách từ từ trượt sang bên, thang máy được nâng lên đến ngang sàn, cửa thang máy mở toang đúng lúc mấy viên thám tử lao vào.

“Tóm hắn đi!” Guerchard hét.

“Lùi lại… Giơ tay lên!” Lupin quát, giọng nghe thật khủng khiếp, bàn tay phải giơ cao quá đầu. “Các người biết đây là cái gì… là một quả bom… Hãy lại mà bắt ta đi, đồ lợn!… Giơ tay lên, ông… Guerchard!”

“Lũ nhát gan ngu ngốc các anh!” Guerchard gầm lên. “Các anh nghĩ hắn dám à?”

“Cứ đến gần xem!” Lupin nói lớn.

“Có ta!” Guerchard hét. Và ông ta bước lên một bước.

Đám thám tử nhất tề nhào vào ông ta. Ba người túm lấy hai cánh tay ông ta, người thứ tư ôm ngang lưng, họ đồng thanh quát bảo ông ta đừng điên!… Hãy nhìn vào mắt Lupin kìa!… Lupin đang mất trí!

“Lũ lợn các người mới đáng thương làm sao!” Lupin khinh bỉ quát. Anh ta nhảy xổ về phía trước, chộp chiếc túi đựng đồ bằng tay trái, ném nó vào khoang thang máy ở sau lưng mình. “Bọn bẩn thỉu các người!” Anh ta lại hét. “Ôi, tại sao không có một thợ chụp ảnh ở đây nhỉ? Nào, Guerchard, đồ kẻ cắp, trả ta cuốn sổ.”

“Không bao giờ!” Guerchard hét lên, vùng vẫy vật lộn với các nhân viên của mình, tức tối đến tím người lại.

“Ôi, trời ơi, sếp ơi! Sếp phải cẩn thận! Đừng chọc giận hắn!” Bonavent thảm thiết kêu lên.

“Nào? Các người muốn ta cho nổ tan tành toàn bộ ngôi nhà này không?” Lupin gầm lên, giọng điện tiết, nghe rất đỗi đáng sợ. “Trông ta như đang đùa hay sao, lũ ngốc?”

“Để hắn làm theo ý hắn đi sếp!” Dieuzy kêu lên.

“Phải, phải!” Bonavent cũng kêu lên. “Để hắn làm theo ý hắn đi!” Một người nữa hét.

“Hãy đưa cho hắn cuốn sổ!” Người thứ tư kêu lên.

“Không bao giờ!” Guerchard hét.

“Nó ở trong túi áo khoác của ông ta… Túi ngực! Nhanh!” Lupin gầm lên.

“Nào, nào, phải trả cho hắn.” Bonavent kêu lên. “Giữ chặt lấy sếp nhé!” Và anh ta thọc mạnh bàn tay vào túi ngực chiếc áo khoác Guerchard mặc, giật cuốn sổ ra.

“Ném nó lên trên bàn!” Lupin quát.

Bonavent ném nó lên trên bàn, nó trượt thẳng đến chỗ Lupin. Anh ta dùng tay trái bắt lấy nó, nhét nhanh vào túi áo khoác. “Tốt!” Anh ta nói, rồi hung dữ thét: “Hãy giữ lấy quả bom cho cẩn thận!” và vờ như ném nó.

Cả đám ngã ngửa ra sau, đồng thanh cất một tiếng rên kỳ dị.

Lupin nhảy vào thang máy, cửa thang khép lại. Tiếng thở phào nhẹ nhõm đồng loạt thoát ra khỏi lồng ngực đám thám tử vừa sợ chết khiếp, tiếp theo là tiếng ầm ầm của khối sắt thép tụt xuống phía dưới.

Những bàn tay đang giữ Guerchard lỏng dần. Ông ta lắc người hẩy hết những bàn tay đó ra, quát bảo: “Đuổi theo hắn! Các anh phải sửa chữa lỗi lầm này! Xuống hầm rượu! Chặn cái lối bí mật kia! Chặn lối vào dành cho người hầu! Phục ở ngoài phố! Mau mau lên! Dieuzy, vào thang máy với tôi!”

