← Quay lại trang sách

17. Phía đông vườn địa đàng (tt)

Khi Magnus tới gần hơn, cô nhận thấy mái tóc, bình thường dựng đứng và lấp lánh kim tuyến như đèn vũ trường, giờ rủ xuống che tai như một mảnh lụa đen. Chiếc quần da bảy sắc cầu vồng đã được thay thế bằng bộ com lê gọn gàng cổ điển, kết hợp cùng chiếc áo khoác đen dài với những nút bạc lấp lánh. Đôi mắt mèo sáng lên màu hổ phách và xanh lá. “Cô có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi nhỉ.”

Jace liếc nhìn đồng hồ. “Chúng tôi t hực sự đang lo là anh không tới.”

“Tôi đã nói tôi tới là sẽ tới. Tôi chỉ cần thời gian chuẩn bị thôi. Đây không phải trò ảo thuật lôi thỏ khỏi mũ đâu, Thợ Săn Bóng Tối ạ. Chuyện này cần đến vài thứ pháp thuật thực thụ đấy.” Anh ta quay sang chú Luke. “Tay anh sao rồi?”

“Ổn rồi. Cám ơn.” Chú Luke luôn lịch sự.

“Xe tải của anh đỗ ngoài nhà máy, đúng không?” Magnus chỉ. “Quá nam tính so với một chủ tiệm sách.”

“À, tôi không biết,” chú Luke nói. “Lúc nào tôi chẳng phải bê những thùng sách nặng, leo, chất sách lên kệ, sắp xếp theo thứ tự abc...”

Magnus cười lớn. “Anh mở xe giùm tôi nhé. Ý tôi là, tôi tự làm được” - anh vẫy tay - “nhưng thế thì hơi bất lịch sự.”

“Chắc rồi.” Chú Luke nhún vai và họ trở lại nhà máy. Nhưng khi Clary định đi theo, Jace giữ tay cô lại. “Đợi đã. Anh muốn nói với em một chút.”

Clary nhìn theo Magnus và chú Luke đi về phía xe tải. Họ tạo thành một cặp đôi khập khiễng, một pháp sư dong dỏng trong áo choàng đen và một người đàn ông thấp hơn, vạm vỡ hơn mặc quần bò và áo khoác gió, nhưng cả hai đều thuộc Thế Giới Ngầm, cả hai đều bị kẹt giữa thế giới loài người và thế giới siêu nhiên.

“Clary,” Jace nói. “Trái đất gọi Clary. Em ở đâu rồi?”

Cô nhìn anh. Mặt trời đã xuống dưới mặt nước đằng sau lưng Jace, khuôn mặt anh khuất trong bóng tối, biến tóc anh thành một vầng hào quang vàng kim. “Em xin lỗi.”

“Không sao.” Anh chạm vào mặt cô, thật dịu dàng, bằng lưng bàn tay. “Đôi lúc em chìm hẳn vào suy tưởng,” anh nói. “Anh ước gì mình đi theo em được.”

Có đấy, cô muốn nói. Lúc nào anh cũng ở trong đầu óc em mà. Nhưng cô chỉ nói, “Anh muốn nói gì với em?”

Anh hạ tay xuống. “Anh muốn em vẽ chữ Can Trường lên người anh. Trước khi chú Luke trở lại.”

“Sao lại là trước khi chú ấy trở lại?”

“Vì chú ấy sẽ bảo đó là ý tưởng tồi. Nhưng đó là cơ hội duy nhất chúng ta có để đánh bại Agramon. Chú Luke chưa... đụng độ với nó, chú ấy không hiểu nó ra sao. Nhưng anh thì có.”

Cô nhìn anh chăm chú. “Nó thế nào?”

Ánh mắt anh thật khó đoán. “Em sẽ thấy điều em sợ nhất trên thế giới này.”

“Em không biết em sợ gì nữa.”

“Tin anh đi. Em không muốn biết đâu.” Anh nhìn xuống. “Em có cầm thanh stele ở đây không?”

“Vâng, em có.” Cô rút chiếc găng tay phải và tìm kiếm thanh stele. Tay cô hơi run khi cô rút nó ra. “Anh muốn em vẽ Ấn Ký ở đâu?”

“Càng gần tim càng có hiệu quả.” Anh quay lưng với cô, cởi áo khoác và vứt xuống đất. Anh kéo áo phông lên, để lộ tấm lưng trần “Ở bả vai cũng tốt.”

Clary đặt tay lên vai anh để trụ mình cho vững. Làn da anh nơi này màu vàng nhạt hơn da tay và da mặt, khá nhẵn nhụi ở những nơi không mang sẹo. Cô di mũi stele trên bả vai và thấy anh nhíu mày, cơ bắp căng lên. “Đừng ấn mạnh quá...”

“Em xin lỗi.” Cô bình tĩnh lại, để trí óc điều khiển cánh tay thông qua thanh stele vẽ nên chữ rune. Con chữ đen sì để lại dấu vết giống như khi người ta đốt thứ gì đó thành than, để lại lớp tro. “Đó. Xong rồi.”

