← Quay lại trang sách

Chương 613 Chương 613: Yêu Đế xuống núi, thiên tài cùng phế vật (1)

3,7 tỷ giá trị hương hỏa, là tên kia.

Vẻ mặt Khương Trường Sinh chấn động, trong lòng tràn ngập chờ mong.

Muốn tới đánh nhau sao?

Hắn tán thần niệm đi, quét ngang Thiên Cảnh đại lục, cũng không có phát hiện vị kia tồn tại, lại hướng Thái Hoang, phạm vi càng lớn hơn.

Hắn bắt đầu cảm thụ tiếng lòng của nhóm hương hỏa tín đồ, tìm kiếm chỗ dị thường.

Thật lâu, hắn vẫn không thể phát hiện vị kia tồn tại, chỉ có thể thôi.

Đối phương không có khả năng thần không biết quỷ không hay san bằng Đại Cảnh, chỉ khi nào động thủ, Khương Trường Sinh có thể bắt được khí tức của hắn.

Khương Trường Sinh nhìn một chút sân nhỏ đang đằng trò, cười cười, sau đó tiếp tục luyện công.

Khương Thiên Mệnh xuất hiện để Long Khởi sơn lần nữa náo nhiệt lên, Bạch Lang, Bạch Long, Kim Ô, Hoàng Thiên, Hắc Thiên đều cả ngày vây quanh chơi với hắn, ngay cả Thái Oa cũng thỉnh thoảng trông giữ hắn, tuy không có phụ mẫu, nhưng hắn cũng sẽ không thiếu sự yêu thương.

Từng sợi ánh nắng xuyên thấu sương mù bao phủ Long Khởi sơn, rắc vào trong đình viện.

Khương Trường Sinh nhắm mắt lại dùng thần niệm đóng trận pháp sương mù Long Khỏi sơn, để tuổi thơ Khương Thiên Mệnh ở vào bên trong tươi đẹp, bản thân dạng trận pháp này nhìn như không có tác dụng, không có tác dụng tính thực chất.

Nhìn thấy Long Khởi sơn biển hóa, mọi người đều cảm nhận được tâm ý Khương Trường Sinh dành cho Khương Thiên Mệnh.

Đạo Tổ đã thật lâu không có cưng chiều một người như vậy....

Chuyện hậu táng Cảnh Minh Tông rất nhanh kết thúc, động tĩnh cũng không lớn, dù sao hắn đã là Thiên Tử đời trước trước.

Bất quá dân gian lại là nhấc lên một trận hồi ức đối với công tích của Minh Tông, thậm chí còn có không ít người đang thảo luận lịch đại hoàng đế là người nào có công tích lớn, đương kim thiên tử mặc dù thích hưởng lạc, lại cũng không có bạc đãi bách tính, thậm chí chính sách khai sáng, đây cũng là nguyên nhân bách tính dám nghị luận về Hoàng Gia.

Một mục đến Duyên Nguyên năm mười ba, chuyện Cảnh Minh Tông và Thần tử của hắn mới dần dần lắng lại, người trong thiên hạ bị một chuyện khác hấp dẫn.

Thiên tử hạ chiếu, đại kế đến năm nay mở ra Hoang Châu, hướng về thiên hạ điều động hộ tịch Hoang Châu, mong muốn kiến thiết một châu, ngoại trừ võ giả mạnh mẽ ra, còn cần số lượng lớn lao động kiến thiết thành trì.

Trong lúc nhất thời, thiên hạ phun trào, hộ tịch Hoang Châu có đãi ngộ rất lớn, dẫn đến vô số người mong muốn tham gia, môn phái võ lâm càng điều động người cầm quyền đi Thuận Thiên thành, mong muốn mặt thấy thiên tử.

Thiên Cảnh đại lục ở vào rìa Thái Hoang, tuy là thái bình, nhưng đối với thế lực võ đạo mà nói là không đủ dùng, bọn hắn cần phải đi đến lĩnh vực càng sâu trong Thái Hoang tìm kiếm tài nguyên, bây giờ có thể mượn quốc lực của Đại Cảnh, há không tốt hơn?

Hai năm sau.

Duyên Nguyên năm mười lăm, Hoang Châu truyền tống trận chính thức mở ra, trước mắt chỉ ở Thuận Thiên thành.

Một năm này, Khương Thiên Mệnh đã ba tuổi.

