18. Bóng tối bủa vây (tt)
Bàn tay xương xẩu của Điều Tra Viên nắm chắc kinh khủng. “Ngay bây giờ.” Bà ta đẩy anh, anh lùi lại, quá ngạc nhiên không thể làm gì khác, rồi lùi thêm một bước nữa, tới khi họ đứng trong hốc tường. Bà ta thả Jace và cho tay vào trong áo choàng đen, rút ra hai con dao thiên thần. Bà ta thì thầm đặt tên cho chúng, và rồi vài từ khác mà Jace không biết, và phi xuống boong tàu, cắm hai bên người cậu. Chúng cắm phập mũi xuống, và một vùng sáng xanh vọt lên, bao quanh Jace và Điều Tra Viên khỏi những kẻ khác trên tàu.
“Bà lại nhốt tôi sao?” Jace hỏi, nhìn chằm chằm vào Điều Tra Viên với vẻ không tin nổi.
“Đây không phải Vòng Malachi. Cậu có thể ra ngoài nếu muốn.” Bàn tay gầy gò của bà ta đan chặt vào nhau. “Jonathan...”
“Bà muốn nói Jace.” Anh không thể nhìn trận chiến qua tấm màn ánh sáng trắng, nhưng vẫn nghe thấy những âm thanh, những tiếng gào thét, rú rít của lũ quỷ. Nếu quay đầu, anh có thể thoáng thấy một phần biển lấp lánh sáng như bột kim cương rắc lên mặt gương. Có khoảng một tá thuyền trên đó, những con thuyền ba thân đẹp đẽ được sử dụng trên những hồ nước tại Idris. Những chiếc thuyền của Thợ Săn Bóng Tối. “Điều Tra Viên, bà làm gì ở đây? Vì sao bà lại tới?”
“Cậu nói đúng,” bà ta nói. “Về Valentine. Hắn không chịu trao đổi.”
“Ông ta bảo bà cứ cho tôi chết đi.” Jace đột nhiên thấy choáng váng.
“Tất nhiên, ngay khi hắn từ chối, ta đã triệu tập Conclave và đưa họ tới đây. Ta... ta nợ cậu và gia đình cậu một lời xin lỗi.”
“Đã ghi nhận,” Jace nói. Anh ghét nghe mấy lời xin lỗi. “Alec và Isabelle đâu? Họ có ở đây không? Họ không bị trừng trị vì giúp tôi đấy chứ?”
“Họ có ở đây, và tất nhiên, không bị trừng phạt gì hết.” Bà vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt thăm dò. “Tôi không hiểu nổi Valentine,” bà ta nói. “Vì sao một người bố lại đang tâm vứt bỏ mạng sống của con mình, đứa con trai duy nhất...”
“Đúng,” Jace nói. Đầu anh đau và anh ước gì bà ta ngậm miệng lại, hoặc là có một con quỷ nào sẽ tấn công họ. “Đấy là một câu hỏi lớn không lời đáp, tôi hiểu.”
“Trừ khi...”
Giờ thì anh ngạc nhiên nhìn bà ta. “Trừ gì?”
Bà ta chọc ngón tay vào vai cậu. “Cậu có cái này từ khi nào?”
Jace nhìn xuống và thấy chất độc của quỷ nhện ăn một cái lỗ trên áo, để lộ hẳn phần vai trái. “Cái áo này á? Ở cửa hiệu Macy. Giảm giá nhân mùa đông.”
“Vết sẹo cơ. Vết sẹo ngay trên vai cậu ấy?”
“À cái đó à.” Jace ngạc nhiên khi thấy cảm xúc mãnh liệt trong ánh mắt bà ta. “Tôi không nhớ rõ. Bố tôi bảo có chuyện xảy ra từ hồi tôi còn bé tí. Hình như gặp tai nạn gì đó thì phải. Thế thì sao?”
Điều Tra Viên rít lên. “Không thể nào,” bà ta lầm bầm. “Cháu không thể là...”
“Tôi không thể là gì nào?”
Giọng nói của Điều Tra Viên có vẻ không chắc lắm. “Suốt bao nhiêu năm qua,” bà ta nói, “khi cậu lớn lên... cậu thực sự nghĩ mình là con trai Michael Wayland...?”
