Chương 606 Điểm cong lịch sử, cố chấp (2)
Sau khi dời đô, Kinh Thành trở nên thanh tĩnh một chút, Khương Trường Sinh chuẩn bị phóng xuất đám tiểu gia hỏa bên trong Đạo Giới. Thái Oa, Thái Hi, Bạch Long đã bước vào Nhất Động Thiên, Kim Ô thì đã đến Càn Khôn cảnh, đến mức hung thú khác, hắn cũng không muốn mang ra, một là hình thể chúng nó khổng lồ, hai là quá mức hung tàn, nhất là Thái Tuế, khát máu đến cực điểm.
Bạch Kỳ đau khổ nói:
- Nô gia cũng muốn, tư chất không cho phép.
Khương Trường Sinh không để ý đến, hắn đang rất hài lòng.
Sơn Hải kinh càng ngày càng mạnh.
Số trang đã vượt qua bốn trăm, tất cả đều là Hung thú khác biệt, phóng xuất hết đám hung thú này, phía dưới Thiên Địa Đế Cảnh không có bất kỳ thế lực gì có thể ngăn cản.
Khương Trường Sinh lần nữa biến ra một phân thân, để hắn mang theo Sơn Hải kinh, Thiên Địa Bảo Giám rời đi.
Bạch Kỳ tò mò hỏi:
- Chủ nhân, hai bảo bối kia đến cùng để làm gì?
Khương Trường Sinh đáp.
- Thiên cơ bất khả lộ.
Bạch Kỳ bĩu môi, một đầu sói bĩu môi, rất quỷ dị.
Mấy ngày sau, Khương Trường Sinh đi tới Ngọc Cốt Thanh Trúc Lâm, phóng xuất Thái Oa, Thái Hi, Bạch Long, Kim Ô, bọn hắn đã sớm biết được việc này, sẽ giấu diếm Đạo Giới tồn tại.
- Cuối cùng trở về, cũng không biết Bạch Kỳ bây giờ là cảnh giới gì.
Bạch Long cười nói, trong lời nói tràn ngập chờ mong, nó mặc dù co vào đến hình thể nhỏ nhất, cũng lộ ra khổng lồ.
Kim Ô thì rơi vào trên đầu vai Khương Trường Sinh, thoạt nhìn lớn nhỏ như lão ưng bình thường, trên thực tế nó có thể đi đến kích thước giương cánh trăm trượng, chỉ là có thể thu lại hình thể.
Từ một loại ý nghĩa nào đó, Bạch Long cùng Kim Ô đều là yêu thú bên trong thế giới tu tiên, chẳng qua chịu thế giới quy tắc võ đạo hạn chế.
Thái Oa, Thái Hi thì rất khẩn trương, thận trọng đi theo sau lưng Khương Trường Sinh.
Kim Ô líu ríu nói không ngừng, cực kỳ hưng phấn.
Rất nhanh, bọn hắn trở lại đến bên trong sân vườn, Bạch Kỳ ba yêu cùng Cơ Võ Quân nhìn về phía bọn hắn, tất cả đều sửng sốt.
- Thiên Ô? Không đúng, không phải Thiên Ô.
Cơ Võ Quân nhìn chằm chằm Kim Ô, kinh ngạc nói.
Bạch Kỳ run giọng nói:
- Ngươi là Tiểu Yến Yêu kia?
Kim Ô ngạo nghễ cười nói:
- Không sai, xin gọi ta Kim Ô, Tam Túc Kim Ô.
Mặc dù toàn thân nó thiêu đốt lên liệt diễm, nhưng có thể khống chế liệt diễm của mình, không đốt tới sự vật khác, đây cũng là chỗ Kim Ô mạnh hơn Thiên Ô một chút.
Khương Trường Sinh đơn giản giới thiệu một chút, để chính bọn hắn quen thuộc.
Hắn thì trở lại dưới Địa Linh thụ luyện công.
Có nhiều yêu nghiệt như vậy ở đây, về sau hài tử của Ngọc phi lên núi, cũng có thể trấn áp một phen, miễn cho trở thành hỗn thế ma vương.
Cơ Võ Quân lôi kéo Thái Oa, hai người rất nhanh đã quen thuộc.
Bây giờ Thái Oa đã lớn lên, mặc dù nửa người dưới như rắn, nhưng gương mặt nàng thoạt nhìn ôn nhu, để cho người ta rất dễ dàng có ấn tượng tốt.
Thái Hi thì trò chuyện cùng Hoàng Thiên, Hoàng Thiên dùng thân phận Yêu Đế mời chào hắn, hù dọa hắn.
