Chương 607 Chương 607: Long Phượng Trình Tường, Thái Oa tò mò (1)
Hài nhi này của ta đã trở thành cái đinh trong mắt Đại Cảnh, nói thật, ta cũng hoảng sợ hắn, nhưng thấy Ngọc phi nàng... Ai, nếu Ngọc phi chết, ta cũng không muốn sống một mình, hài nhi này của ta chỉ có thể giao phó cho ngài, ngài nhất định phải dạy bảo hắn thật tốt, không nên để cho hắn lấy mạnh hiếp yếu, cũng không cần đối nghịch cùng Đại Cảnh.
Khương Triệt thở dài một tiếng, sau đó đắng chát nói.
Mọi người đều nhìn hắn với con mắt khác.
Hắn truy cầu trường sinh vậy mà có thể vì Ngọc phi đi chết, tình cảm dạng này làm người động dung.
Khương Trường Sinh cau mày nói:
- Từ bỏ trường sinh?
Khương Triệt nói:
- Từ bỏ, nếu không phải vì truy cầu trường sinh, Ngọc phi sao gặp phải lựa chọn như thế, cứ để hài nhi kia thay ta truy cầu trường sinh đi.
Hắn lộ ra nụ cười thoải mái, sau đó uống một hơi cạn sạch nước trà.
Khương Trường Sinh yên lặng.
Thật ra khi Khương Triệt lựa chọn truy cầu trường sinh đã cảm giác rất khó, trong lòng Khương Trường Sinh cũng có chút cao hứng, chí ít có người cùng chung chí hướng, hoàn toàn không nghĩ tới Khương Triệt sẽ vì hài tử mà từ bỏ.
Đổi lại là hắn, không có khả năng từ bỏ.
Nguyên nhân chính là như thế, tâm tình của hắn có chút phức tạp.
Nhưng hắn rất nhanh thoải mái, hắn có thể hiểu rõ luân hồi, có thể tìm tới cố nhân, nhưng Khương Triệt không được, cho dù hắn Trường Sinh, bỏ lỡ là bỏ lỡ, sẽ không lại tới tới.
Mà hai người đối mặt mối nguy Trường Sinh khác biệt, Khương Trường Sinh là tuổi thọ vô hạn, sợ chính là cường địch, sợ chính là gặp trắc trở, hắn đã đứng ở phần cuối mà chúng sinh theo đuổi.
Khương Trường Sinh mở miệng hỏi
- Ngươi muốn cùng Ngọc phi vĩnh viễn ở một chỗ?
Khương Triệt ngẩn người, vội vàng nói:
- Tự nhiên nghĩ, ngài có biện pháp nào? Ngài có thể để cho chúng ta vĩnh sinh?
Những người khác dồn dập nhìn về phía Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh trợn trắng mắt, nói:
- Làm sao có thể, ta chẳng qua là hỏi một chút, các ngươi đáng chết vẫn phải chết, sinh lão bệnh tử chính là Thiện Đạo luân hồi, ta còn chưa tìm hiểu thấu đáo.
Khương Triệt thất vọng, những người khác cũng có chút tiếc nuối.
Hàn huyên một hồi lâu, Khương Triệt mới rời đi.
Rất rõ ràng, chuyến này là hắn tới chấm dứt, Bạch Kỳ, Cơ Võ Quân, Hoàng Thiên, Hắc Thiên nhìn bóng lưng già nua của hắn rời đi, lòng đều có chút chua xót.
Thái Oa như có điều suy nghĩ.
Kim Ô thì ngoẹo đầu, lộ ra hết sức ngốc....
Duyên Nguyên năm thứ mười, Ngọc phi đã hoài thai tám năm.
Việc này đã trở thành tin tức thiên hạ đều biết, vô số người đều đang tò mò, lo lắng kẻ này khi nào sinh ra, thế nhân cũng gọi hắn là ma thai.
Thuận Thiên Hoàng thành, trong ngự thư phòng.
Khương Lưu đưa tay nâng một bản Kỳ Chí lục, nghe Bạch Y vệ hồi báo tình huống, nghe nghe, hắn không có hào hứng đọc sách, chân mày hắn nhíu chặt, lẩm bẩm nói:
- Tám năm, đây rốt cuộc là quái thai gì.....
