← Quay lại trang sách

17. Phía đông vườn địa đàng

Sao anh làm được?” Clary hỏi khi xe tăng tốc, chú Luke nhoài người trên vô lăng.

“Em hỏi là sao anh lên được mái nhà hả?” Jace dựa người vào ghế, mắt nhắm hờ. Cổ tay anh được băng trắng và đường chân tóc anh lốm đốm vảy máu. “Đầu tiên anh trèo ra khỏi cửa sổ phòng Isabelle và leo lên tường. Những máng xối đầu thú trang trí giúp anh có chỗ bấu víu tốt. Ngoài ra, anh cũng muốn ghi chú lại là cái xe máy của anh không còn trên mái nữa. Chắc Điều Tra Viên lấy nó đi vi vu quanh Hoboken rồi.”

“Em muốn nói,” Clary bảo, “sao anh nhảy khỏi mái nhà thờ mà không chết ấy?”

“Anh không biết.” Tay anh khẽ chạm vào tay cô khi đưa tay lên dụi mắt. “Sao em tạo ra chữ rune được?”

“Em cũng không biết,” cô thì thào. “Nữ Hoàng Seelie nói đúng, đúng không? Valentine, ông ta... ông ta đã làm gì chúng ta.” Cô liếc sang chú Luke, đang giả bộ tập trung quành xe sang trái. “Phải không chú?”

“Giờ không phải lúc nói về chuyện đó,” chú Luke đáp. “Jace, cháu có đích đến cụ thể nào không hay chỉ muốn trốn khỏi Học Viện thôi?”

“Valentine đã đưa Maia và Simon tới một con tàu để thực hiện Nghi Lễ. Ông ta sẽ làm ngay khi có thể.” Anh giật giật một trong mấy băng gạc trên cổ tay. “Cháu sẽ tới đó và ngăn ông ta lại.”

“Không,” chú Luke gằn giọng.

“Okay, chúng ta phải tới đó và ngăn ông ta lại.”

“Jace, chú không để cháu quay trở lại con tàu đó. Quá nguy hiểm.”

“Chú đã thấy khả năng của cháu rồi mà,” Jace nói, vẻ không thể tin được, “vậy mà chú lại đang lo lắng cho cháu à?”

“Chú lo cho cháu.”

“Không còn thời gian nữa rồi. Sau khi ông ta giết sạch bạn bè chú, ông ta sẽ gọi đội quân quỷ đông đảo tới mức chú không thể nào tưởng tượng nổi. Sau đó, không ai ngăn cản ông ta được.”

“Vậy Hội đồng Clave...”

“Điều Tra Viên sẽ không làm gì hết,” Jace nói. “Bà ta không cho phép nhà Lightwood liên hệ với Hội đồng Clave. Bà ta sẽ không cho gọi lực lượng cứu viện, thậm chí khi cháu nói tới về kế hoạch của Valentine. Bà ta bị ám ảnh bởi kế hoạch điên rồ của mình thôi.”

“Kế hoạch nào?” Clary hỏi.

Giọng Jace nghe cay đắng. “Bà ta muốn dùng anh để đổi chác với bố lấy các Bảo Bối Thiên Thần. Anh đã bảo rằng Valentine sẽ không bao giờ chấp nhận đâu, nhưng bà ta không tin anh.” Cậu cười, giọng cười nghe vô cùng gay gắt. “Isabelle và Alec sẽ nói với bà ta về chuyện của Maia và Simon. Nhưng anh lại không lạc quan lắm đâu. Bà ta không tin anh về chuyện Valentine thì còn lâu bà ta mới chịu từ bỏ kế hoạch quý báu để cứu mạng hai kẻ thuộc Thế Giới Ngầm.”

“Chúng ta không thể ngồi mà chờ đợi tin từ họ,” Clary nói. “Chúng ta phải lên tàu ngay. Nếu anh có thể đưa chúng ta tới đó...”

“Chú ghét phải ngắt lời hai cháu, nhưng chúng ta cần một con tàu để tới chỗ một con tàu khác,” chú Luke nói. “Chú không tin Jace đi trên nước được.”

