← Quay lại trang sách

Chương 22 Mặc cả

Charolais đưa viên thám tử xuống cầu thang, tổng cổ anh ta ra qua cửa trước. Anh ta vừa đi vừa nguyền rủa và đe dọa trả thù. Charolais chẳng quan tâm tới các lời lẽ của anh ta, lão là một đầy tớ được dạy dỗ đến nơi đến chốn. Lão lại lên gác, đến chiếu nghỉ thì cất tiếng gọi Victoire và Bernard. Hai người hối hả đi xuống, và cả ba vào phòng hút thuốc.

“Nào, chúng ta biết chúng ta đang ở đâu.” Lupin phấn khởi, hoạt bát nói. “Mười phút nữa Guerchard sẽ có mặt tại đây, đem theo lệnh bắt tôi. Mọi người hãy mau mau rời khỏi đây đi!”

“Không dễ dàng lắm đâu. Ngôi nhà đã bị theo dõi.” Charolais nói. “Tôi chắc chắn nó bị theo dõi cả mặt trước lẫn mặt sau.”

“Ồ, hãy lẻn ra qua cái lối bí mật. Bọn họ chưa phát hiện được đâu.” Lupin chỉ đạo. “Và gặp tôi ở ngôi nhà bên khu Passy.”

Charolais và Bernard không muốn dài dòng hơn nữa, bọn họ lao đến chỗ giá sách, ấn các cái nút. Giá sách trượt sang bên, những cánh cửa mở ra để lộ chiếc thang máy. Hai cha con bước vào. Victoire đã chạy theo, lúc ấy bỗng dừng lại, hỏi: “Còn cậu? Cậu cũng sẽ đi chứ?”

“Tôi cũng sẽ tẩu thoát bằng đường đó ngay đây.” Lupin trả lời.

“Tôi đợi cậu ấy. Hai người cứ đi đi.” Victoire nói, và thang máy chạy xuống.

Lupin đi đến bên điện thoại, quay số, đưa ống nghe lên tai.

“Cậu không có thời gian lãng phí vào việc gọi điện đâu. Bọn họ có thể có mặt tại đây bất cứ lúc nào!” Victoire lo âu kêu lên.

“Tôi phải gọi. Nếu tôi không gọi, Sonia sẽ đến đây. Cô ấy sẽ rơi ngay vào tay Guerchard. Tại cái quái quỷ gì mà họ không trả lời vậy? Họ ắt điếc mất rồi!” Và Lupin lại quay số.

“Chúng ta hãy đi đến chỗ cô ấy! Chúng ta hãy rời khỏi đây!” Victoire kêu lên, vẻ lo lắng tăng thêm. “Thực sự không có thời gian để lãng phí nữa.”

“Đi đến chỗ cô ấy ư? Nhưng tôi không biết cô ấy ở đâu cả. Đêm hôm qua tôi đã mất hết sự tự chủ.” Lupin kêu lên, trong lòng anh ta bỗng dâng lên nỗi băn khoăn khắc khoải. “Đầu dây bên kia có ai không?” Anh ta hét vào điện thoại. “Cô ấy ở tại một khách sạn nhỏ gần quảng trường Ngôi Sao… Đầu dây bên kia có ai không?… Nhưng có tới hai mươi khách sạn gần quảng trường Ngôi Sao… Đầu dây bên kia có ai không? … Chao ơi, đêm hôm qua tôi đã mất hết sự tự chủ… Đầu dây bên kia có ai không? Ôi, chiếc điện thoại chết tiệt này! Tôi đang chiến đấu với một món đồ đạc ở đây. Mà mỗi giây trôi qua đều biết bao hệ trọng!”

Lupin nhấc chiếc điện thoại lên, lắc lắc, nhận ra đường dây đã bị cắt, điên tiết hét: “Ha! Bọn họ đã sử dụng điện thoại chơi tôi! Là Guerchard đấy… Đồ lợn!”

“Bây giờ thì cậu có thể đi cùng chúng tôi được rồi!” Victoire kêu lên.

“Nhưng chính việc ấy là việc tôi không thể làm!” Lupin nói lớn.

“Cơ mà cậu còn làm được việc gì nữa ở đây, vì cậu có còn gọi điện được nữa đâu?” Victoire bối rối hỏi.

