Chương 618 Đại Đạo hóa hình
Khương Tiển mở miệng nói:
- Không sai, mặc dù khu vực kia cũng đủ lớn, nhưng bị trận pháp đặc thù ngăn cách, các ngươi không thể cưỡng ép xông ra, các ngươi tìm nhiều năm như vậy, tìm đúng phương hướng vừa lúc là trận nhãn của trận này, cho nên hắn mới ngăn cản các ngươi.
Đây là âm thanh của Khương Trường Sinh! Nghe được đạo âm thanh này, Lâm Hạo Thiên, Khương Tiển cảm thấy an tâm không thôi.
Bình An thì nhếch miệng cười nói:
- Sư phụ.
Sư phụ.
Khương Trường Sinh đưa tay, vuốt vuốt đầu của hắn, vẫn như cũ duy trì hết tốc độ tiến về phía trước.
Thái Cổ cự tôn dù sao cũng là tồn tại kinh khủng chống lại Võ Đế, Khương Trường Sinh chẳng qua là nhập thân, còn không thể tuỳ tiện tru diệt Thái Cổ cự tôn, chỉ có thể trước mang theo bọn hắn chạy.
Nếu tôn Thái Cổ cự tôn này xuất hiện ở trước mắt hắn, vậy hắn cũng có thể giết.
Một đường bay đi.
Không biết đi qua bao lâu, bóng đêm tối xuống, Khương Tiển bốn người rơi xuống đất, lực lượng Khương Trường Sinh đi theo thối lui.
Bốn người rơi vào trong một mảnh núi rừng, Khương Tiển mất đi lực lượng của Khương Trường Sinh, hai chân mềm nhũn, tê liệt ngồi dưới đất.
Lâm Hạo Thiên cười hỏi:
- Thế nào? Lực lượng của tiền bối như thế nào?
Khương Tiển ngẩng đầu, đầu đầy mồ hôi, hắn thở phì phò, nói:
- Rất mạnh, ta thậm chí cảm giác có khả năng giết Thái Cổ cự tôn, chỉ là ta còn chưa đủ mạnh, không thể một mực tiếp nhận lực lượng như vậy tiến hành chiến đấu.
Hắn còn dư tình cảnh gia gia dùng con mắt thứ ba của hắn chiến đấu. Hắn sờ lên thụ nhãn của mình.
Chẳng lẽ gia gia cũng có con mắt dạng này, vì sao bình thường không nhìn thấy?
Linh Phong thận trọng nói:
- Thái Cổ cự tôn kia có thể đuổi theo hay không?
Lâm Hạo Thiên nói:
- Nếu đuổi theo, tiền bối tất nhiên phát giác được, bất quá chúng ta cũng không thể phớt lờ, có lẽ có nguy hiểm mới.
Hắn đi theo ngồi xuống, thở dài ra một hơi.
Mặc kệ như thế nào, bọn hắn cuối cùng trốn ra được.
- Mẹ nó, khốn ở nơi đó bao lâu? Ta đều sắp quên số năm.
- Mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng thay đổi mạnh, không phải sao?
- Cũng đúng.
Khương Tiển cùng Lâm Hạo Thiên thấp giọng trao đổi, Linh Phong thì cảnh giác nhìn về phía xung quanh, Bình An ngáp một cái, dựa vào một cây đại thụ ngồi xuống....
Long Khởi sơn, trong đình viện.
Giờ đã là đêm khuya.
Khương Trường Sinh đứng dậy, trở lại trong phòng của mình, trước đó hắn đã nhận được nhắc nhở.
[ Duyên Nguyên năm mười tám, cháu của người Khương Tiển, đồ đệ của người Bình An cùng với thiên tài ngươi xem trọng Lâm Hạo Thiên gặp phải Thái Cổ cự tôn tập kích, ngươi may mắn kịp thời ra tay, chặt đứt một trận nhân quả, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng, thần thông - Đại Đạo hóa hình ].
Mặc dù không có đánh giết Thái Cổ cự tôn, nhưng vẫn là thu được sinh tồn ban thưởng.
Nghe tên hẳn là rất không tệ.
Khương Trường Sinh ngồi ở trên giường, bắt đầu tiếp nhận truyền thừa Đại Đạo hóa hình.
Đại Đạo hóa hình cũng không phải là thuật Hóa Hình, mà là một loại ngưng tụ thần thông của mình, pháp thuật thành thần thông siêu nhiên cho một vị trí nào đó của thân thể, nhỏ nhất có thể ngưng tụ thành sợi tóc, cũng có thể ngưng tụ thành đầu, tứ chi, sau khi hoá hình, có thể tự mình sử dụng, cũng có thể giao cho người khác sử dụng, có thể hoàn toàn thể hiện ra uy năng thần thông.