Đúng lúc đó, điện thoại Clary rung lên. Tin nhắn từ Isabelle. Clary nhíu mày. “Isabelle nhắn cho em một địa chỉ. Gần bờ sông.”

Jace nhìn qua vai cô. “Chúng ta sẽ tới đó gặp Magnus.” Anh đọc địa chỉ cho chú Luke, chú ngay lập tức quay đầu xe thật gấp đi về hướng ngược lại. “Magnus sẽ giúp ta đi qua sông,” Jace giải thích. “Xung quanh con tàu có đặt kết giới. Cháu đã lên tàu được vì bố cháu để cháu lên. Lần này thì không đâu. Chúng ta cần Magnus giải quyết với các kết giới.”

“Chú không thích ý tưởng đó.” Chú Luke gõ tay lên vô lăng. “Chú nghĩ chú sẽ đi còn hai cháu ở lại với Magnus.”

Mắt Jace lóe lên. “Không. Cháu mới là người phải đi.”

“Vì sao?”

“Vì Valentine đang sử dụng con quỷ gieo rắc nỗi sợ hãi,” Jace giải thích. “Đấy là cách ông ta đã có thể giết hết các Tu Huynh Câm. Chính con quỷ đó đã giết chết tay pháp sư và người sói nơi con hẻm bên ngoài quán Hunter’s Moon, và có lẽ chính nó đã giết chết tiểu thần tiên ngoài công viên. Đó chính là lý do vì sao các Tu Huynh có vẻ mặt ấy. Họ chính xác là sợ đến chết.”

“Nhưng máu...”

“Hắn hút cạn máu sau. Còn lúc trong hẻm, ông ta bị một người sói khác ngắt ngang việc. Vì thế ông ta không có đủ thời gian để lấy đủ số máu cần thiết. Vậy nên ông ta vẫn cần Maia,” Jace lùa tay qua tóc. “Không ai có thể chống nổi con quỷ của nỗi sợ hãi. Nó len lỏi vào đầu óc và phá hủy trí óc con người ta.”

“Agramon,” chú Luke nói. Chú im lặng nãy giờ, nhìn qua kính chắn gió. Mặt chú xám ngoét và nhăn tít.

“Vâng, Valentine gọi nó thế.”

“Nó không phải một con quỷ của nỗi sợ nào đó. Nó là Quỷ Sợ Hãi. Sao Valentine có thể bắt Agramon phục vụ hắn chứ? Kể cả một pháp sư cũng khó khăn lắm mới kiềm chế được một Đại Quỷ, và bên ngoài ngôi sao năm cánh thì...” chú Luke hít một hơi. “Đó là lý do thằng nhóc pháp sư đó chết, đúng không? Do triệu hồi Agramon ư?”

Jace gật đầu xác nhận, và giải thích ngắn gọn việc Valentine đã chơi xỏ Elias. “Chiếc Chén Thánh,” anh nói nốt, “giúp ông ta điều khiển Agramon. Rõ ràng nó cho ông ta khả năng khống chế lũ quỷ. Nhưng không giống Thanh Kiếm.”

“Giờ chú càng không muốn cho các cháu đi,” chú Luke nói. “Đó là một Đại Quỷ đấy, Jace. Toàn bộ số Thợ Săn Bóng Tối trong thành phố này mới xử lý nổi nó.”

“Cháu biết nó là một Đại Quỷ. Nhưng vũ khí của nó là nỗi sợ. Nếu Clary có thể vẽ chữ Can Trường lên người cháu, cháu có thể hạ nó. Hoặc ít nhất là thử hạ nó.”

“Không!” Clary phản đối. “Em không muốn sự an toàn của anh phụ thuộc vào chữ rune ngu ngốc của em. Lỡ nó không có tác dụng thì sao?”

“Nó đã có tác dụng mà,” Jace nói khi họ rẽ khỏi cầu về phía Brooklyn. Họ đi qua con phố Van Brunt chật chội, giữa những nhà máy tường gạch thật cao, cửa sổ bịt ván cùng cửa chính khóa kín không để lộ ra những gì có trong đấy. Từ xa, mặt sông sáng lấp lánh giữa các tòa nhà.

“Nhỡ lần này em làm hỏng chuyện thì sao?”