Những người khác chạy ra khỏi phòng, xuống cầu thang bộ, nhưng không hăng hái mấy vì quả bom vẫn đang choán hết tâm trí họ, mà Lupin thì vẫn đang mang nó theo. Guerchard và Dieuzy lao vào cửa thang máy, ra sức kéo hai cánh sang hai bên. Bất thình lình nghe cạch một tiếng, tiếp theo đó là tiếng máy chạy ì ì. Có sự va đụng nhẹ, rồi giật một phát, cửa thang máy tự động mở toang, khoang thang máy trống rỗng, sẵn sàng để đón bọn họ.

Bọn họ nhảy vào. Cặp mắt tinh tường của Guerchard nhìn thấy cái nút bấm, ông ta bấm luôn. Hai cánh cửa sập lại, và, trong nỗi khiếp sợ của ông ta, thang máy vút lên bên trên khoảng hai mét rưỡi, dừng khựng lại giữa hai tầng.

Khi thang máy đang kẹt lại đó thì một khoang thứ hai, y hệt khoang mà Guerchard và Dieuzy đã vào, lên đến ngang sàn phòng hút thuốc. Cửa thang máy mở ra, bên trong thang là Lupin đang ngồi. Nhưng anh ta lại mới thay đổi làm sao chứ! Trang phục của Công tước Charmerace vương vãi trên sàn, chiếc túi đựng đồ há hoác miệng, còn anh ta đang vận chính xác trang phục của Chánh Thanh tra Guerchard, với chiếc mũ chóp cao xơ xác và chiếc áo choàng không tay. Anh ta cũng đang mang mái tóc đen thưa thớt rũ xuống của Guerchard cùng hàng ria mép đen, nhỏ và cứng. Thân hình anh ta, được che giấu dưới chiếc áo choàng, dường như nhỏ lại bằng đúng kích thước của Guerchard.

Anh ta ngồi trước tấm gương gắn trên thành thang máy, một hộp đồ trang điểm được đặt bên cạnh. Anh ta tô đậm đôi lông mày, vẽ vài nếp nhăn xung quanh mắt. Xong xuôi, anh ta nghiêm ngắn ngắm mình chừng hai, ba phút, và trong lúc anh ta ngắm mình, những biến đổi thực sự kỳ diệu diễn ra: các nét đặc trưng của Arsène Lupin, của Công tước Charmerace, phân giải, thực sự phân giải, thành các nét đặc trưng của Jean Guerchard. Anh ta nhìn mình, bật cười, tiếng cười khàn khàn, nhẹ nhàng của Guerchard.

Anh ta đứng dậy, chuyển cuốn sổ sang chiếc áo choàng đang mặc, ôm quả bom, bước vào phòng hút thuốc, nghe ngóng. Từ lồng thang máy phát ra tiếng hát nghèn nghẹt, nghe gần giống như thể Guerchard và Dieuzy đang chiến đấu với nhau một cách chí tử trong cơn điên tiết. Anh ta lẻn đến bên cửa sổ, nhìn ra. Cặp mắt anh ta sáng lên khi thấy chiếc xe hơi, chiếc xe hơi của Guerchard, đang đợi ngay ở cửa trước. Có một viên cảnh sát gác ở đó. Anh ta lẻn ra đầu cầu thang, nhìn xuống sành. Victoire đang ngồi thu lu trên chiếc ghế dựa, Sonia đứng bên cạnh, nhỏ giọng chuyện trò. Đứng canh Victoire là một anh chàng cảnh sát mặt nâu bóng, nhanh nhẹn, nghị lực, đầy cảnh giác, đầy nhiệt tình.

“Này! Anh cảnh sát! Lại đây! Mau.” Lupin gọi to qua lan can cầu thang bằng cái giọng khàn khàn, nhẹ nhàng của Chánh Thanh tra Guerchard.