Anh quay lại, kéo áo xuống. “Cám ơn.” Bấy giờ mặt trời cháy rực đằng chân trời, loang khắp bầu trời một màu đỏ hoa hồng và máu, biến mép sông thành thứ chất lỏng bằng vàng, làm dịu đi tất cả những nét xấu xí của mớ rác rưởi đô thị quanh họ. “Em thì sao?”

“Em làm sao cơ?”

Anh bước lên gần hơn. “Xắn ống tay áo lên. Anh vẽ Ấn Ký cho.”

“À. Vâng.” Cô nghe theo lời anh, kéo ống tay áo, chìa hai cánh tay trần ra cho anh.

Mũi stele châm vào da cô như đầu mũi kim chạm nhẹ vào da thịt, cào trợt đi nhưng không đâm thủng. Cô quan sát những đường đen xuất hiện một cách khá hứng thú. Ấn Ký cô nhận từ trong mơ vẫn còn đó, chỉ hơi nhạt màu ở cạnh ngoài.

“Đức Chúa phán với ông, “Vì thế, bất cứ ai giết Cain sẽ bị trả thù gấp bảy. Đức Chúa ghi Ấn Ký trên Cain, để bất cứ ai gặp ông khỏi giết ông.”“[1]

Clary quay lại, kéo ống tay áo xuống. Magnus đang đứng quan sát, chiếc áo khoác đen dường như đang bềnh bồng quanh anh ta theo cơn gió từ sông thổi vào. Một nụ cười nhẹ nở nơi khóe miệng.

“Anh trích dẫn Kinh Thánh được cơ à?” Jace vừa nhặt áo khoác vừa hỏi.

“Này cậu, tôi được sinh vào thế kỷ mộ đạo vô cùng,” Magnus nói. “Tôi luôn nghĩ Ấn Ký mà Cain có được có thể là Ấn Kỷ đầu tiên được ghi lại đấy. Chắc chắn Ấn Ký đã giữ mạng cho ông ta.”

“Nhưng ông ấy không phải thiên thần được,” Clary nói. “Không phải ông ấy đã giết em trai sao?”

“Không phải chúng ta đang lên kế hoạch giết bố sao?” Jace nói.

“Khác chứ,” Clary nói, nhưng không kịp giải thích khác ra sao, vì đúng lúc đó, xe chú Luke đã phi lên bờ sông, bắn văng sỏi tứ tán. Chú Luke thò đầu ra ô cửa kính.

“Okay,” chú nói với Magnus. “Nào lên xe thôi.”

“Chúng ta sẽ lái xe lên tàu sao?” Clary sửng sốt hỏi. “Cháu nghĩ...”

“Tàu nào?” Magnus cười khúc khích khi ngồi vào ghế hành khách bên cạnh chú Luke. Anh ta giật ngón cái chỉ ra sau. “Hai đứa, ra đằng sau đi.”

Jace leo lên thùng xe và cúi người kéo Clary lên. Khi cô ngồi ổn định trên chiếc lốp dự trữ, cô để ý có vòng tròn ngôi sao năm cánh đã được vẽ trên sàn kim loại của thùng xe. Ở mỗi cánh sao lại có thêm một biểu tượng rối mắt. Chúng không phải những con chữ rune cô đã biết - nhìn vào những dấu hiệu này giống như đang cố hiểu một người nói thứ ngôn ngữ rất giống tiếng Anh, mà lại không phải tiếng Anh.

Chú Luke thò đầu ra ngoài cửa sổ và nhìn ra sau. “Cháu biết chú không thích chuyện này,” chú nói, mà gió thổi bạt tiếng của chú đi. “Clary, cháu sẽ ngồi trong xe với Magnus, Jace và chú sẽ lên tàu. Cháu hiểu không?”

Clary gật đầu và ngồi co ro trong góc. Jace ngồi cạnh, tay ôm chân. “Thú vị lắm đây.”

“Cái gì...” Clary mở lời, nhưng chiếc xe đã khởi động, bánh xe xoay tròn trên đá sỏi, át tiếng nói của cô. Xe nhào xuống vùng nước cạn ngay mép sông. Clary bật ngửa va vào cửa sổ thùng xe khi chiếc xe chạy thẳng xuống sông - chú Luke định cho cả bọn chết chìm sao? Cô quay lại thấy trong khoang xe bốc lên những cột khói xanh đang vặn xoắn, luồn lách như rắn. Xe như đang va vào thứ gì đó cồng kềnh, giống như đang chạy qua khúc gỗ. Rồi họ cứ thế êm ru tiến lên, gần giống lướt đi.

Clary quỳ xuống và nhìn qua bên kia xe, trong lòng đã biết khá rõ mình sẽ thấy gì.

