19. Ngày phán xét
Ông sai rồi,” Clary nói nhưng giọng không có chút thuyết phục. “Ông chẳng hiểu gì về tôi hay Jace hết. Ông chỉ đang cố...”
“Cố sao? Ta đang cố hàn gắn tình cảm bố con thôi, Clarissa. Để con hiểu.” Trong giọng Valentine không có chút tình cảm nào, ngoài một chút vui vẻ.
“Ông đang cười nhạo chúng tôi. Ông nghĩ ông có thể dùng tôi để làm tổn thương tới Jace, vì thế ông cười nhạo chúng tôi. Thậm chí ông còn chẳng giận gì hết,” cô nói thêm. “Một người bố thực thụ thì sẽ tức giận.”
“Ta thực sự là bố con chứ. Dòng máu chảy trong huyết quản ta cũng chảy trong người con.”
“Ông không phải bố tôi. Chú Luke mới là bố tôi,” Clary mệt mỏi nói. “Chúng ta đã nói chuyện này rồi cơ mà.”
“Con chỉ tìm kiếm ở Luke hình bóng một người bố vì anh ta có quan hệ với mẹ con...”
“Mối quan hệ ư?” Clary cười lớn. “Chú Luke và mẹ chỉ là bạn.”
Trong chốc lát, cô chắc chắn mình thấy nét ngạc nhiên trên khuôn mặt Valentine. Nhưng rồi, “Thế thật sao?”. Và rồi. “Con nghĩ anh ta... ta đang nói tới Lucian... chịu đựng cái cuộc đời này, cuộc đời sống trong im lặng và lẩn trốn, hết lòng bảo vệ một bí mật mà chính anh ta cũng không hiểu hết, chỉ vì tình bạn sao? Con hiểu quá ít về con người đấy, Clary ạ, ở tuổi con, và còn hiểu ít hơn về đàn ông.”
“Ông thích nói xấu chú Luke thế nào thì tùy ông. Chuyện cũng không khác đi đâu. Ông đã nhầm về chú ấy, cũng như ông đã nhầm về Jace. Ông phải gán cho mọi người những động cơ xấu xa cho mọi hành động của họ, vì ông chỉ hiểu nổi những động cơ xấu xa mà thôi.”
“Nếu anh ta yêu mẹ con thì chẳng phải vậy sao? Chẳng phải xấu xa sao?” Valentine nói. “Tình yêu có gì xấu xa nhỉ, Clarissa? Hay đó là điều con cảm nhận, từ sâu thẳm trong tim, rằng chú Lucian yêu quý của con chẳng phải người mà cũng không hẳn biết cảm nhận như con người chúng ta hiểu được chúng...”
“Chú Luke cũng người như tôi,” Clary đáp trả. “Còn ông chỉ là một kẻ mù quáng.”
“Ôi không,” Valentine nói. “Ta là gì cũng được nhưng không phải một kẻ cuồng tín.” Hắn tiến lại gần hơn một chút, và cô bước tới, chắn giữa hắn và Thanh Kiếm. “Con nghĩ vậy về ta vì con nhìn ta lẫn những gì ta làm qua lăng kính của một người thường nhìn nhận thế giới này. Những người thường tạo ra sự khác biệt giữa họ với nhau, những sự khác biệt có vẻ lố bịch đối với những Thợ Săn Bóng Tối. Những sự khác biệt của họ dựa trên chủng tộc, tôn giáo, quốc tịch, và rất nhiều những điều tiểu tiết vớ vẩn khác. Với người thường, những thứ đó dường như hợp lẽ lắm, vì dù người thường không thể nhìn thấy, hiểu biết hay thừa nhận thế giới quỷ, nhưng sâu trong ký ức nguyên thủy của họ, họ vẫn biết có những thứ khác bước đi trên thế giới này. Những thứ đó không thuộc về thế giới này chỉ biết làm hại và hủy hoại mọi thứ. Vì mối họa quỷ dữ mắt thường không nhìn thấy được, họ phải đổ những mối họa ấy cho những người khác thuộc giống người. Họ đánh đồng khuôn mặt của kẻ thù với khuôn mặt người láng giềng, và vì thế hết thế hệ này đến thế hệ khác đều sống trong khốn khổ.” Hắn ta lại bước thêm bước nữa, và Clary vô thức lùi lại; cô đã dựa lưng vào cái tủ rồi. “Ta không giống vậy,” hắn nói tiếp. “Ta có thể nhìn ra sự thực. Những người thường nhìn mọi việc giống như nhìn qua một thấu kính mờ, nhưng Thợ Săn Bóng Tối - chúng ta nhìn trực diện bằng mắt mình. Chúng ta biết về sự thật về cái ác, biết rằng dù chúng đi lại giữa chúng ta nhưng chúng không thuộc về thế giới của chúng ta. Những thứ không thuộc về thế giới của chúng ta không được phép bám rễ nơi đây, không được giống như một loài hoa độc chỉ biết sinh trưởng và tiêu diệt hết mọi sự sống khác.”