Anh chàng cảnh sát ngước nhìn, nhận ra viên thám tử vĩ đại, bèn hăng hái nhảy lên các bậc cầu thang.

Lupin dẫn anh chàng cảnh sát đi qua tiền phòng và vào phòng khách. Rồi anh ta đột ngột hỏi: “Anh mang theo súng lục đấy chứ?”

“Vâng ạ.” Anh chàng cảnh sát trẻ trả lời, vung tay rút khẩu súng ra.

“Cất đi! Cất đi ngay!” Lupin nói rất cộc cằn. “Anh sẽ không dùng nó. Anh sẽ không dùng nó, trong bất cứ trường hợp nào! Anh hiểu chứ?”

“Rõ.” Anh chàng cảnh sát quả quyết đáp và cất khẩu súng đi với vẻ hơi bối rối.

“Đây! Đứng đây!” Lupin cao giọng. Anh ta túm cánh tay anh chàng cảnh sát, thô bạo đẩy anh chàng tới trước cửa thang máy. “Anh có trông thấy những cánh cửa này không? Anh có trông thấy không?” Anh ta quát.

“Có ạ, có ạ.” Anh chàng cảnh sát đáp lời, trân trần nhìn hai cánh cửa đang đóng kín.

“Đó là cửa thang máy.” Lupin nói. “Bên trong thang máy có Dieuzy và Lupin. Anh biết Dieuzy chứ?”

“Vâng, vâng.” Anh chàng cảnh sát đáp.

“Chỉ có Dieuzy và Lupin trong thang máy. Bọn họ đang chiến đấu với nhau. Anh có thể nghe thấy tiếng vật lộn.” Lupin hét vào tai anh chàng cảnh sát. “Lupin cải trang. Anh hiểu chứ… Dieuzy và một kẻ cải trang đang ở bên trong thang máy. Kẻ cải trang là Lupin. Khi thang máy xuống và cửa mở ra, hãy lập tức nhào vào hắn! Ôm lấy hắn! Hét gọi mọi người tới hỗ trợ!” Lupin gần như rống vào tai anh chàng cảnh sát những lời cuối cùng.

“Rõ ạ, rõ ạ!” Anh chàng cảnh sát đáp. Anh ta dốc hết nghị lực đứng trước hai cánh cửa thang máy, chằm chằm nhìn chúng, ánh mắt đầy lo lắng, như thể anh ta nghĩ chúng sẽ ngoạm mình.

“Can đảm nào! Hãy sẵn sàng hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ!” Lupin gầm lên. Anh ta ra khỏi phòng, đóng cánh cửa lại, xoay chìa khóa.

Anh chàng cảnh sát đứng đó, lắng nghe tiếng vật lộn trong thang máy, bản thân căng ra như dây đàn, chuẩn bị tinh thần tới lúc phải chiến đấu. Anh ta thở hổn hển, các mệnh lệnh của Lupin cứ quay cuồng nhảy nhót trong đầu óc.

Lupin lặng lẽ xuống cầu thang. Victoire đứng lên, và khi anh ta xuống hết cầu thang thì Sonia tiến về phía trước, giọng đầy khắc khoải, khẩn cầu: “Ôi, ông Guerchard, anh ấy đâu ạ?”

“Anh ấy đây.” Lupin nói bằng giọng thật.

Sonia vươn hai cánh tay lao đến. “Là anh! Đúng là anh!” Sonia kêu lên.

“Hãy xem tôi mới giống ông ta làm sao!” Lupin bật cười đắc thắng. “Nhưng trong tôi có vô lại lắm không?”

“Ôi, không! Không thể nào!” Sonia kêu lên.

“Cậu ấy có phi thường không cơ chứ?” Victoire hỏi.

“Lần này thì Công tước Charmerace đã chết, chết vĩnh viễn rồi.” Lupin tuyên bố.

“Không, là Lupin đã chết.” Sonia nói dịu dàng.

“Lupin ư?” Anh ta hỏi với vẻ ngạc nhiên.

“Vâng.” Sonia quả quyết đáp.