Họ đang di chuyển - không, đang lái - trên mặt nước đen, bánh xe chỉ sượt qua mặt sông, làm gợn lên những gợn li ti lăn tăn lan ra ngoài cùng thi thoảng những tia lửa điện màu xanh của Magnus tạo ra thi nhau phóng tới. Mọi thứ đột nhiên rơi vào im lặng, trừ tiếng rì rì khe khẽ của động cơ và tiếng kêu của lũ chim biển. Clary nhìn chăm chăm qua thùng xe vào Jace, anh đang cười toe toét. “Trò này mới thực sự làm Valentine ấn tượng đây.”

“Em không biết,” Clary nói. “Những nhóm anh hùng cứu thế giới khác có boomerang hình dơi và khả năng đi trên tường; chúng ta thì có xe lướt nước.”

“Nếu cô không thích, Nephilim,” tiếng Magnus phát ra không rõ lắm từ ca bin, “thì xin mời cô thử xem liệu mình có đi được trên nước không nhé.”

“Em nghĩ chúng ta nên vào,” Isabelle nói trong khi dán tai vào cửa thư viện. Cô ra hiệu cho Alec tới gần. “Anh nghe thấy gì không?”

Alec đứng cạnh cô em, cẩn thận không làm rơi điện thoại trên tay. Magnus bảo sẽ gọi nếu có tin gì mới hoặc có chuyện xảy ra. Tới giờ anh ta vẫn chưa gọi. “Không.”

“Chính xác. Họ dừng hét vào mặt nhau rồi.” Đôi mắt đen của Isabelle sáng lên. “Giờ họ đang đợi Valentine.”

Alec rời khỏi cửa và đi qua hành lang tới ô cửa sổ gần nhất. Bầu trời ngoài khung cửa mang màu than đỏ sắp tàn. “Hoàng hôn rồi.”

Isabelle nắm lấy tay vặn. “Chúng ta vào thôi.”

“Isabelle, đợi đã...”

“Em không muốn bà ta có thể nói dối chúng ta về điều Valentine nói,” Isabelle bảo. “Hoặc chuyện đã xảy ra. Hơn nữa, em cũng muốn gặp ông ta. Gặp bố Jace. Anh không muốn sao?”

Alec trở lại cửa thư viện. “Có, nhưng đây không phải ý tưởng hay vì...”

Isabelle xoay tay nắm cửa thư viện. Cánh cửa bật mở. Ném cái liếc mắt chán chường về phía ông anh, cô nàng chúi đầu bước vào trong; Alec lầm bầm chửi thề và đi theo.

Bà Maryse và Điều Tra Viên đang đứng mặt đối mặt bên cái bàn to tướng, giống như hai võ sĩ quyền anh đứng hai góc đài. Má bà Maryse đỏ rực, tóc ôm lấy mặt. Isabelle nhìn Alec, như thể nói, Có lẽ chúng ta không nên vào. Mẹ trông giận điên.

Nhưng nếu nói bà Maryse tức giận thì Điều Tra Viên phải nói là điên cuồng. Bà ta quay phắt lại khi cánh cửa bật mở, miệng cau lại thành một khẩu hình vô cùng xấu xí. “Hai cô cậu làm gì ở đây?” bà ta hét lên.

“Imogen,” Maryse nói.

“Maryse!” Điều Tra Viên cao giọng. “Ta đã chịu đựng cô và những đứa con láo toét của cô đủ rồi...”

“Imogen,” Maryse lại gọi. Có gì trong giọng nói bà - một sự giục giã - khiến Điều Tra Viên phải quay lại nhìn.

Không khí chung quanh quả cầu bằng đồng hơi sánh như nước. Một cái gì đó bắt đầu thành hình, tách khỏi nó, như một hình vẽ màu đen bắt đầu bước ra khỏi khung tranh trắng, biến thành một người đàn ông vai rộng và vạm vỡ. Hình ảnh hơi nhòe nhoẹt nên Alec chỉ nhận ra đó là một người đàn ông cao ráo, với mái tóc muối tiêu cắt sát đầu.

“Valentine.” Điều Tra Viên trông có vẻ bất ngờ, Alec nghĩ, dù bà ta chắc chắn đang đợi hắn tới.

Không khí chung quanh quả cầu đang rung lên dữ dội. Isabelle há hốc miệng khi người đàn ông bước khỏi vùng không khí rung động, như thể đang bước qua tầng tầng lớp lớp nước. Bố của Jace là một người đàn ông khôi ngô, cao hơn một mét tám, ngực rộng rắn chắc, tay cuồn cuộn cơ bắp. Mặt hắn ta gần thành hình tam giác, với cái cằm nhọn gan góc. Alec nghĩ, hắn ta cũng có thể coi là đẹp trai đấy, lại khác Jace một trời một vực, không có một điểm gì tương đồng với vẻ ngoài vàng tái của cậu con trai cả. Chuôi kiếm thò ra ở vai trái hắn - Kiếm Thánh. Chẳng phải hắn cần trang bị vũ trang làm gì, vì hắn có thực sự có mặt ở đây đâu, nên chắc hẳn hắn đeo kiếm chỉ để chọc giận Điều Tra Viên thôi. Mà bà này cũng đâu cần phải giận hơn nữa.

