← Quay lại trang sách

Chương 621 Sẽ có một ngày xuất hiện thiên tài mạnh hơn

Cái gì, hắn đi tìm Đạo Tổ? Cần làm chuyện gì?

Khương Lưu vỗ bàn lên, diện mạo dữ tợn.

Giờ phút này, trong ngự thư phòng trừ hắn còn có Đạo Thần.

Đạo Thần trả lời:

- Ta tìm đệ tử Long Khởi quan tìm hiểu qua, nhưng không người biết được, chỉ biết lúc Bắc Cương vương rời đi Long Khởi giống như bị cái gì đả kích, trạng thái hoàn toàn khác biệt với lúc đi vào.

Khương Lưu nghe xong lời này, lửa giận tiêu tán không ít, hắn mặc dù không thích động não, không có nghĩa hắn không có đầu óc, hắn cười lạnh nói:

- Xem ra hắn đang âm mưu đoạt vị.

- Bắc Cương vương, trẫm tôn ngươi là hoàng thân, ngươi lại được một tấc lại muốn tiến một thước, mặc dù trẫm thích hưởng lạc, nhưng sẽ không ngồi chờ chết, ngươi đã muốn tranh, trẫm sẽ đấu với ngươi.

Ánh mắt hắn trở nên lăng lệ, Đạo Thần thấy thế có chút hốt hoảng, không hiểu nghĩ đến Đạo Tổ.

Đạo Thần từng quét rác mười năm cho Đạo Tổ, đoạn trí nhớ kia mặc dù bình thản, lại thành trải qua khó quên nhất đời này của hắn, mà hình ảnh Đạo Tổ càng vung đi không được ở trong đầu hắn.

Thiên tử lại có một chút thần thái của Đạo Tổ.

Đạo Thần mở lời:

- Bắc Cương vương thế lớn, độc chiếm hai châu lớn màu mỡ nhất, cao thủ dưới cờ càng nhiều vô số kể, ngay cả bên trong Bạch Y vệ cũng có người của hắn, bệ hạ, ngài chuẩn bị đấu như thế nào?

Hắn thấy, nếu không phải có Đạo Tổ, giang sơn này đã bị Bắc Cương vương đoạt được.

Khương Lưu nghe xong, lâm vào trầm mặc.

Bắc Cương vương làm việc quyết tuyệt, không để lại một chút cái đuôi, rất nhiều chuyện biết rõ là hắn làm, nhưng chính tìm không thấy chứng cứ, đây mới là đáng sợ nhất.

Đúng lúc này, Trần Lễ đi vào ngự thư phòng, tiếng nói theo đó truyền đến

- Bệ hạ xác thực có khả năng đấu, người của ngài chẳng mấy chốc sẽ đến.

Lời vừa nói ra, Khương Lưu ngẩng đầu, mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Đạo Thần quay đầu lại hỏi.

- Là ai?

Đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía Trần Lễ, hỏi lại.

- Thừa tướng, ngài nói…

Trần Lễ đi đến bên cạnh hắn, nói:

- Long Khởi quan Dương Chu, còn có Thập Bát Tinh Túc, trong vòng ba ngày, bọn hắn sẽ đến Thuận Thiên thành, hiệu lực cho bệ hạ.

Mặt Khương Lưu lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, Đạo Thần động dung.

Dương Chu, đệ nhất thiên tài Đại Cảnh trước kia, đã bước vào Động Thiên cảnh, Thập Bát Tinh Túc đều là Càn Khôn cảnh.

Dương Chu thần công đại thành, trong cùng cảnh giới cơ hồ không người là đối thủ của hắn, bằng vào hắn, Khương Lưu có niềm tin đấu cùng Bắc Cương vương.

Đại Cảnh có không ít Động Thiên cảnh, nhưng đều có phe phái riêng phần mình, hoặc vội vàng lịch luyện, luyện công tại Thái Hoang, người mạnh nhất Bạch Y vệ có thể điều động cũng mới đến Nhất Động Thiên, mà lại là Nhất Động Thiên do tài nguyên ném ra tới, sao có thể so cùng Dương Chu.

- Xem ra Đạo Tổ vẫn duy trì bệ hạ.

Đạo Thần cảm khái.

Khương Lưu nghe xong, có chút hổ thẹn, nói ra, từ khi hắn đăng cơ đến nay, không có đi bái phỏng Đạo Tổ.