Lupin túm cánh tay bà ta, lắc lắc, ánh mắt hốt hoảng trừng trừng chiếu vào mặt bà ta. “Nhưng bà không hiểu à? Vì tôi không gọi điện được, cô ấy sẽ đến đây.” Anh ta khàn khàn kêu lên. “Tám giờ hai mươi lăm phút rồi! Tám rưỡi cô ấy sẽ bắt đầu… bắt đầu đến đây.”

Gương mặt Lupin bất chợt trở nên phờ phạc, sự sợ hãi mới mẻ này khiến toàn bộ cảm giác kiệt sức từ đêm hôm qua quay lại. Ánh mắt anh ta bộc lộ vẻ hoang mang.

“Nhưng còn cậu?” Victoire hỏi, hai bàn tay siết lấy nhau.

“Còn cô ấy thì sao?” Giọng Lupin run lên với nỗi khiếp sợ đầy giày vò.

“Nhưng cậu chẳng đạt được gì khi hủy hoại cả bản thân cậu lẫn cô ấy, hoàn toàn chẳng đạt được gì cả.”

“Tôi thà là như thế.” Lupin thong thả đáp với vẻ ương bướng bất ngờ.

“Nhưng bọn họ đang đến bắt cậu.” Victoire kêu lên, giữ rịt cánh tay anh ta.

“Bắt tôi ư?” Lupin kêu lên, nhẹ nhàng gỡ bàn tay Victoire ra. Anh ta cau mày đứng đó, đắm chìm trong suy tư, cân nhắc các cơ may, các rủi ro, lục lại các chước mưu, tìm kiếm một phương án.

Anh ta đi từ bên này sang bên kia căn phòng, đến chỗ bàn viết, mở một ngăn kéo, lấy ra một hộp bìa carton mỗi cạnh dài hai mươi centimet, đặt lên trên bàn.

“Bọn họ sẽ chẳng đời nào bắt sống tôi được.” Lupin ủ rũ nói.

“Ôi, im đi, im đi!” Victoire cản. “Tôi biết rất rõ là cậu có khả năng làm mọi việc… Và bọn họ cũng thế, bọn họ sẽ tiêu diệt cậu. Không, cậu biết đấy, cậu phải đi thôi. Bọn họ sẽ chẳng làm gì cô ấy đâu, một cô bé như thế, yếu đuối như thế… Cô ấy sẽ thoát tội hết sức dễ dàng. Cậu sẽ rời khỏi đây chứ?”

“Không, tôi sẽ không rời khỏi đây đâu.” Lupin bướng bỉnh trả lời.

“Ôi, thôi được, nếu cậu đã muốn vậy.” Với vẻ kiên quyết, Victoire đến bên thang máy, ấn các nút. Hai cánh cửa thang máy khép chặt lại, giá sách trượt sang ngang. Bà ta ngồi xuống, khoanh hai tay trước ngực.

“Cái gì, bà không định chôn chân ở đây đấy chứ?” Lupin kêu lên.

“Cậu cứ thử làm cho tôi nhúc nhích xem. Tôi cũng yêu mến cậu y như bà ấy, cậu biết thế mà.” Nét mặt Victoire trở nên bướng bỉnh lạnh lùng.

Lupin năn nỉ bà ta đi, yêu cầu bà ta đi, tóm vai bà ta lắc lắc, xỉ vả bà ta là kẻ móc túi. Bà ta cũng chẳng động đậy gì. Lupin từ bỏ nỗ lực, ngồi xuống, lại cau mày chìm đắm vào các ý nghĩ thâm trầm, đầy đau đớn, tính toán phương án hành động. Cặp mắt anh ta thi thoảng lóe lên, một đôi lần chúng còn lấp lánh sáng. Victoire quan sát nét mặt anh ta với niềm hy vọng mong manh nhất.

Quá chín giờ kém hai mươi lăm, chuông cửa rung lên. Hai người nhìn nhau, một câu hỏi im lìm lặng câm trên môi. Cặp mắt Victoire chất chứa sợ hãi, còn trong mắt Lupin, lửa chiến đấu đang tích tụ lại.

“Cô ấy đấy.” Victoire thì thào.

“Không đâu.” Lupin nói. “Là Guerchard.”

Anh ta đứng bật dậy, ánh mắt ngời sáng, đôi môi nở nụ cười đầy tính chiến đấu. “Mình chưa thua trong ván bài này.Anh ta nói, giọng khẽ khàng, hồi hộp.”Mình sẽ chơi cho đến cùng. Mình vẫn đang còn một, hai quân bài… những quân bài tốt. Mình vẫn đang là Công tước Charmerace.”