Mặc dù con trai Ngọc phi chính là hoàng thúc của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ xem con trai Ngọc phi thành là người nhà họ Khương, không chỉ là hắn, toàn bộ Khương gia cũng như thế, hoài thai tám năm còn chưa sinh ra, từ xưa đến nay chưa hề có, thật sự làm người ta hoảng sợ.
Đại Cảnh đã thái bình trăm năm, nên ra mầm tai vạ, mầm tai vạ này sẽ không phải là ma thai đó chứ?
Bạch Y vệ không dám nói tiếp, chuyện Hoàng Gia, hắn nào dám lên tiếng.
Khương Lưu suy tư nửa ngày, lắc đầu nói:
- Quản chi hắn, ngược lại có Đạo Tổ, đi xuống đi, sau này chớ báo cho trẫm về chuyện ma thai kia, trẫm chỉ muốn sớm một chút thành lập Hoang Châu.
- Tuân lệnh!
Bạch Y vệ lên tiếng, lui ra.
Khương Lưu lần nữa nâng lên Kỳ Chỉ lục, bản Kỳ Chỉ lục này ghi chép đủ loại truyền thuyết của Đạo Tổ, chính là một vị lão tiền bối võ lâm nào đó biên tập mà thành, không thể không nói, hết sức có ý tứ.
Mặc dù Khương Lưu kiêng kị Đạo Tổ, nhưng người trong lòng sùng bái một chính là Đạo Tổ, dù sao hắn biết được thân phận chân thật của Đạo Tổ, tại tầng nhận biết này đi xem Đạo Tổ, càng thêm rung động.
Có Đạo Tổ cùng số tuổi với Đại Cảnh, bằng chừng ấy tuổi, võ giả có thể đi đến Động Thiên cảnh đã là thiên tài, mà Đạo Tổ thì vô địch thiên hạ.
Thậm chí trong truyền thuyết, Đạo Tổ có khả năng vừa trưởng thành đã vô địch, bởi vì từ khi Đạo Tổ nổi tiếng liền không có người biết được hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào, ngược lại vô luận kẻ địch mạnh cỡ nào đến, Đạo Tổ đều có thể ứng phó.
Đúng là mẹ nó mãnh liệt.
Khương Lưu thích xem nhất.
Bản Kỳ Chí lục này, bởi vì quyển sách này nói.
Cho hắn biết, tập võ không có điểm dùng.
Có người thiên sinh đã là tiên nhân, có người đau khổ luyện võ trăm năm cũng bất quá lãng phí tuổi thọ.
So với tập võ, hắn càng hy vọng mình có thể sinh ra một vị tiên nhân, dù sao tổ tiên hắn sinh ra loại tồn tại như Đạo Tổ, về sau dựa vào cái gì không thể sinh ra vị Đạo Tổ thứ hai?
Một bên khác.
Khương Trường Sinh đang quan tâm bốn người Khương Tiển.
Bốn người ẩn núp nhiều năm, cuối cùng nhịn không được, chuẩn bị lần nữa xông xáo cái hướng kia, bọn hắn đã làm tốt chuẩn bị đối mặt Thái Cổ cự tôn.
Quả nhiên.
Bọn hắn vẫn gặp phải Thái Cổ cự tôn dùng ngón tay khổng lồ ngăn cản, sau một phen thăm dò, bọn hắn từ bỏ.
Vị Thái Cổ cự tôn kia vẫn không có giết bọn hắn.
Khương Trường Sinh cũng không có tùy tiện phụ thân, ngược lại Khương Tiển bốn người trước mắt còn có thể tiếp tục mạnh lên, bọn hắn càng mạnh, Khương Trường Sinh giao phó bọn hắn lực lượng mới càng mạnh.
Hắn không biết Thái Cổ cự tôn đang chờ cái gì, ngược lại hắn đang chờ thời cơ phụ thân.
Khương Trường Sinh mở to mắt, mở lời:
- Bạch Long, Kim Ô, các ngươi lại đi đi dạo trên vùng trời Kinh Thành, để người kinh thành đều nhìn thấy phong thái của các ngươi, cứ xoay quanh trên đỉnh đầu Tông Cung.
Gần đây, mâu thuẫn của người kinh thành dành cho Tông Cung càng lúc càng lớn, thậm chí có không ít bách tính đứng ở bên ngoài Tông Cung gào to, ném trứng thối, đồ ăn nát vào bên trong, nhất định phải ngăn chặn sự phẫn nộ của dân chúng.
Như thế nào ngăn chặn?
Vậy để nhường ma thai biến thành thần thai.