Cơn giận bùng lên trong Jace, khiến mọi nỗi đau do thất vọng dâng lên theo. “Thề có Thiên Thần,” anh lớn giọng, “bà lôi tôi ra đây giữa trận chiến chỉ để hỏi tôi cùng câu hỏi ngớ ngẩn đó sao? Bà không tin tôi ngay từ đầu và giờ bà vẫn không tin tôi. Bà sẽ không bao giờ tin tôi, dù cho mọi việc đã xảy ra, kể cả mọi điều tôi nói với bà đều là sự thật.” Anh chỉ tay qua tấm màn về khung cảnh những gì đang diễn ra bên kia bức tường ánh sáng. “Tôi nên ở ngoài kia chiến đấu. Vì sao bà giữ tôi ở trong này? Để sau khi tất cả mọi chuyện qua đi, nếu còn ai trong chúng ta sống sót, bà có thể tới Hội đồng Clave và nói với họ tôi không đứng về phía bà chống lại bố tôi chứ gì? Hay lắm.”
Bà ta trắng bệch hơn cả bình thường. “Jonathan, đó không phải điều ta...”
“Tên tôi là Jace!” anh hét lên. Điều Tra Viên giật mình, miệng há ra như định nói gì đó. Jace không nghe. Anh phăm phăm đi vượt qua, xém chút xô ngã bà ta, co chân đá bay một con dao thiên thần găm trên boong. Nó hơi lung lay và bức tường ánh sáng biến mất.
Bên ngoài là một chảo lửa. Những bóng đen lao đi lao lại trên boong tàu, những con quỷ leo lên trên những xác chết co quắp, và không khí tràn ngập mùi khói và âm âm tiếng hét. Anh căng mắt tìm xem có ai mình quen trong trận hỗn chiến này không. Alec đâu rồi? Còn Isabelle đâu?
“Jace!” Điều Tra Viên vội vã đuổi theo, mặt nhăn lại vì sợ. “Jace, cậu không có vũ khí, ít nhất hãy cầm lấy...”
Bà ta ngừng lời khi một con quỷ nhảy ra khỏi bóng tối trước Jace như một tảng bay nảy lên boong tàu. Nó không phải con quỷ anh từng thấy; con này mặt nhăn nheo và tay lanh lợi như tay khỉ, nhưng có đuôi ngạnh dài của bọ cạp. Mắt nó tròn và màu vàng. Nó rít lên với anh qua những cái răng nham nhở sắc nhọn như kim. Trước khi Jace kịp cúi xuống né, nó phóng đuôi tới nhanh như một con rắn hổ mang vồ mồi. Anh thấy mũi kim phóng thẳng vào mặt mình...
Và lần thứ hai trong đêm, một bóng đen đã chen ngang giữa anh và tử thần. Điều Tra Viên rút con dao lưỡi dài, xông lên chắn trước mặt anh, vừa đúng lúc nọc độc bọ cạp cắm vào ngực bà.
Bà ta hét lên, nhưng đứng nguyên tại chỗ. Cái đuôi quỷ giật lại, sẵn sàng cho cú phóng độc thứ hai... Nhưng con dao của Điều Tra Viên đang nắm trên tay đã bay thẳng và găm trúng đích. Những chữ rune khắc trên lưỡi dao sáng lên khi nó chém ngọt qua cổ họng con quỷ. Với một tiếng rít như tiếng không khí xì khỏi quả bóng bị châm kim, con quỷ teo tóp lại, cái đuôi giật giật trước khi biến mất.
Điều Tra Viên đổ sập xuống sàn. Jace quỳ xuống bên cạnh và đặt tay vào vai bà ta, lật bà ta ngửa ra. Máu đang loang khắp ngực áo màu xám. Khuôn mặt bà ta chùng xuống và vàng ệch, trong thoáng chốc Jace nghĩ bà đã chết.
“Điều Tra Viên?” Anh không thể gọi tên bà ta, ngay cả trong giây phút này.
Mắt bà ta vụt mở. Lòng trắng mắt đã đục ngầu. Với chút hơi tàn, bà ta ra hiệu cho anh về phía mình. Anh cúi thấp hơn, đủ thấp để lắng nghe lời thì thầm vào tai mình, tiếng thì thầm lẫn trong cơn hấp hối...