Lupin quay sang Victoire. “Bây giờ thì hãy nghe tôi đây.” Anh ta nói. “Xuống gác mở cửa cho ông ta đi.”

“Cái gì, cậu muốn tôi làm việc đó?” Victoire hỏi, giọng run rẩy.

“Phải, tôi muốn. Lắng nghe tôi cho cẩn thận này. Sau khi mở cửa, bà hãy lén ra ngoài, theo dõi ngôi nhà. Đừng đi xa quá nhé! Hãy để ý Sonia. Bà sẽ thấy cô ấy tới. Đừng để cô ấy vào nhà, Victoire… Đừng để cô ấy vào nhà.” Lupin nói với vẻ điềm tĩnh, tuy nhiên giọng anh ta run lên ở câu cuối cùng.

“Nhưng nếu Guerchard bắt tôi thì sao?” Victoire hỏi.

“Không đâu. Lúc ông ta bước vào, hãy đứng phía sau cánh cửa. Ông ta sẽ quá háo hức muốn bắt tôi nên không muốn mất thời gian với bà. Vả lại, ông ta nghĩ bà chẳng đáng quan tâm trong cuộc chơi này. Một khi bà đã ra khỏi nhà rồi, tôi sẽ giữ ông ta ở đây trong… trong nửa tiếng đồng hồ. Như thế sẽ có dư dôi thời gian. Sonia sẽ vội vã đến đây. Cô ấy sẽ đến đây sau mười hai phút nữa. Hãy đưa cô ấy tới ngôi nhà bên khu Passy. Nếu tôi không đến đó che chở bảo vệ cô ấy được, cô ấy sẽ ở cùng bà. Nhưng tôi dứt khoát sẽ đến.”

Nói rồi, Lupin đẩy Victoire ra phía cửa.

Tiếng chuông rung lên lần nữa. Họ đã đứng ở đầu cầu thang.

“Cứ giả sử như ông ta sẽ bắt tôi?” Victoire hổn hển hỏi.

“Đừng bận tâm, có thế thì bà vẫn phải ra mở cửa.” Lupin nói. “Đừng từ bỏ hy vọng… Hãy tin tưởng ở tôi. Ra đi… Ra đi… Vì tôi.”

“Tôi ra mở cửa đây, Lupin yêu quý.” Victoire bước từng bước vững vàng xuống cầu thang, tỏ vẻ can đảm.

Lupin dõi theo bà ta xuống đến dở chừng, lẩm bẩm: “Mong sao bà ấy kịp gặp Sonia.”

Anh ta quay vào phòng hút thuốc, đóng cửa lại. Anh ta thư thái ngồi xuống một chiếc ghế dựa êm ái, châm một điếu thuốc lá và cầm tờ báo lên. Anh ta nghe thấy tiếng xe cộ ngoài phố vọng vào lớn hơn khi có người mở cửa trước. Im lặng một chút, rồi anh ta nghe thấy tiếng cánh cửa đóng đánh sầm. Có tiếng bước chân hối hả ở cầu thang, cửa phòng hút thuốc bật mở, Guerchard nhào vào.

Ông ta dừng phắt ngay lại trước cửa khi trông thấy Lupin đang bình thản đọc báo, thư thái hút thuốc. Ông ta tưởng sẽ thấy con chim tội lỗi đã vỗ cánh bay cao bay xa rồi. Ông ta đứng yên, do dự, chuyển từ chân nọ sang chân kia, mọi nỗi ngờ vực trong ông ta quay lại, và Lupin mỉm cười với ông ta ở phía bên trên tờ báo vừa hạ được thấp xuống.

Guerchard nỗ lực hết sức để lấy lại sự tự chủ, nói giật giọng: “Xin chào, Lupin.”

“Xin chào ông, ông Guerchard.” Lupin đáp với nụ cười đầy khó hiểu và toàn bộ phong thái của Công tước Charmerace.

“Anh đang đợi ta?… Hy vọng ta không khiến anh phải đợi lâu.” Guerchard ra vẻ hiên ngang nói.

“Không, cảm ơn ông, thời gian trôi qua khá nhanh. Buổi sáng tôi luôn có rất nhiều việc.” Lupin đáp. “Tôi hy vọng ông đã có một đêm ngon giấc sau tình huống không may xảy ra với chiếc vương miện. Đó là một tai họa, và là một tai họa bất ngờ.”

