Chương 616 Trở thành người cường đại nhất Đại Cảnh (2)
Khương Lưu tức miệng mắng to:
- Trẫm bỏ ra bao nhiêu tiền, thật vất vả ném ra một Hoang Châu, kết quả một năm tiền lời, ngược lại hao tổn, nghĩ trẫm là kẻ ngu, chi tiêu lớn, cái gì cần lại chờ mấy năm, truyền tống trận thu lấy tiền đi đâu, còn có đất trống thu thuế, làm sao chỉ có ngần ấy, chẳng lẽ không ai mua?
- Tra cho trẫm, tra ra là ai nuốt tiền riêng của trẫm, vô luận là ai, điều tra ra, liên luy cửu tộc.
Quần thần câm như hến, bất quá rất nhiều đại thần cúi đầu, vẻ mặt lại chẳng hề để ý.
Thật lâu.
Tảo triều giải tán, Khương Lưu tức giận trở lại trong ngự thư phòng, Trần Lễ đi theo ở phía sau, hai tay đặt ở trong tay áo, một bộ tư thái nhàn nhã.
Làm quyền thần phụ tá năm triều hoàng đế, hắn có tư cách cùng lực lượng để bày ra tư thái như vậy, không cần quá câu nệ.
Khương Lưu ngồi xuống, tức giận nói:
- Lão sư, ngươi nói một chút, đến cùng là ai đang làm chỗ dựa cho bọn hắn? Dù sao cũng phải có người dẫn đầu chứ.
Trần Lễ nói:
- Bệ hạ mặc dù rời khỏi Kinh Thành, nhưng dư uy Ðạo Tổ vẫn còn, người trong thiên hạ không dám lỗ mãng, dám dẫn đầu, chắc chắn không sợ ngài, cũng không có sợ Đạo Tổ.
Khương Lưu nhíu mày, hỏi:
- Đại Cảnh còn có người càn rỡ như thế? Trẫm làm sao không biết được? Chẳng lẽ là người của Long Khởi quan? Không đúng, Long Khởi quan cũng không có người đi tới Hoang Châu.
Trần Lễ lắc đầu.
Khương Lưu bất mãn nói.
- Lão sư, đừng cố làm ra vẻ bí ẩn, trẫm không thích động não.
Trần Lễ bất đắc dĩ cười một tiếng, nói:
- Tự nhiên là dòng họ của ngài, nghe nói Bắc Cương vương đi Hoang Châu, mặc dù không phải chủ nhân một châu, nhưng quan hệ cá nhân chặt chẽ cùng châu quân.
Khương Lưu nhíu mày, lâm vào trong yên lặng.
Trần Lễ nói:
- Bắc Cương vương là con trai của Thiên Tông, tư chất võ đạo vô song, bản thân đã là Động Thiên cảnh, tay cầm hùng binh, hắn giao thiệp trên triều đình có thể càng rộng hơn bệ hạ, cho dù bệ hạ muốn động hắn, cũng không phải chuyện dễ, Thái tông có lệnh, hoàng thất không được đấu đá nhau, bệ hạ muốn giải quyết hắn, cần nắm giữ chứng cứ sung túc, dùng thế thiên hạ ép hắn, bức bách hắn phòng thủ.
Chân mày Khương Lưu nhíu chặt hơn.
Bởi vì võ đạo cường thịnh, dẫn đến dòng họ hoàng thất rất nhiều, Khí Vận Thiên Tử có tuổi thọ hạn chế, nhưng chút dòng họ này chỉ có cảnh giới võ đạo cao là sẽ thu được tuổi thọ càng lâu, bây giờ có rất rất nhiều dòng họ hoàng thất đủ để cho Khương Lưu không thể bày ra uy nghi của Thiên Tử.
Giờ khắc này, Khương Lưu sinh ra cảm giác hoảng sợ.
Cứ thế mãi, giang sơn Khương gia nhất định đại loạn, hắn đã cảm nhận được áp lực, huống chi Thiên Tử đời tiếp theo, Thiên Tử đời tiếp theonữa... Trần Lễ không nói gì thêm, nhường cho Thiên Tử suy nghĩ.
- Nào chỉ là dòng họ, còn có quyền thần như ta bực này, hay trực thần, thậm chí tham thần, thiên hạ này nào có hoàng triều vĩnh viễn thái bình, nào có hoàng triều vĩnh viễn bất diệt, bệ hạ ơi bệ hạ, ngài nên làm như thế nào?