“Imogen,” Valentine nói, đôi mắt đen nhìn Điều Tra Viên với vẻ hứng thú hả hê. Đây, vẻ mặt của Jace đây rồi, Alec thầm nhủ. “Và Maryse, Maryse của ta - đã lâu lắm rồi nhỉ.”

Maryse, nuốt khan và khó khăn lắm mới nói lên lời, “Tôi không phải Maryse của anh nữa, Valentine.”

“Và hẳn kia là các con cô,” Valentine nói tiếp như thể bà chưa từng mở lời. Mắt hắn chuyển sang Isabelle và Alec. Alec hơi rùng mình, như thể có gì đó đâm vào dây thần kinh. Bố Jace nói chuyện rất đỗi bình thường, thậm chí còn có phần hơi khách sáo, nhưng ánh nhìn trống rỗng nhưng rình rập của hắn lại khiến Alec muốn đứng lên chắn cô em gái khỏi tầm nhìn của Valentine. “Trông chúng giống cô lắm.”

“Đừng động vào các con của tôi, Valentine,” bà Maryse nói, cố gắng lắm mới được bình tĩnh.

“À, như thế có vẻ không công bằng cho lắm,” Valentine nói, “khi cô không để cho con tôi yên.” Hắn ta quay sang Điều Tra Viên. “Tôi đã nhận được tin nhắn của bà. Chắc chắn đây không phải trò giỏi nhất của bà chứ nhỉ?”

Điều Tra Viên nãy giờ không động đậy; giờ bà ta bắt đầu từ từ chớp mắt, như một loài bò sát. “Ta mong các điều kiện trong thỏa thuận của ta là rất rõ rồi.”

“Con trai tôi đổi lấy các Bảo Bối. Đúng không nhỉ? Nếu không bà sẽ giết con tôi.”

“Giết anh ấy ư?” Isabelle nhắc lại. “MẸ!”

“Isabelle,” bà Maryse gằn giọng. “Im miệng!”

Điều Tra Viên nheo nheo mắt, độc địa lườm Isabelle và Alec. “Anh hiểu rõ rồi đấy, Morgenstern.”

“Vậy câu trả lời của tôi là không.”

“Không?” Điều Tra Viên có vẻ giống như vừa bước một bước vào nền đất vững thì đột nhiên đất sụp xuống dưới chân. “Anh đừng thách ta, Valentine. Ta sẽ làm theo đúng những gì ta đã cảnh báo.”

“Ồ, tôi không nghi ngờ gì bà cả, Imogen. Bà luôn là kẻ thủ cựu và chuyên tâm tàn độc. Tôi nhận ra các phẩm chất của bà vì chính tôi cũng như vậy.”

“Ta không giống anh gì cả. Ta làm theo Luật...”

“Kể cả khi luật đó bảo bà giết chết một đứa trẻ chỉ để trừng phạt bố nó thôi ư? Chuyện này không liên quan gì đến Luật cả, Imogen, chẳng qua bà hận tôi và cho tôi là kẻ đã gây ra cái chết của con trai bà và đây là cách bà bắt tôi đền tội. Sẽ chẳng thay đổi gì đâu. Tôi sẽ không từ bỏ các Bảo Bối, kể cả vì Jonathan.”

Điều Tra Viên chỉ giương mắt nhìn. “Nhưng thằng bé là con anh,” bà ta nói. “Đứa con của anh.”

“Con cái tự biết quyết định đời nó,” Valentine nói. “Đó là điều bà không bao giờ hiểu được. Tôi đã hứa cho thằng bé an toàn nếu nó ở cùng tôi; nó từ chối và trở về với bà, để rồi bà vẫn trả thù lên người nó đúng như tôi đã bảo với nó, Imogen à,” hắn ta nói nốt, “bà là kẻ rất dễ dự đoán.”

Điều Tra Viên dường như không để ý tới những lời xúc phạm vừa rồi. “Hội đồng Clave cương quyết giết thằng bé, nếu như anh không đưa các Bảo Bối Thiên Thần cho ta,” bà ta nói, giống như một người đang chìm trong cơn ác mộng. “Ta sẽ không thể ngăn họ được đâu.”

“Tôi biết chứ,” Valentine nói. “Nhưng tôi chẳng làm gì được rồi. Tôi đã cho nó một cơ hội. Nó không nhận lấy.”

“Đồ khốn nạn!” Isabelle đột nhiên hét lên và hình như định lao tới; Alec nắm lấy tay cô em và giật lùi lại, giữ chặt lấy cô. “Ông ta là loại bố khốn nạn,” cô nàng rít lên, sau đó nói lớn hơn, hét vào mặt Valentine. “Ông là đồ...”

“Isabelle!” Alec che miệng cô em trong khi Valentine hứng thú nhìn cả hai.