Tồn tại có thể đi theo Đạo Tổ bên cạnh tuyệt đối không đơn giản.
Thái Hi nghĩ như vậy, đây chính là tính cách của hắn, tại Đạo Giới, địa vị của hắn thấp nhất, vẫn phải nịnh nọt Thái Oa, cho nên tính tình còn lâu mới cường thế như nhìn bề ngoài.
Bọn hắn đến khiến cho đình viện lần nữa náo nhiệt lên.
Cơ Võ Quân nhìn bầy yêu trong sân, không biết chủng tộc, càng thêm xác định Đạo Tổ đang trù bị một bàn lớn cờ.
Đại Cảnh tương lai tuyệt không phải nhân tộc Thánh triều đơn giản như vậy.
Duyên Nguyên năm thứ chín, khoảng cách dời đô đã qua hai năm, thiên hạ bắt đầu tiếp nhận sự thật Hoàng thành cải thành Thuận Thiên.
Con trai của Ngọc phi còn đang bên trong quá trình thai nghén, bất quá có Mộ gia bảo hộ, những võ giả muốn len lén lẻn vào Tông Cung đều bị hàng phục, bị Bạch Y vệ bắt đi, bất quá rất nhanh đã được thả đi, bởi vì chuyện này truyền đến trong tai Thiên Tử, Thiên Tử cảm giác bọn hắn không sai.
Thiên tử cũng muốn diệt trừ con trai của Ngọc phi, chẳng qua không tiện tự mình hạ lệnh, cho nên ngầm đồng ý những thế gia vọng tộc kia hành động.
Sau khi Khương Lưu đi đến Thuận Thiên, mặc dù tận tình hưởng lạc, nhưng cũng không có hoang phế quốc sự, thậm chí bắt đầu trù bị thành lập châu quận huyện tại chỗ sâu trong Thái Hoang, châu này sắp thành phòng tuyến đạo thứ nhất của Đại Cảnh đối với Thái Hoang, khoảng cách song phương xa xôi, dựa vào truyền tống trận cỡ lớn tiếp tế, về sau lại dùng thành này hướng ra Thái Hoang, thành lập càng nhiều thành trì, trợ nhân tộc Đại Cảnh khuếch trương.
Việc này được quần thần nhất trí đồng ý, ít nhất Thiên Tử đang làm chính sự.
Khương Lưu giống như lão tử hắn, cũng không thích tập võ, theo lời hắn nói, vui sướng trăm năm thắng qua khổ tu năm trăm năm.
Tháng mười. Khương Triệt đến bái phỏng Khương Trường Sinh, cả người hắn gây gò không ít, thậm chí có chút tang thương, cùng lúc trước tưởng như hai người, giống như sắp đầu hết đèn tắt.
Đối với trong sân nhiều thêm một vài tồn tại cổ quái, hắn mặc dù kinh ngạc, nhưng đã không có tâm tư đi để ý.
Hắn cùng Khương Trường Sinh ngồi đối diện uống trà, cười khổ nói:
- Hài nhi kia của ta thật sự là muốn hại giết chúng ta.
Vì phòng ngừa Ngọc phi bị hút khô, Khương Triệt dùng chân khí của mình đi tẩm bổ thai nhi, Khương Trường Sinh cũng đưa qua rất nhiều đan dược, nhưng dù cho như thế, cũng không cách nào cải thiện thân thể của Ngọc phi.
Có thể xác định chính là, một khi hài tử xuất sinh, Ngọc phi chắc chắn phải chết.
Khương Trường Sinh khởi tử hồi sinh cũng cứu không được, bởi vì Ngọc phi thời gian dài tiêu hao thân thể, tương đương với thọ hạn sớm đến.
Khương Trường Sinh một bên uống trà, một bên nói:
- Cho nên, các ngươi muốn từ bỏ?
Hắn có cân nhắc qua sớm việc sớm móc thai nhi ra, nhưng sau khi Khương Triệt nói việc này cho Ngọc phi, Ngọc phi kiên quyết từ chối, chính nàng rõ ràng nhất thân thể của mình, một khi làm như vậy, nàng sống không được bao lâu, còn ảnh hưởng đến thiên tư của hài tử.
Ngọc phi đã làm tốt chuẩn bị đi chết, nàng tuyệt không sợ hãi, thậm chí tràn ngập vô hạn chờ đợi.
Đối với loại cố chấp này, Khương Trường Sinh không lời nào để nói, chỉ có thể tôn trọng.
Hắn cảm thấy cố chấp, nhưng đứng tại góc độ Ngọc phi, chưa chắc không phải một loại tốt đẹp.