Hắn thở dài một tiếng, nói:

- Trẫm quả thật có chút thất lễ, về sau lại đền bù tổn thất đi.

Trần Lễ nói:

- Bệ hạ, Bắc Cương vương vừa rời khỏi Long Khởi sơn, thật ra có thể chờ một chút, nhìn một chút thái độ của Bắc Cương vương, có việc, cũng không phải đã đến tuyệt lộ.

Khương Lưu gật đầu, khói mù trên mặt hắn đã bị quét sạch, thay vào đó là tinh thần phấn chấn.

Bên trên đại dương mênh mông vô biên, từng chiếc từng chiếc thuyền biển đang tiến lên, Bạch Tôn đứng tại boong thuyền, nhìn ra xa phía trước.

Nam tử đeo mặt nạ xuất hiện bên cạnh hắn, cố nén xúc động, nói:

- Tôn chủ, đằng trước là Thiên Hải, đã đến Đại Cảnh, chúng ta rốt cuộc tìm được Đại Cảnh.

Bạch Tôn nhìn từng hải đảo hùng vĩ nằm ở cuối đường chân trời, mặt lộ ra vẻ phức tạp.

Hắn tự lẩm bẩm:

- Đạo Tổ thật đúng là dời đi Thiên Hải.

Hắn trước kia đi qua Thiên Hải, từ nam đến bắc, vừa mới nhìn thấy quần đảo phía trước, nhiều năm không thấy, vẫn như cũ là phong thái như vậy.

Nam tử đeo mặt nạ hưng phấn nói:

- Chuyển biển, chuyển lục điJ, còn dời khoảng cách xa xôi như thế, Đạo Tổ mạnh khó có thể tưởng tượng, đây tuyệt đối là hi vọng của nhân tộc, hắn tuyệt đối còn cường đại hơn Võ Đế.

Hắn thậm chí cảm thấy Đại Cảnh có khả năng trở thành tồn tại vượt qua Thánh triều, chẳng qua là khó mà nói lời này ra khỏi miệng, mặc dù Thánh triều không còn, nhưng Bạch Tôn vẫn như cũ giấu Thánh triều trong lòng.

- Xác thực, tiếp tục tiến lên, chuẩn bị bái phỏng Đạo Tổ!

Bạch Tôn hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười, cao giọng nói.

Đám võ giả bên trên thuyền biển khác nghe xong đều phấn khởi, đi xa mấy chục năm, rốt cuộc tìm được Đại Cảnh, dọc theo con đường này, bọn hắn nghe được rất rất nhiều truyền thuyết, làm bọn hắn cũng càng ngày càng sùng bái Đạo Tổ, trong những người này đã có tám phần mười là hương hỏa tín đồ của Đạo Tổ.

- Tuân mệnh!

Nam tử đeo mặt nạ phấn chấn đáp, đi theo tan biến tại tại chỗ.

Bạch Tôn đột nhiên cảm thấy bầu trời chưa từng tươi đẹp qua như thế....

Duyên Nguyên năm hai mươi, trung tuần tháng ba.

Năm nay tân xuân, Thiên Tử phái người đưa tới số lượng lớn hạ lễ, ngay cả Bắc Cương vương cũng đưa tới từng rương quà tặng.

Một ngày này, Khương Trường Sinh pha xong một đỉnh nước thuốc, ném Khương Thiên Mệnh vào trong.

- Tổ gia gia, thật thoải mái.

Khương Thiên Mệnh mặc yếm đỏ hưng phấn cười nói bên trong nước thuốc nóng bỏng, rất vui sướng.

Bạch Kỳ lắc đầu, cười mắng:

- Thật là một tên biến thái.

Mộ Linh Lạc đã trở lại một tháng đứng bên cạnh Khương Trường Sinh, cảm khái nói:

- Cứ theo đà này, hắn trước khi trưởng thành sẽ đi đến Nhị Động Thiên, tuyệt không phải việc khó.

Nàng vẫn cảm thấy mình xem như thiên tài, nhưng so sánh cùng Khương Thiên Mệnh thì kém xa.

Khương Thiên Mệnh sinh ra cực kỳ phức tạp, hi sinh phụ mẫu, vẫn phải có Đại Đạo Chi Nhãn của Khương Trường Sinh hỗ trợ trấn áp nhân quả.

Khương Trường Sinh nói:

- Tạm được, nhưng luôn có một ngày, sẽ xuất hiện thiên tài mạnh hơn.