“Anh... cho... nó,” Điều Tra Viên bắt đầu khiến Alec nghĩ tới một con rô bốt bị chập mạch. “Và thằng bé từ chối?” Bà ta lắc đầu. “Nhưng thằng bé là gián điệp của anh... một thứ vũ khí của anh...”

“Bà nghĩ vậy sao?” hắn hỏi lại, với vẻ ngạc nhiên thật tình. “Tôi không thích gì chuyện tọc mạch những bí mật của Hội đồng Clave. Tôi chỉ thích phá hủy nó, và để làm được điều đó, tôi cần có nhiều thứ vũ khí nguy hiểm hơn một thằng bé chứ.”

“Nhưng...”

“Bà thích tin gì thì tin,” Valentine nhún vai. “Bà chẳng là gì cả, Imogen Herondale ạ. Kẻ đại diện cho một thể chế mà quyền hạn của nó sắp lụi tàn, luật lệ của nó sẽ được chấm dứt. Bà không thể cho tôi thứ mà tôi có thể muốn được.”

“Valentine!” Điều Tra Viên vung tay tới, như thể bà ta có thể ngăn được hắn, tóm lấy hắn, nhưng tay bà ta chỉ xuyên qua hắn như xuyên qua nước mà thôi. Với cái nhìn kinh tởm hết mực, Valentine lùi lại và biến mất.

Ráng trời chiều mang màu lửa sắp tàn lụi, mặt nước chuyển màu đỏ sắt. Clary kéo áo khoác sát người mà vẫn rùng mình vì lạnh.

“Em lạnh à?” Jace đang đứng cuối xe, nhìn xuống làn chấn động do xe tải gây ra: hai vạt nước sủi tăm đằng sau. Giờ anh tới và ngồi bên cạnh cô, dựa lưng vào cửa sổ đằng sau xe. Cửa sổ gần như bị mờ đi bởi khói xanh,

“Anh không lạnh sao?”

“Không.” Anh lắc đầu và cởi áo khoác, đưa cho cô. Cô khoác vào, tận hưởng lớp da mềm mại. Áo rộng quá khổ nhưng lại êm ái. “Em định ở lại tại xe như chú Luke bảo, đúng không?”

“Em có được lựa chọn ư?”

“Theo nghĩa câu chữ thì không.”

Cô cởi găng và vươn tay chạm vào tay anh. Anh nắm chặt lấy tay cô. Cô nhìn xuống những ngón tay đang đan lấy nhau, tay cô quá nhỏ, đầu ngón tay ngang phẳng, còn bàn tay anh thật dài và thon. “Anh sẽ tìm Simon cho em,” cô nói. “Em biết anh sẽ giúp em.”

“Clary.” Cô nhìn thấy mặt nước mênh mang chung quanh in hình trong đôi mắt anh. “Có thể cậu ấy đã... anh muốn nói, có thể...”

“Không.” Giọng cô quả quyết. “Cậu ấy vẫn ổn. Cậu ấy phải như thế.”

Jace thở dài. Đôi mắt anh gợn sóng nước xanh đen - như nước mắt, Clary nghĩ, nhưng chúng không phải nước mắt, mà chỉ là hình ảnh phản chiếu mà thôi. “Có điều anh phải hỏi em,” anh nói. “Anh từng sợ phải hỏi. Nhưng giờ anh chẳng còn sợ gì nữa.” Tay anh ôm lấy má cô, lòng bàn tay ấm áp vào làn da cô lạnh ngắt, và cô thấy nỗi sợ của mình cũng biến mất, như thể anh đã truyền sự Can Trường sang cô qua lần đụng chạm. Cô ngẩng mặt, môi hơi hé mở chờ đợi - môi anh chạm khẽ lên môi cô, khẽ khàng như một cọng lông lướt qua, như ký ức về một nụ hôn - và rồi anh rời ra, mắt mở to; cô thấy bức tường đen trong đó, đang cao lên để che đi sắc vàng hoài nghi: bóng của một con tàu.

Jace buột miệng than rồi thả cô ra, lồm cồm đứng dậy. Clary ngượng ngùng đứng lên, chiếc áo khoác nặng trịch của Jace khiến cô mất cân bằng. Những tia lửa xanh bay ra từ cửa kính, và trong ánh sáng đó cô thấy mạn thuyền bằng kim loại dợn song màu đen, bên thành tàu có một chiếc thang thả xuống, và chung quanh là một hàng lan can sắt. Có gì đó giống một con chim lớn dị dạng đang đậu trên lan can. Những lớp sóng lạnh cuộn tỏa từ tàu như không khí lạnh cóng phả ra từ một tảng băng. Khi Jace gọi cô, hơi thở anh phảng phất khói trắng, giọng anh biến mất trong tiếng động cơ đột ngột gầm vang của con tàu lớn.

Cô cau mày nhìn anh. “Cái gì? Anh bảo sao?”