Jace quay lại nhìn cô, và trong giây phút đó ánh mắt họ gặp nhau. Mắt anh mang màu vàng của ánh mặt trời đằng xa. “Không đâu,” anh nói.

“Cháu có chắc là địa chỉ này không?” Chú Luke hỏi, phanh xe chạy chậm lại rồi dừng hẳn. “Magnus không có ở đó.”

Clary liếc nhìn quanh. Họ đang dừng trước một nhà máy lớn, có vẻ từng bị hỏa hoạn tàn phá. Những viên gạch vỡ và những bức tường ám muội than vẫn còn đó, những thanh giằng thép nhô ra, cong queo xấu xí vì bị thiêu. Từ xa xa, Clary có thể thấy phố Wall ở hạ Manhattan và xa hơn là đảo Governors nhô lên trên mặt biển, khuất trong bóng tối. “Magnus sẽ tới,” cô nói. “Anh ta bảo với Alec thế nào thì sẽ làm thế đó.”

Họ rời xe. Dù nhà xưởng này nằm trên con phố dọc dài những tòa nhà tương tự, con phố vẫn quá yên tĩnh, thậm chí là đối với một ngày Chủ Nhật. Xung quanh không có lấy một người và cũng chẳng có lấy một âm thanh giao thương - như tiếng xe tải gầm gừ, tiếng người quát tháo - mà Clary thường hay nghĩ các khu vực nhà xưởng đều có. Thay vào đấy chỉ là sự yên tĩnh, là cơn gió mát từ sóng thổi tới, là tiếng quang quác của lũ chim biển. Clary dựng mũ lên, kéo khóa áo mà vẫn rùng mình.

Chú Luke đóng cửa xe và kéo cao khóa áo khoác vải nỉ. Chú lẳng lặng đưa cho Clary một đôi găng tay len dày. Cô đeo vào và cử động những ngón tay. Chúng quá lớn so với tay cô và trông tay cô thật giống bàn tay gấu. Cô liếc quanh. “Đợi đã... Jace đâu rồi chú?”

Chú Luke chỉ. Jace đang quỳ bên bờ sông, một hình thù tối đen, chỉ có mái tóc vàng là điểm màu duy nhất trên nền trời xanh xám và bờ sông nâu úa.

“Chú nghĩ anh ấy cần chút riêng tư không?” cô hỏi.

“Trong tình huống này, riêng tư là điều quá xa xỉ mà chẳng ai trong chúng ta có thể kham nổi. Đi nào.” Chú Luke rảo bước rời khỏi đường lớn, với Clary theo sau. Nhà xưởng nằm sát bờ sông, nhưng đằng sau còn một quãng bãi sỏi khá rộng. Những con sóng nhè nhẹ vỗ vào bờ sông cỏ mọc xen cùng đá. Những khúc gỗ được chất quanh một hố đen nơi người ta từng làm nơi nhóm lửa. Can gỉ, chai lọ vương vãi khắp nơi. Jace đang đứng nơi mép nước, áo khoác đã cởi bỏ. Trong khi Clary quan sát, anh ném một vật nho nhỏ trăng trắng xuống nước; nó rơi tõm và biến mất.

“Anh làm gì đấy?”

Jace quay lại, gió thổi tóc bay bay khắp mặt anh. “Gửi thông điệp.”

Qua vai cậu Clary nghĩ cô thấy một cuộn khói sáng - giống như một đoạn tảo biển sống động - nổi lên khỏi mặt sông xám ngắt, có ngoặm lấy chút gì trăng trắng. Một lát sau nó biến mất để lại cô chớp chớp mắt.

“Thông điệp cho ai?”

Jace nhăn mặt. “Chẳng cho ai cả.” Anh quay đi và rảo bước băng qua bãi sỏi đến nơi mình đã trải áo khoác ra. Có ba lưỡi dao dài trên đó. Khi anh quay lại, Clary thấy những chiếc đĩa kim loại sắc cạnh thò ra khỏi thắt lưng anh.