“Sao cơ?” Jace bối rối. “Thế là sao?”
Không có câu trả lời. Điều Tra Viên đã sụp người xuống, mắt mở rộng nhìn chằm chằm, miệng cong lên, khá giống một nụ cười.
Jace ngồi trên gót giày, tê dại trân trối. Bà ấy đã chết. Chết vì anh.
Có gì đó kéo lưng áo anh bắt anh đứng dậy. Anh đặt tay vào thắt lưng... và nhận ra mình không còn một thứ vũ khí nào... và quay lại nhìn thấy một đôi mắt xanh quen thuộc đang nhìn mình với vẻ không thể nào tin vào mắt mình được.
“Cậu còn sống,” Alec nói - ba từ cụt lủn, nhưng trong đó chan chứa biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc. Trên nét mặt cậu bạn chất chứa nhẹ nhõm, cũng như kiệt sức. Dù không khí lạnh cóng, nhưng mái tóc đen vẫn bết vào má và trán Alec. Quần áo và da Alec lốm đốm máu, trên tay áo giáp khoác có một vết rạch chạy dài, như thể có gì đó nham nhở và sắc lẹm đã xé toạc nó ra. Một tay Alec cầm thanh guisarme đẫm máu còn tay kia đang nắm lấy cổ áo Jace.
“Có vẻ vậy,” Jace thừa nhận. “Nhưng tớ cũng chẳng còn sống được lâu nếu như cậu không đưa vũ khí cho tớ.”
Vội liếc nhìn quanh, Alec thả Jace ra, lấy một con dao thiên thần nơi thắt lưng trao cho Jace. “Đây,” anh nói. “Nó tên là Samandiriel nhé.”
Jace vừa mới cầm được con dao thì một con quỷ Drevak cỡ trung bình lao tới, kêu gào một cách độc ác. Jace giơ thanh Samadiriel, nhưng Alec đã kịp dùng thanh guisarme đâm nó chết tươi.
“Vũ khí tốt đấy,” Jace nói, nhưng Alec đang nhìn qua anh, về phía con người xám xịt nằm trên sàn tàu.
“Có phải Điều Tra Viên đấy không? Bà ấy...?”
“Bà ấy chết rồi,” Jace nói.
Quai hàm Alec bạnh ra. “Mừng ghê. Sao bà ta lại chết?”
Jace định trả lời thì bị xen ngang bởi tiếng la toáng. “Alec! Jace!” Là Isabelle, đang hớt hải chạy lại qua màn khói và giữa những mùi tanh tưởi đang bốc lên. Cô nàng mặc áo khoác bó sát đen, dính máu vàng ệch. Những sợi xích vàng treo những bùa chú vẽ chữ rune đeo quanh cổ tay và cổ chân, và chiếc roi đeo quanh người như mạng dây điện.
Cô dang tay ra. “Jace, bọn em cứ tưởng...”
“Không.” Có gì đó khiến Jace lùi lại, tránh khỏi cú chạm kia. “Người anh dính toàn máu thôi, Isabelle. Đừng.”
Cô biểu lộ vẻ mặt bị tổn thương. “Nhưng cả nhà đang tìm anh... Bố mẹ, họ...”
“Isabelle!” Jace hét, nhưng đã quá muộn: một con quỷ nhện to tướng đang lao lên từ đằng sau, phì chất độc vàng khè qua những chiếc răng nanh. Isabelle hét lên khi độc bắn trúng người, nhưng cái roi đã vung lên với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, chẻ đôi con quỷ. Nó rơi xuống đất thành hai mảnh, sau đó biến mất.
Jace chạy vội tới chỗ Isabelle cùng lúc với khi cô em đổ người về trước. Sợi roi tuột khỏi tay khi anh đỡ kịp, lóng ngóng ôm cô trong lòng. Anh có thể thấy chất độc đã làm gì cô em: độc bám chủ yếu vào áo khoác, nhưng một ít đã té lên cổ cô bé, và chỗ nào dính độc, da chỗ đó bị cháy xèo xèo. Cô rên rỉ, chẳng nghe thành tiếng - một Isabelle, người chưa bao giờ để người khác thấy mình đau.
