Chương 619 Chương 619: Khương gia tự có Thiên Mệnh (1)
Thả ở trước kia, trăm tuổi đi đến Động Thiên cảnh, căn bản không dám nghĩ, nhưng đi vào Thái Hoang, lại có Thiên Diễn võ pháp do Quan Thánh sáng tạo, tốc độ võ giả đột phá xác thực vượt xa lúc trước, Bắc Cương vương kia chính là phiên vương, không cần ra đi mạo hiểm là sẽ thu hoạch được đếm không hết Hung thú để luyện công, lại thêm bản thân thiên tư của hắn, mấy năm gần đây, đầu ngọn gió cực lớn.
Kiếm Thần cảm khái nói, làm lão nhân trải qua thời kỳ Long Mạch đại lục, hắn mỗi lần suy nghĩ chuyện Đạo Tổ chuyển đại lục liền cảm khái vạn phần.
Bạch Kỳ nhìn về phía Diệp Tầm Địch, trêu chọc hỏi:
- Diệp Tầm Địch, ngươi tựa hồ hết sức phản cảm đối với Bắc Cương vương?
Diệp Tầm Địch hừ một tiếng, không có nói tiếp.
Kiếm Thần lắc đầu nói:
- Bắc Cương vương nuôi rất nhiều võ giả, hoành hành bá đạo trong Thái Hoang, thường xuyên cướp đoạt Hung thú mà đám võ giả vất vả đi săn, bởi vì quyền thế của hắn lớn, võ giả các môn phái đều không thể không ngậm bồ hòn, bao gồm cả những Thánh địa kia, nói ra Bắc Cương vương cũng xem như nhận uy phong của Đạo Tổ, chuẩn xác mà nói, đệ tử Khương gia đều được
Đạo Tổ bảo hộ.
Nói lời này, hắn nhìn về phía Khương Trường Sinh, muốn nhìn xem Khương Trường Sinh phản ứng gì, nhưng thần sắc của Khương Trường Sinh bình tĩnh, cũng không trả lời.
Kim Ô, Thái Oa, Thái Hi cũng không có chen vào nói, bọn hắn không có hứng thú về Bắc Cương vương, Bạch Long càng đang ngủ say.
Cơ Võ Quân thì bắt đầu chờ mong.
Nàng biết được thân phận chân thật của Khương Trường Sinh nghĩ xem hắn sẽ làm sao đối đãi hậu đại.
Rất nhanh, Bắc Cương vương một mình đến đây.
Người hắn mặc áo bào đen hình mãng, thể phách to con, khuôn mặt tuấn lãng, đầu đội kim quan khảm châu, giữa mi tâm có một dòng bớt đạo văn, lộ ra anh minh thần võ, long hành hổ bộ đi vào trong viện.
Nhìn thấy Kim Ô, Bạch Long, Xà nhân trong sân, Bắc Cương vương ngẩn người, hắn bước nhanh đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, ôm quyền hành lễ, nói:
- Khương Tuyệt gặp qua Đạo Tổ, chúc Đạo Tổ thọ cùng trời đất.
Khương Trường Sinh mở mắt, đánh giá vị hậu nhân này.
Thuận Thiên hoàng đế hùng tâm tráng chí, lấy tên cho con của mình đều rất tàn nhẫn, triệt để, tuyệt, đoạn, tận các loại, từng nhận qua chỉ trích, nhưng hắn có bá đạo của Thái tông, bỏ qua dòng họ phản đối cứ lấy tên như vậy.
Năm đó, bởi vì Thuận Thiên hoàng đế bá đạo, các hoàng tử đều không dám có hai lòng, Bắc Cương vương chuyên tâm tập võ, còn tòng quân chiến tranh, sau đó tọa trấn Bắc Cương, kéo dài đến ngày nay.
Bắc Cương vương và Khương Triệt cóquan hệ không tệ, dẫn đến Khương Khánh, Khương Lưu cũng đi rất gần hắn, đây cũng là nguyên nhân Khương Lưu để cho hắn tiến đến Hoang Châu.
Khương Trường Sinh mở miệng nói:
- Lần trước gặp ngươi, ngươi còn rất nhỏ, nói chuyện đều có chút cà lăm, bây giờ, ngươi đã độc đương một phương, trở thành một trong trụ cột Đại Cảnh, tuế nguyệt thật quá nhanh.