Guerchard bước vài bước vào phòng, vẫn lưỡng lự.

“Anh có một ngôi nhà đáng yêu nhỉ!” Ông ta nói, kèm theo cái cười nhếch mép.

“Đây là khu vực trung tâm.” Lupin nhanh nhẹn đáp. “Ông phải thứ lỗi cho tôi nếu tôi không tiếp đãi ông như mong muốn được, nhưng tất cả gia nhân của tôi đã chạy tiệt rồi. Đám thám tử chết bằm chết vằm của ông đã làm bọn họ sợ chết khiếp.”

“Anh chẳng cần băn khoăn về điều đó. Ta sẽ bắt bọn họ lại.”

“Trong trường hợp ấy, tôi thề là tôi sẽ chúc ông đem đến niềm sung sướng hân hoan cho bọn họ. Xin ông, xin ông không phải bỏ mũ.” Lupin nói với vẻ lịch sự mỉa mai.

Guerchard chầm chậm tiến đến giữa phòng, đưa bàn tay lên mũ, rồi lại hạ bàn tay xuống, không nhấc mũ ra. Ông ta từ từ ngồi xuống, mặt đối mặt với Lupin, và họ chằm chằm nhìn nhau bằng ánh mắt thận trọng của hai tay kiếm đang so kiếm lúc mới vào cuộc đấu.

“Ông đã yêu cầu được ông Formery ký một cái lệnh bắt giữ cỏn con chưa?” Lupin hỏi, giọng mơn trớn, vẻ cợt nhạo ngấm ngầm.

“Rồi.” Guerchard nói qua kẽ răng.

“Và ông đang đem theo nó?”

“Đúng vậy.”

“Bắt Lupin, hay bắt Công tước Charmerace?” Lupin tiếp tục hỏi.

“Bắt Lupin, người được gọi là Công tước Charmerace.”

“Chà, cách diễn đạt này bao hàm khá đầy đủ. Tại sao ông không bắt tôi đi? Ông còn chờ đợi điều gì?” Lupin hỏi. Nét mặt anh ta hoàn toàn thản nhiên, ánh mắt lơ đễnh, giọng nói ơ hờ.

“Ta chẳng chờ đợi điều gì cả.” Guerchard nói, giọng khàn khàn. “Nhưng nó mang lại cho ta cảm giác thích thú đến nỗi ta ao ước được tận hưởng tối đa giây phút này, Lupin.” Guerchard nhìn anh ta đầy hể hả.

“Lupin, chính anh ta đây.” Lupin mỉm cười đáp.

“Ta hầu như không dám tin.”

“Ông không dám tin là hoàn toàn đúng.”

“Phải, ta hầu như không dám tin. Anh vẫn sống, tùy ta định đoạt tại đây?”

“Trời đất, chưa, chưa đâu.”

“Rồi đấy.” Guerchard nói, giọng quả quyết. “Và vận mệnh anh tùy thuộc ở ta hơn anh tưởng nhiều.” Ông ta đặt hai bàn tay lên đầu gối, cúi người về phía Lupin. “Anh có biết lúc này Sonia Krichnoff ở đâu không?”

“Cái gì?” Giọng Lupin cộc cằn.

“Ta hỏi anh có biết Sonia Krichnoff ở đâu không?” Guerchard chậm rãi, kể cả từng từ.

“Ông biết ư?” Lupin hỏi lại.

“Phải.” Guerchard đắc thắng trả lời.

“Cô ấy ở đâu?” Lupin hỏi, giọng hoàn toàn ngờ vực.

“Ở một khách sạn nhỏ gần quảng trường Ngôi Sao. Khách sạn có điện thoại, và anh có thể kiểm tra cho chắc chắn.” Guerchard nói.

“Thế à? Điều đó quả là rất thú vị. Số điện thoại ra sao?” Lupin hỏi, giọng cợt nhạo.

“555 khu Trung tâm, anh có muốn gọi cho cô ta không?” Guerchard mỉm cười đầy đắc thắng, nhìn chiếc điện thoại chẳng còn hoạt động được.

Lupin lắc đầu, nở nụ cười lơ đễnh. “Tại sao tôi phải gọi cho cô ấy? Ông có ý gì?”

“Không có ý gì cả… Vậy thôi.” Guerchard nói. Và ông ta ngả người vào lưng ghế, nụ cười đe dọa hiện trên môi.