Clary định tới cướp Thanh Kiếm rồi lao vào Valentine, nhưng những lời nói của hắn làm cô rúng động. Giọng hắn quá êm tai, quá thuyết phục, và cô cũng nghĩ lũ quỷ không được sống trên trái đất này, không được phép biến tất cả thành tro bụi như chúng đã biến những thế giới khác thành cát bụi... Những gì hắn nói, gần như là nghĩa lý lắm, nhưng...
“Chú Luke không phải một con quỷ,” cô nói.
“Hình như ta thấy là, Clarissa ạ,” Valentine nói, “con còn quá non nớt nên chưa hiểu được thế nào là quỷ và thế nào là không. Con chỉ mới gặp vài người thuộc Thế Giới Ngầm có vẻ đối xử tốt với con, và con cứ nghĩ tất cả bọn họ đều tốt cả. Với con, quỷ là những sinh vật xấu xí, nhảy ra khỏi bóng tối cắn xé và tấn công con người. Đúng là có những con quỷ như vậy. Nhưng còn có những con quỷ khác sống ẩn mình trong bí mật, những con quỷ đi lại trong chúng ta mà chúng ta không hề nhận ra và cũng không gặp trở ngại gì. Nhưng ta đã thấy chúng làm những điều tệ hại khiến cho những đồng bạn xấu xí của chúng trở thành những kẻ tốt nếu đem ra so sánh. Ta từng biết những con quỷ ở Luân Đôn, đóng vai một doanh nhân rất có tầm ảnh hưởng. Hắn ta chưa bao giờ ở một mình, vì thế ta rất khó tiếp cận để giết hắn, dù ta biết hắn là gì. Hắn sẽ cho người mang tới cho hắn động vật và những đứa trẻ... bất cứ thứ gì nhỏ bé và chịu thúc thủ trước hắn...”
“Dừng lại.” Clary bịt tai. “Tôi không muốn nghe.”
Nhưng giọng nói của Valentine vẫn đều đều vang lên, rót vào tai cô rõ mồn một. “Hắn sẽ từ từ thưởng thức chúng, suốt bao nhiêu ngày tháng. Hắn có nhiều cách, nhiều trò để giữ chúng sống sót qua những trò tra tấn tệ nhất mà con không thể tưởng tượng nổi. Nếu con nghĩ ra nổi hình ảnh một đứa bé còn nửa người bò tới chỗ con...”
“Dừng lại!” Clary bỏ tay xuống. “Đủ rồi, đủ rồi!”