Nghe được Đạo Tổ còn nhớ rõ mình, Bắc Cương vương lộ ra nụ cười, nói:
- Ta vẫn muốn bái phỏng lão nhân gia ngài, nhưng phụ hoàng sợ chúng ta quấy rầy ngài, cho nên những năm nay một mực không dám tới quấy rầy.
Khương Trường Sinh khẽ gật đầu, Bắc Cương vương cũng không luống cuống, bắt đầu giới thiệu kinh nghiệm của mình, Diệp Tầm Địch nghe được bĩu môi.
Bắc Cương vương đến dẫn đến Khương Thiên Mệnh không thể an tâm luyện công, tò mò nhìn hắn chằm chằm.
Bắc Cương vương cũng chú ý tới Khương Thiên Mệnh.
Ba con mắt!
Giống như Khương Tiền vậy.
Hài tử của đại ca.
Bắc Cương vương yên lặng suy nghĩ, ngoài miệng thì mười phần nói hay.
Nghe hắn nói đến chuyện lý thú ở Bắc Cương, Khương Trường Sinh cũng nghiêm túc nghe, trên mặt lộ ra hiền lành nụ cười.
Rất lâu.
Bắc Cương vương nói đến có chút khát nước, lấy ra sáu cái bình bạch ngọc trong nhẫn trữ vật, đặt ở trên bàn đá, nói:
- Đây là đặc sản của Hoang Châu, có kỳ quả vạn năm ủ chế mà thành nước uống, Đạo Tổ, ngài muốn nếm thử không?
Khương Trường Sinh đi đến trước bàn ngồi xuống, thấy thế, Bắc Cương vương vội vàng lấy ra cái chén, sau đó đổ nước ra chén, một mùi thơm tràn ngập ra trong sân, Khương Thiên Mệnh hưu một tiếng đi đến trước bàn, Bạch Kỳ cũng chạy tới, Bạch Long trực tiếp liền tỉnh.
Mắt thấy Khương Thiên Mệnh muốn nắm bắt loạn, Khương Trường Sinh ôm hắn vào trong ngực, đè lại hắn.
- Tổ gia gia ta muốn uống! Ta muốn uống.
Khương Thiên Mệnh kêu lên, Bắc Cương vương nghe được xưng hô thế này, tay phải khẽ run.
Bạch Kỳ cũng lại gần, đầu lưỡi cuốn lại bên miệng.
Khương Trường Sinh tiếp nhận dịch nước, uống một chén, sau đó tiếp nhận chén thứ hai cho Bạch Kỳ, lại để cho Bắc Cương vương đều rót một lỵ cho những người khác, cuối cùng lại cho Khương Thiên Mệnh.
Sau đó, Bắc Cương vương ngồi xuống, thở dài một hơi, nói:
- Đạo Tổ, ta hôm nay đến đây, là vì chuyện thiên hạ mà tới, ta lo lắng giang sơn Đại Cảnh, tương lai của Đại Cảnh.
Nói lời này lập tức để ánh mắt tất cả mọi người trong đình viện nhìn về phía hắn thay đổi.
Quả nhiên, không có chuyện không đăng tam bảo điện.
Mặt Khương Trường Sinh không đổi sắc, cũng không có đáp lời.
Bắc Cương vương cắn răng nói:
- Từ khi Minh Tông nhường ngôi, tập tục của Đại Cảnh đã bắt đầu thay đổi, Chiêu Tông mặc dù hưởng lạc, nhưng cũng thôi động dân sinh, mà đương kim thiên tử vẫn có hùng tâm, chẳng qua là tài năng bình thường, lại không đủ quả quyết, ta thấy dòng dõi của hắn cũng bình thường, Thái Tử hiện thời càng mưu hại huynh đệ, Thất hoàng tử Khương Diệp mất tích, chính là bị hắn làm hại, Thiên Tử lo lắng việc này truyền ra, còn giúp Thái Tử che giấu việc này, quả thật hoang đường.
- Thái tông từng nói, hoàng thất Khương gia không được gà nhà đá nhau, nhưng Thiên Tử lại làm trái với tộc quy do Thái tông quyết định, thậm chí còn bao che, có hắn dung túng, Thái Tử không sớm thì muộn sẽ thành làm tai họa, Đại Cảnh trong tương lai sẽ không chịu nổi.
Tất cả mọi người trong viện nghe thế động dung, sau đó thận trọng nhìn về phía Khương Trường Sinh.