“Đưa con bé cho tớ.” Alec thả rơi vũ khí khi vội vàng tới giúp cô em gái. Anh đỡ lấy Isabelle từ vòng tay Jace và nhẹ nhàng đặt em xuống sàn. Quỳ xuống bên cạnh, thanh stele chắc trong tay, anh nhìn Jace. “Ngăn chặn bất cứ thứ gì xông tới trong khi tớ chữa trị cho con bé.”
Jace không thể rời mắt khỏi Isabelle. Máu chảy từ cổ xuống áo khoác, thấm ướt tóc cô bé. “Chúng ta phải đưa con bé rời tàu,” anh khàn khàn nói. “Nếu còn ở đây...”
“Con bé sẽ chết ư?” Alec nhẹ nhàng di chuyển thanh stele trên cổ cô em gái. “Chúng ta rồi cũng sẽ chết. Có quá nhiều quỷ. Chúng ta sẽ bị giết sạch. Điều Tra Viên đáng phải chết vì chuyện này... tất cả đều là lỗi của bà ta.”
“Con quỷ Bọ Cạp định giết mình,” Jace nói, không hiểu vì lý gì mình lại nói ra, vì lý gì mình lại đi bảo vệ cho người mình ghét. “Điều Tra Viên đã chắn ngang đường nó. Bà ấy đã cứu mạng tớ.”
“Thật sao?” Alec rõ ràng bị kinh ngạc. “Vì sao?”
“Tớ nghĩ bà ta quyết định tớ xứng đáng được cứu.”
“Nhưng bà ấy luôn...” Alec ngừng lại, biểu hiện chuyển thành kinh hãi. “Jace, đằng sau cậu... hai con...”
Jace quay phắt lại. Hai con quỷ đang tiến tới: một con Ravener, với cơ thể như cá sấu và hàm răng lổn nhổn, cái đuôi bọ cạp cong từ sau ra trước, cùng một con Drevak, với nước da trắng ởn như giòi dưới ánh trăng. Jace nghe tiếng Alec đằng sau, nghe thấy hơi thở sợ hãi và nghẹn lại; sau đó thanh Samadiriel rời tay anh, đi một đường màu bạc sáng loáng trong không khí. Nó cắt đứt cái đuôi của quỷ Ravener, ngay dưới túi độc của con quỷ.
Con Ravener rú lên. Con Drevak bối rối quay lại - và hứng trọn túi độc vào mặt. Túi độc vỡ ra, con Drevak đẫm mình trong độc. Nó chỉ kịp kêu ặc lên một tiếng trước khi nằm co quắp xuống, cái đầu bị ăn mòn tới tận xương. Máu và chất độc lênh láng trên sàn trong khi quỷ Drevak biến mất. Con Ravener, máu chảy ào ạt từ đuôi, lê mình thêm được vài bước rồi cũng tan biến.
Jace cúi xuống thận trọng nhặt con dao Samandiriel lên. Sàn kim loại vẫn kêu xèo xèo ở nơi dính độc Ravener, tạo nên những lỗ nhỏ li ti như lỗ trên mảnh vải thưa.
“Jace.” Alec đã đứng dậy, đỡ lấy Isabelle, lúc này mặt vẫn trắng bệch. “Chúng ta cần đưa Isabelle ra khỏi đây.”
“Đồng ý,” Jace nói. “Cậu đưa con nhỏ tránh khỏi đây. Tớ sẽ giải quyết nó.”
“Nó nào?” Alec bối rối hỏi lại.
“Nó đó,” Jace nói và chỉ. Có gì đó đang tiến tới chỗ họ qua màn khói lửa, một thứ gì đó to lớn, hơi gù, và khổng lồ. Dễ phải to gấp năm lần những con quỷ khác trên tàu, với thân hình rắn chắc, nhiều đốt, mỗi chân phụ đều kết thúc bằng những móng vuốt cứng. Chân nó giống chân voi, lớn và to bè. Nó có cái đầu của một con muỗi khổng lồ, khi nó tới gần hơn Jace thấy nó có những mắt côn trùng và cái vòi hút máu lủng lẳng.
Alec nghẹn thở. “Cái quái gì thế kia?”
Jace nghĩ một lúc. “Bé bự,” cuối cùng anh nói. “Rất bự.”