“Đó sẽ là một tổn thất rất nặng nề, em biết đấy… Một tổn thất cho nước Pháp.” Lupin nghiêm trang.

“Không hề gì.” Sonia nói.

“Ôi, tôi chắc chắn đã yêu em rồi!” Lupin thốt lên bằng giọng kinh ngạc. Anh ta ôm cô, hôn cô thắm thiết.

“Và anh sẽ không đi ăn trộm nữa nhé?” Hai bàn tay nắm lấy hai vai Lupin đẩy ra sau, Sonia soi mắt mình vào mắt anh ta.

“Tôi không dám mơ một giấc mơ như thế này.” Lupin nói. “Em đang bên tôi. Guerchard đang trong thang máy. Tôi còn có thể ao ước thêm điều gì?” Giọng anh ta dịu đi và trở nên rất đỗi âu yếm khi anh ta tiếp tục: “Nhưng lúc em bên tôi, tâm hồn tôi sẽ vừa giống như của một kẻ đang yêu vừa giống như của một tên trộm. Tôi mong mỏi mình đánh cắp được những nụ hôn của em, những ý nghĩ của em, và trọn vẹn trái tim em nữa. Ôi, Sonia, nếu em muốn tôi thôi ăn trộm, việc duy nhất em phải làm là ở bên tôi.”

Hai đôi môi lại gắn với nhau trong một chiếc hôn dài.

Sonia dứt mình ra khỏi vòng tay Lupin, kêu lên: “Nhưng chúng ta đang lãng phí thời gian! Chúng ta phải khẩn trương lên! Chúng ta phải lắp cánh vào mà bay!”

“Bay ư?” Lupin gay gắt nói. “Không, cảm ơn, không bao giờ nữa. Đêm hôm qua tôi đã bay đủ cho cả đời rồi. Từ nay đến chết tôi sẽ bò, bò tựa như con ốc sên. Nhưng thôi, hai người, tôi phải đưa hai người tới đồn cảnh sát.”

Lupin mở cửa trước ngôi nhà, và họ bước ra ngoài. Viên cảnh sát gác chiếc xe làm động tác chào.

Lupin dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Hãy nghe xem! Tôi nghe thấy tiếng chuông mừng đám cưới đấy.”

Họ bước xuống các bậc thềm.

Đúng lúc họ bước vào xe, một cú đập ngẫu nhiên nào đó của Guerchard hoặc Dieuzy đã tác động đến một chiếc lò xo ẩn ở đâu đó và giải thoát chiếc thang máy. Nó tụt xuống đến ngang sàn phòng hút thuốc của Lupin thì dừng lại. Hai cánh cửa mở toang ra, Dieuzy và Guerchard nhảy vọt ra ngoài. Ngay lập tức, anh chàng cảnh sát mặt nâu bóng hăng hái nhào vào ghì chặt lấy Guerchard. Bị bất ngờ, Guerchard hét lên: “Đồ đần độn nhà anh!” Không biết tại sao, chân ông ta vướng vào chân kẻ bắt giữ, và họ lăn lông lốc với nhau trên sàn. Dieuzy quan sát họ một lát, vẻ rất đỗi kinh ngạc. Thế rồi, với trí óc mau lẹ, anh ta hiểu ra anh chàng cảnh sát là Lupin cải trang. Anh ta nhào vào, tách hai người khỏi nhau, đè lên anh chàng cảnh sát, một bàn tay siết lấy cổ họng anh chàng, ghìm anh chàng nằm yên trên sàn.

Guerchard lao ra cửa, thử mở. Nhận thấy cửa bị khóa, ông ta lại lao tới cửa sổ, đẩy tung cánh cửa sổ, thò đầu ra. Gần bốn mươi mét phía dưới, một chiếc xe hơi đang êm ả lăn bánh… đi hưởng một kỳ trăng mật.

“Ồ, mẹ kiếp!” Guerchard hét lên. “Hắn đang chuồn bằng xe của ta!”

HẾT

.