Jace lướt tay dọc mấy lưỡi dao - những con dao dẹt và trắng xám, đang đợi được đặt tên. “Anh không có cơ hội tới kho vũ khí, vì thế chúng ta chỉ có ngần đây vũ khí thôi. Anh nghĩ chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng khi Magnus tới đây.” Anh giơ con dao đầu tiên lên. “Abrariel” Con dao thiên thần sáng lên và chuyển màu. Anh đưa cho chú Luke.

“Không cần đâu,” chú Luke nói và kéo áo khoác sang bên cho anh thấy thanh kindjal nơi thắt lưng.

Jace đưa con dao Abrariel cho Clary, cô lẳng lặng nhận lấy. Lưỡi dao ấm áp trong tay cô, như trong đó chứa đựng một nguồn sống bí mật vậy.

“Camael,” Jace nói với lưỡi dao thứ hai, làm nó rùng mình phát sáng. “Telantes,” anh nói vơi con dao thứ ba.

“Anh đã bao giờ dùng tên của Thiên Thần Raziel chưa?” Clary hỏi khi Jace nhét dao vào thắt lưng rồi mặc áo đứng dậy.

“Chưa từng,” chú Luke nói. “Không được dùng tên đó.” Chú nhìn con đường đằng sau Clary, tìm kiếm Magnus. Cô cảm nhận được sự căng thẳng nơi chú, nhưng trước khi cô kịp nói gì thì điện thoại đã rung lên. Cô mở máy và không nói không rằng đưa cho Jace. Anh đọc tin nhắn và nhướn mày.

“Có vẻ Điều Tra Viên cho Valentine thời gian tới hoàng hôn để quyết định muốn anh hay muốn các Bảo Bối,” anh nói. “Bà ta và Maryse đã tranh cãi nhiều giờ, vì thế bà ta chưa hay biết rằng anh đã bỏ đi.”

Anh trả điện thoại cho Clary. Những ngón tay họ chạm vào nhau và Clary vội vàng rụt tay, dù găng tay len dày đã che phủ khắp. Cô thấy mặt anh tối lại, nhưng anh không nói gì hết. Thay vào đó, anh quay sang chú Luke và hỏi, cộc lốc kỳ lạ. “Có phải con trai Điều Tra Viên đã chết không? Có phải đó là lý do giờ tính khí bà ta thành thế không?”

Chú Luke thở dài thườn thượt và đút tay vào túi áo khoác. “Sao cháu biết?”

“Từ cái cách bà ta xù lông lên mỗi khi có người nhắc tới tên con trai mình. Nhưng đó là những lần duy nhất bà ta có tí tính người.”

Chú Luke lại thở dài. Chú đã đẩy kính lên và mắt nheo tít lại vì gió mạnh từ sông tạt vào. “Điều Tra Viên thành ra như vậy do nhiều lý do. Stephen chỉ là một trong số đó.”

“Lạ thật đấy,” Jace nói. “Bà ta thậm chí còn không giống người thích trẻ con.”

“Không thích con người khác thôi,” chú Luke nói. “Nhưng con bà ta lại khác. Stephen là đứa con vàng bạc của bà ta. Thực ra, cậu ta là cậu bé vàng của tất cả mọi người... ai ai cũng biết cậu ấy. Cậu ta làm gì cũng giỏi, lúc nào cũng đối xử tốt với mọi người mà không nhàm chán, đẹp trai mà lại không ai ghét được. Ừm, thực ra bọn chú có hơi ghét cái cậu đó.”

“Chú ấy học cùng chú ạ?” Clary hỏi. “Và mẹ cháu... và Valentine nữa? Vì thế chú mới biết chú ấy phải không?”

“Hồi đó nhà Herondale quản lý Học Viện Luân Đôn và Stephen tới đó học. Chú gặp cậu ta nhiều hơn sau khi tất cả tốt nghiệp, khi cậu ta trở lại Alicante. Và cũng có thời chú gặp cậu ta quá thường xuyên ấy chứ.” Ánh mắt chú Luke nhìn xa xăm, cùng mang xanh xám như dòng sông trước mặt. “Sau khi Stephen kết hôn.”

“Vậy là chú ấy cũng trong Hội Kín sao?” Clary hỏi.