“Hiển nhiên là không có gì. Vì, suy cho cùng, cô bé đó có liên quan gì đến ông? Rõ ràng ông chẳng bận tâm tới cô ấy. Cô ấy là cuộc chơi chưa đủ lớn đối với ông. Tôi mới là kẻ ông săn đuổi… Tôi mới là kẻ ông căm ghét… Tôi mới là kẻ ông muốn tóm bằng được. Tôi đã chơi ông quá đủ các trò ma mãnh rồi, đồ già dơ vô lại. Vậy ông sẽ để cô bé ấy yên thân chứ? Ông sẽ không trút mối hận thù lên cô bé ấy chứ? Ông làm cảnh sát cũng được thôi, ông căm ghét tôi cũng được thôi, nhưng có những việc người ta không bao giờ ra tay cả.” Trong giọng nói trầm vang của Lupin có một vẻ vừa đe dọa vừa khẩn khoản. “Ông sẽ không hành động như thế, Guerchard… Ông sẽ không hành động như thế… Tôi, phải, ông thích gì tôi chiều. Nhưng cô ấy… cô ấy thì ông không được động vào.” Anh ta chằm chằm nhìn viên thám tử với ánh mắt dữ dội, đòi hỏi.

“Điều đó tùy thuộc ở anh.” Guerchard nói xẵng.

“Ở tôi?” Lupin kêu lên, ngạc nhiên một cách chân thật.

“Phải, ta muốn mặc cả với anh một việc nho nhỏ.”

“Thế ư?” Nét mặt thận trọng của Lupin dãn ra, nụ cười của anh ta gần như vui vẻ trở lại.

“Phải.” Guerchard nói. Rồi ông ta im lặng, ngập ngừng.

“Chà, ông muốn gì?” Lupin hỏi. “Nói đi! Đừng ngại.”

“Ta tặng anh…”

“Ông tặng tôi?” Lupin kêu lên. “Thế thì không chân thành rồi. Ông đang đánh lừa tôi thôi.”

“Bình tĩnh.” Guerchard nói với vẻ lạnh lùng. “Ta đâu định tặng bất cứ thứ gì cho cá nhân anh chứ.”

“Thế nghĩa là ông chân thành.” Lupin nói. “Và loại tôi ra khỏi câu chuyện?”

“Ta tặng anh sự tự do.”

“Cho ai? Cho người gác cửa của tôi ư?” Lupin hỏi.

“Đừng tỏ ra ngốc nghếch thế. Anh chỉ lo lắng đến một người duy nhất trên đời này thôi. Ta nắm giữ được anh thông qua cô ta: Sonia Krichnoff.”

Lupin phá ra cười ha ha, không kìm được.

“Chà, ông đang cố tống tiền tôi, lão già rác rưởi!” Lupin kêu lên.

“Nếu anh thích gọi như thế.” Guerchard nói với vẻ lạnh lùng.

Lupin đứng dậy, bước tới bước lui trong phòng, cau mày, tính toán, ném những ánh mắt sắc sảo vào Guerchard, cân nhắc sự lợi hại của ông ta. Anh ta nhìn đồng hồ treo tường hai lần.

Thế rồi anh ta dừng lại, lạnh lùng nói: “Thôi cũng đành lòng vậy. Lúc này, ông đang mạnh hơn… Điều ấy sẽ không kéo dài đâu… Nhưng ông tặng tôi sự tự do cho cô bé này.”

“Đó là lời mời chào ta đang đưa ra.” Ánh mắt Guerchard sáng lên trước viễn cảnh thắng lợi.

“Cô ấy được hoàn toàn tự do chứ?… Ông hứa danh dự chứ?” Lupin có cái vẻ gì đó như mèo vờn chuột.

“Ta hứa danh dự.”

“Ông có thể thực hiện được ư?” Lupin hỏi, đột ngột tỏ vẻ nghi ngờ, và anh ta quét ánh mắt từ Guerchard lên chiếc đồng hồ treo tường.

“Ta cam đoan sẽ thực hiện được.” Guerchard tự tin đáp.

“Nhưng bằng cách nào?” Lupin nhìn Guerchard với nét mặt bộc lộ sự nghi ngờ lớn nhất.

“Ồ, ta sẽ đặt tất cả các vụ trộm lên vai anh. Như thế chắc chắn sẽ khiến cô ta thoát tội.”