Trần Lễ nhìn chằm chằm Khương Lưu, yên lặng suy nghĩ.
Hắn có quyền thế thao thiên, nhưng hắn không thẹn với lương tâm phụ tá Thiên Tử, nhưng Thiên Tử thật có thể hoàn toàn tín nhiệm hắn sao?
Không thể, hắn đã bị gọt mất quyền lực, hiện tại đã xuất hiện mấy vị đại thần có quyền thế không kém gì hắn.
Đây vẫn chỉ là trên triều đình, thiên hạ nhiều châu như vậy, nhiều nước chư hầu như vậy, không biết có bao nhiêu người lòng lang dạ thú đang nổi lên tâm tư gì đó.
Trước kia có Đạo Tổ trấn áp, nhưng hôm nay số lần Đạo Tổ xuất hiện càng ngày càng ít, võ đạo Đại Cảnh lại đang cao tốc phát triển, đừng nói Đạo Tổ có thể một mực thủ hộ Đại Cảnh hay không, thời điểm còn, không sớm thì muộn sẽ xuất hiện người muốn khiêu chiến quyền uy của Đạo tổ.
Đại Cảnh cần thay đổi.
Trần Lễ muốn mượn việc này nhìn một chút Khương Lưu có quyết tâm đi cải thiện hoán địa hay không.
Khương Lưu cắn răng nói:
- Tốt, trẫm phải thật tốt tra Bắc Cương vương một chút, đều là họ Khương, nhưng trẫm muốn nói cho hắn biết, ai mới là chủ nhân thiên hạ, ai mới là mặt trời duy nhất bao phủ Thiên Cảnh đại lục.
Mặt Trần Lễ lộ ra vẻ vui mừng.
Bắt đầu mùa đông, Kinh Thành rơi xuống càng nhiều tuyết, để thiên địa lâm vào trong trắng xoá.
Khương Trường Sinh nhìn Khương Thiên Mệnh đang đắp người tuyết trong đình viện, tâm tư thì đang ở trên người Khương Tiển ba người.
Khương Tiển cùng Lâm Hạo Thiên đã liên tục đột phá tới Tam Động Thiên, bọn hắn quyết định lại xông xáo.
Mà lần này, Khương Trường Sinh cũng dự định nhập vào thân thể bọn hắn, trợ giúp bọn hắn giết ra ngoài.
Mặc dù bọn hắn còn không thể gánh chịu toàn bộ lực lượng của hắn, nhưng hẳn là đủ dùng.
Đây cũng là ý chí của chính bọn hắn, gần đây, Lâm Hạo Thiên càng ngày càng lo lắng, ngay cả Đại Đạo Chi Nhãn của Khương Tiễn cũng thường xuyên không chịu khống chế, tiếp tục như vậy hậu quả khó mà lường được.
Phía trên hoang nguyên, Khương Tiển, Lâm Hạo Thiên, Bình An, Linh Phong đang tại phi hành, bốn người kéo căng tâm thần, bất cứ lúc nào chuẩn bị chiến đấu.
Khi bọn hắn lần nữa đi vào nơi trước đó bị ngăn cản, cự chỉ đáng sợ kia xuất hiện lần nữa, ngăn cản ở cuối chân trời.
Bốn người sớm đã làm tốt chuẩn bị, tiếp tục đi tới.
Bị nhốt ở nơi này đã đủ lâu, bọn hắn một khắc cũng không tiếp tục chờ được nữa.
- Các ngươi thật muốn tìm chết sao?
Một đạo âm thanh uy nghiêm vang vọng ở giữa đất trời, Khương Tiển bốn người ngẩng đầu nhìn lại, trong vòng xoáy mây đen đầy trời, một đôi mắt đứng ở trong bóng tối, nhìn xuống bọn hắn, cao cao tại thượng, như đang nhìn xuống sâu kiến trên đất.
Lâm Hạo Thiên cả giận nói:
- Thì ra ngươi biết nói chuyện, ngươi đến cùng có âm mưu gì?
Ánh mắt Thái Cổ cự tôn thần bí lạnh lùng như cũ, nói:
- Các ngươi nếu không đi về phía trước, còn có thể lại sống thêm mười năm, nếu hiện tại tiến lên, ta sẽ không lại hạ thủ lưu tình.
Nghe vậy, Khương Tiền, Lâm Hạo Thiên nhíu mày, Linh Phong khẩn trương đến toàn thân phát run, Bình An thì đang cào cào lồng ngực.