Tuy là ba tuổi, nhưng hắn thoạt nhìn không chênh lệch nhiều với bé trai khác, chẳng qua càng thêm linh hoạt, cũng có thể mở miệng nói tiếng người.

Thân thể không có lớn lên, khí huyết của hắn lại một mực tăng cường, nếu luận mỗi về khí lực, trong đình viện ngoại trừ Khương Trường Sinh, bất kỳ người và yêu nào đều không thể so cùng hắn.

Vào lúc giữa trưa.

Khương Trường Sinh đang luyện đan, Khương Thiên Mệnh mặc cái yếm màu đỏ đi đến trước mặt hắn, kéo một cái ống tay áo của hắn, nãi thanh nãi khí hỏi:

- Tổ gia gia, ta cũng muốn ăn.

Bạch Kỳ trừng to mắt, kêu lên:

- Oa nhi ngươi làm sao dám đoạt đan dược với chúng ta, ngươi đã đủ biến thái.

Khương Thiên Mệnh quay đầu nhìn về phía nó, làm một cái mặt quỷ, nó giận đến nhào tới, hắn cấp tốc nhảy ra, vô luận nó truy đuổi như thế nào, đều bắt không được tiểu gia hỏa này.

Khương Trường Sinh nhìn về phía trận truy đuổi này, trên mặt lộ ra mỉm cười, hắn đột nhiên suy nghĩ năm đó hai đoạn thời gian dạy bảo Khương Tử Ngọc, Khương Tú.

Thời gian, thật sự quá nhanh.

Lúc này, Hoàng Thiên lại gần, thận trọng nói:

- Chủ nhân, ta và Hắc Thiên lúc nào có thể xuống núi.

Hai con mèo yêu thoạt nhìn nhỏ xíu, trên thực tế đều đã đi đến Càn Khôn cảnh, khoảng cách Động Thiên cảnh cũng không coi là xa xôi, có được sức tự vệ.

Từ sau khi Khương Thiên Mệnh xuất hiện, chúng nó thật sâu bị kích thích, trước kia tốc độ phát triển của bọn chúng được cho là nhanh nhất trong sân, nhưng so sánh với Khương Thiên Mệnh, chênh lệch thật sự có chút lớn, cho nên chúng nó suy nghĩ việc hạ sơn, muốn đi Thái Hoang xông xáo.

- Bất cứ lúc nào.

Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm dược đỉnh, nhẹ giọng trả lời.

Hoàng Thiên cho rằng mình nghe lầm ngẩn người, sau đó mới kinh hỉ reo hò.

Bạch Kỳ khẩn trương nói:

- Chủ nhân, thật thả chúng nó xuống núi à, ta lo lắng hai đồ đần độn này sẽ chết.

Khương Trường Sinh nói:

- Dù sao cũng phải cần lịch luyện một phen, nếu chúng nó muốn, cứ để chúng nó đi thôi.

Hoàng Thiên đánh thức Hắc Thiên đang ngủ say, thông báo việc này, Hắc Thiên hưng phấn, hai yêu lúc này liền xuống núi, hung hăng không thôi.

Khương Thiên Mệnh cũng muốn đi cùng, bị Cơ Võ Quân cản lại, hắn bị Cơ Võ Quân đè giữa không trung, giãy dụa làm sao đều giãy dụa không thoát, cuối cùng bắt đầu gào khóc, đáng tiếc, không có người an ủi hắn.

Khương Trường Sinh sẽ không việc nào đều dung túng hắn, thiên tư tiểu tử này đã hết sức đáng sợ, lại dung túng, về sau tất sẽ lật trời.

Kim Ô ghé vào bên trên tường viện, nhìn Bạch Long chiếm cứ một góc sân nhỏ ngủ gật phía dưới, tò mò hỏi:

- Ngươi nói, hai tiểu gia hỏa kia thật có thể trở thành Yêu Đế?

Bạch Long ngáp một cái, mạn bất kinh tâm nói:

- Nghe chúng nó thổi phồng, không cần mấy năm, chúng nó khẳng định trở về.

Nó ngược lại không muốn xuống núi, cũng không muốn thống nhất yêu tộc, nó thậm chí không thích đánh nhau.

Cả ngày nghĩ những thứ này không thấy phiền à, không bằng phơi nắng đi ngủ, đây mới là chuyện tốt đẹp nhất trên đời này.