“Đương nhiên tôi có hai vai to khỏe.” Lupin cay đắng mỉm cười. Anh ta chậm chạp bước tới bước lui, dáng vẻ mỗi lúc một muộn phiền hơn, gần như là dáng vẻ của một người vừa bị bại trận. Rồi anh ta dừng lại, mặt đối mặt với Guerchard, hỏi: “Đổi lại, ông muốn gì?”

“Tất cả.” Guerchard nói, với thái độ của kẻ sẽ chiến thắng. “Anh phải trả ta các bức tranh, các tấm thảm thêu, những chiếc tủ ngăn kéo thời Phục Hưng, chiếc vương miện, và toàn bộ thông tin về cái chết của Công tước Charmerace. Anh đã sát hại anh ta ư?”

“Nếu có lúc nào tôi tự tử thì ông sẽ biết toàn bộ thông tin, ông bạn Guerchard ạ. Ông sẽ có mặt ở đó. Ông thậm chí sẽ đi theo tôi không chừng.” Lupin lạnh lùng nói. Anh ta tiếp tục bước tới bước lui xung quanh phòng. “Số phận bi đát, phải, tôi tất sẽ chịu số phận bi đát.” Anh ta lại lập tức nói. “Thực tế là, ông muốn trừng phạt tôi một cách nghiêm khắc.”

“Phải, ta muốn trừng phạt anh một cách nghiêm khắc.” Guerchard nói khẽ, giọng ác độc, hận thù.

“Trừng phạt.” Lupin nhắc lại, giọng trầm ngâm.

“Anh bằng lòng chứ? Hãy nghĩ về cô gái đó.” Guerchard nói, với nỗi băn khoăn lo lắng mới nảy sinh trong lòng.

Lupin bật cười. “Tôi có thể mời ông một ly Porto.” Anh ta nói. “Nhưng tôi e đó là tất cả những gì tôi có thể làm được cho ông.”

“Thế thì cộng thêm Victoire nữa.”

“Cái gì?” Lupin kêu lên. “Ông đã bắt Victoire ư?” Trong giọng anh ta xuất hiện một vẻ thất vọng hoàn toàn, gần như là tuyệt vọng.

“Phải, ta sẽ cộng cả bà ta vào. Bà ta sẽ thoát khỏi mọi sự trừng phạt. Ta chẳng hoài hơi với bà ta làm gì.” Guerchard hăm hở đề nghị.

Chuông cửa rung lên.

“Hẵng khoan, hẵng khoan. Để tôi suy nghĩ đã.” Lupin nói, giọng khàn khàn. Anh ta cố gắng sắp xếp các ý nghĩ cứ chen lấn xô đẩy nhau trong đầu, tìm kiếm một phương án để đối phó với cái tai họa mới này.

Anh ta đứng căng tai lắng nghe. Có tiếng bước chân trên cầu thang, và cửa mở ra. Dieuzy xuất hiện trong khung cửa.

“Ai đấy?” Guerchard hỏi.

“Tôi chấp thuận… Tôi chấp thuận mọi điều.” Lupin kêu lên bằng giọng điên cuồng.

“Đó là một người giao hàng. Có bắt anh ta lại không?” Dieuzy hỏi. “Sếp dặn tôi ai đến cũng phải báo cáo sếp để sếp ra chỉ thị.”

“Một người giao hàng à? Vậy tôi xin khước từ!” Lupin kêu lên, lòng nhẹ nhõm đến ngất ngây.

“Không, không cần bắt anh ta.” Guerchard bảo Dieuzy.

Dieuzy đi ra, khép cửa lại.

“Anh khước từ à?” Guerchard hỏi.

“Tôi khước từ.” Lupin đáp.

“Ta sẽ giam con bé ấy lại.” Guerchard nói với vẻ độc ác, và ông ta bước một bước ra cửa.

“Rồi lại phải thả ra ngay thôi.” Lupin điềm tĩnh nói. “Ông không có bằng chứng gì.”

“Nó chắc chắn sẽ tự mình cung cấp bằng chứng… vô khối bằng chứng nữa kìa.” Guerchard tàn nhẫn nói. “Một con bé ngốc nghếch như thế thì có cơ hội gì khi chúng ta thực sự bắt đầu thẩm vấn nó? Chẳng cần đến ba ngày đối chất, một con bé yếu ớt như thế sẽ quỵ là cái chắc.”

“Đồ lợn!” Lupin thốt lên.