Anh chộp lấy cô, luồn tay vào bên dưới áo khoác, những đầu ngón tay anh lướt qua làn da trần của cô. Cô kêu lên vì ngạc nhiên. Anh rút con dao thiên thần lúc nãy anh đưa cho cô khỏi thắt lưng và nhét vào tay cô. “Anh nói” - rồi anh thả cô ra - “rút Abriel ra, vì chúng đang tới đấy.”

“Cái gì đang tới?”

“Những con quỷ.” Anh chỉ tay lên. Thoạt đầu Clary không thấy gì. Sau đó cô nhận thấy những con chim to lớn kỳ dị cô thấy lúc trước. Từng con từng con bay khỏi bao lơn, rơi xuống như những tảng đá dọc mạn tàu - rồi liệng lên và nhắm thẳng tới chiếc ô tô đang trôi nổi trên mặt nước. Khi chúng tới gần hơn, cô thấy chúng chẳng phải chim gì hết, mà là những vật thể biết bay xấu xí trông như những con thằn lằn ngón cánh, với sải cánh lông lá rộng và cái đầu hình tam giác xương xẩu. Miệng chúng đầy những răng lởm chởm như răng cá mập, hàng hàng lớp lớp, móng vuốt chúng sáng ánh lên như những lưỡi dao cạo.

Jace nhảy lên nóc xe, thanh Telantes sáng lên trong tay. Khi cái vật biết bay đầu tiên xông tới, anh phi dao. Lưỡi dao dính trúng con quỷ, cắt phăng chóp sọ nó theo cách bạn xoẹt đi đầu quả trứng. Với tiếng ré lên the thé, nó chấp chới, đập cánh thật lực. Khi nó rơi xuống biển, nước liền sôi lên sùng sục.

Con quỷ thứ hai đâm vào mui xe, móng để lại những đường cào dài trên lớp vỏ thép. Nó lao người vào kính chắn gió, làm xuất hiện những đường rạn hình mạng nhện trên kính chắn gió. Clary hét tên chú Luke, nhưng một con khác lao thẳng xuống cô, từ trên bầu trời màu trắng bạc xuống như một mũi tên. Cô kéo tay áo khoác Jace lên, giơ tay ra để lộ chữ rune phòng thủ. Con quỷ rít lên, cánh đập lùi lại - nhưng nó đã tới quá gần, trong tầm với của cô. Trong khi dùng Abrariel chém vào ngực nó, cô nhận ra nó không có mắt, chỉ có hai vệt lõm sâu vào sọ. Nó đứt đôi, để lại một luồng khói đen sì.

“Giỏi lắm,” Jace nói. Anh đã nhảy xuống khỏi nóc xe và hạ gục một sinh vật biết bay khác. Anh đã rút dao ra, và đuôi dao dính đầy máu đen.

“Cái giống gì thế kia?” Clary vừa thở hổn hển vừa chém thanh Abrariel thành một đường vòng cung rộng đẹp mắt ngang ngực con quỷ bay. Nó kêu như quạ và vụt cánh vào cô. Khi nhìn gần thế này, cô có thể thấy những đôi cánh của chúng kết thúc bằng chỏm xương sắc như dao cạo. Con quỷ này chộp được tay áo khoác của Jace mà xé toạc.

“Ôi áo của anh,” Jace giận dữ, và cắm thẳng con dao vào lưng con quỷ khi nó vừa bay lên. Nó ré lên và biến mất. “Anh kết cái áo khoác đó.”

Clary nhìn anh chòng chọc, đoạn quay người lại khi có tiếng rin rít của kim loại vang lên rõ rệt bên tai. Hai con quỷ bay đã cắm móng lên nóc xe, xé toạc ra. Không khí ong ong tiếng kim loại bị kéo xé. Chú Luke đã trèo lên mui xe mà chém giết những sinh vật xấu xí kia bằng thanh kindjal. Một con rơi xuống khỏi xe, biến mất trước khi chạm mặt nước. Con khác cất cánh bay lên, vuốt quặp lấy mảnh nóc xe, ré lên the thé trong chiến thắng, rồi vỗ cánh trở lại tàu.

Trong chốc lát bầu trời quang đãng. Clary chạy lên và nhìn xuống xe. Magnus đang ngồi co ro trên ghế, mặt xám xịt. Bên trong khoang xe quá tối nên cô không biết được có phải pháp sư bị thương không. “Magnus!” cô hét. “Anh có bị thương không?”

“Không.” Magnus cố ngồi thẳng người, rồi lại phải dựa lưng vào ghế. “Chỉ là tôi - bị kiệt sức. Kết giới bảo vệ quanh con tàu quá mạnh. Lột nó đi, kéo nó ra, rất... khó.” Giọng anh ta đuối dần. “Nhưng nếu tôi không làm, bất cứ ai đặt chân lên thuyền, ngoại trừ Valentine, sẽ chết.”

“Có lẽ anh nên đi cùng chúng tôi,” chú Luke nói.