“Quỷ tồn tại nhờ cái chết, đau đớn và sự điên loạn,” Valentine nói. “Khi ta giết chóc, đó là vì ta phải làm thế. Con lớn lên trong thiên đường đẹp đẽ giả tạo, được bao quanh bởi những bức tường thủy tinh mong manh, con gái ạ. Mẹ con tạo ra cho con một thế giới bà ta muốn sống ở đó, và bà ta nuôi nấng con trong đó, bà ta chưa bao giờ nói với con rằng đó chỉ là ảo ảnh. Và trong suốt thời gian đó những con quỷ đứng ngoài với vũ khí làm từ máu và nỗi sợ hãi để đập vỡ lớp kính và kéo con khỏi sự dối trá.”
“Chính ông đã đập vỡ những bức tường ấy,” Clary thì thầm. “Chính ông đã lôi tôi vào chuyện này. Chính là ông chứ không phải ai khác.”
“Và những tấm kính đã cắt vào da thịt con, con đã cảm nhận thấy đau và nhìn thấy máu chảy đúng không? Con đổ lỗi cho ta vì cả những điều đó sao? Ta không phải người nhốt con vào tù.”
“Dừng lại. Đừng nói nữa.” Đầu Clary ong ong. Cô muốn hét lên với hắn ta rằng. Ông đã bắt cóc mẹ tôi, ông đã làm chuyện đó, đó là lỗi của ông! Nhưng cô bắt đầu hiểu ý chú Luke khi chú bảo không có cách gì tranh cãi với Valentine được. Không hiểu bằng cách nào hắn đã khiến cho cô thấy khó lòng không đồng tình với hắn mà không có cảm giác cô bênh vực cho lũ quỷ có thể cắn trẻ con làm đôi. Cô tự hỏi làm sao Jace có thể giữ được chính kiến suốt bao năm qua, sống dưới cái bóng của một con người luôn lấn lướt, hách dịch như thế. Cô bắt đầu hiểu tính ngang tàng của Jace từ đâu mà tới, sự ngang tàng cùng với những cảm xúc được kiềm chế cẩn mật.
Cạnh tủ đằng sau chọc vào bắp đùi Clary. Cô có thể cảm nhận hơi lạnh tới từ Thanh Kiếm, khiến cho tóc gáy dựng đứng. “Ông muốn gì ở tôi?”
“Sao con nghĩ ta muốn gì đó từ con chứ?”
“Nếu không ông sẽ không nói chuyện với tôi. Ông sẽ đánh vào đầu tôi và chờ đợi... đợi một điều gì đó sau bước này.”
“Bước tiếp theo,” Valentine nói, “là đợi những người bạn trong giới Thợ Săn Bóng Tối của con tìm tới đây và đợi ta nói với họ rằng nếu họ muốn con sống sót ra khỏi đây, họ phải giao nộp cô gái sói ra. Ta vẫn cần máu con bé đó.”
“Họ sẽ không bao giờ đổi Maia lấy tôi!”
“Con sai ở đó đó,” Valentine nói. “Họ thừa hiểu giá trị của một kẻ thuộc Thế Giới Ngầm so với một Thợ Săn Bóng Tối ra sao. Họ sẽ trao đổi. Hội đồng Clave buộc họ phải trao đổi.”
“Hội đồng Clave? Ý ông là... đó là một phần trong Luật sao?”
“Định ra từ trong cốt lõi đấy,” Valentine nói. “Giờ con thấy chưa? Chúng ta không quá khác nhau đâu, Hội đồng Clave và ta, hay Jonathan và ta, thậm chí ta và con, Clarissa ạ. Chúng ta chỉ hơi khác nhau về phương pháp hành xử thôi.” Hắn mỉm cười, dấn thêm một bước rút ngắn khoảng cách giữa họ lại.
Di chuyển nhanh hơn cô nghĩ mình có thể, Clary với lấy Thanh Kiếm Linh Hồn sau lưng. Nó nặng đúng như cô tưởng, quá nặng khiến cô chúi người. Cô giơ tay để đứng cho vững rồi nâng nó lên, chĩa thẳng vào Valentine.
Cú ngã của Jace đột ngột chấm dứt khi anh chạm xuống mặt sàn kim loại với một lực mạnh làm ê cả răng. Anh sặc ho, nếm thấy vị máu trong miệng và loạng choạng đau đớn cố đứng dậy.