“Jace...”
Jace quay sang nhìn Alec, và rồi nhìn Isabelle. Có gì đó trong anh mách bảo rằng có thể đây là lần cuối anh được thấy họ, nhưng anh vẫn không hề sợ, chẳng lo lắng gì cho bản thân. Anh muốn nói gì đó với họ, có thể là anh yêu họ, rằng hai người đối với anh còn quý giá hơn cả ngàn Bảo Bối cùng quyền năng của chúng. Nhưng anh không nói nên lời.
“Alec,” anh nghe tiếng mình vang lên. “Đưa Isabelle xuống thang, ngay lập tức, hoặc không chúng ta sẽ chết hết.”
Alec nhìn thẳng vào mắt Jace một tích tắc. Rồi anh gật đầu và kéo Isabelle, vẫn còn chống cự, về phía bao lơn. Anh giúp cô em trèo lên rồi trèo qua, và Jae nhẹ nhõm vô ngần khi thấy mái tóc đen của Isabelle biến mất khi cô em bước xuống thang. Giờ đến lượt cậu đấy, Alec, Jace nghĩ. Đi đi.
Nhưng Alec không đi. Isabelle giờ đã khuất khỏi tầm mắt, hét lên khi ông anh nhảy khỏi bao lơn, chạy lên boong tàu. Thanh guisarme vẫn nằm trên sàn tàu nơi anh thả xuống; giờ anh nắm chặt lấy nó và tới đứng cạnh Jace đối diện với con quỷ đang tới.
Nhưng anh không thể tới bên Jace được. Con quỷ, đang nhắm tới Jace, đột ngột đổi hướng đuổi theo Alec, cái vòi hút máu quăng quật lộ vẻ đói khát. Jace quay người cố che chắn cho Alec, nhưng sàn tàu vốn đã mủn vì độc quỷ đã vỡ vụn dưới chân anh. Chân anh thọt hố và anh ngã lăn xuống sàn.
Alec chỉ kịp gọi tên Jace thì con quỷ đã tới chỗ anh ấy. Alec đâm lún chuôi thanh guisarme vào con quỷ. Sinh vật lùi lại, hét lên nghe giống tiếng hét của con người tới lạ thường, máu đen túa ra từ vết thương. Alec lùi lại, tìm thêm vũ khí, ngay lúc móng vuốt con quỷ giương ra, đánh ngã anh xuống. Rồi cái vòi hút máu của nó cuốn lấy anh.
Ở đâu đó, Isabelle đang hét. Jace tuyệt vọng cố gắng kéo chân ra khỏi sàn tàu; miếng kim loại lởm chởm sắc nhọn chọc vào chân anh khi anh giằng thoát ra và loạng choạng đứng dậy.
Anh giơ thanh Samandiriel. Ánh sáng lóe lên từ lưỡi dao thiên thần, sáng như thể sao băng. Con quỷ lùi lại, gầm ghè rít lên. Nó nới lỏng Alec ra và trong chốc lát, Jace nghĩ nó sẽ thả Alec. Nhưng đột nhiên nó bỗng quay lại, nhanh tới giật mình, và ném Alec bay đi bằng một lực mạnh vô cùng. Alec đập mạnh xuống sàn tàu trơn trượt máu, trượt đi... và rơi xuống, kèm theo tiếng hét trong cơn hoảng loạn, khỏi tàu.
Isabelle đang hét gọi Alec; tiếng hét của cô em như những mũi giáo chọc vào tai Jace. Samandiriel vẫn sáng lên trên tay anh. Ánh sáng nó tỏa chiếu con quỷ đang dò dẫm tiến tới, đôi mắt bọ của nó sáng và như muốn ăn tươi nuốt sống anh, nhưng Jace chỉ thấy Alec; Alec đang rơi khỏi tàu, Alec đang chết chìm dưới làn nước đen kịt dưới kia. Jace nghĩ mình cảm nhận được vị nước biển mằn mặn trong miệng, hay có thể là vị máu. Con quỷ sắp tiến tới chỗ anh; anh giơ thanh Samandiriel mà phóng đi - con quỷ rít lên âm thanh the thé đau đớn - và rồi mặt thuyền vỡ tan dưới chân Jace để anh rơi vào bóng tối.