“Tôi không thể xử lý kết giới nếu như ở trên tàu. Tôi phải xử lý từ đây. Thế mới thành công được.” Nụ cười của Magnus trông mới đau đớn làm sao. “Hơn nữa, tôi không giỏi đánh đấm. Tài năng của tôi nằm ở chỗ khác.”

Clary vẫn cúi nhìn khoang xe, bắt đầu nói. “Nhưng nếu chúng tôi cần...”

“Clary!” Chú Luke hét, nhưng đã quá muộn. Không ai nhìn thấy sinh vật bay đang bất động bên thân xe. Giờ nó lao lên, chao nghiêng, móng cắm phập vào lưng áo khoác của Clary, đôi cánh đen màu tối mờ và những hàm răng lởm chởm, hôi thối. Với tiếng ré dài chiến thắng, nó bay lên trời, Clary đánh đu vòng vòng bên dưới móng.

“Clary!” chú Luke lại hét, và chạy vội lên cuối mui xe rồi đứng lại, vô vọng nhìn lên hình thù chao đảo có cánh đang khuất dần cùng khối nặng lòng thòng dưới móng vuốt.

“Nó không giết em ấy đâu,” Jace nói khi đến đứng cạnh chú. “Nó sẽ tha em ấy tới cho Valentine.”

Có gì đó trong giọng nói anh khiến máu chú Luke đông lại. Chú quay sang nhìn cậu trai đứng cạnh mình. “Nhưng...”

Chú không kịp nói hết, Jace đã nhảy xuống khỏi xe bằng một cú đảo mình điệu nghệ. Anh nhảy tùm xuống dòng nước bẩn rồi phóng lên tàu, những cú đạp có lực làm nước quẫy bọt.

Chú Luke quay sang Magnus, nhìn gương mặt trắng bệch ẩn hiện qua tấm kính vỡ rạn, như một vệt trắng tương phản với không gian tối om chung quanh. Chú Luke giơ tay, nghĩ là đã thấy Magnus gật đầu đáp lại.

Nhét thanh kindjalat bên mình, chú nhảy xuống theo Jace.

Alec thả Isabelle ra, hơi sợ cô em sẽ hét toáng lên khi anh bỏ tay khỏi miệng cô nàng. Nhưng không. Cô đứng bên cạnh anh nhìn trân trối khi Điều Tra Viên đứng đó, có phần váng vất, mặt trắng bệch bạc.

“Imogen,” bà Maryse nói. Trong giọng nói bà không có một chút cảm xúc, thậm chí còn không có cả tức giận.

Điều Tra Viên dường như không nghe thấy. Biểu hiện trên khuôn mặt bà ta không hề thay đổi khi bà ta ngồi sụp xuống chiếc ghế cũ của bác Hodge. “Chúa ơi,” bà ta nói và nhìn chằm chằm xuống mặt bàn. “Ta đã làm gì thế này?”

Bà Maryse liếc nhìn Isabelle. “Đi gọi bố đến đây.”

Isabelle, trông sợ hãi hơn bao giờ hết, gật đầu và lách người ra khỏi phòng.

Bà Maryse đi tới bên Điều Tra Viên và nhìn xuống bà ta. “Bà đã làm gì hả Imogen?” bà nói. “Bà đã trao chiến thắng vào tay Valentine. Đó là điều bà đã làm đấy.”

“Không,” Điều Tra Viên thở hắt ra.

“Bà biết chính xác kế hoạch của Valentine khi bà nhốt Jace lại. Bà không cho Hội đồng Clave dính vào vì biết Hội đồng sẽ can thiệp vào kế hoạch của bà. Bà muốn làm Valentine đau khổ như Valentine đã làm bà đau khổ; để cho hắn thấy bà có khả năng giết con trai hắn như hắn đã giết con trai bà. Bà muốn hạ nhục hắn ta.”

“Đúng...”

“Nhưng Valentine không hề bị nhục mạ,” Maryse nói tiếp. “Lẽ ra tôi đã có thể nói cho bà biết. Bà không bao giờ trên cơ hắn được. Hắn chỉ vờ sẽ cân nhắc lời đề nghị của bà để bảo đảm tuyệt đối là chúng ta sẽ không kịp có thời gian gọi cứu viện từ Idris. Và giờ đã quá muộn.”

Điều Tra Viên hoảng loạn nhìn lên. Búi tóc bà ta đã lỏng ra và những lọn tóc rũ xuống quanh mặt. Đó là cảnh người nhất Alec từng nhìn thấy ở bà ta, nhưng anh không thấy vui. Lời mẹ nói làm anh ớn lạnh: quá muộn. “Không đâu, Maryse,” bà ta nói. “Chúng ta vẫn có thể...”

“Vẫn có thể cái gì?” Giọng Maryse lạc đi. “Gọi Hội đồng Clave ư? Chúng ta không có nhiều ngày, nhiều giờ để họ kịp tới đây. Nếu chúng ta định đối đầu với Valentine... mà Chúa biết chúng ta nào có lựa chọn...”