Anh đang đứng trên một lối đi hẹp sơn xanh lá cây nhạt. Bên trong con tàu chẳng có gì, chỉ là một căn phòng lớn bằng kim loại với những bức tường cong ra phía ngoài tạo hiệu ứng vang lớn. Nhìn lên trên, Jace có thể thấy một khoảnh trời sao nhỏ xíu thông qua lỗ thông khói trên thân tàu xa xa.
Lòng tàu là một mê cung những lối đi hẹp và những cầu thang dường như chẳng dẫn tới đâu, chồng chéo lên nhau như ruột một con rắn khổng lồ. Không khí trong này lạnh cóng. Jace có thể thấy hơi thở mình biến thành từng làn khói trắng khi anh thở ra. Ở đây hầu như chẳng có chút ánh sáng nào chiếu tới. Anh nheo mắt nhìn vào bóng tối, rồi cho tay vào túi lấy viên đá phù thủy ra.
Ánh sáng trắng nhàn nhạt tỏa khắp bóng tối. Hành lang hẹp khá dài, với một cầu thang ở cuối đường dẫn xuống tầng thấp hơn. Khi Jace tiến lên, có gì đó lấp lánh dưới chân.
Anh cúi xuống. Là một thanh stele. Anh không thể nào không nhìn xung quanh, nửa ngờ có ai đó sẽ nhảy ra từ bóng tối; làm thế quái nào mà một thanh stele của Thợ Săn Bóng Tối lại xuống được đây nhỉ? Anh cẩn thận nhặt lên. Tất cả các thanh stele đều có một thần thái quanh nó, một dấu ấn mờ nhạt của người sở hữu chúng. Cái này khiến anh giật mình đau đớn. Clary.
Một tiếng cười khe khẽ đột nhiên cất lên, phá tan sự im lặng. Jace quay phắt lại, nhét thanh stele vào thắt lưng. Dưới ánh đèn phù thủy, Jace có thể thấy một bóng đen đang đứng cuối hành lang hẹp. Khuôn mặt người đó ẩn trong bóng tối.
“Ai đó?” anh gọi.
Không có tiếng trả lời, chỉ là cảm giác có ai đó đang cười nhạo anh. Tay Jace vô thức đưa xuống thắt lưng, nhưng anh đã làm rơi mất con dao thiên thần khi ngã xuống đây rồi. Giờ trong tay anh không có lấy một thứ vũ khí.
Nhưng bố đã luôn dạy anh gì nào? Nếu biết sử dụng đúng cách, hầu như thứ gì cũng dùng làm vũ khí được. Anh cẩn trọng tiến tới chỗ bóng đen kia, mắt nhìn từng thứ chung quanh - một thanh giằng giúp anh bám và bay người sang, giơ chân đá kẻ kia; một miếng kim loại gãy có thể dùng để ném vào kẻ thù, đâm gãy xương sống hắn. Tất cả những ý tưởng đó chạy rần rần trong đầu anh chỉ trong một tích tắc, một tích tắc trước khi bóng đen cuối hành lang hẹp quay người, mái tóc trắng sáng lên dưới ánh đèn phù thủy, và Jace nhận ra ông ta.
Jace đứng im như phỗng. “Bố? Có phải bố không?”
Điều đầu tiên Alec cảm nhận được là cái lạnh tới cóng người. Điều thứ hai là anh không thở được. Anh cố hít vào nhưng cơ thể anh co thắt. Anh ngồi thẳng dậy, phun phì phì nước sông bẩn khi nãy tràn vào phổi anh như thác lũ làm anh ngộp thở sặc sụa.
Cuối cùng anh cũng thở được, dù phổi đau như phải bỏng. Anh há hốc miệng và nhìn quanh. Anh đang ngồi trên một mặt tôn múi... không, trên thùng xe. Một chiếc xe bán tải, nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Tóc và quần áo đẫm nước lạnh. Và Magnus Bane đang ngồi đối diện anh, nhìn ngắm anh bằng đôi mắt mèo màu hổ phách sáng lên trong bóng tối.