Khương Trường Sinh có thể ngưng tụ các loại thần thông của mình ra sợi tóc, chẳng qua là ngưng tụ, cũng không phải là chuyển di thần thông, nói cách khác, sau khi ngưng tụ, bản thể của hắn vẫn có thể thi triển thần thông, rất có ảo diệu của rải đậu thành binh.
Đại Đạo hóa hình không chỉ trợ giúp người khác thi triển thần thông của mình, bình thường cũng có thể chứa đựng, tỷ như Hồn Niệm thần kiếm.
Nếu tốn hao thời gian nhất định hóa thành ba ngàn sợi tóc, lúc lâm chiến, hắn có thể trực tiếp thi triển ra ba ngàn đạo Hồn Niệm thần kiếm, nhưng không có hao tổn pháp lực trong thân thể khi đó.
Hạn mức cao nhất của thần thông này cực cao, tương đương với đem thần thông, pháp thuật hoá hình làm vũ khí, tồn trữ để ngày sau thi triển.
Ảo diệu vô tận.
Mặc dù rất không tệ, nhưng Khương Trường Sinh cũng sẽ không ngày ngày thi triển Đại Đạo hóa hình, dù sao bản thân hắn cũng cần thời gian luyện công.
Hắn bắt đầu tiếp nhận truyền thừa các tu luyện Đại Đạo hóa hình.
Hôm sau trời vừa sáng, Khương Trường Sinh đi ra khỏi phòng, đi vào trong sân.
Tất cả mọi người không có nghi hoặc, riêng phần mình luyện công, mà Khương Thiên Mệnh còn không có tỉnh, sân nhỏ đang ở trong yên tĩnh.
Khương Trường Sinh ngồi dưới tàng cây, bắt đầu tu luyện Đại Đạo hóa hình.
Tu luyện Đại Đạo hóa hình không có than thế to lớn, hắn dự định tập trung Đại Đạo hóa hình ở trên tóc, như thế thì không đáng chú ý, bất quá mong muốn luyện thành, cũng cần tiêu tốn rất nhiều thời gian....
Lại một năm qua đi, Duyên Nguyên năm mười chín.
Tân xuân vừa qua.
Khương Trường Sinh vừa luyện thành Đại Đạo hóa hình, hắn chuẩn bị đem hết thảy thần thông mà mình nắm giữ đều hoá hình thành sợi tóc, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Trong khoảng thời gian này, Khương Tiển bốn người cũng triệt để thoát khỏi Thái Cổ cự tôn vây nhốt, nhưng bọn hắn cách Đại Cảnh thật sự quá xa xôi, trước mắt đang đi theo phương hướng mà Khương Trường Sinh chỉ dẫn.
Lâm Hạo Thiên cảm khái, hắn bỏ ra nhiều năm thời gian như vậy truy tìm Đại Cảnh, không ngờ lại đi tới lần thứ hai, thật sự là tạo hóa trêu người.
Đã lạc mất Thiên Thương lôi ưng nhưng hắn lần này cũng không cô đơn.
Một ngày này, Thanh Nhi đến đây bái phỏng.
- Đạo Tổ, Bắc Cương vương đến đây bái phỏng, ngài muốn gặp sao?
Thanh Nhi hỏi.
Mắt Khương Trường Sinh cũng không trợn, nói:
- Để cho hắn vào đi.
Thanh Nhi gật đầu, quay người rời khỏi.
Cơ Võ Quân nhìn về phía hắn, nói:
- Bắc Cương vương là thiên kiêu quyền thế lớn nhất Khương gia, nghe nói không kém hơn Khương Tiển, trước đây ít năm đã đi đến Động Thiên cảnh.
Diệp Tầm Địch nhìn chằm chằm Khương Thiên Mệnh đang luyện công, khẽ nói:
- Hắn chỗ nào xứng so cùng Khương Tiển, hắn lại không có con mắt thứ ba, ta thừa nhận tư chất của hắn quả thật không tệ, nhưng không coi là mạnh nhất Khương gia, càng không thể so cùng đồ nhi của ta, trăm tuổi ra mặt đã đi đến Động Thiên cảnh, là rất cao minh, nhưng đây không phải công lao của Đạo Tổ à, nếu không phải Đạo Tổ chuyển Đại Cảnh đến Thái Hoang, thế nào có nhiều thiên tài tuyệt thế như vậy?