“Hồi đó thì không,” chú Luke nói. “Cậu ta gia nhập Hội Kín sau khi chú... ừm, sau chuyện xảy ra với chú. Valentine cần phó chỉ huy mới và hắn ta muốn có Stephen. Imogen, người trung thành tuyệt đối với Hội đồng Clave, đã phát rồ lên - bà ta cầu xin Stephen cân nhắc lại - nhưng cậu ta không nghe. Cậu ta không thèm nói chuyện với bố mẹ mình. Cậu ta nhất nhất phục tùng Valentine. Đi theo hắn tới mọi nơi như một cái bóng.” Chú Luke dừng lại. “Vấn đề là, Valentine không nghĩ vợ Stephen hợp với cậu ta. Không hợp với một phó chỉ huy Hội Kín. Cô ta có... những mối liên hệ gia đình không tốt đẹp cho lắm.” Nỗi đau trong giọng nói chú Luke khiến Clary ngạc nhiên. Sao chú ấy lại quan tâm nhiều tới những người đó chứ? “Valentine buộc Stephen ly dị Amatis và tái hôn... người vợ thứ hai, rất trẻ, mới có mười tám tuổi, tên Céline. Cả cô ta cũng hoàn toàn bị Valentine quy phục, làm theo mọi thứ hắn ta bảo, dù chuyện đó có khốn nạn thế nào. Rồi tới một ngày, Stephen bỏ mạng trong một cuộc tiêu trừ ổ ma cà rồng. Céline biết được liền tự tử theo. Lúc đó cô ta mang thai tám tháng. Và bố Stephen cũng chết, vì đau tim. Vậy là gia đình của Imogen, tất cả người thân của bà ta, đều ra đi. Họ không thể chôn con dâu và cháu bà ta tại Thành phố Xương được, vì Céline đã tự tử. Cô ta được chôn cất ở ngã tư đường ngoài Alicante. Imogen sống sót, nhưng... bà ta biến thành băng đá. Khi Điều Tra Viên tiền nhiệm chết trong vụ Nổi Loạn, Imogen đã thế chỗ ông ta. Bà ta từ Luân Đôn trở về Idris - nhưng theo những gì chú biết, bà ấy chưa bao giờ nhắc tới Stephen nữa. Nhưng nó cũng giải thích lý do bà ta ghét Valentine tới vậy.”

“Vì bố cháu đầu độc mọi thứ ông ta chạm tới?” Jace cay đắng nói.

“Vì bố cháu, với bao nhiêu tội ác chất chồng, vẫn có một đứa con trai, trong khi bà ta đã không còn. Và vì bà ta đổ lỗi cho Valentine đã gây ra cái chết của Stephen.”

“Và bà ta nói đúng,” Jace nói. “Đó là lỗi của ông ấy.”

“Không hẳn,” chú Luke nói. “Valentine cho Stephen một lựa chọn, và Stephen đã chọn đi theo hắn. Dù hắn có mắc bao nhiêu tội lỗi đi nữa, nhưng hắn chưa bao giờ tống tiền hay đe dọa bắt buộc ai gia nhập Hội Kín. Hắn chỉ muốn những đệ tử tự nguyện. Trách nhiệm về sự lựa chọn của Stephen là của chính cậu ta.”

“Tự mình lựa chọn,” Clary nói.

“Chẳng tự mình gì đâu,” Jace nói. “Valentine...”

“Cũng cho cháu lựa chọn, đúng không?” chú Luke hỏi. “Khi cháu tới gặp hắn. Hắn muốn cháu ở lại, đúng không? Ở lại và về phe hắn ấy?”

“Đúng.” Jace nhìn ra qua mặt sông về phía đảo Governors. “Đúng vậy.” Clary có thể thấy dòng sông phản chiếu trong đôi mắt anh; đôi mắt lạnh lùng, như thể nước đã dìm sạch ánh vàng trong đó rồi.

“Và cháu đã nói không,” chú Luke nói.

Jace quắc mắt. “Cháu ước mọi người ngừng đoán giùm cho. Làm cháu thấy mình dễ đoán quá.”

Chú Luke quay đi như cố giấu nụ cười, nhưng sựng lại. “Có người tới.”

Có người đang tới thật, một người rất cao với mái tóc đen bay bay trong gió. “Magnus,” Clary nói. “Nhưng trông anh ta... khác quá.”