Răng anh bắt đầu đập lập cập. “Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy?”
“Cậu thử uống nước sông Đông,” Magnus nói, và Alec thấy, như thể chỉ mới thấy thôi, quần áo Magnus cũng ướt sũng, dính sát vào cơ thể như lớp da thứ hai. “Tôi kéo cậu lên.”
Đầu Alec đau như búa bổ. Anh lần thắt lưng lấy thanh stele, nhưng nó đã biến mất. Anh cố nghĩ lại - con tàu, tràn ngập quỷ; Isabelle ngã xuống và Jace đỡ lấy; máu, lênh láng dưới chân, quỷ tấn công...
“Isabelle! Con bé đang trèo xuống khi tôi rơi...”
“Con bé vẫn ổn. Nó xuống thuyền rồi. Tôi đã thấy con bé.” Magnus chạm tay lên đầu Alec. “Còn cậu thì khác, có lẽ bị chấn thương sọ não rồi.”
“Tôi cần trở lại trận đánh.” Alec hất tay anh ra. “Anh là một pháp sư. Tôi không biết nữa, anh có thể đưa tôi bay về thuyền hay gì gì đó không? Và chữa cơn chấn thương cho tôi khi đang giúp tôi bay ấy?”
Magnus, tay vẫn đưa ra, ngồi xổm xuống thùng xe. Dưới ánh sao, đôi mắt Đại Pháp sư Brooklyn như hai viên ngọc màu xanh vàng, cứng, dèn dẹt.
“Xin lỗi,” Alec nói, nhận ra mình nói năng như thế nào, dù anh vẫn thấy Magnus phải biết chuyện trở lại tàu mới là quan trọng nhất. “Tôi biết anh không cần phải giúp chúng tôi... anh chỉ đang gia ơn cho chúng tôi...”
“Dừng ngay. Tôi không gia ơn cho cậu, Alec. Tôi làm mọi điều cho cậu vì... hừm, cậu nghĩ vì sao tôi làm chứ?”
Có gì đó nghẹn lại trong cổ họng Alec, không cho anh trả lời. Lúc ở bên Magnus anh luôn có cảm giác đó. Như thể có một quả bóng nỗi đau hay sự hối hận sống trong tim anh, và khi anh muốn nói gì đó, bất cứ điều gì, có vẻ như có nghĩa hay thật tình, thì quả bóng đó lại dâng lên và làm nghẹn mọi lời nói lại. “Tôi cần trở lại tàu,” cuối cùng anh nói.
Magnus quá mệt mỏi chẳng buồn tức giận nữa. “Tôi sẽ giúp cậu,” anh ta nói. “Nhưng tôi không thể. Tháo bỏ lớp kết giới khỏi tàu đã quá mệt mỏi rồi... nó là phép thuật rất, rất mạnh, loại phép thuật của quỷ dữ... nhưng khi cậu rơi xuống, tôi phải vội đọc thần chú ếm lên xe để nó không chìm khi tôi ngất đi. Và tôi rồi sẽ ngất đi, Alec. Chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Magnus đặt tay ngang mắt. “Tôi không muốn cậu chết chìm,” anh ta nói. “Câu thần chú sẽ giữ con thuyền nổi tới khi chiếc xe trở lại đất liền.”
“Tôi... không biết.” Alec nhìn Magnus, người đã ba trăm tuổi nhưng vẫn trẻ mãi, như thể anh ta đã ngừng lớn lên từ hồi mười chín tuổi. Giờ đây tại vùng da quanh mắt và miệng xuất hiện những đường hằn rõ nét. Phần tóc trên trán mỏng đi, và vai xuôi xuống không theo kiểu bất cần hàng ngày, mà là kiệt sức thực sự.