“Anh biết rất rõ là ta có thể làm được điều đó với một con bé yếu ớt như thế, và anh biết luật rồi, tối thiểu phải năm năm.” Guerchard nói, giọng tàn nhẫn, thận trọng quan sát Lupin, và vẫn không buông bỏ hy vọng.

“Trời đất, tôi có thể vặn gãy cổ ông!” Lupin run lên giận dữ. Bằng nỗ lực mạnh mẽ, anh ta giữ được sự tự chủ, nói với vẻ trầm ngâm: “Suy cho cùng, nếu tôi trao tất cả cho ông, tôi sẽ có thể tự do lấy lại chúng một ngày nào đó.”

“Ồ, chắc chắn, chừng nào anh ra tù.” Guerchard mỉa mai nói. Rồi ông ta bật tiếng cười cợt nhạo, nham hiểm.

“Trước tiên, tôi phải vào tù đã.” Lupin bình thản nói.

“Xin lỗi… Nếu anh chấp thuận, ta sẽ tiến hành bắt anh.” Guerchard thông báo.

“Hiển nhiên ông sẽ bắt tôi nếu có thể.”

“Anh có chấp thuận không?” Guerchard hỏi. Giọng ông ta lại rung rung vì lo lắng.

“Ồ.” Lupin dừng lại, như thể rốt cuộc đang xem xét vấn đề.

“Thế nào?” Guerchard hỏi, giọng rung rung.

“Ồ… không!” Lupin bật tiếng cười cợt nhạo.

“Không ư?” Guerchard nói qua kẽ răng.

“Không, ông muốn bắt tôi. Đây chỉ là một thủ đoạn.” Lupin nói, giọng bình tĩnh, thận trọng. “Trong thâm tâm, ông chẳng bận tâm gì về Sonia, cô Krichnoff. Ông không tính toán việc bắt cô ấy. Và nếu có thì ông cũng không có bằng chứng. Hoàn toàn không có bằng chứng. Đối với sợi dây chuyền, ông sẽ phải chứng minh. Ông không chứng minh được. Ông không chứng minh được là nó đã ở trong tay cô ấy một giây phút nào. Bây giờ sợi dây chuyền ở đâu?” Anh ta dừng lời, rồi tiếp tục vẫn với giọng điềm tĩnh: “Không, Guerchard, sau khi đã tránh xa được nanh vuốt của ông suốt mười năm qua, tôi sẽ chẳng chịu bị bắt để cứu cái cô bé này. Cô ấy thậm chí có gặp nguy hiểm gì đâu. Tôi không chấp thuận.”

Guerchard quắc mắt nhìn Lupin trừng trừng, bặm môi tìm kiếm một thời điểm công kích mới. Lúc này, ông ta biết ông ta đang thất bại, nhưng ông ta ngoan cường quyết không từ bỏ cuộc đấu mà chiến thắng sẽ vô cùng có giá trị.

Chuông cửa lại rung.

“Sáng nay chuông cửa nhà anh rung nhiều nhỉ!” Guerchard thì thào, niềm hy vọng lại lập tức dâng trào trong ông ta.

Họ lại đứng đó, im lặng, đợi chờ. Dieuzy mở cửa, thò mỗi đầu vào, nói: “Cô Krichnoff.”

“Tóm cổ cô ta!… Lệnh bắt đây!… Tóm cổ cô ta!” Guerchard hét lên, lòng tràn ngập niềm hân hoan chiến thắng độc ác.

“Còn lâu! Ông đừng hòng động đến cô ấy! Trời ơi, ông đừng hòng động đến cô ấy!” Lupin kêu lên điên cuồng, và anh ta như con hổ nhảy chồm đến Guerchard.

Guerchard nhảy vọt sang bên kia chiếc bàn. “Vậy anh có chấp thuận không?” Ông ta hét lên.

Lupin hai tay giữ lấy mép bàn, đứng thở hổn hển, nghiến răng ken két, giận dữ tới tái mặt. Anh ta đứng lặng im, bất động có lẽ là nửa phút, trừng trừng nhìn Guerchard bằng ánh mắt rừng rực sát khí. Rồi anh ta gật đầu.

“Để cô Krichnoff đợi đi.” Guerchard thở phào nhẹ nhõm. Dieuzy lui ra.

“Nào, chúng ta hãy thỏa thuận rành mạch.” Lupin nói, giọng rất sắc sảo, rõ ràng. “Giao kèo là: Nếu tôi trao cho ông các bức tranh, các tấm thảm thêu, những chiếc tủ ngăn kéo, chiếc vương miện và giấy chứng tử của Công tước Charmerace, ông sẽ trao cho tôi lời hứa danh dự, bảo đảm rằng cô Krichnoff dứt khoát không bị làm sao hết.”