“Chúng ta phải làm ngay bây giờ,” một giọng trầm ấm xen ngang. Đằng sau Alec, đang quắc mắt nhìn, là Robert Lightwood.

Alec nhìn bố. Đã nhiều năm nay anh mới thấy bố mặc đồ đi săn; lâu nay ông bận bịu chuyện quản lý, với việc điều hành Conclave và giải quyết những xung đột của Thế Giới Ngầm. Nhìn bố trong bộ giáp màu đen nặng trịch, thanh kiếm lớn đeo sau lưng, khiến Alec nhớ lại thời thơ ấu, khi trong mắt anh, bố là người lớn nhất, mạnh nhất và đáng sợ nhất. Mà giờ ông vẫn đáng sợ đấy thôi. Anh chưa gặp lại bố kể từ sau vụ đáng xấu hổ tại nhà chú Luke. Anh cố nhìn vào mặt bố, nhưng bố đang nhìn mẹ. “Conclave đã sẵn sàng,” Robert nói. “Thuyền đang đợi ngoài bến tàu.”

Bàn tay Điều Tra Viên vẫy vẫy quanh mặt. “Không được,” bà ta nói. “Chúng ta không có đủ người... chúng ta không thể...”

Robert lờ bà ta đi. Thay vào đó, ông vẫn nhìn bà Maryse. “Chúng ta phải đi ngay,” ông nói, và trong giọng ông có sự tôn trọng mà lúc nói chuyện với Điều Tra Viên không hề có.

“Nhưng còn Hội đồng Clave,” Điều Tra Viên cất tiếng. “Họ phải được thông báo.”

Maryse đẩy điện thoại cho Điều Tra Viên, thật mạnh. “Bà đi mà nói. Nói với họ điều bà đã làm. Dù sao đây cũng là việc của bà.”

Điều Tra Viên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, một tay che miệng.

Trước khi Alec kịp cảm thấy tội nghiệp bà ta, cánh cửa lại bật mở và Isabelle bước vào, trong bộ đồ Thợ Săn Bóng Tối, với ngọn roi vàng trong tay và thanh kiếm gỗ naginata bên tay kia. Cô nhíu mày nhìn anh trai mình. “Đi chuẩn bị đi,” cô nói. “Chúng ta sẽ ngay lập tức tới chỗ Valentine.”

Alec không thể ngừng được; khóe miệng anh hơi nhếch lên. Isabelle luôn là người thật quả quyết. “Cho anh hả?” anh nói, ám chỉ thanh naginata.

Isabelle giằng lại. “Đi mà tự tìm đồ!”

Có nhiều thứ không bao giờ thay đổi. Alec đi tới cửa, nhưng dừng lại vì có người đặt tay lên vai. Anh ngạc nhiên nhìn lên.

Bố. Ông đang nhìn Alec, và dù không cười, nhưng có vẻ tự hào trên khuôn mặt hằn những nếp nhăn và mệt mỏi của ông. “Nếu con cần một thanh kiếm, Alexander, thanh guisarme của bố ở ngoài lối vào đó. Nếu con muốn dùng.”

Alec nuốt khan và gật đầu, nhưng trước khi anh kịp cám ơn, Isabelle đã nói sau lưng:

“Của mẹ này,” cô nàng nói. Alec quay lại thấy em đang trao thanh naginata cho mẹ, bà cầm lấy nó và xoay chuyển điêu luyện trong tay.

“Cám ơn, Isabelle,” bà Maryse nói và với một cử động linh hoạt như cô con gái, bà hạ lưỡi dao xuống để nó chĩa thẳng vào tim Điều Tra Viên.

Imogen Herondale ngước nhìn bà Maryse bằng đôi mắt trống rỗng, hoảng hốt như của một bức tượng bị hỏng. “Cô định giết tôi sao, Maryse?”

Bà Maryse rít qua kẽ răng. “Không phải lúc này,” bà nói. “Chúng tôi cần mọi Thợ Săn Bóng Tối trong thành phố, và lúc này, kể cả bà. Đứng dậy ngay, Imogen, và chuẩn bị chiến đấu đi. Từ giờ, mọi mệnh lệnh quanh đây phải là từ tôi.” Bà cười nghiệt ngã. “Và điều đầu tiên bà cần làm là thả con trai tôi ra khỏi cái vòng Malachi chết tiệt kia ra.”

Trông mẹ nói mới tuyệt làm sao, Alec tự hào nghĩ, một chiến binh Thợ Săn Bóng Tối thực sự, mỗi lời nói của bà phừng phừng sự giận dữ chính đáng.

Anh ghét phải phá ngang thời khắc đẹp này - nhưng họ không chóng thì chầy sẽ phát hiện ra rằng Jace đã biến mất. Tốt nhất nên có người khiến họ bớt sốc.

Anh húng hắng. “Thực ra,” cậu nói, “có điều mà mọi người nên biết...”

Chú thích:

[1] Kinh Cựu Ước, Sách Sáng Thế 4:15 - Trích câu chuyện về hai anh em Cain và Abel.