“Đúng thế!” Guerchard hăm hở đáp.

“Một khi tôi đã chuyển những thứ đó cho ông, cô Krichnoff được rời khỏi cuộc chơi này.”

“Phải.”

“Bất kể sau đó có xảy ra chuyện gì. Nếu tôi có lấy lại các thứ… nếu tôi có trốn thoát… cô ấy cũng không bị buộc tội nữa.”

“Phải.” Guerchard đáp, mắt sáng rực.

“Lời hứa danh dự của ông?”

“Lời hứa danh dự của ta.” Guerchard khẳng định.

“Được rồi.” Lupin nói, giọng điềm tĩnh như đang bàn công chuyện bình thường. “Đầu tiên, trong cuốn sổ này, ông sẽ thấy tất cả các giấy tờ liên quan tới cái chết của Công tước Charmerace. Trong cuốn sổ, ông cũng sẽ thấy hóa đơn của kho chứa đồ đạc Plantin ở Batignolles, biên nhận những tác phẩm nghệ thuật tôi đã lần lượt sưu tầm từ nhà Gournay-Martin. Tôi gửi chúng đến Batignolles, vì trong các bức thư yêu cầu chủ sở hữu của các món đồ quý giá gửi chúng cho tôi, tôi luôn nêu nơi gửi là Batignolles, bởi vậy tôi biết ông sẽ không bao giờ mò đến đấy. Tất cả đều được đựng trong hộp. Số là ngày hôm qua, khi ông đang thực hiện các cuộc thẩm vấn quan trọng, thì người của tôi đã đóng chúng vào hộp. Ông sẽ không thấy tên tôi hay tên Công tước Charmerace trên hóa đơn. Đứng tên trên hóa đơn là một chủ doanh nghiệp hết sức đáng kính trọng ở Batignolles, một ông tên là Pierre Servien. Nhưng ông ta vừa rời khỏi vùng ngoại ô xinh xắn ấy rồi, và tôi không nghĩ ông ta sẽ quay lại.”

Guerchard gần như vồ lấy cuốn sổ từ tay Lupin. Ông ta kiểm đếm các giấy tờ trong đó với ánh mắt khát thèm, rồi ông ta cất lại các giấy tờ vào cuốn sổ và nhét cuốn sổ vào túi ngực áo khoác.

“Còn chiếc vương miện đâu?” Guerchard hỏi, giọng háo hức.

“Ông sắp sửa giẫm lên nó đấy.” Lupin nói. “Nó ở trong chiếc túi đựng đồ dưới chân ông kìa, bên trên những món trang phục dự phòng.”

Guerchard vồ lấy chiếc túi đựng đồ, mở túi, nhấc chiếc vương miện ra.

“Tôi e là tôi không có cái hộp.” Lupin nói với giọng nuối tiếc. “Nếu ông còn nhớ, tôi bỏ cái hộp ở nhà Gournay-Martin… để ông trông.”

Guerchard thận trọng xem xét chiếc vương miện. Ông ta xem xét những viên đá gắn trên đó, nhấc nhấc nó bằng tay phải, rồi lại nhấc nhấc nó bằng tay trái.

“Ông có chắc chắn đây là của thật không?” Lupin hỏi, giọng cực kỳ lo lắng, nhưng là sự lo lắng giả tạo. “Xin đừng… Ôi, xin đừng để chúng ta phạm phải bất cứ nhầm lẫn đáng buồn nào nữa trong chuyện này. Như thế mệt mỏi lắm.”

“Đúng rồi… Đúng rồi… Đây là của thật.” Guerchard nói, một lần nữa thở phào hết sức nhẹ nhõm.

“Sao, ông trấn lột tôi xong chưa?” Lupin khinh khỉnh hỏi.

“Vũ khí của anh.” Guerchard vội vã ra lệnh.

“Món ấy đâu nằm trong giao kèo.” Lupin nói. “Nhưng đây.” Anh ta quăng khẩu súng lục lên trên bàn.

Guerchard cầm khẩu súng, cho vào túi áo khoác. Ông ta hau háu nhìn Lupin như thể chẳng dám tin ở mắt mình. Rồi ông ta trầm giọng, đắc thắng: “Và bây giờ là còng tay!”